Konjiki no Wordmaster

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

42 84

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

383 1834

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

611 2324

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

48 403

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

119 1153

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

10 36

Tập 13 - Chương 04: Cái chết của Muir

Cái chết của Muir

"Hi...iro..."

"Ngài không sao chứ, Ma Vương."

"Tại sao... ngài lại ra đây?"

"Chuyện đó không quan trọng. Ngài đứng lên được không?"

Giờ không có thời gian giải thích lý do. Hơn nữa, dù có lý do, Ibeyam-san cũng sẽ nói tôi không nên ra.

Thành thật mà nói, tôi không thể chịu đựng được cảnh Ibeyam-san cứ thế rơi xuống đất mà chết. Tôi không thể để Aforos-sama tiếp tục hành động ngang ngược nữa.

Hiiro viết chữ "Trị" lên cơ thể cô ấy. Thấy vết thương trên người dần hồi phục, khuôn mặt Ibeyam-san lộ vẻ kinh ngạc.

"Anh, anh đang làm gì vậy, Hiiro! Rõ ràng anh chưa hồi phục mà lại dùng phép thuật chữa trị cho tôi!"

"Im đi. Nếu di chuyển được thì rời khỏi đây. Tiện thể dẫn theo mấy đứa nhỏ đó."

Hiiro từ từ đứng dậy, trừng mắt nhìn Aforos-sama đang thong dong từ trên không trung nhìn xuống.

(Cách phục hồi hoàn toàn còn cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa, xét đến thể lực hiện có, chỉ cần hứng một đòn trực diện của hắn là xong.)

Dù nhờ phục hồi tự nhiên mà thể lực đã hồi phục không ít, nhưng nếu hứng đòn của Ma Thần mà không phòng bị, thể lực chắc chắn sẽ giảm đột ngột. Một chút bất cẩn thôi cũng có thể bị đoạt mạng ngay lập tức.

Ma lực tuy cũng hồi phục được một ít, nhưng vẫn còn bị giới hạn chỉ có thể sử dụng ma thuật một chữ.

"Tóm lại, ngài mau đi đi."

"Tôi không đi."

"Gì..."

"Tôi... không, tất cả mọi người ở đây đều chiến đấu vì muốn bảo vệ anh! Mà anh lại xông lên tuyến đầu, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!"

Cô ấy nói không sai.

"Một người như tôi, rõ ràng chỉ cần mặc kệ tôi là được rồi..."

"Tôi không thể làm thế được mà."

"Hả...?"

"Tôi không muốn gánh chịu sinh mệnh của bất cứ ai nữa."

Hiiro khẽ nắm lấy cổ áo mình.

"Nếu ở đây không thể cứu được bất cứ ai, để mọi người đều chết, thì tôi sẽ quá có lỗi với người đó."

"Người đó...? Không lẽ là Marchis-kakka sao?"

Hiiro không trả lời, nhưng nhìn anh nhắm mắt lại, Ibeyam-san cũng nhận ra anh đang nói về Marchis-kakka – Alisha.

Lúc này Aforos-sama vừa từ trên cao nhìn xuống Hiiro vừa mở lời:

"Alisha quả là một người phụ nữ ngu xuẩn. Dù Hiiro có quay về, cũng không thể thắng được Trẫm. Kẻ hiểu rõ sự chấp niệm của Trẫm, sức mạnh của Trẫm, tâm tư của Trẫm mà lại làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy, thật là ngu xuẩn tột cùng."

"...Ngươi nói gì?"

Hiiro hung ác trừng mắt nhìn Aforos-sama.

"Trẫm có thể nói bao nhiêu lần cũng được. Cái chết của kẻ đó là vô nghĩa. Hoàn toàn không có giá trị."

"...Cô ấy đến tận cùng vẫn còn vương vấn về ngươi."

Một chút... thật sự chỉ một chút, ánh mắt Aforos-sama dường như hơi dao động.

"Thế thì sao? Trẫm đã cho Alisha lựa chọn rồi. Thế mà cô ta lại từ chối ở bên cạnh Trẫm. Việc đưa ngươi trở về và mất mạng vì thế, đó chính là thiên mệnh của cô ta đi. Mặc dù là một thiên mệnh vô nghĩa."

Rắc. Có thứ gì đó đứt lìa trong não Hiiro. Từ cơ thể anh bùng lên đấu khí màu đỏ. Nó gần như thể hiện sự phẫn nộ của Hiiro.

"Đến nước này, ngươi nghĩ chỉ dựa vào Thái Xích Triền có thể làm được gì sao?"

"Chỉ có ngươi, ta tuyệt đối phải giết ngươi!"

Hiiro rút Tuyệt Đao - Trảm Kích đeo ở thắt lưng ra.

"Khí thế không tồi, nhưng lần này Trẫm sẽ không để ngươi chạy thoát nữa. Trẫm sẽ tự tay giết ngươi."

Aforos-sama duỗi tay phải về phía mặt đất, tạo ra và phóng ra một quả cầu đỏ đen.

Hiiro viết chữ "Phòng" rồi kích hoạt.

Chữ Xích Khí tạo ra một bức tường trước mặt Hiiro.

Nhưng quả cầu khi va chạm với bức tường thì gây ra một vụ nổ, sức xung kích của vụ nổ làm vỡ nát bức tường, cũng hất bay Hiiro và Ibeyam-san ra xa.

Ngay cả khi dùng Xích Khí để viết chữ, chỉ dựa vào sức mạnh của ma thuật một chữ dường như vẫn không thể hoàn toàn chặn được đòn tấn công của Aforos-sama hiện tại.

"Hiiro-niichan!"

Muir-chan và Arnold chạy đến, nhưng Hiiro hét lớn: "Đừng lại gần!" ngăn họ lại. Họ đến, tình hình cũng không thay đổi. Chỉ sẽ bị cuốn vào đòn tấn công mà bị thương thôi.

"Này, Ma Vương! Dẫn mấy đứa nhỏ đó rời khỏi đây!"

"À, chờ một chút, Hiiro!"

Hiiro phớt lờ tiếng gọi của cô ấy, sử dụng chữ "Phi" để áp sát Aforos-sama.

