Chương một: Người con gái mà bạn vô tình gặp trên tầng tượng hình như….
Chuyện diễn ra vào đầu mùa hè, trời nắng gắt như muốn thiêu đốt mọi thứ.
Hôm ấy, sau khi tan học, do ngồi trong cái lớp bí bách cả buổi, thành ra đầu óc tôi cứ ong ong khó chịu. Thế rồi, chả hiểu sao, tôi đã thấy mình ở trên tầng thượng rồi.
Mà nhớ lại, chắc là tôi lên đây để kiếm tí gió mát để giải nhiệt.
Tôi nên về nhà và nằm thư giãn trong phòng máy lạnh chứ nhỉ———
Thôi thì, mình đã lỡ đưa ra lựa chọn ngu ngốc rồi.
“———Hử?”
Quá mải mê tận hưởng khí trời, tôi hoàn toàn không nhận ra có ai đó đã ở đây từ trước.
Một lúc sau, ánh mắt tôi chạm trúng “cô ấy”, và tôi giật nảy người vì sự hiện diện đầy bất ngờ này.
Mái tóc dài đen tuyền, pha nhẹ ánh xanh dương, thật đẹp, gương mặt sắc sảo tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Ngực của cổ thì không phải hàng khủng cho lắm, nhưng nó cũng không hề bé tí nào.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết tôi và người này đang sống ở hai thế giới cách biệt.
Tên của chị ấy là ‘Yaegashi Yui’.
Hiện nay đã học năm thứ ba, và cũng đang là một hội trưởng hội học sinh được nhiều sự mến mộ.
Không ai là không biết cổ cả.
“Em cũng đến đây hóng gió à?”
“Hể?”
Đột nhiên Yaegashi-senpai lên tiếng, và tôi bị đơ một lúc.
Chết dở.
Hiếm lắm chị ấy mới chào hỏi mình. Nếu cứ thế này, trông như kiểu tôi đang bơ người ta vậy.
“Vâng, phải ạ… kiểu kiểu vậy.”
“Đúng nhỉ. Nhưng xui ghê, nó không được mát như chúng ta tưởng.”
“...Quả thật.”
Mặc dù sự căng thẳng đang khiến tôi hơi bị mất tập trung, nhưng tôi vẫn nhận ra cái nóng trên đây, hay nói đúng hơn là cái nóng ở ngoài trời vẫn khác hẳn với cái nóng ẩm bên trong lớp học.
Hơn nữa, đang là trên sân thượng mà.
Do không có thứ gì che đi ánh nắng trực tiếp, nên cũng khá khó chịu.
“Chị cũng lên đây ở hưởng mát à, Yaegashi-senpai?
“Ừm, mà em biết tên chị á?”
“Ờ thì tất nhiên. Chị là hội trưởng hội học sinh cơ mà.”
“Mình là hội trưởng hội học sinh… haha, tự nhiên nghe người khác nói vậy cứ thấy ngại ngại ý.”
Chị Yaegashi bắt đầu đỏ mặt.
Sinh vật nào mà lại đáng yêu thế này?
Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một chủ tịch nghiêm túc mà tôi hình dung, tim tôi bắt đầu đập mạnh.
“À ừm, chị lên đây cho mát thôi, nhưng có vẻ chị đã nhầm rồi. Hội học sinh sắp có cuộc họp, và chị cần phải cho ráo mồ hôi trước khi đi.”
“Em hiểu rồi.”
“Ấy thế mà thay vì hết mồ hôi, chị lại đổ thêm nhiều hơn nữa rồi…ehehe.”
Yaegashi-senpai, ướt đẫm mồ hôi.
Ngay khi ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu, tôi nhanh chóng liếc sang và quan sát toàn bộ người chị ấy.
Chỉ trong 0.1 giây.
Não bộ của tôi đã in sâu hình ảnh đó chỉ trong cái chớp mắt.
(Ôi… không không)
Mình phải là một quý ông.
Ngay cả khi tôi có thể nhìn thấu được quần lót của Yaegashi-senpai trong khoảnh khắc đó, nhưng đưa mắt ra chỗ khác mới là thứ mà một thằng đàn ông chuẩn mực nên làm————
Mà, tôi cũng có nhìn được gì đâu, tiếc thật.
“Sao thế?”
“À, không có gì ạ”
“Vậy sao…”
Tôi mỉm cười đáp lại chị Yaegashi.
Biểu lộ sự thất vọng lúc này là điều quá tầm thường.
Với một quý ông hạng nhất như tôi, cần phải tỏ ra thật điềm tĩnh.
“Chị nhớ rồi…. em là Hanashiro ở lớp mười-một đúng không?”
“Hể?”
“Mm, xin lỗi, chị bị lộn sao?”
“À không, không hẳn… chị nhớ đúng rồi đấy… Nhưng em và chị đã bao giờ gặp nhau trước đây đâu? Thế mà chị vẫn nhớ được tên em á?”
