Kore wa Zombie Desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 153

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 354

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1390

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 53

Tập 07: Vâ~ng, Sư Tử Ngủ Yên Trên Bồng Đảo. - Chương 03: Cho bàn số 8 một ly martini (2)

Cho bàn số 8 một ly martini

Cửa hàng chuyên búp bê không nhiều, dù đã ghé trung tâm thương mại, cửa hàng cao cấp, khu quà tặng của trung tâm game, tìm khá nhiều nơi—

"…À…ở đây…cũng chỉ có…cú mèo thôi."

"Bởi vì cú mèo khá đặc biệt, tớ cũng ít thấy."

Kirara xoa tay, vẻ mặt như muốn nói "cũng đành chịu".

Cú mèo vốn là sinh vật hiếm.

Dù đi đâu cũng chỉ toàn gấu hoặc mèo quen thuộc,

Đúng vậy, họ chỉ bán búp bê động vật "có tên".

Dù tưởng đã tìm được, cũng chỉ là cú mèo. Đau đầu thật. Nếu cứ thế này, quà cho Haruna sẽ thành bóng đá mất. Nếu vậy, sáng hôm sau chắc tôi đau đầu lắm.

Kanami và Yuki nhờ Orito xách đồ, giờ chắc họ đang mua sắm bốc đồng ở quầy phụ kiện nhỏ. Tôi cùng Kirara và Taeko, những người thật sự giúp tìm búp bê, đi dọc trung tâm thương mại, cuối cùng Taeko dừng lại ở khu chăn gối.

"À…cái gối này…như cái này, cậu thấy sao?"

"Mua tặng Haruna à?"

"Không…là tặng Nene-san."

Bốp bốp. Tôi vỗ gối kiểm tra độ cứng. Nhớ Seraphim và Nene-san từng khuyên nên ngủ gối cứng hơn.

"À, đúng rồi. Dù sao cũng được cô ấy chăm sóc, nên cũng nên tặng quà Giáng sinh."

Taeko đi một vòng quanh khu chăn gối, rồi dừng lại ở một chỗ.

Quầy gối ôm?

Cô ấy chăm chú nhìn một chiếc gối ôm hình chó xúc xích dài khoảng một mét, mặt xấu xí.

"Cậu muốn cái đó à?"

"…Hả?…Không…không phải…ờ…"

Taeko vội quay đi. Thấy vậy, Kirara mỉm cười.

"Mặt cậu như nói rõ là rất muốn đấy."

Giá là bốn ngàn yên. Mặt xấu thế mà.

"Taeko thích mấy thứ này à?"

Đây gọi là "dễ thương kiểu lười biếng" sao? Mặt xấu quá. Sao mặt lại xấu thế nhỉ.

"Tớ thấy…nó hơi giống…Aikawa."

Hả? Giống lắm à? Trước khi tôi hỏi, Kirara đã nói—

"Ừ. Tớ cũng nghĩ vậy."

Vì cô ấy nói vậy, tôi chỉ biết cười theo.

"Cái này cũng hợp tặng Nene-san đấy,"

"Đúng rồi. Dù sao cô ấy cũng ngủ trên ghế, có cái gối ôm này chắc tốt hơn."

Vì vậy, chúng tôi mua gối cứng và gối ôm mặt chó xấu xí.

Vậy là xong phần của Nene-san.

Còn của Haruna? Không đúng—tôi liếc nhìn Kirara và Taeko.

"Nếu hai cậu muốn gì thì cũng mua đi. Dù sao tiền lương này cũng tính cả phần hai cậu mà."

"…Không đâu…cậu không cần để ý."

Taeko vẫn như mọi khi.

"Nếu tớ nói muốn Darling, cậu cho tớ không?"

Kirara cũng vẫn như mọi khi.

"Nếu có sản xuất búp bê hình tớ, tớ sẽ mua cho cậu."

Tôi cười đáp bừa.

Nói chung, phải mua được quà cho Haruna.

"…Búp bê cú mèo…ở đâu mới có nhỉ?"

Taeko thở dài trước cuộc tìm kiếm không có hồi kết.

Bên cạnh, Kirara lấy tay che miệng. Cô ấy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trông có vẻ sốt ruột.

"—Sao vậy?"

"Ừ? Ờ, không có gì…cái đó…"

Với Kirara, việc lúng túng như vậy là rất hiếm.

