Kore wa Zombie Desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

22 18

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

200 1352

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

15 16

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

76 524

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Hoàn thành)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

400 53

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

(Đang ra)

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

Nekomiko Zucchini

Lục địa hiện tại chịu ảnh hưởng nặng nề từ đế chế bị chia cắt thành ba do nội chiến, và xung đột liên tục xảy ra ở nhiều nơi."Ta sẽ không để Đế chế cướp mất vị trí của ta trên thế giới này nữa.

39 32

Tập 11: Đây, Meringue Đây. - Chương 04: Nghe này, Honey mông. Là cái mông đấy. Dùng mông đi

Nghe này, Honey mông. Là cái mông đấy. Dùng mông đi

Vậy nên—tôi sẽ không nổi giận với cô ấy.

Tôi đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.

Học nấu ăn từ Haruna, bột cacao cũng đã sẵn sàng.

Tất cả đều vì ngày hôm nay.

Tất cả đều vì Ayumu.

Vậy mà cô ấy lại làm hỏng hết mọi thứ.

Tôi tức giận rồi. Rất rất tức giận—

Nhìn lại Sarashi như thế này, ừm, tôi nhận ra cô ấy vẫn rất xinh đẹp. Dáng người thon thả, mái tóc dài cùng vòng eo uyển chuyển càng thêm quyến rũ...

Ngoại hình vừa vặn giữa dễ thương và xinh đẹp, cảm giác hai từ này đều có thể dùng để miêu tả. Giống như Fukatsu Eri vậy.

Vì Sarashi thiên về xinh đẹp hơn, thay vì gọi là thiếu nữ xinh đẹp, tôi thích gọi cô ấy là mỹ nữ.

Dù sao đi nữa, tại sao cô ấy lại được mời đến? Lý do là—

"Ừm, vì tôi tự tin mình là người nóng bỏng nhất trường này."

Điểm chính là cái đó sao? Tình huống gì thế này!

"Cô ấy là người hiểu rõ tình hình nhất."

"Chẳng lẽ, Sarashi luôn để ý đến Orito?"

"Chính xác vậy. My sweet darling."

Khó hiểu quá! Cách xưng hô này dễ gây nhầm lẫn như nữ nhiếp ảnh gia hay quý cô Akuma Danshaku vậy!

Thì ra là vậy, tôi còn thắc mắc sao cô ấy mãi không xuất hiện, hóa ra là vì lý do này.

Chỉ có một điều khiến tôi yên tâm.

Nếu Sarashi ở bên cạnh mà cũng không ngăn được, thì dù có tôi, chắc cũng không ngăn nổi.

"Chỉ cần làm theo chỉ dẫn của tôi, chắc chắn sẽ khiến Orito hài lòng. Trọng điểm—chính là ở mông!"

Sarashi chống tay vào eo, dáng vẻ đường hoàng không chút ngượng ngùng.

"Nhưng, phải để Orito sàm sỡ chúng ta sao..."

"Thật lòng mà nói, khó chịu lắm."

Đương nhiên, có tiếng do dự vang lên. Sarashi chắc cũng đoán trước được điều này.

"Ý các cậu là, Orito chết cũng không sao à?"

Nghe cô ấy chất vấn như vậy, chỉ còn cách liều thôi.

"...Nếu tôi nói tôi không quan tâm—thì không cần tham gia à?"

Ý kiến của một người khác khiến tôi rất ngạc nhiên.

Liên quan đến mạng người—vậy mà cô ấy lại nói ra được câu đó.

"Dù chúng ta làm Orito hài lòng, cũng không đảm bảo thật sự có thể khôi phục lại như cũ."

Ra là vậy.

Trước đây, vì mọi chuyện đều bắt nguồn từ Yuu, nên mới có đủ thứ xảy ra quanh tôi.

Hơn nữa, tôi còn biết Anderson là người của Minh giới, còn Sarashi là Vampire Ninja.

Nếu không có những thông tin này từ trước, chỉ nghe các cô ấy nói: "Làm Orito hài lòng là có thể khôi phục lại như cũ", cũng sẽ thấy quá vô lý mà không thể tin được.

Bên cạnh các bạn cùng lớp, sẽ không xảy ra sự kiện trọng đại nào cả.

Các cô ấy trước giờ vẫn sống như vậy, đột nhiên bị ép đứng ở vị trí cứu thế giới, trong lòng đương nhiên cảm thấy bất an.

Nếu tôi không bị sát hại, cũng không gặp Yuu, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.

"Hay là thế này đi. Chúng ta chỉ kêu gọi những người tin tưởng thôi. Dù sao, hiện tại cũng chưa cần tất cả mọi người cùng tham gia."

"Vậy thì, những ai sẵn sàng giúp Orito trở thành tên háo sắc may mắn—xin hãy giơ tay."

Sau khi Anderson giơ tay phải, còn chủ trì bỏ phiếu.

Tôi nhẹ nhàng giơ tay, thể hiện mình sẽ tham gia.

Những người khác giơ tay còn có—Hiramatsu và Mihara.

Chỉ vậy thôi.

Chỉ có những người này.

Những gì Anderson giải thích, chắc mọi người đều nghe rồi.

Nhưng, vẫn chưa đủ để lay động lòng người.

Không chịu nổi, nếu Orito bình thường biết cách lấy lòng người hơn một chút—

"Vậy thì, chỉ có thể dựa vào số người này mà cố gắng thôi. Tôi sẽ không ép các cậu."

Sarashi nói với vẻ rất tiếc nuối.

"Tại sao chúng ta phải tham gia chứ? Tìm người lớp khác cũng được mà."

Trước ý kiến như vậy, tôi rất thất vọng.

Đừng lôi chúng tôi vào rắc rối. Ý cô ấy chắc là vậy.

"Tôi chỉ định hỏi người cùng lớp trước, sau đó sẽ sang lớp bên cạnh kêu gọi dũng sĩ."

"Vậy thì mau đi đi."

Câu này khiến tôi nổi giận.

Dù tôi không biết cô gái đó vốn là ai, vẫn cảm thấy bực bội.

Nhưng, người cảm thấy khó chịu với thái độ không liên quan này, không chỉ có tôi.

Bốp!

Tiếng ghế va chạm vang lên, một cô gái đứng bật dậy.

"Các cậu định bỏ mặc Orito sao?"

Khóe mắt Mihara đầy nước, nhưng cô ấy kiên quyết không để nước mắt rơi ra.

Cô ấy là thanh mai trúc mã của Orito, hiểu Orito hơn tôi.

Mihara Kanami tức giận rồi.

"Cậu ấy... từ trước đến giờ... chưa từng bỏ mặc ai trong lúc nguy cấp!"

Giọng nói sắp khóc.

Đúng vậy. Nghe cô ấy nói mới nhớ ra.

Lúc tôi học tiểu học không thể hòa nhập với nhóm, hay khi Mihara bị bắt nạt, Orito đều không bỏ rơi chúng tôi.

Khi đi giao lưu, cậu ấy cũng từng bắt chuyện với Haruna khi cô ấy bị lẻ loi.

Những hành động đó bình thường khiến người ta thấy phiền, thấy ghê tởm, nhưng chính vì cái sự phiền đó, chúng tôi chưa từng nghĩ đến tấm lòng của Orito.

Mihara chắc thường xuyên suy nghĩ về tâm tư thật sự của Orito.

Bầu không khí lắng xuống.

"...Khi tôi không biết thể hiện cá tính thế nào... người tặng tôi tất là Orito đấy."

Bunjiro, người đã biến thành mỹ nữ tuyệt thế, cảm động nói.

Không ngờ, người giúp Bunjiro tạo phong cách lại là Orito.

"Nhưng, cậu muốn chúng tôi đi quyến rũ Orito đấy. Ai biết cậu ấy sẽ làm gì chứ."

"Đúng đó! Chắc chắn đến ngón chân cái cũng bị cậu ấy liếm sạch."

Những người vốn là con trai, toàn than vãn lải nhải.

"Các cậu! Như vậy còn gọi là đàn ông sao!"

Mihara xúc động đến cực điểm, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ khóe mắt.

Tôi nghĩ mình cả đời cũng không thấy được cảnh Mihara khóc.

Cô ấy thật sự rất quan tâm đến Orito.

"Như vậy đúng là không đáng mặt đàn ông."

Tôi đứng dậy, đi đến bên Mihara.

"Đúng vậy, thấy con gái khóc thì chỉ còn cách cố gắng thôi, đúng không?"

