Hãy trân trọng mạng sống
Khốn Ayumu lại gây ra chuyện nghiêm trọng rồi.
Không biết đã có bao nhiêu người trong hội trường bị lây nhiễm.
Dù đây là tình huống từng giây từng phút đều quý giá, tôi lại bất lực.
Tâm trạng lo lắng chất đống như những bông tuyết, nhưng dù chúng tôi có sốt ruột đến đâu cũng không thể thay đổi được gì.
Chính vì vậy, khi thấy Ayumu không giấu nổi sự lo lắng, tôi còn sốt ruột hơn cả cậu ấy.
Thà như vậy, tôi thà giống Haruna, bệnh đến mức không nhúc nhích được còn có vẻ hợp lý hơn.
...Tôi tuyệt đối không phải muốn giả bệnh để được Ayumu chăm sóc.
Bởi vì khi được cậu ấy đối xử dịu dàng—tôi không thể nổi giận được nữa.
Sau đó, khoảng hai tiếng trôi qua, mấy người chúng tôi vẫn cứ chờ đợi.
Trong phòng khách có Seraphim, Yuu, Haruna và tôi.
Chúng tôi thậm chí không bật tivi, chỉ chờ điện thoại gọi đến, cũng chờ kết quả kiểm tra virus.
Không biết kết quả ra sao, chúng tôi không thể ra ngoài.
Cảm giác sốt ruột đến mức nghiến răng.
Tôi biết nghĩa trang ở ngay gần đây.
Đi bộ chưa đến năm phút. Tôi cũng biết khoảng cách này chỉ là một bước chân.
Dai-sensei chắc sẽ đột ngột xuất hiện thôi.
Tôi thật sự muốn ra hiện trường chờ đợi ngay bây giờ.
Nhưng mặt khác, tôi lại không thể để virus lây lan ra ngoài.
Ít nhất là trước khi kết quả kiểm tra cho thấy không lây qua không khí, tôi không thể rời khỏi nhà này.
Dù bên kia nói kết quả sẽ có vào buổi tối, nhưng bây giờ cũng đã khá muộn rồi.
Tình huống xấu nhất, phải chuẩn bị sẵn kịch bản dù có làm dịch bệnh lan rộng cũng phải ngăn chặn Dai-sensei.
Dù sao thì chúng tôi cũng không biết virus có lây qua không khí hay không.
Nene-san và bên Vampire Ninja đã nói rồi, chỉ cần phát hiện Dai-sensei sẽ báo cho chúng tôi.
Nói cách khác, trước khi nhận được báo cáo, Dai-sensei sẽ không đến nghĩa trang này.
Nếu Dai-sensei lợi dụng cổng nghĩa trang ngay từ đầu thì sao?
Điều duy nhất tôi lo lắng là điểm đó.
Tất cả các mốc thời gian đều quá khó nắm bắt.
Không chịu nổi, trong lòng cứ có một khối u lấn cấn mãi.
Đúng lúc đó, trong phòng khách vang lên âm thanh xóa tan khối u ấy.
Đó là tiếng điện thoại nhảy múa trên bàn.
Cả ngày tôi đều để chế độ im lặng, điện thoại luôn ở chế độ rung.
Để báo có cuộc gọi đến, chiếc điện thoại màu đen đang cố gắng rung hết sức.
Tôi lập tức cầm điện thoại lên, vội vàng trả lời: "Alo~!"
Tôi còn chẳng biết đối phương là ai.
Dù là tin tốt hay xấu, dù sao tôi cũng muốn biết tất cả.
"À~ alo alo, là em trai Newton phải không?"
Giọng nói vui vẻ mà nghe có vẻ buồn ngủ.
Chỉ nghe thôi cũng biết là giọng của một mỹ nữ.
"Tôi là Aikawa."
Nghe là nhận ra ngay, đó là giọng của Nene-san.
Chỉ cần nghe giọng, tôi đã nhớ đến chuyện của Nene-san.
Dù trong số những người tôi quen, cô ấy vẫn là một người phụ nữ đặc biệt quyến rũ. Nene-san là nhân vật mạnh nhất ở Minh giới, đến cả Nữ hoàng Villiers cũng phải nể cô ấy ba phần.
Hơn nữa, tôi đặc biệt kính trọng bộ ngực khủng đó—
Nene-san gọi điện đến, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi phấn khích rồi.
"À~ được rồi được rồi, em trai Asimov."
"Ờ, dù sao tôi cũng không phải là Isaac đâu."
Dù đến giờ cô ấy vẫn không nhớ nổi tên tôi.
Haiz, Nene-san suốt ngày ngủ, dù tôi tự giới thiệu chắc cũng chẳng nghe vào đâu.
Những chuyện đó không quan trọng.
"Người đó đã đến rồi."
Nene-san nói ngắn gọn mục đích cuộc gọi.
Tôi lập tức căng thẳng toàn thân.
Điều này có nghĩa là Yuu đã đoán đúng.
Hơn nữa, Nene-san gọi cuộc điện thoại này, chứng tỏ cô ấy mạnh hơn Dai-sensei. Dù sao nếu Nene-san bị đánh bại, kết quả không phải là mất ý thức thì tám phần cũng bị Dai-sensei giết rồi.
"Vậy, kết quả thế nào?"
"Để cô ta chạy mất rồi."
Giọng điệu tinh nghịch như muốn bật cười.
Để cô ta chạy mất—câu này có hai cách hiểu.
Dai-sensei định bỏ trốn, Nene-san đuổi theo nhưng để cô ta chạy thoát.
Hoặc là, Nene-san chủ động thả Dai-sensei đi.
"Cô có giao thủ với cô ta không?"
"Không, chúng tôi chỉ nói vài câu—hô a~~~~... rồi cô ta chạy mất."
Nene-san vừa ngáp vừa trả lời.
Thì ra là vậy.
Ý là Dai-sensei sẽ tránh đối đầu với Nene-san sao?
Haiz, đúng như dự đoán.
Nếu Dai-sensei và Nene-san đánh nhau, kết cục bên nào cũng không lạ.
Không đúng, Nene-san chắc chắn sẽ thắng.
Dai-sensei chắc cũng nhận ra điều đó.
Nên cô ta đành bỏ qua cổng xa nhất.
"Dai-sensei đi một mình à?"
"Ể? Ừm, trông cô ta không dẫn theo ai cả."
...Yuki không đi cùng Dai-sensei sao?
Dai-sensei không định điều khiển Yuki mãi chứ.
Không đúng, biết đâu thời gian điều khiển vốn không dài.
Nếu Yuki sẽ tự hồi phục ý thức, không phải do Dai-sensei điều khiển công tắc, mà là đến lúc thì tự tỉnh lại?
Yuki không phải là nô lệ trung thành.
Đó là điều đáng mừng. Nếu tôi bị Yuki bị điều khiển tấn công—chắc chắn sẽ lúng túng không biết làm gì.
"Vậy, tôi nên làm gì bây giờ?"
Nên để Nene-san tiếp tục chờ? Hay hội quân với Vampire Ninja? Hay đến chỗ chúng tôi?
