Chương 11: “Át Chủ Bài” Bùng Nổ
Khi trận chiến trở nên dông dài, sự chán chường của Gerald cũng theo đó tăng lên.
(Chuyện quái gì vậy... rốt cuộc chúng đang làm gì?!?! Một đám vô dụng...)
Gerald nghiến răng trong khi quan sát trận chiến từ phía sau.
Trận chiến giữa Tran và Rix, thứ đáng lẽ phải kết thúc một cách nhanh chóng, lại kéo dài ngoài dự đoán. Ngay từ đầu, nhờ sự cường hóa từ ma thuật của Gerald, Tran đã áp đảo Rix với một sức mạnh kinh hoàng mà chẳng thể cản bước.
Tuy nhiên, đến giữa trận, Rix dường như đã khôn khéo thay đổi chiến thuật, khiến cục diện trận chiến hoàn toàn thay đổi.
Mặc cho đòn tấn công của Tran cứ liên tục không ngớt, Rix vẫn có thể khéo léo đỡ đòn và phản công. Hơn nữa, điều khiến Gerald bực bội là Rix luôn tìm ra được sơ hở để phản công, bất cứ khi nào cậu có cơ hội.
Mỗi khi hắn cảm thấy chuyện ngày càng xa tầm với.
Thì là mỗi lần, Gerald phải tăng cường khả năng cảm quan để né tránh các đòn tấn công của Rix, một điều cực kỳ phiền toái đối với hắn.
Điều khiến Gerald khó chịu hơn nữa là Rix sở hữu một kỹ thuật, "Thanh kiếm ánh sáng," thứ chắc chắn sẽ tiêu diệt gã nếu trúng đích.
Do đó, Gerald không thể lơ là. Hắn phải cảnh giác mọi lúc.
(Và hơn nữa...)
Các học sinh năm nhất khác đang chiến đấu với Chimera cũng không ngừng gây khó dễ. Đặc biệt, việc năm nhất có thể đối đầu sòng phẳng với một Chimera—được tăng cường sức mạnh nhờ thánh tích của Ma Vương—là một việc cực kỳ phi thường.
Serafina, người luôn đứng ở tiền tuyến chiến đấu với Chimera, cô thể hiện mình xứng đáng với danh hiệu mà bản thân sở hữu, nổi tiếng là công chúa thiên tài với sức mạnh ma thuật áp đảo, khả năng kiểm soát Sphere và giác quan chiến đấu tuyệt vời. Thực lòng mà nói, Gerald phải thừa nhận rằng hắn đã đánh giá thấp cô.
Sức mạnh ma thuật của cô gái tên Shino cũng không thể xem thường. Mặc dù lượng ma lực và khả năng điều khiển Sphere của cô không bằng Serafina, nhưng kỹ năng của cô thậm chí còn vượt qua các giáo sư của học viện. Hơn hết, cô còn thể hiện sự hiểu biết đối với các cuộc chiến ma thuật một cách bất thường, như thể cô đã là một ma thuật sư kỳ cựu.
(Cô ta thực ra là ai...?)
Ngoài ra, còn hai kẻ yếu nhớt là Randy và Annie—cũng góp phần quan trọng trong những thời điểm mấu chốt bất ngờ, điều này càng khiến Gerald bực bội hơn.
Về cơ bản, Randy chỉ đứng sau bọc lót cho Serafina và Shino, nhưng có vài lần cậu đã can thiệp khéo léo để ngăn đội hình phía trước sụp đổ.
Cậu ta phủ lên mình trong một lớp màng bảo vệ bằng gió, chọn mục tiêu theo chiến lược đề ra, và giúp Serafina và Shino dễ dàng nhập cuộc hơn. Thực sự mà nói, điều này rất khó chịu. Cậu gà nhưng không phế.
Và Annie. Dù đuối hơn so với phần còn lại, cô ấy đã hỗ trợ tổ đội bằng phép [Ngủ] của mình, thứ có thể khiến một con quái vật như Chimera chuyển động chậm đi vài phần, và cô thậm chí còn chữa lành vết thương cho đồng minh bằng phép [Hồi Phục]. Một sự ức chế không hề nhỏ đối với Gerald.
(Cái quái gì đang xảy ra với đám năm nhất này vậy?)
Gerald chỉ muốn nhanh chóng nghiền nát bọn họ.
Hắn ta muốn triệu hồi thêm nhiều quái thú để trợ giúp mình, nhưng không thể bởi hiện giờ hắn đã chạm đến giới hạn do phải gồng gánh thêm việc điều khiển một cổ long.
Trong trường hợp này, Gerald dù có muốn cũng chẳng thể can thiệp vào bằng bất kỳ ma thuật nào cả.
