Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Tập 4 - Chương 124: Bí mật của Sana

“Hả? Em làm mất rồi à?”

“Sana đâu có cố ý!”

Sao con bé lại nói cái giọng thách thức thế này? Con bé đã làm mất cái game RPG tôi cho con bé mượn. Nói tới nó thì, nó là game được ASW sản xuất, công ty mà sau này được HRG mua lại.

“Em có biết là anh tính chơi lại nó thêm ít nhất 2 lần nữa không hả?”

“Anh tính chơi bao nhiêu lần nữa? Mà đằng nào anh cũng biết hết cốt truyện rồi còn gì?”

“Ngốc… có lý do để người ta chơi lại cả… Chắc em để quên trong tủ quần áo chứ gì?”

“Sana không có ngốc thế!”

Con bé nhìn tôi thở dài bất chấp.

“Chúng ta sẽ phải đi tìm.”

“Hiayhhh!? Không cần đâu, tuyệt đối không được.”

Sana kéo tôi lại khi tôi bước tới phòng con bé.

“Đợi đã! Em bảo đợi đã cơ mà!”

“Hả?”

Cái lực kéo của nữ nhi không đủ sức cản tôi đâu!

Tôi mở toang cái cửa. Tôi cá là con bé dám mang nó ra khỏi nhà lắm. Chắc quên trong tủ áo hay gì thôi.

“Ra ngoài! Đừng có nhảy vào phòng em!”

“Hứ.”

“Kể cả anh có tỏ ra lịch sự thế nào đi nữa thì cũng không được. Đồ siscon!”

Sana liên tục đấm tôi kèm theo la hét. Thỉnh thoảng còn đá vào chân tôi nữa. Đau quá đấy.

“Chắc quanh đây thôi.”

“Đừng có động vào!”

Con bé không thích tôi bén mảng tới cái tủ quần áo nhỉ.

“Không phải lo. Anh trai em sẽ không suy nghĩ gì nếu chẳng may thấy quần lót của em gái đâu.”

Con bé liền đứng chặn trước cái tủ.

“Đằng sau chỗ này là chỗ riêng tư của Sana rồi. Anh mà bước qua là Sana sẽ kiện anh tội xâm phạm quyền riêng tư đấy!’

“Thế á hả.”

Em đã sai ngay từ cái lúc làm mất game của anh rồi.

“Xin lỗi trước nhá.”

Tôi dùng chút lực đẩy con bé ra một bên. Rồi tôi dần chạm tới chỗ riêng tư của Sana, từ từ lục lọi cái tủ.

“Rút cuộc em để nó ở đâu hả? Đấy là một tác phẩm nổi tiếng đấy! Game nào hay như vậy thì 10 năm có 1 thôi-”

“Sana sẽ tìm, sẽ tìm cho anh mà!”

Trong khi lục lọi, tôi tìm thấy một quyển sổ tay trong lạ hoắc.

“Hm? Gì đây?”

“!?”

Sana liền đoạt lấy nó khỏi tay tôi.

“...”

Tôi nhìn con bé, con bé liền giấu nó sau lưng.

“...”

Rồi con bé từ từ lùi ra sau. Nhìn con bé như con mèo đang giương vuốt tới kẻ thù ấy. Có vẻ quyển sách đó có gì đó con bé không muốn tôi thấy.

Tôi khá tò mò. Nhưng mà kệ. Tôi chỉ cần tìm game của tôi thôi. Con bé giờ không cản tôi nữa, nên tôi có thể thỏa sức tìm kiếm tiếp.

Quần áo đi chơi này, váy này, áo ngủ này, đồ lót, áo lót này. Rồi rồi, tiếp tiếp.

“...?”

Rồi tôi tìm thấy vài thứ kỳ lạ.

“...băng đô… với tai mèo?”

“Ha!?”

Sana làm cái mặt như thể sắp tận thế.

“Ê, gì đây?”

“Là của bạn em!”

“...Em làm gì có bạ-.”

“Im đi!”

“Xin lỗi.”

“Đừng có nhìn em với cái ánh mắt thương hại đấy! Đã vậy Sana sẽ qua phá tủ áo của Sei-kun!”

“Thoải mái đi. Mà anh có phá tủ của em đâu, với lại đừng có gọi anh là Sei-kun.”

Tôi làm gì có gì khả nghi đâu. Con bé có thể lục lọi thỏa thích. Nếu có gì thì chỉ có vài cuộn phim heo thôi. Tôi đã rõ ràng từ trước rồi nên con bé đành bỏ cuộc.

Tôi vẫn tiếp tục tìm, rồi tôi lôi ra một mớ quần áo được gấp.