Anderson cũng đến bên cạnh Mihara.

Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ lưng Mihara đang khóc nức nở.

Trong lớp chỉ còn nghe tiếng nức nở của Mihara, không biết đã trôi qua mấy giây như vậy.

"Được rồi, tôi cũng tham gia..."

Có người lẩm bẩm rồi đứng dậy.

Thay vì cam chịu, ý chí đó giống như quyết tâm hơn.

"...Đã nghe thấy con gái khóc rồi... không nên im lặng nữa."

Bunjiro cũng đứng dậy.

Đây là khoảnh khắc quyết định.

Những người vốn là con trai lần lượt đứng lên.

Đúng vậy. Nói cho cùng, lớp này khi cần thiết vẫn sẽ cố gắng hết mình.

"Đúng rồi, trung tâm của chủ đề Orito ở đâu vậy?"

Lớp đã củng cố được sức mạnh đoàn kết. Kết quả là, muốn hành động mà không biết mục tiêu ở đâu, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Tên đó từ sáng đã đi đâu rồi nhỉ?

"Chắc đang quấy rối ở chỗ khác chứ gì?"

"Như vậy chắc chắn sẽ gây náo loạn lớn lắm."

"Không thì cậu nói cậu ấy ở đâu?"

Các bạn hào hứng bàn tán.

Người sẽ ở đâu? Thông tin này, hỏi Ninja là nhanh nhất.

Tôi nhìn về phía Sarashi.

Như thể đã chờ tôi hỏi, Sarashi khoanh tay, mặt đầy tự tin trả lời:

"...Ở chỗ Cây Truyền Thuyết."

Trong trường này, có một địa điểm tỏ tình chắc chắn sẽ thành công.

Orito từ sáng đã ở đó, đang làm gì vậy?

Ai cũng đoán được câu trả lời.

"Đúng rồi. Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai—tên đó, đang chờ nhận sôcôla."

Đúng vậy, từ lúc tan học tiết đầu tiên cậu ấy đã chờ, đến giờ nghỉ trưa cũng không ăn cơm, cứ ở mãi dưới Cây Truyền Thuyết.

Bảo sao cậu ấy không hài lòng với mấy trò Judo sàm sỡ.

Bởi vì Orito từ sáng đến tối, đều ôm hy vọng càng ngày càng trong sáng, thuần khiết hơn.

"Nhưng... nhưng tôi không mang sôcôla theo. Hơn nữa bây giờ cũng không thể chuẩn bị được."

Bunjiro mặt đầy tiếc nuối, nhưng nụ cười tự tin của Sarashi không hề giảm đi chút nào.

"Ừm, thật ra về chuyện này, tôi đã chuẩn bị rồi."

"Chuẩn bị?"

"Tôi đã nhờ Seraphim làm rất nhiều sôcôla."

"Vậy à... a!" Tôi kêu lên, rồi lại ngượng ngùng lấy tay che miệng.

Thì ra là vậy. Haruna và mọi người bận rộn làm sôcôla suốt mấy ngày là do ý của Sarashi.

"Nhưng, sao cậu biết lúc đó sẽ cần sôcôla?"

"Ừm. Thật ra hiện tượng nữ hóa này đã bắt đầu từ mười ngày trước rồi. Và thủ lĩnh của chúng tôi phát hiện ra điều đó, cho rằng có lẽ cần chuẩn bị, nên mới chỉ thị cho tôi. Đồ ngốc ngọt ngào."

Nhưng Seraphim rõ ràng không giải thích gì cho tôi...

Không đúng, chỉ là tôi không hiểu thôi.

Biến đổi sẽ 'kết thúc' vào hai giờ sáng hôm nay—Seraphim đã nói vậy.

Nghĩa là hiện tượng này không phải chỉ xảy ra trong một ngày.

Sau khi biến đổi kết thúc, họ mới xác định nguyên nhân là do Orito.

"Xin lỗi... tôi chẳng nắm bắt được gì cả."

"Không, đây là lỗi của Vampire Ninja. Chúng tôi nghĩ nếu là đồ ngốc ngọt ngào, chắc chắn đã phát hiện ra điều bất thường, đang tìm cách giải quyết rồi—giống như mọi khi luôn nhạy bén."

Tôi rất vui khi được tin tưởng, nhưng lần này sự việc xảy ra tôi hoàn toàn không biết gì.

Seraphim sẵn sàng bảo vệ Hiramatsu cũng là vì tôi tưởng chỉ cần giám sát Hiramatsu là có thể ngăn chặn biến đổi.

Nghĩ lại, tôi cũng hiểu lý do họ không thông báo riêng cho tôi—

Tất cả là do tôi thường chỉ dựa vào sự ăn ý ngầm, không giải thích gì với ai mà muốn tự giải quyết sự việc, giống như trước đây đối xử với Chris vậy.

Thế là, loay hoay mãi cũng đến giờ tan học—

Giờ quyết định đã đến.

Chỉ dựa vào tôi và Anderson chắc chắn không đủ.

Nhưng, dùng chiến thuật biển người thì chắc chắn sẽ thắng.

Tích tiểu thành đại.

Chiến thuật quan trọng là số lượng.

Dù cát rời rạc mà không tụ lại, cũng sẽ thất bại thôi.

"Ai lên trước?"

Sáu cái bàn được ghép lại, trên đó chất đầy một núi sôcôla.

Anderson cúi đầu nhìn đống sôcôla đó hỏi.

"Vậy, để tôi đi trước."

Kết quả, người xung phong là Mihara.

Cô ấy là người nghĩ cho Orito nhiều nhất, muốn lấy tinh thần cho mọi người bằng cách xung phong.

Và trên tay Mihara là một hộp sôcôla siêu dễ thương, được gói bằng giấy màu hồng, trên đó còn có hình chú gấu nhỏ.

"Mihara... cậu vốn định tặng Orito đúng không?"

Tôi thử trêu cô ấy.

"Đư... đừng nói linh tinh!"

Câu trả lời không khẳng định cũng không phủ nhận. Lúc này, đa phần là đồng ý rồi.

Khi còn là con trai tôi chẳng để ý, nhưng là con gái, tôi thấy Mihara thật dễ thương.

Cô ấy trang điểm khéo, phụ kiện và móng tay cũng đẹp, rất biết cách làm đẹp.

Rồi tôi đưa tay chống tường.

Tôi ghen tị với người khác biết làm đẹp làm gì chứ!

Sao cứ để ý mấy chuyện này hoài vậy?

Nghĩ đến việc mình thật sự đã thành con gái, mỗi lần như vậy tôi đều thấy nản.

"Sarashi... không đúng, Kirara. Cậu có lời khuyên gì không?"

"Ừm. Cậu nên khẳng định đây là sôcôla xã giao. Đừng quên thể hiện sự ngượng ngùng."

"Hả? Dù nói dối, cũng nên nói là sôcôla thật lòng chứ?"

"Thay vì chủ động thừa nhận, đôi khi cứ khăng khăng là sôcôla xã giao, lại càng giống như có tình cảm thật."

Không hổ là người gần gũi Orito nhất, Sarashi. Nói trúng trọng tâm.

"Có khi thành công ngay lần đầu ấy chứ."

Mọi người đều gật đầu đồng ý, cả lớp nhất trí.

Mihara vừa ngượng vừa hồi hộp, cứ thế rời khỏi lớp—

Trong sự mong đợi của mọi người, hai phút sau cô ấy quay lại.

"Kết quả thế nào?"

"Á—thật là hết chịu nổi! Orito cái tên ngốc đó! Tôi muốn cạo trọc đầu cậu ta ngay bây giờ!"

Tâm trạng Mihara cực kỳ bực bội—!

"Bình tĩnh đi, Mihara. Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trước mặt mọi người, Mihara ném hộp sôcôla siêu dễ thương gói giấy hình gấu lên bàn.

"Cậu ấy không nhận! Vô lý thật. Tôi đã vất vả làm cho cậu ấy mà!"

Cuối cùng cũng nói ra rồi. Cô ấy đã đặc biệt làm cho Orito và mang đến.

Nhưng, không ai trách Mihara cả.

"Tại sao... cậu ấy không nhận...?"

Dù có bộ óc siêu việt như Hiramatsu, dường như cũng không hiểu nổi.

"Ừm. Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ rồi."

Sarashi có vẻ đang suy nghĩ bước tiếp theo.

