Kore wa Zombie Desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

22 18

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

200 1352

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

15 16

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

76 524

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Hoàn thành)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

400 53

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

(Đang ra)

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

Nekomiko Zucchini

Lục địa hiện tại chịu ảnh hưởng nặng nề từ đế chế bị chia cắt thành ba do nội chiến, và xung đột liên tục xảy ra ở nhiều nơi."Ta sẽ không để Đế chế cướp mất vị trí của ta trên thế giới này nữa.

39 32

Tập 08: À, Lỡ Hôn Rồi. Xin Lỗi Vậy. - Chương 02: "Là thuộc hạ" = "Không khác gì rác rưởi" (1)

"Là thuộc hạ" = "Không khác gì rác rưởi"

Bởi vì tôi nghĩ, nói "cảm ơn" cũng là một cách thể hiện tình yêu.

Có rất nhiều cách để bày tỏ tình cảm.

Sarasvati thì trực tiếp, Seraphim lại thể hiện ngầm, Haruna thì phải vòng vo một vòng lớn, còn Negrelia thì rải tình yêu cho tất cả mọi người.

Còn tôi—khi muốn biến tình yêu thành lời nói, tôi lại không biết phải nói thế nào.

Tôi hy vọng có thể thông qua nhiều cách, nhiều lời nói khác nhau—truyền đạt tấm lòng của mình đến thế giới mà tôi yêu, cũng như đến những người tôi yêu thương.

Đúng rồi, tôi muốn thử bắt đầu từ việc nói "cảm ơn".

—Bằng tất cả tấm lòng của mình.

Dẫn theo Sarasvati đến khu gọi là Đông A, tôi dừng bước trước cửa hội trường, không thốt nên lời.

Mật độ người thật kinh khủng. Nếu xếp hàng vào, chắc tốc độ di chuyển sẽ chậm như rùa bò.

Có đủ loại nhạc vang lên, cảm giác như đang ở trung tâm game, tiếng người còn ồn ào hơn cả ve kêu mùa hè.

Hội trường bao trùm bởi một luồng khí nóng khiến người ta muốn cởi áo khoác lông vũ, Sarasvati thì không hề sợ hãi, bước nhanh vào trong.

"Đi thôi, theo tôi nào!"

Ngay sau giọng nói đầy khí thế của Sarasvati—

"Ôôôôôôôô!" Đội cận vệ của Sarasvati đẩy người ra, lao vào hội trường.

Sức mạnh gì thế này? Nhưng nhờ vậy mà đường đã được mở ra.

Cứ như Moses tách biển vậy, tôi cũng chen vào biển người.

Đích đến là đâu? Tôi lần theo chữ "Thành" trên lưng đội cận vệ, càng đi càng vào sâu bên trong.

Có vẻ như không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, đội cận vệ dừng lại.

Phía trước đang nổi lên một cơn lốc tiếng la hét.

"Cái... cái này! Thứ này dễ thương quá!"

"Dễ thương muốn xỉu!"

"Siêu moe!"

Chuyện gì vậy! Phía trước có gì thế!

Tôi chỉ thấy lưng người, phía xa hơn thì chỉ nghe tiếng gào thét vọng lại.

"Meo ha ha ha ha! Để thiên tài ra tay là như thế này đây!"

...Hả? Giọng này là—

Tiếng nói đó, là của kẻ chuyên gây rắc rối sống trong nhà tôi—Haruna.

Thì ra, nơi nào có rắc rối là nơi đó có Haruna.

Nếu vậy, tôi phải tìm cách giải quyết—

Dù sao thì đây cũng là chuyện do khách trọ nhà tôi gây ra. Là chủ nhà, tôi không thể làm ngơ.

Bị một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ thúc đẩy, tôi chen qua đám đông tiến lên phía trước.

U ya.

Ôi trời.

U hù.

Đã cuối năm rồi, sao tôi lại phải chịu khổ thế này?