“Ừm, chị nhớ mà, sau cùng thì chị vẫn là thành viên hội học sinh. Chị có thể nhớ được hết tên của học sinh trong trường đấy chứ.”
Ai lại có thể nhớ mấy cái đó cơ chứ.
Mà chị ấy nhắc về nó lại rất thản nhiên, không phải dạng khoe khoang, điều này làm tôi lại càng thấy senpai thật phi thường.
Trường này thì có gần nghìn học sinh.
Nhớ được hết tên học sinh thì thực sự là siêu khó đấy.
Ê mà đây có phải tiêu chuẩn bắt buộc để trở thành chủ tịch hội học sinh không?...
Không, chắc không thể đâu.
Đứng trước Yaegashi Yui, một con người siêu phàm, tôi đang bị run rẩy.
Thật sự đấy.
Nhớ tên tất cả học sinh trong trường là một khả năng đáng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi đối với những người bình thường.
Liệu thứ phải hào quang rực rỡ ấy đang khiến tôi sợ hãi, hay đơn giản là thế giới của chúng tôi quá khác biệt?
Tự nhiên tôi giờ lại thấy hơi ngại về sự ra vẻ của mình.
Và thứ cảm xúc đó đang hành hạ tôi.
“...Ah, chị phải đi rồi.”
Sau khi lướt đọc tin nhắn trên điện thoại, Yaegashi-senpai nói với tôi.
Hồi nãy chị ấy có nhắc đến vụ có cuộc họp trong hội học sinh, chắc cái tin nhắn kia là để nhắc nhở thì phải.
“Hanashiro Natsuhiko, cảm ơn nhé. Nhờ em mà chị cảm thấy tốt hơn rồi đấy.”
“Nếu có thể, em luôn sẵn lòng giúp chị mà.”
Tôi cười rồi đáp lại, chị Yaegashi cũng nở nụ cười thật tươi chào tôi.
Khi Yaegashi-senpai bước qua tôi, chị ấy quay mặt lại nhìn tôi trước khi đi hẳn vào bên trong.
“Hanashiro Natsuhiko, chị thấy em cũng thú vị lắm đấy. Em thi thoảng cũng nên đến văn phòng hội học sinh đi. Bọn chị sẽ luôn chào đón em.”
“C—cảm ơn chị…”
Ngay lúc tôi cảm ơn Yaegashi-senpai .
Một luồng khí mạnh thổi vào tầng thượng.
Cơn gió thoảng thật dịu mát, thấm vào cơ thể đang đẫm mồ hôi, mang lại cảm giác cực kì dễ chịu và sảng khoái..
Tuy nhiên, nó lại tạo ra một cảnh tượng khiến tôi không thể tin vào mắt mình.
Một tiếng kêu ngớ ngẩn bật ra khỏi miệng tôi.
Cơn gió ấy trở nên nghịch ngợm, và làm váy của Yaegashi Yui bị tốc lên.
Dưới tác động của lực hấp dẫn kì lạ, mắt tôi tự nhiên bị đè hướng xuống phần dưới.
Ờ thì, đây chắc là bản năng rồi. Tôi mong chị ấy có thể tha thứ cho tôi sau vụ này.
Nhưng cũng từ khoảnh khắc ấy. Có một cú sốc kinh hoàng đánh vào người tôi , thứ mà tôi chưa bao giờ bị trước đây
Theo lẽ thông thường, phải có một vật gì đó ở dưới cái váy ấy.
Vậy mà tôi không thể xác nhận được sự tồn tại của cái vật không thể thiếu ấy.
Bỏ qua việc bị phát hiện, Yaegashi-senpai thản nhiên quay lại tòa nhà trường học.
Còn lại một mình tôi nơi đây. nhìn lên trời và lẩm bẩm
Chị Yaegashi không mặc quần lót à?
.....
.............
Trường Cao trung Tư thục Houmei.
Mỗi khối có khoảng 300 học sinh, tính tổng cả trường là gần một nghìn.
Để miêu tả ngắn gọn, đây là một ngôi trường trọng điểm của cả nước.
Tự hào với tỉ lệ đỗ đại học cao ngất ngưởng ở Tokyo, ngôi trường này là mảnh đất hứa hẹn cho những tài năng trẻ khát khao chinh phục những đỉnh cao tri thức.
Mặc dù nghe hơi lạ khi tôi nói điều này, nhưng sự chênh lệch điểm chuẩn của trường so với những nơi khác cũng ở mức vừa phải.
Nhưng theo một nghĩa nào đó, việc tôi được học ở đây gần như là một phép màu.
Và người đứng đầu khối học sinh này, không ai khác chính là chủ tịch hội học sinh Yaegashi Yui.
