Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7322

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 60

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 132

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 120

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

17 156

Tập 5 - Chương 158: Thú nhận

Năm mới sắp tới rồi, chỉ còn vài ngày nữa là Giao thừa.

Tôi tới quán cà phê mà tôi đã từng làm thêm đợt nghỉ hè. Tôi không biết chỗ nào tốt hơn cả.

“...”

Phía đối diện là Sana đang ngồi đó, im lặng từ sáng rồi.

Tôi nhấp một ngụm cà phê cho bớt bồn chồn.

“Anh có chuyện muốn nói.”

Chỉ với câu đó chắc đã đủ để Sana biết là chuyện gì sắp xảy ra rồi. Tôi chỉ lo vì sợ con bé sẽ lại quay lại với thái độ hỗn xược thôi.

Tôi nhớ lúc trước khi tiết lộ câu chuyện cho Natsumi-chan thì tôi còn không thấy lo lắng như bây giờ. Rồi có tiếng mở cửa từ phía sau, báo hiệu sự xuất hiện của một vị khách mới.

“Xin chào, mình có sẵn bàn rồi ạ.” âm thanh quen thuộc phát ra.

Tôi quay lại và đó là Hiiragi-chan đang cầm chiếc áo khoác trên tay.

Hai người chạm mắt nhau, rồi cô mỉm cười và tới chỗ chúng tôi đang ngồi.

“Xin lỗi nha, lại đang kỳ nghỉ đông nữa.”

Cô nàng ngồi xuống cạnh tôi, khiến Sana nhăn mặt tức thì.

“...Sana muốn về nhà chơi game.”

“Cô xin lỗi nha.”

Hiiragi-chan cười lúng túng.

Hiiragi-chan gọi trà, rồi một lát sau họ liền mang ra. Như thể đã chuẩn bị sẵn, cô nàng làm một hớp.

“...Sana-chan, anh tin em đã biết một chút rồi nhỉ…”

Vâng. Sana khẽ đáp. Không có ai xung quanh mà tôi quen cả. Tôi tiếp tục.

“Hiiragi-sensei và anh đang hẹn hò. Khi anh nói ‘hẹn hò’ ở đây, thì ý anh là bọn anh là người yêu của nhau đó.”

Vừa dứt lời, tôi cảm thấy Hiiragi-chan cứng hết người lại cạnh tôi.

“...E-em đã biết rồi… dù chỉ một chút. Sana cũng đã tin đó là một khả năng rồi.”

Sana cúi mặt xuống, rồi hít sâu.

“Không thể tin được. Sana không chấp nhận được!”

Sana bắt đầu giãy nảy.

“T-tại sao!? Em bảo anh cứ tin tưởng em mà!?”

Khoan, thế này khác với những gì em ấy nói!

“Nói cái gì thế hả? Sana không nhớ đã bao giờ nói câu nào như vậy!”

À ừ thì người nói câu đó là Sana của tương lai nhưng mà-

“Nếu anh mà giấu diếm thì em còn tức giận hơn nữa, và quan hệ của chúng ta thậm chí còn xấu hơn nữa!”

“Em chả hiểu anh đang nói cái gì hết!”

Dĩ nhiên là không rồi!

“Sana-chan, xin em hãy lắng nghe. Cả hai đang hẹn hò rất nghiêm túc đó.”

Sana nhìn cả hai

“Thật luôn? Thế hai người đã hôn nhau chưa?”

“”...C-chưa…””

“Dối trá! Hoàn toàn dối trá! Hai người còn ngừng mất một nhịp rồi mới trả lời cơ mà! Nii-san, đồ dâm tặc!”

“Em là trẻ con à! Người lớn thì ai chẳng làm những việc người lớn sau khi hẹn hò chứ?”

“Thế hả! Thế nên anh mới tìm cách giấu diếm… anh không tin Sana đúng không?”