"Ha ha ha! Không viết chữ thì không bay được mà còn muốn làm gì!"

Aforos-sama thay đổi hình thái ma lực phóng ra, tạo ra một thanh kiếm. Thanh kiếm đó có hình dáng giống Ma Kiếm - Hiến Tế.

Vũ khí của Hiiro và Aforos-sama va chạm lẫn nhau, tóe ra những tia lửa dữ dội.

"Hự! Ha! Hây! Hự hự hự!"

Hiệu quả của ma thuật chữ chỉ có một phút. Hết thời gian, Hiiro sẽ không thể bay trên không nếu không viết chữ nữa. Anh muốn trong khoảng thời gian này gây ra một chút sát thương cho đối thủ.

Lưỡi kiếm của hai bên va chạm vô số lần, nhưng so với Hiiro đang liều mạng, Aforos-sama trông có vẻ ung dung.

"Kiếm pháp này thật nực cười!"

Hiiro dùng kiếm chặn đòn kiếm vung tới của Aforos-sama. Anh nghiến răng, cố gắng chịu đựng lực cánh tay của hắn còn mạnh hơn vẻ bề ngoài.

Aforos-sama dùng sức mạnh bạo lực vung kiếm xuống, đánh bay kiếm của Hiiro. Lúc này, hắn còn thừa thắng xông lên, từ mắt trên cánh phóng ra Điện Hồng Thạch Hóa, đánh trúng kiếm của Hiiro.

"Chết tiệt--!"

Thanh kiếm hóa đá rơi xuống đất.

"Yên tâm đi, Hiiro. Trẫm sẽ không biến ngươi thành đá. Trẫm sẽ tự tay tiêu diệt sự tồn tại của ngươi!"

Do Aforos-sama áp sát trong nháy mắt, Hiiro tuy vung tay phải chứa Xích Khí ra nghênh đón, nhưng nắm đấm của anh lại dễ dàng bị đuôi của hắn chặn lại.

Cái đuôi thuận thế kéo anh lại, trong tình trạng không thể kháng cự, cú đấm của Aforos-sama trúng vào bụng anh.

"Gừ a!"

Aforos-sama tiếp đó dùng đầu gối húc vào cằm anh đang rũ xuống, khiến đầu anh ngửa lên. Máu tươi phun ra từ miệng Hiiro, ý thức mờ mịt méo mó. Lần này Aforos-sama lại thô bạo bóp cổ anh.

"Hừ hừ hừ, thật thê thảm nha, Hiiro. Nào, mau viết một chữ gì đó đi."

Lời này rõ ràng là đang khiêu khích. Nhưng chiếc cổ dần bị siết chặt khiến anh không còn tâm trí bận tâm đến chuyện đó.

Ý thức dần trở nên mơ hồ. Dù anh cố gắng viết một chữ gì đó để thoát khỏi tình trạng hiện tại, hai cái đuôi lại đâm xuyên qua tay trái và tay phải anh.

"Gừ a!"

"Ối, xin lỗi nha. Cái đuôi có thói quen không tốt cho lắm."

"Ngươi... tên khốn...!"

Hiiro muốn cử động ngón tay, nhưng do đau đớn và cái đuôi trói chặt không cho anh động đậy, khiến anh không thể viết chữ.

"Vậy tạm biệt nha, Hiiro."

Kiếm dần áp sát trái tim Hiiro. Aforos-sama lộ ra nụ cười tự tin rằng mình sẽ chiến thắng.

Tuy nhiên lúc này Ibeyam-san và Muir-chan xông tới.

Muir-chan không biết từ lúc nào đã bay lên nhờ Ngân Nhĩ Dực.

"Buông Hiiro-niichan ra!"

"Tôi sẽ không để Hiiro bị ngài đánh bại!"

Nhưng Aforos-sama hoàn toàn không hề có chút sốt ruột nào.

"Các ngươi cứ ngoan ngoãn đứng dưới đất mà xem đi."

Aforos-sama biến ma lực từ kiếm thành vô số mũi tên, phóng về phía Muir-chan và những người khác.

Ibeyam-san dùng ma thuật bóng tối tạo ra một tấm khiên hình tròn trước người, nhưng đòn tấn công của Aforos-sama dễ dàng phá hủy tấm khiên, làm bị thương cơ thể họ.

"Aaaaaa!"

Hai người khó khăn lắm mới bay lên được, nhưng lại bị đánh rớt xuống đất.

Aforos-sama thể hiện sức mạnh tàn nhẫn, một nhát chém lặng lẽ áp sát sau lưng hắn.

Tuy nhiên, ngay khi nhát chém chạm vào Aforos-sama, bóng dáng hắn biến mất. Hiiro đương nhiên cũng biến mất theo.

Aforos-sama di chuyển lên không trung cao hơn, phóng Điện Hồng Thạch Hóa về phía đối thủ vừa tung nhát chém. Mục tiêu là – Vika-san. Đòn tấn công trước đó của Aforos-sama đã làm cô ấy bị thương, cô ấy cố gắng dồn sức lực ra đòn tấn công vẫn không thể chạm tới Aforos-sama.

"Ư... Hiiro...!"

Hamaru muốn bảo vệ Vika-san, dùng cơ thể đẩy cô ấy ra, nhưng Hamaru bị sét đánh trúng đương nhiên đã hóa đá.

"Ha...maru...!"

Vika-san mất hết sức lực cứ thế ngã xuống đất.

"Vậy là kẻ ngáng đường đã biến mất... Để ngươi đợi lâu rồi, Hiiro."

"Gừ ưm...!"

Aforos-sama lại tăng thêm lực bóp cổ Hiiro. Nhưng lực này đột nhiên lỏng ra, Hiiro cảm thấy cơ thể lơ lửng, sau đó là một cơn đau dữ dội ở bụng.

"Gừ a!"

Aforos-sama dùng ma lực tạo ra một vật thể thon dài giống như một ngọn giáo, đâm xuyên qua bụng phải của Hiiro. Anh cứ thế cùng ngọn giáo bị ném xuống đất, trở thành trạng thái bị xử tử bằng xuyên thấu.