"Cậu có chuyện gì bận tâm à?"

"Không hổ là người tớ yêu nhất, nói tiếng Anh là My Darling. Chúng ta thật hiểu nhau."

Đừng gật đầu với vẻ cảm động như thế.

"Đủ rồi, có gì thì nói nhanh đi."

"Ừ. Về cửa hàng bán búp bê cú mèo, tớ có biết một chỗ."

Có liên quan đến Vampire Ninja à? Như Kirara là nữ sinh trung học, khả năng Vampire Ninja làm nhân viên bán hàng cũng không thấp.

"Dù sao, chúng ta gặp lại Yuki và mọi người trước đã."

"Ừ…cũng đúng."

Liên lạc với Yuki bằng điện thoại xong, chúng tôi đợi ở lối vào trung tâm thương mại.

"Này~ Aikawa!"

Đừng vẫy tay to thế. Ngại chết đi được.

Yuki chạy tới, trông có vẻ rất vui vì đi mua sắm.

Orito bị ép xách đống túi lớn, mặt mày ủ rũ nói:

"Tớ muốn về nhà rồi."

Không ai để ý lời than vãn đó.

Dù vậy, họ cũng mua được khá nhiều. Có nhiều quà thế này chắc không bị Seraphim chê bai nữa.

"Tiếp theo, bọn tớ định đi cửa hàng búp bê—"

"À! Hỏi đúng người rồi! Tớ biết tớ biết."

Kanami như nhớ ra, gật đầu tươi rói.

"Cậu cũng biết à? Không hổ là Kanami."

"Hả? Không đâu—ờ…cũng bình thường thôi."

"Vì Kanami…là nữ hoàng mua sắm mà."

Trước nụ cười nhẹ của Taeko, Kanami cũng hơi ngượng. Là một gyaru mà cũng thích búp bê à? Hay chỉ đơn giản là rành vị trí cửa hàng?

"Vậy—đi thôi. Darling."

Được Kirara dẫn đường, chúng tôi băng qua con phố ồn ào vang nhạc Giáng sinh, đi về phía càng lúc càng vắng người. Đi khá lâu, đến khi Orito im bặt, tôi mới phát hiện một tòa nhà trưng bày rất nhiều búp bê.

Muốn mua những món hàng đặc biệt như chim sừng, đến đây là tốt nhất. Cửa tiệm này hoàn toàn không bày búp bê các nhân vật nổi tiếng, trông như một sở thú búp bê vậy.

Quả thật, trong tủ kính toàn là búp bê hình các loài động vật khác nhau.

Tôi cảm thấy có thể mong đợi, liền lập tức bước vào trong tiệm.

"Aikawa, cậu có thể giúp tôi cầm một nửa không?"

Orito tay ôm đầy quai túi giấy, trông chẳng khác gì mấy anh phục vụ quán nhậu một lần bê mười cốc bia, nhưng tôi từ chối đề nghị của cậu ấy.

"Tay tôi cũng đầy rồi."

Ôm gối ôm trong tay thật sự rất chiếm chỗ.

Người chìa tay giúp Orito, người đang thất vọng thõng vai xuống, là Hiramatsu.

"Để mình... giúp cầm nhé?"

"Được cứu rồi. Xem ra ở đây chỉ có một nữ thần, được cứu rồi."

Kính của cậu ấy cảm động đến mức mờ đi.

"Không còn cách nào khác. Mình cũng giúp cầm vậy."

Ngay sau đó, đến cả Sarashi cũng ra tay giúp, cô ấy liếc nhìn tôi, ý như muốn nói: "Người dịu dàng như tôi thế nào?"

Tính cách dịu dàng của Sarashi, không cần nhấn mạnh tôi cũng hiểu mà.

"Vậy, các cậu mua gì cho tôi thế?"

Tôi tò mò không biết Mihara đã chọn món quà gì, Mihara vui vẻ trả lời:

"Mình mua túi xách và dây chuyền hình trái tim. Kiểu dáng rất dễ thương, nên mình nghĩ chắc không sai đâu."

Túi xách là lựa chọn mà tôi không nghĩ tới. Con trai thì thường dùng đi dùng lại một cái túi, còn túi của con gái thì nhiều như búp bê Matryoshka, mỗi ngày có thể thay một kiểu khác nhau.

Tôi gật đầu tỏ vẻ khâm phục, đôi mắt thiếu nữ của Yuki liền sáng rực lên.

