Kougekiryoku Zero no Yawaraka Kenshi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3529

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Hồi Thứ Nhất - Chương 01: Eugene Lưu Ban

╔❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╗

꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂

╚❃═❃═◦●°°●◦═❃═❃╝

~~~*~~~

“Không thể nào...thiên phú của mình…chỉ có mỗi Bạch Ma Lực thôi ư…?”

Tôi lẩm bẩm một cách kinh ngạc trên bục đàn.

Buổi kiểm tra phân loại của Học Viện Quân Sự Đế Quốc.

Tại đế quốc, nơi mà 15 được xem là độ tuổi trưởng thành, người dân có thể đăng ký trở thành quân nhân thông qua một buổi kiểm tra phân loại.

Những học viên đủ 15 tuổi và đã trải qua kỳ tập huấn nghiêm ngặt sẽ nhận được Chúc Phúc từ Vận Mệnh Nữ Thần Iria.

Với việc đạt được Chúc Phúc Thiên Phú của Nữ Thần Iria, đường đời của mỗi cá nhân sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Tôi – Eugene Santafield, người có thành tích tổng thể cao nhất tại Học Viện Quân Sự, nhận được rất nhiều kỳ vọng từ mọi người xung quanh.

Và tôi cũng tin tưởng vào chính thành công của mình.

Kiếm Thuật, Chiến Thuật, Chỉ Huy đều là các môn mà tôi đứng top đầu.

Bằng những nỗ lực không mệt mỏi ngày qua ngày, tôi đã trở nên mạnh mẽ và xuất sắc hơn bất kì ai khác.

Thế thì…tại sao…?

Tôi mơ hồ nhìn vào Lá Bài Phân Loại trên tay.

Khi Lá Bài Phân Loại được giơ lên trước tượng nữ thần, nó sẽ thể hiện thiên phú của người sở hữu thông qua màu sắc.

Lá Bài Phân Loại của tôi đang là một màu trắng tinh.

Màu đen thể hiện cho thiên phú tấn công.

Màu trắng thể hiện cho thiên phú phòng thủ.

Màu xám thể hiện cho cả thiên phú tấn công lẫn phòng thủ.

Bảy màu - đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím là những màu đặc biệt và đại diện cho những thiên phú khác nhau.

Người nào càng có nhiêu thiên phú, thì sẽ càng có nhiều màu xuất hiện.

Người bình phàm sẽ thấy lá bài chuyển màu xám.

Còn những kẻ sở hữu thiên phú khiếm khuyết thì sẽ chỉ đặc một màu trắng tinh hoặc đen kịt.

Nói cách khác, như tôi vậy…

“Eugene-kun…cô biết là em đang rất buồn. Nhưng hãy mạnh mẽ lên nhé.”

Nhìn tôi, người giáo viên buông ra vài lời động viên.

Tuy nhiên, trong ánh mắt của sensei hiện rõ đầy sự thất vọng.

“Này, vướng víu quá đó. Quay về chỗ ngồi đi!”

Massio, hạng 3 trong Học Viện Quân Sự, hét lớn và đẩy tôi ra.

Không né được cú đẩy, tôi đành phải rời đi một cách loạng choạng.

“Ngon lành! Tao có tận ba màu!”

“Chậc! Chỉ hai màu thôi sao”

“Nhìn kìa! Có vẻ năm màu đã xuất hiện rồi!”

“Nghiêm túc à!”

Tiếng reo hò ngân vang liên tục đến từ những người bạn học của tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, và cứ ngây ra nhìn vào khoảng không.

Tôi thậm chí còn chả nghe thấy tiếng bắt chuyện của nhỏ bạn thanh mai trúc mã - Airi đang ngồi kế mình.

Sau một hồi, một tên con trai bỗng chen ngang giữa tôi và Airi.

“Này, Airi. Thật đáng tiếc là bạn thuở nhỏ của cậu lại là một ‘sự thất bại’. Tài năng như Airi thì không nên ở cạnh tên này.”

Massio, cái đứa vừa kết thúc buổi phân loại, nhe răng ra cười và vỗ lên vai tôi.