Bởi đó là do Rix.
Việc này khiến Gerald phải gia tăng cường độ nhận thức bên trong Sphera một cách không cần thiết.
Và giờ hắn đã đến giới hạn. Dẫn đến việc hắn sẽ không thể sử dụng thêm bất cứ ma thuật nào trong trạng thái này. Nói cách khác là chiếu bí.
Gerald dần cảm thấy mình bị dồn vào chân tường từ mọi phía—
(Không được rồi, mình không thể để bị dồn vào chân tường. Thay vào đó, nếu duy trì được tình hình hiện tại, chúng ta có thể thắng...)
Đúng vậy.
Sớm thôi, quá trình tái lập khế ước bằng "Hư danh" với Tran sẽ hoàn tất.
Khi điều đó xảy ra, tất cả sẽ kết thúc.
Gerald có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của Tran, đồng thời triệu hồi thêm nhiều quái thú nữa.
Với điều đó, cán cân của trận chiến sẽ nhanh chóng nghiêng về phía Gerald.
Nghiêng về của phía hắn, nhưng—
"Haaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhh!"
"...Huh?"
Một lần.
Thêm lần nữa, Rix tránh đòn của Tran và lao thẳng tới Gerald với thanh kiếm rực sáng.
Tất nhiên, với nhận thức được tăng cường của mình, Gerald có thể cảm nhận hoàn hảo mọi chuyển động của Rix và né tránh chúng, nhưng...
(Hết lần này đến lần khác, cái tên đó rốt cuộc nguy hiểm đến nhường nào vậy?!)
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi Gerald chứng kiến Rix dễ dàng thoát khỏi sự cản trở của Tran, khiến nỗi thất vọng và sự nôn nóng bên trong hắn ta ngày càng trở nên dồn dập—
Và rồi, chuyện đó xảy ra.
(...!)
Gerald nhận ra.
Nhờ quá trình đào sâu vào quyền kiểm soát Tran thông qua "Hư danh," hắn giờ đây đã có thể hiểu rõ hơn về khả năng của Tran, và nhờ đó, hắn nhận ra rằng Tran có khả năng thay đổi cục diện chỉ trong tích tắc.
(Oh... ra vậy... hmph... đúng vậy... tất nhiên rồi, một cổ long đương nhiên phải sở hữu ma thuật này...)
Vào lúc đó, Gerald đã cầm chắc chiến thắng trong tay.
Không còn vấn đề gì cả.
Nếu hắn có thể khiến Tran sử dụng ma thuật này, trận chiến sẽ kết thúc ngay lập tức.
(Ngươi cũng khá rắc rối đấy, tên năm nhất! Nhưng nỗ lực của ngươi sau cùng cũng hóa vô ích thôi!")
——.
(Rix... vẫn chưa...!?)
Shino gấp gáp liếc nhìn Rix trong khi cậu ta vẫn đang bình tĩnh giao đấu với Tran. Dù cho cô đang bận rộn trong việc hỗ trợ Serefina, Randy, và Annie, cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, bất an.
(Sắp đến lúc rồi... cậu lại định một lần nữa vứt bỏ nhân tính của mình sao?! Tôi không tự tin là mình có thể mang cậu trở về như lần trước đâu...)
Khác với sự Shino, Rix lại không hề thể hiện một chút âu lo nào.
Cậu vẫn tiếp tục sử dụng thứ ánh kiếm chớp nhoáng đó để chiến đấu. Vấn đề không phải là Rix thiếu sức mạnh mà là sức mạnh quá đỗi áp đảo của Tran. Shino hiểu điều đó.
(...Rút lui thôi. Đây có lẽ là phương án tốt nhất...)
Nhưng phải làm gì đây?
Gerald, con Chimera, và Tran nữa.
Bằng cách nào mới thoát được khỏi vòng vây của ba kẻ địch đáng gờm này đây? Khi Shino bắt đầu cân nhắc các lựa chọn của mình, một điều bất ngờ đã xảy ra.
(...)
Tran, vừa mới đây còn giao chiến nảy lửa với Rix, đột nhiên tránh ra xa và giữ khỏng cách với cậu.
Lúc trước Tran chưa từng có hành vi tương tự.
(Cái gì thế...???)
Shino thể hiện sự bối rối, lúc này Tran hít một hơi sâu.
Và sau đó...
Snap.
Đầu óc Shino trở nên mơ hồ,và cô bị đánh bay đi.
——.
Cơ bản thì... đòn tấn công đó dùng âm thanh.