"'Sôcôla xã giao gì đó, với tôi bây giờ không cần thiết.' Cậu ấy nói vậy đấy."

Kế sách của Sarashi thất bại rồi! Tôi cứ tưởng chắc chắn sẽ hiệu quả! Rõ ràng ai cũng nghĩ sẽ hiệu quả mà!

Thì ra là vậy, hiện tại chỉ còn mỗi Orito là con trai. Cậu ấy chắc nghĩ nông cạn rằng, dù không nhận sôcôla xã giao của Mihara, sôcôla thật lòng của mỹ nữ muốn lấy bao nhiêu chẳng được.

...Haiz. Tên đó thật là... haiz.

"Vậy thì tiếp theo, chỉ có thể nói là sôcôla thật lòng thôi."

Sarashi vuốt cằm đề nghị.

"Không thì... để tôi đi nhé?"

Người giơ tay là Anderson.

"Anderson... lúc học Judo thất bại, cậu muốn gỡ gạc lại đúng không?"

Tôi khâm phục tinh thần đó.

Anderson muốn sớm phá vỡ cục diện hiện tại.

Ý chí kiên cường. Khiến người ta không khỏi cảm thấy có trách nhiệm.

"Vậy, dù là tặng sôcôla thật lòng, thêm một bài hát nữa thì sao?"

Dù đây là đề nghị của Sarashi... cô ấy nói gì vậy?

"Bài hát?"

"Đúng vậy. Phải dùng HIPHOP để bày tỏ tấm lòng."

Tôi hơi không hiểu ý lắm...

"Sao lại là hát HIPHOP?"

"Vì có HIP, tức là mông! Tên đó chắc chắn sẽ hiểu HIPHOP thành: 'Xin hãy hiphop với mông của tôi đi!'"

Ý gì vậy? Nghe xong tôi vẫn muốn hỏi: "Ý gì vậy?"

"Ra là vậy... vậy thì dùng chiêu này đi."

Thật sự sẽ dùng cách này luôn! Anderson cậu dễ dãi quá rồi đó!

"Ừm. Tôi rất mong chờ ở cậu."

"Sôcôla... chọn cái gói giấy vàng này đi."

Sau đó, Anderson cầm lấy hộp sôcôla trông không rõ ngon dở, mà tám phần là do Haruna làm, rồi rời khỏi lớp—

Hai phút sau cô ấy quay lại.

Trên tay vẫn cầm hộp sôcôla.

"Kết quả không được."

"Hát không được đúng không! Quả nhiên hát không được mà!"

Tôi khẳng định chắc nịch thì bị phủ nhận.

"Chuyện là... Orito nói mông và tấm lòng thật khiến cậu ấy rất vui, nhưng nếu tỏ tình, hy vọng tôi gọi thẳng tên cậu ấy."

Kết quả Orito thật sự hiểu hiphop là mông, Sarashi đúng là đoán như thần.

Nhưng trong đầu tôi, đã không còn quan tâm chuyện hát có tính là thất bại hay không nữa.

"Orito... tên cậu ấy..."

Là gì nhỉ?

Tôi đã ở bên cậu ấy hơn mười năm, vậy mà thật sự không biết.

Mọi người đều im lặng.

Cũng có người "a" lên một tiếng, nhưng rồi lại ngậm miệng.

Là tên đó sao? Nghĩ đến nửa chừng, vẫn thấy không đúng lắm.

Tôi nhìn ra được mọi người cũng đang nghĩ như vậy.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………Nghĩ không ra.

Không một ai nhớ ra tên của Orito.

Tập hợp đông người như vậy, mà chẳng ai nghĩ ra.

Ngay cả Hiramatsu cũng bó tay.

"Mihara, cậu cũng không biết à?"

Lúc này, chỉ còn cách hỏi thanh mai trúc mã của Orito thôi.

"Tôi không chắc, muốn nghe không?"

"Ừ, còn hơn là không nghĩ ra gì."

"Tôi mơ hồ nhớ... thật sự... chỉ là mơ hồ thôi."

Mọi người nghiêm túc chờ Mihara tiết lộ.

Ngay cả Vampire Ninja thông thạo tin tức cũng quên điều tra chuyện nhỏ nhặt này.

Tên cậu ấy là—

"Phát âm là Túlio. Nhớ là gọi 'Orito Tulio'."

...Im lặng một lúc, rồi mọi người đồng loạt bật cười:

"Làm gì có chuyện—"

Wahaha. Tiếng cười vang dội khắp lớp.

"Nếu là cái tên đó, chắc chắn chúng ta sẽ nhớ mà?"

"Sao lại đặt tên kiểu palindrome vậy, đọc xuôi đọc ngược phát âm đều giống nhau?" (Chú thích: Nếu đọc theo âm Hán giản thể, "织户斗莉王" sẽ thành gần giống "おリととリお", đọc xuôi đọc ngược đều giống)

"Sao lại đặt tên như vậy~?"

Lời châm chọc nối tiếp nhau vang lên.

"Ờ, tôi chỉ nghe nói vậy thôi, ba mẹ cậu ấy hình như rất mê bóng đá, phân vân giữa Park Ji-sung, Dibiéro và Tulio, cuối cùng thấy Tulio giống người Nhật nhất nên... ờ, tôi thật sự chỉ nhớ mang máng thôi." (Chú thích: Các tên trên đều là cầu thủ bóng đá nổi tiếng)

Không thể nào...?

"...Mọi người... nghe tôi nói chút được không?"

Giọng Hiramatsu khiến mọi người im lặng.

"Hiramatsu, cậu biết tên Orito à?"

"...Ừm... hay là... chúng ta đi tra sổ danh sách học sinh là được?"

………………Mọi người đang suy nghĩ trong đầu.

"A!"

Tất cả cùng lúc kêu lên như bừng tỉnh.

"Đúng rồi! Trong sổ điểm danh chắc chắn có ghi tên cậu ấy!"

"Để tôi đi mượn thầy Kurisu xem!"

Thế là, mọi người mở sổ danh sách mượn từ văn phòng ra xem.

Câu trả lời ghi trên đó là—

Orito Tulio.

...Thật sao?

"À... hahaha."

Mọi người chỉ biết cười gượng.

Mihara đã đúng.

Có người quỳ xuống xin lỗi cô ấy.

Rồi, tôi cũng quỳ.

Lấy Mihara làm trung tâm, những người xin lỗi quỳ thành một vòng như hoa nở quanh cô ấy.

"Đừng... đừng quỳ nữa! Thật là!"

Sau đó, lại có vài người thất bại khi tặng sôcôla.

Nhưng có lẽ nhờ lời khuyên của Sarashi có tác dụng, Orito dần dần chịu nhận, tuy nhiên tất cả lời tỏ tình đều thất bại.

Có người lộ quần lót, có người nhấn mạnh mình không mặc áo lót.

Mồi câu để dụ Orito, tôi nghĩ đã tung ra hết rồi.

Nhưng, Orito dường như chỉ chờ một người nào đó, tỏ ra không hề động lòng.

"Vậy thì, xem ra chỉ còn nhờ đến darling chuyển giới thôi."

"Tôi không phải chuyển giới! Tôi bây giờ là con gái! Không đúng, ai là con gái chứ! Tôi là đàn ông!"

Sarashi nở nụ cười có vẻ hài lòng.

"Đừng... đừng cười nữa! Quan trọng là dùng chiến thuật gì?"

"Ừm." Sarashi nhanh chân vòng ra sau lưng tôi—

Tà váy tung bay.

Váy tôi bị vén lên. Hơn nữa mông còn bị bóp một cái.

"Cậu... cậu làm gì vậy!"

Tôi lập tức che váy lùi lại.

Sờ mông xong, Sarashi đưa bàn tay run rẩy lên trước mặt mình.

"Sao..."

Khuôn mặt kinh ngạc của cô ấy, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Chẳng lẽ Sarashi thấy mông tôi khi còn là con trai tốt hơn, hay là—

"Sao lại có cái mông tuyệt vời thế này! Trên đời lại có cái mông như vậy! Dù là cùng giới cũng không sao! Muốn cùng tôi hiphop mông không, darling cấp siêu nặng!"

Darling cấp siêu nặng là gì vậy?

Hiphop mông là tình huống gì nữa đây?

"Đừng tự nhiên sờ mông người khác chứ!"

"Xin lỗi. Hay là thế này—darling, cậu cũng có thể hiphop mông tôi."

"Hả?"