Màu sắc lá bài của cậu ta là đỏ, xanh và xám.

Ba màu đều là hàng ngon cả.

….Không như tôi.

“Ây da, đáng tiếc thật nhể. Không ngờ là quý ngài thủ khoa đây lại rút phải lá bài ‘lưu ban’ luôn đấy.”

“Phải ha, Massio. Chưa kể là cái thiên phú đó chỉ có thể dùng để ‘phòng ngự’ mà thôi. Chả biết liệu quân đội có chịu nhận nó không nữa ấy.”

“Chắc chắn là không rồi. Chẳng ai lại đi tuyển một thằng đơn sắc bất tài cả.”

Thậm chí cả đồng bọn của Massio cũng tham gia vào.

“Tụi mày…”

Tôi run lên trong giận giữ.

Cơ mà, những gì tụi nó nói là đúng.

‘Bạch Ma Lực’ chỉ là một thiên phú chuyên về phòng ngự.

Sở hữu một lá bài trắng tinh nghĩa là bạn không hề có bất kì ma lực gì liên quan tới tấn công.

Tôi đã học được kỹ thuật của ma pháp kiếm sĩ.

Ma pháp kiếm là một kỹ thuật dùng để bọc thanh kiếm trong lớp ma pháp.

Tuy nhiên, với bạch ma lực thì cho dù tôi có chém đối phương bằng một thanh ma pháp kiếm thì cũng chả hề có tí sát thương nào.

Tôi quả là một kiếm sĩ thất bại khi không thể tấn công ai cả.

Tại sao nữ thần-sama lại chỉ ban cho tôi mỗi thiên phú màu trắng thôi chứ….

Nếu có thêm tối thiểu vài thiên phú khác thì tôi đã tự tin rằng mình có thể làm được gì đó bằng sự nỗ lực…

“Mày đâu thể tự nhận là kiếm sĩ với cái bạch ma lực đấy.”

“Tốt nhất là mày nên làm một Trị Liệu Sư hay gì đó đi. Nếu có bị thương, thì biết đâu tao lại nhờ vả mày được.”

“Rồi còn cái Kết Giới Sĩ gì nữa ấy? Đó hình như là một nghề trọn đời mà phải đi hết từ vùng này qua vùng khác chỉ để dựng lại kết giới cho các thành phố thôi thì phải? Quả là đáng làm phết. Xin chia buồn nhé!”

“““Ha ha ha!”””

“………chết tiệt.”

Tôi không thể cãi lại được lời nào.

Tôi chỉ có thể cúi đầu ủ rũ một cách im lặng.

Nỗi bất hạnh cứ thế tiếp diễn.

Đến trường giờ đây quả là một việc phiền hà, và sau khi cúp học được một thời gian, Airi đã tới thăm nhà tôi.

Tôi cứ tưởng rằng nhỏ tới để động viên mình… nhưng cái bộ dạng đấy có gì đó rất kì lạ.

Airi không tới một mình, mà đi cùng với một người bạn.

Airi tránh né ánh mắt của tôi.

Tôi có một dự cảm chẳng lành.

“…Eugy. Tớ nghĩ là chúng ta nên giữ khoảng cách một thời gian.”

Nhỏ bạn thanh mai trúc mã - Airi thường gọi tôi là Eugy.

Giọng nói mà tôi đã thân thuộc giờ đây nghe sao thật giá băng.

“Ể……? Cậu vừa nói gì cơ, Airi?”

Tôi chợt nhớ lại về Lá Bài mà Airi rút được trong kì thi phân loại ngày hôm ấy.

Đó là màu cầu vồng.

Nó là minh chứng cho việc nhỏ nắm giữ thứ hạng cao nhất - thiên phú bảy màu.

Một con người tràn đầy tài năng và trái ngược hoàn toàn với thứ đơn sắc trắng tinh dưới đáy như tôi.

Cũng bởi sự khác biệt và thảm hại đó nên tôi đã né mặt Airi dạo gần đây.