Một tiếng gầm inh tai nhức óc. Nguồn gốc của nó? Không gì khác ngoài tiếng hét của Tran. Cô chỉ đơn giản là há miệng thật lớn và gầm thật to—không gì hơn thế. Nhưng nó thật sự rất hiệu quả.
Một con rồng. Tiếng gầm như một cây cung lớn, ngôn từ tựa sao băng.
Một tiếng gầm làm chấn động không gian, mang theo chấn động cùng sức mạnh to lớn, xuyên thẳng qua linh hồn và tâm trí con người.
Tiếng gầm của rồng. Là những sinh vật vượt trên nhân loại trong chuỗi thức ăn, chiến thuật đe dọa của chúng là gieo rắc nỗi sợ hãi nguyên thủy vào trái tim con người, đập tan mọi suy nghĩ như một loại ma thuật. Tiếng gầm có thể làm con người cứng đờ bởi xiềng xích sợ hãi, có thể làm tê liệt cơ thể, gây mất khả năng nhìn, nghe, cảm nhận... ảnh hưởng đến mọi giác quan.
"Đây là ma thuật ngôn ngữ rồng, [Tiếng Gầm Áp Chế]." Nói ngắn gọn, đó là loại ma thuật mạnh mẽ nhất khẳng định vị thế của sinh vật mạnh nhất là loài rồng.
——.
"Ngươi thật thảm hại," Gerald nói, cười khẩy trước cảnh tượng đó.
"[Tiếng Gầm Áp Chế] của rồng có khả năng lựa chọn mục tiêu tấn công. Và bất cứ ai nghe phải sẽ mất khả năng duy trì Sphere, đồng thời cũng không thể suy nghĩ hay di chuyển cơ thể trong một khoảng ngắn ... giống như các người bây giờ ấy."
"........"
Khi Gerald trừng mắt nhìn, Shino, Serefina, Randy, Annie và Rix đứng đó, đông cứng tại chỗ. Dù cho kẻ địch đang ở trước mắt, bọn họ không hề có phản ứng gì, hoàn toàn bất động mà nhìn vào hư vô.
"...Các người đánh đấm cũng ra gì đấy, nhưng kết thúc tại đây thôi."
Với giọng khinh thường, Gerald ra lệnh cho linh thú ra đòn kết liễu.
"Hạ màn. Giết chúng, không cần khoan nhượng."
Sau khi mệnh lệnh được ban ra...
Tran và con Chimera tấn công Rix những người đồng đội đang trong tình trạng không thể phản kháng.
Kết cục đã quá rõ ràng.
Vào lúc đó, số phận của Rix và những người khác đã được định đoạt.
"Em đã chờ khoảnh khắc này mãi đấy."
Với một cú vung... bằng thanh kiếm ánh sáng.
Thanh kiếm rút ra như ánh sao vụt sáng, nhanh đến nỗi tựa như hai ánh chớp lóe qua.
Nhanh chóng cắt xuyên qua không gian của khu vực lân cận—chém đôi Chimera và đập Tran văng sang một bên.
Người tung ra đường kiếm dĩ nhiên là Rix.
"Em đã chờ, khoảnh khắc mà Tran chuyển mục tiêu tấn công sang người khác."
"Tên ngốc này!? Tại sao!?"
Gerald mở tròn mắt, choáng váng trước sự chuyển biến bất ngờ này.
"Bất kỳ ai nghe thấy [Tiếng Gầm Áp Chế] sẽ mất đi nhận thức, không có ngoại lệ! Lý nào mà—!!"
Rix bắt đầu xông tới chỗ Gerald, như thể cậu không thể nghe hắn nói gì.
(Khoan, hắn không nghe thấy à...?)
Gerald chợt nhận ra.
Nếu hắn ta sử dụng khả năng cảm nhận phi thường của Sphere để kiểm tra tình trạng của Rix, hắn đã có thể nhận ra sự thay đổi nhỏ, thứ mà hắn đã vô tình bỏ qua trong lúc tập trung quan sát các cử động của cậu.
Toàn thân Rix chi chít các vết thương, và bằng cách nào đó, lượng thiệt hại đó đã tăng lên thêm một ít. Thiệt hại đến—màng nhĩ của cậu.
(...Huh?)
Gerald vẫn chưa hết ngỡ ngàng, còn Rix, với đôi tai rỉ máu, vẫn đang quyết liệt lao đến. "Tên năm nhất này... đúng là đồ ngốc... hắn tự làm thủng màng nhĩ...! Ai lại dùng cách đó để chống lại [Tiếng Gầm Áp Chế] chứ?! Tên đó điên rồi sao?!"
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Đó là sự thật không thể phớt lờ.