Bị nhồi nhét trong tàu điện đông nghẹt chắc cũng cảm giác như vậy? Không đúng, ở đây còn đau đầu hơn vì mọi người xung quanh cũng di chuyển cùng nhau.

Tôi bị đẩy mạnh, ép chặt đến mức xương cốt như muốn rã rời. Chạy vào máy giặt chắc cũng cảm giác như thế này? Dù tôi cố gắng chen lên phía trước, nhưng hoàn toàn không nhích nổi.

Nếu vậy, chỉ còn cách dùng sức mạnh zombie.

"Xin lỗi~ xin lỗi~ cho tôi qua chút. Xin lỗi~"

Khi tôi hơi mạnh tay phá vỡ bức tường người, tôi chợt nhận ra có điều gì đó rất lạ.

Không ai nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.

Hành động của tôi rõ ràng là rất bất lịch sự. Rõ ràng tôi đang chen lấn, vậy mà không nghe thấy tiếng tặc lưỡi nào.

Mắt mọi người, dường như đều biến thành hình trái tim.

Chuyện gì thế này—

Thôi kệ, không ai phàn nàn thì tốt rồi. Để tôi đi thẳng qua luôn.

Nói đi cũng phải nói lại, chắc do mật độ người quá cao, cảm giác không khí cũng loãng đi.

Cuối cùng tôi cũng di chuyển được về phía trước, vừa điều chỉnh hơi thở vừa vượt qua bức tường người, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt kiêu ngạo đó.

Từ thế giới phép thuật mang tên Villiers, đến đây là Masou-Shoujo "Haruna". Ước chừng cao một mét bốn lăm. Cô bé có đặc điểm là một sợi tóc vểnh trên đầu.

Thân hình trẻ con hoàn toàn chưa phát triển. Đôi mắt to như mèo. Khóe miệng kiêu ngạo.

Nếu không nói chuyện, có thể nói cô ấy chỉ là một nữ sinh trung học dễ thương.

Chắc do nóng quá, dù hôm nay là đêm giao thừa, Haruna vẫn mặc áo hai dây, tay còn cầm quả chuối đập mạnh lên bàn.

Tôi nghĩ cái gọi là rao hàng, chắc không phải là kiểu vừa đập chuối lên bàn vừa bán hàng (chú thích: Ở Nhật trước đây từng có những người bán chuối rao hàng bằng cách vừa đập chuối vừa hát rap quảng cáo. Cách rao này trong tiếng Nhật gọi là "バナナの叩き売り", nếu hiểu theo nghĩa đen sẽ thành "vừa đập chuối vừa bán").

Người tụ tập trước quầy của câu lạc bộ đã đông đến mức không phân biệt được đâu là đầu hàng.

"Nào nào, còn lại một trăm cuốn! Bắt đầu đấu giá từ năm trăm yên!"

Bốp bốp bốp... Haruna dùng chuối gõ lên bàn dài, sợi tóc vểnh trên đầu như cũng vui theo. Đúng lúc Haruna gõ bàn, những người đàn ông khoác áo đen lần lượt giơ tay.

"Một ngàn!" "Một ngàn hai!"

Chính vì Haruna tổ chức đấu giá ở đây nên hàng mới bị tắc nghẽn như vậy.

Tôi liếc sang bên cạnh, có một người đàn ông đang đọc Doujinshi.

Chắc đó là Doujinshi của Haruna.

"Moe quá—!"

Anh ta hét lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ say mê.

Tôi không hiểu nguyên lý gì, nhưng ai cũng dừng lại ở đây rồi hét lên "moe". Thành viên câu lạc bộ bên cạnh quầy của Haruna cũng say mê nhìn Doujinshi.

Thêm vào đó, tôi vừa nói "xin lỗi" vừa chen lên phía trước, vất vả lắm mới đến được quầy của Haruna.

Đi có mấy chục mét mà tôi đã mệt lả.