Tuy nhiên, nói lời chia tay một cách đường đột như thế thì…

“Giữ khoảng cách…ý cậu là sao chứ…”

Tôi run rẩy hỏi lại, nhưng Airi chỉ cúi gằm với vẻ buồn bã trên khuôn mặt.

Thay vào đó, người bạn đứng bên cạnh Airi lại mở lời.

“Nè, Eugene-kun. Mong cậu hiểu cho. Từ giờ trở đi sẽ là thời điểm trọng đại với Công Chúa Airi. Cậu không muốn ngài ấy phải khó xử khi ở cạnh một người vô năng như mình và khiến thiên hạ đàm tiếu đâu, phải không?”

“Cái gì-!”

Lời nói quá thể đáng khiến tôi như điên tiết lên.

Ai vô năng chứ!

Tuy tôi và Airi vẫn chưa đính hôn song mối quan hệ của cả hai đều đã được cha mẹ đôi bên chấp thuận.

Đáng lẽ là cô với tư cách bạn cùng lớp của chúng tôi, phải biết là chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau đến tận về sau!

“Airi cũng đã được nhị hoàng tử từ một Đại Quốc nọ trong Liên Bang tới bàn chuyện cưới hỏi. Ngài Hoàng Tử ấy…là thiên phú cầu vòng nhỉ. Dữ quá ta, sướng nhất Airi rồi.”

“Gượm đã! Chuyện đó đừng nói trước mặt Eugy…”

Tôi hiểu ngay đó là sự thật dựa trên phản ứng của Airi khi nhỏ vội vàng che miệng cô bạn lại.

“Airi…được hỏi cưới…”

“Hiểu lầm rồi! Việc đó là do phụ thân tớ tự sắp đặt thôi…”

“Phải. Tóm lại, đây chính là mong muốn của Hoàng Đế Bệ Hạ, phụ thân của Airi. Eugene-kun, cậu không oán trách gì Airi chứ?”

“………”

Phụ thân của Công Chúa Airi là người quyền lực nhất ở đất nước này.

Nói cách khác, đó chính là Hoàng Đế Bệ Hạ.

Đối với người dân Đế Quốc, lời nói của Bệ Hạ là tuyệt đối.

Ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng hiểu được điều đó.

“Airi…… Tớ…… Kiếm Đế của cậu…”

Những từ phát ra trong miệng bản thân lố bịch tới mức khiến tôi không tài nào nói được thành lời.

Kiếm Đế chính là cánh tay phải của Hoàng Đế.

Một thanh kiếm luôn luôn túc trực cạnh bên và bảo vệ Hoàng Đế khỏi kẻ thù.

…Đó là mục đích tối thượng mà tôi nhắm tới.

Airi đưa mắt nhìn xuống một cách buồn bã, còn bạn của nhỏ thì khẽ bĩu môi.

“Pfff……, dẫu chỉ có mỗi cái màu trắng khiếm khuyết ấy, Kiếm Đế ư…”

“Này! Đừng cười chứ!”

Câu nói ‘Đừng cười chứ!’ của Airi như găm thẳng vào trái tim tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi. Ta đi thôi, Airi.”

“Ểee…nhưng…. Ừ-Ừm.”

Như thể bị cô bạn lôi kéo, Airi cứ thế bỏ đi.

Nhỏ không hề…ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.

--Ngày hôm sau, tôi nghỉ học ở Học Viện Quân Sự Đế Quốc.

“Rồi rồi, vì thế nên mày đã bị bạn thuở nhỏ cho ra chuồng gà, sau đó tự kỉ một mình dưới quê nhà, rồi bị phụ thân đá đít và buộc phải nhập học ở Học Viện Ma Pháp Lykeion. Tao nghe câu chuyện đó hàng chục lần rồi đấy, Eugene.”

“Im đê, Claude. Đó là thứ mà một thằng Dũng Sĩ như mày sẽ không tài nào hiểu được. Ít nhất thì cũng lắng nghe người ta than thở chút đi chứ.”

Hiện tại thì tôi đang theo học khoa phổ thông ở Học Viện Ma Pháp Lykeion tại trung tâm của Nam Đại Lục.