Tôi nói với cô ấy "Xin chờ một chút", rồi hỏi Yuu nên xử lý thế nào.
"Yuu, Dai-sensei xuất hiện ở chỗ Nene-san, nhưng hình như đã chạy mất rồi. Vậy, cậu nghĩ Nene-san nên tiếp tục chờ ở đó không?"
"Tôi đề nghị tiếp tục chờ."
Ừm. Quả nhiên là vậy.
"Tôi cũng nghĩ nên chờ tại chỗ. Vì đối phương rất có thể đang rình rập chờ cô ấy rời vị trí."
Seraphim cũng đồng ý.
Bây giờ mà để Nene-san di chuyển, chắc Dai-sensei sẽ nhân cơ hội chạy qua cổng trống đến Villiers.
Trước khi nắm rõ hành tung của Dai-sensei, không thể điều động Nene-san.
"Phiền cô tiếp tục chờ nhé."
Tôi lại ra lệnh qua điện thoại.
"Được~"
Có một điều phải lo, là Nene-san biết đâu lại ngủ mất.
"Chuyện này xong, tôi sẽ đến giúp."
"Thật không! Ahaha, vậy tôi sẽ cố gắng hơn nữa! Bye nhé."
Nene-san nói xong với giọng đầy năng lượng rồi cúp máy.
Tốt quá.
Dù chúng tôi nhờ vả vừa đột ngột vừa liều lĩnh, nhưng tâm trạng của Nene-san dường như không xấu đi.
Tôi đặt điện thoại lên bàn trà, rồi thở dài một hơi.
Rõ ràng Dai-sensei đã hành động, vậy mà chúng tôi vẫn chỉ có thể chờ đợi như thế này sao?
Lần tới nhận được liên lạc, sẽ là từ các Vampire Ninja đang giữ cổng khác.
...Tuy nhiên, liên lạc cuối cùng cũng không đến.
Trong lòng đầy lấn cấn, tôi lại mơ hồ chờ thêm khoảng một tiếng nữa.
"Xét về khoảng cách, dù đã giao chiến cũng không lạ đâu."
"Đúng vậy. Theo kiểu của Dai-sensei, chắc sẽ nhanh hơn—hay là, cô ta đã xuất phát về phía này rồi?"
"Thì ra là vậy, cô ta buộc phải bỏ cổng đầu tiên. Có lẽ cô ta sẽ cho rằng cổng thứ hai cũng được phòng thủ chắc chắn."
"Thực tế, người được cử đi là đội quân đông nhất có thể tập hợp rồi."
Càng phân tích như vậy, càng thấy lo lắng.
Phải nhanh chóng đến nghĩa trang mới được.
Tôi đứng dậy đi loanh quanh, rồi lại ngồi xuống, sau đó lại đứng lên.
"Ayumu, tôi muốn đi vệ sinh."
"À~ xin lỗi xin lỗi."
Haruna vẫn chưa đứng dậy nổi.
Không chỉ vậy, triệu chứng của cô ấy còn ngày càng nặng, cũng không còn sức lực.
Dựa vào cách chăm sóc Yuki trước đây, nhiệt độ cơ thể của Haruna hoàn toàn không hạ.
Bây giờ trong đầu tôi toàn là chuyện của Dai-sensei, thường xuyên không để ý đến Haruna.
Hơn nữa, Haruna cũng hiểu điều đó.
Chẳng lẽ cậu ngoan ngoãn như vậy là vì cảm nhận được tôi đang lo lắng sao?
Chẳng lẽ việc người mà cậu kính trọng là Dai-sensei làm ra những chuyện này cũng khiến cậu cảm thấy áy náy sao?
Khi tôi đưa Haruna đến nhà vệ sinh—
"Ayumu."
Cô ấy gọi tôi.
"Sao vậy?"
"...Cậu có thể vượt qua Dai-sensei không?"
"...Ừ, chắc là không thể."
"Đúng vậy. Dai-sensei là thiên tài—tôi nhất định sẽ vượt qua cô ấy."
Haruna luôn kính trọng Dai-sensei.
Nhưng, cô ấy càng xem Dai-sensei là mục tiêu để vượt qua.
Người mà mình kính trọng chính là người mà sớm muộn gì cũng phải vượt qua.
Rất giống phong cách của Haruna.
"Nếu là cậu, sớm muộn gì cũng vượt qua được thôi."
Haruna ngồi trên bồn cầu, đặt tay lên đùi, nhắm mắt lại nói:
"Nhưng, lần này Dai-sensei dựa vào lời nguyền. Dù không làm vậy, cô ấy cũng có thể đường đường chính chính đến cướp lấy."
...Đúng vậy.
Như Dai-sensei, dù có giết sạch chúng tôi cũng sẽ đạt được mục đích, mà cô ấy chắc chắn làm được.
"Vậy nên, Ayumu. Cậu nhất định phải khiến Dai-sensei thua đến mức phải cầu xin tha thứ."
"Được, để tôi lo."
Chúng tôi cùng cười với nhau, rồi tôi đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Quay về phòng khách, tiếp tục chờ liên lạc.
Có thể chờ đến bao giờ?
Chẳng lẽ không thể chờ thêm được nữa?
Tôi mấy lần muốn lao ra khỏi nhà.
Nhưng, tôi luôn bận tâm đến vấn đề lây nhiễm.
Dù tôi là zombie, nhưng tôi thuộc kiểu không muốn lang thang ngoài phố phát tán virus gây phiền phức cho người khác.
Tôi lại đứng dậy đi loanh quanh, rồi quay lại đón Haruna.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Có khách sao?
Dù tôi băn khoăn có nên ra mở cửa không, vẫn đi đến cửa ra vào.
Đã từng xảy ra chuyện của Yuki, nên cửa vẫn khóa—chẳng lẽ là người đến truyền đạo hay bán báo?
Bây giờ có ai hẹn đến nhà chúng tôi không nhỉ?
"Là tôi đây. Mở cửa đi."
Tôi không trả lời, đối phương liền nói câu đó.
Chỉ nghe giọng là tôi nhận ra ngay.
Là Saras.
"Gì chứ, thì ra là cô à."
"Darling. Kết quả kiểm tra có rồi."
Saras nói với vẻ tiếc nuối.
"Kết quả? Kết quả thế nào?"
Giọng điệu của cô ấy khiến tôi nghĩ: "Không phải chứ?"
Chẳng lẽ—mấy người chúng tôi cứ phải như vậy, mãi không ra khỏi nhà được sao? Tôi vốn còn lo lắng, nhưng—
"Ừ. Có vẻ không có nguy cơ lây qua không khí."
Lần này Saras đổi sang giọng nhẹ nhõm.
Cái cô Saras này. Tôi thấy cô ấy cố tình muốn dọa tôi trước mà?
Tôi mở khóa cửa, định cho Saras vào, ai ngờ cửa bị cô ấy đẩy mạnh—
"Ah! Tôi nhớ cậu quá đi! Đồ đáng ghét, Darling!"
