Được rồi! Đi nào Ayumu! Bắt đầu tác chiến thôi!
Như tôi đã lo lắng, quả nhiên Ayumu có vẻ không ổn.
Cậu ấy chắc nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn biến xấu đi, tất cả đều là lỗi của mình.
Còn nữa, Ayumu đã nhìn thấy gia đình lý tưởng của mình ở nhà Hiramatsu, liệu đây có phải cũng là nguyên nhân chính không?
Cái tật không biết nhìn thời điểm của Ayumu, hình như là di truyền thì phải.
Rõ ràng sắp tới là trận quyết chiến, vậy mà vẫn cứ uể oải, lề mề như thế này—
Tất cả đều là lỗi của mình?—Chẳng phải quá tự phụ rồi sao.
Nếu Ayumu cứ ghê tởm như vậy, tôi thà cậu ấy cứ như bình thường còn hơn.
"Anh gọi làm gì?"
Tôi nhấn mạnh giọng.
Không, tôi cố gắng kiềm chế bản thân và bắt máy.
"Con không sao chứ? Vừa rồi là cuộc gọi gì vậy? Con gặp rắc rối gì à?"
Giọng nói dịu dàng xen lẫn lo lắng, bất an và sốt ruột.
Đó là giọng của ba, người mà tôi đã quên từ lâu.
Trong lòng tôi—hoàn toàn không có cảm giác hoài niệm.
"Liên quan gì đến ông chứ!"
Tôi thấy Hiramatsu bị tôi dọa cho cứng đờ cả người, bèn thở phào một hơi.
"...Ayumu. Bây giờ vẫn chưa muộn... Con có muốn đến chỗ ba không? Chúng ta đã xây nhà ở Canada rồi. Con còn có thể đi một chuyến ngắm cực quang—"
"Im đi! Bây giờ mới nói những chuyện này để làm gì? Bây giờ mới nói thì có ích gì!"
Dù là đi tảo mộ, Giáng sinh, năm mới hay sinh nhật tôi.
Ba, người cả năm không liên lạc lấy một lần, tại sao lại đột nhiên gọi điện—
Tôi không cần hỏi cũng biết.
Vừa rồi Villiers gọi điện tuyên chiến, chắc là đã gọi cho cả thế giới cùng lúc, không chỉ riêng Nhật Bản. Vì họ đâu phải chỉ muốn xâm lược Nhật, mà là muốn chiếm lấy "thế giới này".
Hơn nữa, trong bản tuyên chiến lại đột nhiên nhắc đến tên tôi, nên ba mới chủ động liên lạc.
Nhưng ông ấy hoàn toàn không nhắc đến chuyện đó.
Dù đây là trò đùa hay gì đi nữa, ba vẫn lo lắng cho tôi.
...Lo lắng sao?
"Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà mà. Thế nào? Con có muốn cùng—"
"...Vừa rồi, ông nói gì?"
Có một từ tôi không thể giả vờ như chưa nghe thấy.
Tay cầm điện thoại của tôi không kìm được mà run lên.
"Ông không phải là người nhà của tôi!"
Tôi cúp máy với lực gần như muốn bóp nát điện thoại. Thật muốn ném thẳng vào tường cho rồi.
Khốn kiếp!
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Ông ta nói chúng ta là người một nhà?
Đùa gì vậy!
Tôi làm gì có gia đình!
Không, gia đình của tôi là—
"Aikawa? Có chuyện gì vậy?"
Yuki lo lắng nhìn mặt tôi.
"...Không có gì, hôm nay tôi về nhà trước đây."
Tôi đáp lại với vẻ khó chịu, rồi vội vàng nhét vở và sách giáo khoa đang bày trên bàn vào cặp. Dù có gập trang sách hay bìa bị lật ra ngoài, tôi cũng mặc kệ.
"Aikawa... xin lỗi... vừa rồi tớ đã đá cậu."
Mihara áy náy nói.
"Không phải lỗi của cậu đâu."
Tại sao ai cũng lo lắng cho tôi vậy?
Bực bội không chịu nổi.
Đến cả nghe người khác nói chuyện cũng thấy phiền.
"Này, darling. Cái này cho cậu."
Saras đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Vừa rồi cô ấy còn định tặng quần lót của mình, giờ độ biến thái giảm hẳn.
Mặt Orito mờ mờ không nhìn rõ.
Mặt cậu ta vốn đã như bị làm mờ rồi sao?
Tôi cũng biết cái mặt đó rất dâm dê, nhưng ai là người làm mờ cho cậu ta vậy?
"Dù sao thì, lau nước mắt đi."
Nghe Saras nói vậy, tôi mới nhận ra.
Tôi đang khóc.
Ha ha, thật mất mặt.
Tôi khóc cái gì chứ!
"Thật sự xin lỗi."
Tôi không nhận khăn tay, vội vàng thu dọn rồi lao ra khỏi phòng.
Như vậy thì không có tư cách cười Yuki rồi. Tôi lau mãi mà nước mắt vẫn trào ra.
Vô dụng thật.
Tôi lại khóc trước mặt người khác như thế này.
Tôi còn không nhận ra mặt mình đã nhăn nhúm vì khóc.
Cảm xúc của tôi không theo kịp nước mắt.
Vì được gia đình liên lạc nên tôi vui đến phát khóc?
Làm gì có chuyện đó.
Tôi chỉ thấy không cam lòng.
Ba chắc đã nghe tin Villiers tuyên chiến ở nước ngoài.
Hơn nữa, trong đó còn nhắc đến tên tôi.
Nên ông ấy mới lo lắng.
Đến nước này rồi, cuối cùng ông ấy cũng biết lo lắng.
Quá muộn rồi.
Quá muộn, quá muộn rồi.
—Trước đây, tôi luôn cảm thấy cô đơn.
Tôi luôn thấy rất cô độc.
Gia đình?
Nếu tôi có gia đình, thì cũng phải là những người đã cứu tôi khỏi cô đơn.
Như mẹ của Hiramatsu, là người sẽ quan tâm đến tôi.
Yuu, Haruna, Seraphim.
Còn những người đó nữa.
Đúng vậy.
—Cái gọi là gia đình, phải là như thế.
Tôi bất chợt lao ra khỏi cửa, về đến nhà, hít một hơi thật sâu, dụi mắt mấy lần rồi mới bước vào nhà.
Tôi không muốn bị phát hiện.
Không muốn bị gia đình tôi phát hiện.
"Haruna, Yuu, hai người không sao chứ?"
Tôi kiểm tra kỹ mặt mình ở cửa ra vào, dù mắt hơi đỏ nhưng cũng đành chịu, tôi đi thẳng vào phòng khách.
"Ayumu, Mell Schutlong đâu rồi?"
Seraphim vẫn ngồi nghiêm chỉnh như thường lệ hỏi lại tôi.
"À—"
Chết rồi.
Mục tiêu của Villiers là Yuki.
Vậy mà tôi lại bỏ cô ấy mà chạy về.
Tôi ôm đầu hối hận vì sự ngu ngốc của mình.
"...Thật là, xem ra lúc đó cậu không kịp nghĩ nhiều nhỉ? Thôi, đã có Saras ở cùng cô ấy thì chắc không sao đâu."
Seraphim lắc đầu ngán ngẩm.
Đuôi ngựa vung vẩy.
"...Cậu biết gì à?"
Nghe giọng Seraphim, cứ như đã thấy tôi chạy khỏi buổi học nhóm vậy.
"Vừa rồi ở nhà có điện thoại—là phụ thân cậu gọi đến."
Vì tôi cúp máy nên ông ấy mới gọi về nhà sao?
Hỏng rồi.
Lẽ ra tôi không nên để cảm xúc lấn át, phải tự mình nói hết cuộc điện thoại mới đúng.
Nói lan man một hồi, cuối cùng vẫn bị Seraphim phát hiện.
"Tôi không có ba, người đó không phải là gia đình tôi."
Tôi quay người đi về phòng mình.
"Ayumu."
Seraphim gọi tên tôi bằng giọng thấp.
"Gì vậy?"
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt khó hiểu khi cô ấy bước lại gần.
"Tôi vẫn—không thể nuốt trôi cơn giận này."
"Cơn giận gì?"
Bốp!
Một cú đấm thép. Nắm đấm siết chặt, cứng rắn.
Tôi bị Seraphim đấm bay, trượt dài trên hành lang.
"Chỉ bị lạnh nhạt một chút mà đã không nhận người nhà? Sợi dây gắn kết gia đình với cậu chỉ có vậy thôi sao? Tôi—không, chúng tôi đều mong được làm gia đình của cậu. Nhưng nếu với cậu, gia đình là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ chỉ vì lý do trẻ con như 'tôi cô đơn quá', thì tôi buộc phải nói cho cậu biết—"
"Seraphim, cậu—"
"Cậu đúng là đồ thích làm nũng!"
"Xin lỗi."
Lời của Seraphim còn nặng hơn cả cú đấm thép của cô ấy.
Không hổ là Ninja dùng lưỡi dao.
Từ khi quen cô ấy, tôi đã nghĩ vậy rồi.
Những lời cô ấy nói, sức nặng không thua gì Yuu.
"Tự mình gây ra khủng hoảng cho thế giới. Cảm giác bất lực không thể ngăn cản—tôi hiểu được. Nên—trước đó tôi mới không đấm bay cậu khi cậu uể oải."
