“Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ lâu rồi.”
Sau khi hoàn thành ca làm việc của mình tại cửa hàng tiện lợi, tôi tiến gần tới chỗ của Hayashi-san, người đang đọc một cuốn tạp chí nhỏ ở bên trong cửa hàng. Thấy vậy, cô nàng liền đặt cuốn magazine xuống, rồi cùng tôi quay trở về căn hộ của mình.
“Vậy hóa ra đây là phòng của Yamamoto sao?”
“Nơi này khá là gọn gàng ngăn nắp phải không?”
“Tớ thấy căn phòng này nó… chẳng có gì cả.”
Trên thực tế thì là như vậy, tôi không phải là một con người quá đặt nặng về chủ nghĩa vật chất. Nếu như có điều gì đó khác biệt thì tôi nghĩ rằng tôi thích căn phòng ở trạng thái này hơn, bởi vì chẳng phải dọn dẹp gì hết sất. Hơn nữa, tình hình tài chính của tôi bây giờ cũng chẳng mấy dư giả, tân sinh viên mà, điều này chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ tới tình trạng của phòng tôi hiện tại.
“Dù sao thì, cậu ngồi lại đây đi. Tớ sẽ đi pha một ít trà lúa mạch.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi nhìn Hayashi-san ngồi xuống tấm đệm trên giường, tôi bước tới chiếc tủ lạnh, lấy ra một túi trà lúa mạch rồi rót một ít vào ly nước, và đưa cho cô nàng.
Hayashi-san nhấp một ngụm ly trà… và sự im lặng khó xử bao trùm lên cả căn phòng.
Tôi chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tôi đưa một cô gái về nhà. Không những vậy, từ khi học sơ trung cho đến giờ, tôi gần như đã đánh mất hết tất cả những người bạn khác giới của mình và thời gian tôi dành cho họ cũng giảm sút đi đáng kể...
Trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại… Nào xốc lại tinh thần nào. Xốc lại tinh thần nào.
Lý do tôi đưa Hayashi-san về nhà không phải là vì muốn làm điều gì đó đen tối với cậu ấy cả. Chỉ là vì mình muốn bảo vệ cô ấy khỏi tên bạn trai kia mà thôi.
“Cảm ơn cậu một lần nữa nhé.”
Sau khi uống xong ly trà lúa mạch của mình, Hayashi-san giờ có vẻ đã bình tĩnh hơn và bày tỏ lòng biết ơn của mình.
“Đó chỉ là một ly trà mà thôi.”
“Không phải như vậy, thời gian vừa ý lắm.”
Thời gian, sao…?
Tôi cố gắng bình tĩnh xem xét lại hoàn cảnh của cô nàng, nghĩ về chiếc áo nỉ mùa hè, về vết bầm tím trên cổ tay của cô và về sự thật rằng là tên bạn trai kia đã làm cho Hayashi-san trở nên như thế này. Nói ngắn gọn thì tình cảnh hiện tại của cô ấy… là bạo lực gia đình, đúng như tôi đã nghi ngờ.
“Tớ nghĩ là bọn tớ cần dành chút thời gian để có thể bình tĩnh lại.”
Chính xác thì ai mới là người cần thời gian để bình tĩnh vậy? Không, bây giờ tôi không cần phải suy nghĩ về điều này.
“Tớ nghĩ anh ấy chỉ buồn bực một chút thôi.”
Người đó… chẳng lẽ là người yêu?
“Cậu đang nói về bạn trai của cậu à?”
“Đúng vậy, anh ấy thực sự không có đánh tớ đâu. Chỉ là ảnh cảm thấy bực bội vì công việc của mình không được vừa ý mà thôi. Tớ nghĩ là mình nên ở lại để giúp đỡ cho anh ấy…”
“Tớ chưa từng nghĩ rằng sẽ được nghe những lời nói như vậy từ cậu kể từ thời trung học.”
“Im đi. Kể cả tớ cũng phải thay đổi chứ.”
Tôi không chắc sự thay đổi này là tích cực hay là tiêu cực nữa.
Tôi lại phải xem xét thêm một lần nữa, những lời của Hayashi-san vang vọng trong đầu và tôi cố gắng nắm bắt lại tình hình. Dựa theo lời giải thích của cô nàng, có vẻ lý do cô ấy chấp nhận lời mời của tôi là để cho cô ấy có thêm một chút thời gian hạ nhiệt với bạn trai của mình. Những vết bầm tím trên cơ thể do anh ta gây ra đó, chỉ là một sự mất kiểm soát nhất thời thôi sao.
