Chương 1: Muôn Vàn Thử Thách Phía Trước
Ngày hôm đó, khuôn viên Học viện Ma thuật Estoria tràn ngập trong bầu không khí náo nhiệt và phấn khích.
"Các học sinh năm nhất ơi! Hãy gia nhập câu lạc bộ bay siêu nghệ(nghệ thuật bay) để trải nghiệm những phút giây thú vị của tuổi học trò thông qua bộ môn bát hương vàng mở rộng trên trời cao đi nào! Nơi đây nồng nhiệt chào đón các bạn muốn bắt đầu thử sức với nó đấy!"
"Chúng tôi là câu lạc bộ tuyệt đỉnh solo(đấu tay đôi)! Những chiến hữu năm nhất ơi! Nếu bạn là một thằng đàn ông, là một ma thuật sư, thì hiển nhiên trở nên mạnh mẽ hơn là điều mà bạn muốn phải không!? Tất nhiên, nếu các bạn nữ muốn, thì chào mừng! Hãy nắm bắt cơ hội này và cùng hướng tới mục tiêu trở thành kẻ mạnh nhất!"
"Bọn mình thuộc câu lạc bộ chiêm tinh! Các học sinh năm nhất, cùng khám phá những bí ẩn của vận mệnh mà chúng ta hằng theo đuổi nào!"
Khắp khuôn viên trường học, mấy gian hàng mọc lên như nấm bởi các Senpai, nhằm giới thiệu về câu lạc bộ của mình, sự nhiệt tình của họ như thể chẳng có điểm dừng mỗi khi mời gọi mấy tân sinh tham gia và trao đổi về hoạt động của câu lạc bộ.
Những tân sinh tràn đầy sự hào hứng, đi dạo quanh khuôn viên, phân vân không biết nên ghé thăm gian hàng nào tiếp theo hay nên tham gia câu lạc bộ nào.
Trong số những tân sinh đó có sự xuất hiện của Rix.
"Tốt thôi! Mình sẽ tìm ra câu lạc bộ phù hợp nhất với bản thân! Rồi sau đó cháy hết mình với thứ gọi là thanh xuân của tuổi học trò!"
Rix đảo mắt khắp xung quanh, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm, cố gắng lựa chọn gian hàng của câu lạc bộ phù hợp để tiếp cận.
Thái độ của cậu trông cực kỳ nghiêm trọng và khả nghi, thẳng thắn mà nói thì nó khá đáng sợ.
"Wow, tên Rix đó đúng là đang nhiệt tình hết mức có thể kìa."
"Sự tận tâm hết mình cho mọi việc là một trong những điểm tốt của Rix-kun mà."
Randy và Annie quan sát Rix với ánh mắt lãnh đạm, bình luận về thái độ của cậu.
"Thật ra thì lần này Rix bắt buộc phải tham gia một câu lạc bộ nào đó đúng không? Tại nếu cậu ấy không tham gia câu lạc bộ nào cả thì trông kỳ cục lắm nhỉ? Như vậy sẽ thật đáng thương đấy."
"Nói thật――cái tên đó đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa mà."
Serafina và Shino nhìn Rix với vẻ mặt đầy ngán ngẩm.
Các hoạt động ngoại khóa sau giờ học — hay nói cách khác là các câu lạc bộ —thường không bắt buộc bởi đó là quyền lựa chọn của mỗi cá nhân.
Trên thực tế, giống như nhiều trường học thông thường khác, có khá nhiều học sinh chọn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào cả — thường được gọi là "câu lạc bộ về nhà" — ngay cả ở Học viện Ma thuật Estoria.
Vậy tại sao Rix lại khăng khăng muốn tham gia một câu lạc bộ nào đó?
Hãy cùng quay ngược câu chuyện lại một chút—
——.
"Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, mi sẽ bị đuổi học đấy."
"Sao lại thế!?"
Tiếng hét đau khổ của Rix vang vọng khắp căn phòng như để đáp lại quyết định đầy tàn nhẫn của đại ma thuật sư Darwin thuộc Học viện Ma thuật Estoria.
Đây là văn phòng của hiệu trưởng học viện.
Tại chiếc bàn làm việc sang trọng ở cuối căn phòng, Hiệu trưởng Jake đang ngồi đó, đứng trước ông là Darwin và giảng viên Crawford của học viện, trông cả hai có vẻ như đang rất bực mình.
Bị triệu tập đến đây, Rix mặc dù còn đang run sợ nhưng vẫn gặng hỏi về ý nghĩa thực sự đằng sau quyết định đó.
"Gượm chút nào! Sao mấy thầy lại làm điều vô lý như vậy chứ!?”
"Nó là bởi mi không những là một đứa chỉ biết kêu ca mà còn là một tên đần đúng nghĩa, đần đến mức làm ta nổi da gà luôn. Mi còn chẳng có tư cách để mà sống nữa. Riêng việc phải phân phát tài nguyên oxy cho mi thôi cũng thật quá lãng phí rồi. Cứ lặng lẽ mà biến đi. Hiện giờ, nó chính là đóng góp to lớn nhất và cũng là duy nhất mà mi có thể làm cho thế giới này đấy."
"Ahhhhh, thầy im lặng đi nào! Em nói cho thầy biết, một ngày nào đó, nhất định thầy sẽ bị ai đó đâm sau lưng cho xem!?!?"
Rix với đôi mắt đẫm lệ lao thẳng vào combat mõm cùng Darwin, trong khi lòng đau như cắt bởi những lời lăng mạ thường ngày của ông.
"Hahaha! Hôm nay cậu tốt bụng một cách bất thường đấy, Darwin!!"
"Ừ thì... xét đến việc bên kia vẫn còn là học sinh năm nhất, tôi đành phải nương tay với cậu ta đôi chút vậy."
"Thật vậy sao?"
Nghe thấy hiệu trưởng Jake và giảng viên Crawford trao đổi với nhau những câu nói bình thường như vậy, Rix không thể không ngạc nhiên lần nữa.
"Tuy nhiên, xét theo nghị định lúc này thì Rix có lẽ không hiểu chuyện gì đang diễn ra đâu! Vậy nên, Crawford, sao cậu không giải thích thay cho chúng ta!"
"Huh? Tôi sao? Ugh... Thật phiền phức... làm sao để giải thích đây..."
Crawford đành quay sang Rix, không ngừng gãi đầu một cách bức bối. Với một ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm, Rix nhìn thẳng vào Crawford.
"Làm rõ chuyện này chút nha, Crawford-san. Em thừa nhận việc bản thân không thể mở được ‘Sphere’ một cách bình thường, nên chuyện em bị gọi là kẻ thất bại cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhưng mà vấn đề này lẽ ra đã được giải quyết từ lâu rồi mà nhỉ?”
"À thì... ừm... đúng vậy"
"Em không biết chuyện gì đã diễn ra ở tầng lớp lãnh đạo của học viện, cơ mà em... sẽ kiên quyết chống lại bất kỳ sự đối xử bất công vô lý nào. Em sẽ đấu tranh chống lại điều đó."