Giờ cao điểm đi làm cũng như vậy sao? Tôi sẽ kính trọng những người đi làm phải chịu cảnh này hai lần mỗi ngày.

Tôi vừa xuất hiện trước mặt, Haruna liền sững người.

Vì mệt, tôi buông thõng hai tay hỏi Haruna, tư thế giống như kiểu không phòng thủ trong boxing.

"Haruna... cậu... đang... làm gì vậy?"

Tôi thở không ra hơi.

"Cậu hưng phấn cái gì vậy?"

Haruna mím môi cười tự tin.

Tôi hít một hơi thật sâu. Vì nói chuyện với cô ấy nên phải giữ bình tĩnh.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi."

Cô bé nhỏ nhắn lấy sợi tóc vểnh làm thương hiệu, hừ hai tiếng rồi nói:

"Tôi đang trông quầy đó! Ayumu, cậu cũng phải mua một cuốn rồi mới được đi!"

"Tôi không mua đâu, với lại cậu đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa."

"Ai bảo tôi—cần tiền mà!"

"Cậu kiếm tiền để làm gì?"

"Tất nhiên là để tham gia Đại hội Nam sinh Siêu May Mắn rồi! Cậu phải hiểu chứ!"

Ồ, tôi không ngờ mục đích Haruna trả lời lại khó hiểu đến vậy.

Cô ấy nói... đại hội gì đó?

Tôi đoán Haruna lại nghĩ ra hoạt động kỳ quặc nào rồi. Dù tôi rất để ý đến từ "đại hội" mà cô ấy dùng—

Nhưng những việc cô ấy làm, tám phần là không ai hiểu nổi.

Nghĩ cũng vô ích.

"Dù sao, cậu mau ngăn chặn vụ náo loạn này đi."

"Đêm giao thừa tôi sẽ nấu mì hoành tráng cho, cứ chờ mà xem! Meo ha ha ha ha!"

Có vẻ Haruna không định nói thêm với tôi.

Đau đầu thật. Tôi chỉ biết thở dài.

Dù sao cũng phải tìm ra nguyên nhân gây náo loạn, giải quyết vấn đề đã.

Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi thử quan sát xung quanh.

"Cái... cái này! Sao lại thế! Lại có chuyện như vậy—"

Tôi phát hiện một người đàn ông cosplay Shinsengumi, đang cầm Doujinshi của Haruna, run lẩy bẩy. Nhìn dáng vẻ đó—là đội cận vệ của Sarasvati.

Anh ta thở dốc lật từng trang sách, càng lật càng hăng.

Rồi—

"Moe quá—!"

Người đó hét lên, ngất xỉu.

Này này này, anh ta như vậy có sao không? Không phòng vệ gì, chỉ lo lăn lộn dưới đất.

Dù tôi định gọi người đó—

"He he he he he..."

Đối phương vẫn cười tươi lăn lộn, cứ như một đứa trẻ.

—Có vẻ không sao.

Nhìn kỹ lại, có mấy người cũng bị triệu chứng tương tự.

Thì ra đây là lý do khiến đám đông bị tắc nghẽn.

Chuyện gì thế này... Chịu không nổi.

"Chắc là do sức mạnh moe quá lớn, nên họ bị moe hạ gục rồi."

Một người trong đội cận vệ Sarasvati nuốt nước bọt. Trên tay anh ta cũng có Doujinshi của Haruna.

Khắp nơi đều là người la "moe" rồi thất thần, tôi nhìn cảnh đó, vừa lẩm bẩm hỏi anh ta:

"Thuật ngữ chuyên môn của cậu nhiều quá, tôi nghe không hiểu. Nói đơn giản là rốt cuộc—"

Khi tôi quay lại, anh ta cũng ngất xỉu.

Nhìn cảnh này, cảm giác chân thật nhất của tôi là:

Thật ngốc quá đi.

Tôi thử cầm một cuốn mẫu, lật xem nội dung.

Cái này... cái này là!