Nếu là như vậy thì sự can thiệp của tôi vào lúc đó thực sự sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Biết vậy thì tôi đã không mời cô ấy về căn hộ của mình rồi.
Đúng là như vậy đấy, nếu lời nói ấy là sự thật.
“Này, cậu có muốn ở lại đây tối nay không?”
“Liệu có ổn không? Tớ không nghĩ việc này là một ý hay đâu…”
“Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn chứ.”
“Cậu đang nói những điều mà tớ nghĩ cậu cũng sẽ chẳng nói ra ở trường trung học đâu.”
Cổ họng tôi như bị chặn lại. Tôi nghĩ rằng bản thân mình chẳng hề thay đổi gì so với lúc ấy cả. Nhưng, tôi cũng không chắc chắn rằng điều này thực sự đúng hay là sai nữa…
“Tớ có thể sử dụng phòng tắm được hong?”
“Cậu cứ làm những gì cậu muốn”
“À, cậu còn bộ quần áo nào khác để mình thay không?”
“Chỉ có quần áo nam mà thôi.”
“Vậy cũng được.”
“…Cậu có thể dùng chiếc giường đó để ngủ, tớ sẽ nằm ở dưới sàn.”
“…Thục sự xin lỗi cậu.”
Ngày hôm nay là Thứ tư, nhưng vì là kỳ nghỉ hè nên tôi thường ngủ một mạch cho tới trưa sau ca trực đêm muộn của mình. Nhìn cái cách mà Hayashi-san hành động ngày hôm nay thì, trông có vẻ như cô nàng cũng không được ngủ đủ giấc.
Bức tường ngăn cách giữa phòng tắm và phòng khách nhà tôi khá mỏng. Tiếng chảy của vòi hoa sen dần lấn át đi giọng nói bên trong chiếc Tivi cũ kĩ ở phòng khách rồi bắt đầu len lỏi vào tai tôi.
“Ahh, thực sự cảm thấy sảng khoái lắm luôn. Cảm ơn cậu nhiều nha.”
“Không có chi.”
Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đưa chiếc áo phông ngắn tay đó cho Hayashi-san. Ngoài cổ tay ra thì, trên cơ thể của cô nàng quả thực còn có nhiều vết bầm tím hơn.
“…Ah, nhìn tệ lắm phải không?”
Cô ấy nói một cách thờ ơ.
“Bạn trai của cậu thực sự đã làm tất cả những điều này sao?”
“Ừ, anh ấy đã làm vậy.”
“Có vẻ như một vài vết thương đang lành lại nhỉ?”
“Vậy thì sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô nàng thay đổi rõ rệt. Đó không còn là biểu hiện sợ hãi như trước nữa; mà bây giờ, là một sự khó chịu đến đáng sợ.
“Đừng có nhắc tới nó thêm lần nào nữa !”. Có vẻ như cô nàng đang ám chỉ điều đó đối với tôi vậy.
Nếu đặt mình vào trong hoàn cảnh của cô ấy, có lẽ tôi sẽ rất tức giận với bạn trai của mình. Đánh đập và làm tổn thương bạn gái là điều không thể nào chấp nhận được. Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.
Mặc dù vậy thì, từ những gì cô nàng đã nói cho đến giờ, Hayashi-san lại có vẻ như chẳng có lấy một tí cảm xúc gì về bạn trai của cổ cả. Bị tình yêu làm mờ con mắt hay là vì cô ấy đã quá dựa dẫm vào bạn trai của mình? Tôi chẳng biết được trong lòng cô ấy đang nghĩ cái gì. Hơn nữa, tôi cũng không thể hiểu được sự khác biệt giữa hai từ “mù quáng” và “sự phụ thuộc”.
Dù sao thì, nếu như Hayashi-san không muốn tôi đào quá sâu về mối quan hệ giữa cô ấy và bạn trai của mình thì cũng chẳng sao cả. Kể cả khi cô ấy muốn quay lại với anh ta ngay lúc này thì, tôi cũng chẳng quan tâm.