"Thế này nhé, Rix. Do ‘Sphere’ của em mang tính chất cực kỳ đặc biệt, nên là em đã được cân nhắc trong các kỳ thi thực hành ma thuật. Nhưng gần đây, điểm số của em trong các tiết học lý thuyết, bao gồm cả bài kiểm tra giữa kỳ được tổ chức cho mọi lớp học, có thể nói là nằm dưới đáy xã hội trong lịch sử của học viện... đến mức chằng còn cơ may nào cứu nổi trong kỳ thi cuối kỳ. Với sự ưu ái tệ hại như vậy, tình hình này chỉ có thể nói hết cứu mà thôi. Thế nên, thầy nghĩ rằng em sẽ gần như chắc chắn sẽ bị đuổi học trong kỳ đánh giá lên lớp cuối năm. Thầy rất lấy làm tiếc."
"Chết tiệt! Điều này không chỉ vô lý mà còn là lý do chính đáng nhất!"
Rix chỉ biết ôm đầu trong tuyệt vọng vì thực tế rằng cậu đã bị đánh bại trước cả khi trận chiến bắt đầu.
"Thôi đi, với một kẻ vô giá trị như mi thì dù đáng giá hàng tỷ est đi chăng nữa, cũng đừng hòng nhận được chút ưu ái nào."
"Thầy có thể dừng việc chà đạp em trong khi em đang gục ngã, chỉ một lúc thôi có được không!?!?"
"Hahaha! Chà, ở chỗ này thì Darwin thực sự rất nghiêm khắc và công bằng khi nói đến các luật lệ! Cậu ấy sẽ không thiên vị ngay cả khi đối phương là quý tộc!"
Hiệu trưởng Jake cười lớn, một lời nhận xét nhẹ nhàng như tiếp thêm nhiên liệu cho sự bùng nổ đầy nước mắt của Rix.
"Nhưng mà... tôi thực sự không tài nào hiểu nổi," Crawford lầm bầm, gãi đầu với nét mặt đầy bức bối.
"Thực ra, không giống như kỳ thi cuối kỳ, các bài kiểm tra giữa kỳ thường không quá khó. Nếu học nghiêm túc thì bất cứ ai cũng có thể đạt điểm cao thôi. Ấy vậy mà, thế quái nào lại có người đạt điểm kém như vậy được nhỉ...?"
"Đúng vậy, phải chứ!?!?! Em rõ ràng đã học hành nghiêm chỉnh, vậy là sao chứ!?!?! Gần đây em thậm chí còn mới học thuộc bảng cửu chương...!?"
"Chịu đấy... trình độ của mi mới chỉ đến đó thôi à," Darwin nhanh chóng can thiệp.
"Mi ngu thì mi chết quách đi cho rồi."
"Tàn nhẫn quá đấy!?!?!"
Rix như thường lệ, không ngừng đáp trả lại những lời lăng mạ gay gắt của Darwin một cách dữ dội.
"Chắc là ta hiểu rồi... Thế này có vẻ như là do sự khác biệt đáng kể trong cách mà em ấy trưởng thành!" Hiệu trưởng Jake liền lên tiếng.
"Dựa theo những gì mà ta điều tra được, Rix! Em đã là một lính đánh thuê từ khi nhận thức được mọi thứ xung quanh phải không!?!?"
"Huh!? Vâng, đúng vậy..."
"Hmm! Thế nên là... có vẻ em đã không nhận được sự giáo dục đàng hoàng ở bậc tiểu học! Thực tế thì trong kỳ thi đầu vào của Học viện Ma thuật Estoria, ngoài kiểm tra mấy môn kiến thức ma thuật căn bản ra, vẫn còn những bài thi về các môn học phổ thông như toán và khoa học! Là một học sinh đặc cách, em tất nhiên là được miễn mấy bài kiểm tra đó, thành ra không tránh khỏi việc em bị tụt lại so với các bạn khác về kiến thức cơ bản!"
"Vâng, có lẽ đúng là thế đấy ạ!??"
"Ta không phủ nhận việc đấy! Nhưng luật là luật!"
Hiệu trưởng Jake tiếp tục, cắt ngang hy vọng ngắn ngủi của Rix .
"Dù quá trình trưởng thành của em có đặc biệt đến đâu đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể đối xử với em khác biệt so với những người khác! Nếu em không đáp ứng đủ điều kiện để lên lớp, học viện không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi học em!"
"Thật sao!?!? Ôi đậu xanh... thế là thực sự không còn con đường nào khác cho em ngoài việc làm lính đánh thuê ư!?!?"
Khi mà Rix đang ôm đầu trong tuyệt vọng, ngạc nhiên thay, hiệu trưởng Jake lại tiếp tục.
"―――Tuy nhiên, em hình như đã có cho mình những người bạn đồng trang lứa không thể thay thế rồi nhỉ! Ta hiểu rất rõ mong muốn của em là được trải qua một tuổi trẻ rực rỡ cùng với họ! Ta thực sự muốn làm gì đó để giúp em!"
"...Nhưng mà luật là luật, phải không?"
"Chính xác! Nhưng khi nãy ta có nói mà phải không? Nếu em không đạt đủ điều kiện để lên lớp, học viện không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi học em! Vậy nên, đơn giản thôi! Chỉ cần đạt đủ điều kiện lên lớp! Tức là, trước kỳ đánh giá lên lớp cuối năm!"
"............Huh?”
Khi nghe thấy những lời này của Hiệu trưởng Jake, Rix nhanh chóng ngẩng đầu lên.
"Điều kiện để lên lớp thực ra là một đánh giá toàn diện để xác định xem học sinh đó có đủ khả năng tiến lên bậc tiếp theo với tư cách là một ma thuật sư hay không! Chắc chắn, kết quả của từng môn thi và các tín chỉ đã đạt được tại học viện ảnh hưởng rất lớn đến điều kiện lên lớp, nhưng thực tế, đó không phải là tất cả! Ví dụ điển hình là các hoạt động ngoại khóa — học viện này có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau và những học sinh như Kensan đã tham gia vào các hoạt động huấn luyện đặc biệt này sau giờ học mỗi ngày chẳng hạn — nếu đạt được kết quả xuất sắc trong các hoạt động ngoại khóa này, học viện không ngần ngại xem xét chúng vào điều kiện lên lớp đâu!"
"Tin chuẩn không ạ!?"
"Chuẩn nha em, những điều mà hiệu trưởng nói đều là nghiêm túc đấy.”
Nhìn thấy Rix mở to mắt vì ngạc nhiên, Crawford đành nói thêm với vẻ mặt chán nản:
"Trên thực tế, đã từng có những học sinh trong quá khứ xoay sở bằng phương pháp này nhằm tránh việc bản thân bị đuổi học, một số thậm chí còn vượt qua cả ba năm học. Dù việc học lý thuyết là cần thiết cho các ma thuật sư, nhưng khi nói đến việc liệu một người có thực sự thành công với tư cách là một ma thuật sư trong tương lai hay không thì lý thuyết thực sự không phải là tất cả. Đó là lý do tại sao nó thật phiền phức."
"Hmph... Cá nhân ta không chấp nhận nổi việc có những lỗ hổng thế này trong các luật lệ mà chúng buộc phải tuân thủ. Nhưng ta thừa nhận những gì Crawford nói cũng có phần đúng.”
Mặc dù trông rất không hài lòng, nhưng ngay cả Darwin cũng nói như vậy.