Chỉ cần nắm giữ chức vụ ấy ở đây thôi cũng đã mang lại nhiều lợi thế đáng kể trong việc xét tuyển vào nhiều trường đại học và có vô số cơ hội tìm việc làm.
Nói cách khác, nếu bạn không phải dạng xuất sắc đến hoàn hảo, có mơ bạn cũng không thể chạm tới chiếc ghế hội trưởng hội học sinh.
Tôi không nói phóng đại đâu, tốt nghiệp với tư cách hội trưởng thì sẽ có được nền tảng vững chắc cho tương lai đấy.
Do đó, nghe nói những cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh luôn diễn ra cực kì căm go và căng thẳng.
Cơ mà với những thằng vô được trường nhờ may mắn như tôi ấy, mấy cái đó chẳng phải việc nên đụng vào.
Nhưng chính vì nó quá xa vời với tôi nên tôi đã không thể không tò mò.
Phải, cảnh mà tôi vừa chứng kiến————
◇◆◇◇◆◇
“Cậu nghĩ sao về việc Yaegashi-senpai không mặc quần lót?”
“Nói xàm gì đấy?”
Cổ đưa ánh mắt quay sang nhìn tôi như kiểu đây là thứ rác rưởi vậy, bị xem như thế thì cũng có chút đau đấy.
Nhưng kể cả thế, tôi vẫn biết đại tội của mình mà.
Sau cùng thì chẳng hiểu sao tôi lại nói ra những lời ngớ ngẩn như vậy. Nó hoàn toàn là quấy rối tình dục. Dù không có ai xung quanh, nhưng đây vẫn đang là một lớp học bình thường.
Tuy nhiên, nếu không giải được bí ẩn tại sao Yaegashi Yui không mặc quần lót, tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong mê cung suy nghĩ này mất.
“Hiyori, nghe tớ đi.”
“...Gì?”
“Tớ toàn bị ý nghĩ đó hành hạ trong đầu suốt thôi, không thể ăn ngon ngủ yên được. Nếu cứ tiếp tục, tớ sẽ kiệt sức mà chết mất thôi... Vậy nên! Ta phải giải mã bí ẩn về chuyện Yaegashi-senpai không mặc quần nội y càng sớm càng tốt mới được!”
“Ngu ngốc.”
“Hả.”
Một cú chặt karate bổ thẳng vào đỉnh đầu, làm tôi đau điếng như thể vừa bị chùm sét giáng xuống vậy.
Chủ nhân của pha võ nghệ vừa rồi là Ichinose Hiyori, bạn thuở nhỏ của tôi từ hồi tiểu học.
Nhỏ đã học karate được 10 năm. Thích ăn thịt và luyện những cú đấm trực diện. Ghét lon rỗng và chai nhựa quăng trên đường.
Cổ có một mái tóc ngắn đỏ pha được cắt tỉa gọn gàng, tạo cho cô ấy vẻ cá tính, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với hầu hết các chàng đực cơ.
Nhưng cô vẫn rất xinh đẹp và nổi tiếng với bọn con trai bởi sự thân thiện dễ gần của mình.
Mặc dù bọn tôi học chung trường tiểu học, sơ trung và cao trung, nhưng thực ra chẳng phải cái gì quá đặc biệt đâu.
Chỉ là nhà hai đứa gần nhau, và điểm chuẩn thì cũng xêm xêm nhau.
Tuy nhiên, có vẻ như Hiyori xem tôi như một bao cát tập đấm ấy, toàn tàn nhẫn với tôi thôi.
Nói cách khác, cổ giống như một nữ chính bạo lực vậy.
Cơ mà loại đó giờ cũng lỗi mốt rồi.
Đáng tiếc chưa, cổ không thể trở nên thống trị nữa.
“....Cậu vừa nghĩ xấu gì tớ à?”
“Đâu có.”
Nguy hiểm quá, sao nhỏ biết hay vậy?
“Ha, mà cũng hiếm khi cậu lại nghiêm túc muốn bàn chuyện với tớ đấy nhỉ. Tớ thậm chí còn xin đi trễ cuộc họp để nghe cậu đấy nhé… Thành ra tớ bị mất khá nhiều thời gian rồi.”
“Nó quan trọng lắm! Tớ rất muốn biết tại sao senpai lại không mặc quần lót!”
“Đừng có hét ầm lên giữa lớp như thế, nhỡ ai đi vào thì sao!”
Lại thêm một cú chặt karate thứ hai.
Tuy nhiên, lần này thì tôi đã đoán được và kịp thủ thế bằng cả hai tay.
Ý đồ của nữ chính bạo lực này đã bị tôi bắt bài.
“Cái gì….”
“Làm ơn đấy…! Tớ đang cực kì nghiêm túc! Tớ muốn mượn quyền lực của một thành viên hội học sinh như cậu!”
“...”
Hiyori nhìn tôi với ánh mắt viên đạn.
