[Ngày X tháng O, trời đang mưa.]
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đang mưa như trút nước rồi lẩm bẩm: “Mình ghét thế giới này.” Hiện đã quá giờ trưa.
Sau khi ăn trưa, tôi định sẽ ra ngoài thị trấn để đi dạo…
“Cậu định đi đâu vậy? Bộ không xem dự báo thời tiết à?”
Aqua hỏi như thể đã biết dự định của tôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở thế giới này cũng có dự báo thời tiết.
Chúng được đăng lên những tờ báo buổi sáng và được viết bởi những thầy bói chuyên nghiệp.
“Tôi đọc dự báo rồi. Nhưng, tôi cứ nghĩ đó là lỗi đánh máy hay gì chứ, tại…”
Tôi chỉ vào con cá đang giãy đành đạch trong vườn nhà mình.
“Hãy cẩn thận với những cơn mưa bất chợt và cá. Tránh ra ngoài khi không cần thiết, và trong trường hợp bất khả kháng phải ra ngoài, nhớ chuẩn bị sẵn đồ bảo hộ. Cẩn thận với cá là cái quái gì? Tôi phải đề phòng cái thứ của nợ gì cơ?”
“Nghĩa là dù có loại cá cao cấp nào ở ngoài thì cũng đừng vội đi ra để bắt mà nên chờ trong nhà đến khi tạnh mưa. Vào thời điểm này trong năm, đại tinh linh mùa hè và đại tinh linh bão bắt đầu hoạt động nhiều hơn và thường xuyên đánh nhau, và bầu trời trở thành bãi chiến trường. Việc này tạo điều kiện cho các dải mây mưa hình thành, tích tụ trên trời và gây mưa lớn, thu hút cá từ khắp nơi đến tránh mùa hè oi bức.”
“Tôi đếch hiểu cô đang nói cái mẹ gì cả, tôi cũng đếch hiểu cái thứ đang xảy ra trước mặt tôi luôn.”
Tôi biết thế giới này có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng những hiện tượng phi lý này tôi không tài nào làm quen được.
“Sau đợt mưa lớn này cá sẽ rất rẻ đó. Tối nay chúng ta ăn sashimi và cá nướng đi.”
“Nghiêm túc hả? Cô định cứ thế mà chén luôn cá từ trên trời rơi xuống sao?”
… Và tôi thực sự là một thằng ngu trong cái thế giới lắm điều phi lý này.
“Aqua, Kazuma, em về rồi! Em muốn đi tắm một chút, ai đó cấp mana cho cái bình nước nóng được không?... Có một con cá trong mũ của em! Darkness, chị thử kiểm tra bên trong bộ giáp của mình trước khi đi tắm đi, biết đâu trong đấy có con cá nào thì sao!”
Megumin ra ngoài xả explosion vào buổi sáng được Darkness cõng về trong tình trạng ướt sũng. Con bé vui vẻ tóm lấy con cá đang cố nhảy ra khỏi cái mũ để bỏ trốn.
“Chị thực sự hi vọng có một con cá nhớp nháp nào đó bên trong cơ thể mình, nhưng có vẻ như không con nào có thể lách được vào khoảng trống của bộ giáp cả. Có lẽ lần tới chị nên mặc đồ nhẹ như Megumin…”
“Đừng vì lý do đó mà hạ thấp phòng thủ chứ! Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc, giờ thì giúp em bắt mấy con cá đang giãy đành đạch ngoài vườn kia nào!”
Hai người này vừa mới trở về đã ồn ào rồi. Nhưng có vẻ như họ đã quá quen với những chuyện như vậy, dù sao họ cũng là người được sinh ra ở thế giới này mà.
Thường tôi không muốn gặp mấy gã người Nhật chuyển sinh đâu, nhưng giờ thì tôi thực sự muốn trút bầu tâm sự với mấy gã này về những hiện tượng phi lý tại nơi đây.
“Nhìn kìa Kazuma, ở đằng kia có một con lươn!”
Dù lúc trước mới bảo tôi không được bước ra ngoài, lúc này Aqua đã chạy tót ra rồi. Cô ta là nữ thần nước nên có vẻ như những cơn mưa làm cho cô ta rất phấn khích.
Cô ta bắt được một con lươn đang giãy đành đạch trong vườn bất chấp cơn mưa xối xả.
“Nhìn này Kazuma, có cả cá bơn và cá tráp nữa. Chúng ta sẽ không phải lo vấn đề về cá trong một khoảng thời gian dài đấy!”
“Bắt được cá thì cũng tốt, nhưng nhớ cẩn thận cá rơi… Á!”
Ngay khi tôi vừa mới cảnh cáo Aqua, một con cá cam bất thình lình rơi trúng đầu cô ta.
Và khi cô ta đang cố đứng dậy thì một con cá ngừ mắt to lại rơi vào đầu cô ta tiếp.
Tôi đã phải cầm ô chạy ra vườn để mang Aqua, lúc này đang nằm lăn lóc không khác gì con cá ngừ kia vào trong trước khi lại có thêm cá rơi vào đầu.
[Ngày O tháng △, trời nhiều mây.]
“Đồ quỷ cái Lalatina! Ta ở đây là để vạch trần những tội ác của cô!”
Darkness bất ngờ bị buộc tội ngay giữa bữa tiệc cho các quý tộc.
Người buộc tội cô ấy là một quý tộc trẻ có mái tóc vàng nhạt cùng một khuôn mặt đẹp trai, hẳn hắn ta là một gã nổi tiếng.
Cả phòng tiệc rơi vào im lặng.
“Hãy ngừng ngay việc bắt nạt Tia, con gái của bá tước Dortrin ngay! Hơn nữa… ta tuyên bố sẽ hủy bỏ hôn ước với cô! Đừng cố theo đuổi ta nữa! Hôn ước này đã được sắp xếp bởi cha mẹ ta nhưng vừa nhìn cô ta đã thấy ghét rồi. Ta không thích những con ả xấu nết, ta thích những cô gái xinh đẹp như Tia cơ!”
Không khi ở đó vốn đã rơi vào yên lặng từ khi có lời buộc tội rồi, vậy mà giờ Darkness còn bị từ chối nữa chứ.
Và chính cái người vừa bị từ chối đó-
“………”
“Hự…! Dừng lại đi! Đừng có bóp cổ ta nữa… Ta sẽ chết thật đấy!”
“Dustiness – sama, xin hãy dừng tay!”
“Tôi hiểu sự tức giận của ngài, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ sự tình nên cứ thả anh ta ra đã!”
Tên quý tộc trẻ vừa tuyên bố hùng hồn lúc trước đã bị Darkness bóp cổ.
“Darkness… cô tìm được người ưng ý từ khi nào vậy! Dù đã ở với tôi lâu như vậy… tốt hơn hết là cô nên giải thích đi!”
“Đúng thế, sao chị lại giữ một bí mật như thế với bọn em?”
“Khoan đã, Darkness vừa bị từ chối nên bọn tôi ở đây để an ủi cô.”
“Mọi chuyên rất phức tạp nên mấy người im đi! Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!”
Đây là yến tiệc của các quý tộc.
Hôm trước, một số lượng cá cao cấp đã rơi từ trên trời xuống nên các quý tộc đã tổ chức một buổi yến tiệc.
Vì quá rảnh và chả có việc gì để làm nên chúng tôi đã bám theo Darkness, người được mời đến bữa tiệc và lần ra được chỗ này.
Sau đó Aqua bảo sẽ giữ im lặng, tôi thì quấy rối cô ta và Megumin đe dọa nên Darkness cuối cùng cũng thỏa hiệp để chúng tôi đi theo với điều kiện phải giữ im lặng.
“Gư, gư…! Đúng là một con ả bạo lực. Tia đã đúng về cô!”