Từ khi Saika đến, Seraphim đã có vẻ lạ lạ, hóa ra là vì chuyện này.
Tất cả là do tôi trở nên uể oải.
Seraphim đã nghĩ cho tôi theo cách của cô ấy.
...Hơn nữa, cô ấy cũng sẵn sàng coi tôi là người nhà.
Tôi thật sự rất vui.
"Xin lỗi."
Tôi lại một lần nữa thốt ra lời đó.
Tôi chỉ có thể nói đến vậy thôi.
"Những lời Haruna nói, cậu còn nhớ không?"
"Lời nào?"
"Villiers đã tuyên chiến. Điều đó có nghĩa, cửa ải đầu tiên mà Haruna nói đã vượt qua rồi."
"Ý là họ chọn khai chiến, chứ không dùng cách thao túng ký ức để đàn áp."
"Có thể chiến tranh xảy ra là vì cậu—nhưng điều đó cũng có nghĩa nhân loại chúng ta không bị đối xử như gia súc. Chính cậu đã mở ra cánh cửa hy vọng duy nhất."
"...Vậy sao?"
"Cậu là hy vọng duy nhất đó, mà lại thích làm nũng như vậy thì thật phiền phức—đi gọi điện đi. Hãy tha thứ cho 'gia đình' của cậu, và làm hòa với họ. Ngay bây giờ."
Seraphim dùng giọng ra lệnh.
Cô ấy vốn luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, giờ lại mạnh mẽ ra lệnh cho tôi.
Bình thường, cô ấy sẽ hỏi sau khi đề nghị: "Như vậy được chứ?" Hoặc là chỉ biết phủ định tôi: "Xin đừng như vậy, thật kinh tởm."
Chịu không nổi, Mihara cũng vậy, cô ấy cũng vậy, tại sao hôm nay tôi cứ bị ra lệnh mãi thế này?
...Tôi tự làm tự chịu. Gieo nhân nào gặt quả nấy.
Lỗi là ở tôi mà.
"Tôi biết rồi mà."
Tôi muốn ngăn chặn chiến tranh.
Tôi muốn cứu thế giới.
Kết quả là ngay cả nói chuyện với ba cũng không xong, tôi còn làm được gì nữa.
Tôi vừa lấy điện thoại vừa đi lên lầu hai.
Tôi không muốn ai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và ba.
Tôi vào phòng, ném cặp sang một bên, nằm vật xuống giường.
Bình tĩnh lại, tôi gọi điện.
...Kết quả là, chuông vừa reo một tiếng, ba đã bắt máy.
Có vẻ ông ấy vẫn luôn chờ tôi gọi lại.
"..................Ba."
"Là Ayumu à?"
"Ừ... là con."
"Ba thật sự rất xin lỗi."
Cái gọi là mạnh mẽ, chính là bao dung người khác.
Đó là điều mà cô Nene đã dạy tôi.
Vừa rồi tôi quá cảm tính, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Không sao đâu.
Tôi có thể bao dung cho ba.
Tôi—đã trở nên mạnh mẽ rồi.
Tôi phải mạnh mẽ—mạnh mẽ hơn bây giờ nữa.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
"Chuyện gì? Con muốn nói gì ba cũng nghe. Dù con muốn làm gì, ba cũng sẽ để con làm."
"Biết bắt đầu từ đâu đây? Haiz, chắc ba sẽ không tin đâu—năm ngoái, con từng định bắt chuyện với một cô gái ở cửa hàng tiện lợi—"
Tôi đã nói ra rồi.
Những chuyện đã xảy ra cho đến bây giờ.
Cả những chuyện sắp tới.
Lần cuối cùng nói chuyện với ba, chắc cũng đã mấy năm rồi?
Về tình hình xảy ra với tôi, những chuyện sắp tới, và cả yêu cầu của tôi.
Tất cả, ba đều chấp nhận.
Dù tôi không chắc ông ấy có tin hay không.
Chỉ là, điều đó giống như sự chuộc tội.
Trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Khi tôi xuống phòng khách, thì thấy cả ba người trong nhà đã tụ tập đông đủ.
Còn có cả Saika nữa.
Tivi đang phát chương trình thời sự.
Bình thường, họ sẽ xem chương trình giải trí, nhưng hôm nay có vẻ khác.
'Đây là trò của người ngoài hành tinh.'
Một giáo sư đại học với tư cách chuyên gia đang phát biểu đầy tự tin.
Lĩnh vực chuyên môn của ông ta chẳng liên quan gì đến chuyện này cả.
'Không phải trò đùa sao?'
Người dẫn chương trình hỏi.
Có vẻ là kiểu người chẳng biết gì mà vẫn thích dẫn dắt dư luận.
'Tín hiệu của mười tám quốc gia trên thế giới đều bị hack! Chính phủ Mỹ sẽ không cho phép trò đùa như vậy đâu. Không sai, thủ phạm chính là người ngoài hành tinh.'
Chẳng liên quan gì cả.
Chịu không nổi, cái gọi là chuyên gia, tại sao lúc nào cũng nói chuyện như thể mình đúng lắm vậy.
Ít nhất cũng nên nói rõ đó chỉ là quan điểm cá nhân, không thì khán giả sẽ tin sái cổ mất.
Tôi thì khác.
Tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi tivi.
"...Để mọi người đợi lâu rồi."
Tôi phớt lờ chương trình tivi đó, ngồi vào bàn sưởi.
"Đã quyết định xong chưa?"
Bị Seraphim hỏi, tôi gật đầu mạnh.
"Ừ, cảm ơn vì đã cho tôi thời gian gọi điện."
"Đáng ghét."
Ể~ rõ ràng tôi trả lời đúng như mong đợi của cậu, sao lại bị mắng chứ!
"Ừ. Cảm giác như mọi người nói chuyện đều bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình vậy."
Haruna ngơ ngác nói.
...Không hiểu sao.
Bây giờ tôi thấy thật xấu hổ.
"Phải rồi, có cần thiết phải tuyên chiến không?"
Nên tôi vội vàng đổi chủ đề.
"Ý cậu là sao?"
"Dù gì Villiers cũng không định đàm phán, hành động quân sự cũng không bị chỉ trích, càng không cần chính nghĩa. Nói cho cùng, họ đâu coi cư dân thế giới này là con người. Saras cũng nói rồi, bản tuyên chiến của họ hình như cũng không thành thạo lắm."
"Ừ~ chắc là thấy vui thôi."
Haruna, người đủ tư cách gọi là chuyên gia hơn bất kỳ ai trên thế giới, đưa ra giả thuyết.
"Vui?"
"Các cậu không dùng ma pháp mà vẫn phát triển văn minh đến mức này, tôi thấy rất giỏi. Cũng có thể nói, chính vì không có ma pháp. Tôi đoán họ đều muốn thử đối đầu với 'văn minh công nghệ' như vậy."
"Đây là chiến tranh đấy! Là giết chóc lẫn nhau đấy! Có gì mà vui chứ."
"Bởi vì họ chắc chắn sẽ không thua, nên mới thấy vui."
Cái vui không phải là phát động chiến tranh.
Cái vui là chiến thắng.
Nói đơn giản là như vậy.
"Vậy, bước tiếp theo của Villiers sẽ là gì?"
Seraphim hỏi Haruna.
"Ừ~ chắc sẽ ném bom các cơ sở quân sự thôi. Vì họ muốn đối đầu với đối thủ mạnh, nên tôi đoán sẽ phá hủy hai nơi làm lời chào, để đối phương giữ lại lực lượng, rồi mới ném bom thành phố để đánh sập tinh thần dân chúng."
"Tôi tuyệt đối không để họ ném bom thành phố."
"Dù không phải cậu thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Nên phải như vậy mới có thể chiến đấu nghiêm túc. Chẳng phải có câu nói sao? 'Chỉ cần có thứ cần bảo vệ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.' Họ chính là muốn nhân loại nhất định phải mạnh lên."
"Các cậu Masou-Shoujo, thật không biết nên gọi là dân tộc chiến đấu hay gì nữa, cứ thích làm mấy trò vô lý như vậy."
"...Kệ tôi."
Bốp bốp bốp bốp. Haruna dùng chiêu đao tay siêu tốc giống như Kobayashi ở trường Reihou, liên tục gõ vào sau gáy tôi. (Chú thích: chiêu thức của nhân vật trong game "Nekketsu Koushinkyoku".)
"Haruna đã khác họ rồi."
"Tôi biết mà, Yuu. Haruna sẽ không coi người thế giới này là kiến nữa."
"Ể? Tôi vẫn sẽ mà."
Haruna lại thản nhiên nói ra sự thật kinh ngạc.
Tôi cứ tưởng cậu đã không còn coi thường thế giới này nữa rồi.
Haiz, chắc Haruna chỉ đùa thôi.
"Thật hả! Phải rồi Haruna, Mistilteinn đã cải tạo xong chưa?"
"Hoàn toàn chưa."
Haruna lắc đầu.
Cậu còn nói hoàn toàn chưa—chiến tranh sắp nổ ra rồi đấy.
"Ừ. Còn lại vấn đề phạm vi—trà này ngon thật."
Saika vừa gật đầu vừa nhấp trà, có vẻ rất hài lòng với trà nhà tôi.
"Nếu không nhanh lên, Villiers sẽ tấn công mất thôi?"