Học Viện Ma Pháp Lykeion là một cơ sở giáo dục tiên tiến nhất ở trung tâm Nam Đại Lục.

Mức độ của các bài giảng thực sự cao khủng khiếp.

Và cả chất lượng của học viên nữa.

Tôi đã nhu nhược và bị ném vào học viện ma pháp này như một hình phạt hà khắc từ phụ thân.

Tại đây thì chỉ có số ít người biết về quá khứ của tôi, khiến tôi có thể tận hưởng cuộc sống học đường một cách thoải mái.

Tôi rất biết ơn phụ thân mình.

Tôi nghĩ đó là một biện pháp trị liệu triệt để.

Còn thanh niên đang đi kế bên tôi đây chính là Claude Percival từ khoa anh hùng của Học Viện Ma Pháp.

Cậu ta sở hữu Thiên Phú Ngũ Sắc và mang chức nghiệp Dũng Sĩ.

Chóp của top.

Để so sánh thì chức nghiệp của tôi là Trị Liệu Sư và Kết Giới Sư.

Với Bạch Ma Lực thì đấy là hai nghề duy nhất mà tôi có thể lựa chọn.

Vì vậy nên tiền lương trọn đời của tôi chắc chỉ cỡ 1/100 so với Dũng Sĩ…Quả là thảm cảnh mà.

Tôi thật sự muốn khóc quá.

“Hình như là bạn thuở nhỏ của Eugene, Công Chúa Điện Hạ Airi thì phải? Nghe bảo là ngài ấy đã được phong lên làm Thiên Hiệp Sĩ, một trong những chức vụ cao nhất của Đế Quốc đó.”

“À, phải rồi nhể. Ngài ấy cũng có người yêu là đồng nghiệp luôn…”

Ngay cả khi đang ở trong Học Viện Ma Pháp tại một vùng đất xa xôi, tôi vẫn có thể nghe thấy tin đồn của những người nổi tiếng.

Dường như chuyện cưới hỏi giữa Airi với đệ nhị hoàng tử của vương quốc nọ cũng không có gì tiến triển.

Dẫu vậy, có tin đồn rằng nhỏ đang yêu một vị tướng quân trẻ tuổi và đầy tài năng trong Đế Quốc.

Nhỏ bạn thanh mai trúc mã đã hoàn toàn quên mất tôi và đang hạnh phúc với bạn trai mới.

Cay thế nhở.

Có vẻ như nhận ra được vẻ mặt ấy của tôi, Claude lên tiếng an ủi bằng một giọng đầy vẻ đồng cảm.

“Cơ mà, mày vẫn là người duy nhất mà tao có thể an tâm giáo phó cho việc chăm sóc cộng sự phi long của tao.”

“Đó là do tao đang tham gia câu lạc bộ sinh vật thôi. Vốn dĩ cũng chỉ là công việc.”

Tại Học Viện Ma Pháp, có rất nhiều học viên tham gia các hoạt động câu lạc bộ.

Hoạt động câu lạc bộ ở Học Viện Ma Pháp Lykeion cũng tương tự như Hội khi ra ngoài xã hội vậy.

Trong các bài giảng trên lớp, học viên có thể học được những ma pháp, chiến kỹ và kiến thức phổ thông.

Còn trong hoạt động câu lạc bộ thì đã có vô số học viên tận dụng nó để gây dựng mối quan hệ với những học viên ở các khóa khác và tạo ra một cấu trúc xã hội giai cấp phân tầng giữa tiền bối - hậu bối.

Tôi là thành viên của câu lạc bộ sinh vật.

Thông thường thì học viên có thể tùy ý lựa chọn câu lạc bộ mà mình yêu thích, song tôi thì lại được chính hiệu trưởng đề cử vào câu lạc bộ này.

Đổi lại thì tôi được miễn trừ hoàn toàn học phí.

Cơ mà, nó lại là một câu lạc bộ với nhiều tạp vụ phức tạp và vô lý.

Tôi và Claude bước tới trước một cái chuồng khổng lồ.

Rồi chúng tôi mở niêm phong ra bằng một chiếc chìa khóa bự tổ chảng.