Chất lỏng màu đỏ nhuộm đỏ cả một vùng đất. Cơ thể nóng như lửa đốt. Cơn đau từ bụng là cơn đau dữ dội gần như phát điên. Toàn thân co giật. Cái gọi là mình đầy thương tích chính là miêu tả tình trạng này đi.

"Trẫm sẽ lập tức giải thoát ngươi khỏi nỗi đau này."

"Khốn... kiếp... Gừ a!"

Một luồng nhiệt từ bụng dâng lên, anh ho ra một ngụm máu tươi. Trong ý thức dần trở nên mỏng manh, anh nhìn thấy bóng dáng Aforos-sama trên không trung định phóng khối ma lực về phía mình.

(Khốn kiếp... Cứ thế này thì...!)

Cơ thể dần mất đi sức lực. Cảm thấy mình sẽ chết, cảm giác bất lực dày vò anh. Alisha-san rõ ràng đã đánh cược tính mạng đưa anh trở về Idey, vậy mà anh vẫn không thể đánh bại Aforos-sama, và đang bước tới cái chết.

Dù anh muốn chống cự, nhưng sức lực trên người như thể cùng máu chảy ra từ vết thương bị xuyên thấu ở bụng, hoàn toàn không thể dùng sức.

Hiiro dùng ánh mắt hận thù trừng Aforos-sama trên cao, đối phương lại mỉm cười nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể loại bỏ kẻ ngáng đường.

Anh biết Aforos-sama đang dồn ma lực khổng lồ vào tay phải duỗi xuống đất.

Bây giờ mà trúng đòn đó anh chắc chắn sẽ chết. Dù Hiiro nghĩ mình phải né tránh, cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng ngọn giáo làm bằng ma lực xuyên qua bụng anh bám chặt lấy đất, khiến anh không thể động đậy.

"Chữ... nghĩa..."

Anh muốn cử động ngón tay để viết chữ, nhưng cơ thể quả nhiên vẫn từ chối nhận lệnh của anh.

Cứ như thể đang từng bước từng bước đi lên bậc thang dẫn đến cái chết. Cái chết đang chờ đợi anh phía trước.

"Hô, hô, hô... Tôi vẫn... chưa thể chết...!"

Anh định nâng cơ thể lên, nhưng cơn đau dữ dội ở bụng lại khiến cơ thể cứng đờ, một lần nữa máu tươi từ miệng lại trào ra.

Không cam lòng – Hiiro vô thức nhắm chặt mắt, nghiến răng vì hối hận.

Ngay khi anh nghĩ mình sẽ bị giết một cách bất lực như vậy, đột nhiên có một làn gió dịu dàng bao bọc lấy anh.

"– Các ngươi muốn làm gì?"

Giọng nói đầy khó chịu của Aforos-sama truyền đến từ trên trời.

Hiiro cũng lặng lẽ mở mắt, muốn nắm bắt tình hình hiện tại.

"Hiiro-niichan do chúng tôi bảo vệ!"

"Đúng vậy! Cứ để tôi ở đây trả lại ân tình đã nợ anh ấy!"

Muir-chan và Arnold dùng cơ thể đầy thương tích chắn trước Hiiro.

So với Nikki-san và những người khác, họ dường như vẫn còn thể lực để di chuyển.

"Hai đứa... ngốc..."

Hiiro muốn bảo họ chạy đi, nhưng miệng đầy máu, không thể nói rõ ràng.

"Trẫm nói bao nhiêu lần cũng được, nhưng các ngươi chẳng khác gì rác rưởi. Dù có ở hay không, cũng chẳng gây trở ngại gì."

Tay phải của Aforos-sama phóng ra khối ma lực.

"Uwoooooooooo! Ngay cả tôi, lúc cần thể hiện vẫn làm được!"

Arnold nắm chặt chuôi kiếm gào lên. Sau đó cơ thể anh bị gió bao bọc – không, biến thành gió.

"– Bạo Phong Chuyển Hóa aaaaaaa!"

Tuyệt chiêu Biến Trang Thuật của thú nhân, "Chuyển Hóa", rất khó sử dụng trên toàn thân. Điều đó thực sự cần sự rèn luyện và tài năng phi thường.

"Chưa xong đâu--! Hãy tiến tới đỉnh cao hơn nữa--!"

Arnold vung kiếm gào lớn. Trên lưỡi kiếm quấn lấy một cơn lốc xoáy, dần trở nên khổng lồ. Không, nhìn kỹ thì chính lưỡi kiếm đã biến đổi thành một cơn lốc xoáy.

Aforos-sama kinh ngạc nhướng mày, nheo mắt lại vì đòn phản công bất ngờ này của Arnold.

"Ăn chiêu này của ta đi--! Chung Nha aaaaaaa!"

Hoàn toàn có thể nói là Chung Nha, tuyệt chiêu cuối cùng. Không ngờ Arnold lại có thể đạt đến cảnh giới này. Có vẻ như vì trận chiến này anh ấy cũng đã liều mạng rèn luyện.

Arnold vung kiếm về phía khối ma lực. Cơn lốc xoáy khổng lồ nuốt chửng khối ma lực, dần dần thay đổi hướng rơi của khối ma lực.

Vốn dĩ vật thể bị lốc xoáy cuốn vào sẽ mất tự do, bị cơn gió cuồng bạo xé nát. Nhưng vì khoảng cách sức mạnh với Aforos-sama, anh ấy không thể hoàn toàn chặn được khối ma lực.

"Dù vậy cũng không sao!"

Arnold dường như nghĩ rằng chỉ cần có thể thay đổi hướng di chuyển của khối ma lực, không để nó đánh trúng Hiiro là được rồi. Và sự kiên trì của anh ấy đã thành công mỹ mãn, khiến khối ma lực mất đi phương hướng.

Tuy nhiên dù vậy, chỉ cần nó rơi gần đó, cũng chắc chắn sẽ gây sát thương cho Hiiro.

"Lần này đến lượt tôi! Xin người, 'Ngân Long' trong cơ thể tôi! Hãy cho tôi mượn sức mạnh! Để tôi có thể sử dụng sức mạnh đó một lần nữa--!"