"Tiện đây bổ sung thêm một chút, bắt đầu từ hôm nay, học sinh năm nhất có quyền tham gia vào các hoạt động câu lạc bộ đấy, ngay sau khi kết quả bài kiểm tra giữa kỳ được trả về, đồng thời cũng sẽ có vô số sự kiện tuyển dụng vào câu lạc bộ của những anh chị khóa trên! Rix, sao em không thử cân nhắc tham gia một số hoạt động câu lạc bộ nhỉ?!?"
Nhìn thấy thái độ tràn đầy hy vọng của các giáo viên, Rix hào hứng tuyên bố với mắt sáng rực.
"Em hiểu rồi! Em sẽ tham gia một câu lạc bộ nào đó ngay bây giờ! Mặc dù, em không hiểu việc này cho lắm nhưng em sẽ thể hiện thành tích gì đó thật xuất sắc! Nếu em có thể đạt được điều đó! Và nếu điều đó thuyết phục được mấy thầy... xin hãy cho em tiếp tục ở lại học viện này!"
"Hahaha! Tất nhiên rồi! Thầy rất mong chờ điều đó, chàng trai trẻ!"
"Vậy chốt kèo nha, em sẽ đi kiếm mấy hoạt động câu lạc bộ ngay bây giờ! Em sẽ làm được! Aaaaaaaaah!"
Sau khi để lại những lời đó, Rix quay gót và lao ra khỏi văn phòng hiệu trưởng với vẻ mặt đầy quyết tâm—
—Và đại khái thì mọi chuyện diễn ra như thế đó.
"Trước hết, Rix! Cậu! Sao cậu có thể tơi bời như vậy trong kỳ thi thế hả, khi mà đêm nào tôi cũng đã dạy kèm riêng cho cậu?"
"Ughhhh!! Shino! Xin hãy tỏ lòng thương xót! Làm ơn tha cho tôi đi!"
Khi nhớ lại tình huống đấy, Shino có vẻ càng trở nên tức giận hơn, cô đứng phía sau rồi vòng tay mình qua cổ Rix khi thấy cậu tỏ vẻ ngây thơ vô số tội một cách hào hứng trước mấy gian hàng giới thiệu câu lạc bộ.
"Chuyện này chẳng phải là 'Thua cuộc dù cầm thùng phá sảnh' hay sao?? À không, việc này thậm chí còn khó hơn ấy chứ?!?!?! Cậu thực sự bỏ qua những thứ cậu mà không hiểu luôn à?? Tôi đã nói nhiều lần rồi, nếu có gì không hiểu, thì đừng ngần ngại mà hỏi, đúng không?!?"
"Xin lỗi, Shino! Tôi... Tôi đoán là do mình quá ngốc... Tôi thậm chí không nhận ra là mình không hiểu..."
"Đồ ngốc! Tôi đã dành hai giờ mỗi đêm trong suốt kỳ thi chỉ để giúp cậu học ma thuật thôi đó, mau trả lại chỗ thời gian quý báu đấy cho tôi!"
"Được rồi, được rồi... Lần tới, tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật ám sát trên chiến trường (giường) theo phong cách lính đánh thuê... Tôi sẽ dành hai giờ mỗi đêm..."
"Tôi không cần cái thứ đó! Ngưng bắt tôi nhận mấy cái của nợ khủng khiếp ấy đi!"
"Ôi trời! Shino-san, cậu ấy thật tàn nhẫn quá đi!?!?!?"
Với sự náo loạn như thế, hai người họ không tránh khỏi việc dính lại gần nhau và rồi gây ra một cảnh tượng thật ồn ào.
"Dù sao thì, hai cái người này vẫn thật gần gũi như mọi khi nhỉ," Randy nhận xét với một chút sự thích thú.
"Haha... Đúng vậy, đúng là thế thật ..." Annie phản hồi lại, kèm theo đó là một nụ cười có đôi chút bất ổn.
"Hmm..." Serefina nhíu mày không mấy hài lòng, trông có vẻ hơi khó chịu.
"Thôi bỏ đi, nản quá rồi! Cậu thật sự làm tôi quá thất vọng! Không phải do tôi quan tâm đến việc cậu bị đuổi học hay gì đâu! Thật đấy, tôi vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện đó cả!"
"Shino thì lúc nào chả nói mấy lời như thế, cơ mà nếu thực sự không quan tâm thì đời nào cậu ấy chịu giúp đỡ ai đó ôn bài cơ chứ" Randy bổ xung thêm.
Nhìn thoáng qua Shino trong lúc cô lại gần chỗ của Rix, Randy nở một nụ cười nhếch mép và bật cười khúc khích.
Sau đó, cậu liếc nhìn sang Annie và Serefina, rồi cố tình nói một cách đầy ẩn ý,
"Hehe... Shino, người bất ngờ chủ động có vẻ như đang chiếm lấy thế thượng phong. Này, Annie, Serefina. Hai người cũng nên quyết đoán hơn chút—"
Chỉ trong tích tắc,
Bam!
"...Ái chà, cậu đang ám chỉ điều gì thế, Randy?"
"Hmm, liệu cậu có biết điều cậu ấy đang ám chỉ là gì không? Kiểu như cậu ấy đột ngột trở thành một tên ngốc ấy. Thực sự thì tớ không biết cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo đâu.”
Annie và Serefina, cùng chung một ánh mắt tràn đầy quyết tâm, cả hai nhanh chóng kề cây trượng và thanh kiếm vào ngay cổ Randy từ cả hai bên, tạo nên một hình chữ 'X', khiến Randy co rúm trong sự kinh hãi.
"Eeek! Xin lỗi!!"
Khuôn mặt của Randy liền trở nên tái nhợt, lựa chọn duy nhất mà cậu có lúc này chỉ có thể là chùn bước.
"Cơ mà việc gì đi nữa, thì lúc này chúng ta chẳng phải nên cùng nhau khám phá hết mấy hoạt động câu lạc bộ xung quanh học viện sao, vì đằng nào sau này chúng ta cũng sẽ học thật chăm chỉ mà, đúng không?! Cùng đi nào!"
Cố gắng thay đổi chủ đề, Rix đẩy Shino ra một bên rồi nhập hội cùng nhóm bạn.
"Mặc dù cuối cùng tôi bị buộc phải tham gia một câu lạc bộ nào đấy vì chuyện này, nhưng tôi thực sự cảm thấy khá là hào hứng về nó. Nó giống như... cậu biết đấy... cảm giác như tôi đang thực sự trải nghiệm một vài điều của tuổi thanh xuân."
"Chà, đúng vậy thật. Nếu mà cậu muốn tận hưởng tuổi học trò đến thế, gia nhập câu lạc bộ xách cặp về nhà cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng đúng là việc tích cực tham gia vào một số hoạt động câu lạc bộ nào đó cũng ra dáng một học sinh thật."
"Hmph. Cậu nên nhớ rằng chỗ này là học viện ma thuật đấy? Mọi hoạt động câu lạc bộ ở đây khả năng cao ít nhiều cũng dính dáng đến ma thuật thì phải? Tôi tự hỏi liệu có bất cứ hoạt động câu lạc bộ nào phù hợp với cậu không?" Shino nhận xét thêm.
"Cậu nói gì thế, Shino? Cậu sẽ không biết được nếu chưa thử tìm nó, đúng chứ?" Rix đáp lại.