"Moe quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi xem mà không nhịn được phải ngã ngửa.

Truyện tranh tuyệt vời quá. Tôi không dùng đầu, mà dùng cả cơ thể để cảm nhận chữ "moe".

Có thể nói mỗi trang—không, mọi khung tranh đều vẽ nên những yếu tố moe chuẩn xác tuyệt vời.

Vẽ như vậy là được rồi nhỉ? Otaku rất thích kiểu này đúng không? Ừm?

Tham vọng như vậy, đều chứa đựng trong bộ truyện tình cảm học đường tuổi trẻ này.

Nội dung cuốn Doujinshi là một bộ manga moe lấy bối cảnh Kyoto.

Nó là một bộ manga moe đơn giản—nhưng lại đạt đến trình độ hoàn thiện cao, loại bỏ mọi yếu tố thừa thãi.

Bản mẫu kết thúc ngay chỗ cao trào của cốt truyện.

Tôi tò mò muốn biết phần tiếp theo đến phát điên.

Quả nhiên Haruna là thiên tài.

Trong lĩnh vực này, không ai vượt qua được cô ấy.

Nói vậy chứ, Haruna vẽ cuốn Doujinshi này từ khi nào vậy?

Nếu là tác phẩm ngẫu hứng thì nét vẽ quá đỉnh. Còn bối cảnh, nếu không tốn công tham khảo, chắc cũng không thể vẽ chi tiết đến vậy.

Trước quầy của Haruna, xếp thành một bức tường người.

Hoàn toàn không có hàng lối. Tình trạng giống như concert của Michael Jackson, trong cảnh hỗn loạn có người ngất xỉu liên tục, hàng người xếp thành cũng như có như không.

"Ba ngàn hai!" Trong đám đông đó, có Sarasvati đang tham gia đấu giá.

Đội cận vệ Sarasvati cũng vây quanh Doujinshi của Haruna, mặt mày say mê.

...Họ làm gì vậy?

Dù sắp bị ép bẹp, tôi vẫn bước từng bước như cua, tiến về phía Sarasvati.

"Ba ngàn năm trăm yên, chốt giá!"

Bốp bốp. Haruna dùng chuối gõ bàn, rồi đưa Doujinshi cho anh chàng đeo kính.

"Yeahhhhhhh!"

Đáng ghét. Ghen tị với người đó quá... A! Tôi vừa nghĩ gì vậy! Chỉ là một cuốn Doujinshi do Haruna vẽ thôi mà.

Haruna đứng lên bàn, tung nốt số Doujinshi còn lại như phát tờ rơi thời Edo.

"Rồi~ còn lại tất cả đều phát miễn phí, lễ hội Haruna bắt đầu rồi! Nhặt đi nhặt đi~ meo ha ha ha ha!"

Cô nàng lại gây ra trò dễ làm loạn nữa rồi—

"Dù thế nào cũng phải lấy được!"

"Vạn tuế Kirara!"

Các người đừng có hùa theo!

Những người đó giơ tay cao, nhảy lên như đang tham gia concert cuồng nhiệt.

Ai lấy được Doujinshi đều hét lên vui sướng.

Đáng ghét... Ghen tị với họ quá.

A! Tôi lại nghĩ gì vậy!

Ở đây lâu, ngay cả tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Phải đi tránh nạn—phải tránh nạn thôi!

Lý do thì tôi hiểu. Sách bán hết rồi, tình hình chắc chắn sẽ kết thúc.

Nếu còn ở lại quầy của Haruna, tôi sẽ bị moe hạ gục mất.

Chỗ náo loạn chắc còn một nơi nữa.

Tôi phải làm rõ tình hình bên đó.

Nhưng liệu tôi có chịu nổi không? Đối mặt với "moe" có thể còn mạnh hơn nữa.

"Chào, bạn Aikawa."

Bị một giọng nói khá già dặn gọi, tôi quay đầu lại.

Trước mắt tôi là một người đàn ông khoác áo trắng.