Muir-chan chắp tay trước ngực như đang cầu nguyện. Sau đó tai cô ấy rung lên, phát ra những hạt bạc, những hạt đó biến thành ánh sáng, bao bọc lấy cơ thể Muir-chan.

Tai cô ấy biến thành đôi cánh khổng lồ, bao bọc lấy Hiiro và Arnold, chuẩn bị phòng bị xung kích.

Khối ma lực bị lệch khỏi vị trí rơi ban đầu, rơi gần đó gây ra một vụ nổ, phóng ra sóng xung kích mạnh mẽ ra xung quanh, nhưng phần được Muir-chan bảo vệ thì không hề hấn gì, vẫn nguyên vẹn.

Kết quả không thể giải quyết được đối thủ, khiến Aforos-sama dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Muir-chan và những người khác.

Ngân Nhĩ Dực từ từ mở ra, để lộ bóng dáng Hiiro và những người khác.

"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"

Muir-chan vẫn chưa từ bỏ hy vọng chiến thắng. Nhưng Aforos-sama khẽ thở dài rồi mở lời:

"...........Vô vị."

"Hả?"

"Muốn bảo vệ đối phương. Muốn mãi mãi ở bên nhau. Muốn ủng hộ đối phương. Những cảm xúc như vậy hoàn toàn vô nghĩa trong thế giới này. Sẽ bị đoạt đi, bị tổn thương, bị phản bội một cách vô lý. Đây chính là một thế giới như vậy."

"Không phải vậy! Tấm lòng này của tôi không phải thứ người khác có thể quyết định được! Tôi... tình cảm của tôi dành cho Hiiro-niichan là thật lòng!"

"...Mấy... đứa nhỏ..."

Hiiro trong ý thức yếu ớt nhìn Muir-chan chằm chằm. Bóng dáng đó khiến trong lòng anh trào dâng một cảm xúc chưa từng cảm nhận được cho đến nay. Cái lưng cô ấy đứng ở đó thật đáng tin cậy... Hiiro thật lòng nghĩ vậy.

Aforos-sama nhíu mày, phóng Điện Hồng Thạch Hóa về phía Arnold.

Arnold do tác dụng phụ của Chung Nha mà quỳ xuống đất, không thể động đậy cứ thế trúng sét, hóa thành đá.

"Chú!"

"Khốn... kiếp... Ư!"

Hơn nữa Aforos-sama còn vươn dài đuôi, đánh bay Arnold ra xa.

"Dừng lại!"

Sự ngăn cản của Muir-chan hoàn toàn vô ích, Arnold lăn đến một phía khác. Cứ tưởng Arnold hóa đá sẽ vỡ vụn vì thế, nhưng bất ngờ lại không thấy phần nào bị vỡ nát.

"Thế là hoàn toàn chỉ còn mình ngươi."

Muir-chan vừa rơi lệ vừa trừng mắt nhìn Aforos-sama.

"Hiiro sẽ chết rất nhanh thôi. Dù ngươi có bảo vệ anh ta đến mức nào."

"Không phải vậy!"

"Đó là kỳ vọng của ngươi. Trẫm biết thực tế sinh mệnh của Hiiro đang từ từ chảy ra khỏi cơ thể anh ta. Ngươi có thể ngăn cản điều này không? Không, ngươi không làm được. Vết thương mà Hiiro phải chịu do ảnh hưởng của Chế độ Thiên Hạ Vô Song, chỉ có thể dựa vào phục hồi tự nhiên. Nhưng nếu cứ để mặc, vết thương đó sẽ khiến anh ta mất mạng trong vài phút nữa. Đây là sự thật không thể thay đổi."

"Chuyện này...!"

Muir-chan cũng nhận ra lời hắn nói đều trúng phóc. Nên mới không thể phản bác một cách cứng rắn.

"Nhưng cái chết như vậy quá ôn hòa. Trẫm muốn tự tay giết anh ta. Trẫm đã quyết định rồi."

"..............................Không thể để ngài..."

"Ừm?"

"Tôi không thể để ngài... làm chuyện đó!"

"Tránh ra... mấy đứa nhỏ... Gừ phụt."

Muir-chan thấy Hiiro lại吐 máu, hoảng hốt gọi "Hiiro-niichan!" rồi chạy đến bên cạnh anh.

"Nghe đây... rời khỏi... đây."

"Tôi không đi."

"Cô nói... gì?"

"...Tôi từ trước đến nay luôn được Hiiro-niichan bảo vệ."

"............?"

"Không thể ở bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu, thật sự rất hối hận, rất không ra gì... Luôn bị bảo vệ, khiến tôi rất khó chịu, rất đau lòng............... Nhưng bây giờ khác rồi. Tôi có sức mạnh có thể bảo vệ Hiiro-niichan. Mặc dù sức mạnh này có lẽ không nhiều..."

"Cô... tại sao... lại làm đến mức này?"

"He he, Hiiro-niichan thật sự rất chậm hiểu nha."

"...? Ưm--!"

Khoảnh khắc này, trên môi bất ngờ cảm nhận được một chút hơi ấm. Hiiro không khỏi trợn tròn mắt. Khuôn mặt Muir-chan nhắm mắt lại ở ngay trước mắt, đôi môi cô ấy chồng lên môi anh.

Minh họa p007

Cô ấy từ từ lùi lại. Khuôn mặt đỏ bừng như vừa tắm xong. Sau đó dùng nụ cười đầy yêu thương nhìn Hiiro.

"Bảo vệ người mình thích chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Nhóc con...!"

Muir chậm rãi đứng dậy, một lần nữa đối mặt với Aforos. Thế nhưng Aforos không hiểu sao lại lộ ra vẻ mặt có chút bi thương.

"...Y hệt Shinku và Ramiel vậy... Được rồi, Trẫm cũng có những việc không thể lùi bước. Nếu ngươi muốn bảo vệ Hiiro, Trẫm sẽ — loại bỏ ngươi."

Hắn phóng ra sát khí kinh người xuống mặt đất. Hiiro cảm nhận được luồng sát khí này cũng toàn thân run rẩy.