"Chúng ta đã bị tấn công rồi."
Haruna lại thản nhiên nói ra sự thật kinh ngạc.
"Gì? Sao cậu biết? Tin tức đâu có đưa."
"Không ngờ cậu lại dựa vào truyền thông."
Seraphim nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
"Haiz, nếu đưa tin bị tấn công sẽ gây hoảng loạn—nhưng sao cậu biết được?"
"Tôi đã mở và kết nối kênh ý niệm rồi."
Nghe Haruna nói vậy, tôi đặt tay lên trán và nhắm mắt lại.
"...Xin lỗi. Tôi hoàn toàn không hiểu cậu nói gì."
"Gì? Tôi còn thay bằng từ ngữ thế giới này rồi đấy. Tức là sau khi ý niệm jiruboron thì aguireru đó."
"Là tôi không tốt, tất cả là lỗi của tôi."
Đủ rồi, giải thích của Haruna hoàn toàn không phải giải thích. Tôi ngu cũng là một phần nguyên nhân.
"Phải dùng ngôn ngữ nào mới khiến cậu hiểu đây?"
Haruna vừa nheo mắt nhìn tôi vừa uống trà.
"Dù sao thì, nói cho tôi biết tác dụng là gì là được."
"Giúp tâm linh và tâm linh giao tiếp với nhau. Hơn nữa, còn có thể hấp thụ năng lượng ý niệm từ đó."
Dù tôi từng nghe Haruna nói phải làm như vậy, nhưng thực sự làm được thì thật giỏi.
Từ lúc có ước mơ đến lúc thực hiện được, quá nhanh.
"...Cậu thật sự làm được chuyện đó à?"
"Không hổ danh là hai thiên tài."
Đúng rồi.
Nhớ là Saika cũng vì quá thiên tài mà thành hikikomori.
Cả hai đều là con lai giữa người Villiers và người thế giới này.
Chuyện này khác với lai tạo ngựa đua, nhưng Haruna và Saika có huyết thống tương tự.
Hơn nữa, cha của Saika là Akuma Danshaku.
Chuyên gia kỹ thuật ma pháp phát minh ra vũ khí Masou.
Và năng lực vốn có của Saika là hợp nhất tâm linh.
"Dù chưa bằng tôi, nhưng cô ấy cũng khá lắm."
Được Haruna khen như vậy, chắc Saika cũng không phải dạng vừa.
"Ờ, vậy là cậu nhờ sức mạnh đó mà biết đã bị tấn công à?"
"Đúng vậy."
"Đã vậy thì chúng ta phải hành động ngay thôi."
"Tôi đã nói là chưa chuẩn bị xong mà?"
Đúng rồi. Trước khi Megalo xuất hiện thì không thể hành động.
Vì dù Vampire Ninja và Masou-Shoujo có đối đầu cũng không có kết quả.
"Ý là, bây giờ chỉ có thể chờ Mistilteinn hoàn thành?"
"Nếu có ai đó không chỉ ảnh hưởng được thế giới này, mà còn can thiệp được cả Minh giới và Villiers thì tốt, nhưng không biết trên đời có người như vậy không."
"Quả nhiên vấn đề là ở đó nhỉ~"
Saika và Haruna cùng than thở.
"—Ể? Đợi đã."
"Hử?" Dù Haruna tỏ vẻ khó chịu, nhưng tính tôi có thắc mắc không nói ra thì không chịu được.
"Trước đây từng có vụ toàn nhân loại biến thành nữ mà."
Đúng rồi, đó là khi Meleag xuất hiện, lúc đó cả tôi cũng thành con gái.
"Có à?"
Haruna và Saika cùng nghiêng đầu.
Này~! Cậu quên gì vậy? Cậu còn cùng tôi đi du lịch học sinh khi thành con gái mà!
"Đúng là có chuyện đó nhỉ."
Seraphim thật tuyệt!
"Lúc đó vui lắm."
Cảm nhận của Yuu nghe kỳ lạ quá! Không, chính vì mọi chuyện đã giải quyết rồi nên thấy hoài niệm cũng không lạ. Nếu mọi người cứ mãi là con gái như vậy, chắc chẳng ai nói vui đâu.
"Đúng rồi. Tôi nhớ vụ đó không chỉ liên lụy thế giới này, mà cả Minh giới và Villiers cũng bị vạ lây đúng không?"
Lúc đó cả Anderson, người Minh giới, cũng thành nữ.
Tất cả là do Meleag mạnh nhất gây ra.
"Vậy à? Thế thì siêu thật đấy nhỉ?"
Haruna nói giọng bình thản, nhưng mặt lại tỏ ra ngạc nhiên.
Có vẻ cậu ấy hoàn toàn không nhớ gì.
"Nếu có ai làm được chuyện đó, nhớ dẫn người đó đến nhé."
Saika là hikikomori nên không biết cũng không lạ.
Hơn nữa Vampire Ninja toàn là nữ.
"Nếu có người đó, lý thuyết của tôi sẽ hoàn hảo."
"...Người cậu nói, tôi nhớ ra rồi—"
Seraphim có vẻ biết tôi nói ai.
Cô ấy ôm lấy vai mình, chắc là nổi da gà. Nhân tiện, tư thế ôm vai của Seraphim càng làm nổi bật vòng một.
"Ừ, đúng vậy."
Tôi cũng thấy nổi da gà.
Nếu được, tôi sẽ cố không dựa vào người đó, càng không muốn mang ơn người đó.
"Tôi phản đối. Có Ayumu là đủ ghê rồi, tôi không muốn hít thở không khí còn ghê hơn bây giờ."
"Hơi thở thì vô tội mà!"
"Đến mức ghê vậy sao? So được với Ayumu không?"
Haruna "Ể~" tỏ vẻ ghét bỏ. So với tôi nghe mà bực thật.
"Đúng vậy. Người đó chỉ cần thở thôi đã ghê rồi. Hai người ghê như gỉ mắt với gỉ mũi."
"Đó không phải là ví von, mà thật sự coi chúng tôi là gỉ mắt gỉ mũi à."
"Lúc bị cảm."
"Vậy thì có mà móc mãi không hết à?"
Này, cậu đúng là châm chọc không biết mệt.
"Vậy thì bắt người đó về đi. Làm cho ngất trước chắc tốt hơn nhỉ?"
...Haruna.
Cậu nói gì vậy?
"Tuyệt quá, Haruna. Một câu làm tỉnh người ghê tởm."
Seraphim chỉ dùng đầu ngón tay vỗ tay cho Haruna.
"Ờ, dù không cần bắt, chỉ cần gọi là người đó sẽ đến—"
"Đừng ngây thơ! Bây giờ là từng giây từng phút đấy!"
Haruna đột nhiên máu lửa vỗ bàn.
Cô ấy chắc là đang hứng thú lắm đây?
"Xuất phát thôi! Thợ săn đầu người!"
Vậy là cậu muốn săn đầu hay săn người tài?
Dù tôi suýt bị rối loạn nhận thức với từ "thợ săn đầu người", nhưng cũng không ngăn cản.
............Orito à, mong cậu lưu danh trăm đời.
"Dừng lại~~! Shuka aaaa! Cẩn thận không tôi đập bẹp các cậu đấy!"
Thế là, Orito bị trói trên giá chữ X không biết lấy từ đâu ra, còn bị bịt mắt, cứ giãy giụa không ngừng.
Hơn nữa, Haruna và mấy người kia còn kỳ công đặt cậu ta trong phòng tôi trên lầu hai, nên tôi chỉ biết ngẩn người.
Người ngoài hành tinh xâm lược—vì tivi nói thế, Orito có vẻ sợ hãi, cứ la hét mãi.
Không, mặt cậu ta hình như còn đỏ lên.
...Tên này!
Chẳng lẽ... tên này... lại thấy hưng phấn sao?
Biến thái.
Đúng là biến thái.
Tôi nhớ, Orito từng bị Meleag của Đệ Thất Thâm Uyên cải tạo thành "Megalo mạnh nhất".
Haiz, cũng chính sức mạnh đó khiến cậu ta ra nông nỗi này.
Chẳng lẽ, lúc đó Orito cũng vui như bây giờ?
Tôi chợt nghĩ.
Nếu người gặp Yuu và bị Kyoko đâm không phải là tôi mà là người khác.
Ví dụ, nếu là tên này, mọi chuyện sẽ ra sao?
...Có lẽ chiến tranh đã không xảy ra.
Orito chắc sẽ không gây rắc rối cho King of the Night, cũng không chống lại Lilia hay Dai-sensei.
Càng không tổ chức hội nghị thượng đỉnh ba giới.
Cuối cùng, chiến tranh có xảy ra không?
Nếu vậy, tâm trạng tôi chắc sẽ nhẹ nhõm hơn chút.
Có lẽ chưa chắc đã là lỗi của tôi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, cậu ra ngoài đi."
Haruna mặc áo choàng đẩy lưng tôi.
Bên cạnh cô ấy là Saika có vẻ ngại ngùng, cùng Yuu.
"Đây là phòng của tôi mà."
"Ta không muốn bị cậu nhìn thấy."
Saika ngại ngùng lấy áo choàng che mặt.
"Dù sao các cậu cũng lại nhảy samba chứ gì?"
"Sai rồi, đồ ngốc. Đó là nghi thức hắc ma pháp."
...Thì ra là hắc ma pháp à.