"Bây giờ chúng ta là cùng giới. Cậu có thể thoải mái sờ."

Nghe vậy—không sờ chắc không xong. Làm nhanh rồi còn đến chỗ Orito.

Tôi nhanh chóng đưa tay vào trong váy Sarashi.

Sờ mông xong, tôi đưa bàn tay run rẩy lên trước mặt mình.

"Sao... sao lại có cái mông tuyệt vời thế này!"

Tôi không kìm được mà thốt lên khen ngợi.

Dù đây là lần đầu tôi sờ mông Sarashi, nhưng cảm giác mềm mại và đàn hồi ấy—khiến tôi nghĩ ra những lời quảng cáo giấy ăn.

"Chúng ta cuối cùng... đã đón đêm đầu tiên rồi."

Sarashi ngước nhìn trần nhà, nhắm mắt đầy cảm khái.

"Gì vậy chứ? Cậu từ đầu đến chân bị làm sao vậy!"

"Nghe này, darling mông. Trọng điểm là mông. Phải dùng mông."

"Nghe như mấy Jedi bị bệnh... tôi cứ thử xem, đừng kỳ vọng quá nhé."

Tôi tùy tiện lấy một hộp sôcôla trên bàn.

Bao bì caro và ruy băng gói rất dễ thương.

"Trừ cậu ra, còn ai cứu được tên ngốc đó nữa—nhờ cậu đấy, Ayumu."

Mihara lại nhìn tôi với vẻ sắp khóc.

"Nước mắt không hợp với cậu đâu. Tôi sẽ cố hết sức."

"Đồ... đồ ngốc! Đừng nói linh tinh! Mặt dễ thương vậy mà còn làm bộ ngầu!"

Tôi ôm hộp sôcôla trước ngực, hít một hơi thật sâu, rồi rời khỏi lớp.

Đi qua hành lang, xuống cầu thang.

Đổi giày ngoài ở trước tủ giày—

Lúc này tôi bỗng dừng lại.

Rồi, tôi mở tủ giày của Orito.

Bên trong, có một bức tượng nhỏ màu vàng. Nếu coi là tượng nhỏ, phát âm cũng giống nhau. (Chú thích: "こぞう" trong tiếng Nhật vừa là "cậu bé" vừa là "tượng nhỏ")

Thần may mắn Billiken.

Nhớ Orito từng nói, sờ chân ngài ấy sẽ được toại nguyện.

"Xin hãy phù hộ cho tôi mở được hậu cung quy mô triệu người."

Lúc đó, Orito đã ước như vậy.

Tôi thấy không thể nào nên chẳng để tâm, nhưng giờ nghĩ lại, Billiken đúng là linh nghiệm thật.

Thà tin là có còn hơn không, tôi cũng sờ chân Billiken.

"Xin hãy phù hộ cho sự việc kết thúc suôn sẻ."

Được rồi. Tôi bắt đầu hít thở sâu.

Còn căng thẳng hơn cả khi đối đầu với quái vật.

Dù là nói dối, tỏ tình với người khác vẫn rất đáng sợ.

Quyết tâm, lấy hết can đảm, trăn trở rất lâu—nếu, tấm lòng đó bị từ chối—

Đáng sợ nhất là mọi thứ đều tan biến.

Vì vậy, tôi mới không muốn tỏ tình.

Nếu tôi có người mình thật sự thích, chắc chắn tôi sẽ không tỏ tình.

Tôi chắc sẽ cân nhắc đến xác suất thành công.

Có câu "yêu là mù quáng", nhưng tôi lại hiểu ngược lại.

Nếu không dám mù quáng làm chuyện ngốc nghếch, thì còn gọi gì là yêu?

Bây giờ, tôi sắp làm chuyện ngốc nghếch.

Đứng dưới Cây Truyền Thuyết được cho là tỏ tình chắc chắn thành công, còn bị gió bắc thổi qua, trao đi hộp sôcôla gói dễ thương.

Bởi tôi vốn là con trai—tặng cho con trai.

Tình huống gì thế này?

"Tulio... bạn cùng lớp."

Tôi gọi tên cậu ấy, kết quả là cậu con trai tóc dựng như nhím có vẻ ngạc nhiên quay đầu lại.

"Là Ayumu à...? Lần cuối cùng có người gọi tôi bằng tên đó là bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

Woa—

Cái kiểu "tôi ngầu lắm~" này là sao? Cậu đang làm ra vẻ từng trải gì vậy.

"Tôi đến tặng sôcôla."

"Hả? À... đúng rồi... hôm nay là mười bốn. Tôi quên sạch rồi."

Ai mà tin chứ. Cậu nghĩ đã có bao nhiêu người đến tặng sôcôla rồi?

"Tôi luôn..."

Tôi thấy hồi hộp. Hồi hộp vì phải diễn xuất dở tệ như vậy. Hồi hộp vì sắp nói ra câu thoại xấu hổ tiếp theo, tim tôi đập loạn cả lên.

"Tôi luôn thích cậu! Xin hãy nhận lấy hộp sôcôla này!"

Tôi hai tay đưa hộp sôcôla ra.

Và rồi—

"Xin lỗi—tôi không xứng đáng để một cô gái duy nhất yêu thích."

Cậu phiền chết đi được a a a a a a a a a a a a a a a a a a a.

"Nhưng, hộp sôcôla này tôi vẫn nhận."

Orito tiện tay lấy hộp sôcôla của tôi, rồi bóc vỏ, cho vào miệng.

Cậu ấy cố tình dùng hai ngón tay kẹp lấy sôcôla, như nuốt thuốc bột; cũng như nhấc cả chùm nho lên, chỉ ăn quả dưới cùng, ngẩng đầu lên, thè lưỡi, đặt sôcôla lên lưỡi.

Orito chắc nghĩ kiểu ăn đó rất ngầu.

Nếu là minh tinh Hollywood làm thì chắc sẽ đẹp, nhưng cảnh này chỉ thấy ghê tởm.

A, tôi lỡ để lộ cảm xúc thật rồi. Tôi thấy cậu ấy thật ghê tởm.

Không được. Tôi tuyệt đối không để tên này sờ mông! Xin lỗi, Sarashi. Tôi có lẽ không làm được.

"Tôi sẽ tôn trọng tấm lòng của cậu, tiếp theo có muốn đi hẹn hò không?"

"Hả? Lúc này đi đâu chứ?"

"Thì... công viên ngắm cảnh đêm đẹp lắm."

Uwaa—dùng chiêu cũ rích này—

"—hãy cùng ngắm cảnh đêm từ khách sạn."

Kết quả là cậu ấy đòi hỏi quá trực tiếp! Là bóng thẳng kiểu biến hóa!

"Chúng ta không ngắm cảnh đêm trực tiếp à?"

"Ừ. Nhưng nhìn từ cửa sổ khách sạn ra công viên, cảnh đẹp tuyệt vời."

"Vậy thì đến công viên là được rồi mà?"

"Ở đó... tôi thật sự... ngại lắm."

Khi tôi đang định mắng cho một trận—

Orito đột nhiên ngã thẳng ra sau.

"Ê."

Tôi thử gõ vào người cứng đờ như búp bê, ngã trên đất của Orito.

Hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Thậm chí còn nghi ngờ cậu ấy đã chết.

Nhưng, cảm giác Orito chưa chết.

"Ừm, cậu ấy chịu đựng lâu hơn tôi tưởng đấy."

Nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên, tôi quay lại.

"Cậu ấy cuối cùng cũng ăn được sôcôla của Seraphim rồi."

Seraphim và Yuu từ sau gốc cây bước ra.

Chẳng lẽ họ vẫn quan sát tình hình của Orito ở trường?

"Vậy, chuyện này là sao?"

Tôi chỉ vào Orito đang ngã thẳng hỏi.

"Cậu ấy ăn sôcôla xã giao."

"Xã giao ở đâu?"

"Liều lượng gần sát mức gây chết người."

Sôcôla xã giao gần sát mức gây chết người! (Chú thích: Trong tiếng Nhật, "xã giao" và "gần sát mức" đều phát âm là "ギリ")

"Vậy thật sự không sao chứ? Haruna đâu?"

"Haruna ăn thứ giống vậy, đang rên rỉ trong phòng."

"Seraphim, sao cậu lại làm ra thứ này?"

"Tôi chỉ làm sôcôla ngon đến mức tê dại toàn thân thôi. Theo tôi nhớ thì sáu tiếng sau sẽ tỉnh, nhưng không gì quan trọng hơn vị ngon cả."