"Nhìn thấy nhiều búp bê thế này, tự dưng mình cũng muốn có một con quá!"

Cô ấy áp hai tay lên tủ kính trưng bày, mắt lấp lánh ánh sáng.

...Cuối cùng, đó vẫn là ánh mắt của một cậu bé.

Cứ như đang khao khát một nhạc cụ như clarinet vậy. Nếu tôi là một ông chú hào phóng, chắc sẽ hỏi cô ấy:

"Nhóc con, muốn cái này không?" (Chú thích: ám chỉ giai thoại thời nhỏ của Louis Armstrong, bậc thầy kèn jazz da đen.)

"Ở Harajuku có mấy tiệm chuyên bán búp bê, nhưng nơi bán hàng đặc biệt thì chỉ có ở đây thôi."

Thì ra là vậy. Biết được vị trí rồi, hẹn gặp ở đây cũng không thành vấn đề.

Orito chắc là mệt rồi, ngồi nghỉ trên bậc thang ở lối vào.

Nếu là cửa hàng đồ lót thì tôi không dám nói, chứ cậu ta cũng không thể vui vẻ dạo quanh tiệm búp bê, hơn nữa mục đích chúng tôi đến đây rất rõ ràng, chắc sẽ mua xong ngay thôi.

Dù bảo cậu ta đợi trong tiệm cũng sẽ làm phiền người khác. Dù ngoài trời lạnh, vẫn đành nhờ cậu ta cố chịu đựng bằng độ "ghê tởm" của mình, kết quả là giao hết hành lý cho Orito, còn chúng tôi vào trong tiệm.

Quả nhiên trong tiệm cũng phát nhạc Giáng Sinh.

Số lượng các cặp đôi và con gái còn nhiều hơn ở cửa vào, nên chúng tôi quyết định chia nhau đi tìm.

Nhiều loại thế này, tìm cũng vất vả thật.

Sau khi lướt mắt quanh một vòng, tôi phát hiện Sarashi đang lặng lẽ ngắm nhìn búp bê.

Cô ấy lấy búp bê từ kệ xuống, trước tiên kiểm tra xem có mềm không, rồi ôm chặt thử xem có ôm được không, sau đó lại đặt lại lên kệ, lau tay, lặng lẽ gật đầu hai lần tỏ ý hài lòng.

"Tìm được chưa?"

"Hử? Ờ—ở đây mình không thấy..."

Có lẽ vì bị tôi bất ngờ bắt chuyện, Sarashi quay đầu lại có vẻ lúng túng, như muốn che đi kệ búp bê.

Tôi định thò đầu nhìn thử, kết quả cô ấy đưa mặt ra chắn. Tôi tò mò không biết cô ấy muốn giấu cái gì, cố gắng thò đầu nhìn, mới biết ở đó bày búp bê hình con gà.

"...Cậu muốn loại búp bê này à?"

"Đừng coi thường tôi. Sao tôi lại muốn thứ này chứ?"

Đúng thật. Búp bê này chẳng hợp với sở thích của Sarashi chút nào.

"Xin lỗi nhé. Vậy, cái đó làm sao?"

"Ờ, cái đó... ừm. Mua loại này cũng không tệ mà?"

"Mua con gà búp bê không dễ thương này á?"

"Không dễ thương... sao? Ừm—câu đó, cậu đang nói tôi à?"

"Dù sao cậu cũng thuộc kiểu xinh đẹp hơn là dễ thương, tôi không phủ nhận điều đó."

"Sao sao? Có chuyện gì à?"

Lúc này Mihara chạy tới. Mihara là đại diện nữ sinh trung học nhạy cảm với đồ dễ thương, chúng tôi hỏi cô ấy con gà đó có dễ thương không, thì—

"Dễ thương mà?"

Cô ấy tán thành. Vậy chắc cũng có thể tặng được nhỉ—

"Nhưng, chúng ta vẫn phải tìm chim sừng mà."

"Ừ, đúng vậy." Sarashi lưu luyến rời khỏi chỗ đó.

Hiếm khi có dịp ở riêng với Mihara, tôi thử bắt chuyện.

"Mihara, cậu cũng rành mấy thứ này à?"

"Ừm~ cũng không hẳn là rành lắm đâu."