Cô ấy không nghĩ rằng quan điểm của mình là sai lầm. Nếu đúng là như vậy, khả năng Hayashi-san sẽ thay đổi suy nghĩ của mình kể cả khi tôi có đưa ra một giải pháp thay thế đi chăng nữa thì cũng rất là mong manh.
“Tớ nghĩ rằng cậu không nên ở bên cạnh một người mà lại khiến cậu tổn thương đến mức này đâu.”
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không đề xuất ra một phương án khác cho cổ.
“Cậu thì biết cái gì?”
Hayashi-san ngày càng trở nên cáu kỉnh hơn.
“Tớ không biết bây giờ cậu đang cảm thấy như thế nào. Nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tớ mà thôi.”
“Tớ chưa từng có hỏi cậu.”
“Đó là lí do tại sao tớ lại không bảo cậu lắng nghe ý kiến của tớ đấy.”
“…Vậy, tại sao cậu lại nói vậy với tớ.”
“Vì chính bản thân tớ!”
Tôi nhún vai, Hayashi-san sững sờ nhìn tôi.
“Sau này, nếu như có chuyện gì không may xảy ra với cậu, mọi người chắc chắn sẽ đến hỏi tớ đầu tiên, người có liên quan trực tiếp tới cậu, rằng tại sao lại không ngăn cản cậu lại. Dù tớ có trả lời rằng tớ đã cố ngăn cậu lại hay không thì điều đó cũng sẽ chẳng thay đổi được cách người khác nhìn nhận về tớ đâu.”
“…Cậu đâu có nhiều bạn bè đến mức mà phải lo lắng đến việc người khác nghĩ gì về cậu...”
“Chính vì tớ không có bạn bè nên tớ luôn bị mọi người xúc phạm vì những điều ích kỷ đấy. Bọn họ có thể làm bất cứ điều gì với người khác, miễn là để thỏa mãn bản thân, miễn là bọn họ có một lý do chính đáng.”
“Vigilante Justice”, là một chủ đề đang vô cùng nóng hổi hiện giờ, là một ví dụ hoàn hảo. Những người không liên quan nhưng lại không thể tránh khỏi vào việc cuốn vào khi họ phải chứng kiến cảnh người khác tranh cãi với nhau . Tất nhiên là sẽ có vô số vấn đề bủa vây xung quanh với người gây ra sự việc này, nhưng những vấn đề ấy nên được giải quyết từ những người trong cuộc, và việc có người thứ ba can thiệp là một điều vô cùng kinh khủng. Vậy mà, người ta vẫn dại dột và tàn ác tấn công những người khác hệt như cái cách cá gặp nước vậy. Họ thực sự ngu ngốc. Con người thật sự là vô cùng ngu ngốc.
“Dù sao thì, đó là tất cả những gì mà tớ muốn nói, rốt cục thì, con người cũng chỉ là những sinh vật ích kỷ lấy bản thân mình làm trung tâm mà thôi.”
“…Vậy thì sao?”
“Cậu bị đánh chỉ vì anh ta cảm thấy stress vì công việc không được như ý. Đó là lý do bạn trai của cậu đánh cậu, phải chứ? Những gì anh ta làm có phải thực sự là vì cậu không?
“…Điều đó…”
“Cậu chỉ đang bị anh ta lợi dụng thôi, hiểu không?”
Hayashi-san cúi mặt xuống trong sự im lặng.
“… Nếu như cậu vẫn muốn quay lại với anh ta, tớ sẽ không nói bất kỳ điều gì cả. Sẵn lòng giúp đỡ ngay cả khi họ làm tổn thương cậu… Sống vì lợi ích của người khác thực sự là một điều tuyệt vời. Ngay cả khi điều này làm hủy hoại chính bản thân mình thì, tớ vẫn nghĩ cậu xứng đáng được khen ngợi đấy. Nhưng thật kỳ lạ, là sẽ chẳng có một ai trên thế giới này khen ngợi cậu chỉ vì cậu đã làm được những điều mà không ai có thể làm được đâu. Cho dù cho cậu có hy sinh chính mình đi chăng nữa, cậu cũng sẽ chẳng thể nào nhận được bất kỳ sự biết ơn hay bù đắp nào cả… kể cả từ bạn trai của cậu.”