"Có đấy! Giữ mạng mới quan trọng!"

"Không, ăn vào không chết đâu. Chỉ là gần sát mức chết, chỉ gần thôi."

Đồ ăn có hại cho sức khỏe là không được, tôi thật muốn dạy cho cô ấy đạo lý này.

"Dù ngất đi rồi, năng lực dường như vẫn chưa được giải trừ."

"Điều này có nghĩa là phải có ý chí của cậu ấy, mới có thể kết thúc biến đổi."

"Làm sao bây giờ?"

"Seraphim... xem ra chỉ còn nhờ cậu thôi."

Dù sao Orito thích nhất là Seraphim.

"Trước đó"

Bị ai đó kéo tay áo, tôi mới phát hiện Yuu đang đưa tờ giấy ghi chú cho tôi.

"Hử?"

"Trước tiên hãy choàng lên cậu ấy áo choàng của Vampire Ninja."

Áo choàng của Vampire Ninja? Sao Yuu lại đột nhiên nhắc đến cái này?

"Áo đen của Megalo và áo choàng của Vampire Ninja cùng chất liệu."

Thì ra là vậy.

Vampire Ninja là chủng tộc do Yuu và Akuma Danshaku cùng tạo ra.

Người Minh giới và Vampire Ninja có nhiều điểm chung.

Về tổ chức, năng lực đều rất giống nhau.

Bởi vì, đó là do Yuu, người Minh giới tạo ra.

Cách suy nghĩ tùy tiện và giới luật của Vampire Ninja, lại giống với Villiers. Chắc là vì Akuma Danshaku, người tham gia tạo ra, xuất thân từ Villiers.

Ra là vậy. Đợi Orito tỉnh lại lần nữa, tôi và Yuu trốn sau thân cây, chỉ ló mặt ra, giống như ba anh em dango canh chừng diễn biến sự việc,

"Chiếc áo choàng này là..."

"Cậu tỉnh rồi à?"

Đối diện với mỹ nữ trước mắt, Orito tỉnh lại chưa đầy một giây đã đứng bật dậy.

"Se... Seraphim-sama!"

"Cậu định thế nào?"

Giọng nói đó, chứa đựng áp lực. Trong đó pha lẫn tức giận bình tĩnh và bất lực.

"Hả?"

"Cậu muốn có nhiều bạn gái không xác định à?"

"Chuyện đó—"

"Những lời đó không phải nói với cậu ấy."

So với việc cố hiểu ý tờ giấy của Yuu, tôi càng để ý đến Orito hơn.

"Chỉ có mình tôi... cậu không hài lòng sao? Giữ như trước đây, không thể khiến cậu hài lòng à?"

Diễn xuất tuyệt vời.

Biểu cảm như thật sự yêu Orito.

"Đợi... đợi đã! Cậu đang nói gì vậy?"

"Hiện tại, người tạo ra tình huống này chính là cậu. Cậu chắc là muốn lập hậu cung đúng không?"

"Là tôi—gây ra sao? ...Billiken-sama."

Orito đã nắm được toàn bộ vấn đề. Dù vậy, cậu ấy cùng lắm chỉ coi đây là trò đùa của thần linh.

"Chỉ có cậu mới phá vỡ được hiện trạng. Có giải trừ năng lực hay không, là do cậu quyết định."

"Vậy à... được, vậy để thế giới trở lại như cũ. Seraphim-sama, tôi phải làm gì?"

"...Hả?"

Tôi và Seraphim đều rất ngạc nhiên khi nghe vậy.

Orito lại dễ dàng đồng ý từ bỏ tình huống mà cậu ấy mong đợi bấy lâu như vậy sao.

Tại sao? Tôi đã đưa ra nhiều giả thiết để tìm câu trả lời.

Chẳng lẽ tính cách không thể bỏ rơi ai của Orito còn lớn hơn cả ham muốn?

Sự tồn tại thuần khiết nhất. Không chỉ là ham muốn, cậu ấy giống như Hiramatsu—

Không được không được. Orito đâu phải kiểu người như vậy. Ghê quá ghê quá.

"Cách làm là—"

Seraphim ra hiệu mắt về phía chúng tôi.

Chắc cô ấy muốn hỏi, có ai biết cách không.

Ngay lúc Yuu chuẩn bị bước đến bên Orito—

"...Orito."

Bunjiro chạy tới. Vì tôi không quay lại lớp, nên lại cử người tiếp theo lên.

Thật không đúng lúc. Chuyện sẽ phức tạp hơn. Lần này—

"Aikawa cô ấy... không đến tặng sôcôla sao?"

"Nhắc mới nhớ... chắc là chạy đi đâu rồi."

"Vậy à. Vậy thì..."

Bunjiro với vẻ mặt đầy ẩn ý, bắt đầu trở nên ngượng ngùng.

"Chuyện đó không cần nữa. Chỉ cần cậu ấy giải trừ năng lực là được."

Seraphim mỉm cười dịu dàng với Bunjiro. Cô ấy chắc nghĩ Bunjiro chuẩn bị tặng sôcôla.

Yuu kéo mạnh tay áo tôi.

'Giữ lấy cô ấy'

Tôi không hiểu ý tờ giấy đó. Lý do không nói rõ, tôi cũng không biết có chuyện gì—

"Thật không?"

Bunjiro chớp đôi mắt to dễ thương.

"Đúng vậy. Đàn ông ai cũng muốn trở thành anh hùng cứu người mà."

Orito thật phiền. Siêu phiền.

Bunjiro liên tục gật đầu—

"Vậy à, vậy thì—"

Cốc. Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, rồi đập mạnh vào sau gáy Orito.

"Á u." Orito phát ra tiếng kêu yếu ớt rồi lại ngã xuống.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ý tờ giấy của Yuu.

"Cậu làm gì vậy? Giúp một tay đi, Seraphim! Ngăn cô ấy lại!"

Tôi lao ra khỏi gốc cây, cơ thể đột nhiên không cử động được, cả người ngã sấp xuống đất.

Váy bị lật lên, quần lót lộ hết, dù tôi cố gắng kéo váy xuống, nhưng không chỉ tay, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy nổi.

Chiêu này là—dừng không gian. Tôi nhận ra chiêu này. Là "Sabelia-ryu Ansatsu Gekiken".

"...Ừm... quả nhiên... con người không thích hợp làm vũ khí."

Trong tình cảnh tôi, Seraphim, thậm chí cả Haruna đều không thể cử động, cô gái giáp sắt nhanh chóng lao lên phía trước.

"...Lâu rồi không gặp... Eucliwood."

"Lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng cậu sẽ cải trang trà trộn vào."

Hai người đối đầu khí chất giống nhau. Trầm tĩnh, bí ẩn, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Yuu vừa đưa tay về phía tôi, cơ thể tôi lập tức cử động lại được. Găng tay của Yuu có thể vô hiệu hóa ma lực. Chắc cô ấy đã dùng chức năng đó.

"Vậy ra mỹ nữ mà tôi tưởng là Bunjiro, thật ra là Meiren Gelo?"

Mọi người đều biến thành con gái, cô ấy cũng không cần cải trang.

Vì không ai nhận ra.

Trước đây tôi hoàn toàn không đề phòng cô ấy.

"Cô ấy tên là Meiren Gelo Sabelia, là người có năng lực biến hóa."

"Nói chung... tôi sẽ mang cậu ấy đi."

"Tại sao?"

"Tôi sẽ không để các cậu... yêu cầu cậu ấy giải trừ năng lực."

"Tôi không hỏi mấy chuyện đó, tôi hỏi tại sao lại làm vậy?"

"Bởi vì tôi nghĩ... làm vậy... có khi cậu sẽ nổi giận với tôi."

Meiren Gelo nói với vẻ không để tâm.

Câu nói này rất giống King of the Night. Không đúng, tên đó chỉ muốn làm Yuu buồn. Hắn từng nói, gương mặt buồn của Yuu là đẹp nhất.

"Đội trưởng chết rồi... kẻ giết đội trưởng cũng chết rồi... bây giờ người có thể nổi giận với tôi... chỉ còn cậu thôi."

Meiren Gelo vừa đưa tay, Orito lập tức thu nhỏ lại thành hình viên kẹo.

"Nổi giận với tôi đi! Eucliwood!"

Tôi nhận ra biểu cảm đó.

Gương mặt sát thủ đầy hân hoan. Cô ấy và Kyoko có khí chất giống nhau.