Anh chàng vừa bị bóp cổ đứng dậy với đôi mắt hơi ướt, bằng cách nào đó anh ta vẫn dám thẳng thừng đối mặt Darkness.
Tôi đã nghĩ mình nên can thiệp, nhưng nghĩ rằng chuyện có thể sẽ trở nên rất thú vị nên lại thôi.
Anh chàng kia chỉ thẳng vào Darkness.
“Để ta nói lại lần nữa! Ta đã tìm được tình yêu của đời mình rồi! Vì thế nên ta từ chối cô!”
“Dustiness – sama!”
“Dustiness – sama, tôi biết là ngài đang cảm thấy thế nào, nhưng cứ nghe anh ta nói hết đi đã!”
Anh chàng vừa bị Darkness tặng cho một đấm hiện đang nằm lăn quay trên tấm thảm với nước mắt lưng tròng.
“Chà, ai cho anh được quyền nói chuyện với người có tước vị cao hơn mình mà không xin phép vậy. Hơn nữa, thật thô lỗ khi ngay lần đầu gặp nhau mà anh đã nói gì đó về hủy bỏ hôn ước, rồi thì ý anh là sao khi nói muốn ta từ bỏ anh…”
Darkness, người vừa cho anh chàng một đấm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Và rốt cuộc anh là tên quái nào?”
“Cô không biết ta là ai ư? Dối trá, cô không lừa được ta đâu! Ta không quan tâm tước vị của cô cao như thế nào…! Hả, tước vị cao hơn? Ý cô là sao?”
Vì lý do nào đó, anh ta bắt đầu mất đi bình tĩnh và có những hành vi đầy đáng ngờ.
Một quý tộc đã bước đến chỗ Darkness và thì thầm vào tai cô ấy.
“… Con trai nhà tử tước Pinz, Vice? Tôi không nhớ đã nghe đến cái tên này bao giờ.”
“Bằng chứng đã có đủ cả rồi! Giả nai không có tác dụng gì đâu, Lalatina! Á!”
Anh chàng tên Vice đó vừa bị tát cho phát đơ người.
Darkness không hề muốn bị gọi là Lalatina ở ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Một quý tộc chứng kiến mọi chuyện nãy giờ đã nói với Vice.
“Vice – sama, ngài có chắc là mình không nhầm lẫn đấy chứ? Vị này là Dutiness Ford Lalatina, con gái của công tước Dutiness.”
“Ể?”
Vice cứng đơ người sau khi nghe vị quý tộc kia nói, sau đó nhìn xung quanh một cách đầy nghi ngờ và cuối cùng hướng ánh mắt về phía Darkness.
“Vậy đây không phải là Lilac Rod Lalatina, con gái của tử tước Lilac à…”
Các quý tộc xung quanh đồng loạt lắc đầu, còn mặt mũi của Vice trở nên tái mét.
Darkness chỉ vào Vice.
“Được, xử tử tên này ngay lập tức.”
“Là lỗi của tôi khi nhầm người, tôi xin lỗi, làm ơn tha lỗi cho tôi!”
Vice rối rít xin lỗi Darkness và các quý tộc khác đã coi đây chỉ là một màn kịch hài hước, cuối cùng anh ta đã được tha tội chết.
Sau đó, Vice đã kể cho tôi nghe về câu chuyện đằng sau dẫn đến vụ nào động vừa rồi.
[Ngày □ tháng O, trời mưa.]
“Kazuma-san, Kazuma-san, đây là con lươn mà chúng ta bắt được trong trận mưa lớn hôm nọ nhưng có gì đó hơi lạ về nó. Tôi đang định ăn kabayaki cho bữa trưa, nhưng tôi tự hỏi con lươn này có ổn không? Nó có thật là lươn không vậy?”
Aqua nói vậy khi nhìn vào chậu nước trong bếp.
Lẽ ra hôm nay đến phiên Aqua phụ trách việc nấu nướng nhưng chúng tôi đã bắt được rất nhiều loại cá cao cấp nên tôi, người có skill nấu nướng, sẽ làm bếp trưởng.
“Đừng có hỏi tôi thế, tôi có biết gì về thế giới này đâu. Không phải có cả những loài lươn to hơn, hay thậm chí là lươn khổng lồ sao? Mà lươn nào thì nướng lên cũng ngon thôi…”
Khi tôi nhìn vào chậu nước cùng Aqua, tôi thấy một con rắn có vảy đang bơi ở đó.
“… Đây chắc không phải là rắn biển hay lươn moray đâu đúng không? Mà dù thế nào đi nữa thì nó cũng không phải là lươn đâu nhỉ?”
“Tôi cũng không biết nữa. Lúc bắt được nó, tôi rất vui vì cứ nghĩ nó là một con lươn cơ. Này, cậu nghĩ có thể làm được kabayaki với nó không? Hay mình nên nấu cơm?”
Thật luôn, con của nợ này định chén một con rắn lạ hoắc đấy à?
“Không, tôi không biết liệu nó có phải rắn biển hay không, nhưng chẳng phải quái vật rắn thường sẽ có độc sao? Tôi nghĩ chúng ta nên ném nó đi.”
“Ngay cả lươn cũng có độc trong máu nên tôi nghĩ không có thứ gì trên đời là không ăn được cả. Ý tôi là, hôm nay tôi đang muốn ăn kabayaki nên đành chịu thôi.”
Nếu cô ta muốn vậy, tôi sẽ cho cô ta thử độc.
Ngay khi tôi đang chuẩn bị cho tay vào chậu nước.
“Kyuu!”!
“Đau!? Á, cái gì thế này? Đau quá đi mất!”
Con rắn mà tôi định tóm lấy phun nước từ mồm nó ra, và bàn tay đang đưa ra của tôi bị đẩy lùi lại vì áp lực nước.
“Không biết vừa rồi có phải hơi thở nước không nữa. Con này chắc không phải là lươn đâu.”
“Nhìn là biết mà! Nhìn này, tay tôi bị chảy máu rồi! Aqua, chữa cho tôi với!”
Sau khi phải nhận đòn phản công bất ngờ, tôi nhờ Aqua chữa trị cho mình.
Con rắn sau khi thấy điều này thì ngóc đầu ra khỏi chậu nước rồi tiến đến chỗ Aqua.
“Gì vậy, nó tính làm gì tôi sao? Không biết nó là rắn nước ngọt hay rắn biển, nhưng nếu nó nghĩ mình có thể đánh bại cả một nữ thần nước… Ô gì đây? Nó thích tôi đấy à?”
Con rắn ghé sát đầu vào ngón tay của Aqua như có ý rằng nó không có thù địch nào cả. Có lẽ hai đứa này có thể làm bạn vì cùng mang thuộc tính nước.
“Mi đã bị thu hút bởi hào quang từ nữ thần nước. Cũng gọi là có mắt nhìn đấy.”
“Nó tìm những cơn mưa lớn để tránh nóng nên đã đến đây, đúng không? Tôi nghĩ nó coi cô như cái vòi nước trong công viên đấy.”
“Đừng đánh đồng tôi với những thứ như thế, dù sao tôi cũng là một nữ thần đấy. Nhưng đây cũng là một vấn đề. Tôi sẽ không thấy thoải mái nếu phải làm thịt nó cho bữa trưa khi nó yêu mến tôi thế này.”
Cô hẳn là vẫn chưa bỏ cái ý định chén nó đâu ha.
[Ngày O, tháng ◇, trời nhiều mây.]
“… Cứ thế, vụ phun trào cực lớn do pháp sư vĩ đại Saito gây ra đã tạo một miệng núi lửa khổng lồ ở núi Peperon, thứ sau đó là nơi khai sinh ra thành phố miệng núi lửa Peperon.”