Đối thoại kết thúc. Nghĩ lại thì tôi với Mihara hầu như không có giao lưu gì. Nếu không có Yuki hay Orito, thời gian ở cạnh cô ấy cũng chẳng nhiều. Dù không có những yếu tố đó, người trong CLB về nhà và đội bóng rổ cũng khó mà nói chuyện hợp nhau.

"Vậy, mình đi hỏi nhân viên nhé."

À—đang lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, Mihara đã đi rồi.

Dù chắc không bị ghét, nhưng sao nhỉ... cảm giác giữa tôi và cô ấy có chút khoảng cách.

Căn bản là, cô ấy có thể dễ dàng bắt chuyện với nhân viên, điều mà một zombie như tôi không làm nổi.

Mihara nhanh chóng quay lại với nụ cười trên môi.

"Anh ấy nói ở đây không có!"

Cười gì chứ! Tôi định bụng sẽ chọc quê, nhưng Mihara vẫn tươi cười nói tiếp:

"Nhưng mà, mình đã nhờ anh ấy giới thiệu chỗ có bán rồi."

Làm tốt lắm, tiểu thư! Muốn tập hợp mọi người, tôi lập tức đi một vòng quanh tiệm.

Kết quả, Sarashi lại đứng trước con gà đó.

Có vẻ cô ấy khá để ý, tôi cầm con gà búp bê lên.

"Cái này tôi mua cho cậu."

"Hử? Cậu nói vậy, chẳng phải là định mua tặng tôi sao."

"Đúng rồi. Cậu muốn mà phải không?"

"Không—không cần đâu. Cậu tặng cho mấy thực khách ở nhà đi. Vì—đó là đồ tốt mà."

"Nhưng mà, tôi cũng chưa tặng cậu quà Giáng Sinh mà."

"Chúng ta hiện giờ có thể cùng nhau trải qua thời gian thế này. Chỉ vậy thôi, tôi đã rất hạnh phúc rồi."

Cô ấy nói được như vậy, tôi thật lòng cảm thấy vui, dù tôi cũng muốn biến tấm lòng thành món quà cụ thể tặng cô ấy.

Thôi, nếu Haruna không thích thì tặng cho Yuu vậy, tôi nghĩ thế rồi mang con gà ra quầy tính tiền.

Kết quả, cho đến khi mua được chim sừng, chúng tôi đã chạy qua ba cửa tiệm. Không ngờ lại tốn thời gian đến vậy. Đã hơn chín giờ rồi. Để an ủi Orito mệt lả, chúng tôi đến tiệm sushi băng chuyền.

"Nghe cậu nói đi ăn sushi—đây là chỗ nào? Đây chính là tiệm sushi băng chuyền mà cậu nhắc đến sao?"

Sarashi sống trong giới thượng lưu, bình thường ăn sushi toàn loại cao cấp, nên có vẻ đây là lần đầu cô ấy đến tiệm sushi băng chuyền—đúng là bọn tư sản đáng ghét.

Chúng tôi được dẫn vào trong, sáu người ngồi trên ghế dài: tôi, Orito, Yuki, Mihara, Hiramatsu, Sarashi.

Xem ra tôi và Hiramatsu ngồi trong cùng, phải chịu trách nhiệm nhanh tay lấy mấy đĩa sushi vừa tới.

"Kirara-senpai lần đầu ăn sushi băng chuyền à? Bất ngờ ghê."

Mihara đùa vui, quay sang Sarashi ngồi cạnh tôi.

"Cũng chẳng có gì bất ngờ đâu."

Bên cạnh Sarashi, Orito ngồi ở ghế sát lối đi, đặt hành lý xuống sàn thở dài. Cậu ấy chắc chắn rất mệt.

"Với khí chất của cô ấy, trông như chỉ ăn đồ cao cấp thôi ấy."

Trước lời nói đầy ngưỡng mộ của Mihara, Sarashi khẽ mỉm cười.

"Điều đó tôi không phủ nhận, nhưng tôi ăn được mọi thứ mà. Tôi thậm chí còn ăn được cả cỏ dại mọc ven đường."

"À, nói mới nhớ cũng từng tập luyện kiểu đó: bắt chúng tôi cầm dao ngắn lên núi tập sinh tồn."

Yuki vẫn vui vẻ kể lại kỷ niệm.

Vậy có sao không? Đem chuyện quá khứ ninja phơi bày thế này.