"Nhóc con... Mau chạy đi... Chạy mau!"

Mặc dù Hiiro cảnh báo như vậy, Muir vẫn không đáp lại lời anh. Muir nhìn thẳng vào Aforos, động đậy tai, rồi bay về phía Aforos.

"Hựaaaaaaa!"

Cô bé dùng hai tay nhấc luân nguyệt tròn 《Hồng Viên》 đeo ở eo lên.

Aforos dùng ngón tay bật ra những khối ma lực nhỏ xíu để đón đánh.

Thế nhưng Muir lập tức dùng tai đỡ lại, rút ngắn khoảng cách với hắn.

"Hừ, vậy thì để Trẫm đập nát ngươi cùng với tấm lòng đó đi."

Aforos phóng ma lực từ tay phải, biến hóa thành hình dạng một thanh kiếm.

《Hồng Viên》 của Muir và kiếm của Aforos tóe ra tia lửa.

So sức mạnh với đối phương, Muir không hề có cơ hội chiến thắng. Vì vậy, cô bé tận dụng tốc độ của mình, sử dụng chiến thuật đánh và chạy để liên tục tấn công.

Nhưng động tác của Aforos cũng rất nhanh. Cho dù muốn tránh né, hắn cũng sẽ chắc chắn nhắm vào cơ thể mà tấn công tới. Lúc này Muir sẽ dùng 《Ngân Nhĩ Dực》 để phòng ngự. Nếu không có đôi tai này, cô bé chắc chắn đã mất mạng rồi. Hơn nữa, nếu sức phòng ngự của đôi tai không đủ, cô bé hẳn cũng đã bị đánh rơi xuống đất từ lâu.

"Sức phòng ngự, tốc độ, tuy đều đạt yêu cầu, nhưng thật đáng thương, ngươi hoàn toàn thiếu kinh nghiệm chiến đấu."

Muir cảm thấy có gì đó không ổn dưới chân. Mới phát hiện đuôi của Aforos không biết từ lúc nào đã vươn ra từ điểm mù của cô bé, tóm lấy chân phải của cô bé.

"Chết tiệt!"

Như đang vẽ một vòng tròn, cơ thể Muir bị văng mạnh. Lực ly tâm mạnh mẽ khiến toàn bộ nước trong cơ thể dồn lên đầu, khiến cô bé cảm thấy vô cùng khó chịu.

Rồi cái đuôi đang giữ Muir thẳng tắp quăng cô bé xuống đất, ném cô bé ra xa.

Hướng cô bé bay tới có một tảng đá. Nếu cứ thế va vào chắc chắn sẽ bị thương nặng.

"Ư! Vẫn chưa xong đâu!"

《Ngân Nhĩ Dực》 trở nên lớn hơn, bao bọc cơ thể Muir, hóa thành hình cầu. Rầm một tiếng nghiền nát tảng đá, rồi va chạm với mặt đất.

Nhờ sức phòng ngự vững chắc, Muir gần như không bị thương, nhưng đã tiêu hao không ít thể lực và tinh thần.

Cô bé chậm rãi mở cánh, một lần nữa bay lên không trung.

"Ồ, quả nhiên không hổ danh là 'Ngân Long' hộ vệ. Nhưng kinh nghiệm của ngươi quả thật vẫn chưa đủ."

"Hô, hô, hô... Ể?"

Cảm nhận được sát khí truyền đến từ phía trên mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở đó có một khối vật chất màu đỏ đen đang lao xuống Muir. Đó là một khối năng lượng tiêu cực đáng sợ, bị ngưng tụ lại.

Khối vật chất đó tự nó như thể đang sống, phóng thích đủ loại cảm xúc tiêu cực về phía Muir.

Đau khổ, ghen tị, hận thù, căm ghét, bi thương, đủ loại cảm xúc tiêu cực thẳng tắp lao xuống, định xóa sổ cơ thể Muir.

Cô bé cảm nhận được bằng trực giác. Đó là thứ tuyệt đối không thể chịu đựng bằng cơ thể. Cho dù phòng ngự, trái tim cũng sẽ bị hủy hoại. Bản thân hiện tại dù là né tránh hay phòng ngự đều không làm được.

Cô bé rõ ràng đã rất cẩn thận, không hề có ý khinh suất.

Mặc dù vậy, những đòn tấn công liên tục của Aforos vẫn quá mãnh liệt, khiến cô bé không thở nổi. Cô bé chỉ có thể từng bước đối phó, không có thời gian để suy nghĩ về động tác tiếp theo của đối thủ.

(Sẽ chết... Không. Tôi không muốn kết thúc như thế này... mà không phản công được chút nào! Tôi muốn... bảo vệ Hiiro-nii!)

Từ cơ thể Muir bùng lên ánh sáng bạc mãnh liệt nhất từ trước đến nay.

Ánh sáng này đồng thời gây ra hiện tượng phóng điện, hóa thành tia sét bạc bao phủ Muir.

Năng lượng tiêu cực tiếp xúc với tia sét bạc như thể được thanh tẩy mà đổi màu, được chuyển hóa thành ma lực xanh trắng, rồi chảy vào cơ thể Muir.

"Cái gì? Lẽ nào cô ta đã có được sức mạnh thanh tẩy... Và còn hấp thụ được sao?"

Phớt lờ Aforos đang kinh ngạc vì điều đó, ánh sáng sét bạc bao phủ Muir trở nên càng mãnh liệt hơn, hóa thành luồng sáng bao trùm khu vực này, khiến người ta không thể mở mắt.

"Chậc! Phiền phức!"

Aforos ném ma lực hóa thành hình dạng ngọn giáo về phía trung tâm ánh sáng.

Ngọn giáo thẳng tắp bắn vào trong ánh sáng, nhưng lần này lại "pặc" một tiếng bị bật sang một hướng hoàn toàn khác.

Aforos trong khi kinh ngạc vì đòn tấn công của mình bị bật ra một cách dễ dàng, từ trong ánh sáng xuất hiện một đôi cánh bạc khổng lồ.