Megumin kết thúc câu chuyện của mình trong một dinh thự của một quý tộc là họ hàng xa của Darkness.
Cô bé nãy giờ nghe câu chuyện một cách chăm chú giơ tay lên và hỏi.
“Megumin-sensei, tại sao họ lại xây dựng một thành phố ngay tại đó ạ? Không phải núi lửa Peperon sẽ có nguy cơ phun trào tiếp hay sao?”
Tên của cô bé là Liliantine.
Cô bé thông minh đến mức thật khó hình dung đây chính là họ hàng của Darkness, và nhờ được học với Megumin mà hiện tại khả năng học tập của cô bé đang được tăng lên nhanh chóng.
Mấy ngày trước, Megumin nhận được lời đề nghị làm gia sư cho cô bé thông qua lời mời từ cha Darkness vì có tin đồn rằng Hồng Ma Tộc là những người có trí thông minh cao.
Darkness và tôi đã cố gắng thuyết phục con bé, nhưng chẳng hiểu sao Liliantine lại thích Megumin, và hiện tại đây là cách chúng tôi dạy con bé.
“Đó là một câu hỏi hay. Trước hết, tại sao họ lại xây dựng thành phố ở một nơi như vậy? Một lý do cho việc đó chính là họ không có đủ tài chính để xây thành, vì thế nên họ đã xây thành phố trong miệng núi lửa để để có một bức tường thành tự nhiên. Tiếp theo, đây là điều quan trọng, đó chính là Peperon có các mạch nước ngầm và nguồn nước ngọt tự nhiên dồi dào. Còn về vụ phun trào mà nhiều người lo lắng, thực tế là do đại tinh linh sống trên núi Peperon lúc đó bị thu hút bởi manatite chất lượng cao đã chuyển sang một ngọn núi khác, vì vậy khả năng xảy ra một vụ phun trào tiếp theo là rất thấp.”
“Ra là vậy… Em hiểu rồi, cảm ơn Megumin-sensei!”
Nghiêm túc mà nói, các tinh linh thực sự bị thu hút bởi manatite à?
Tôi cùng Darkness đi theo Megumin với tư cách là người giám hộ của em ấy, nhưng thành thực mà nói, những bài học của em ấy về thế giới này thực sự rất thú vị.
“Nào, giờ thì em có câu hỏi dành cho hai người đây. Mặc dù chiến dịch phá hủy Destroyer lần thứ hai đã không thể phá hủy được Destroyer, nhưng nó vẫn được coi là một thành công. Hai người có biết lý do cho tại sao không?”
““!””
Darkness và tôi chỉ làm nhiệm vụ giám sát tiết học, vậy mà chẳng hiểu sao tự nhiên lại bị đặt câu hỏi.
Chúng tôi chỉ đang giám sát để chắc chắn rằng Megumin sẽ không có hành vi thiếu suy nghĩ nào, nhưng vì lý do nào đó mà em ấy đối xử với bọn tôi như học sinh của mình vậy.
Làm thế quái nào mà tôi, một thằng người Nhật, biết về cái chiến dịch phá hủy Destroyer lần thứ hai này được?
“Tôi không biết nhiều về lịch sử, vì thế nên câu hỏi này xin dành cho tiểu thư Darkness đây.”
“Ể!? K-Không, tôi cũng có học về lịch sử mấy đâu…”
Megumin chỉ vào chúng tôi với cây gậy giảng dạy của mình trên tay.
“Thật là, câu dễ thế mà hai người cũng không trả lời được! Đây là kiến thức mà một người yêu thích Destroyer cần phải có đấy nghe không? Trước hết, Pháo đài di động Destroyer có rất nhiều chân, vì thế bất cứ nơi nào nó đi qua đều được canh tác rất nhiều…”
Khi mà Megumin đang ba hoa về Destroyer dù không ai hỏi, tôi thì thầm với Darkness.
(Này Darkness, con bé đang hơi phấn khích mà tự coi mình là giáo viên rồi. Chúng ta có nên dừng con bé lại không?)
(Gượm đã Kazuma, trên thế giới có một số lượng những kẻ yêu thích Destroyer nhiều đến mức đáng kinh ngạc đấy. Có thể chúng ta đang thiếu một chút kiến thức căn bản nên cứ để đấy xem thế nào đã.)
“… Đúng vậy, đó chính là những quái vật đã bị đè chết bởi Destroyer! Xác của chúng đã cung cấp dinh dưỡng cho đất và tạo ra những vùng đất màu mỡ. Bằng cách này, nơi diễn ra chiến dịch phá hủy Destroyer lần hai đã được người ta biến thành các vựa lúa khổng lồ…”
Khi nói những điều này, Megumin phấn khích đến nỗi bắt đầu khua tay múa chân với cái gậy trên tay…
[Ngày O tháng ▽, trời mưa.]
Đó là một buổi chiều yên bình, Darkness đang ngồi đọc báo một cách nhàn nhã với tách trà trên tay, còn tôi với Aqua đang ăn vặt bằng mấy cái bánh trà trước mặt Darkness.
Đột nhiên, Megumin nói gì đó sau khi nhìn vào chậu nước trong bếp.
“Aqua, Myororin ăn cái gì thế? Chắc là cá nhỉ, vì nó là rắn biển phải không?”
“Myororin là cái gì? Đừng có đặt cho đứa nhóc này một cái tên kỳ quặc vậy chứ. Tên của nó là Melvillei, Hải long vương Melvillei. Hiện giờ nó trông như một con rắn biển yếu đuối, nhưng với quyền năng của Nữ thần nước, tôi đã phong cho nó danh hiệu Hải long vương.”
Melvilley, hoặc là Myororin, khá thích cái tên được cường điệu hóa mà Aqua đặt cho mình.
Con rắn nhỏ đang bơi trong chậu nước có vẻ không vui khi bị đặt một cái tên kỳ quặc, đã dùng hơi thở nước bản thu nhỏ phun vào mặt Megumin khi con bé nhìn nó.
“Á, cái quái gì vậy! Mày muốn gây sự với tao chứ gì? Dù mày chỉ là một con rắn nhỏ, tao sẽ không nương tay đâu đấy, biết chưa?”
“Này Megumin, em đừng có mà bắt nạt đứa nhóc này. Chị muốn sau này khi lớn lên, nó sẽ tấn công vào lâu đài Quỷ vương từ dưới biển. Chị tin rằng một khi đã lớn khôn, nó sẽ đủ sức thổi bay lâu đài của hắn với hơi thở nước của mình. Không có nghi ngờ gì hết, mắt nhìn vật sáng suốt của chị luôn đúng.”
Aqua, cái đứa đã tin rằng con gà đang bắt sâu ngoài vườn kia là một con rồng vừa hùng hồn tuyên bố như vậy.
Rõ ràng lúc mới bắt được, cô ta đã nghĩ Melvillei là một con lươn.
“Chị đã nổ hơi quá khi cho rằng nó là Hải long vương rồi đấy. Nó sẽ được làm bữa tối cho Chomusuke của em trước khi kịp lớn thôi… Ai da!”
Như thể Melvillei thấy ghét những gì Megumin vừa nói, nó phun nước với một lực còn mạnh hơn ban nãy vào thẳng trán Megumin.
“Tao chịu hết nổi rồi Melvillei! Không đến lượt Chomusuke đâu, tao sẽ đem mày ra làm kabayaki ngay và luôn!”
Darkness, người nãy giờ vẫn ngồi đọc báo nhìn chằm chằm vào Melvilley đang gầm gừ với Megumin một cách thô bạo, như thể cô ấy đang muốn nói gì đó.
… Đúng hơn, Darkness đang nhìn đi nhìn lại hết tờ báo trên tay đến Melvilley rồi bắt đầu toát mồ hôi hột.