Nói cách khác, điều mà tôi thực sự muốn nói là… nhìn từ một góc độ khách quan nào đó, những hành động hiện tại mà Hayashi-san đang làm không hề xứng đáng với cái giá phải trả mà cô ấy đã phải trải qua cho đến nay.
Giọng điệu mỉa mai này của tôi là do cái tính cách vô cùng khó ưa của mình. Tôi cảm thấy rằng cách nói này sẽ chẳng có một tác dụng nào đối với một người đang tràn ngập cơn thịnh nộ thế kia đâu. Thật đáng buồn vì đây là cách duy nhất mà tôi có thể bộc lộ được cảm xúc của mình.
Nói cách khác, tôi đã làm hết tất cả những gì có thể rồi. Nếu như Hayashi-san không thèm để tâm đến những lời tôi nói vừa rồi, thì tôi cũng chẳng thể nào làm được gì nữa.
“…Tớ không muốn.”
Tuy nhiên, có vẻ như Hayashi-san không có ngu ngốc đến mức đánh mất chính mình trong cơn giận của mình. Thực lòng tôi nghĩ cô nàng sẽ xúc động và lao ra khỏi căn phòng nên tôi có chút hơi ngạc nhiên.
Cô nàng thở dài và thả mình vào chiếc giường.
“…Tớ buồn ngủ rồi.”
“…Ngủ ngon và dành một chút thời gian để suy nghĩ nhé. Cậu vẫn còn có nhiều thời gian mà.”
“Cậu đúng là khác biệt mà, bảo sao cậu không nổi tiếng được.”
“Đấy có phải thực sự là lý do cho sự không nổi tiếng của mình không vậy?”
Ồ, hóa ra đây là lý do tôi không nổi tiếng sao. Tôi cảm thấy rằng mình dường như đã trở nên thông minh hơn thì phải. Nhưng trở nên thông minh hơn chẳng giải quyết được vấn đề gì, nên tôi sẽ chẳng bao giờ nổi tiếng được. Thật xấu hổ.
“Tớ tắt đèn đây.”
Dù cho tôi có tắt đèn thì căn phòng này vẫn sáng… Thôi được rồi, đó chỉ là một hình thức mà thôi.
Hayashi-san không nói gì cả. Cô ấy đã ngủ rồi sao? Hay đang làm gì nhỉ?
Tôi bấm công tắc đèn rồi nằm xuống sàn.
Một lúc sau, tôi vừa nằm vừa nghịch điện thoại, rồi cho đến khi chẳng còn thấy hứng thú nữa, mắt tôi bắt đầu nhắm lại.
Tuy nhiên thì, có lẽ do chỗ ngủ của tôi không được thuận tiện cho lắm hoặc là do có một cô gái đang nằm ở trong phòng mình, nên tôi chẳng thể ngủ được tí nào.
“Này.”
Một lúc sau, tôi chợt nghe thấy giọng nói từ Hayashi-san, người mà tôi tưởng đang trong giấc nồng rồi.
“Cậu có muốn làm chuyện ấy không?”
Giây phút đó, trái tim tôi như lỡ đi một nhịp, nhưng tôi quyết định im lặng. Cô ấy đang định làm cái quái gì vậy? Tôi không dám hỏi lại Hayashi-san. Lý do mà tôi giấu cô ấy ở đây ngày hôm nay không gì khác ngoài một quyết định đột xuất mà thôi. Nếu như cuối cùng hôm nay tôi làm chuyện đó với cổ tôi sẽ chẳng thể nào có quyền đánh giá bạn trai của cô ấy nữa.
Hayashi-san không nói một lời nào. Có vẻ như cô ấy đã bỏ cuộc.
Hoặc là do tôi nghĩ như vậy thôi, nhưng đột nhiên, tôi cảm thấy có một cái gì đó âm ấm sau lưng.
“Gyaaaaa!”
Khi làn da nhạy cảm của tôi bị chạm vào, tôi hét lớn.
“Ahaha, tớ biết cậu vẫn còn thức mà.”
“C-cậu… đang làm gì thế?”
“Tớ chỉ ôm cậu thôi mà, tất cả chỉ có vậy thôi.”
“A-ai cho phép cậu ôm vậy?”
“Tớ cần phải có sự cho phép của cậu thì mới được ôm hả?”