Saras ôm chầm lấy tôi, khiến tôi bối rối.
Cổ tôi bị Saras quàng tay, mặt thì chạm vào mái tóc mềm mại của cô ấy.
"Này này này, sao tự nhiên thế? Cô vui như gặp lại người không bao giờ gặp được ấy."
Tôi cố gỡ tay Saras ra, rồi nắm vai đẩy cô ấy ra.
Tôi còn tưởng Saras sẽ đi giữ cổng thứ hai.
Không đúng, Yuu đã nói rồi.
Cổng thứ hai sẽ cử "gần như" toàn bộ binh lực.
Chắc có vài Vampire Ninja đến chỗ Nene-san; vài người thì bảo vệ thủ lĩnh và làm nhiệm vụ khác; hoặc đi truy tìm tung tích Dai-sensei.
"Không có gì đáng sợ hơn bệnh tật không rõ nguồn gốc—thật may quá. May mà virus này không nguy hiểm đến tính mạng."
Saras suýt khóc.
"Đừng lo. Tôi chết lâu rồi mà."
Tôi không ngờ Saras lại lộ vẻ mặt rưng rưng nước mắt, bèn xoa đầu cô ấy.
Tôi chỉ biết cách an ủi như dỗ trẻ con thôi.
"Có chuyện gì vậy? Gọi to thế."
Seraphim dường như bị tiếng vui mừng của Saras thu hút, liền từ phòng khách đi ra.
Biết đâu, Seraphim cũng muốn đi loanh quanh như tôi.
Tôi hoảng hốt rút tay khỏi tóc Saras.
An ủi Saras khiến tôi thấy ngượng ngùng.
"Chúng ta cuối cùng cũng có thể ra khỏi nhà rồi."
Tôi cười truyền đạt tin vui mà Saras mang đến.
"Vậy à... Vậy là, cuối cùng cũng đến lúc rồi."
Nhưng, Seraphim lại tỏ ra nghiêm túc.
Không thể chỉ mừng rỡ thôi.
Nói cũng đúng. Điều đang chờ chúng tôi không phải là cuộc sống thường nhật.
Phải ngăn chặn Dai-sensei.
Vì vậy, tôi mới chờ kết quả kiểm tra như thế này.
"Đúng vậy—Dai-sensei chắc chắn sẽ đến. Chúng ta đi thôi, đến nghĩa trang."
Seraphim gật đầu mạnh với lời tôi nói.
"À đúng rồi, Saras. Bên Yuki thế nào rồi?"
"Ừ. Tiếc là vẫn chưa có tung tích của cô ấy."
...Vậy à.
Dai-sensei vẫn chưa dẫn Yuki đi khắp nơi. Điều đó đã xác nhận với Nene-san rồi.
Nếu vậy, Dai-sensei sẽ để cô ấy ở đâu?
Chẳng lẽ—không đúng, Yuki sẽ không bị giết.
Dai-sensei không thể làm đến mức đó.
Vì Yuki cũng là một trong những quân át chủ bài của cô ấy.
"Tôi cũng đi cùng luôn. Tập hợp càng nhiều chiến lực càng tốt mà?"
"Đúng vậy, rất có ích."
Tôi cầm lấy chiếc cưa máy dựng bên tủ giày, rồi niệm chú.
"Nhân tri, vương tử lai chiêu, nãi ngã đán, tỉ thảo hữu, ai khả nhiên tuệ."
Hiếm khi được biến thân trước trận chiến như thế này.
Vì tôi nghĩ đến lúc đối đầu với Dai-sensei, chắc chắn sẽ không có thời gian trống để biến thân.
Nhìn sang bên cạnh, Seraphim cũng đã biến thân từ lúc nào không hay.
Cô ấy mặc một bộ đồ dễ thương, trên tay cầm kiếm.
Thứ trông như thanh kiếm đó, là Ma trang luyện khí "Vương giả chi kiếm Masamune" được tạo thành từ quạt xếp.
Dù đây là thứ Haruna chế tạo, nhưng luôn là Seraphim sử dụng.
Cảm giác hồi hộp không ngừng.
Đối thủ sắp tới là cấp độ mạnh nhất.
Phải chuẩn bị trạng thái tốt nhất để chiến đấu.
"Haha, chịu không nổi, tôi cũng không biết sắp phải làm gì nữa rồi."
Saras nhìn chúng tôi, cười vui vẻ.
"Tôi quen rồi mà."
Tôi cầm váy cười với cô ấy.
"Vậy thì, chúng ta xuất phát thôi."
"Ừ."
Saras và Seraphim đều tỏ ra nghiêm túc.
Ngay sau đó—
"Tôi cũng muốn đi."
Bóng dáng Yuu xuất hiện trước mắt.
Haiz, chúng tôi cứ bàn bạc ở cửa ra vào, chắc cô ấy cũng tò mò xem đang làm gì.
"Yuu, cậu định thế nào?"
"Đi cùng."
Tôi biết ngay Yuu sẽ nói vậy. Hơn nữa, ý chí của cô ấy chắc chắn rất kiên định.
Nhưng, chúng tôi không thể đưa cô ấy đi.
"Hellscythe-sama—dù có cậu... cũng không giúp được gì đâu."
"Seraphim... cậu..."
Tôi giật mình.
Seraphim luôn tôn kính Yuu, chưa từng hạ thấp cô ấy lần nào.
Nhưng mặt khác, Seraphim có niềm tin tuyệt đối không nói dối.
"Hơn nữa, năng lực của chúng ta e là cũng không đủ để đối phó. Nếu vừa phải bảo vệ cậu, vừa phải chiến đấu thì không thể đánh được."
"Sức mạnh của lời nói Yuu đúng là rất kinh khủng, nhưng muốn dựa vào đó để đánh bại Dai-sensei thì chỉ có thể dùng đánh lén thôi."
Tôi hiểu ý của Seraphim, nên giúp cô ấy nói đỡ.
Seraphim không muốn đưa Yuu ra chiến trường.
"Hơn nữa, đối phương không phải là người sẽ mắc bẫy đánh lén đâu."
Saras cũng tiếc nuối nói.
Những điều này đều là sự thật.
"Còn nữa, không thể để Haruna ở một mình được phải không? Yuu, phiền cậu giúp chăm sóc cô ấy nhé."
"Vậy à."
Yuu hiểu ý chúng tôi.
Cô ấy không muốn làm phiền người khác.
Cô ấy muốn góp một phần sức cho mọi người.
Tuy nhiên, điều đó cần có sức mạnh.
Yuu hiểu rõ hơn ai hết, mình thiếu sức mạnh đó.
Cô ấy có ma lực mạnh mẽ, lại sở hữu năng lực tuyệt đối độc nhất vô nhị.
Nhưng, những thứ đó không có tác dụng với Dai-sensei.
"Bảo trọng nhé."
Một câu nói đầy chân thành của Yuu.
Như vậy là đủ rồi.
Thế là, chúng tôi đến nghĩa trang.
Có một không gian rộng lớn, cùng bãi cát.
