Màn chào hỏi với công tước đã kết thúc và tiết học sẽ bắt đầu vào ngày mai.Sau tất cả thì, khi tôi tới thì cũng đã quá giờ trưa rồi.
Bữa tối dù đơn giản nhưng rất là ngon luôn, rõ ràng là công tước chủ yếu ăn cùng loại món ăn như bao thường dân khác thôi. Họ nói rằng:”Đó là truyền thống ở vùng phương Bắc đấy.” Tôi nghĩ đó là truyền thống tốt đẹp đó.
Họ có mời tôi uống rượu, nhưng tôi nhẹ nhàng từ chối lời mời ấy.Tôi còn phải chuẩn bị cho tiết học ngày mai nữa.
Tôi đã chuẩn bị vật dụng để dạy học trong chuyến tàu rồi, nhưng mà—để chắc chắn thì, tôi phải kiểm tra lần nữa.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, tôi trở về phòng của mình.
Hiển nhiên là khi đến giờ học là tôi được gọi thôi. Tinh thần tôi đã sẵn sàng rồi.
Nghĩ lại thì, tôi không thấy công chúa xuất hiện vào bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay thì phải.
…..Lẽ nào mình lỡ chọc ghẹo ngài ấy quá mức không?
“X-,xin lỗi ạ.”
“Vào đi.”
Người đi vào là Ellie-san. Vâng,bộ đồng phục ấy trông có vẻ đỡ bối rối hơn khi cô hầu nữ ấy mặc rồi.
Vì lý do nào đó mà trông ẻm có vẻ hơi lo lắng.
“C-,Cô chủ đang đợi anh đấy.X-,xin hãy đi với em ạ.”
“Được thôi.À, được. Cảm ơn vì đã mang hành lý của anh hôm qua nhé.”
“K-,không có gì đâu ạ!-, đó là công việc của 1 người hầu nữ như em mà…”
Cô ấy hướng vài cái nhìn về phía tôi.
Huh.Giờ thì,mình đã làm gì mà để ẻm cảnh giác như vậy ta?
…..Không nhớ gì hết.Chà, mình cũng quen với việc đó rồi.
Cô ấy dẫn tôi đến biệt thự. Lối đi này---
“Ở đây ạ.Cô chủ đang đợi anh bên trong đấy ạ.”
“Cảm ơn em nha.”
“Hy-,hyau!Um,err…”
“Á---Anh xin lỗi.”
Tôi cứ quen tay xoa đầu ẻm. Không ổn, không ổn tẹo nào hết.Nghĩ về điều này đi,việc này diễn ra y hệt như hôm qua đấy.
Ra vậy. Ra đó là điều ẻm không thích---mình phải nghĩ kỹ về vấn đề này mới được.
Tôi cúi chào trước Ellie và rồi vào căn nhà kính ấy.
Tiến vào sâu bên trong hơn nữa, giữa công trình kiến trúc ấy là một căn phòng nào đó.Thật là một công trình kiến trúc xa hoa. Quả thật là Công tước là một người lẩm cẩm đấy.
Ngay sau khi tôi gõ cửa thì, một giọng nói vang vọng lên:”Mời vào”.Nhiệt độ bên trong căn phòng vừa đủ ấm.
Phía bên kia căn phòng là giá sách cao tới tận trần nhà.Nhìn chung quanh căn phòng này,tôi thấy có rất nhiều cuốn sách cổ và hiếm đặt trên giá sách này.
… .Mình thắc mắc không biết là việc xây dựng tất cả những thứ này cũng như là việc mua đống sách đó tốn kém đến mức nào nhỉ. Tốt hơn là không nghĩ nhiều về việc này nữa.
Cô công chúa ấy đang ngồi trên ghế và đang viết gì đó.Khi cô ấy thấy tôi xuất hiện, tôi cúi chào trước cô ấy.
Cô ấy vội vã ra khỏi chiếc ghế. Cổ con đang mặc một chiếc váy trắng gọn gàng và chỉn chu nữa.
"Chào buổi sáng.Thay vào đó, thầy có nên nói 'Rất vui được gặp em' không đây?"
"Allen-sensei đúng là 1 tên xấu tính mà đúng không?"
"Hôm nay không mặc đồ hầu nữ nữa hả em? Mặc kiểu đấy trông em đáng yêu lắm đó, nhưng mà bộ đồ em mặc hôm nay trông cũng đáng yêu lắm."
"Em-em biết mà, đồ xấu tính!"
"Hahaha. Thứ lỗi cho thầy nha. Thầy là Allen. Thầy sẽ làm gia sư cho em trong 3 tháng tới đây. Có lẽ là việc thầy có thể giúp đỡ em sẽ rất là hạn chế, nhưng thầy rất vui vì được làm việc với em."
"Tina Howard.E-Em đã nói với thầy ngay từ đầu rồi!"
Cô ấy chống nạnh nhìn tôi.
Tôi dám chắc rằng cổ đang cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng mà...Hmm... với cái vóc dáng thấp bé và ấn tượng mạnh mẽ mà cô ấy để lại hôm qua thì, tôi chỉ thấy một cô nhóc đang kiễng chân lên thôi.