Ánh mắt lờ đờ, râu ria lởm chởm, anh ta giơ tay chào tôi đơn giản.

Người đàn ông này là giáo viên chủ nhiệm tạm thời lớp tôi. Thân phận thật sự là thủ lĩnh của Vampire Ninja, ở Villiers thì được gọi là Akuma Danshaku, thực ra là một nhân vật rất lợi hại.

Người như anh ta sao lại đến nơi này—

"Cậu... làm gì ở đây?"

Gặp phải kẻ mình ghét. Tôi lườm anh ta.

"À, con gái tôi muốn Doujinshi mà."

Trên tay áo trắng dính vết máu. Anh ta cầm Doujinshi của Haruna... ghen tị quá.

"Vì chuyện đó mà thủ lĩnh phải đích thân ra mặt?"

"Vì Sayaka vẫn chưa trở thành Vampire Ninja thực thụ, nên không thể rời khỏi làng. Hơn nữa, đội tôi cử đi đều bị moe đến quên nhiệm vụ rồi."

Thì ra là vậy. Họ nói "sụp đổ", ý là bị moe đến quên mất nhiệm vụ. Vampire Ninja đúng là không cứu nổi.

"Sayaka—nghe không giống tên Vampire Ninja nhỉ... Khoan đã, đặt tên cho Vampire Ninja kiểu Seraphim, Sarasvati, Mel Schtrong như vậy là vì con gái anh là otaku à?"

"Đúng vậy. Hơn nữa, nếu chưa trở thành Vampire Ninja thực thụ thì không được đặt tên chính thức. Ai chưa là Vampire Ninja thì không được rời làng."

Cô ấy phải ở lì trong làng nên mới thành otaku nhỉ. Ngoài ra, trong làng chỉ được mặc áo giáp—trước đây Yuki cũng từng nói vậy.

"Yuki bảo con gái thủ lĩnh—Sayaka cũng đến đây. À, Seraphim và Sarasvati có nói là có nhiệm vụ thu thập Doujinshi, chẳng lẽ là lệnh của Sayaka? Nói cách khác—Sayaka là phe bảo thủ à."

"Đúng. Cậu nhạy thật, giống Ariel vậy. Trong thời gian tôi vắng mặt... Sayaka hình như cũng nắm quyền khá lâu—"

"Lạ nhỉ, nhưng tôi vừa gặp con gái anh ở đây mà?"

"Cậu nhầm người rồi. Sayaka vẫn còn nhỏ, lại bướng bỉnh. Vì vậy Vampire Ninja mới chia thành hai phe. Thôi, sau này tôi sẽ đối xử công bằng với Sayaka và các Vampire Ninja khác, bắt cô ấy tuân thủ giới luật."

"Giới luật à—mấy cái giới luật kỳ quặc đó là anh đặt ra à? Cái giới luật hễ hôn người khác giới là phải kết hôn, là anh nghĩ ra?"

"Đó là tôi bàn với các trưởng lão rồi quyết định—nữ Vampire Ninja mạnh quá, nhiều người không chịu kết hôn. Nếu không đặt ra giới luật này, ai cũng muốn độc thân—còn nhiều chuyện khác phải dùng giới luật ràng buộc, nếu không sẽ dễ phát sinh tội phạm... Người mà có sức mạnh thì sẽ thay đổi thôi."

"Nam Vampire Ninja thật đáng ghen tị."

"Cũng không hẳn. Nếu không kết hôn, họ chỉ có thể hút máu đàn ông. Cậu hiểu ý tôi chứ? Máu túi truyền không ngon đâu."

Ý là, đàn ông độc thân phải hôn đàn ông, hút máu đàn ông? Thật thảm quá.

Tôi cười gượng, Akuma Danshaku cũng cười nhạt.

"Còn một cuốn nữa! Ai muốn không!"

"Ôôôôôôôôôôôôôôôôôôô!"