Dĩ nhiên là không nên rồi! Đặc biệt là sau khi chứng kiến em đang trẻ con như thế nào.

“Hiiragi-sensei là người lớn, và cô có thể yêu người lớn. Vậy tại sao cô lại yêu Nii-san?”

“Kể cả Sana-chan đó, em đâu cần phải thích anh trai mình đúng không?”

H-hở? Hiiragi-chan đang vùng lên?

“K-không hề! Sana không có ý gì với Nii-san hết.”

“Vậy sao” Hiiragi nheo mắt rồi nhìn Sana. “Em bí mật hôn anh trai mình trong phòng clb. Hơn nữa, còn bí mật tấn công anh ấy khi anh ấy đang say ngủ còn gì.”

“Fuhyah!?”

“Hả?”

Này, cái gì đấy? Ý em là sao!? Từ Kanata kể à?

“Đ-đó chỉ là bề ngoài thôi mà?”

Em vừa bị ngáo giọng rồi đấy.

“Chưa bàn tới việc bọn này có trái đạo đức hay không… thiệt tình, trẻ con thời nay. Chưa được cho phép mà đã dám-”

“Aaaah. Ahhh ahhhh. Không đúng! Anh hiểu mà Nii-san!?”

Sana bắt đầu hoa mắt, như thể sắp lăn đùng ra.

“Chúng ta tới đây hôm nay để mổ xẻ chuyện này à?”

“Tại Sana cứ thích đem chuyện đó ra còn gì?”

“Cả Sensei nữa, cô đang cố giành Nii-san cho riêng mình phải không?”

“Thì bọn cô là người yêu mà, nên dĩ nhiên rồi.”

“A-anh bị cặp ngực kia hút hồn đúng không!? Hóa ra anh chỉ thích ngực to thôi. Em thất vọng về anh!”

Sao giờ tôi lại thành đối tượng bị công kích thế này?

“Sanada-kun… Seiji-kun tỏ tình với cô nhé. Cô chưa bao giờ có cơ hội quyến rũ anh ấy.”

“Phụ nữ trung niên thì có gì hay ho chứ…”

“Đừng có nói trung niên! Chỉ là người lớn thôi, lớn hơn thôi nghe không?”

Thẩm mỹ của cả hai khác hẳn nhau, nhưng mà câu đó nghe quen quen.

“Sensei, cô chỉ đang nóng máu với Nii-san thôi. Em tin là ngoài kia có rất nhiều người khác nữa. Chẳng qua cô đang không thèm để ý tới phải không.”

“...Cái đó…”

Hiiragi-chan như vừa bị dập lửa, nhìn xuống tay

“Kể cả thế, thì có sao?”

“Hai người là giáo viên và học sinh mà? Dĩ nhiên là có rồi.”

“Ý cô không phải như vậy. Chỉ nhìn vào người mình yêu - có gì là sai? Bỏ qua mọi khác biệt về địa vị, tuổi tác, gia đình đi.”

“Cái đó…”

“Sana-chan, cô yêu Seiji-kun. Không phải với tư cách là học sinh mình, mà là một người con trai.”

Sana uống thêm cà phê.

“Cô mà làm Nii-san phải khóc thì Sana sẽ không tha cho cô đâu.”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Thế thì được rồi”. Sana khẽ đáp. “Em vẫn còn bực vì hai người cứ giấu diếm tới tận bây giờ. Nhưng em chấp nhận. Em chấp nhận nếu cả hai thực sự nghiêm túc. Em sẽ không cho ai biết đâu, nên cứ tin em đi.”

“Sana”

“Sana-chan…”

“Chỉ vậy thôi đúng không? Sana về nhà đây.”

Chộp lấy cái túi, Sana đứng dậy.

“Thế này là tốt hơn nhỉ?”

“Còn hơn là Sana tiếp tục sống mà không tin tưởng hai ta.”

“...Đúng ha.”

Sau đó, Sana không rời khỏi phòng suốt 2 ngày luôn.