"Xạo quá. Trên đời làm gì có nữ sinh trung học nào dũng cảm phi thường như vậy chứ?"

Mihara và Orito cười xòa không để tâm.

"Tôi nói thật mà! Tôi rất giỏi huấn luyện sinh tồn ngoài trời đấy! Đúng không, Sarashi—à nhầm, Kirara."

"Ai biết được? Cậu hỏi tôi tôi cũng không rõ."

Chuyện mình và Yuki là ninja, Sarashi chắc không muốn người thường phát hiện. Cô ấy đơn giản chuyển chủ đề.

"Vậy, mọi người muốn ăn gì?"

Để đổi chủ đề, tôi thử hỏi.

"Tóm lại, lấy cho tôi 'murasaki' đi."

"'Murasaki'?"

Orito phản ứng đặc biệt lớn. Tôi cũng không hiểu Sarashi nói gì.

"...Đó là ý nói nước tương đấy."

Hiramatsu dường như hiểu được. À, là thuật ngữ chuyên dùng ở tiệm sushi à? Khó hiểu thật.

"Gì chứ. Tôi còn tưởng đang nói về Taimanin (chú thích: 'Taimanin Murasaki' là tên một game 18+), căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh luôn."

Đừng hỏi Orito nhầm với cái gì, tôi đưa nước tương cho Sarashi.

"Vậy, cái gì sẽ quay? Quay như thế nào?"

"À, cậu nhìn đi, băng chuyền này chạy vòng quanh tiệm, đĩa sẽ chạy trên đó."

"Đĩa?" Sarashi ngạc nhiên nghiêng đầu.

"Đúng rồi~ Sushi bình thường thì bày trên tấm gỗ mang ra cho khách."

Khi tôi dùng tay mô tả tấm ván gỗ đựng sushi kiểu Edomae, tay Yuki đã bắt đầu không yên.

"Dù sao thì cứ chờ xem đi. Sushi sẽ được mang tới ngay..."

Kỳ lạ?

"Sẽ được mang tới..."

"Chưa thấy đâu."

Chỉ có băng chuyền trống trơn đang chạy. Sao lại thế này? Có nên gọi nhân viên không?

"Ai...Aikawa, cậu nhìn bên kia—"

Yuki vỗ vai tôi. Có vẻ cô ấy phát hiện ra gì đó.

Tôi và Yuki cùng thò đầu nhìn sang phía đối diện băng chuyền.

Rồi, tôi lập tức rụt đầu lại. Ở đó là—

"Có đồ ăn thì mau bưng lên đi! Đừng tưởng mấy thứ này có thể lấp đầy bụng thiên tài của tôi!"

Cô gái tóc xoăn nhảy nhót khí thế bừng bừng. Thật là vô phép.

"Haruna, làm ơn ngồi yên đi."

Cô gái tóc đuôi ngựa lên tiếng nhắc nhở như một người mẹ. Bên cạnh cô ấy là một thiếu nữ tóc bạc đội giáp và đeo găng tay.

Đúng rồi, là mấy thực khách ở nhà tôi. Vì bản thảo đã xong, họ kéo nhau đến khu phố sầm uất của giới trẻ—Harajuku mua sắm, tiện thể thưởng thức sushi.

Không ổn rồi. Haruna tin có ông già Noel, nên không thể để lộ quà Giáng Sinh ở đây.

"Gọi món đi! Gọi món!"

Yuki vươn người, nhấn nút bộ đàm. Gần đây tiệm sushi băng chuyền có thể gọi món bằng màn hình cảm ứng, nhưng tiệm này dùng bộ đàm trực tiếp.

"Xin quý khách gọi món." Âm thanh vang lên từ bộ đàm.

"Cho tôi chawanmushi!"

Yuki gọi to. Đừng gọi to thế chứ. Như vậy sẽ bị mấy người kia phát hiện mất.

Sau khi mỗi người gọi món sushi tùy ý, món chúng tôi gọi được mang tới trong vài phút.

Chú ý ở bộ đàm ghi: "Món sẽ được mang ra trên đĩa màu vàng."

Đĩa màu vàng mang tới cũng ghi rõ "Món quý khách gọi".

Thì ra là vậy, đây là mấy món chúng tôi gọi à?

"Ồ, cái này làm tôi liên tưởng đến nagashi somen."