Ngay lúc đó, Annie liền tham gia vào, cố gắng động viên Rix,
"Đúng vậy, cậu sẽ không biết được cho đến khi hỏi thăm mọi thứ và khám phá những lựa chọn khác nhau.”
Thứ mà Annie đang cầm trong tay chính là quyển sổ tổng quan những hoạt động của các câu lạc bộ do hội học sinh phân phát trước đó, trong đấy thậm chí còn ghi sẵn chi tiết hoạt động của các câu lạc bộ tại học viện cũng như thông tin địa điểm hiện tại của các buổi giới thiệu đó.
Sau khi cô lần lượt xem qua mọi thứ trong quyển sổ, Annie liền nhanh chóng hỏi Rix,
"Vậy, Rix-kun, cậu nghĩ loại hoạt động của câu lạc bộ nào sẽ tốt cho cậu hơn? Cậu có sở thích gì không?"
"Hmmm... xin lỗi, Annie. Đúng là tôi phải chọn một câu lạc bộ nào đấy, cơ mà tiêu chuẩn của tôi thì lại có phần hơi cao" Sau đó Rix tuyên bố một cách tự phụ.
"Tôi đang tìm kiếm... một hoạt động câu lạc bộ hoàn toàn không liên quan gì đến việc giết chóc!"
"Tiêu chuẩn của cậu khá thấp đấy nhỉ, huh? Hơn nữa, làm gì có câu lạc bộ như thế tồn tại," Randy chế giễu theo cách thường ngày của mình.
"Um, vậy cơ bản là cậu đang tìm kiếm một hoạt động câu lạc bộ mà cậu có thể tham gia một cách yên bình và thoải mái?" Annie xác nhận lại.
"Đúng vậy! Chính xác! Là như vậy đó!" Rix đồng tình.
Lúc mà Rix gật đầu mạnh mẽ thì Serefina xen vào,
"Này, Rix, cậu có chắc là nên thoải mái như vậy không? Chỉ tham gia một câu lạc bộ thôi là chưa đủ. Để tránh bị đuổi học, cậu cần những thành tựu xuất sắc để làm đám bề trên phải im miệng mà, đúng chứ? Trong trường hợp đó, chẳng phải câu lạc bộ đấu tay đôi là lựa chọn ổn áp nhất sao?"
"Công nhận, nếu Rix muốn tạo ấn tượng nhanh chóng, đó cũng là một cách hay, huh?" Randy nói thêm.
"Cậu nghĩ vậy sao? Thành thật mà nói thì tớ không chắc lắm về chuyện đấy đâu, nhất là việc Rix-kun, người vốn không thể sử dụng ma thuật, lại có thể đạt được thành tựu trong một câu lạc bộ chuyên về chiến đấu bằng ma thuật."
"Nhưng nói đến việc đạt được thành tựu thì câu lạc bộ đấu tay đôi thực sự là tiềm năng nhất còn gì? Rix sẽ vô cùng mạnh mẽ nhờ vào sự phối hợp cùng khả năng hỗ trợ ma thuật đến từ các thành viên trong nhóm ở những trận đấu đội. Hơn nữa, còn có vô số giải đấu khác nhau cùng với thành quả chắc chắn. Cơ hội quá tuyệt, phải không?"
Ngay khoảnh khắc ấy, Rix lắc đầu một cách điên cuồng và hét lên, " Không đời nào, tôi chắc chắn sẽ bác bỏ câu lạc bộ đấu tay đôi! Tôi cảm thấy nếu gia nhập cái câu lạc bộ dã man đó thì sự nghiệp tương lai của tôi sẽ bị nó đưa đẩy theo hướng chiến đấu mất!”
"Ờ thì, đa số thành viên của câu lạc bộ đấu tay đôi thường nhắm tới việc nhập ngũ hoặc thợ săn ma thuật trong tương lai mà" Serafina nhận xét.
"Tôi chợt nhớ ra, đúng là những học sinh đạt thành tích tốt trong các giải đấu thì được mấy tổ chức đó mời gọi thật " Randy tiếp tục nói thêm.
"Điều mà tôi muốn theo đuổi trong tương lai chính là một sự nghiệp chẳng liên quan gì đến chiến đấu cả! Vậy nên, bất kỳ điều gì đưa tôi đến gần lĩnh vực đó đều không thể chấp nhận được!"
"Đến giờ phút này rồi mà cậu còn cứng đầu ghê"
"Hmm... vậy thì" Annie phản hồi lại cuộc hội thoại, trong lúc mở một trang sách nhất định của cuốn sổ và đưa đến cho Rix xem.
"Thấy hoạt động câu lạc bộ này thế nào?"
"Wow! Đúng là nó!" Rix thốt lên.
Hoạt động câu lạc bộ mà Annie đã gợi ý cho Rix —
——.
"Chào mừng các em đã đến với câu lạc bộ học làm con sen của sinh vật huyền bí(chăm sóc sinh vật huyền bí)!"
Rix cùng mọi người tiến đến gian hàng của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.
Nơi đấy, có một chàng trai đeo kính với mái tóc dài ngang vai - Mick Zufi Senpai, một học sinh năm ba – đang nhiệt tình chào đón họ.
"Thực sự thì anh cảm thấy rất vui khi câu lạc bộ của tụi anh nhận được sự quan tâm đến từ các em! Các em chắc hẳn cũng đã biết những hoạt động khi tham gia vào câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí là gì rồi phải không?"
"Vâng! Tất nhiên rồi, Senpai!"
Rix giơ tay trả lời một cách đầy tự tin.
"Câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, hệt như tên gọi, là hoạt động câu lạc bộ mà người tham gia chăm sóc các sinh vật huyền bí... những thứ mà mọi người gọi là 'quái vật'! Đám quái vật ấy rất giàu dưỡng chất và được đánh giá cao trên chiến trường, bởi nó cực kỳ cần thiết mỗi khi chúng ta rơi vào tình trạng khẩn cấp do thiếu thốn lương thực. Đây đúng là một hoạt động vô cùng ý nghĩa và tuyệt vời—ưmff!?”
"Thực tình thì tụi em không hiểu cho lắm, vậy nên nếu anh không phiền thì có thể giải thích lại được không ạ!?" Randy nhanh chóng bịt miệng Rix và thỉnh cầu một lời giải thích.
"Haha, chắc chắn rồi. Đó là lý do mà ủy ban chấp hành hội học sinh lại tổ chức buổi giải thích hoạt động câu lạc bộ này cho toàn thể học sinh! Nên giờ, anh sẽ giải thích cho tụi em ngay!"
Lỗi lầm của Rix có vẻ đã không bị Mick để ý, vì anh chàng đang hăng hái bắt đầu lời giải thích của mình mà chẳng tỏ ra chút phiền lòng nào.
"Như em đã thấy đó, khoa chăm sóc sinh vật huyền bí hoạt động đúng như tên gọi của nó. Ngày qua ngày, bọn anh quan sát và chăm sóc các loài sinh vật huyền bí khác nhau, đi sâu vào hệ sinh thái và sự tồn tại của chúng, nhằm nâng cao sự hiểu biết thông qua nghiên cứu và học tập."
"Em hiểu rồi... Vậy ra thứ mà anh muốn đào sâu thêm chính là sự hiểu biết thông qua nghiên cứu cách nấu chúng hoặc phần nào là ngon nhất..."