Tôi cứ tưởng chỉ là đùa giỡn thôi.
"Vậy dưới áo choàng của các cậu lại là bikini à?"
"Dù sao cũng ra ngoài đi!"
Bị đuổi ra khỏi phòng, tôi thấy Seraphim, Saras và Yuki đang trải bản đồ ở phòng khách.
"...Thì ra các cậu đến rồi à."
Lạ thật.
Tôi nghĩ vậy không phải vì các cậu đến nhà tôi là lạ, mà là bị gọi đến nhà tôi mà không đến gặp tôi.
Chắc các cậu đang bàn chuyện rất nghiêm túc.
"Chúng tôi đang cân nhắc địa điểm đánh lui kẻ địch."
Thì ra là vậy.
Villiers đã khai chiến, phải lên kế hoạch tác chiến thôi.
Để lúc nào cũng sẵn sàng ứng chiến.
"Giả sử lấy Mell Schutlong làm mồi nhử, chiến trường nên chọn ở đâu—đó là điều cần bàn."
Seraphim bổ sung thêm.
Bất cứ lúc nào, cô ấy cũng để ý xem tôi hiểu được đến đâu.
...Thật sự, nếu không có cô ấy, chắc chúng tôi không thể chiến đấu đến giờ.
"Trước đây tôi từng cùng thủ lĩnh tác chiến—là đánh du kích trên đường phố đấy."
Yuki nằm nhoài người lên bàn sưởi, vui vẻ lắc lư trái phải. Nhìn cũng giống như đang rung chân.
"............Đợi đã, Yuki, đợi đã."
Yuki mặt tỉnh bơ, đáp: "Ừ?"
"Du kích mà cậu nói, là ở thế giới này à?"
"Ờ, là ở cái nơi gọi là Villiers...?"
Há hốc mồm.
"............Thì ra cậu từng tham gia nổi loạn à!"
"Dù tôi không biết tại sao phải đánh trận đó, nhưng đường phố ở đó màu sắc rực rỡ lắm. Lúc đó tôi đánh nhau với những cô gái như sư phụ."
Hoàn toàn là người tham gia cuộc nổi loạn đó rồi.
Với tôi, đó là sự thật gây sốc.
Cuộc nổi loạn đã cách đây cả trăm năm.
Tâm hồn của cô ấy, từ khi nào đã dừng lại ở trình độ học sinh tiểu học?
Không đúng, trên đời này có bao nhiêu người trưởng thành về mặt tâm lý?
Tôi chưa thành người lớn mà đi chất vấn Yuki cũng không hợp lý.
"Cậu từng đánh nhau với Masou-Shoujo mà vẫn toàn mạng à."
"Không đâu, nói ra cũng ngại... tôi bị đánh tơi tả ngay. Thật sự, sống sót được đã là kỳ tích, đúng là thoát chết trong gang tấc."
Vậy à.
Thì ra là vậy.
Tại sao trong người Yuki lại có vũ khí Masou?
Đó là vì cô ấy cùng thủ lĩnh tham gia nổi loạn.
Nói vậy cũng chỉ là tạm thời, sau đó Yuki bị thương nặng phải rút lui.
Lúc này, vũ khí Masou được giấu trong người cô ấy.
Nhân lúc chữa trị cứu mạng cho cô ấy.
Sau đó, thủ lĩnh trở về Villiers tiếp tục lãnh đạo nổi loạn, còn Yuki ở lại thế giới này.
Quá trình đại khái là vậy.
"...Seraphim và Saras, các cậu cũng từng tham gia nổi loạn à?"
"Lúc đó tôi phụ trách bảo vệ thế giới này."
Thì ra là vậy. Saras được phân công phòng thủ.
Nếu tôi là thủ lĩnh, chắc cũng sẽ cử cô ấy phòng thủ.
Có Saras ở đây, có thể giao phó thế giới này cho cô ấy.
Ể? Vậy còn Seraphim?
"Lúc đó tôi chưa ra đời."
............Thật không?
"Chờ, chờ đã... chờ đã..."
Tôi hoảng hốt.
Hoảng đến mức vung tay cắt ngang câu chuyện.
"Cậu sao vậy? Ghê quá."
Seraphim tỏ vẻ chán ghét trước sự hoảng loạn của tôi.
"Seraphim, ý là cậu nhỏ tuổi hơn Yuki à?"
"Ừ. Đúng vậy."
Tôi không muốn biết sự thật này chút nào.
Những người này không có khái niệm tuổi thọ, xảy ra chuyện này cũng có thể hiểu được.
"Vậy về vai vế, Yuki lớn hơn cậu à?"
"Đúng vậy. Nên tôi mới không dùng giọng bạn bè ngang hàng với cô ấy, đúng không?"
"Dù địa vị của tôi bị Seraphim vượt qua rồi!"
Yuki ngượng ngùng nói.
"Cuối cùng, quan hệ trên dưới của các cậu cũng mơ hồ thật."
"Ở mọi phương diện, tôi đều là cao nhất."
Hừ hừ—Saras tự hào ưỡn ngực.
Haiz, nói vậy cũng đúng thôi.
"Thôi, Haruna nói nên giao chiến ở đâu?"
Quay lại chủ đề chính thôi. Sự thật gây sốc để sau.
"Dưới chân tháp Tokyo, công viên Shiba."
Saras chỉ vào bản đồ.
"Lý do?"
"Dù chọn ở đâu thì kết quả cũng như nhau."
Ừ. Đối phó với Masou-Shoujo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trốn cũng vô ích.
Trốn cũng vô ích—
"Ể, tại sao mấy Masou-Shoujo đó không đến đây luôn?"
Câu hỏi này cũng áp dụng cho Megalo, tại sao họ không đến nhà tôi?
Không đúng, có lẽ đã đến rồi, chỉ là có Seraphim xử lý. Megalo và Vampire Ninja muốn hại Yuu, hình như đều bị cô ấy giải quyết.
Gặp phải cả bầy Masou-Shoujo, chắc Seraphim không xử lý nổi.
"Tôi nghĩ là họ không biết."
"Không biết gì?"
"Cậu còn có hình dạng của Mell Schutlong."
Nghe ý kiến của Seraphim, tôi đưa tay lên cằm, nhíu mày suy nghĩ.
"...Đúng là tôi không nhớ từng bị chụp ảnh."
Không biết sao nữa. Dù trong lòng không yên, nhưng nếu đó là sự thật đơn giản nhất thì không cần nghĩ nhiều. Theo nguyên tắc Occam.
"Nhưng, sớm muộn gì họ cũng sẽ đến."
Tức là các Masou-Shoujo hiện đang tìm kiếm.
Cũng đúng. Chúng tôi không thể chậm rãi chỉ lo bàn bạc.
Nhớ là Haruna nói, phải để Yuki lộ diện làm mồi nhử.
Thà chủ động dụ địch còn hơn bị phát hiện rồi bị tấn công dồn dập, đúng là có lợi thế hơn.
Hơn nữa, nếu không tận dụng tối đa lợi thế, chúng tôi không thể chiến đấu với họ.
Công viên Shiba à.
Lúc đi giao lưu, chúng tôi cũng từng giao chiến với Kyoko ở đó.
"Phải đợi Megalo xuất hiện mới là ngày hành động đúng không?"
"Ừ. Hy vọng Haruna và mọi người kịp hoàn thành cải tạo Mistilteinn trước đó."
Đó chỉ là kỳ vọng một phía. Chỉ phần đó là chúng tôi chỉ biết cầu nguyện.
"Tình hình thế giới thế nào rồi? Từ lúc đó tin tức ngừng đưa tin, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Những sự kiện lớn thường bị kiểm soát, phải đợi kết thúc mới đưa tin, vì sợ dân chúng hoảng loạn."
Dù Saras nói vậy, nhưng bây giờ là xã hội thông tin. Tôi không nghĩ chuyện lớn như vậy có thể giấu được.
"Trên mạng chắc cũng có tin đồn chứ?"
"À~ tôi có thấy người ta truyền nhau, hình như dùng tên lửa bắn trực tiếp vào Masou-Shoujo là hạ được đấy."
Yuki nói vậy.
Dùng khoa học để hạ gục kẻ địch à.
"Chỉ một đứa trẻ con mà dùng tên lửa à? Cảm giác các tổ chức nhân quyền sẽ lên tiếng đấy."
Saras cười. Kẻ thù của Vampire Ninja có lẽ là tổ chức nhân quyền.
Đúng là, với những người không biết mức độ nguy hiểm, chắc sẽ phản đối việc dùng tên lửa bắn Masou-Shoujo.
"Người ngoài hành tinh hay dị giới có nhân quyền không? Họ đâu có đóng thuế."
"Ít nhất, đối phương có vẻ không định tôn trọng nhân quyền của chúng ta."
Haiz, bây giờ vấn đề không phải là có nhân quyền hay không.
"Dù sao thì, để chuẩn bị cho trận quyết chiến, cậu không nên đi ngủ trước à?"
Seraphim đề nghị vậy, tôi lắc đầu.
"Ai mà ngủ được chứ? Chiến tranh nổ ra rồi."
Tôi không thể góp ý về chiến lược, nhưng cũng không thể yên tâm ngủ ngon được.
"Cậu đang hưng phấn à?"
"Ờ, cũng là lý do đó—tôi đang nghĩ, liệu chúng ta có thể tự mình đối phó với mấy Masou-Shoujo đang gây rối không."