Bộ đồ Masou-Shoujo dường như cũng có tác dụng giữ ấm tuyệt vời, chất liệu mỏng tang mà mặc vào lại không thấy lạnh chút nào.
Chỉ có gió lạnh khẽ lướt qua má.
Cảm giác nhiệt độ ở nơi này cũng lạnh hơn hẳn.
Haiz, nghĩ theo góc nhìn của hồn ma, giống như khó khăn lắm mới được yên nghỉ, vậy mà lại bị người lạ xông vào quấy phá.
Để khách không mời thổi chút gió lạnh, nói ra cũng là lẽ đương nhiên.
Những hồn ma đang yên nghỉ ở đây, xin lỗi nhé. Có lẽ chúng tôi còn gây náo loạn hơn nữa.
Không biết phải chờ bao lâu, Dai-sensei mới đến.
Chúng tôi để Haruna và Yuu ở nhà, trong nghĩa trang vắng lặng không có ai khác, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Lần gần đây nhất tôi căng thẳng như vậy là ở buổi biểu diễn tài năng.
Tôi luôn là người tụt lại phía sau, chạy theo vấn đề, hoặc bị ép phải đối mặt với tình huống bất ngờ, hiếm khi chuẩn bị sẵn sàng mà chờ đợi như thế này.
Chờ ở rìa sân khấu, đợi đến lượt mình lên biểu diễn.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác hồi hộp như vậy.
Seraphim siết chặt thanh Vương giả chi kiếm Masamune trong tay.
Vậy à. Seraphim, tâm trạng của cậu cũng giống tôi nhỉ? Seraphim tựa vào gốc cây lớn, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Dù Saras đang đi loanh quanh, chắc không phải vì rảnh rỗi, mà là để tránh lơ là cảnh giác. Có lẽ cũng là để khởi động làm nóng người.
Dai-sensei chắc chắn sẽ đến.
Tôi có một cảm giác chắc chắn như vậy.
Khoảnh khắc đó—không để chúng tôi phải chờ lâu.
"Người đến rồi, Darling. Có muốn ra tay trước không?"
Quả nhiên Saras đang cảnh giác xung quanh.
Người phát hiện đầu tiên chính là cô ấy.
"Không, tôi muốn nói chuyện trước."
"Ừ. Vậy để cô ta vào đây đi."
"Đối phương cuối cùng cũng đến rồi sao? Hai chúng tôi sẽ không xen vào. Ayumu, tất cả giao cho cậu quyết định."
"Vậy thì nhẹ nhõm rồi—còn nữa, cảm ơn các cậu. Nếu không có các cậu ở đây, chắc tôi không dám mạnh dạn nói chuyện với cô ta."
"Không phiền nếu tôi coi đó là lời tỏ tình chứ?"
Saras tỏ ra ngạc nhiên.
"Tôi sẽ phiền đấy. Sao cô lại suy diễn quá lên thế?"
Chúng tôi cùng cười với nhau một lúc.
Có lẽ Saras đang dùng cách của mình để giúp tôi bớt căng thẳng.
Thế là—người đó cuối cùng cũng xuất hiện.
"Chào buổi tối~ cho tôi vào làm phiền được không~?"
Nụ cười đó thật đáng sợ.
Một cô gái dễ thương mặc áo choàng trắng, buộc tóc hai bên.
Cô ấy đút tay vào túi, xuất hiện một cách gọn gàng.
Lưng tôi lập tức lạnh toát.
Xem ra, Dai-sensei chỉ đi một mình—
"Dù tôi muốn từ chối cô đến đây, nhưng cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi."
Tôi không giơ cưa máy lên, mà cắm nó xuống đất rồi nói chuyện với Dai-sensei.
"Nhưng~ tôi không muốn nói chuyện với cậu lắm~"
"Tại sao?"
Dai-sensei cười khúc khích—
"Bởi vì nếu trúng ma pháp của Ayumu-san, tôi cảm thấy ý chí của mình sẽ dao động~"
Sau đó, cô ấy lộ ra ánh mắt có chút buồn bã.
"Yuki không đi cùng cô à?"
"Dù sao tôi cũng không thể đưa cô ấy đến Villiers mà. Nếu làm được, tôi đã không để cô ấy ở thế giới này rồi."
Có thể lợi dụng thì lợi dụng, dùng xong thì vứt bỏ.
Nói ra thì rất giống phong cách của Masou-Shoujo, nhưng tôi nghi ngờ Dai-sensei như vậy có tư cách chỉ trích Nữ hoàng không?
Haiz, chuyển chủ đề chất vấn: "Còn cô thì sao?" chắc ở tòa án cũng chẳng ai quan tâm.
Nhưng, ở một khía cạnh nào đó lại thấy nhẹ nhõm.
Đối đầu với người đó, là điều tôi sợ nhất.
Dù sao Yuki cũng giống như con tin.
"Tôi biết cô định làm gì."
"Đến mức nào rồi~?"
Dai-sensei vỗ tay "bốp" một cái. Có vẻ cô ấy rất hứng thú.
"Cô định biến thiết bị chế tạo Megalo thành động cơ vĩnh cửu ma lực. Vì vậy, cô định lấy mạng Nữ hoàng hoặc Yuu đúng không?"
Dai-sensei vừa gật đầu vừa nghe tôi nói, không phản bác lấy một câu—
"...Rồi sao nữa?"
Cô ấy hỏi với vẻ thờ ơ.
"Rồi—"
Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Dai-sensei muốn tôi trả lời thế nào?
"Giả sử tôi biến thiết bị chế tạo Megalo thành động cơ vĩnh cửu rồi, tiếp theo, cậu nghĩ tôi sẽ sử dụng thế nào?"
Khi tôi còn đang băn khoăn không biết trả lời sao—Dai-sensei lại hỏi chi tiết hơn.
Thật giống như đang nói chuyện với giáo viên vậy.
"Dùng thế nào... cái đó thì tôi không rõ."
"Nói cách khác, tức là cậu chẳng biết gì cả?"
...Thì ra là vậy. Đúng là tôi chưa nghĩ đến khâu căn bản nhất.
Giả sử mục tiêu cuối cùng của Dai-sensei là Nữ hoàng, vậy cô ấy muốn chế tạo động cơ vĩnh cửu để đánh bại Nữ hoàng, hay nhốt Nữ hoàng vào động cơ vĩnh cửu?
Chỉ cần hiểu mục đích, tự nhiên cũng biết phải chế tạo động cơ vĩnh cửu thế nào.
"Vậy, xin cô nói cho tôi biết. Cô định làm gì?"
"Đó là bí mật~"
Dai-sensei đưa ngón trỏ lên môi, rồi nói với giọng dễ thương.
"Cô định dùng cho hòa bình à?"
"Ừm~ kết quả thì đúng là như vậy."
Kết quả—sao?
Làm gì mà có kết quả là hòa bình?
Vì hòa bình. Cầu hòa bình.
Những khẩu hiệu như vậy, toàn là khởi đầu của chiến tranh.
"Cảm giác quá trình đó sẽ có vấn đề—cô lại muốn phát động phản loạn... rồi ngồi lên ngai vàng của Nữ hoàng à?"