"Không sao! Ta đã bỏ công thiết lập sphere mức độ cao như thế này, hoàn toàn có thể dự đoán hành động của hắn! Tấn công kiểu gì ta cũng tránh được thôi!"
Tránh đòn tấn công đầu tiên, giờ đây không còn gánh nặng từ việc phải kiểm soát con Chimera, Gerald dự định tung một đòn phản kích và kết thúc trận chiến. Hắn ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tin chắc rằng đây chính là thời khắc chiến thắng.
Nhưng mà—
"Hãy xem đây. Át chủ bài của em.'"
Rix, nhanh chóng tiến lại gần Gerald, ném thanh kiếm của mình.
—Hướng lên trên.
"Gì chứ?"
Gerald sững người lại trong một khắc khi chứng kiến hành động vô cùng khó hiểu của Rix. Trước mặt Gerald, Rix rút thứ gì đó ra khỏi tay áo choàng của mình.
Thứ đó là một quả bóng trông rất kỳ cục. Rix sau đó lấy ra ma cụ "Freighter" và bắt đầu đốt cháy quả bóng.
Diễn biến tiếp theo.
Quả bóng nổ tung, kèm theo một âm thanh chói tai và một vụ nổ lớn.
Đỏ, xanh, vàng... nhiều ngọn lửa màu sắc sặc sỡ phân tán khắp nơi. Đúng vậy, thứ phát nổ trong tay Rix chính là pháo hoa ma thuật.
"Gì hả?!?!"
Gerald sử dụng [Lá chắn] để bảo vệ bản thân khỏi vụ nổ, không khỏi bối rối. Tại sao Rix lại hành động như vậy?
Chưa kể Rix lại ở rất gần trung tâm vụ nổ, thiệt hại nhận phải là rất lớn. Ngọn lửa đầy màu sắc lan ra, một cơn bão lửa nuốt trọn lấy cậu.
Nhưng... Gerald nhanh chóng nhận ra.
Chính vào lúc này.
Một lượng thông tin bất thường trong phạm vi nhận thức của hắn ta.
"Q-Quá nhiều... thông tin...!??"
Pháo hoa ma thuật do Rix kích nổ tạo ra những tia lửa ma thuật có nhiều bước sóng khác nhau cùng lúc. Nói cách khác, mỗi tia lửa có thể được xem là một loại ma thuật khác nhau. Cơ bản là có quá nhiều thông tin trong tình cảnh hiện tại. Và việc
Gerald liên tục nâng cao khả năng cảm nhận để có thể bắt kịp chuyển động của Rix càng làm cho hắn dễ bị quá tải với lượng thông tin khổng lồ kia.
Và bây giờ, sự hiện diện của Rix, người mà Gerald cần chú ý đến nhất, đã bị luồng thông tin che lấp đi mất.
Không còn khả năng cảm nhận hỗ trợ, Gerald, một tên chiến binh gà mờ, không có tí hy vọng nào trước thể chất siêu phàm và kỹ năng võ thuật thượng thừa của Rix. Như thể để chứng minh điều đó—
"Hả...!?"
Rix biến mất ngay trước mắt Gerald.
Ngay tức khắc, hắn ta hoàn toàn mất dấu cậu.
"H-Hắn ở đâu?! Hắn ta biến đi đâu rồi!?"
Trong cơn hoảng loạn, Gerald giờ chỉ có thể dựa vào mắt thường để tìm kiếm Rix thay vì lệ thuộc vào Sphere— nhưng đã quá muộn.
"Ở đây này."
Rix đã vòng ra sau Gerald, bàn tay cậu đang giơ về hướng trần nhà.
"Huh!?"
Gerald hoảng hốt quay lại đối mặt với Rix,
Cùng lúc đó, thanh kiếm đang xoay tròn trên không trung rơi xuống, nó nằm gọn trong bàn tay đang duỗi thẳng của Rix mà cậu còn chẳng thèm ngước lên nhìn.
"Ah."
"Senpai. Cảm ơn anh đã chiếu cố—"
Trước cả khi nói hết câu, Rix đã dộng thẳng chuôi kiếm vào mặt Gerald. Một cú nhanh gọn. Nếu chỉ dựa vào giác quan thông thường, Gerald không tài nào có thể tránh được thanh kiếm của Rix.
"Aaargh!"
Với một tiếng hét thảm thiết, Gerald bị hất bay, hoàn toàn mất đi ý thức chỉ sau một đòn.
Crack!
Thánh tích ma thuật cũng theo đó mà vỡ vụn rồi tan biến vào hư vô.
Và như thế, với một quả pháo hoa, trận chiến với đơn vị trị an hòa bình đã đi đến hồi kết.