Ngay sau đó, sự tồn tại phá vỡ ánh sáng mà xuất hiện, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không nói nên lời.

Làn da bạc kết hợp với đôi cánh trang nghiêm, thân hình khổng lồ cần phải ngẩng đầu nhìn lên, một con Bạch Ngân Long đầy uy nghiêm đã xuất hiện.

Hiiro nhìn thấy Muir sau khi biến hóa cũng cứng họng. Đó chính là một sự chấn động lớn đến như vậy. Không ai có mặt ở đó nghĩ rằng Muir có thể hóa thành rồng.

"...'Ngân Long'... Cũng đã thức tỉnh giống như Kjell Gio sao?"

Aforos trừng mắt nhìn Muir. Hắn cau mày, như thể nhìn thấy một thứ gì đó rắc rối.

Những người ở dưới đất nhìn thấy Muir đang bay lơ lửng trên không trung, thân mình quấn quanh ánh sáng bạc, trông giống như vị thần hộ mệnh của trời, không khỏi nín thở.

"Gừ rừ rừ rừ rừ rừ rừ rừ rừ! — Gàaaaaaa!"

Đôi mắt sắc bén của Muir nheo lại hơn, kèm theo tiếng gầm đáng sợ, cô bé phóng ra tia sét bạc từ khắp cơ thể. Mục tiêu dĩ nhiên là Aforos.

"Thứ này thì nhằm nhò gì!"

Aforos vươn tay phải, tạo ra một bức tường phòng thủ ma lực ở phía trước. Thế nhưng bức tường không chặn được tia sét bạc, ngược lại còn bị ăn mòn.

Sau khi Aforos rời khỏi vị trí ban đầu, chỉ thấy ma lực bị ăn mòn lại được Muir hấp thụ, tăng cường sức mạnh cho cô bé.

"Thanh tẩy rồi hấp thụ... Thật là một sự tồn tại phiền phức."

Mặc dù vậy, Aforos vẫn không hề tỏ ra lo lắng. Hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, không hề thay đổi sắc mặt mà quan sát Muir.

"Xem ra vì đột nhiên thức tỉnh, ý thức bản thân cũng có chút hỗn loạn. Có thể nhận ra Trẫm là kẻ thù đã đáng khen rồi. Tuy nhiên Trẫm cũng đã nói với Kjell Gio rồi, các ngươi chỉ là truyền thuyết thôi. Trẫm là thần đấy?"

Đôi mắt u ám như địa ngục. Hắn lại một lần nữa phóng ra 《Điện Hồng Thạch Hóa》 từ đôi cánh tấn công Muir.

Muir lại dùng tia sét bạc định đánh bay đòn tấn công của đối phương, nhưng 《Điện Hồng Thạch Hóa》 linh hoạt tránh né tia sét bạc, nhắm vào cơ thể Muir.

"Nào, truyền thuyết! Hãy biến thành hóa thạch khổng lồ đi!"

Thế nhưng một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra, cơ thể Muir chỉ còn lại một lớp da mỏng, sau đó từ phía sau xuất hiện một con rồng tương tự thoát ly khỏi đó.

"Thế mà lại lột da! Ngay cả việc đó cũng làm được sao!"

Muir thân mình quấn quanh tia sét bạc, lao về phía Aforos đang kinh ngạc.

Aforos nhanh chóng né tránh bằng cơ thể linh hoạt của mình.

"Thú vị, vậy thì thế này thì sao!"

Aforos làm cho 《Ma Kiếm·Hiến Tế》 được tạo ra từ việc ngưng tụ ma lực trở nên khổng lồ. Hắn dùng đuôi cầm ma kiếm. Sau đó lại tạo ra một thanh, rồi lại một thanh nữa, khiến ba cái đuôi lần lượt cầm tổng cộng ba thanh 《Ma Kiếm·Hiến Tế》.

"《Hiến Tế·Chế Độ Phàm Ăn》...!"

Kiếm bắt đầu đập thình thịch, trên lưỡi kiếm mọc ra những cái miệng như có răng sắc nhọn.

Muir lại một lần nữa phóng tia sét bạc về phía Aforos, nhưng lần này lại bị kiếm hấp thụ.

Kẹt... kẹt kẹt kẹt, 《Hiến Tế》 phát ra âm thanh ghê tởm dần dần lớn lên.

Aforos vung đuôi, tung ra vô số nhát chém về phía Muir.

Thế nhưng cơ thể Muir cứng như thép, bật bay những thanh kiếm vung tới.

"Thật cứng... Nhưng mà!"

Aforos lại để ma lực khổng lồ của mình chảy vào 《Hiến Tế》. Ba thanh 《Ma Kiếm》 trở nên càng khổng lồ hơn, hiện ra dáng vẻ ghê tởm.

Cơ thể Muir dần dần bị chém bị thương.

"Hừ hừ hừ, kết thúc rồi, 'Ngân Long'!"

Ba thanh kiếm triển khai tấn công theo kiểu sóng. Vết thương không ngừng xuất hiện trên cơ thể Muir.

"Để ta dùng đòn này kết liễu ngươi!"

Ba thanh kiếm hợp lại làm một, mạnh mẽ chém từ trên trời xuống mặt đất. Muir bất lực đón nhận cú đánh này, cứ thế rơi xuống mặt đất nơi Hiiro đang ở.

Vừa nghĩ cơ thể Muir lại bị ánh sáng bao phủ, liền nhìn thấy cơ thể cô bé thu nhỏ trở lại hình người. Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô bé, tim Hiiro đập dữ dội.

"Ư... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô!"

Hiiro dốc toàn lực di chuyển cơ thể vẫn không thể động đậy từ nãy đến giờ. Vừa "Ư a!" vừa rút ngọn giáo cắm trên bụng ra, cố gắng đứng dậy đỡ lấy Muir đang rơi xuống.

"Hô, hô, hô... Này, này... Nhóc con...!"

Mặc dù anh đã cố gắng để Muir tránh khỏi việc va chạm trực tiếp với mặt đất, nhưng máu vẫn chảy ra rất nhiều từ cơ thể Muir.