Thấy Darkness như vậy, tôi nhẹ nhàng giựt lấy tờ báo từ tay cô ta.
“Á! Anh đang làm gì vậy hả?” – Darkness phản đối lại một cách tự nhiên.
“Im đi, là do phản ứng của cô nãy giờ khiến tôi có dự cảm chẳng lành! Tôi không biết bài báo viết gì, nhưng tôi sẽ tiêu hủy nó mà không đọc. Tôi sẽ coi như chưa từng chứng kiến tờ báo này.”
“A-Anh…! Không, khoan đã, nếu những gì viết trên báo là sai thì không sao. Nhưng nếu nó đúng thì chúng ta không thể cứ thế bỏ qua chuyện này được…!”
Tôi nhét đống kẹo vào mồm Darkness để cô ta không thể nói hết câu.
“Đừng có nói gì nữa. Có những thứ trên thế giới này mà chúng ta không nên biết. Ví dụ như, kim loại quý adamantite thực chất được làm từ phân của lũ ốc sên adama chẳng hạn…”
“… Có đúng là adamantite… được làm từ phân của lũ ốc sên đó không? Vậy nghĩa là bộ giáp làm bằng adamantite của tôi…”
“Tin chuẩn đấy.”
Lão già dạy tôi skill thợ rèn đã nói như vậy, đó chắc chắn là tin chuẩn.
Khi Darkness vẫn còn đang ủ rũ như thể thứ gì đó quan trọng của cô ấy vừa bị ô uế, tôi nói:
“Vì vậy, Melvillei chỉ là một con rắn biển thôi, ok?”
“… Tôi hiểu rồi, dù không tốt tí nào nhưng điều đó cũng ổn thôi. Đúng là đôi khi không biết gì là tốt nhất… Nhận tiện, anh có thể nhét kẹo vào mồm tôi như vừa nãy được không?
Ước gì tôi không biết cô là một tiểu thư từ một gia đình quý tộc đấy.
[Ngày □ tháng O, trời mưa.]
Đêm qua Aqua đã phản ứng khá dữ dội trước việc nướng Melvillei lên ăn.
“Hãy bắt đầu việc kinh doanh vịt củ hành đi.”
Nhỏ phản ứng dữ dội đến mức bỏ đi đâu cả đêm, nhưng bây giờ lại quay về rồi lại nói thứ gì đó như vậy.
“… Sao tự nhiên cô lại nói về việc nuôi tôm vậỵ? Tự nhiên ấm đầu à?”
“Đừng có nhầm lẫn, đó là vịt củ hành. Giết hoặc chén vịt củ hành có thể mang lại rất nhiều điểm kinh nghiệm đấy. Chúng ta sẽ nuôi vịt củ hành rồi bán lại cho các quý tộc với giá cao, kiểu gì chẳng có lãi!”
Đây là một ý tưởng khá hay nhưng thật khó để chăn nuôi mà không có tí kiến thức nào.
“Đây không phải là việc mà tay mơ có thể làm đâu. Nhiều con có thể sẽ chết trong quá trình chăn nuôi và khiến chúng ta mất rất nhiều tiền.”
Sở dĩ việc chăn nuôi tiềm ẩn rất nhiều rủi ro là vì việc phải quản lý những sinh vật sống đòi hỏi rất nhiều sự tỉ mỉ.
“Kazuma ngốc nghếch, cậu nghĩ tôi là ai cơ chứ? Nếu con vịt nào đó yếu đi, tôi sẽ dùng phép hồi phục lên nó, còn nếu nó chết thì tôi sẽ hồi sinh nó luôn.”
“Tôi nghe nói phép hồi sinh là ma thuật cấp cao nhất mà một đại tu sĩ có thể sử dụng, vậy mà cô lại định dùng nó chỉ để chăn nuôi ư?”
Thành thật mà nói, tôi nghĩ việc mở một cửa hàng cung cấp dịch vụ hồi sinh người chết sẽ tốt và kinh tế hơn nhiều.
Darkness nãy giờ vẫn đang nghe cuộc trao đổi giữa tôi và Aqua.
“Đúng là việc kinh doanh chăn nuôi vịt củ hành có thể đem lại rất nhiều lợi nhuận nếu thành công, nhưng tôi nghe nói để khởi nghiệp thì cần một nguồn vốn khá lớn. Cô định tính sao với số tiền đó?”
“Tôi đã có sẵn ý tưởng cho việc đó. Vịt củ hành là loài rất thích sống ở dưới nước, vì thế tôi đang có ý định nuôi chúng ở hồ chứa nước của Axel. Nếu chúng ta bắt được kamonegi thì sẽ có thể nuôi chúng miễn phí ở đó.”
Thế quái nào mà cô ta lại nghĩ rằng mình có thể thả động vật hoang dã ở hồ chứa của cả thành phố vậy?
Rõ ràng là có cả tá vấn đề, chẳng hạn như việc cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn vì việc đó, cộng với việc lũ vịt củ hành có thể sẽ bỏ trốn, nhưng có vẻ như cô ta đang rất nghiêm túc với phi vụ này.
“Tôi hiểu rồi, thôi thì chúc cô thành công. Nếu cô thực sư làm được thì khi ấy nhớ mua tặng tôi chai rượu hảo hạng đấy nhé.”
“Cậu đang nói điều ngu ngốc gì vậy? Kazuma cũng sẽ phải tham gia cùng tôi.”
Hả, tại sao?
“Nếu chúng ta sử dụng hồ chứa nước mà không có sự cho phép thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, và muốn bắt vịt củ hành cũng không hề dễ. Có chỗ nào có thể bắt được vịt củ hành với số lượng lớn không?”
“Miễn là Darkness giúp đỡ thì chúng ta sẽ được cho phép sử dụng hồ chứa thôi. Về vấn đề vịt củ hành, tôi nghĩ muốn bắt được chúng sẽ phải dựa rất nhiều vào vận may của Kazuma. Nếu tôi dùng phép [Blessing] lên Kazuma, có lẽ lũ vịt củ hành sẽ tự kéo đến đấy.”
Đừng có đối xử với tôi như vậy.
“K-Không, tôi không muốn dựa dẫm vào quyền lực của gia đình mình đâu… Hai người nghĩ sao về việc sử dụng cái hồ cách xa thành phố thay vì hồ chứa nước? Nó không thuộc quyền sở hữu của ai cả, vậy nên ta có thể sử dụng nó tùy thích.”
“Thật ra tôi vẫn thích ở gần thành phố hơn, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Vậy thì Kazuma sẽ phụ trách việc tìm bắt vịt củ hành nhé.”
“Nếu mà tôi tìm được vịt củ hành ấy, tôi sẽ biến chúng thành điểm kinh nghiệm ngay và luôn.”
… Sau khi thương lượng một hồi, cuối cùng chúng tôi đã thỏa thuận rằng với mỗi một con vịt củ hành tôi bắt được, tôi sẽ nhận được một thứ từ đống kho báu của Aqua.
Đó là loại sake thượng hạng mà bất cứ ai thích uống rượu sẽ cực mê, tôi rất mong chờ được nếm thử nó.
[Ngày X tháng O, trời nhiều mây.]
“Và đó là nguyên lý của định luật trao đổi ma thuật tương đương. Định luật này đã được phát hiện bởi pháp sư thiên tài Hiyohiyo.”
“Trao đổi ma thuật thương đương… được phát hiện bởi Hiyohiyo… Kiến thức mới này đã được tiếp thu!”
Hôm nay là một buổi học như thường lệ.
Tôi và Darkness vẫn đang giám sát, và có vẻ như đây là một buổi học khá ổn.