Đừng làm thế mà, do tớ đã hơi bị kích động thôi————Đúng hơn là tớ quá hoảng để có thể nói được bình tĩnh.
Những giác quan của tớ đã báo hiệu rồi.
Yaegashi-senpai có một bí mật khủng khiếp.
Cho nên, kể cả cậu có đáng sợ đến mấy, tớ sẽ không lùi bước đâu.
“…Nói chung là, việc chủ tịch hội học sinh không mặc đồ lót đáng để lo lắng đến thế sao? Tớ chẳng hiểu cậu nữa.”
“Hể? Giờ nếu như ai đó không mặc đồ lót đi, thường thì cậu sẽ phải quan ngại về việc đó mà phải chứ?”
“Không…à thì…chắc cũng có.”
Hình như vì tôi hiếm khi đưa ra lập luận thuyết phục như thế này, Hiyori tỏ ra bối rối.
Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy được một chút hương vị chiến thắng đấy.
Thật thỏa mãn quá đi mà. Tôi thấy tâm trạng khá hơn rồi.
“Vậy, giả sử tớ sẽ giúp cậu đi, cậu muốn làm gì?”
“Thì cậu hãy tạo giúp tớ và Yaegashi-senpai có cơ hội mặt đối mặt, rồi tớ sẽ hỏi thẳng là tại sao chị lại không mặc quần lót?————”
“Cậu tính nói cho chị ấy luôn á, đồ ngốc!”
Tôi vừa bị chửi te tát.
“Hừ… Cậu quả thực là tên đại ngốc đấy.”
Tôi có bị bất ngờ khi cổ chửi tôi ngu ngốc đấy. Đừng để bị lừa nhé, thành tích học tập của tôi cũng không tệ lắm đâu.
Nhưng tôi chỉ thật sự tò mò về vụ senpai không mặc quần lót thôi.
Một người chủ tịch hội học sinh như chị ấy đáng nhẽ phải có thứ tối thiểu ấy chứ.
————À không, bất cứ ai cũng phải đem cái đó bên mình.
Xin lỗi, có vẻ chủ đề đã đi sang hướng hơi lạ rồi nhỉ.
Ý tôi là, nghe này, sẽ có một số người mà họ thực sự cố tình không mặc nội y luôn.
Tôi đoán nó cũng chẳng quá quan trọng.
Rốt cuộc, miễn là các cậu con trai không cởi quần họ đang mặc, thì sẽ không ai biết, và điều tương tự cũng đúng với các cô gái, miễn là váy không bị lật lên, sẽ không ai nhận ra họ có đang mặc đồ lót hay không.
Nhưng cho dù bạn có cố biện luận thế nào đi nữa, cả thế giới đều coi nó là ‘biến thái’.
Mà ai lại có thể nghĩ rằng Yaegashi Yui, một người vừa học giỏi vừa có nhân cách đẹp, và vẫn còn rất trong sáng và đáng yêu, là một người dạng ‘biến thái’ kể trên?
Về màu có lẽ là trắng nhỉ. Có vài họa tiết trang trí
Không thể nào có màu lam nhạt kèm sọc trắng hoặc họa tiết in hình đồng vật được.
Đen…. có thể đấy. Một cô nàng trong sáng và dễ thương mặc patsu màu đen à. Chẳng phải trông quyến rũ lắm sao. Màu đen có vẻ được. Tôi nghiêng về phần đấy hơn.
Hoặc cũng có khả năng là quần lọt khe——phải rồi, quần lọt khe.
Nếu như có một sự thật bình yên nào đấy kể trên, thì đó là tôi đã nhìn nhầm.
Sau cùng, thị lực của tôi tương đối tốt, và bộ não xuất sắc của tôi thì vẫn nhớ cảnh tượng ấy.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi có nhìn rõ hay không, thì tôi cũng không chắc nữa.
Rốt cuộc thì chiếc váy đã bị thối bồng bềnh lên thật, nhưng senpai cũng đã nhanh chóng giữ chặt và giấu nó lại.
Cũng có thể vì chỉ nhìn thấy một chút da thịt mà tôi đã vội cho rằng “chị ấy không mặc’’
Trong mọi tình huống, góc nhìn của tôi vẫn có khả năng cao bị bóp méo đôi chút.
Mặc dù tôi nên nói rằng việc học sinh cao trung mặc quần lọt khe thì thực sự không chuẩn mức cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc không mặc gì cả.
Với danh xưng tựa như “nhà vô địch của dòng nội y”, những chiếc quần lót dây ấy luôn là một vũ khí tối thượng để thể hiện sự quyến rũ.
Cơ mà không mặc gì thì quá là mất an toàn đấy.
Đây là một ngôi trường dành cho cả nam lẫn nữ, và một nữa học sinh lại là nam giới. Và những cậu con trai cấp ba thường phải vật lộn với những “ham muốn” của mình.