Cứ thế này thì không ổn. Trực giác của anh mách bảo điều đó. Sinh mệnh của Muir sẽ biến mất cùng với máu đang chảy ra từ cơ thể cô bé.

"Khốn kiếp! Sao có thể để em chết được!"

Hiiro mặc kệ cơn đau kịch liệt từ cơ thể mình, tập trung ma lực vào đầu ngón tay phải. Thế nhưng chỉ có thể tập trung một chút ma lực, hoàn toàn không thể viết ra chữ nào.

(Tại sao!)

Điều này rất đơn giản. Bởi vì ma lực còn lại của Hiiro lúc này thấp hơn lượng ma lực cần thiết để sử dụng Ma pháp Một Chữ. Cho nên không thể viết ra được.

Hơn nữa, thể lực của Hiiro lúc này cũng đã cận kề cái chết. Việc anh có thể cử động được như vậy đã gần như là một kỳ tích. Khi anh cảm thấy tuyệt vọng, một cảm giác vô lực phi thường truyền đến từ cơ thể, đồng thời anh nôn ra máu tươi trào lên ngực xuống đất.

"Khụ, khụ, khụ!... Hô, hô... Chậc."

Tầm nhìn bắt đầu mờ đi. Nhưng anh không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. Cứ thế này Muir sẽ chết. Anh nhìn quanh, tìm kiếm những người đồng đội khác. Nhưng tất cả mọi người hoặc là đã mất ý thức do đòn tấn công của Aforos, hoặc là bị thương quá nặng không thể động đậy. Không ai có thể giúp anh.

(Phải làm sao đây... Phải làm sao đây...!)

Để cứu lấy cơ thể bé nhỏ đang dần mất đi sự sống trong vòng tay mình, anh có thể làm gì... Anh cố gắng suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được điều gì.

"...Hii... ro... nii..."

"Nhóc con! Này! Tỉnh lại đi!"

Mí mắt hơi mở ra. Hiiro nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển đang hé mở qua khe hở.

"Em... xin lỗi..."

"Chậc! Đừng xin lỗi! Trong tình huống này xin lỗi cái gì!"

Nghe được lời mà anh không muốn nghe nhất. Tim anh đau như cắt.

Muir đột nhiên dùng tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiiro.

Thật yếu ớt... Thật yếu ớt và non nớt biết bao.

"Hiiro... nii... Em..."

Ánh sáng trong mắt Muir dần mất đi.

Tình cảnh trước mắt khiến anh cảm thấy sợ hãi, lúc này Hiiro không khỏi lần đầu tiên thốt lên:

"Muir! Nhìn anh đây, Muir —!"

Nói xong, tay Muir đang nắm lấy tay anh lại có thêm sức.

Ánh sáng trong mắt cũng mạnh hơn một chút, nước mắt chảy ra từ đôi mắt cô bé.

"Em... vui... lắm..."

"...Ể?"

"Anh... cuối cùng... lần đầu tiên... đã gọi tên... em rồi."

Mặc dù đang chảy nước mắt, trên khuôn mặt Muir vẫn nở một nụ cười thật sự vui vẻ.

Nhìn thấy nụ cười đó, mặc dù trong tình huống này, Hiiro vẫn cảm thấy — nụ cười đó thật đẹp.

"Em vẫn luôn... mong anh gọi tên em... Cuối cùng... có thể nghe thấy... thật tốt quá."

"Đồ ngốc! Chuyện này muốn anh gọi bao nhiêu lần cũng được! Cho nên anh không cho phép em chết!"

Thế nhưng diễn biến sự việc vẫn phản bội kỳ vọng của anh, tay Muir đang nắm lấy tay anh mất đi sức lực.

(Khốn kiếp! Không có... Không có cách nào sao!)

Cách để cứu cô bé. Mặc dù Hiiro cố gắng tìm kiếm các phương pháp, nhưng trong đầu anh chỉ hiện lên những thứ viển vông.

— Đột nhiên có một thứ ấm áp chạm vào má Hiiro.

"Em, em...!"

Đó là tay của Muir. Từ tay cô bé truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp. Trong đó chứa đựng tấm lòng của cô bé.

"Hiiro... nii..."

"Muir..."

"Anh phải sống... Xin anh hãy... sống tiếp..."

"Không được... Em đừng chết..."

"Anh phải... sống cho cả phần của em... Mong anh có thể... sống hạnh phúc..."

"Không! Không được mà! Đừng nhắm mắt lại đồ ngốc!"

Hiiro cố gắng hét lớn, hy vọng có thể truyền đến trái tim cô bé.

Và Muir lại một lần nữa mỉm cười — rồi nói:

————————Em yêu anh nhất... người hùng của em.

Bàn tay cô bé đặt trên má Hiiro yếu ớt trượt xuống theo trọng lực, đầu cũng mất đi điểm tựa mà đổ sang một bên.

Đó là ngọn lửa sinh mệnh của cô bé — khoảnh khắc biến mất.

Trong đầu anh hiện lên hình bóng người mẹ đã tắt thở trước mặt anh trong quá khứ... rồi lại biến mất.

Trong tim Hiiro đồng thời vang lên tiếng vỡ vụn —

Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao —

Tại sao Muir nhất định phải chết? Anh đã vô số lần hỏi một ai đó không thể trả lời. Vì ai mà cô bé đã mất đi sinh mạng?

Rõ ràng còn nhỏ hơn mình... Về sau hẳn còn nhiều điều vui vẻ hơn. Nhất định cũng sẽ có những chuyện đau khổ, buồn bã. Cuộc đời cô bé còn rất dài mới đúng.

Rõ ràng là như vậy, nhưng con đường đó lại bất ngờ bị phong tỏa.

——————Vì ai...?

Ai đã giết cô bé. Là cái gì. Là người như thế nào đã cướp đi sinh mạng của cô bé...?

(Là vì... mình... quá yếu...!)

Đầu óc anh ngay lập tức lạnh đi.

Trái tim gần như bị sự vô lực đè nát... nhuộm một màu đen kịt.

"— Thật là một cô gái bất hạnh."