Nếu cứ thế này, tôi nghĩ việc giám sát sẽ không còn cần thiết nữa…
“Sensei, đến giờ rồi…”
“Đúng vậy. Hãy bắt đầu tiết học lịch sử yêu thích của Liliantine nhé.”
Nghe những lời đó của Megumin, Liliantine vỗ tay.
Megumin bắt đầu viết lên bảng.
“Vào năm 2622 theo lịch của Hồng ma tộc, vị pháp sư vĩ đại Pekepon đã dẫn dắt các Hồng ma nhân khác đánh bại tà thần Piyokko…”
(Này, Hồng ma tộc thực sự có lịch sử dài thế cơ à?)
(K-Không, ngay cả hoàng gia Belzerg còn không được lâu đời đến thế. Hơn nữa, cái tên của vị tà thần kia thật kì quái. Tôi chưa từng nghe đến câu chuyện nào như thế cả, nếu có nghe thì tôi chắc chắn không quên đâu…)
…Tôi quyết định sẽ phải giám sát con bé thêm một khoảng thời gian nữa.
[Ngày ◇ tháng O, trời nhiều mây.]
Dọc theo con sông cạnh Axel, tôi lẩm bẩm:
“Nghiêm túc đấy à? [Blessing] thật sự có tác dụng vậy sao…”
Sau khi Aqua dùng phép này lên tôi, một đàn vịt củ hành thực sự đã đi đến chỗ tôi và tôi đang phải đấu tranh nội tâm giữa việc bắt chúng hay biến chúng thành điểm kinh nghiệm.
“Vận may của anh kinh thật đấy… Anh may mắn đến mức có thể dễ dàng tìm được loại quái vật quý hiếm thế này, nếu tận dụng tốt, anh hoàn toàn có thể kiếm được rất nhiều tiền…”
Darkness, người đang đi với tôi không ngừng cảm thán.
“Cũng không hẳn, nếu tôi ham hố quá mức và sử dụng vận may của mình cho lòng tham thì dễ gặp chuyện lắm. Tôi biết tôi có thể thắng đa số ván bài ở sòng bạc, nhưng tôi không cá cược nhiều đến thế, cô hiểu chứ?”
“Tôi hiểu rồi… Vậy là nữ thần may mắn Eris cũng khá nghiêm khắc trong mấy thứ đỏ đen.”
Ờ, cái người mà cô vừa nói thật ra khá là thích thi thố đấy, cô ta thậm chí còn thách đấu tôi ngay lần đầu gặp mặt.
“Nhân tiện, chúng ta nên làm gì với lũ này đây? Ta có nên bắt chúng rồi thả chúng vào cái hồ gần thành phố không?”
“Đúng rồi, lũ vịt thường có tập tính đi theo con đầu đàn. Nếu chúng ta bắt được con đầu đàn đó và thả nó về phía cái hồ, ta có thể di chuyển những con khác trong đàn một cách tiện lợi và an toàn.”
Tập tính này giống như vịt mẹ và con ấy, nếu đúng là như vậy thì chuyện này sẽ được giải quyết nhanh thôi.
Tôi tóm lấy con vịt đang đi đầu hàng…
“Này Darkness, cô nghĩ sao nếu chúng ta biến một con thành điểm kinh nghiệm?
“Ư… Không được, nhìn chúng quá dễ thương…”
Darkness cứng đờ người, tỏ vẻ bối rối trước lời thì thầm ác quỷ của tôi.
Một đàn vịt củ hành đang lạch bạch phía sau tôi khi tôi tóm con đầu đàn.
Tôi khá chắc đây là lý do vì sao mọi người lại do dự.
Chà, không nhiều người có thể săn vịt củ hành không chút do dự sau khi thấy cảnh này đâu…
[Ngày □ tháng O. trời mưa.]
“Xin lỗi, làm ơn mở cửa cho em. Em mang Megumin về nè.”
Cả Megumin lẫn Yunyun người đều ướt đẫm nước, trở về với một đống vịt củ hành.
“Nghe nè Kazuma! Ở cái hồ nơi em cùng Yunyun đấu tay đôi có một đàn vịt củ hành luôn! Đúng vậy, em đã gom chúng lại một chỗ rồi biến chúng thành điểm kinh nghiệm! Hôm nào cũng thế này thì tốt quá…. Á đau quá, đau quá! Chị đang làm cái quái gì vậy?”
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!!!”
Có vẻ như trang trại vịt củ hành của Aqua đã bị Megumin huỷ diệt.
Hôm nọ khi đi tìm lũ vịt củ hành này, tôi thực sự đã nghĩ sẽ chẳng có ai săn chúng mà không do dự đâu, nhưng tôi quên mất là những kẻ như con nhóc này tồn tại.
“V-Vịt củ hành dù sao cũng là một loại quái vật nên việc Megumin làm về lý thì không sai, nhưng…”
Darkness bỗng trở nên nữ tính đến bất ngờ rồi bật khóc, có lẽ cô ấy đang nhớ lại cảnh đàn vịt lạch bạch hôm qua.
Khi Aqua vẫn đang lao vào công kích Megumin bất động, tôi nhặt mấy con vịt củ hành đem vào bếp.
Tối đó, chúng tôi và Yunyun cùng nhau tận hưởng vịt củ hành.
[Ngày ▽ tháng O, trời mưa.]
Lalatina được mời đến bữa tiệc do bá tước Pins tổ chức.
Tôi được đi theo với tư cách là người hộ tống, và tại đó đã xảy ra một cuộc ẩu đả.
Vice, cậu con trai của bá tước Pins từ lần trước luôn phản đối về hôn ước với ‘Lalatina’. Cô nàng phản diện bị bỏ rơi này đã thách đấu với anh ta.
Đó không phải là Lalatina tôi biết mà là ‘Lalatina’ của nhà Lilac.
Một cuộc đấu tay đôi giữa Vice và ‘Lalatina’ do Lalatina nhà tôi làm chứng đã diễn ra, và sau cùng ‘Lalatina’ đã dành chiến thắng.
‘Lalatina’ tưởng rằng Lalatina định xử tử Vice vì bị từ chối, nhưng chuyện lại có diễn biến khá bất ngờ.
Vice nói hai người gặp nhau lần đầu là do cha mẹ sắp đặt, nhưng theo ‘Lalatina’, đó là một sự phản bội trắng trợn. Cô ấy nói rằng đã gặp Vice từ khi còn nhỏ và cả hai vẫn thường đi chơi với nhau.
Ngay khi cô ấy rất hào hứng khi cuối cùng cũng sắp được đính hôn với Vice yêu quý của mình, nhưng Tia đến từ gia tộc Dortrin đã quyến rũ anh ta. Điều này dẫn đến việc ‘Lalatina’ đã bắt nạt Tia.
Sau khi nghe những lời tâm sự của ‘Lalatina’, Tia đã tha thứ cho cô ấy. Khi đó, Vice quay sang nhìn ‘Lalatina’ với ánh mắt trìu mến hơn.
Sau đó, ‘Lalatina’ nói thêm.
“Tuy nhiên, vì tôi đã thắng trong trận đấu tay đôi vừa rồi nên Vice sẽ thuộc về tôi.”
Sau đó Tia đã ngay lập tức nhảy vào thách đấu ‘Lalatina’, khiến chỗ này trở nên rất hỗn loạn.
Cuối cùng trận đấu đã kết thúc với kết quả hòa, và phần thưởng được kết hôn với Vice sẽ phải đem lên tòa giải quyết.
Lalatina có vẻ như hơi bực bội vì nãy giờ mọi người cứ luôn mồm nói cái tên “Lalatina”.
[Ngày ▼ tháng o, trời mưa.]
Dạo gần đây có một việc làm tôi khá bận tâm.