Lần đầu thấy sushi băng chuyền, Sarashi thì thầm. Nói vậy cũng đúng, có lẽ sushi băng chuyền bắt nguồn từ nagashi somen.

Có lẽ nhờ có Seraphim ở đó, dù Haruna có ngang ngược cũng không động vào món chúng tôi gọi.

Không ổn lắm. Tôi cực kỳ để ý bên đó.

Ồ, Haruna nhấn bộ đàm rồi.

"Xin quý khách gọi món."

"Cho bàn số tám một ly martini."

Martini là sao? Coi đây là quán bar à!

Có một nhân viên mang đồ tới.

"Đây là khách bên kia mời."

Thì ra bàn số tám là chỗ này! Có vẻ chúng tôi đã bị lộ từ lâu rồi.

Nhưng, ai cũng là học sinh cấp ba, nên tôi vẫn từ chối martini.

"Orito. Riêng con búp bê chim sừng đó, làm ơn đừng để họ phát hiện. Đó là quà Giáng Sinh ông già Noel sẽ tặng Haruna sau."

Dù tôi nhờ vả, tai Orito dường như chẳng nghe lọt.

Tôi chui xuống gầm bàn, nhét túi nhựa đựng búp bê vào sâu trong túi mua sắm cạnh chân Orito.

Túi giấy nhét đầy căng phồng. Nhưng, nhìn từ ngoài chắc sẽ không bị phát hiện. Phiền phức thật.

Ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là đùi, đùi, đùi.

Đôi chân đẹp lộ ra từ vạt váy khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực.

Sarashi đổi tư thế bắt chéo chân—vừa rồi tôi có cảm giác thoáng thấy quần nhỏ.

Thiên đường lại xuất hiện ở nơi thế này—

"Vậy à, Haruna-sensei tin có ông già Noel à."

"Haha... cô ấy cũng có điểm dễ thương nhỉ."

Đầu gối lắc lư. Nguy hiểm quá—tôi suýt thành biến thái.

Tôi làm ra vẻ không có gì, từ thiên đường dưới gầm bàn trở về.

Mihara, người thích đồ dễ thương, đang nhìn Haruna phía đối diện băng chuyền bằng ánh mắt trìu mến.

"Thì ra là vậy. Bảo sao Aikawa lại cố công tìm búp bê."

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo đó.

"Nếu chuyện Aikawa làm ông già Noel bị lộ, tôi sẽ không tha đâu! Nhất định phải làm sư phụ vui lên đấy!"

Cậu nói chuyện đừng hào hứng như mấy ông chú bán cá ngoài chợ thế! Haruna nghe thấy thì sao!

"Cuối cùng... cũng tới rồi."

"Ồ ồ! Aikawa! Mau lên mau lên!"

Được rồi được rồi. Được Yuki thúc giục, tôi và Hiramatsu xếp sushi vừa mang tới lên bàn.

"Đây là tiệm sushi có gì cũng có! Đúng không?"

Yuki lập tức dùng nước sốt mang theo ăn với cá ngừ.

"Đúng đúng, đây là tiệm sushi băng chuyền vui nhộn không nhận phàn nàn của khách."

Sushi băng chuyền vui nhộn là gì vậy? À, ý là như vụ martini vừa rồi, cả mấy món kỳ quặc cũng gọi được à?

"...Tôi trước giờ... cũng muốn thử một lần... có nên... gọi thử mấy món lạ không?"

"Chúng ta thử xem giới hạn 'có gì cũng có' là gì nhé."

Mihara và Hiramatsu cười tủm tỉm nhìn nhau. Orito mệt lả thì lặng lẽ ăn sushi.

Dù hiếm khi được các mỹ nữ vây quanh ăn ngoài, nhưng nếu mọi người vẫn như thường ngày, độ vui cũng giảm một nửa. Tâm trạng Orito chẳng vui lên chút nào.

Cậu ấy dường như cũng không để ý Haruna bên kia. Nếu nói cho cậu ấy biết Seraphim ở đây, Orito chắc sẽ trở lại như thường, nhưng tôi nghĩ không gì phiền hơn thế nên thôi bỏ qua.

"Ừm~ bụng cá ngừ ngon quá." Mihara run lên vì sung sướng.

"Đúng vậy... ngon thật..."

Hiramatsu che miệng khi nhai để không ai thấy, mỉm cười dịu dàng, còn tôi nhìn cảnh đó thấy đến tiệm này thật quá tuyệt.