Chiếc chìa khóa này cũng là một ma cụ đặc biệt.

“Oi, cộng sự.”

Claude cất giọng gọi.

Một con phi long mỹ lệ với lớp vảy bóng bẩy màu xanh biếc liền đáp xuống gần đó.

Nó hý hửng và phát ra những tiếng ‘kurururu’ từ trong cổ họng.

“Dạo này vẫn khỏe chứ hả?”

Được Claude vuốt ve, con phi long rú lên một cách vui sướng.

Trong lúc đấy, tôi sẽ đi thay thức ăn cho nó.

“Xong rồi đó, Claude.”

Tôi cất giọng gọi Claude và con phi long.

Kurururu, ruru…

Con phi long tiến tới trước mặt tôi.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Kể từ khi được chữa thương bằng trị liệu ma pháp, con phi long đã trở nên khá thân thiết với tôi.

Tôi nghe nói là bản chất loài rồng có tính khí rất ương ngạnh.

“Cộng sự à, mai sẽ là ngày thám hiểm. Chúng ta sẽ bay cùng nhau nhé.”

Claude cười giòn giã với cộng sự của mình.

Cái thằng sến sẩm này.

Nhân tiện thì cậu ta cũng cực kì đào hoa với cánh phụ nữ.

Mà, tất nhiên rồi.

Cậu ta là dũng sĩ cơ mà.

Tôi rời khỏi cái chuồng và tiến vào trong khuân viên.

Nhưng chả hiểu sao Claude lại đi theo tôi.

“Việc của mày xong rồi còn gì?”

“Không phải Eugene đang tới “cái chuồng đó” sao? Tao sẽ đi cùng nữa.”

“…Thôi được. Chắc mày cũng muốn biết nhỉ.”

Khuôn viên của câu lạc bộ sinh vật tại Học Viện Ma Pháp Lykeion thì khá rộng lớn.

Điều này đến từ đam mê của lạ của thấy hiệu trưởng nên có rất nhiều ma vật hiếm được nuôi dưỡng tại đây.

Thậm chí trong số chúng còn có những ma vật hung ác được liệt vào danh mục Chỉ Định Tai Ương.

Càng vào sâu bao nhiêu thì khu vực niêm phong càng nguy hiểm bấy nhiêu.

Không khí cũng dần dần ứ đọng.

Chướng khi ngày càng trở nên mạnh hơn.

Người bình thường sẽ rất khó để thở dưới lớp chướng khí dày đặc thế này.

Do là một Kết Giới Sư nên tôi chả gặp vấn đề gì cả.

Cảm thấy lo lắng, tôi nhìn sang cạnh bên thì thấy Claude đã tái mét mặt mày.

Đừng bảo là…

“Không cần cố quá thế đâu, Claude.”

“T-Tao vẫn ổn…”

Tôi chậm rãi di chuyển, bước cùng nhịp với Claude.

Chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân tới trước mặt một cánh cổng kim loại đen bóng khổng lồ.

Cấm Kỵ Phong Ấn Bậc Bảy

Ở sâu bên trong khuôn viên này là nơi mà sinh vật huyền thoại nguy hiểm nhất học viện đang vùng vẫy.

Nghe bảo là chỉ cần một cái nhìn từ nó là có thể khiến người bình thường phát điên.

Đây là một công việc nhem nhuốc mà chỉ Kết Giới Sư mới có thể làm được.

Ngoài ra thì câu lạc bộ sinh vật cũng đóng vai trò chăm sóc cho sinh vật huyền thoại này.

Hỏi sao chả ai muốn tham gia cái câu lạc bộ.

“K-Không được rồi…, Eugene. Tao không thể đi tiếp nữa.”

Claude hoàn toàn dừng bước, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.

“Hôm nay ta đến cũng khá gần rồi đấy chứ.”

“Hầy…ma vương trong truyền thuyết. Tao muốn một ngày nào đấy được nhìn thấy…, cơ mà sau tất cả thì, cái lớp chướng khí này vẫn còn quá sức đối với tao…”

“Không cần phải cố đâu. Hẹn gặp mày sau.”