"Cái thằng chỉ nghĩ đến ăn uống này. Muốn cuốn gói về nhà hay gì."
Khi nghe thấy mấy câu mà Rix vừa lẩm bẩm vừa ghi chép lại, Randy không nhịn được mà húc thẳng cùi chỏ vào bên hông cậu ta.
"Sinh vật huyền bí thực sự là những dạng sống phức hợp đầy mê hoặc. Đúng là với thời đại hiện giờ của thế giới, việc bắt gặp các sinh vật huyền bí chưa được biết tới khá là hiếm. Tuy nhiên, ngay cả với những sinh vật mà mọi người đã biết, thì có thể thông qua việc theo dõi và chăm sóc chúng mỗi ngày, chúng ta đôi khi sẽ bắt gặp những khám phá và khía cạnh mới."
"Hmm... Em hiểu rồi. Ra là vẫn còn những phương pháp nấu ăn khác nhằm khám phá thêm hương vị mới...”
"Này... Này, Rix. Bớt lại coi."
"Tuy nhiên, văn vẽ thế thôi. Chứ thực tế thì mấy cái hoạt động của tụi anh nó bình thường hơn hẳn đấy. Bởi đấy chính là cách mà bọn anh thể hiện sự yêu mến đối với sự tồn tại vừa quyến rũ mà vẫn có nét đáng yêu của những sinh vật huyền bí. Tất cả bọn anh đều yêu quý công việc này, cảm giác sung sướng mỗi ngày khi được tự tay chăm sóc chúng, chẳng cần bằng cấp hay kỹ năng cao siêu gì cả, nếu có thì thứ duy nhất mà em cần chỉ đơn giản là tình yêu đối với những sinh vật huyền bí ấy. Mấy đứa cũng yêu quý những sinh vật huyền bí phải không?"
"Cá nhân em là người cực kỳ yêu quý sinh vật huyền bí! (Theo nghĩa nguyên liệu ăn được!)”
"Anh hiểu rồi! Vậy thì em hoàn toàn được chào đón tại đây! Câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí rất phù hợp đối với những học sinh như em!" Mick bày tỏ niềm vui sướng trước phản ứng của Rix.
Quả là rất phù hợp.
"Thật tốt quá, mấy hoạt động của tụi anh... Thật không dễ dàng để tìm được ai đó quen thuộc với việc này... Bọn anh toàn bị mọi người xem là một đám kỳ quặc hoặc lũ tâm thần mà thôi... Thậm chí còn hay bị nói xấu sau lưng nữa chứ... Anh chưa bao giờ ngờ được rằng bọn này sẽ sớm có được thành viên mới luôn á... Ah, sniff... *sniff*..."
"Um, em xin lỗi vì đã cắt ngang khoảnh khắc tuyệt vời này của anh, Mick Senpai. Nhưng em thật sự cho rằng, tuyệt đối đừng bao giờ cho cái tên này tham gia câu lạc bộ thì hơn."
Randy lau đi những giọt lệ trên khóe mắt của mình, cố gắng thực hiện màn báo cáo bắt buộc của bản thân cậu đối với Mick.
"À, nhân tiện, Mick Senpai. Hiện đang có những sinh vật huyền bí nào được nuôi giữ trong câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí và chúng được nuôi giữ ở đâu vậy ạ?”
Annie hỏi với một nụ cười không rõ ràng nhằm thay đổi chủ đề.
Cùng lúc đó, Serefina cũng lên tiếng.
"Ồ, đúng thật. Mặc dù khuôn viên học viện này quả thực là rất rộng lớn nhưng thực tình thì mình không tài nào nhớ ra được bất cứ nơi nào xuất hiện trên bản đồ, mà phù hợp để chăm sóc các sinh vật huyền bí cả."
"Hahaha, như em thấy đấy, thực ra thì, nằm phía sau học viện này có sự tồn tại của những không gian dị thường tách biệt với thế giới — cư ngụ tại phía bên kia của những vì sao đối diện với thế giới vật chất. Đây chính là điều mà họ vẫn hay nói, mỗi khi nhắc đến mấy căn 'Phòng bí mật' nổi tiếng của học viện. Và một trong những căn 'Phòng bí mật' đó chứa đựng một không gian tách biệt với thế giới dành riêng cho việc chăm sóc sinh vật huyền bí. Đó chính là nơi mà bọn anh, câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, thực hiện việc chăm sóc những sinh vật này tại chiều không gian tách biệt ấy."
Đáp lại câu hỏi của Serefina, Mick trả lời một cách điềm tĩnh.
"Căn 'Phòng bí mật' mà khoa chăm sóc sinh vật huyền bí bọn anh sở hữu là một không gian rộng lớn với môi trường sống tự nhiên phù hợp với khả năng thích nghi của những sinh vật ấy... Và thậm chí còn được tự do đi lang thang khắp nơi trong đấy. Cơ mà, thật không may, chuyện đến gần nơi đó tất nhiên là bị cấm hoàn toàn, nhất là đối với những ai không phải là thành viên của câu lạc bộ tụi anh. Như em biết đấy, nó thực sự rất nguy hiểm.”
"W-wow... Nó còn tuyệt vời hơn những gì mà em tưởng tượng."
"Đúng vậy... Tôi còn tưởng rằng chúng sẽ bị nhốt trong một cái lồng hay gì đó cơ..."
"Hahaha, bọn anh sao mà có thể làm điều tàn nhẫn như vậy đối với những sinh vật huyền bí đáng quý của tụi này được chứ. Dù sao đi nữa, đó là lý do bọn anh không thể đưa mấy em đến xem căn 'Phòng bí mật', nơi mà tụi anh chăm sóc những sinh vật ấy lúc này được. Nhưng thay vào đó... à thì, nằm ở phía sau gian hàng này, bọn anh có mang một vài sinh vật huyền bí hàng đầu đến á. Em muốn tới xem thử không?”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện như vậy, đương nhiên sẽ khiến họ trở nên hứng thú.
"Làm ơn đi, Senpai, tụi em thích nó lắm!"
"Thật sự thì... Tôi cũng khá tò mò về loại sinh vật mà mấy anh đang chăm sóc đó."
Ngạc nhiên thay, không chỉ có mỗi Rix, mà ngay cả Shino cũng tỏ ra rất hào hứng.
Với một nụ cười, Mick đứng dậy.
"Vậy thì, quyết định thế nhé! Cho phép anh được giới thiệu với các em, những sinh vật huyền bí siêu ngầu và đáng yêu nhất mà khoa chăm sóc sinh vật huyền bí bọn anh luôn tự hào!"
Được thúc đẩy bởi những lời nói đó của Mick, dẫn đầu là Rix, tiếp sau là mọi người, cả bọn giờ đây đều cảm thấy vô cùng hào hứng khi theo sau Mick.
——.
"Và đây là - những sinh vật huyền bí tuyệt vời, được bọn anh lựa chọn một cách kỹ càng dành cho buổi thuyết trình hoạt động câu lạc bộ ngày hôm nay!”
Với một động tác đầy khôn khéo, Mick xoay người, để lộ ra ba kết giới của [tách rời(Severance)] phía sau người cậu, nơi mà những sinh vật bên trong không thể nào thoát ra. Mỗi kết giới giam một con quái vật và bọn chúng đều thuộc các chủng loại khác nhau.