"Cậu làm gì vậy!"

Tôi bày tỏ sự bất bình của mình. Đã muốn người khác nổi giận thì tôi sẵn sàng đáp ứng.

"Chỉ là làm cho cậu ấy... dễ mang đi thôi."

Cô ấy lảng tránh. Meiren Gelo và Yuu khác nhau, nhưng đều không bộc lộ cảm xúc.

Cô ấy cầm Orito đã biến thành kẹo trong tay, rồi chạy đi.

"Đừng hòng chạy trốn." Nhưng, Seraphim còn nhanh hơn.

Seraphim choàng áo choàng, cầm thanh kiếm chính tông của vua giấu sau gốc cây lao tới tấn công.

"Đừng... cản trở..."

Từ dưới đất xuất hiện một con rái cá mặc đồng phục học sinh cổ đứng, chặn đứng đòn tấn công của Seraphim.

Ngay sau đó, thân hình rái cá càng lúc càng lớn.

Và rồi, nó lộ diện hoàn toàn. Một con rái cá còn to hơn cả tòa nhà trường học.

Kích thước đó—còn lớn hơn cả cá voi xanh.

To thật. Nói chung là quá to.

Cảm giác đầu tiên chắc chắn là như vậy.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn con rái cá che khuất cả mặt trời.

"...Dù sao... cũng là loại mới. Nó còn dữ tợn hơn bất kỳ Megalo nào. Nào... Eucliwood... đến nơi không ai cản trở... nổi giận với tôi đi."

Meiren Gelo tỏ ra đắc ý, còn cầm Orito đã biến thành kẹo chơi trong lòng bàn tay, rồi biến mất tăm.

Không thể để cô ấy chạy thoát.

"Chào mọi người—" Rái cá cất tiếng.

Ghét thật—giọng nó dễ thương quá. Đúng là dữ tợn thật.

"Seraphim, cậu và Yuu cùng đi đuổi theo Meiren Gelo!"

"Tôi hiểu rồi."

Trong làn lá bay, Seraphim biến mất như Ninja. Nhưng "bốp" một tiếng, cô ấy lại bị đánh bật trở lại. Thì ra thân pháp ẩn thân bằng lá vẫn bị bắt được?

Chỉ có Yuu là vượt qua được bên cạnh rái cá.

Nó trực tiếp cho Yuu đi qua luôn.

"Seraphim, chúng ta giải quyết con này trước đã."

Có vẻ, chỉ còn cách liều một phen thôi. Dù sao thì phối hợp với Seraphim, một hai con Megalo cũng giải quyết được ngay.

"Không còn cách nào khác."

Seraphim ném cho tôi chiếc cưa máy giấu sau gốc cây. Meringue là người của Minh giới. Đoán trước sẽ phải đối đầu với Megalo, nên cô ấy mới chuẩn bị kỹ càng như vậy.

"Nhân tri, vương tử lai triệu, nãi ngã đán, tỉ thảo hữu, ai khả nhiên tuỳ."

Bộ trang phục viền bèo nhún bao bọc lấy tôi và Seraphim.

Phần ngực bị siết chặt hơn bình thường.

Đây chính là diện mạo thật của tôi. Dáng vẻ oai phong mà Masou-Shoujo Aikawa Ayumu nên có!

Tôi cầm lấy cưa máy, lao về phía con rái cá.

Với loại Megalo này, chỉ một chiêu là phải hạ gục nó!

"Sáu trăm phần trăm!"

Vút—Đoàng!

Tôi lao thẳng tấn công, nhưng bị con rái cá vung tay ngang như đánh bóng chày, dễ dàng bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào dãy phòng học.

Điểm rơi đúng giữa tầng ba và tầng bốn.

……………………A, không ổn rồi. Con này là kẻ địch siêu mạnh.

Cảm giác rất giống với thứ đó.

Nữ vương Villiers, vũ khí Masou của Lilia Lilith: "Phong Lâm Hỏa Miêu".

Dù là cách tấn công hay sức mạnh đều khá tương tự.

Nghĩ theo một khía cạnh nào đó, có thể xem đây là luyện tập đối phó với "Phong Lâm Hỏa Miêu", nhưng tôi chưa từng gây được chút thương tích nào cho "Phong Lâm Hỏa Miêu" cả.

"Cảm ơn nhé——"

Seraphim cũng bị đánh bay.

Lần trước khi đối đầu với Phong Lâm Hỏa Miêu, Seraphim chỉ trúng một đòn là không nhúc nhích nổi, nhưng lần này cô ấy lập tức đứng dậy. Chắc là nhờ sức mạnh của Masou-Shoujo, tăng cường độ bền cho cô ấy.

Tôi cũng phải cố gắng hơn nữa.

"Seraphim, dùng kẹp tấn công nó đi."

"Tôi hiểu rồi!"

Seraphim cầm Vương giả chi kiếm Masamune, tấn công từ phía sau con rái cá.

Thế nhưng——không được. Đáng lẽ ra, tấn công phải có hiệu quả chứ. Đập xuống là phải gây thương tích chứ.

"Không khách sáo——"

Bốp! Seraphim bị một chưởng đập xuống đất như đập ruồi. Tốc độ của Seraphim nhanh đến mức không nhìn rõ, vậy mà nó vẫn phản ứng kịp.

"Vài lần rồi——"

Keng! Tôi đâm xuyên qua lưới sắt, lăn lộn trên mặt đất.

Đòn tấn công của nó... tốc độ vung tay quá nhanh.

Phải làm sao đây?

Chỉ cần hạ được nó, tôi nghĩ mình cũng có thể hạ được Phong Lâm Hỏa Miêu.

"Cậu thấy sao——?"

Bịch! Tôi lao lên liên tục bị đánh bay.

Mỗi cú đấm đều đủ sức lấy mạng. Như nhảy dù không mang dù, va xuống đất chắc cũng giống thế này.

"Tôi không rảnh để quan tâm đến cậu đâu, rái cá..."

Chân đã đứng không vững nữa rồi.

Nếu vậy, có nên gọi Yuki giúp sức không? Nếu để Yuki dùng Vienne Gret, tôi nghĩ có thể hạ được nó.

Không được không được. Yuki có thể tăng cường sức mạnh nhờ Vienne Gret, nhưng đổi lại sẽ bị thương gần như mất mạng.

Con này, phải để tôi tự nghĩ cách hạ gục.

"Bu—mi, chúng ta dùng chiêu đó đi."

"Chiêu nào?"

"Chiêu hạ gục Chihuahua ấy."

À—ra vậy. Tôi hiểu rồi. Là chiêu đó nhỉ.

Tôi ôm lấy Seraphim, đồng thời kéo giãn khoảng cách với con rái cá.

"Vậy thì, bắt đầu nhé."

"Bất cứ lúc nào cũng được."

Tôi bắt đầu tích lực. Sáu trăm phần trăm... tám trăm phần trăm... chín trăm phần trăm...

Sau đó, Seraphim vừa quấy rối vừa để lại tàn ảnh, bóng dáng như ánh đèn pin quét qua đêm tối.

"Các ngươi——"

Tay con rái cá vung xuống như đập ruồi.

Kết quả——Seraphim bị đập mạnh xuống đất, thân thể còn lăn lộn mấy vòng khi bật lên.

Dù vậy, tôi vẫn tranh thủ lao đến trước mặt con rái cá.

Nắm được cơ hội rồi! Nhờ tốc độ siêu nhanh của Seraphim, tôi dồn toàn lực tung cú đấm.

Ầm——!

Cú này khiến thân hình to lớn hơn mười mét của nó bị nhấc bổng lên không.

Rồi... con rái cá phát ra tiếng động nặng nề ngã xuống.

Thắng bại đã phân.

"Seraphim... cậu không sao chứ?"

Bị đánh liên tiếp, Seraphim toàn thân đầy thương tích.

Như vậy đủ thấy, tôi phải phối hợp với Seraphim biến thân thành Masou-Shoujo mới miễn cưỡng đối phó nổi "Phong Lâm Hỏa Miêu".

"Không sao. Thay vì lo cho tôi, mau đi tìm Hellscythe-sama đi——"

Giọng Seraphim run rẩy, mắt mở to.

"Lần này——"

Nghe tiếng kêu dễ thương của con rái cá, tôi quay lại.

Con rái cá lẽ ra đã bị chúng tôi hạ gục, lại từ từ đứng dậy.