"Không có Mistilteinn à?"
"...Haiz, chỉ cần biến thân thì cũng tạm đấu được."
Dù không mang Mistilteinn theo, tôi biến thân ở đây cũng được.
"Ồ, darling của chúng ta giỏi thật, như thể một mình có thể hạ gục tất cả kẻ địch vậy. Sức lực vô tận nhỉ."
Bị Saras châm chọc, tôi mới nhận ra mình nói chuyện liều lĩnh.
"Là lỗi của tôi, xem ra không ổn. Một chọi một thì còn được, chứ Masou-Shoujo kéo đến thì chịu. Dù một chọi một cũng không thể đánh liên tục mấy chục trận."
"Trước đây chúng ta từng luyện đấu với một trăm người liên tục mà?"
Yuki cười hỏi Seraphim, không biết có phải đang giúp tôi giải vây không.
"Ừ, đến khoảng trận thứ chín mươi, nếu đối thủ không biết phối hợp thì không luyện tiếp được."
Karate cũng có luyện tập tương tự, nhưng nếu không có trình độ như Aikido hay khí công, thì không thể luyện một trăm người.
Trong trạng thái cạn kiệt sức lực mà còn luyện thực chiến được sao?
"Xét ở góc độ đó, luyện một trăm người là bài tập tốt để rèn luyện sự phối hợp."
"Tôi cũng nên tìm cơ hội tập luyện với Vampire Ninja nhỉ?"
Dù gì tiết thể dục cũng đâu dạy huấn luyện chiến đấu.
"Muốn bắt đầu từ bây giờ không?"
Saras vừa nói vừa tiến lại gần tôi.
Cậu định làm gì vậy?
"Ồ! Hay quá! Tôi muốn tập!"
Yuki mắt sáng rực.
Như học sinh tiểu học chuẩn bị đá bóng giờ nghỉ trưa.
"Ờ, vừa mới nói phải tích trữ thể lực mà."
"Đúng là không có sự phối hợp."
Cả Seraphim cũng muốn tham gia à? Tôi nghĩ, chắc cô ấy muốn chơi trò hành hạ tôi thôi.
"Thôi, quay lại chủ đề chính. Cuối cùng các cậu lên kế hoạch thế nào?"
"Ừ. Mell sẽ đến công viên Shiba cùng chúng tôi. Vừa dụ địch, vừa tìm ra chủ lực, rồi darling sẽ tấn công mạnh, hạ gục nữ hoàng."
Saras giải thích qua loa. Chắc cô ấy muốn lấy cớ huấn luyện Vampire Ninja để hành tôi.
"Có lẽ tôi cũng nên đến công viên Shiba từ đầu."
"Mọi thông tin sẽ tập trung ở đó mà? Như vậy hợp lý hơn."
Saras tỏa ra khí thế "muốn kết thúc cuộc họp này nhanh".
"Villiers sẽ đến công viên Shiba à?"
Nên tôi kéo dài câu chuyện. Còn nữa, tôi đang tìm cớ trốn khỏi tay Saras.
"Lúc này—sẽ cần Hellscythe-sama."
"Tại sao cần Yuu?"
"Hellscythe-sama bình thường luôn giấu sức mạnh ma pháp khủng khiếp. Chỉ cần cố ý để đối phương cảm nhận được sức mạnh đó—"
"Dùng sức mạnh lớn làm mồi nhử địch? Vậy làm mồi nhử không phải Yuki, mà là Yuu à?"
"Không, mồi nhử cuối cùng vẫn là Mell Schutlong. Chúng tôi sẽ ngụy trang sức mạnh đó như rò rỉ từ động cơ vĩnh cửu."
"...Với chúng tôi, Eucliwood như thần vậy, dù có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ cô ấy."
"Mọi chuyện giao cho các cậu. Như vậy, còn lại là dự đoán chủ lực của Lilia sẽ ở đâu."
"Theo Haruna nói, chỉ cần chúng ta chiến đấu ở công viên Shiba, nữ hoàng sẽ đến đó chỉ huy."
Seraphim chỉ vào địa điểm là tháp Skytree.
Nếu là Lilia, chỉ cần đứng trên cao ở tháp Skytree là có thể nắm bắt tình hình.
"Cô ấy không chọn nơi có thể dàn quân lớn sao? Gần tháp Skytree mà dàn quân thì khó lắm."
"Bởi vì, họ đều có thể bay trên trời."
...Bầu trời đúng là rộng thật.
Ôi, điện thoại tôi đang rung liên tục.
Ai gọi vậy?
Những người có thể gọi cho tôi hầu hết đều đang tụ tập ở nhà này, nhưng số này là—
"Anderson?"
"Chào, Aikawa. Xin lỗi vào thẳng vấn đề, có tin xấu. Minh giới nhân lúc Villiers xuất quân cũng đã xuất quân luôn rồi. Bỏ qua bước tuyên chiến."
Tôi ôm đầu khổ sở.
Tình hình cấp bách rồi.
Đã đủ để coi là thời điểm hành động.
Sau khi nhận điện thoại của Anderson, tôi trở về phòng mình.
"Fuuuuuu—ruyi——!"
Trong phòng vang lên tiếng hét kỳ quái.
"Mamma mia!"
Còn nghe cả từ không phải tiếng Nhật.
"Hiame Maru!"
Khỉ thật! Họ muốn nói gì vậy! Tôi không biết là mình nghe nhầm hay họ thật sự nói thế, nhưng lại có tiếng vang lên.
Cảm giác muốn mở cửa và muốn không mở cửa cứ giằng co trong tôi.
...Tình hình cấp bách rồi.
Tôi ôm quyết tâm bị đá mở cửa ra.
Và tôi thấy Orito bị một chất lỏng màu bạc làm ướt sũng, còn ba cô gái bikini đang cầm chuông lắc nhảy múa.
"Cậu... cậu vào đây làm gì hả thằng nhóc này?"
Haruna với giọng như yakuza đá tôi một phát.
Tôi vừa bị đánh vừa giả vờ như không có chuyện gì mà báo cáo.
"Haruna, Minh giới cũng đã xuất quân rồi. Nếu không hành động ngay, thế giới này sẽ nguy hiểm."
Nghe rõ tình hình, Haruna chống nạnh, nhíu mày.
"...Không còn cách nào rồi."
Dù không muốn, cũng đành chịu.
Không còn thời gian chờ hoàn thành mọi thứ nữa.
"Ta cũng sẽ đi cùng."
Saika cũng chống nạnh như Haruna, nói nhỏ.
"Saika? Không, nguy hiểm lắm."
"Cuộc chiến này sẽ quyết định vận mệnh của tất cả các thế giới—trong thời khắc quan trọng như vậy, ta sao có thể trốn trong nhà được!"
Saika...
Đúng vậy. Cậu nói đúng.
Để cả hikikomori cũng phải đứng ra. Đủ thấy mức độ nghiêm trọng.
Không sai, đây là trận chiến quyết định vận mệnh.
Thiên Vương Sơn, Quan Nguyên, Waterloo, Normandy, Ascalon, Zama.
Đối với tôi, đây là trận chiến then chốt không kém gì những trận đó.
"Đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
Yuu.
Cậu cũng giống như Seraphim, luôn hiểu được suy nghĩ của tôi.
Tôi vẫn còn bất an.
Cũng còn nhiều điều lo lắng.
Vì vậy, Yuu mới xác nhận lại với tôi.
"…Ừ, tôi đã sẵn sàng rồi."
…Không sao đâu, chắc chắn sẽ ổn thôi. Chỉ cần có mọi người ở bên.
"Được rồi! Ayumu, chúng ta lên! Bắt đầu tác chiến!"
Haruna lập tức lấy lại tinh thần.
Không biết sức sống của cô ấy đã cứu tôi bao nhiêu lần rồi.
"Ừ."
Không hiểu sao, tôi lại mỉm cười đáp lại.
Ngoài việc cải tạo Mistilteinn, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Đám Vampire Ninja vẫn luôn chuẩn bị, đảm bảo có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tất cả chúng tôi cùng đến tháp Tokyo.
Thời tiết âm u.
Mây đen dày đặc.
Đám Vampire Ninja đang thương lượng với cảnh sát và Lực lượng Phòng vệ, tiến hành sơ tán người dân quanh khu vực này.
Việc sơ tán dân chúng không hề đơn giản, những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Ngay lúc này, tiếng còi xe vẫn vang vọng như tiếng thét.
Hơi thở phả ra trắng xóa.
Hôm nay vẫn còn vương lại cái lạnh của mùa đông.
Dù thỉnh thoảng vẫn nghe thấy câu "Rõ ràng đã là tháng ba rồi mà vẫn lạnh thế này", nhưng chẳng lẽ chỉ có mình tôi năm nào cũng thấy tháng ba lạnh sao? Nếu vậy, tôi cũng thấy tháng tư vẫn lạnh.
Nếu có nắng thì nhiệt độ chắc sẽ dễ chịu hơn, nhưng tôi vẫn thích trời lạnh hơn là nắng.
"Nghe này, Ayumu. Theo tình hình hiện tại, tiến độ cải tạo mới được khoảng ba mươi lăm phần trăm."
Haruna nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô ấy mặc áo khoác nâu, quàng khăn caro, váy đỏ phối với tất cao đến đầu gối sọc, trên tay còn cầm cưa máy.