Bên Haruna đã lên đến cao trào. Haruna đứng trên bàn, giơ hai tay lên cao.

Không ngờ cô ấy còn có thể làm không khí sôi động hơn nữa từ tình trạng vừa rồi.

"Không hổ là thiên tài xuất hiện sau Ariel."

"Đúng vậy, dù cô ấy ngốc thật."

"Anh xem cuốn này chưa?"

Akuma Danshaku cầm Doujinshi của Haruna giơ cho tôi xem.

"Mới xem chút thôi."

"Cảm giác thế nào? Bị chinh phục chưa?"

"Hả? Cũng bình thường—ừm."

Tôi không thể trả lời thẳng thắn, đành đáp lấp lửng.

"Trong cuốn sách này, có sử dụng kỹ thuật mà Villiers chưa xác lập. Ai đọc cũng sẽ bị cuốn hút."

Nói cách khác, vụ náo loạn này là do Haruna dùng ma pháp gây ra? Rõ ràng cô ấy không có ma lực mà.

"Có cách nào ngăn lại không?"

"Không sao đâu, không gây hại cho cơ thể. Ngược lại, ai cũng sẽ trở nên hạnh phúc. Nhưng nếu ứng dụng kỹ thuật này, xâm lược Minh giới chắc cũng dễ như trở bàn tay."

"Mạnh thật—vậy anh đến đây để nói chuyện này à?"

Nhận ra đứng nói chuyện ở đây cũng cản trở người khác, tôi bước đi.

Akuma Danshaku cũng đi theo sau tôi.

"Không, tôi chỉ thấy ngực của Negrelia Nibiros thật là—khụ phì!"

"Ôi! Đừng có phun máu giữa đám đông thế này! Gây chuyện cũng phải có giới hạn chứ!"

Tôi kéo tay Akuma Danshaku, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"U, tôi không thể... phì! Nghĩ đến ngực... phì! Nghĩ hăng quá... phì!"

Anh nghĩ đến ngực mà cố gắng thế à? Dù tôi hiểu cảm giác của anh. Dù sao ngực của Nene cũng là cực phẩm.

"Đúng lúc tôi cũng muốn gặp Nene, nhưng không biết cô ấy ở đâu."

Đang bối rối lắc đầu, tôi bỗng khựng lại.

Khoan đã. Tôi biết Doujinshi do Haruna vẽ chính là nguyên nhân gây ra vụ náo loạn này.

Còn Negrelia Nibiros—Doujinshi của Nene cũng có Haruna tham gia vẽ.

Nếu cô ấy cũng dùng kỹ thuật ma pháp kỳ lạ đó lên cuốn kia, hậu quả sẽ ra sao?

Quá trình Haruna vẽ Doujinshi của Nene, tôi chưa từng xem qua.

Nói cách khác, trung tâm của đám đông còn lại—người tôi muốn gặp có thể đang ở đó.

Nhưng tôi phải làm sao để qua đó?

"Sao vậy?"

"Nơi Nene sẽ xuất hiện, tôi có linh cảm rồi. À, nhớ là anh có thể di chuyển từ bóng này sang bóng khác đúng không?"

"Là giáo viên chủ nhiệm của cậu, dù chỉ tạm thời... nếu cậu định lười biếng thì tôi không đồng ý đâu."

"Bây giờ anh vẫn là chủ nhiệm mà?"

"Không không, sang học kỳ ba sẽ chuyển cho Kurisu tiếp quản. Hôm nay tôi đến đây là để thương lượng với Negrelia Nibiros, xem có thể nhờ cô ấy giúp Ariel không. Nhưng tôi lại gặp cậu trước, nên muốn cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã giúp thuyết phục Kurisu."

Nhờ Nene giúp Ariel—ý là—

"Anh định lôi cô ấy vào vụ phản loạn của Villiers à?"

"Chuyện tiếp theo, bác sĩ dặn tôi không được tiết lộ nên tôi không thể nói cho cậu biết."