"Trước tiên thì, khi xưng hô với em, cấm thầy gọi em là 'Thưa Công chúa' hay thêm '-sama' vào đấy nhé!"Em là học sinh của thầy, vì thế cứ gọi em là Tina đi ạ."
"Vậy thầy có thể gọi em là Tina chứ?"
"K-không được! Chì! Đừng có ngắt lời em khi em đang nói chứ. Tiếp đến, đừng có nói dối em đấy.Dù có đau đớn chừng nào đi nữa thì cứ nói thật với em ạ. Em đã quyết định vậy rồi."
"Thầy hiểu. Thầy sẽ không nói dối đâu."
Đối với cô ấy thì có vẻ đó là mối lo ngại rất lớn đấy.
Mình phải dạy cho cô ấy cách khởi động và thư giãn sau mới được.
"Và cuối cùng, khi tiết học kết thúc thì,umm..."
"Vânng?"
"Nếu mà em làm tốt thì phải khen em đấy."
"Aah, ra là vậy.Được thôi, thầy sẽ làm!"
"Huh?"
"Có lẽ là bởi vì giới quý tộc luôn muốn xếp hạng cao, nên họ ít được khen ngợi đúng không? Ra đó là lý do tại sao bất cứ khi nào họ được khen, họ sẽ rất vui và đạt được nhiều kết quả tốt hơn.Em không cần hỏi thầy như vậy đâu. Thầy là kiểu người hay khen mà."
"V-vậy sao..."
"Được rồi, Tina, bắt đầu thôi. À, trước đó thì..."
"V-vâng! Umm?"
"Bắt tay nào.Thầy sẽ giúp đỡ em."
"Em cũng thế ạ."
Với nụ cười tươi trên khuôn mặt cô ấy, bàn tay nhỏ nhắn của cổ bắt tay tôi.
Sau cùng thì,đó cũng chỉ là 1 cô bé 13 tuổi thôi.Ở độ tuổi đó thì tôi--Không. Không nên nhớ lại điều đó nữa.Nó chỉ tổ khiến tôi thêm đau đầu thôi.
Nhưng, đó chỉ là 4 năm trước thôi.Chắc chắn là tôi đã đi xa lắm rồi.
"S-Sensei.Ừm... không phải tới lúc bỏ tay thầy ra khỏi em rồi sao?.."
"Aah, thứ lỗi cho thầy."
"Không, em không để tâm đến đâu, nhưng..."
“Hôm nay thì, thầy đang nghĩ đến việc đánh giá thực lực của em đấy, Tina à.”
"Thực lực sao?"
Mí mắt cô ấy mở ra và đóng lại, với một biểu hiện trống rỗng trên khuôn mặt của cô ấy.
Phải, cô bé này thực sự rất dễ thương. Chỉ cần vài năm nữa thôi là tôi có thể nói rằng cô ấy rất xinh đẹp.
“Kỳ thi tuyển sinh được chia thành hai phần, lý thuyết và thực hành. Em biết về nó mà, phải vậy không? ”
"À vâng, tất nhiên rồi ạ."
"Và Tina thì hoàn toàn vô vọng trong bài kiểm tra thực hành."
"Vâng…"
“Sau đó thì, ba tháng tới sẽ dành vào kỹ năng thực hành của em càng nhiều càng tốt. Đó là lý do tại sao thầy cần biết thứ hạng của em cao như thế nào trong bài kiểm tra lý thuyết, vậy nên ta không cần phải lo lắng quá nhiều về việc phân bổ thời gian sau này đâu. "
“Điều đó thì hoàn toàn đúng ạ, nhưng… làm thế nào mà thầy có thể biết em sẽ làm như thế nào trong bài kiểm tra hay thế? Người ta đồn rằng kỳ thi tuyển sinh sẽ được sửa đổi hàng năm đấy ạ. Không quá khó để đối phó với chúng phải không ạ? "
"Aah, Nói dối đấy."
"Huh!?"
cô ấy làm vẻ mặt rất thích thú. Phải giữ lại nó trong ký ức của mình thôi.
Tiếp tục với những gì tôi đã nói…
“Ngay cả khi đó là một trường học do Vương quốc thành lập đi chăng nữa thì, vẫn có một khuôn mẫu trong đề thi. Chỉ là, cấu trúc đề thi được chỉnh sửa lại không phải hàng năm mà một lần trong nhiều thập kỷ, hoặc thậm chí một lần trong cả trăm năm nếu họ quên đấy. Mọi người chỉ không nhận thấy nó. Hiệu trưởng là người có lỗi trong việc này; sống lâu cũng có những mặt trái của nó mà.”.
“… Nói cách khác thì, chúng ta có thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra trong kỳ thi sao ạ?”
"Tất nhiên rồi. Thầy đã đặt ra vấn đề, vì thế lịch học hôm nay của chúng ta là để em giải quyết chúng đấy. "
Khuôn mặt sững sờ của Công chúa cũng rất là đáng yêu nữa.
Nhưng mà, buổi đêm sau khi tôi nhận được kết quả thi thử của cô ấy (tôi có khen và xoa đầu cô ấy đấy), tôi thử chấm câu trả lời của cô ấy và tôi thấy mình thất thần một hồi.
—Tóm lại thì, cô chủ đây cũng đầy tài năng như Lidya vậy.