"Đầu tiên, đề xuất hàng đầu của phó chủ tịch Sasha: một con Tentacle Roper!"
Nó là một sinh vật có đôi chút quái dị, toàn thân được bao phủ bởi chất nhầy nhụa kinh tởm.
Có vô số xúc tu liên tục uốn éo, đang quấn quanh cơ thể của một nữ sinh trông có vẻ là thành viên của câu lạc bộ, về mặt sinh lý mà nói nhìn nó y hệt một con nhím biển nhưng ngoại hình thì thực sự rất đáng sợ, hiện giờ nó đang tra tấn toàn bộ cơ thể cô gái ấy bằng cách nâng cô lên nhờ vào mấy cái chuyển động ghê tởm của các xúc tu.
"Unaaaaahhhhh!"
Nữ sinh bị quấn quanh bởi những chiếc xúc tu đang phát ra tiếng rên rỉ mãn nguyện với biểu cảm ahegao đầy khoái lạc.
"Hahaha! Cách tiếp cận quái vật của Sasha vẫn luôn liều lĩnh như mọi khi! Nào, hãy đem Evil Eyes ra đi, lựa chọn hàng đầu của Ronnie!"
Sinh vật đó có cơ thể hình cầu với một con mắt khổng lồ ở trung tâm, hàng loạt răng nanh sắc nhọn như dao xếp quanh khoang miệng, với những con mắt nằm ở đầu xúc tu khoảng tầm mười cái, mọc chằng chịt khắp cơ thể của nó... Chỉ cần nhìn vào nó thôi cũng đủ khiến tâm trí con người bị bào mòn, một con quái vật kinh khủng và nguy hiểm.
Đằng sau lớp kết giới, có thể thấy một nam sinh cũng là thành viên của câu lạc bộ, đang nhìn chằm chằm vào sinh vật ác quỷ đó với vẻ mặt say mê.
"Ôi... Esmeralda... Đôi mắt nàng thật quá đỗi xinh đẹp..." (Cạch)
"Ahaha! Ronnie, cậu lại như vậy rồi, nhìn thẳng vào ánh mắt hóa đá đó. Chắc chắn cậu sẽ bị cô Lucia mắng một trận cho xem. Trường hợp của cậu đúng thật là vô vọng."
"Thôi thì, đến tiết mục cuối cùng! Lựa chọn hàng đầu trong số những con ác quỷ của tôi! Cây ăn thịt người, Rafflesian —aaaaaaaah!"
Nó là một con quỷ hoa khổng lồ, xấu xa và tiêu cực.
Ở trung tâm của những cánh hoa, một hàng răng nanh kì dị sắp xếp thành một cái miệng lớn đang há to, phát ra những tiếng kêu cót két đến đáng sợ mỗi khi đóng mở.
Tại đó, có một con con nai được đem ra làm mồi và sau đó là khung cảnh nó bị ăn tươi nuốt sống cùng âm thanh nhai nuốt giòn giã.
"Mấy đứa thấy thế nào?!?!?! Các tân sinh!?!? Về những chú quỷ đáng yêu của ngày hôm nay mà câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí của tụi anh đã lựa chọn rất kỹ lưỡng!?!? Có phải rất tuyệt vời không?!?!? Chúng đáng yêu lắm phải không!?!? Ngầu lắm đúng không!? Haa... haa..."
"Bộ anh không còn những... lựa chọn... nào tốt hơn à?"
Randy hét lên về phía bầu trời ngoài kia ngay trước mặt Mick, người hiện còn đang đắm chìm trong cơn mê của cây ăn thịt người.
Chẳng có lời phản hồi nào ngoài tiếng hét thất thanh cả.
"Tởm thật."
"Eek..."
"Nghiêm túc đấy à!?"
Tất nhiên, Shino, Annie và Serefina đều hoàn toàn bị sốc theo những cách khác nhau bởi mấy con quái vật quá đỗi kỳ quái trước mặt họ.
"Thật không may, đây là những con quái vật duy nhất mà bọn anh có thể giới thiệu một cách tự tin. Phần còn lại chỉ là những sinh vật bình thường như griffin, kỳ lân và yêu tinh..."
"Thế quái nào anh lại không đem mấy con đó ra thay cho cái đám này? Anh có thực sự muốn tuyển thêm thành viên mới không thế?"
Randy vừa gãi đầu vừa la lên.
"Ugh, giờ thì anh hiểu rồi! Anh cuối cùng cũng hiểu tại sao mọi người cứ gọi bọn anh là đám tâm thần lập dị rồi! Ừ thì đương nhiên là họ sẽ nói thế rồi! Đúng là không thể nói khác được mà! Ugh!"
Rồi Randy quay sang Rix.
"Này Rix! Cậu chưa nhận ra à?!? Câu lạc bộ này... hay đúng hơn là các thành viên thật quái đản! Gia nhập cái câu lạc bộ này—"
"Không thể nào... cái thứ này ngầu vỡi chưởng..."
"— Thật luôn, thôi thì cứ làm những gì mà cậu thích!"
Với biểu cảm như một cậu bé khao khát trở thành vị anh hùng trong sử thi của những anh hùng ca, Rix nhìn chằm chằm vào những con quái vật quái dị.
Đến đây thì Randy đã hoàn toàn chấp nhận buông bỏ.
"Này, mấy cậu. Điều này ổn không? Việc để Rix tham gia vào cái đám lập dị này?"
"...Sao cũng được. Nếu Rix muốn thế, với lại tôi cũng đâu có quyền ngăn cản tên đó."
"Thành thật mà nói, mình rất muốn ngăn cậu ấy lại."
"Ờ thì, có lẽ thế... ahaha..."
Shino quay mặt đi với vẻ khó chịu, Serefina trừng mắt bằng ánh nhìn sắc lẹm và Annie chỉ có thể nở một nụ cười mỉm qua loa.
"Thôi thì... tôi cũng đoán là vậy. Dù gì thì tham gia hoạt động câu lạc bộ cũng phụ thuộc vào mong muốn của từng người mà. Tuy nhiên, tình cảnh hiện giờ của Rix thì không đơn giản như vậy đâu. Liệu có thể đạt được thành tựu nổi bật nhằm tránh bị đuổi học trong một câu lạc bộ thế này hay không mới là vấn đề..."
Khi mà Randy đang rên rỉ với vẻ mặt khó xử,
"Thành tựu? Nếu em đang tìm kiếm thành tựu hoạt động ngoại khóa nào đó, mà có thể được viết thêm vào CV* trong tương lai, thì anh khuyến nghị nên tham gia vào câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí của tụi anh!"
Mick nhanh chóng nắm bắt được tình hình, tiếp tục nhiệt tình như thể không muốn bỏ lỡ cơ hội.
"Sau tất cả thì con phượng hoàng mà bọn anh có trong câu lạc bộ! Nó đã đẻ trứng!"
"Gì chứ!? Thật đấy à!? Một con phượng hoàng đẻ trứng!??"
"Không thể nào!"
Randy và Serefina trợn mắt khi nghe đến điều đó.
"Huh? Phượng hoàng? Việc một con phượng hoàng đẻ trứng ấn tượng đến vậy sao? Shino?"