"Ừm~ coi như trả lời đúng một phần đi."
Cô cũng vậy à.
Thì ra, cô cũng muốn tranh quyền à!
Giống như mấy lão Vampire Ninja kỳ cựu kia.
Càng có quyền, càng muốn quyền cao hơn.
Càng giàu, càng muốn nhiều tiền hơn.
Tại sao họ đều muốn theo đuổi quyền và tiền vượt quá mức cần thiết vậy?
Chẳng lẽ lớn lên rồi ai cũng muốn những thứ đó sao?
"Nếu chỉ vì mục đích nhàm chán như vậy, tôi làm sao giao thứ đó cho cô được."
"Không thì, cậu định làm gì?"
"Chỉ còn cách ép cô từ bỏ thôi. Về vấn đề động cơ vĩnh cửu ma lực, tôi hy vọng cô giao cho tôi và Haruna xử lý."
"Theo bản thiết kế đó, cảm giác không hy sinh ai thì không thể hoàn thành đâu?"
"Chuyện đó—tôi cũng sẽ tìm cách."
"Ồ, tôi không ngờ Ayumu-san lại sẵn sàng để người đó gánh vác trọng trách đấy."
"Không, tôi nói là sẽ tìm cách khác ngoài việc đó."
"Đã không còn thời gian để cậu tìm cách nữa rồi~"
"Ý cô là gì?"
"Nữ hoàng đang chuẩn bị tấn công nơi này—nói vậy thôi, hiện tại chỉ mới điều động cận vệ thôi."
"Cận vệ..."
Dù trước đây Lilia đều đến một mình, nhưng cuối cùng cũng dẫn quân xuất chinh rồi sao?
Vì lý do gì—
"Những thứ Nữ hoàng muốn, chắc có ba thứ. Một là thiết bị chế tạo Megalo, hai là vũ khí ma trang do chúng ta chế tạo, còn thứ ba—chính là cậu."
"Khoan đã. Thứ nhất còn hiểu được. Thứ hai là sao? Các người chế tạo—chẳng lẽ là chỉ Yuki sao!"
"Đó chỉ là ý kiến của tôi thôi, trước đây, cô ấy từng đánh ngang ngửa với Fuurinkoneko mà? Nữ hoàng hình như từ lúc đó đã để ý đến cô ấy, tôi đoán Nữ hoàng chắc chắn sẽ tìm cơ hội cướp lấy~"
"...Chắc cũng là cô sắp xếp ra đúng không."
"Ai mà biết."
Ít nhất, vũ khí ma trang trong cơ thể Yuki, là để đối phó với vũ khí ma trang của Nữ hoàng mà chế tạo ra.
Dai-sensei không muốn người khác biết có thứ đó, trước đây từng nhờ tôi giữ một thời gian.
Haiz, dù Yuki đã từng giao chiến với Nữ hoàng, nghĩa là giấu cũng vô ích rồi.
"Nói chung, tôi phải ngăn cô lại."
"Cậu định ngăn thế nào?"
"Dù sao tôi cũng là Masou-Shoujo. Dùng cách phù hợp với phong cách Masou-Shoujo là nhanh nhất."
"Ồ. Cậu lại chọn cách đó, khiến tôi hơi bất ngờ đấy. Haiz, dù lúc các cậu bố trí binh lực, tôi đã biết cậu định làm gì rồi."
"Bởi vì muốn lấy lại thiết bị chế tạo Megalo từ tay cô, chỉ còn cách cướp thôi."
"Cậu có tự tin thắng không?"
Tự tin à.
Dựa vào tôi và Seraphim biến thân thành Masou-Shoujo, biết đâu có thể đối phó với Dai-sensei.
Thực tế, tôi chỉ có thể trông cậy vào điều đó.
Chúng tôi nhất định phải thắng, mà cũng không thể nói là chắc chắn không thắng được.
"Được thôi~ Ayumu-san, nếu các cậu thắng tôi—tôi sẽ giao toàn quyền xử lý động cơ vĩnh cửu ma lực cho cậu."
Dai-sensei rút ra hai thanh đao, tôi thì giơ cưa máy lên.
Đồng thời, Seraphim và Saras cũng đến bên cạnh tôi.
"Mọi chuyện diễn ra đúng như mong muốn rồi. Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội ra trận, Darling."
Saras nói chắc nịch.
Seraphim thì đứng cạnh tôi cười khúc khích.
"Sao vậy?"
"Không có gì, tôi nhớ lại lần trước cùng hợp sức đối phó cô ấy, kết quả lại bị đánh bại."
Nói cũng đúng. Lúc đó Kyoko khóc lóc cầu cứu Dai-sensei, tôi biến thân thành Masou-Shoujo vừa hưng phấn vừa tự mãn, mới đắc ý đánh với Dai-sensei, địa điểm cũng chính là ở đây.
Haiz, dù lúc đó tôi hoàn toàn không phải đối thủ.
"Nghĩ vậy mà cậu còn cười được à?"
Nói thì nói vậy, tôi cũng cười theo.
Dù sao, bây giờ chúng tôi lại định làm điều tương tự.
"Haha, tôi cũng nhớ lại rồi~ nhớ lúc đó còn hỏi cậu—có muốn gia nhập dưới trướng tôi không?"
Dai-sensei mặt không đổi sắc.
Quả nhiên cô ấy không xem chúng tôi ra gì.
"Còn tôi cũng từng trả lời... Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Vampire Ninja là như vậy."
Đến bây giờ, mọi thứ đều khiến người ta hoài niệm.
"Nghe cũng vui mà? Tôi rất vui khi được tham gia vào đó."
Saras hóa nước thành kiếm, khoác lên mình áo choàng đen.
"Nhưng, chúng ta bây giờ đã khác rồi."
"Đúng vậy. Bây giờ tôi còn nhanh hơn cô ấy—tôi lên đây!"
Seraphim cầm Vương giả chi kiếm Masamune lao lên tấn công.
Keng một tiếng, quạt xếp và kiếm của Dai-sensei va vào nhau.
Lần thứ hai, thứ ba—Dai-sensei đối mặt với đòn tấn công như vũ bão của Seraphim mà vẫn không đổi sắc mặt.
...Dai-sensei lại đỡ được.
Tôi cứng họng.
Này này, không phải chứ?
Seraphim biến thân thành Masou-Shoujo lẽ ra phải nhanh nhất.
Đối mặt với đòn tấn công của cô ấy, vậy mà vẫn có người kịp phản ứng.
Đối phương thậm chí còn chưa biến thân nữa.
"Hành động của các cậu, tôi đại khái đều đoán được hết rồi~"
Giọng điệu nghe như tiếc nuối.
Đoán trước hành động.
Tôi biết một người làm được trò đó, người đó là thiên tài đến mức vượt qua trí tuệ con người—
Đúng rồi.
Haruna đúng là thiên tài.
Từ nấu ăn, thể thao, khoa học, kỹ thuật ma pháp, tài năng của cô ấy đều phát huy rộng khắp.