“Đồ hầu gái?”

Là mấy món thường được bán. Trông khá rẻ tiền, váy lại còn ngắn nữa… trông gợi dục vãi.

“Ha!? Anh thấy nó rồi?”

“Em làm thêm ở quán cà phê hầu gái hay gì? Mặc thế này lộ hết quần lót thì sao”?

“Không có! E-e được người ta tặng cho thôi! Em không vứt nó đi được…”

“Được tặng? Bộ em được tặng nhân dịp sinh nhật tương lai à?”

“Cho Halloween đó! Họ bảo trông nó sẽ hợp với em, nên họ ép em mang về nhà!”

“Ha-ha-ha-halloween!?”

Halloween (lần hai)

V-và, cái bộ đồ này… được người nhút nhát nhất quả đất, Sana-chan, mặc ư? Trông con bé không có vẻ sẽ nghĩ tới việc mặc nó và sẽ từ chối. Tôi từ từ quay qua nhìn cái băng đô tai mèo, rồi đồ hầu gái, rồi con bé.

“E-em… tham gia vào...cái sự kiện trẻ trâu này á hả?”

“Bạn cùng lớp em rủ mà… nên…”

Con bé liền quay đi rồi nghịch tóc trong nỗi xấu hổ.

“Sana không thích tí nào, nên đã mặc đồ thường… song họ đã chuẩn bị cả rồi… nên…”

“Nên em đã mặc cái bộ đồ mèo hầu gái siêu gợi tình này?”

“C-cái gì hả! Anh có ý kiến gì hả!? Với cả đừng có gọi nó là siêu gợi tình!”

Cô em gái nhút nhát nhất quả đất này của tôi đã lớn rồi. Đi kèm theo sự bất ngờ của tôi là một cảm giác thua cuộc…

Phải chăng cô em gái tôi được mọi người coi là cool ngầu? Con bé thuộc tầng lớp trong lớp sao? Về phần tôi thì, xét từ dưới đáy lên thì thấy ngay tôi ở đó… Tôi còn đang sốc thì Sana đã đoạt lấy chỗ đồ kia từ tay tôi.

“Anh đang tìm game cơ mà? Mau tìm đi!’

“A-anh chỉ báo trước là… đi chơi muộn hay làm thêm bên ngoài là bị cấm đó nghe.”

“Liên quan gì tới anh hả Nii-san!”

“Bực quá! Ahh, không tìm thấy được. Game của tôi, kho báu của tôi. Anh thích nó lắm, thế mà Sana lại làm mất rồi. Ah!”

Tôi giả bộ ăn vạ.

“Em đã nói thế mấy lần rồi.”

“Đấy là cái giọng điệu của em khi làm mất đồ của người khác hả?”

“Cái đó… thì… Sana sẽ đền tiền cho anh, chịu chưa?”

“Anh chẳng cần gì cả.”

“Thế thì là gì?”

Tôi liếc bộ đồ trên tay con bé.

“Anh muốn em mặc nó?”

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu.

“Đừng có nhìn.”

Con bé bắt đầu thay đồ. Con bé làm mất game của tôi, nên một sự trừng phạt nho nhỏ cũng đáng mà?

“Thiệt tình, anh đúng là đồ siscon. Anh thậm chí lo lắng cho Sana. Sana không có đi chơi muộn đâu, sẽ ở nhà mà, được chưa?”

Tôi tưởng tượng hay là con bé có vẻ đang vui?

“Xong rồi nè.”

Tôi quay đầu lại thì thấy con bé đang trong bộ đồ hầu gái.

Con bé rất mảnh mai. Hông, tay, cả chân nữa. Cứ như người mẫu ấy. Bộ ngực thì vẫn phẳng lỳ như sa mạc. Vẫn còn thiếu thiếu, nhưng mà như tôi nghĩ

“Ừm, đúng là vẫn chỉ thế.”

“Hả! Em đã thay đồ vì anh thế mà.”

“Sao? Anh có nói gì đâu?”

Run rẩy giận dữ, con bé quăng cái băng đô tai mèo vô mặt tôi.

“Ặc!”

“Biến ra ngoài!”

Con bé bắt đầu cầm cái quyển sổ đập tôi.

“Rồi rồi, anh ra, anh ra liền.”

Tôi chạy khỏi phòng.

“...Halloween à… nếu mình hỏi Hiiragi-chan cosplay thì cô ấy có chịu không ta?”

Tôi mà hỏi thì thể nào cô ấy cũng nói có cái rụp.

Lần sau gặp hỏi liền mới được.