Khi con Melvillei mà Aqua tha về nhìn lên trời, trời lập tức đổ mưa.
Hình như đúng là có một vài ma pháp cấp cao có thể thao túng thời tiết, nhưng nãy giờ đâu có dấu hiệu nào của việc ai đó sử dụng phép thuật.
Melvillei lớn nhanh đến nỗi cái chậu nước này không đủ lớn để chứa nó nữa.
Aqua đề xuất làm một cái ao trong vườn nhà rồi để Melvillei vào đó.
Darkness đào một cái hố trong vườn, sau đó đổ đầy nước vào đó. Thế là nhà mới của Melvillei đã được làm xong.
Megumin cũng muốn giúp làm hố, nhưng rõ ràng con bé sẽ sử dụng Explosion và tạo ra nguyên một cái miệng núi lửa chứ không phải hố đâu.
Ý kiến của tôi về việc nên thịt Melvillei để làm kabayaki đã hoàn toàn bị phớt lờ.
[Ngày x tháng XX, trời nhiều mây.]
Tiết dạy của Megumin ngày càng trở nên đáng ngờ.
Sau vụ Ác thần, ngày càng lòi ra nhiều thành tựu của Hồng Ma Tộc mà ngay cả Darkness cũng chưa nghe tới bao giờ, như là đánh bại thần hủy diệt, đánh bại rồng cổ đại, và đánh bại cả một đại ác quỷ nữa.
Tôi đã bỏ qua việc con bé dạy Lililantine những thứ này vì quả thật nếu hợp sức với nhau, những điều này là hoàn toàn khả thi với Hồng Ma Tộc. Nhưng trong tiết học hôm nọ, Megumin đã nói rằng nền văn minh nhân loại từng sụp đổ một lần, và Hồng Ma Tộc là những người duy nhất còn sót lại sau sự kiện đó, và rằng họ đã truyền lại kiến thức và sự văn minh cho thế hệ nhân loại sau này.
Con bé rõ ràng là nói điêu, vì Hồng Ma Tộc là một đám người được cải tiến và có lịch sử khá ngắn.
Darkness đang lo lắng rằng Liliantine sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực bởi cái lịch sử lố bịch này.
[Ngày ◆ tháng ○, trời mưa.]
Aqua nói rằng cô ta muốn mở một trang trại nuôi tôm.
Cô ta nhờ tôi bắt một vài con tôm, vì thế tôi đã đưa cô ta mấy con tôm hùm đất mà tôi bắt được dưới sông và bảo rằng đó là tôm non. Cô ta sau đó thả chúng xuống ao rồi bắt đầu nuôi.
Aqua nói với tôi rằng lũ này rất dễ nuôi vì chúng ăn gì cũng được.
Mà nghĩ lại, hình như tôi chưa lấy phần thưởng của cô ta từ phi vụ vịt củ hành.
Tôi sẽ lấy chai rượu sake cao cấp của Aqua tối nay.
[Ngày ▲ tháng ○, trời mưa.]
Khi tôi đòi Aqua phần thưởng như đã hứa, cô ta đưa tôi một viên đá có hình thù kỳ lạ. Khi tôi định ném nó đi, cô ta lập tức trở nên tức giận và nói rằng đó là viên đá cực hiếm với hình dáng tuyệt vời chỉ có thể được hình thành nhờ dòng nước chảy từ sông và phải lăn một cách tuyệt diệu nào đó.
Ngay cả khi cô ta nói vậy, tôi vẫn đếch thấy hòn đá này đặc biệt chỗ nào cả, nên tôi nói với cô ta rằng tôi không muốn nó, thế là Aqua cầm nó về phòng với một nụ cười trên môi.
Lạ thật, thấy cô ta quý nó thế tự nhiên tôi lại thấy muốn lấy nó.
Nói mới nhớ, dạo này hễ cứ khi nào Melvillei nhìn lên trời là lại có mưa.
Tôi cũng muốn làm gì đó lắm chứ, nhưng hôm nọ khi tôi tiếp cận nó với một con dao trên tay, tôi đã bị nó phản công bằng một đòn hơi thở nước cực mạnh.
Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, tự hỏi có phải mình đã thua một con rắn biển không.
[Ngày ○ tháng ○, trời mưa.]
Một phiên tòa để giải quyết việc đính hôn với Vice đã được diễn ra dưới sự chứng kiến của Lalatina nhà tôi.
Tại phiên tòa, phía ‘Lalatina’ ban đầu cho rằng việc Vice đơn phương hủy hôn là trái luật nên vô hiệu, và Lalatina cũng đồng ý với việc đó.
Đáp lại điều đó, phía Tia lập luận rằng một nữ phản diện bắt nạt người khác như ‘Lalatina’ hoàn toàn không phù hợp với Vice, và Lalatina cũng đồng tình với điều đó.
Trong khi hai người họ tranh cãi gay gắt, tôi đã bảo Lalatina mang máy nói dối vào, và hóa ra việc bị ‘Lalatina’ bắt nạt là do Tia bịa ra.
Lẽ ra chuyện sẽ kết thúc ở đó nhưng lại lòi ra việc ‘Lalatina’ và Vice chơi với nhau từ thuở nhỏ cũng là dối trá nốt.
Cuối cùng, có vẻ như ‘Lalatina’ và Tia đã tiếp cận Vice vì tài sản kếch xù của anh ta.
Khi Vice bắt đầu mất niềm tin vào loài người, Lalatina đã đe dọa rằng nếu chuyện không được giải quyết thì sẽ tước danh hiệu quý tộc của cả ba, khiến họ hoảng loạn vô cùng và bắt đầu bàn bạc với nhau.
[Ngày ◇ tháng ○, trời mưa.]
Khóa gia sư của Megumin cuối cùng cũng đến hồi kết.
Thành thật mà nói, câu chuyện về cuộc chiến của Hồng Ma Tộc với thần sáng thế và đại ác quỷ trong cuộc chiến lần thứ sáu giữa Thiên Đàng và Địa Ngục cũng hay đấy, nhưng có khi còn chẳng có cuộc chiến lần thứ nhất nữa cơ.
Liliantine là một cô bé thông minh, vì vậy có lẽ cô bé hiểu rằng đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng và ngồi nghe như một câu chuyện thú vị.
Ngoài những tiết học lịch sử ra, những tiết học khác thực sự rất tốt và hiệu quả. Điểm số của Liliantine đã được cải thiện và cha mẹ của cô bé rất hài lòng.
Nếu như Liliantine không bắt đầu làm mấy động tác kỳ quái thì có lẽ Darkness đã cho phép Megumin tiếp tục công việc làm thêm này rồi, nhưng…
[Ngày x tháng XX, trời mưa.]
Một vụ náo động lớn đã xảy ra ở ao nuôi tôm của Aqua.
Có vẻ như lũ ếch đã tụ tập và định cư luôn ở đó vì bị thu hút bởi đám tôm hùm đất mà Aqua nuôi thả.
Một ủy thác tiêu diệt hết lũ ếch đã được giao khẩn cấp, và cái ao nuôi tôm đó không thể được sử dụng trong một khoảng thời gian vì các mạo hiểm giả phải chiến đấu liên tục ở đó.
Tôi đã rất sợ phải bồi thường thiệt hại, nhưng rồi họ lại cho chúng tôi xây một cái ao mới.
Megumin định tạo ra một cái hố khổng lồ, và sau đó Aqua sẽ cung cấp nước.
Aqua, cái đứa đáng lẽ ra phải thấy ăn năn sau khi bị mắng mỏ lại đang lẩm bẩm điều gì đó kiểu như: “Rùa thì sao nhỉ…”, khiến tôi cũng thấy tò mò.
Ngoài ra, thật thú vị khi giờ đây Melvillei đã mọc thêm cả chân.