Nói ra thì cô ấy giống như chiếc máy tính do chính mình thiết kế còn không tính nhanh bằng, sáu tuổi đã tính nhẩm phép chia tám chữ số, còn từng tham gia chế tạo bom nguyên tử như John von Neumann, hoặc là thiên tài vạn năng như Leonardo da Vinci.
Tuy nhiên, Dai-sensei lại là người mà Haruna gọi là "thiên tài thực thụ".
Ý cô ấy không phải là thiên tài toàn diện, mà là kiểu thiên tài chuyên sâu vào một lĩnh vực như Suzuki Ichiro hay Erich Hartmann.
Đúng vậy—Dai-sensei là thiên tài chiến đấu.
"Seraphim, ra chiêu thì đừng suy nghĩ. Hoặc là dùng cách tấn công khác với bình thường."
"Tôi hiểu rồi."
Keng. Soạt. Keng. Những đòn tấn công liên tục xen kẽ động tác giả, vừa đánh vừa chạy. Dù Seraphim liên tục tung ra những đòn tấn công biến hóa—nhưng với Dai-sensei đều vô dụng.
Sao có thể như vậy.
Nếu vậy, tôi cũng xông lên, phải tạo ra tình huống khiến Dai-sensei không kịp ứng phó!
"Vô ích thôi~"
Hả?
Tôi vừa chuẩn bị lao lên, Dai-sensei đã đứng trước mặt tôi rồi.
"Đừng hòng tạo ra tình huống khiến tôi không kịp ứng phó."
Tôi bị chém một nhát vào cánh tay, hoàn toàn không thể phản kích.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Áo choàng trắng của Dai-sensei bị ai đó chém rách một góc.
"Như vậy chứng tỏ tôi ở đây cũng có ý nghĩa."
Đó là một đòn của Saras.
Cô ấy tấn công từ bên hông, vung kiếm chém xéo.
Saras không tham gia vào đợt tấn công của Seraphim, chắc là đang chờ Dai-sensei ra tay với người khác.
Trong chiến đấu, dễ để lộ sơ hở nhất là lúc tấn công.
Hơn nữa, đối mặt với Saras, Dai-sensei chắc không đoán được hành động.
Vì cô ấy khác tôi và Seraphim, gần như không có giao điểm với Dai-sensei.
—Dù sức không bằng, Saras cũng là chuyên gia chiến đấu.
Tuy nhiên, Dai-sensei vẫn có thể né ngay đòn tấn công từ bên hông.
Nếu là tôi chắc đã bị chém làm đôi rồi.
"Ừm~ đối phó ba người có hơi vất vả nhỉ."
Dai-sensei xoay áo choàng trắng một vòng.
Chỉ thấy trang phục của cô ấy dần thay đổi.
...Cô ấy niệm chú từ lúc nào vậy.
Được công nhận cũng thấy biết ơn, nhưng tiếp theo mới là địa ngục thực sự.
Mong Dai-sensei hãy tin vào năng lực của mình nhiều hơn một chút.
Chỉ cần ba người chúng tôi liên thủ, biết đâu có thể đánh trúng Dai-sensei.
Mong cô ấy đừng xóa tan khả năng đó ngay lập tức.
Haiz, chỉ còn cách liều thôi.
"Seraphim, Saras! Tôi tấn công chính diện. Còn lại nhờ vào tài năng của các cậu!"
Tôi chỉ có thể chỉ huy đến vậy thôi.
Không sao, hai người họ hiểu tôi hơn Dai-sensei, chắc sẽ đoán được tôi định làm gì.
Kết quả, tôi nên tin vào điều đó mới phải.
Tôi nên không nói gì, và tin tưởng đến cùng mới đúng.
Tưởng rằng Dai-sensei sẽ lao về phía tôi, ai ngờ giữa đường cô ấy lại tăng tốc rẽ sang bên.
Vì tôi nói sẽ tấn công chính diện—ý đồ lộ ra, Dai-sensei chẳng cần phải đối đầu trực diện.
Nói cách khác, hai người còn lại sẽ tấn công từ bên hông hoặc phía sau—Dai-sensei liền nhắm vào Saras.
"Cảm giác cậu là người phiền phức nhất nhỉ~"
Dai-sensei vung vũ khí xuống.
Saras giơ kiếm nước phòng thủ rồi nhảy lùi lại.
Đao của Dai-sensei chém hụt, tưởng như tấn công thất bại.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Một vụ nổ lớn xuất hiện.
Nghĩa trang vốn tối đen phủ lên một lớp màu cam đỏ, như nhìn pháo hoa ở cự ly gần.
Gió nóng lướt qua da, có thể cảm nhận được sức nóng của vụ nổ.
"Saras!"
Tôi không thể không gọi tên cô ấy.
Là ma pháp!
Dù né được đao kiếm, đối phương còn có ma pháp!
Đó là cách tấn công mà chúng tôi không hiểu—đến dự đoán cũng không thể.
Chẳng lẽ không cần niệm chú sao?
"Đừng lo—không đúng, cũng không hẳn là không cần."
Thấy bóng Saras phủi tóc, tôi mới thở phào.
Áo choàng và quần áo đều bị nổ rách tả tơi.
Thanh kiếm nước dùng làm vũ khí đã biến mất, tay trái thì buông thõng không còn sức.
"Không hạ được à~ cậu giỏi thật đấy."
"Nhẹ nhàng phế luôn một tay tôi, cô còn dám nói vậy."
Saras cười gượng.
Dai-sensei thì nhân cơ hội tấn công tiếp.
—Nhưng, đòn đó bị Seraphim chặn lại.
"Nhân lúc này! Ayumu!"
"Được rồi————!"
Tôi vung cưa máy từ sau lưng Dai-sensei.
Nhưng vẫn bị né đi trong gang tấc.
Ngay sau đó—
Lấy Dai-sensei làm trung tâm, có thứ gì đó như hàn khí lan tỏa ra.
Và rồi, thế nào nhỉ? Cơ thể không cử động được nữa.
Vậy quá trình niệm chú của cô chạy đi đâu rồi!
Bộp. Bộp.
Saras và Seraphim ngã xuống.
Thì ra mục đích của Dai-sensei là gom chúng tôi lại một chỗ rồi tóm gọn.
Lưng đao.
Cô ấy dùng lưng đao chém.
Chỉ một đòn, đã chính xác khiến người ta mất ý thức.
—Người này mạnh quá mức rồi.
Dai-sensei chậm rãi bước tới, đá vào đầu gối tôi.
Tôi như mất hết sức, ngã xuống đất.
"Nếu không có ma pháp, chúng tôi rõ ràng vẫn có thể đấu với cô—sao cô có thể ra chiêu mà không cần niệm chú?"
Xong rồi. Đồ đáng ghét.
"Niệm chú? Tôi có mà~"
"Nhưng tôi còn chẳng nghe thấy chú biến thân nữa?"
"Nếu bị nghe thấy, ý đồ chẳng phải sẽ lộ ra sao?"
Cũng đúng. Đang chiến đấu mà lại thông báo bước tiếp theo cho đối thủ, chỉ có ngốc mới làm vậy.