Nếu phải so sánh, bọn đó sẽ giống như mấy con goblin. Hoặc kiểu quái lai orcs ấy.
Câu chuyện về một cô gái trẻ, ngây thơ bước vào hang ổ của lũ goblins và orcs theo kiến thức thông thường thì đây sẽ là một viễn cảnh hoàn hảo cho những bộ manga, game hay doujinshi người lớn.
Nếu senpai của tôi thực sự không mặc quần lót, vậy, vì đã biết được bí mật này, tôi sẽ bảo vệ chị ấy bằng mọi giá.
Để ngăn chặn việc Yaegashi-senpai trở thành nạn nhân của lũ goblins và orcs kia, tôi phải là một vệ sĩ.
Cái gì? Động cơ thầm kín á? Không thể nào. Đừng khinh tôi như thế, tôi là một thằng đàn ông chân chính đấy.
Tôi sẽ không đi rêu rao bí mật của một cô gái cho người khác biết đâu. Tôi chỉ giữ nó cho riêng bản thân, và mang theo nó với sự hãnh diện cho tới khi thành nấm mồ.
Tất cả những gì tôi cần lúc này là một cơ hội để trao đổi liên lạc với cổ. Mọi thứ còn lại đều không quan trọng bằng, sao cũng được.
————Khoan, chuyện gì sắp xảy ra à?
“Né đi.”
“Á hự!”
Mải mê suy nghĩ, tôi quên phéng vụ phải cảnh giác và đã không thể né cú đấm từ Hiyori.
“Cậu làm gì thế…! Dừng lại đi mà!”
“Trông cậu có vẻ mặt trông như đang suy nghĩ cái gì xấu xa, tệ hại lắm. Nên tớ muốn kéo cậu quay về thực tại đấy.”
“Cảm ơn! Nhưng cậu có thể dừng nhéo mũi tớ được không!?”
Hiyori đã nắm lấy mũi tôi và véo mạnh.
“Phù, tí nữa thì tớ thành một lão mặt hóp rồi đấy.”
“Nếu cậu muốn thêm phát nữa thì cứ nói.”
“À xin lỗi.”
Có vẻ hôm nay tâm trạng Hiyori không được tốt cho lắm.
Mà, cũng như mọi ngày thôi.
“...Vậy? Rốt cuộc cậu muốn gì? Giải thích ngắn gọn dễ hiểu cho tớ nghe xem nào.”
“Tớ muốn biết tại sao Yaegashi-senpai không mặc quần lót.”
“Ahaha, tớ chả biết cậu đang hỏi cái gì cả.”
Ơ nhưng rõ ràng nhỏ là người vừa hỏi tôi mà.
“Biết được việc đó thì cậu sẽ bình thường lại cứ gì? Thế thì đơn giản thôi.”
“Đơn giản á? Làm sao?”
“Tớ sẽ đi hỏi chị ấy. Đừng vội đánh giá nhé, với một thành viên của hội học sinh, thực ra tớ có mối quan hệ gần gũi nhất với senpai rồi đấy….Hơn nữa, con gái mấy chuyện này với nhau cũng dễ dễ nói hơn mà, phải chứ?”
“Không, không, tớ thấy, kiểu….”
“Gì nữa? Chẳng phải làm vậy là dễ nhất rồi sao?”
“Nó… nghe không được hay tí nào.”
“Cậu biết đấy, có lẽ cậu nên chết hai lần rồi sống lại. Có thể chuyển sinh thành cái cặn trong vòi nước ở bồn rửa đó.”
“Ahahaha, nghe hơi đâu đấy, Hiyori.”
“Hửm?”
Hehehe, cổ không đùa kìa.
“...Rồi giờ cậu tính sao? Tớ sẽ không định giúp cậu phạm tội đâu, cậu biết đấy?
“Đó là thứ đang làm tớ rối não đây. Làm cách nào để có thể giải bí ẩn này mà không mắc tội xâm phạm hay quấy rối ấy…”
“Nghe cậu nói nói nghiêm túc thế tớ thấy hơi kì lạ đấy.”
“À thì ít nhất tớ đang thật lòng lo lắng vụ đó vào lúc này mà.”
Tôi cũng chả hiểu sao tôi lại để tâm việc senpai không mặc đồ lót đến vậy.
Nhưng sự thực là tôi có muốn biết, và sự tò mò này đã vượt xa khỏi mấy cái ham muốn đồi trụy và đạt tới cảnh giới là tìm hiểu vì kiến thức.
Khi tìm ra, tôi sẽ cảm thấy như tôi vừa trưởng thành hơn.
Đây không phải là đang đùa tục tĩu đâu nhé.
“Hiyori, cậu có thể giới thiệu tớ với Yaegashi-senpai lần nữa không?”