[Ngày □ tháng ○, trời mưa.]
Đám cưới của Vice cuối cùng cũng đã được tổ chức.
Sau khi bàn bạc, có vẻ họ đã đi đến quyết định Vice sẽ kết hôn với cả hai.
Ở thế giới này, đa thê vẫn được cho phép phần nào như một biện pháp để chống lại sự suy giảm dân số gây ra bởi quân đội Quỷ vương.
Đôi mắt của Vice lúc này đầy mệt mỏi và thiếu sức sống, nhưng thành thực mà nói, tôi rất ghen tị với anh ta vì cả hai cô gái kia đều thực sự rất xinh đẹp.
Ngoài ra, sau khi kết hôn, ‘Lalatina’ đã đổi tên thành Lalatine.
Có vẻ như cô ấy đã đổi tên một chút khi ghi vào giấy đăng ký vào gia đình của Vice.
Lalatina mỉm cười vì một lý do nào đó, nhưng chắc tôi sẽ hỏi cô ấy về điều này sau.
[Ngày △ tháng ○…]
Mưa đã kéo dài mấy ngày liên tục rồi.
Tôi nói khi nhìn ra cửa sổ.
“… Này, về Melvillei…”
Megumin và Darkness quay sang nhìn tôi.
“Melvillei làm sao? Nó vừa mới học được trò mới hay lắm. Nó có thể dùng hơi thở nước để giữ quả bóng trên không trung nè.”
Aqua chỉ vào Melvillei, lúc này đang ló đầu ra khỏi cái ao và giữ quả bóng trên không trung một cách hoàn hảo.
“Việc đó cũng tuyệt đấy, nhưng mà… Nó không phải là một con rắn biển, nó là một thứ mà chúng ta không nên giữ làm vật nuôi.”
Melvillei tiếp tục lớn nhanh như thổi, đến mức cái ao này cũng không chứa nổi nó nữa khi giờ cái đầu nó lúc nào cũng ló ra ngoài.
Cái ao rộng tận ba mét đấy.
Thế là nó phải nằm cuộn tròn vào một cách tù túng.
“Đúng vậy, Melvillei không phải là rắn biển mà là Hải Long Vương. Đã đến lúc xây cho nó một mái ấm lớn hơn rồi.”
“Không, tôi nghĩ nên thả nó xuống sông hoặc đại loại thế. Nếu nó cứ tiếp tục lớn lên như thế này, thì đến cả việc mang nó ra sông để thả cũng là bất khả thi.”
Nó lớn như vậy nên sẽ phải sử dụng đến cả xe đẩy.
“… Này, Darkness. Lần trước tôi không để cho cô nói hết, nhưng cô đã đoán ra được Melvillei thực sự là con gì rồi phải không? Rốt cuộc nó là thứ quái gì thế?”
Thành thật mà nói, tôi không muốn nghe điều này chút nào, tôi muốn bỏ đi và gạt hết vấn đề sang một bên…
“… Có một bài báo nói rằng một sinh vật biển khổng lồ gọi là Leviathan đã đến một thành phố cảng nào đó. Leviathan đang trong mùa sinh sản và di cư đến những nơi nhiều mưa. Sợ rằng…”
“Được, tôi sẽ vứt nó đi ngay và luôn.”
Tôi đã định tạnh mưa mới đi, nhưng giờ không có thời gian nữa.
Leviathan là mấy sinh vật nguy hiểm và xấu xa trong game.
Ngày hôm sau-
Tôi đã phải trấn an Aqua, người liên tục phàn nàn về việc thả Melvillei đi. Hiện giờ, nó đang được cho vào một cái bình chứa khổng lồ và được chở bằng xe đẩy.
“Nếu muốn, chúng ta có thể thả nó từ trên thác nước xuống và lấy danh hiệu “Leviathan Slayer”. Nếu nó lớn hơn nữa, nó sẽ bị săn, và thực sự, ngay cả việc thả nó ở gần đây cũng rất nguy hiểm đấy.”
“Leviathan giống như một tinh linh hơn là quái vật, chúng rất thông minh. Chúng chắc chắn sẽ không làm hại những người mà chúng đã gắn bó đâu.”
“Nên nhớ rằng cô bắt nó với ý định là để làm thịt đấy.”
Theo Darkness thì con sông ở Axel đổ thẳng ra biển, nên nếu thả Melvillei ở đây thì tự nó sẽ tìm được đường về với đại dương thôi.
Megumin vừa nói vừa vỗ vào lưng Melvillei.
“Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng em bắt đầu thấy gắn bó với nó rồi… Kazuma, anh có có chắc là không thể thả nó gần đây được không?
“Nó sẽ tiếp tục phát triển và trở nên quá lớn, thả nó gần đây không ổn chút nào đâu, cái hồ sẽ trở nên quá nhỏ với nó. Vì lợi ích của chính nó, chúng ta buộc phải thả nó về với đại dương.”
Darkness, người đang đặt tay lên chiếc xe đẩy, gật đầu tỏ rõ vẻ ăn năn.
“Lẽ ra tôi nên nói sự thật về Melvillei cho Aqua và Megumin trước khi mọi chuyện xảy ra như hiện giờ, tôi thành thực xin lỗi.”
“Cô đã định nói cho mọi người biết, nhưng là tôi đã chặn họng cô. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này.”
Melvillei nhìn cuộc trao đổi của chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu, nhưng rồi…
“Này Melvillei, khi con ra biển, con sẽ phát triển và lớn hơn bây giờ rất nhiều. Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ cùng tấn công lâu đài Quỷ vương. Mẹ đặt nhiều hi vọng vào con lắm đó, Hải Long Vương của mẹ.”
“Rõ ràng lúc đầu cô đã gọi nó là con lươn…”
Chúng tôi rời khỏi Axel và hướng về dòng sông trong khi kéo chiếc xe đẩy.
Con sông này ở khá gần Axel nên tôi nghĩ sẽ không có gì bất trắc xảy ra, nhưng…
“Này Kazuma, lũ ếch khổng lồ, thiên địch của chúng ta xuất hiện kìa!”
“Kazuma, em dùng Bạo liệt ma pháp nhé? Nhưng nhỡ đâu lũ ếch khác sẽ bị âm thanh từ vụ nổ thu hút…”
Lũ ếch khổng lồ khét tiếng của Axel đã xuất hiện và chặn đường chúng tôi.
“Tôi sẽ không bị nhắm làm mục tiêu vì đã mặc áo giáp kim loại, nhưng Melvillei, nó không thể di chuyển nên sẽ rất nguy hiểm. Tôi sẽ sử dụng kỹ năng [Decoy] để đánh lạc hướng chúng…”
Darkness ngừng kéo xe rồi rút kiếm ra.
Một con ếch đã đủ khổ rồi, bốn con như này thì đúng là thảm họa.
Có lẽ hôm nay chúng tôi đành hoãn lại việc thả Melvillei đi và dùng Explosion xử hết đám này, sau đó nhanh chóng rút lui…
“Kyuu!”
Khi tôi vẫn còn đang nghĩ về việc rút lui, Melvillei bỗng rú lên và giải phóng hơi thở nước, xử đẹp một con ếch.
“Hả…!?”
Tôi thốt lên sững sờ, đòn tấn công vừa rồi thậm chí còn để lại một cái lỗ trên bụng con ếch.
Sau khi con ếch kia bị đánh bại, Melvillei tiếp tục tấn công hết con này đến con khác!
“Hay mình giữ luôn Melvillei ở nhà đi.”
“Khoan đã Kazuma, thế còn kế hoạch?”
Melvillei mạnh khủng khiếp.
Sau khi tiêu diệt hết đám ếch, nó lại nằm trong bể chứa một cách thư giãn như chẳng có gì vừa xảy ra.