"Đúng vậy. Phượng hoàng, loài chim bất tử của ngọn lửa. Thông thường thì khi sinh mạng của nó bước đến hồi kết, nó sẽ tự thiêu rụi bản thân và tái sinh ngay tại chỗ thành một cá thể mới - một sinh vật không cần phải tăng số lượng giống loài. Việc đẻ trứng và tạo ra hậu duệ là một trường hợp rất hiếm. Tôi chỉ mới được chiêm ngưỡng đúng một lần trong kiếp trước."
Dường như bị hấp dẫn bởi câu chuyện, Shino với ánh mắt dịu đi đôi chút hướng về Mick, giải thích cho Rix nghe.
Theo sau lời giải thích của Shino, Mick hào hứng bổ sung,
"Đúng vậy! Điều này rất hiếm! Và nghĩ xem, câu lạc bộ của bọn anh đang sỡ hữu một cái!”
"Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, bọn anh sẽ có một chú chim phượng hoàng con ra đời trong năm nay! Vì vậy! Bằng cách gia nhập câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí ngay bây giờ, em sẽ có thành tựu độc nhất là một phần của câu lạc bộ đã thành công trong việc ấp nở trứng phượng hoàng, và thậm chí còn hơn thế, 'nuôi dưỡng một chú chim phượng hoàng con từ đầu'! Anh đảm bảo rằng đây sẽ là một điểm mạnh đáng kể cho triển vọng tương lai đầy tốt đẹp trong sự nghiệp của em!"
"Chà, điều này sẽ hoàn toàn thay đổi mọi thứ và điều kiện đã được thoả mãn."
"Đúng thế. Với một thành tựu như vậy, chúng ta có thể dễ dàng lật kèo quyết định đuổi học của Rix trong phút chốc."
"Hmph. Có vẻ như việc thành thạo sử dụng ma thuật không thực sự cần thiết lắm, nên có lẽ nó sẽ phù hợp với Rix."
"Ugh... Nhưng mà, không hiểu sao... Tớ không thích ý tưởng để Rix-kun tham gia với những người này...”
Với một tiếng thở dài đồng loạt, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc mủi lòng chấp nhận.
"À thì, anh có mang quả trứng phượng hoàng đó đến gian hàng phía sau á, việc này là để cho các thành viên tương lai của câu lạc bộ có thể quan sát... Các em thấy sao? Muốn xem thử không?"
"Chà, em đoán là cuối cùng anh cũng chịu tuyển thành viên câu lạc bộ một cách đàng hoàng rồi nhỉ?"
"Em rất muốn xem ạ! Cảm ơn anh! Senpai!"
Rix gật đầu một cách hào hứng.
Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Mick, nhóm bạn di chuyển về gian hàng phía sau để xem trứng phượng hoàng.
——.
"Nào, các đàn em yêu dấu! Hãy mở to mắt ra mà nhìn đi! Đây là lần đầu tiên được công bố ở đất nước chúng ta! Một thành tựu kỳ diệu và vĩ đại kể từ khi Học viện Ma thuật Estoria được thành lập! Hãy chiêm ngưỡng, quả trứng phượng hoàng ―――! ...Huh?"
Trước mặt Rix và những người khác, có một quả trứng lớn được đặt trên kệ. Nó là một quả trứng tuyệt đẹp được điểm tô bằng những họa tiết sắc đỏ khiến người ta liên tưởng ngay đến sự rực rỡ của ngọn lửa. Tuy nhiên, có vẻ như ai đó đã xuất hiện ở đấy trước cả họ.
".........."
Phía trước quả trứng là một bóng người đang quay lưng về phía Rix cùng những người khác. Toàn thân người đó được che phủ bởi một chiếc áo choàng trùm đầu tả tơi và có dáng người tương đối nhỏ bé. Tuy chỉ nhìn qua bóng dáng thì thật khó để nhận định, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được sự nữ tính hay đúng hơn là sự trẻ thơ vô số tội toát nên từ đôi vai mảnh khảnh ấy.
Tuy nhiên, điều bất hợp lý ở đây lại chính là chiếc rìu quá cỡ được giắt trên lưng, tương phản rõ rệt với thân hình nhỏ bé của người đó.
Bóng dáng nhỏ bé đấy dường như bị cuốn hút bởi quả trứng, thậm chí còn tiến gần đến mức khó chịu, làm cho quả trứng hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của Rix và những người khác.
"Này, cậu kia. Việc vào đây là hoàn toàn cấm nếu không có sự hướng dẫn của thành viên cục chăm sóc sinh vật huyền bí chúng tôi. Anh rất tiếc, nhưng..."
Điều đó đã xảy ra ngay khi Mick định nói gì đó với bóng hình kia.
Squish(Chóp chép)... squish, squish... squish...
Từ phía của cái bóng hình đó, có thể nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Như thể ai đó đang đục vào một chất lỏng nhớt đặc quánh bằng miệng... một âm thanh tương tự như thế.
"C-Cái gì thế? Âm thanh gì vậy..."
"Ôi, chờ một chút... anh chợt nhớ ra... đáng nhẽ phải có một kết giới [tách rời] bao quanh kệ trưng bày quả trứng, nhằm ngăn bất cứ ai tiếp cận chứ... nhưng mà, có gì đó không ổn ở đây, kết giới đã hoàn toàn bị phá vỡ...?"
Mick ngay lập tức nhận thấy điều gì đó bất thường trong tình huống này.
Thud! Crash!
Vì một lý do nào đó, phần trên của quả trứng, chỗ có thể nhìn thấy từ nơi mà người đó đang đứng, bỗng nghiêng hẳn sang một bên và... rơi xuống sàn nhà.
Vật rơi xuống sàn là... mảnh vỏ lớn của quả trứng, thứ hiện đang bị tách đôi một cách gọn gàng từ trên xuống dưới.
"..........Huh? Huh? Huh?"
Giữa cái tình huống đầy bối rối và khó hiểu này, dáng người nhỏ bé ấy chậm rãi quay người lại.
"...........?"
Dưới chiếc mũ trùm đầu là một mái tóc vàng xù như kẹo bông, thuộc về một cô gái.
Với gương mặt của một thiếu nữ, nhưng dáng hình lại khiến cô trông giống như một đứa trẻ hơn là một cô gái. Cùng đôi mắt lớn xanh kỳ ảo như màu lục bảo, hiện đang mở to và không ngừng chớp mắt như thể cô đang bất giờ vì chuyện gì đấy. Và khoảnh khắc cô gái ấy quay lại, tình trạng của quả trứng phượng hoàng cũng được đưa ra ánh sáng, khi mà trước đó nó đã bị bóng hình của cô che khuất đi mất.
Có thể thấy thứ hiện đang nằm trên kệ là nửa dưới của quả trứng đã bị chia đôi một cách hoàn hảo... nhưng bên trong thì trống trơn. Ngoài ra, quanh miệng cô gái ấy vẫn còn dính cái thứ chất lỏng màu vàng sệt, đồng thời, đôi mắt thì nhấp nhả liên hồi như thể cô vẫn còn đang sốc. Nhìn từ tình huống này thì...
"Whoooa! Quả trứngggggggggggg!!"
Mick trợn mắt lập tức hét lên, sau đó thì ngã quỵ, rồi sùi bọt mép.