Tôi đã quá ngây thơ rồi.

Chỉ một đòn không thể hạ được nó. Cần thêm một lần liều chết nữa.

Làm sao đây? Tôi phải làm sao? Con này——

"Bu—mi... cậu mau đi đi. Tôi sẽ làm mồi nhử."

Chắc Seraphim bị thương ở chân rồi. Cô ấy dùng Vương giả chi kiếm Masamune làm gậy chống, gắng gượng đứng lên.

Dù tôi cũng muốn tôn trọng ý Seraphim——nhưng, trong đầu lại bất chợt hiện lên khuôn mặt đáng ghét của Tulio Orito.

"Tôi... tôi không muốn. Tôi cũng không muốn bỏ rơi ai cả!"

Tôi quyết tâm mạnh mẽ, kiên định nhìn chằm chằm vào con rái cá, thì một bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên vai tôi.

Bàn tay ấy quá nhỏ, rõ ràng không phải của Seraphim.

"Ừm, ừm, ngầu ghê~"

"Anh ấy là do tôi tự tay dạy dỗ đấy nhé."

Có thêm hai giọng nói khác vang lên.

Giọng nói của những cô gái dễ thương khiến tôi kinh ngạc đến há hốc miệng.

"Đại sư... còn cả Chris?"

Xuất hiện trước mắt tôi là hai vị thầy giáo. Một cô gái mặc váy Gothic trắng cầm chai rượu; và một cô gái tóc hai bên, mặc áo choàng ren trắng, hai tay cầm dao.

Sao họ lại đến đây——

"Con Megalo đó~ Bu-sensei hình như vẫn chưa hạ được nhỉ~"

"Không ngờ lại thật sự chế tạo ra được. Độ mạnh gần như Phong Lâm Hỏa Miêu rồi nhỉ?"

"Chỉ là, hình như vẫn thiếu chức năng quan trọng nhất thôi."

"Thiếu chương trình áp chế Masou-Shoujo đúng không. Chỉ cần không có cái đó, xử lý dễ thôi."

Hai người họ vừa vui vẻ trò chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn con rái cá.

"Các cô..."

"Nhìn mà còn không hiểu à, chị gái?"

"Hai bọn em~ sẽ tiện tay giải quyết con Megalo đó cho."

Thì ra là cứu binh. Hơn nữa theo tôi biết, đây là cứu binh cấp mạnh nhất. Không ai đáng tin hơn hai Masou-Shoujo này. Nếu giao cho hai người họ——hạ con rái cá chắc chỉ là chuyện nhỏ.

"Seraphim! Chúng ta đi tìm Meringue. Cậu đi được không?"

"Ừm... không sao... ư!"

Seraphim vừa đứng dậy, lập tức lại ngã quỵ xuống.

"Seraphim cứ để bọn tôi chăm sóc."

"Aikawa, tôi sẽ giúp hết sức!"

Nhóm Vampire Ninja mặc áo choàng đen cũng lần lượt kéo đến.

Đã có Yuki với Vienne Gret——nhưng...

Chris hướng về phía tôi còn đang do dự, ngửa cổ tu một ngụm rượu rồi vẫy tay nói:

"Ừm ya, tôi nghĩ Vampire Ninja chỉ cần tập trung giảm thiểu thiệt hại hiện trường là đủ rồi. Chị gái mau đi một mình tìm Meringue đi, thế chẳng phải tốt hơn sao?"

Nghe Chris nói, Đại sư cười khúc khích hỏi:

"Cậu lấy lại được ma lực rồi à?"

"Hoàn toàn chưa. Nhưng, để hạ nó thì dư sức. Cho tôi mượn một món Masou-Renki đi."

"Hehe~ Dù sao có cậu ở đây vẫn hơn là không có."

Chris hận Đại sư. Có lẽ vì Đại sư tin tưởng nên không ngần ngại cho mượn dao.

Sau khi vứt chai rượu, Chris cầm lấy dao.

"Ariel, xử lý xong đám này tôi sẽ giết cô đấy."

"Cậu làm được không~? Hay là cùng đi uống rượu đi?"

"Vậy thì, tôi muốn cô đãi đến chết."

"Thế thì đáng sợ quá~"

"Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô. Dù không tha thứ là một chuyện——nhưng hôm nay tôi có thể cùng cô xử lý chuyện này. Vì học trò đáng yêu mà."

"Tôi hiểu cảm giác của cậu~"

Chris cầm dao tay phải. Đại sư thì cầm dao tay trái. Hai người nắm tay nhau, chậm rãi tiến về phía con rái cá khổng lồ.

Những cô gái nhỏ nhắn không chút sợ hãi, ung dung tiến về phía Megalo to lớn.

Với bóng lưng nhỏ bé, thực sự rất nhỏ bé ấy, tôi đặt trọn niềm tin.

Không còn thời gian để tôi xem kết cục ở đây thế nào nữa.

"Saras. Seraphim nhờ cậu nhé."

"Ừ, cậu đi đi. My... darling."

"Bu—mi... hãy nhìn xuống đất đi."

Seraphim chỉ xuống đất, giọng nói cũng đứt quãng.

Nhìn quanh, tôi thấy lác đác vài viên sô-cô-la rơi vãi.

Hansel và Gretel? (Chú thích: Trong truyện cổ Grimm "Ngôi nhà kẹo", hai anh em rắc vụn bánh mì dọc đường để khỏi lạc)

Lần theo dấu sô-cô-la, tôi phát hiện Meringue và Yuu đang cãi nhau.

Địa điểm là—điểm tham quan hot nhất năm nay, nghĩa địa mà tôi yêu thích nhất.

Với tôi, nơi đó ở một khía cạnh nào đó cũng là cây truyền thuyết. Hai người họ đang đối đầu dưới gốc cây lớn trong nghĩa địa, trừng mắt nhìn nhau.

"Vừa mềm vừa dài... cảm giác như lời lãi hơn."

"Giòn giòn mới đáng giá chứ."

………………

"Các cậu đang nói gì vậy——?"

Tôi và Seraphim rõ ràng đang chiến đấu với quyết tâm sống còn mà.

"... Khoai tây chiên."

Chưa bàn đến việc Yuu sao lại lôi chủ đề này ra, tôi vẫn thấy bực mình.

"Quan trọng là, cậu trả lại Tulio đi."

"Nếu... tôi nói... không thì sao?"

"Tôi sẽ đánh cậu. Làm phiền người khác là không nên, cậu chưa học ở Minh giới à?"

"... Cậu không phải... đang giận đấy chứ?"

"Đương nhiên!"

"Vậy à... cậu giận rồi."

Meringue ôm mặt, tỏ ra vô cùng say mê.

"Nhưng... nếu cậu không đánh tôi... tôi sẽ không cảm nhận được đâu."

Meringue mặt không cảm xúc, đỏ mặt, há miệng. Ánh mắt cô ấy nhìn về phía xa——

Từ xa có thể thấy, con rái cá ngã xuống bốc lên một làn khói trắng.

Đại sư và Chris đã hạ được con rái cá rồi? Tôi cũng ngạc nhiên đến ngây người.

Tôi thật sự không muốn đối đầu với hai người họ.

"Cậu định làm gì? Xem ra con rái cá đã bị hạ rồi đấy."

"Ở đây... ra tay... là được."

Nói rồi, giữa hai bàn tay Meringue——xuất hiện một ổ bánh mì Pháp.

Chiêu gì thế này!

Dù Meringue muốn người khác nổi giận với mình, bản thân cô ấy lại không biết giận.

"Tôi sẽ không tha cho cậu đâu——Yuu, được không?"

Với kiểu người này, nói cũng chẳng hiểu.

"Được."

Người có sức mạnh vượt trội, nếu không bị dạy dỗ sẽ không biết điều.

Tôi phải cho cô ấy hiểu rõ.

"Đòn phẫn nộ... mong chờ quá đi."

Đối diện với ánh mắt say mê của Meringue, tôi tung một cú đấm——nhưng lại đánh trượt.

Trước mắt tôi là một khúc gỗ tròn.

"Sao cậu lại biết dùng nhẫn thuật vậy?"

Tôi hỏi Meringue vừa vòng ra sau lưng tôi.

"Sao... cậu biết... tôi ở phía sau?"

Bốp!

Cô ấy dồn hết sức dùng bánh mì Pháp đập tôi, đầu tôi phủ đầy vụn bánh mì.

Chiêu này——có chút giống với Vương giả chi kiếm Masamune.