“Nó vừa xử hết đám thiên địch của chúng ta đấy. Hơn nữa, chẳng có vẻ gì là nó đã cạn kiệt ma lực cả, và về sau nó sẽ càng mạnh hơn nữa đúng không? Nếu có nó trong đội, ta sẽ chẳng bao giờ phải lo về hỏa lực nữa. Và nó còn mọc mấy cái chân nhỏ nữa, như vậy là nó có thể sống ở trên cạn phải không?”
“Em phụ trách hỏa lực rồi, Melvillei nên được thả về biển, nó chắc chắn sẽ thấy vui khi ta làm thế!”
Megumin nói một cách hoảng hốt, sau đó tôi gõ vào vẩy của Melvillei.
“Hơn nữa, Leviathan cũng là một loài thuộc họ rồng, nên vảy của nó cũng rất cứng. Tôi thấy còn cứng cáp và chắc khỏe hơn cả Darkness nữa.”
“L-L àm gì có chuyện đó, tôi cứng cáp hơn nó là cái chắc! Crusader là class cứng cáp nhất, làm sao tôi có thể bị một con rắn biển đánh bại được!”
Aqua nói chen vào khi Darkness gọi Melvillei là rắn biển.
“Chà, về phần tôi, tôi thấy việc giữ lại Melvillei là hoàn toàn ổn. Leviathan thuộc hệ nước, nên khi lớn lên nó sẽ học được phép thuật. Có thể tôi sẽ dạy nó một vài phép…”
“Kyuu!”
Khi Melvillei kêu lên, tay phải của tôi bỗng lóe sáng.
Đó là vết thương nhỏ trên tay tôi do Melvillei gây ra khi tôi cầm dao cố xiên nó.
Vết thương đó biến mất như thể đã được chữa lành…
“Khoan đã, rõ ràng là con đang dùng phép hồi phục! Làm thế quái nào mà một con lươn có thể sử dụng phép hồi phục được!?”
Megumin đặt tay lên cằm, có ý hơi phán xét khi Aqua gọi Melvillei là con lươn.
“Em đoán là nó đã học được phép hồi phục khi nhìn Aqua thi triển. Nhưng nhìn nó có năng khiếu với phép hồi phục như vậy, em tự hỏi không biết có phải do nó có một đức tin mạnh mẽ không?”
“Nói cách khác, ý em là nó rất gắn bó với chị, một nữ thần sao? Không được đâu nhé, Melvillei, phong ấn phép đó vào ngay. Nếu con dùng phép đó, con sẽ chiếm vị trí nhân vật của mẹ mất!”
Thật ra tôi thấy việc Melvillei có thể sử dụng hơi thở nước còn khiến nó trở nên tuyệt vời hơn Aqua.
Ba người kia bỗng chốc nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
“Hãy thả Melvillei về biển trước khi mặt trời lặn. Nhanh nào, Kazuma.”
“Tôi cũng sẽ đẩy xe thật nhanh. Ở trong bể chứa kia chắc nó thấy chật chội và khó chịu lắm, vì vậy nên tôi muốn thả nó về sông, về biển càng sớm càng tốt.”
“Mẹ đã ban cho con phép hồi phục, vì vậy nên con sẽ sống tốt ngay cả khi đã trở về biển, Melvillei. Con không thể ở lại đây được nữa đâu, vậy nhé? Nếu những mạo hiểm giả khác tìm thấy con, con sẽ bị nướng chín mất.”
Thấy ba người kia bỗng quay lưng lại với mình, chẳng hiểu sao Melvillei lại chui vào cái bể chứa với vẻ mặt dễ chịụ.
Chắc là nó không hiểu những gì chúng tôi đang nói đâu nhỉ…?
Aqua nói rằng Leviathan là một loài rất thông minh, Melvillei đã dùng phép hồi phục lên tôi ngay khi tôi nói rằng muốn giữ nó lại…
Cuối cùng chúng tôi đã đến cái sông.
“Mevillei, đừng bao giờ quên rằng mẹ là người mẹ thần thánh của con. Thỉnh thoảng mẹ sẽ đến biển chơi nên sẽ gọi con nhé. Thêm nữa, nếu con thấy bất kỳ con quái vật nào hoặc Quỷ vương quân, hãy tiêu diệt chúng bằng hơi thở nước con nhé.”
“Kyuu!”
Mevillei kêu lên một tiếng để đáp lại những lời của Aqua.
Tôi không thể ngừng nghĩ rằng có khi nó còn thông minh hơn Aqua.
Liệu có ổn không khi chúng tôi thả Melvillei về biển?
Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ những gì mình đã viết trong nhật ký gần đây.
Chẳng phải Mevillei còn đáng tin gấp vạn lần lũ người trên thế giới này sao?
“Này, nếu bây giờ tao bao nuôi mày, cho mày ăn ba bữa một ngày và thỉnh thoảng cho mày uống rượu thì liệu mày có chịu ở lại không? Tao nghe nói rồng thích uống rượu-“
“Melvillei, đi nhanh lên con! Đừng nghe thêm một lời nào từ tên này nữa!”
Melvillei có vẻ hứng thú với đề nghị của tôi trong phút chốc, nhưng rồi Aqua đã lùa nó về phía đại dương…
[Ngày ▲ tháng ○, trời nắng.]
Sau khi Melvillei đi, trời đã ngừng mưa.
Thật lòng mà nói, tôi thấy nhớ nó. Nhưng có lẽ nó cũng muốn về với đại dương.
Gần đây trời đã nắng trở lại.
Nhờ vậy, tôi và Megumin đã thực hiện công việc xả phép hằng ngày một cách dễ dàng hơn.
Và ngay khi tôi đang tận hưởng điều đó, tôi nhận được lệnh triệu tập từ cảnh sát…
Tôi đi đến đồn cảnh sát, trong lòng ngờ ngợ rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra…
[Ngày ▼ tháng ○, trời nắng.]
Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Kazuma bị cảnh sát bắt.
Cậu ta sẽ được thả tối nay và Darkness sẽ đến đón.
Megumin đã ra ngoài để mua món mà Kazuma yêu thích.
Tôi đã chuẩn bị loại rượu mà tôi rất thích, nhưng tôi tự hỏi liệu điều này có giúp cậu ấy tha thứ cho mình không.
Hãy để tôi gửi đến cậu vài lời xin lỗi, và rằng bản thân không phải là người duy nhất có lỗi trong chuyện này.
Đúng là tôi đã đứng tên Kazuma để vay tiền nuôi rùa mai mềm, nhưng tôi không hề có ý định lừa dối những kẻ cho vay nặng lãi kia, và Megumin mới là người đã tiêu diệt hết lũ rùa mai mềm vì mờ mắt trước đống điểm kinh nghiệm, vì vậy tôi không nghĩ mình hoàn toàn có lỗi.
Nhưng tôi không nghĩ Kazuma sẽ chấp nhận lời xin lỗi kiểu như vậy, nên tôi sẽ không nói ra mà viết vào đây.
Xin lỗi nha~!
[Ngày ◇ tháng ○, trời nắng.]
Tôi đã phải ngồi tù ba ngày vì tội danh lừa đảo.
Hơn hết, nếu như tôi không kiếm tiền và trả nợ trong thời gian sớm, tôi sẽ lại bị bắt.
Thật bất công, nhưng đây là cái dị giới khốn nạn chết tiệt, vậy nên tôi đã sớm từ bỏ việc phàn nàn.
Có vẻ như dạo này Aqua thường xuyên đọc trộm nhật ký của tôi, vậy nên đây sẽ là lần cuối tôi viết nó.
Còn bây giờ…
Con khốn Aqua cần phải bị trừng phạt-