"Ha... Ngay cả khi cậu hỏi thế, tớ cũng không thể giới thiệu như vậy được. Nếu cậu chỉ muốn thân thiết hơn với chị ấy thì đó là chuyện khác, nhưng cậu nghĩ tớ sẽ nói kiểu ‘Okay, hiểu rồi. Tớ sẽ giới thiệu cho chị ấy’ chỉ vì lý do ngớ ngẩn như là tò mò việc senpai không mặc quần lót à?”
“Hoàn toàn không.”
“Cậu hiểu rồi chứ?”
“Nhưng làm ơn, nghĩ cái gì đó đi!”
“Tớ xin rút lại lời nói, cậu chẳng hiểu gì sất.”
Hiyori thở dài.
Trông cổ mệt mỏi hơn thường lệ, nhưng chắc vì do cái chủ đề này thôi.
Hẳn rồi, tôi là cái nguyên nhân khiến cô ấy uể oải.
“Dù sao đi nữa! Tớ không thể giúp cậu nhé! Nếu cậu muốn đến nói chuyện gần với chị ấy, thì tự làm đi. Rốt cuộc, nếu bị mọi người xung quanh nghĩ bọn mình có kiểu một mối quan hệ bất thường, thì cái đánh giá nội bộ của tớ có thể bị ảnh hưởng đó.”
“Hành vi của tớ có thể ảnh hướng tới cái đấy á?”
“Thì nếu cậu làm gì đó để giải được bí ẩn đó, nó sẽ ít nhiều tạo tác động mà, đúng không?”
Phải nhỉ, nghe có lí phết.
“Thôi thì tớ sẽ tự mình tìm hiểu vậy.”
“.....”
Vì có khả năng rằng hội trưởng đang che giấu việc chị ấy không mặc đồ lót, nên tôi không thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai khác cả.
Tìm đến Hiyo vốn là để xin lời khuyên vì cô ấy là thành viên của hội học sinh.
Tôi sẽ không đến nỗi tiết lộ bí mật của người khác chỉ vì cô ấy là bạn thuở nhỏ thôi không đâu.
Chà, tôi nên làm gì bây giờ.
Nếu chúng tôi vô tình gặp nhau trên sân thượng, tôi có thể hỏi trực tiếp cô ấy, cơ mà nếu một thằng đực rựa không có mối quan hệ đặc biệt nào với mình đến và đột nhiên hỏi, “Sao chị không mặc đồ lót?”, ngay cả người như Yaegashi-senpai cũng sẽ bị pha hú vía.
Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy cần sự giúp đỡ của Hiyori————
“Này, Natsuhiko.”
“Hửm?”
Hiyori bỗng nhiên gọi tôi, làm dòng suy nghĩ của tôi bị ngắt nhịp.
“Cậu nghiêm túc luôn?”
“Ừ.”
“...Ra vậy. Thế thì không còn cách nào khác.”
“Hể?”
Hiyori, ngồi trước mặt tôi, lôi điện thoại ra và nhắn tin với ai đó.
Khi tôi còn mải quan sát, một loại tác động nào đấy đột nhiên bay từ từ phía sau và đập thẳng vào phần cổ tôi, và tôi mất dần ý thức.
Trong khi tầm nhìn của tôi bị rung lắc dữ dội, thì Hiyori đứng dậy khỏi ghế, bắt lấy cơ thể đang sắp ngã của tôi.
“Xin lỗi nhé Natsuhiko. Nhưng đây cũng là lỗi của cậu.”
Trước khi mất hoàn toàn nhận thức, thứ cuối cùng tôi cảm nhận được là vẻ mặt buồn bả của Hiyori————à không hẳn, trông như kiểu khó chịu vì mất kiên nhẫn hơn…
◇◆◇◇◆◇
“Uh…”
Một âm thanh được phát ra khi tôi bắt đầu tỉnh lại.
Từ từ mở mắt ra, trước mặt tôi là một căn phòng tối mở ảo.
Tôi nghĩ tôi phải ở trường chứ, cơ mà tôi không thể nhận ra các trang trí của căn phòng này.
“....Ê nhìn kìa, cậu ta dậy rồi.”
Ngay cả trước khi kịp thấy lo lắng về tình cảnh hiện tại, tôi nghe thấy một giọng nữ.
Sau đó, ba cô gái tiến vào tầm nhìn của tôi.
Họ nhìn xuống tôi đang ở trên ghế, và bắt đầu phán xử.
“C–cái gì… chuyện gì đây————”
“Cậu là Hanashiro Natsuhiko phải chứ? Thứ lỗi nhé, cậu đã bị bắt giữ rồi.”
“Bắt giữ?”
Sau lời nói của cô gái kia, tôi nhanh chóng nhận ra tình cảnh hiện tại.
Toàn thân tôi đã bị trói chặt vào ghế bằng dây thừng.
Mấy sợi dây cũng chỉ được buộc lại với nhau thôi, nếu có đủ thời thời gian, chắc tôi sẽ thoát ra được.
Phải rồi nhỉ, nếu tôi có đủ thời gian.