Nhưng tôi vừa phạm phải sai lầm đó.
"Tại sao lại giữ tôi lại?"
Tự nói ra cũng ngại, nhưng tám phần là vì tôi mạnh nhất, Dai-sensei mới muốn tạo ra tình huống solo.
"Bởi vì cậu là người không có gì đáng ngại nhất~"
............Tôi nhầm rồi.
Ugh, cảm giác thật xấu hổ.
Nhưng, không tính Seraphim biến thân thành Masou-Shoujo, bây giờ tôi chắc mạnh hơn Saras.
Nhưng Dai-sensei lại nói Saras là người phiền phức nhất.
"Đùa tôi à?"
"Không. Ayumu-san, cậu là người không có gì đáng ngại nhất ở đây. Dù có mạnh hơn bây giờ gấp trăm lần—hay mạnh hơn cả tôi cũng vậy thôi."
"Ý cô là gì?"
"Đòn tấn công của cậu thiếu 'mục đích' và 'quyết tâm'."
"Mục đích? Không không, tấn công chính là mục đích mà."
"Như đòn vừa rồi, cậu rõ ràng cầm Mistilteinn, nhưng không có ý định chém vào đầu tôi, cũng không định chặt đứt cổ tôi."
"...Vì tôi đâu phải kẻ giết người."
Tôi không muốn bị so sánh với mấy Masou-Shoujo dám làm mọi thứ.
Tôi trừng mắt nhìn Dai-sensei, bị cô ấy đấm ngược lại một cú vào mặt.
"Cậu có từng nghĩ, họ đến đây với tâm trạng thế nào không?"
Giọng cô ấy vẫn quyến rũ, dễ thương—lại thêm một tầng tức giận.
"Họ—"
Tôi nhìn về phía hai người tóc rối bời nằm bất động trên cát.
"Chỉ cần là vì cậu, vì bảo vệ thế giới này, họ đều có quyết tâm hy sinh tính mạng, đồng thời cũng có quyết tâm lấy mạng người khác."
"Đó là lý do Saras nguy hiểm nhất sao?"
"Ayumu-san, cậu luôn nghĩ mình dù sao cũng không chết được—khi chiến đấu thường thiếu cảm giác căng thẳng. Haiz~ dù đó cũng là điểm mạnh của cậu—nhưng chính vì vậy, 'quyết tâm' của cậu chưa đủ."
"Ugh."
Tôi không thể đáp lại.
Thậm chí không thể phản bác một câu.
Tôi thực sự không có ý định chém vào đầu Dai-sensei.
Đương nhiên sẽ bị né rồi.
Nếu tôi chỉ định làm cô ấy bị thương nhẹ, thì cô ấy chỉ cần né một phân là tránh được.
Tôi vung cưa máy, là muốn Dai-sensei thành ra sao?
Tôi vốn đã biết.
Dai-sensei sẽ né.
Với đòn tấn công như vậy, cô ấy chắc chắn không chết được.
Vậy tôi ra đòn để làm gì?
Mục đích và quyết tâm.
Cả hai tôi đều thiếu.
"Vậy nên Ayumu-san, cậu muốn thế nào?"
Dai-sensei ngồi xổm xuống nhìn mặt tôi.
"Tôi chỉ—muốn ngăn cô lại thôi."
Quyết tâm chưa đủ.
Bị cô ấy nói như vậy—có lẽ đúng là như thế.
"Cậu định ngăn tôi thế nào? Chỉ lặp đi lặp lại tấn công, cậu nghĩ thật sự có thể đánh bại tôi sao? Đánh bại—cậu chưa từng nghĩ, họ vì mục đích mơ hồ như vậy mà đánh cược cả tính mạng sao?"
Đánh bại Dai-sensei.
Đó là trạng thái như thế nào?
Phải làm gì, Dai-sensei mới chịu từ bỏ?
"Tôi phải làm sao?"
"Cậu lại hỏi tôi à? Haha, thật ra có một cách đấy."
"Một cách?"
"Giết tôi là được."
Gì cơ—
Cơ thể tôi đột nhiên cử động lại được. Dù đã hồi phục, tôi vẫn không đứng dậy.
Bởi vì tôi rơi vào hỗn loạn.
Người này đang nói gì vậy?
Dù từ nãy tôi đã thấy lời của Dai-sensei rất kỳ lạ—
Chẳng lẽ, cô ấy muốn tôi giết để làm động cơ vĩnh cửu ma lực?
"Lựa chọn đó không còn nữa rồi."
"Tại sao?"
"Hiến linh hồn cho King of the Night, sẽ nhận được ma lực khổng lồ—vấn đề là King of the Night đã không còn nữa. Hiến tế đã trở thành kỹ thuật thất truyền rồi."
Vì tôi đã giết ông ta sao?
Không đúng, chính xác thì không phải tôi—
Đúng là, khi tôi, Kyoko, King of the Night và các trưởng lão giao chiến, đều mang quyết tâm tiêu diệt đối phương.
Nhưng tôi không thể làm như vậy với Dai-sensei.
Tôi không thể đánh với cô ấy—
Đại sư đúng là hiểu rõ tâm tư của tôi, nên mới muốn kích thích tôi ra tay sao?
"Đại sư—bây giờ ngài... không đúng, lần này ngài cũng đang dạy tôi sao?"
"Haha, đúng vậy—nói thật nhé, động cơ vĩnh cửu gần như đã hoàn thành rồi."
—Hừm! Tôi hoảng sợ mở to mắt.
Không hổ là một trong những thiên tài.
Thiết bị chế tạo Megalo hình như không có trong bản thiết kế. Điều này có nghĩa là đại sư rõ ràng không lắp ráp theo bản thiết kế của Haruna, vậy mà mọi thứ gần như đã hoàn thành?
Nếu vậy, vấn đề nằm ở nút thắt cuối cùng.
Haruna từng nói phải dựa vào hiến tế, nhưng chuyện đó giờ không thể làm được nữa.
Vậy phải làm sao đây?
Yuu và Lilia, những người sở hữu ma lực khổng lồ, cũng phải liều mạng mới được sao?
…………………………Ra là vậy.
Thì ra là như thế.
Đại sư định để tôi ra tay lấy mạng người.
Đại sư muốn tôi giết cô ấy.
Đó là bởi vì—
"Ngài muốn tôi lập quyết tâm, vì mục tiêu mà không tiếc hy sinh tất cả—nên mới định trở thành người đầu tiên hy sinh."
"Bởi vì tôi không nghĩ ra cách nào khác!"
"—Tôi không giống ngài. Chắc chắn vẫn còn cách khác."
"Vậy thì, cậu nghĩ sao về tình hình hiện tại? Không giết tôi, cậu định lấy lại đồ bằng cách nào? Dù phải dùng bất cứ phương pháp nào—mục tiêu cũng phải đạt được."
Dù dùng cách nào đi nữa—
Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?
Dù tôi dùng cách gì, tám chín phần mười mọi hành động đều sẽ bị đại sư đoán trước.