"Này này này, vậy là hoàn toàn chưa xong mà?"
Tôi thở ra một làn hơi trắng.
"Chức năng đã lắp đầy đủ rồi, vẫn có thể dùng theo nhu cầu của cậu."
"Chỉ có ba mươi lăm phần trăm mà vẫn dùng được à?"
"Chỉ cần dùng một lần, Mistilteinn có thể sẽ hỏng luôn. Nên cũng phải hạn chế biến thân. Cậu hiểu chứ?"
"Ừ, Ayumu là phòng tuyến cuối cùng. Nếu tình hình buộc phải để cậu ra tay, thì tác chiến này coi như thất bại rồi."
Seraphim nói cũng đúng. Nếu phải để tôi ra mặt cứu viện, tôi hoàn toàn không thể rời khỏi đây để đến chỗ Nữ hoàng.
Nói cách khác, kế hoạch tấn công Nữ hoàng sẽ thất bại.
"Bắt đầu."
Yuu đưa cho tôi một tờ giấy ghi như vậy, rồi dùng bàn tay đeo găng nắm lấy tay Yuki.
Thế là—
Vũ khí Masou xuất hiện sau lưng Yuki.
Nửa thân bên phải là nam giới, nửa thân bên trái vốn là ngọn lửa—
Nhưng bây giờ, nửa thân bên trái đã biến thành cơ thể màu bạc như kim loại.
Tựa như một người máy sinh học.
Đây là động cơ vĩnh cửu mà Dai-sensei đã cải tạo sao?
Trước đây tôi muốn hỏi mà không dám hỏi: thứ này đã biến thành cái gì rồi—không ngờ vẫn giữ được hình dạng con người.
Thiết bị chế tạo Megalo vốn chỉ là một quả cầu pha lê, nên tôi hơi ngạc nhiên.
"Vinegrette của tớ ngầu quá đi!"
Đôi mắt Yuki sáng rực.
Cô ấy có vẻ rất vui, cứ nắm tay Yuu đung đưa.
"Bây giờ không phải lúc để vui đâu."
Bốp, bốp, bốp—
Có thể thấy bóng dáng các cô gái lần lượt xuất hiện trên bầu trời.
Họ bị ma lực của Yuu và vũ khí Masou của Yuki hấp dẫn mà kéo đến.
"Này này này này này…"
Tôi không kìm được lên tiếng.
Số lượng đối phương, thật kinh khủng.
Không chỉ là một trăm người.
Họ đến đây với quy mô hàng trăm, hàng ngàn người.
Cơ thể tôi không khỏi run lên.
Thật đáng sợ.
Lồng ngực như muốn nổ tung.
Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là kẻ địch?
Bầu trời u ám khiến trang phục sặc sỡ càng thêm nổi bật.
Nếu có nắng, ngước nhìn lên trời ngược sáng chắc sẽ rất vất vả.
Các cô gái lao nhanh về phía này.
Họ dừng lại giữa chừng.
Vì có đội quân Vampire Ninja chặn đường.
Những nam nữ khoác áo choàng đen xếp thành hàng ngũ chỉnh tề.
Nếu nói ngoại hình của Masou-Shoujo giống học sinh cấp hai hoặc tiểu học, thì Vampire Ninja lại hoàn toàn ngược lại.
Nhìn quanh, không thấy Vampire Ninja nào giống học sinh tiểu học cả.
"Saika-sama."
"Được."
Vừa nghe Sara nói, Saika liền chắp tay cầu nguyện rồi nhắm mắt lại.
Sau khi mái tóc Saika tung bay, Sara gật đầu nói: "Ừ."
Năng lực của Saika.
Chính là chia sẻ ý thức cho mọi người.
Như vậy sẽ khiến mọi người phối hợp ăn ý, hay nói đúng hơn, truyền đạt thông tin còn nhanh hơn cả ăn ý.
Saika bao phủ năng lực của mình lên toàn bộ Vampire Ninja.
Ban đầu tôi cũng muốn tham gia chia sẻ ý thức, nhưng tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho Saika.
Chuyện này giao cho Sara và mọi người vậy.
"Được rồi, mọi người nghe đây, chưa được chủ động tấn công kẻ địch."
Cô ấy lên tiếng, để chúng tôi cũng nắm được tình hình.
Vì trước khi Megalo xuất hiện, chúng tôi không thể giao chiến với đối phương.
Vampire Ninja đối đầu với Masou-Shoujo, kết quả đã quá rõ ràng.
"—Không đúng, chúng ta nên tấn công."
Haruna khoanh tay lẩm bẩm.
"Tại sao vậy?"
Seraphim muốn làm rõ lý do.
Bình thường cô ấy rất linh hoạt, nhưng đôi khi cũng không hiểu được suy nghĩ dựa trên kết luận của Haruna.
"Bọn họ không phải đang chờ đủ lực lượng, mà chỉ đang nghĩ cách nào đánh bại kẻ địch cho ngầu thôi. Muốn làm một trận thật hoành tráng. Nên chúng ta phải cho bọn họ biết, đánh bại chúng ta không dễ đâu."
"Vậy thì bắn loạt đạn hoành tráng đi."
Bắn loạt đạn?
Trong ấn tượng của tôi, Vampire Ninja đều dùng kiếm hoặc cầu lửa—
Đột nhiên, có tên lửa phóng ra không một tiếng động.
Không, dùng từ "phóng ra" không đúng lắm.
Nó đột ngột trồi lên từ mặt đất.
"Năng lực gì vậy?"
"Là thủ lĩnh."
Sara nhăn mặt nói.
"Ông ta cũng ở đây à? Không nghỉ ngơi không được sao?"
"Ừ. Dù cơ thể không cử động được, năng lực vẫn có thể phát huy hết mức. Thủ lĩnh hiện đang ẩn nấp và kết nối ý thức với tôi."
"Dù vậy, vẫn để cậu chỉ huy quân sao?"
"Không thể để thủ lĩnh chịu gánh nặng. Không sao đâu, bây giờ chúng tôi đã kết nối ý thức rồi. Có thể đồng thời tác chiến từ trên xuống và từ dưới lên."
Sara có vẻ mặt cứng nhắc, chắc là vì không muốn thủ lĩnh ra chiến trường.
Hệ thống chỉ huy không có độ trễ, cùng với tinh thần bất khuất.
Đó chính là điểm mạnh của Vampire Ninja.
Năng lực của thủ lĩnh là di chuyển giữa các bóng tối.
Hiện tại, ông ấy bắn ra tên lửa được đặt ở nơi khác, để đầu đạn xuyên qua các bóng tối rồi phóng lên từ mặt đất.
Tại sao phải làm vậy?
Để tên lửa không bị phá hủy.
Nghe nói tên lửa có hiệu quả với Masou-Shoujo.
Sức mạnh ngang súng trường, không thể xuyên thủng phòng ngự của Masou-Shoujo.
Vũ khí hữu hiệu không thể bị phá hủy, đó là tính toán của ông ấy.
Thêm vào đó là nỗi sợ không biết tên lửa sẽ bắn ra từ đâu.
Năng lực bóng tối của ông ấy, dùng để đánh du kích thì quá hợp.
Những tên lửa xuất hiện bất ngờ khiến Masou-Shoujo bối rối, giữ khoảng cách.
Vì không biết sẽ bị tấn công từ đâu, nên phải ước lượng tầm bắn xa nhất rồi rút ra ngoài phạm vi đó.
"Được rồi, tình hình ổn. Bọn họ định chờ đủ quân số."
Haruna vui vẻ nói.
Dù sao cô ấy cũng là Masou-Shoujo. Dù thế nào, vẫn thích chiến tranh mà.
Tấm lòng con người không dễ thay đổi như vậy.
Cũng không cần phải thay đổi.
Haruna cứ như vậy là được rồi.
Cô ấy với bọn kia… không giống nhau.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Nếu chỉ đứng yên, bình thường sẽ thấy thời gian trôi chậm, nhưng khi tập trung thì lại khác.
Lúc nhận ra, đã khoảng một tiếng trôi qua.
Những cô gái bay trên trời tạo thành một đội hình.
Đội hình hình thoi—là đội hình vuông tròn, đội hình vảy cá hay đội hình mũi nhọn?
Bày trận trên không trung, không phải chuyện dễ thấy.
Thật hùng vĩ.
Số lượng khoảng tám ngàn người?
Nhìn từ xa, cả đội quân Masou-Shoujo trông như một bầy côn trùng.
Hơn nữa, họ vẫn giữ đội hình—bắt đầu tiến lên.
Chậm rãi, chậm rãi.
"Bắn loạt đạn—chuẩn bị."
Sắc mặt Sara trở nên nghiêm trọng.
Họ hạ xuống ngoài tầm bắn tối đa của tên lửa.
Dù có ngắm chuẩn khoảnh khắc họ bước vào tầm bắn mà phóng tên lửa, đối phương cũng sẽ lập tức rút ra ngoài tầm bắn.
Không dụ họ lại gần, tên lửa sẽ không trúng được.
"Bắn!"
Nhưng Sara ra lệnh bắn trước khi dụ địch vào sâu.
Mục đích của cô ấy không phải là bắn trúng.
Đây là để câu giờ.
Chết tiệt! Megalo bao giờ mới đến đây?