Tôi mở cánh cửa nặng nè được niêm phong ra,

Lượng chướng khí tích tụ bên trong tràn ra ngoài ngay tức thì.

“Khụ…!”

Claude khụy gối xuống nền đất.

“Uầy, Hồi Phục Tinh Thần.”

Tôi sử dụng Hồi Phục Ma Pháp.

Claude đứng dậy một cách lựng khựng.

“Này, Eugene. Tao lúc nào cũng thắc mắc sao mày có thể chịu đựng nổi cái chướng khí này…? Thậm chí cả một Dũng Sĩ như tao còn không thể.”

“Vì tao là một Kết Giới Sư chứ sao. Mà mày hỏi câu này bao nhiêu lần rồi hả?”

“Trong nhóm tao có một Hiền Giả cũng có thể sử dụng kết giới ma pháp, nhưng cậu ta đã ngất xỉu một đoạn xa trước khi tới được cửa phong ấn.”

“Đó là do chưa luyện tập đủ thôi.”

“Trả lời chả thuyết phục chút nào…”

“Thôi gặp sau nhé.”

Tôi vẫy tay chào và đóng cánh cửa lại từ bên trong,

“Mày hoàn toàn nhầm rồi…”

Ngay trước khi cánh cổng đóng lại, tiếng lẩm bẩm của Claude vọng đến tai tôi.

Cái củ cải gì thế, mày mới nhầm ấy.

Đa Trọng Phong Ấn Đại Hầm Ngục tại Học Viện Ma Pháp Lykeion.

Tất cả những sinh vật ở đây đều được xếp vào dạng Chỉ Định Tai Ương hoặc Sinh Vật Huyền Thoại.

Chỉ cần một trong số chúng xổng ra thì vài thành phố sẽ dễ dàng bị phá hủy…có lẽ vậy.

Tôi không rõ là chuyện đó có đúng không vì chưa từng thấy bất kì sinh vật nào trốn ra được.

Sở dĩ tồn tại những sinh vật nguy hiểm đến nhường này là do sở thích của thầy hiệu trường.

Thầy ấy dường như là một người khá lập dị.

Mỗi chuồng đều có nhiều lớp phong ấn chồng chất lên nhau và sẽ chả thể nào mở ra được nếu không làm đúng theo quy trình.

Tuy nhiên, hầm ngục là một không gian ma thuật nơi mà ma tố không thể bị áp chế thậm chí với những lớp phong ấn, qua đó trở thành chướng khí và trôi nổi lềnh bênh xung quanh.

Nếu người bình thướng bước vào, họ sẽ ngay lập tức biến thành tàn phế.

Thậm chí một dũng sĩ như Claude cũng không tránh khỏi kết cục đó.

Tất nhiên là làm quái gì có thằng ngốc nào dám lẻn vào.

Tôi cẩn thận làm theo các quy trình tẻ nhạt của mỗi phong ấn trong chuồng.

Song nếu chậm chạp quá thì mụ ấy sẽ lại điên tiết lên mất.

(Nhanh lên nào…)

Có phần nóng ruột, tôi rảo bước vào sâu bên trong.

Thẻ tên của lồng trong cùng có nội dung là.

Đọa Thiên Ma Vương Erinyes

Tôi chậm rãi bước vào cái chuồng chứa đầy chướng khí.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

■ Bình luận của tác giả:

Tác phẩm này lấy bối cảnh cùng một thế giới với tác phẩm trước đó “Nữ Thần Không Tín Đồ”.

Tuy nhiên, nam chính, nữ chính và các nhân vật chủ chốt khác từ tác phẩm trước sẽ không xuất hiện.

* Tên của các nhân vật từ tác phẩm trước có thể xuất hiện, nhưng chỉ vậy thôi.

Các đọc giả vẫn có thể thưởng thức truyện mà không cần đọc tác phẩm trước đó.

Tôi hy vọng rằng cả đọc giả của tác phẩm trước và tác phẩm này sẽ đều tìm thấy niềm vui trong câu chuyện.