Tôi cảm thấy mình dường như cả đời này cũng không thắng nổi người này.
Đến cả trả thù cũng không làm được.
Đáng ghét.
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét.
Tất cả đều bị đại sư đoán trúng.
Hơn nữa, kết quả của việc để đại sư đoán trúng mọi thứ—chính là tôi phải tuyệt tình đến mức giết cô ấy mới có thể cướp lại đồ, điều này tôi cũng hiểu.
Trong tình huống bình thường, tôi căn bản không thể giết được đại sư.
Nhưng—nếu là bây giờ—
Chỉ còn cách ra tay thôi sao?
Nếu Haruna ở đây, liệu có nghĩ ra kế sách xoay chuyển tình thế không?
………………Kế sách à, chẳng phải có rồi sao?
Có một hành động mà tám chín phần mười đại sư không đoán ra.
Còn có thể khiến cô ấy mất khả năng hành động.
Tôi làm được mới đúng.
Tỷ lệ thành công không phải là một trăm phần trăm.
Tôi chỉ có thể chắc chắn là "có lẽ khả thi".
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt đại sư.
"Có vẻ như cậu đã hạ quyết tâm rồi~"
Cô ấy trông chỉ như một thiếu nữ nhỏ tuổi, không khác mấy so với Haruna.
Tôi buông chiếc cưa máy ra.
"Ái chà? Ái chà ái chà~?"
Đại sư dường như không đoán ra tôi định làm gì.
Nhìn là biết, cô ấy đã rơi vào hỗn loạn.
Đại sư hơi nghiêng đầu, dường như muốn nói gì đó.
Cô muốn làm gì vậy?—chắc cô ấy muốn hỏi như thế.
Đại sư nghĩ tôi sẽ giết cô ấy.
Nhưng, tôi lại ném chiếc cưa máy sang một bên.
Cô ấy chắc sẽ nghĩ tôi định ra tay đánh người.
Nhưng, tôi lại đấm một cú vào ngực mình.
Sau đó tôi ôm lấy vai đại sư.
Không phải bóp cổ cô ấy, mà là kéo vai—ôm vào lòng—
Tôi hôn đại sư.
Không phải chỉ là nụ hôn môi chạm môi thông thường.
Mà là một nụ hôn sâu như hô hấp nhân tạo.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, đại sư chỉ biết ngơ ngác đỏ mặt.
"Ayumu, Ayumu-san! C-c-c-cậu... làm chuyện này..."
Đại sư lộ rõ vẻ bối rối và đẩy tôi ra.
Nếu là cô ấy bình thường, chắc chắn có thể dễ dàng tránh được.
Chỉ là cô ấy không biết tôi định làm gì, nên mới bị động như vậy.
Bởi vì đại sư nghĩ tôi sẽ ra tay giết cô ấy.
Haiz, mà tôi cũng từng nghĩ chỉ còn cách giết cô ấy thôi.
Đại sư chắc không ngờ tôi lại chủ động hôn cô ấy nhỉ?
Ngay cả tôi cũng vậy mà.
Tuy nhiên—chắc sẽ có tác dụng.
"Đây... đây là..."
Đại sư mềm nhũn quỳ xuống.
"Dùng cách nói của thế giới cô—chính là 'lời nguyền'."
"...A...ưm."
Đại sư không ngã xuống thật là giỏi, nhưng chỉ thấy mặt cô ấy ngày càng đỏ.
"Tôi thực sự không thể giết cô. Nhưng, tôi nghĩ mình đã có quyết tâm dù phải làm bất cứ điều gì cũng phải ngăn cản cô."
"Cậu vậy mà... còn giấu được chiêu này..."
Đại sư sau khi giải trừ biến thân đã trở lại dáng vẻ mặc áo choàng trắng, nhắm mắt lại.
Vì sốt cao, ý thức của cô ấy chắc đã trở nên mơ hồ.
Dù vậy, đại sư vẫn không ngã xuống.
Tôi thật sự không thể đánh bại người này.
"Tôi sẽ lấy lại thiết bị chế tạo Megalo nhé."
Tôi lục lọi trong túi áo choàng trắng—nhưng không tìm thấy.
"Hehe... tiếc quá... đồ không còn ở đây nữa đâu~"
"Hả?"
"Bởi vì đồ đã được lắp vào vũ khí ma pháp của tôi rồi."
Thật không vậy?
Ra là thế.
Thì ra cô ta—đã tạo ra động cơ vĩnh cửu trong cơ thể Yuki rồi sao!
Tôi lại một lần nữa nắm lấy vai đại sư.
"Cô chắc cũng giống Haruna, ít nhất vẫn còn nói chuyện được chứ! Cô đã làm gì với Yuki! Cô ấy có an toàn không!"
"...Cô ấy không sao đâu... tất cả... đều là để đánh bại Nữ vương~"
Để đánh bại Nữ vương. Hành động của cô ta từ đầu đến cuối đều là vì điều đó.
Nhưng, thế này là sao?
Tại sao lại phải làm như vậy?
"Tại sao, tại sao cô lại lôi Yuki vào chuyện này!"
"...Bản thiết kế của Haruna có rất nhiều thiếu sót."
"Ý là cần ma lực mạnh mẽ đúng không?"
"Còn nữa~ để hoàn thành bản thiết kế đó, cần có kỹ thuật ma pháp kinh người—giờ không thể chờ đến khi tất cả kỹ thuật đó được phát triển xong nữa~"
"Vậy nên—cô đã hòa trộn kỹ thuật hiện có vào sao?"
Kết hợp vũ khí ma pháp và thiết bị chế tạo Megalo—hai kỹ thuật ma pháp phi lý này—
Quyết tâm hy sinh tất cả của đại sư—trong đó—ngay cả Yuki cũng bị cuốn vào sao?
"Nhờ vậy, tôi chỉ còn một bước nữa là có thể hoàn thành kỹ thuật trong mơ rồi~"
"Cậu vừa nói rồi nhỉ? Mục tiêu của Nữ vương có ba cái—"
"Đúng vậy~ tôi đã hợp nhất tất cả chúng lại rồi."
Thiết bị chế tạo Megalo—vũ khí ma pháp trong cơ thể Yuki—còn tôi.
Ba thứ này hoàn toàn không hợp nhất gì cả.
Không đúng, ý nghĩa cũng giống nhau thôi.
Dù sao nghe xong những điều này, tôi cũng sẽ bảo vệ Yuki bằng mọi giá.
"Cô vậy mà lợi dụng Yuki đến mức này."
"...Cậu bắt đầu muốn đánh tôi rồi sao~?"
"Không, tôi sẽ không làm vậy."
"Tại sao vậy~?"
"Bởi vì lời nguyền cô trúng không phải đến từ tôi."
Đúng vậy.
Người đánh bại đại sư—là Yuki.
Yuki, người bị lợi dụng thậm tệ, đã đánh bại đại sư.
Cụm này thường gắn với game nhập vai Nhật, mang nghĩa "ưu tiên hồi máu, giữ mạng sống quan trọng hơn tấn công."