"Chúng ta có phải hành động quá sớm không?"
Tôi không kìm được hỏi ra câu này.
Nhưng Haruna lập tức lắc đầu phủ nhận.
"Chúng ta ngược lại nên hành động sớm hơn. Megalo chắc chắn sợ đối đầu với Masou-Shoujo, nên đang tập hợp binh lực. Nếu quân số không nhiều hơn Masou-Shoujo, dù muốn đánh cũng không đánh nổi."
Thì ra là vậy, ý là nếu chúng ta hành động muộn hơn nữa, Megalo sẽ tản ra khắp nơi, sau đó tập hợp lại sẽ mất nhiều thời gian hơn?
Thật sốt ruột.
Hàng loạt tên lửa phóng ra, gây ra những vụ nổ lớn.
Những Masou-Shoujo vẫn không ngừng tiến lên.
Tên lửa có hiệu quả với Masou-Shoujo.
Tuy nhiên, đó là với từng Masou-Shoujo riêng lẻ.
Nếu có nhiều Masou-Shoujo, họ có thể vừa bắn hạ tên lửa vừa tấn công tới.
Thì ra họ dám hành động là vì có tự tin như vậy.
Chịu không nổi, bọn họ đúng là quái vật.
"Vậy thì chỉ còn cách dựa vào Vampire Ninja để cản thôi sao?"
"Theo kế hoạch, trước khi đám Megalo xuất hiện, chúng ta sẽ không ra tay."
Sara quyết tâm chiến đấu.
Tôi liếc nhìn về phía Yuu.
Yuu đã không còn giải phóng ma lực nữa.
Cũng đúng. Lửa hiệu đã thắp lên, không cần để ma lực rò rỉ mãi.
Yuki đang nín thở quan sát tình hình.
Seraphim và Sara liên tục trao đổi ánh mắt.
Họ không nói gì, nhưng bây giờ ý thức đã được chia sẻ.
Tôi nghĩ chắc họ vừa bàn bạc vừa ứng phó.
…Chỉ có tôi.
Chỉ có tôi là hoang mang, không biết phải làm gì.
Thật sự, chỉ có mình tôi như một đứa trẻ.
Đội hình thoi của Masou-Shoujo dần tiến lại gần.
Mục tiêu là chỗ này.
Mục tiêu của họ là Yuki.
Dù đối phương chắc sẽ không tấn công trực diện vào đây—
Đội hình Masou-Shoujo tiến đến một khoảng cách nhất định thì dừng lại.
Tôi đang thắc mắc có chuyện gì, cứ nhìn về phía đó, thì thấy một điểm sáng đỏ lóe lên.
Bắn loạt đạn—
Là loạt đạn của Masou-Shoujo!
Họ cũng đáp trả bằng loạt đạn!
Những quả cầu lửa khổng lồ lao tới với tốc độ chóng mặt.
Là Hỏa Cầu Thuật.
Tôi cũng từng dính vài lần khi đi du lịch học đường, nhưng kích thước thì không thể so sánh nổi.
Thực lực giữa học sinh và đội cận vệ đúng là khác biệt.
Này này này này này… nguy rồi.
Thật sự nguy rồi!
Cái đó chẳng khác nào thiên thạch cả!
Bọn họ dám dùng bất cứ chiêu gì sao?
Có vài Vampire Ninja đứng chắn trước những quả cầu lửa.
Các dị năng giả đủ loại, lần lượt hóa giải từng quả cầu lửa.
—Dù vậy, vẫn không thể chặn hết được.
Vampire Ninja quả nhiên không địch lại Masou-Shoujo.
Nếu chỉ một hai quả cầu lửa, tôi còn có thể liều mình cản lại, nhưng như thế này, hàng ngàn quả thì không thể nào đỡ nổi.
Đám Megalo đáng ghét.
Bình thường chúng xuất hiện đã khiến tôi thấy phiền, nhưng giờ không xuất hiện lại càng bực hơn.
Nếu vậy, chỉ còn cách liều thôi.
"Để tôi cản."
"Trước khi đối đầu với Nữ hoàng, cậu không nên tiêu hao thể lực."
Sara đưa tay ngăn tôi lại.
"Nhưng nếu cứ thế này, Yuu và Yuki sẽ bị cầu lửa đánh trúng mất!"
Nếu không ra trận bây giờ, tôi ở lại đây để làm gì?
"Vậy thì—để tôi cản. Dù có phải đánh đổi mạng sống này."
"Seraphim!"
Chưa kịp nghe Seraphim đáp, tôi đã lao ra ngoài.
Trên tay cô ấy là vũ khí Masou "Vua Kiếm Masamune".
Trong số Vampire Ninja, người mạnh nhất không phải là Sara.
Phe chúng tôi cũng có Masou-Shoujo.
Nhưng Seraphim cũng là át chủ bài đủ sức đối đầu với Lilia.
Chẳng lẽ ngay đợt tấn công đầu tiên, chúng tôi đã phải tung ra một trong những át chủ bài là Seraphim sao?
Trận chiến này, chúng tôi thật sự có thể thắng không?
Trong lòng tôi chỉ toàn là bất an.
Seraphim biến thân thành Masou-Shoujo, lần lượt đánh lệch quỹ đạo các quả cầu lửa.
Thì ra là vậy, cô ấy làm lệch đường bay.
Rất giống phong cách của Seraphim.
Dù sao cũng không có thời gian để phá hủy từng quả cầu lửa, chỉ cần làm vậy là giải quyết được.
—Nhưng.
"Không được. Cô ấy không xử lý kịp."
Haruna nói với vẻ không cam lòng.
Đúng vậy. Dù Seraphim có nhanh đến đâu, vẫn không kịp.
Masou-Shoujo tiếp tục bắn loạt đạn.
So với tên lửa bên chúng tôi, bên họ còn dễ dàng bắn liên tục hơn.
Vampire Ninja buộc phải đối phó với những đợt tấn công dồn dập.
Đợt cầu lửa đầu tiên cuối cùng cũng đến trước mặt tôi.
To quá.
Chỉ một quả này thôi cũng đủ phá sập tháp Tokyo rồi nhỉ?
To như voi ma mút vậy.
Voi ma mút P.
Đầu óc tôi rối tung cả lên.
Kết quả, cuối cùng vẫn chỉ có tôi ra cản.
"Ayumu, đừng động đậy!"
Ngay khoảnh khắc tôi bước lên một bước, Haruna hét lớn.
Quả cầu lửa đột nhiên biến mất không dấu vết.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Có một người, chỉ với một cái vung tay, đã đánh bay quả cầu lửa.
Bóng dáng đó khiến tôi sững sờ.
"Nene-san!"
Viện binh bất ngờ—đồng đội đáng tin cậy xuất hiện khiến tôi vô cùng vui mừng.
Ngay cả Seraphim và các Vampire Ninja cũng không thể giải quyết triệt để ma pháp của Masou-Shoujo.
Những quả cầu lửa ấy lại biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
Bởi vì đòn tấn công dùng ma lực không có tác dụng với Nene-san.
Tôi rùng mình.
Cô ấy đã đến giúp rồi.
Người mạnh nhất của Minh giới đã đến giúp rồi.
"Xin lỗi, tôi đến muộn, Ayumu-kun."
Người phụ nữ đáp xuống bên cạnh tôi, nở nụ cười thân thiện.
Cô ấy mặc áo len với quần jeans, trang phục giản dị không hợp với chiến tranh chút nào. Dù tình hình căng thẳng, bộ ngực ấy vẫn đầy đặn khiến ánh mắt tôi không khỏi lướt qua.
"…Lần đầu tiên chị gọi đúng tên tôi ngay từ đầu đấy."
"Thật sao?"
Nene-san hiếm khi không tỏ ra buồn ngủ.
Bình thường cô ấy luôn toát ra vẻ lười biếng, buồn ngủ.
…Chẳng lẽ Nene-san gọi đúng tên tôi là bằng chứng cô ấy chưa buồn ngủ?
"Đừng để kẻ địch lại gần! Đẩy lùi bọn họ!"
Nhờ kết nối ý thức qua Saika, dưới sự chỉ huy của Sara, các Vampire Ninja chiến đấu còn giỏi hơn tôi tưởng.
Nghe Haruna nói, ban đầu phe phản loạn của Akuma Danshaku chiếm ưu thế.
Ừ, dù sao Dai-sensei và Kurisu cũng là những quái vật đứng về phía đó, nói vậy cũng hợp lý, nhưng sức mạnh của Vampire Ninja đối với Masou-Shoujo đã được kiểm chứng từ một trăm năm trước.
Sau đó, không biết quân lực của Villiers đã tăng lên bao nhiêu.
Nhưng ít nhất, công nghệ thế giới chúng tôi trong một trăm năm qua đã phát triển với tốc độ kinh ngạc.
Chỉ cần tên lửa hoặc súng chống tăng bắn trúng trực tiếp là có thể hạ gục Masou-Shoujo. Như vậy là đủ rồi.
Lilia ở đâu?
Vẫn chưa liên lạc được sao?
"Darling, hình như vẫn chưa tìm thấy tung tích Nữ hoàng."
Nghe Sara nói vậy, tôi cảm thấy bối rối.
Bây giờ, chiến tranh đã nổ ra ngay trước mắt, mà tôi lại không làm được gì sao?
Sẽ ổn thôi.
Sẽ ổn mà.