Cô nàng có thể không cần đến sự cho phép của tôi, thế nhưng không phải Hayashi-san nên cần có sự cho phép của bạn trai của mình hay sao? Kể cả khi anh ta đối xử với cô ấy rất tệ nhưng về mặt thực tế thì, anh ta vẫn là người yêu của cổ.
Nhưng, bây giờ không phải là lúc để nhắc tới người yêu của cô nàng, tôi chỉ dám cắn môi dưới của mình.
“…Có phải là cậu đang còn trinh phải không?”
“Nếu tớ đúng là như vậy thì sao?”
“Nói dối.”
Tôi im lặng.
“…Cậu chỉ đang ra oai mà thôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tớ nghĩ cậu khá là dễ thương đó.”
“…Im đi.”
Tôi cố gắng đẩy Hayashi-san ra xa khỏi mình, nhưng trong khi đang làm điều đó, tôi nhận ra rằng cơ thể của cô ấy đang run rẩy.
Vừa nãy, cô nàng tỏ ra vô cùng tức giận bởi vì tôi đã nói những lời lẽ không tốt về bạn trai của cổ, nhưng trong thân tâm, cô ấy chắc hẳn đã có một chút hoài nghi về anh ta rồi.
“Lúc đầu thì anh ấy không có như vậy đâu. Anh ấy tốt bụng, ân cần và luôn lắng nghe mọi điều tớ nói. Nhưng chỉ đến khi bọn tớ bắt đầu chung sống cùng nhau, mọi thứ đã thay đổi.”
Chắc hẳn là anh ta đã bộc lộ bản chất thật của mình.
Tôi không dám cất lời bởi vì bất cứ điều gì tôi nói bây giờ cũng chỉ khiến cô ấy thêm phần tổn thương hơn mà thôi.
“Điều này thật sự tồi tệ. Cứ mỗi khi tâm trạng không tốt, ngay cả bên ngoài công việc, anh ấy đều đánh tớ. Lúc nào anh ấy cũng dễ nổi nóng hết. Dù sao tớ cũng đã từng nghĩ rằng, “Có gì mà để anh ý phải tức giận đến vậy cơ chứ?”
Hayashi-san ngày càng ôm chặt tôi hơn.
“Ban đầu anh ấy đã nói rằng tớ sẽ có thể trở thành một người vợ đảm đang, nhưng trước khi tớ kịp nhận ra thì, anh ấy lúc nào cũng nói mấy câu như “TẠI SAO MÀY CỨ LUÔN Ở NHÀ VẬY? ĐỒ VÔ DỤNG, HÃY ĐI KIẾM VIỆC LÀM ĐI”. Thực sự là một mớ hỗn độn mà…”
“… Cậu đã phải chịu đựng nhiều rồi.”
“Hửm?”
Tôi vô tình đưa ra một lời an ủi không hề giống “tôi” một chút nào. Khuôn mặt của tôi bây giờ đang nóng bừng cả lên. Tôi chưa từng nghĩ rằng những lời khích lệ như vậy sẽ phát ra từ chính miệng của mình.
…Nhưng khi nhìn lại những gì mà Hayashi-san đã phải trải qua chỉ trong vài tháng ngắn ngủi kể từ khi tốt nghiệp trung học–bỏ học đại học, bị cha mẹ ruồng bỏ và nhân phẩm, danh dự của mình bị chà đạp không thương tiếc bởi tên bạn trai vũ phu và bạo lực– những lời nói ấy cứ thế mà tuôn ra.
“Vừa nãy cậu vừa nói gì vậy?”
“…Tớ không muốn nói lại lần nữa đâu.”
“Thôi mà, nói lần nữa điiiii.”
“Tớ đi ngủ đây.”
“Ah…Haha, được thôi được thôi.”
Thật là một lời an ủi táo bạo mà. Tôi muốn phàn nàn thêm một chút nữa, nhưng nghĩ rằng điều này sẽ khiến cuộc trò chuyện này trôi mãi không ngừng mất, vậy nên tôi nhắm mắt lại trong im lặng.
“Cảm ơn cậu. Đã lâu lắm rồi mới có người an ủi tớ như vậy… Tớ hạnh phúc lắm.”
Hayashi-san thì thầm vào tai tôi.
“…Thực sự cậu đã làm rất tốt đó.”
Khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo với cô ấy sau. Còn bây giờ thì, tôi cần phải ngủ ngay để phục hồi sức lực sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Giọng hét thật nam tính =))