Vụn bánh mì rơi xuống, đầu bánh mì gãy quay tít bay đi.

"Vì tôi nhận ra——loại thế thân thuật đó của cậu!"

Tôi xoay người tung cú đấm.

Năm trăm phần trăm!

Chắc cô ấy lại định dùng thế thân thuật trốn thoát. Meringue cười khẩy, nhưng phát hiện cơ thể có gì đó lạ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

"Đỡ này!"

Tôi nghiến răng tung cú đấm vào cô ấy.

Không động đậy được nữa chứ? Đúng rồi. Chiêu này là Sát thủ quyền pháp phái Sabelia. Cô thua bởi chính chiêu thức của mình, hãy chịu đựng cơn giận này của tôi đi!

Nhưng tay tôi lại tách làm hai, mềm oặt lướt qua mặt Meringue.

Đúng vậy, tay phải tôi đã biến thành giấy.

"Quả nhiên... cậu cũng không nỡ nổi giận với tôi."

Cô ấy buồn bã, biến ra một ổ bánh mì Pháp mới bằng tay phải để đập tôi.

Chân tôi khuỵu xuống.

"Người có năng lực biến hóa——đó là sức mạnh của cậu sao?"

"Sức mạnh của tôi và Eucliwood giống nhau, đều luôn luôn phát động."

Không ai có thể nổi giận với Meringue.

Không phải vì cô ấy có được sức mạnh của Đệ Thất Thâm Uyên.

Mà là về mặt vật lý, không thể ra tay với cô ấy.

"Dù tôi làm gì, Negrelia cũng không nổi giận."

Chắc là vậy. Nene-san có lòng bao dung vô hạn.

"Nhưng... nếu là Eucliwood dần lấy lại cảm xúc... chắc chắn sẽ nổi giận với tôi."

"Tôi——đã giận từ lâu rồi!"

Tôi dùng tay trái đấm Meringue.

Kết quả, lại trúng khúc gỗ tròn.

"... Tôi đã nói rồi mà... cậu không làm được đâu."

Bánh mì Pháp vung xuống đầu tôi. Không còn khuôn mặt say mê vừa nãy, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

"Dù không làm được, tôi cũng phải thử!"

"Ừm... vậy thì... cậu đi chết đi."

Bốp!

Tiếng động vang lên giòn giã.

Trước mặt tôi là Yuu.

"Như vậy cậu hài lòng chưa?"

Găng tay của Yuu, là do Nene-san tự tay chế tạo, có thể phong ấn ma lực. Năng lực phòng ngự tự động của Meringue chắc cần dùng đến ma lực.

Vì vậy, Yuu có thể làm nó mất tác dụng, rồi tát cô ấy một cái.

"Lần đầu tiên... bị Eucliwood đánh... cảm giác thật... kỳ lạ."

Meringue vui vẻ nói, dù trông không đau lắm, cô ấy vẫn xoa má đỏ lên.

"Tôi không còn là tôi của trước đây nữa"

Ánh mắt kiên định. Yuu hiếm khi lộ ra ánh mắt như vậy.

"Cuối cùng... cậu cũng chịu nổi giận với tôi rồi."

"Tôi sẽ không giận cậu. Chính vì tôi giận rồi, nên càng không thể giận cậu."

"Vậy... tôi chỉ còn cách ra tay giết người thôi? ...Như hồi đội trưởng ấy."

Cô ấy lại nghĩ đến cách làm đáng ghét đó.

Meringue tạo dáng ném bóng như Nomo Hideo, ném viên kẹo lên trời.

Bay cao đến mức nghi ngờ có thể chạm tới tầng bình lưu.

"... Nếu bây giờ tôi cho cậu ấy hồi phục... các cậu nghĩ sẽ thế nào?"

Meringue búng tay một cái.

Chết tiệt——cậu làm cái trò gì vậy! Đồ khốn!

Tôi lao theo.

Tôi như tên lửa, lao vút lên không trung.

Thấy rồi!

Tôi nhìn thấy Tulio Orito mất ý thức, đang bị gió mạnh cuốn rơi xuống.

"Tulio—!"

Tôi ôm chặt lấy Tulio.

Nhưng, ngay khoảnh khắc đó——tôi bị giải trừ biến thân, trở nên trần như nhộng.

Trúng kế rồi.

Năng lực biến hóa——Meringue giống như Nene-san, có thể giải trừ biến thân Masou-Shoujo. Cô ấy không làm mất hiệu lực phép thuật——mà là khiến biến thân lại biến đổi.

Meringue đã sắp đặt điều này lên Tulio.

Mục tiêu của cô ấy, ngay từ đầu đã là tôi.

Meringue định giết tôi để chọc giận Yuu... cô ấy hoàn toàn không biết, tôi cũng là zombie giống như King of the Night.

Nếu rơi xuống thế này, chắc Tulio sẽ chết.

Làm sao đây? Tôi phải làm sao?

Tôi cố gắng suy nghĩ tìm cách, nhưng càng gần mặt đất, tôi càng hoảng loạn không nghĩ được gì.

Kết quả——

Một cánh tay đàn ông ôm lấy tôi.

"Tulio?"

"Tôi cũng không rõ đây là tình huống gì, nhưng có mỹ nữ trần truồng——chịu không nổi rồi!"

Cậu ta vẫn như mọi khi, nói chuyện vừa bậy bạ vừa lố bịch——nhưng Tulio lại chủ động làm đệm, như muốn bảo vệ tôi.

"Cậu làm gì vậy? Đâu cần phải bảo vệ tôi chứ!"

"Khi rơi xuống, làm sao tôi để con gái nằm dưới được."

"Cậu phiền thật đấy."

Tôi vẫn cố gắng để mình nằm dưới, nhưng Tulio mạnh hơn tôi tưởng, mà tốc độ rơi cũng nhanh hơn tưởng tượng——

Chúng tôi cứ thế rơi xuống đất.

Tiếng động lớn và gió cuốn dữ dội.

Tôi nhắm mắt vì cát bụi, cúi đầu nhìn Tulio làm đệm bên dưới.

Ừm, nội tạng và xương... chắc cũng hỏng vài chỗ rồi.

Dù có người đỡ, chấn động vẫn là chấn động.

Ngay cả tôi còn thảm thế này——Tulio rơi thẳng xuống đất chẳng phải...

Tôi nắm lấy vai Tulio đang nằm dang tay, miệng trào máu.

"Tulio! Tulio! Cậu không sao chứ?"

Đồng phục cậu ấy lấm lem, tóc tai rối bù, nhưng lạ lùng thay... chỉ có kính là không hề hấn gì.

"Aikawa——tốt quá. Cuối cùng tôi cũng bảo vệ được cậu rồi."

Hơi thở yếu ớt. Tulio dường như vẫn còn tỉnh táo.

Tạm thời có thể yên tâm.

Dù trông như người, nhưng cậu ấy vẫn là Megalo, cơ thể có vẻ rất dẻo dai.

"Sao cậu phải cố quá sức vậy? Đồ ngốc."

"Vì tôi nợ cậu món nợ không trả nổi dù có chết."

"Đừng chết nhé. Dù có lố bịch hay phiền phức cũng không sao——cậu phải sống tiếp đấy."

Nghe tôi nói, Tulio bật cười.

Cậu ấy cười quá mức, lại ho ra máu.

"Chẳng buồn cười chút nào! Cậu không sao chứ?"

"Tôi quen bị người ta bảo đi chết rồi, lần đầu tiên có người bảo tôi phải sống. Thật không biết nên phản ứng thế nào."

"Nhìn cậu thế này... chắc là không sao rồi."

Năm ngón tay chụp lấy. Sờ sờ nắn nắn...

"Á á!"

Tôi hét lên như con gái.

Bởi vì, Tulio bất ngờ thò tay sàm sỡ mông tôi.

"Sao lại có cái mông tuyệt vời thế này! Trên đời lại có cái mông như vậy sao?"

Tôi tặng Tulio một nhát chặt tay mạnh đến mức có thể làm vỡ kính.

Đồ ngốc này——

"——Nguyện vọng của tôi đã đủ rồi."

Chỉ để lại câu đó, Tulio ngất đi.

Lời khuyên của Saras không sai, chỉ cần mông là Tulio đã hài lòng rồi.

Rõ ràng làm màu may mắn hay nhận được sô-cô-la ngày Valentine cũng không làm cậu ấy hài lòng như vậy.