Trong lòng tôi vẽ ra viễn cảnh ngây thơ có thể nhìn thấy hy vọng, rồi—
"A, Ayumu… bên kia…"
Hướng Yuki chỉ, có thể thấy đội hình thoi.
Đó là một đội quân Masou-Shoujo khác với đội quân chúng tôi đang đối phó.
Cũng là đội hình thoi, có một đội, hai đội, ba đội—
Viện quân của địch.
Hơn nữa, quân tiếp viện đến đây là hàng vạn Masou-Shoujo.
"Ôi, nguy rồi."
Nene-san gãi đầu.
Sara cũng lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
Lực lượng áp đảo.
Chiến tranh, đơn giản là bên nào đông hơn thì chiếm ưu thế.
Nếu còn thua cả về vũ trang thì càng không có cửa.
Quân tiếp viện của địch phát ra ánh sáng rực rỡ.
Chắc là đang thi triển ma pháp.
Kết quả, tiếp sau cầu lửa là sấm sét.
Một tia sét khổng lồ lao về phía này với tốc độ ánh sáng.
Khối ánh sáng tập trung suýt nữa khiến tôi phải nhắm mắt lại.
Tia sét với sức nóng kinh hoàng làm tan chảy tòa nhà rồi lao về phía Sara.
Này này này, vừa ra tay đã nhắm thẳng vào chỉ huy à?
Việc Sara làm chỉ huy sao lại bị lộ nhỉ? Đối phương là Masou-Shoujo, chuyện kỳ tích gì cũng có thể xảy ra.
"Phù."
Nhưng Nene-san dễ dàng gạt đi.
Ngoài Nene-san ra, không ai ở đây có thể đối phó với đòn tấn công đó.
Nếu không có cô ấy, có lẽ chiến tranh đã kết thúc rồi.
Đòn tấn công đó mạnh đến mức như vậy.
Tập trung sức mạnh rồi tung ra một đòn chí mạng.
Dùng cách đó cũng không thắng nổi Nene-san.
Nhận ra điều đó, quân đoàn Masou-Shoujo lại tiếp tục dùng chiến thuật biển người.
Là cầu lửa.
Đòn oanh tạc dễ dùng mà cũng đáng sợ nhất.
Số lượng cầu lửa từ hàng ngàn tăng lên hàng vạn.
Không thể nào chống đỡ hết được.
Nếu cứ thế này, chẳng lẽ chúng tôi buộc phải thay đổi kế hoạch tác chiến?
Tuy nhiên—
Cầu lửa đột nhiên đổi hướng.
"Đây là…"
Sara dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì tất cả cầu lửa đều đột ngột rẽ ngoặt.
Địch thay đổi mục tiêu? Không phải vậy.
Tôi đã nhìn thấy.
Nhìn thấy—chiếc mô tô Harley bay trên trời.
"Là ông lão Durack, đó là ông Durack!"
Tôi không kìm được hét lên.
Dù hơi xấu hổ, nhưng phấn khích còn nhiều hơn.
Ông Durack, Nene-san và Yuu đều là thành viên của Đệ Thất Thâm Uyên, là dị năng giả "năng lực hấp dẫn".
Khiến tất cả cầu lửa đổi hướng, tám phần là nhờ sức mạnh của ông lão đó.
Biến cố liên tiếp xảy ra.
Nhiều tòa nhà đột nhiên biến thành hình dạng khủng long, lao về phía Masou-Shoujo.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đó là…
"Dù sao thành phố này cũng có nhiều thứ để cô ấy biến đổi mà."
Nene-san cười nói.
"Trung tâm Tokyo đối với Meirengetsu chẳng khác nào kho vũ khí"
Tờ giấy Yuu viết khiến tôi xác nhận lại.
Meirengetsu cũng đến giúp rồi.
Cô ấy là dị năng giả năng lực biến hóa, biến đường phố Tokyo thành công viên kỷ Jura.
Ừ, dù hầu hết đều là khủng long kỷ Phấn Trắng chứ không phải kỷ Jura, nhưng công viên kỷ Jura vốn là như vậy, nên ví von của tôi không sai.
Những thứ giống khủng long bạo chúa, khủng long ba sừng, thằn lằn bay không răng chạy khắp nơi.
Ở một khía cạnh nào đó, giống như thế giới ZOIDS hay Transformers.
Ngay sau đó—
Bọn họ, cuối cùng cũng xuất hiện.
Những con cá voi xanh mặc đồng phục học sinh cổ đứng, từ giữa mây bay xuống chậm rãi.
Trên lưng cá voi, có rất nhiều động vật cũng mặc đồng phục học sinh cổ đứng.
Là Megalo.
Megalo cuối cùng cũng đến rồi!
Các Vampire Ninja trở nên căng thẳng.
Megalo sẽ là kẻ địch, đồng minh, hay trung lập?
Đây là cửa ải thứ hai.
Nếu Megalo không dồn toàn bộ binh lực vào Masou-Shoujo, chúng tôi sẽ bị tiêu diệt.
Vì vậy, trước đó chúng tôi luôn kiểm soát thế trận.
Khi tôi nín thở quan sát động thái của Megalo—
Kết quả, chúng hoàn toàn phớt lờ Vampire Ninja, đồng loạt tấn công Masou-Shoujo.
Không có con Megalo nào tấn công chúng tôi.
Chuyện gì vậy?
Minh giới chẳng phải cũng muốn giành lấy động cơ vĩnh cửu như Villiers sao?
Bên cạnh chúng tôi cũng xuất hiện cá voi xanh.
Như thể muốn bảo vệ tháp Tokyo vậy.
Trên lưng cá voi đó, có thể thấy bóng dáng một người đàn ông cầm quạt.
Là Dubaius.
Như vậy tôi đã hiểu rồi.
Quân đoàn Megalo này là đồng minh.
"Sara. Nhờ cậu truyền đạt cho Vampire Ninja—bọn họ là phe mình."
"Những quái vật đó có thể tin được sao?"
"Ừ. Vì chỉ huy không phải là Anderson hay Beran, mà là Dubaius… nên mới giải thích được vì sao Megalo đến muộn."
Đúng vậy, Dubaius đã thuyết phục Minh giới giúp chúng tôi.
Có lẽ ông ấy chỉ lấy quyền ưu tiên sử dụng động cơ vĩnh cửu làm điều kiện khi đàm phán.
Bây giờ nếu có thể đánh lui đại quân Villiers, Vampire Ninja chắc chắn sẽ cảm kích Minh giới.
"Được rồi, tất cả rút kiếm! Cận chiến với kẻ địch!"
Sara vui mừng đưa tay phải ra phía trước.
Cửa ải thứ hai dường như cũng đã vượt qua suôn sẻ.
Như vậy, chỉ còn cửa ải cuối cùng—tiêu diệt Lilia.
"Vẫn chưa tìm thấy người sao?"
Trong bầu không khí mọi người tích cực xoay chuyển cục diện, chỉ có Haruna là mặt mày ủ rũ.
Dù tình hình hiện tại, mọi thứ đều diễn ra đúng như tính toán, suy nghĩ của cô ấy.
Không, nếu theo ý Haruna, dù chúng tôi có cố gắng đến mức này, Masou-Shoujo vẫn sẽ thắng.
Thời gian giới hạn sắp hết rồi.
Đội hình Masou-Shoujo hoàn toàn tan vỡ.
Liên quân Vampire Ninja và Megalo đang chiến đấu quyết liệt với quân địch.
Nhưng viện quân của Masou-Shoujo vẫn liên tục kéo đến.
Haruna lo lắng rằng thế trận của chúng tôi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lật ngược.
"Dù liên tục có quân đến tiếp viện—nhưng dường như không tìm ra đội quân dự bị của địch."
"Ngay cả quanh tòa tháp đó cũng không có sao?"
"Quanh tháp Skytree thậm chí không thấy bóng dáng Masou-Shoujo nào."
Lời của Sara khiến Haruna suy nghĩ một lúc—
"Có khi nào ở đài quan sát không?"
Haruna lẩm bẩm như vậy.
"Không không không, chỗ đó chật thế sao mà bố trí quân được?"
Tôi vừa cười vừa nói, kết quả bị Haruna lấy cưa máy gõ vào sau gáy.
Nếu lưỡi cưa mà đang chạy, tóc tôi chắc đã bị chẻ ngọn rồi.
"Nếu có ai trốn ở đó thì tôi sẽ xử cậu."
Bên cạnh tôi toàn là những người đánh xong mới nói sẽ đánh người khác.
"…Lợi hại."
Lời của Sara khiến tôi và Haruna đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Chẳng lẽ—không thể nào? Thật sự ở đài quan sát sao?
"Trước giờ chúng ta đã hiểu lầm nghiêm trọng, chủ lực của địch thực ra không tồn tại."
"Không tồn tại là sao?"
"Ở đó không phải là đội quân. Nữ hoàng Villiers Lilia Lilith chỉ có một mình ở tháp Skytree."
Chỉ có một mình—giữa trận chiến quy mô hàng triệu người, tổng chỉ huy lại tự cô lập bản thân.
Như vậy hành động sẽ linh hoạt hơn, hơn nữa nếu không có Haruna, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ tìm ra Nữ hoàng.
Tóm lại, Haruna lại đánh tôi.
Lần này còn mang theo nụ cười tràn đầy hy vọng.