Nhưng bây giờ, có trời sập họ mới cho tôi cơ hội đó.
“Ừm… Hiyori, tớ có làm gì sai à?”
“...Hừ.”
Người cuối cùng trong ba cô gái đứng trong phòng, chính là người bạn thời thuở nhỏ của tôi, Ichinose Hiyori, cổ vừa buông một tiếng thở dài.
“Bởi vì là cậu, nên cậu phải để ý luôn rồi, đúng không? Đây là đâu, vì sao mình lại bị giam giữ?”
“... Chắc thế.”
Tôi ngước nhìn bọn họ lần nữa.
Hai cô gái ngoài Hiyori kia trông cũng hơi quen quen.
“Đó là… chị Murasaki-senpai còn kia là Futaba Tsubakihime, nhỉ?”
“Ồ, em biết sao?”
Murasaki-senpai nở cười đầy mê hoặc.
Hội phó hội học sinh, Alice Murasaki, sở hữu mái tóc màu tím nhạt và những đặc điểm không giống Nhật Bản, quả thực là một người con lai đa chủng tộc.
“Cô ấy thực sự là học sinh cao trung á?” Vẻ ngoài trưởng thành hơn tuổi của chị ấy có vẻ đã tạo nên luồng câu hỏi này, thu hút cực kì nhiều nam sinh, thậm chí dẫn đến việc thành lập một câu lạc bộ dành cho người hâm mộ.
Xuất hiện trước mắt tôi lúc này, thực sự chị ấy rất quyến rũ ———— à không, phải là gợi cảm luôn ấy chứ.
Còn người kia là học sinh năm nhất Futaba Tsubakihime.
Mặc dù bị lu mờ trước hào quang chói lóa của đàn chị Yaegashi và Murasaki, nhưng với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn và thái độ kiên định, ẻm vẫn thu hút được một lượng fan cuồng nhiệt.
Đây có thể coi là đặc điểm của một kouhai như nhỏ.
Tôi cũng hiểu đại khái vì sao bọn họ bị thu hút bởi sự đáng yêu từ em ấy rồi.
Mà ẻm giữ vị trí gì nhỉ? Hiyori là thủ quỹ rồi này, vậy nếu theo phương pháp loại suy, chắc là làm thư kí rồi.
À đúng rồi, chuyện Hiyori làm thủ quỹ cũng khá buồn cười đối với tôi.
Mặc dù tính cách hơi thô bạo, cô ấy lại phải thực hiện những tính toán tỉ mỉ đến từng li từng tí— cũng đáng nể đấy, khi cô nàng có thể làm được điều đó.
“Hi–Hiyori-chan? Sao em lại đột nhiên đá vào mặt Hanashiro-san thế?”
“Xin lỗi, nhìn mặt cậu ta như kiểu đang nghĩ xấu về em ấy mà.”
Trực giác của cô ta nhạy bén quá vậy.
“Anh cũng đỉnh lắm mới toàn mạng sau được cú nộ cước thì Hiyori-senpai đấy.”
Futaba mở to mắt nhìn tôi.
Mà nhắc về vụ này, Futaba học karate cùng một võ đường với Hiyori.
Do Hiyori nói về ẻm suốt mà, nên tôi có nhớ mang máng.
Thế thì em ấy cũng phải biết truyền thuyết ấy nhỉ.
Hiyori từng một lần hạ nốc ao đối thủ chỉ với một đòn ở giải đấu trường sơ trung.
Theo lời kể từ những nhân chứng, cú cước cao của cổ giống như lưỡi hái của Thần chết vậy, nên người ta đặt cho cô biệt danh “Tử Thần Đỏ”————
Dù đó là một cái tên nghe hơi lố nhưng cá nhân tôi vẫn thấy nó khá phù hợp với cô ấy.
...Khoan? Đợi đã nào.
Vậy có nghĩa là người này, một cao nhân karate, đã luôn sử dụng những đòn bạo lực gây chết người với tôi mọi lúc sao?
Vì bây giờ mấy dạng nữ chính anh hùng không được ưa chuộng nữa, nên lại đến thời của các nữ sát nhân à?
Chắc không thể nào đâu nhỉ.
“...Khụ, tóm lại thì! Hanashiro Natsuhiko, cậu đã bị tạm giam bởi hội học sinh.”
Murasaki-senpai nhắc nhở và mọi thứ trở về chủ đề chính.
Người mà làm tôi ngất đi có lẽ là Futaba.
Nơi tôi đang bị nhốt lại này chỉ có thể là văn phòng hội học sinh, nơi họ có thể sử dụng thoải mái. Còn lí do duy nhất mà tôi có thể đoán được là…
“Em bị được đưa đến đây...... Có phải vì em lỡ một bí mật của Yaegashi-senpai mà lẽ ra không ai nên biết đúng chứ?”