"Đ-Đợi đã, cô kiaaaaaaaaa!!! Có phải cô đã ăn nó không!?!? Quả trứng phượng hoàng đấy, cô thực sự đã ăn nó rồi sao???"
Randy hét lên trong cơn sốc tột độ.
"Cậu... Cậu chắc đang đùa thôi nhỉ?? Quả trứng phượng hoàng đó là bảo vật có giá trị tương đương với thu nhập trong năm của một quốc gia đấy, thế mà lại bị ăn mất ư?"
Serafina cũng la lên với vẻ mặt tái nhợt.
"Và hơn nữa, nếu nhìn từ góc độ của một sinh vật huyền bí thì nó vô cùng quý giá..."
Annie thì thầm trong sự kinh ngạc.
Và rồi.
"Tôi không biết nó là gì, nhưng nó ngon lắm! Quả trứng ấy!"
Cô gái nở một nụ cười tươi rói, chẳng có tí gì là hối lỗi cả.
"Mấy người là chủ nhân của quả trứng này phải không!?!?!? Ọp, chỉ là tôi đói quá thôi! Tôi thực sự xin lỗi! Nhưng, lính đánh thuê thì không nên mắc nợ ai! Có ai ở đây muốn tôi giết người nào đó hoặc một cuộc chiến nào mà chẳng thể thắng nổi không? Tôi là Tran và dù bề ngoài trông thế này thôi chứ tôi khá mạnh đó, vì vậy tôi chắc chắn có thể giúp được!"
"Gì đây!? Cái lối tư duy y chang nhau thế này!!" Đúng lúc đó thì Randy thốt lên điều ấy.
"Tran!?"
Đẩy Randy sang một bên, Rix bước tới gần cô gái và hét lên trong kinh ngạc.
"Huh? Gì vậy? Cậu biết cô ấy à?"
"Tran! S-Sao em lại ở chỗ này vậy!?!?"
Và rồi.
"Huh? Rix Anikie...?"
Cô gái tên Tran nhận thấy sự hiện diện của Rix và chớp mắt nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Sniff... Đại ca..."
Đột nhiên, từ đôi mắt của Tran, thứ trông chẳng khác gì những viên đá quý, đang dàn dụa nước mắt.
"Em không thể tin rằng đại ca của em đã chết... Em không thể chấp nhận được điều ấy, vậy nên em đã tìm kiếm khắp nơi trên chiến trường... Sau đó, em đã lần theo mùi của đại ca và cuối cùng là đến tận phía tây, ngay tại chỗ này... Sniff... Hic... Em... Em cuối cùng cũng tìm được đại ca... Cuối cùng cũng tìm thấy anh, đại ca à..."
"T-Tran..."
"Ahhh! Đại ca!!"
Trong khoảnh khắc tiếp theo, như thể bị nhấn chìm bởi cảm xúc, Tran lao về phía Rix, nâng chiếc rìu lớn trên lưng cô lên cao, vượt quá đầu—
"Đại ca!!!"
Tran giải phóng toàn bộ năng lượng bị dồn nén bấy lâu của mình, vung rìu một cách tàn nhẫn.
"Uooohhhh!!! Trannnnn---!?!"
Trong tích tắc, Rix nhanh chóng rút kiếm ra và chặn lại được đòn tấn công thần tốc đó. Tiếng va chạm giữa kiếm và rìu vang lên kèm theo đó là một loạt tia lửa bắn văng tung tóe---
Theo quán tính, chiếc rìu đang vung xuống kia đập mạnh vào nền đất, gây nên một vụ nổ khủng khiếp.
"Kyaaaaaa!?!?!?"
"Cái thứ sức mạnh gì thế này!??"
Sóng xung kích từ vụ nổ bùng phát về mọi phía, hất văng Annie và Serafina như những con búp bê vải. Sau đó, hình thành nên một cái hố hình miệng núi lửa.
"T-T-T-Tran?!? E-Em bị cái quái gì thế...?!?"
"Hmph... Chào đón tất cả và theo đuổi những kẻ đã đi, đến tận cùng của địa ngục'... Anh đã quên mất châm ngôn sắt đá của quân đoàn lính đánh thuê rồi sao?!?! Đại ca... Nếu anh không trở lại quân đoàn, thì coi như anh chọn cái chết! Vậy nên, hãy trở về với em đi, còn nếu như anh vẫn cương quyết từ chối, thì em sẽ dùng vũ lực---!"
Với một cú xoay người, Tran vung rìu một lần nữa bằng toàn bộ sức mạnh.
Rix cố gắng chặn nó lại bằng thanh kiếm của mình---
Nhưng do không thể chịu nổi đòn tấn công, cậu bị hất văng ngược lại bởi cú va chạm.
Và thế là theo quán tính, cơ thể của Rix đâm sầm vào gian hàng trứng, bằng cách đấy cậu vô tình phá hủy luôn chỗ đó cùng với mấy gian hàng quái vật phía trước.
"Trước khi trở lại quân đoàn, chắc anh về với đất mẹ luôn quá, nhưng mà anhhhhhhh!!!"
Tiếng hét của Rix mờ dần trong khoảng không, khi mà cậu nhanh chóng phóng đi với một lực khủng khiếp.
"Này! Đừng có chạy, Đại ca!!!"
Swoosh!
Đột nhiên, đôi cánh giống như cánh rồng trải rộng ra từ lưng Tran (có lẽ là do trang bị trên lưng cô ấy mở rộng ra).
Với một cú đập cánh mạnh mẽ, theo sau đó là một áp lực không khí khủng khiếp, Tran nhanh chóng tăng tốc nhằm đuổi theo Rix, người hiện giờ đang phóng đi như một mũi tên được bắn ra.
Và rồi---một thảm kịch khác đã xảy ra.
"Uwaahhhh!?? Sinh vật huyền bí từ sư đoàn quái thú đã trốn thoát rồi!!"
"Kyaaaaaa!?? Khônggggg!?!? Những xúc tu! Những chiếc xúc tu đang đến---!?!? Mmm♡"
"Eeeeeek!?!? C-cơ thể tôi, đang hóa đá, hóa đá---" (cạnh)
"Gyaaaaaah!?!? Mị đang bị ăn sống nè! Cứu mị vớiiiiiiiiiiiii!!!!!" (nhoằm nhoằm)
Ahhh, có vẻ như đám quái vật đã thoát ra từ mấy gian hàng bị phá hủy và bắt đầu tràn vào khu đường chính đông đúc, nơi có đầy ắp học sinh. Sự hỗn loạn khủng khiếp đan xen những tiếng hét chói tai vang đến chỗ Randy và những người khác, khiến họ chỉ biết ngây người ra đó.
"Ugh, đây đúng là một mớ hỗn độn..."
"C-có chuyện gì đang diễn ra với cô ấy thế...?"
"... .Chuyện đó có thể để sau. Chúng mình cần phải khống chế tình hình trước khi thiệt hại lan rộng hơn cái đã."
"Thật là phiền phức!"
Với một tiếng thở dài đầy mệt mỏi, Shino rút cây đũa phép ra, trong khi Serafina chuẩn bị thanh liễu kiếm(rapier) và cả bọn nhanh chóng tiến về phía trung tâm của sự náo loạn.
*Sơ yếu lý lịch *Glenn: First time :v