“May là em cũng hiểu nhanh đấy, Hanashiro à. Ừm, em đã phát hiện ra thứ về Yui mà em không nên biết nhỉ.”
“Cơ mà, việc không mặc quần lót là bí mật lỡn cỡ đó á?”
“... Cậu ấy không mặc quần lót?”
“À thì, đại loại thế ạ.”
Murasaki-senpai quay mặt lại và vẫy tay với Hiyori.
“Hanashiro nói thật đấy à?”
“Có vẻ vậy đấy.”
“...Ngạc nhiên thật. Ta đã nhắc cậu ấy không được quên rồi mà.”
Murasaki-senpai ôm đầu.
Tôi tưởng cái thứ “không nên biết” ấy là nhắc về vụ quần lót của Yaegashi-senpai chứ, hóa ra bọn họ cũng chưa biết rõ tôi đã thấy gì thì phải.
Giờ thì tôi biết không mặc quần nội y không phải vấn đề lớn lắm, nhưng nó cũng liên quan mật thiết tới vài bí mật quan trọng khác.
“Mọi người định bịt mồm em à?”
“Bọn chị sẽ làm thế, xin lỗi nhé.”
Murasaki-senpai tiến tới gần tôi.
“C-chị đang làm gì đấy!?”
“Cởi đổ ra.”
“Hả?”
Đây là một phần thưởng sao. Nếu để vì chặn họng tôi, hãy cứ làm bao lần tùy thích.
Hoặc tôi tự cởi cũng được.
“Cái ánh mắt dâm dục gì kia? Cậu biết rằng cậu sắp bị chụp ảnh và đe dọa tống tiền mà đúng chứ?”
“Đe dọa?”
Lúc đó tôi mới chợt nhận ra.
Futaba cầm sẵn máy ảnh đúng cạnh Hiyori.
Ra vậy. Họ muốn quay chụp lại cảnh tôi tủi nhục và bị khỏa thân.
Nếu không muốn nó bị tung ra ngoài, tôi phải khóa miệng về bí mật của chị Yaegashi.
“Hể? Nhưng nó vẫn là phần thường mà?”
“Hử?”
Lời nói của tôi đã làm cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“Dù sao thì tớ cũng không có ý định tiết lộ bí mật của Yaegashi-senpai nên suy cho cùng cũng chỉ là một chàng trai thôi được Murasaki-senpai lột đồ. Đó không phải là phần thưởng thì là gì nữa?”
“...Ha”
Hiyori hình như bị cơn nhức đầu.
Tôi vừa nói gì lạ lắm à?
Được một cô gái xinh đẹp lột đồ với không chút nguy hiểm thì chẳng khác gì món quà.
Dù cho nó cũng thật xấu hổ, nhưng nếu là mỹ nhân, không sao cả.
Rốt cuộc, chẳng có sự đe dọa cả.
“Vậy… nếu bọn chị lỡ để lan truyền tấm ảnh ấy? Cậu không ghét việc đó à?”
“Ghét chứ, nhưng nếu em không làm gì thì mọi người cũng đâu lan truyền đâu đúng không? Nên là chả sao cả.”
“...”
Chẳng hiểu sao cơ mà chị Murasaki cứ quay sang phía Hiyori như kiểu tìm sự giúp đỡ.
Hử, mà họ không định lột đồ tôi ra nữa à, cúc áo bung hết rồi.
“...Murasaki-senpai, em có một số điều cần nói về tên này.”
Hiyori với vẻ mặt bàng hoàng đang gọi chị Murasaki lại.
Ba người họ lại tụ tập bàn gì đó, để tôi một mình.
Nó vô tình trở nên khá khiêu khích, nhưng vì đồ tôi chưa lột nhiều, thành ra tôi không thấy phấn khích cho lắm. Có vẻ như tôi vẫn cần được đào tạo thêm rồi.
“————Hanashiro, xin lỗi đã để cậu đợi.”
Một lát sau, Murasaki-senpai quay trở lại với vẻ mặt khá khó chịu.
Hiyori cũng trông chả dễ chịu hơn là mấy n, nhưng đó vốn là biểu cảm thường thấy của nhỏ rồi.
Còn Futaba thì tôi chịu. Mặt của ẻm chả biểu lộ tí cảm xúc gì.
“Chúng ta quyết định sẽ không đe dọa cậu nữa.”
“Hể, thật sao?”
“Đổi lại…”
Murasaki-senpai bỗng đưa cho tôi cái gì đó.
Một cái băng tay.
Băng tay hình huy hiệu ấy là thứ mà chỉ có thành viên hội học sinh mới có, dùng để chứng minh thân phận cao quý của mình.
"Chúng tôi đã quyết định, cậu sẽ được một vị trí trong hội học sinh để đảm nhiệm các công việc linh tinh, và hơn hết là bảo vệ bí mật của Yaegashi Yui."
“H-hả?”