Một giọng nói tự nhiên truyền vào tai anh. Anh biết đó là giọng nói của ai. Là Aforos. Hắn từ trên không trung hạ xuống mặt đất. Khặc, khặc, khặc từ từ tiến lại gần Hiiro.

"Nghĩ kỹ mà xem, đây chính là số phận của cô ta."

Số phận...? Là những lời nói đó đã giết Muir sao...?

"Có lẽ khoảnh khắc được sinh ra trên đời với tư cách là 'Ngân Long', cuộc đời của cô ta đã định sẵn sẽ kết thúc bằng bi kịch. Ngươi có biết không, Hiiro? Không chỉ 'Ngân Long', mà cả những sự tồn tại được gọi là 《Tam Đại Thú Nhân Chủng》, bi kịch nhất định sẽ giáng xuống thân họ. Có thể vì sinh ra đã có năng lực quá dị biệt, bị các chủng tộc khác ghét bỏ, hoặc sức mạnh bị kẻ nắm quyền lợi dụng, ngay cả gia đình cũng vì thế mà bị tổn thương. Đó chính là số phận của những kẻ đó."

Những lời nói lạnh lùng của Aforos đâm vào trái tim tan nát của anh.

"Bề ngoài trông có vẻ hạnh phúc, kết quả lại chào đón cái chết trong tuyệt vọng. Cô gái nằm đó cũng vậy. Kết cục vẫn không thể thực hiện được ước nguyện của mình mà bỏ mạng."

Ước nguyện của Muir là giúp đỡ Hiiro. Nhưng cô bé đã ra đi mà không thực hiện được tâm nguyện này.

"Đáng lẽ nên nói cho cô ta biết khi còn sống mới phải. Giấc mơ của ngươi tuyệt đối không thể thực hiện được."

— Rắc.

"Ngươi chỉ sẽ chết trong bi kịch."

Toàn thân... trái tim, linh hồn anh đang run rẩy.

"Nếu không quá tham vọng, còn có thể nếm trải thêm chút hương vị của sự sống... Thật đáng thương, những kẻ ngu xuẩn đã chết — tất cả đều chết một cách vô nghĩa."

Khoảnh khắc này — linh hồn Hiiro bị bóng tối nuốt chửng.

"Nhưng yên tâm đi. Ngươi sẽ sớm đến cùng một nơi với cô ta thôi."

"....................Câm miệng."

Toàn thân Hiiro rỉ ra một chất lỏng như máu tươi.

"Ừm?... Có chuyện gì sao?"

Có lẽ là để đề phòng Hiiro đang rõ ràng phát ra cảm giác quái dị, Aforos hơi lùi lại một chút.

"Tôi nhất định... phải ———————— giết ông!"

Ngay sau đó, một chất lỏng màu đỏ tươi phun ra từ cơ thể Hiiro, lan rộng ra xung quanh. Nếu là máu, chắc chắn đó là lượng đủ để chết ngay lập tức.

Chất lỏng đó lấy Hiiro làm trung tâm, làm ô uế mặt đất.

Bản thân Hiiro thì như khoác lên mình chiếc áo choàng bóng tối, toàn thân bị bao bọc bởi một vật chất dạng sương mù màu đen.

Và chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe trên mặt đất cũng di chuyển về phía chân Hiiro, khiến cơ thể Hiiro dần dần bị bao phủ bởi màu đỏ.

"Ư... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô... ô!"

Tiếng gầm đủ sức xé toạc mặt đất, chấn động không khí.

Trong tiếng gầm của Hiiro chỉ có sự giận dữ và căm ghét.

"Ư! Cái, cái bộ dạng đó là sao!"

Aforos cũng chưa từng thấy dáng vẻ Hiiro toàn thân đầy chất lỏng màu đỏ như vậy, vì thế mà kinh ngạc không thôi.

Lộp độp, lộp độp, lộp độp... Hiiro mỗi bước đi đều phát ra tiếng giẫm đạp lên chất lỏng, vẻ ngoài biến thành như quái vật. Nhìn thấy anh như vậy, Aforos lập tức rút lui, kéo dãn khoảng cách với anh.

Thấy vẻ mặt Aforos cứng đờ, hoảng loạn, bốn người trong nhóm 《Valkyrie series》 vẫn không hành động từ nãy đến giờ từ trên không trung hạ xuống, đối mặt với Hiiro.

"Bệ hạ, xin hãy lùi lại."

"Chỗ này giao cho chúng tôi."

Nghe những lời đó, Aforos chỉ đáp: "Được."

Số 01 chắp hai tay thành hình đao, lao về phía Hiiro, xuyên thủng cơ thể Hiiro.

Thông thường, đó phải là một vết thương chí mạng...

"............Chết đi."

Cùng lúc Hiiro khẽ nói, lưng của số 01 nổ tung, một hạt nhân màu đỏ hiện ra từ đó và tan thành bụi.

Trên ngực của số 01 ngã ngửa ra, có một chữ trông như được viết bằng máu – "Tử".

"Cái gì! Lại là chữ 'Tử' ư? Ngay cả Shin Kurenai cũng nói hắn không thể viết được nó!"

Aforos kinh ngạc hét lớn, nhưng Hiiro vẫn không dừng bước.

Tiếp theo, số 02 cũng vòng ra sau lưng Hiiro, tung một cú đá cao nhắm vào đầu cậu, nhưng Hiiro chỉ hơi nghiêng cổ một chút.

Sau đó, số 03 cũng dùng mắt cá chân đá xuống đỉnh đầu Hiiro, nhưng quả nhiên vẫn không có chút phản ứng nào.

Từ lưng và đầu Hiiro vươn ra những vật thể hình bàn tay, siết chặt cổ số 02 và số 03. Chất lỏng từ tay siết cổ nhỏ xuống ngực họ, tạo thành một chữ.

"Diệt".

Đây cũng là chữ mà Hiiro bình thường tuyệt đối không thể viết ra, có thể trực tiếp tước đoạt sinh mệnh. Sau khi chữ kích hoạt, cơ thể số 02 và số 03 giống như được làm từ cát, bắt đầu tan rã và phân hủy.

"Ngay cả chữ 'Diệt' cũng... Hiiro, rốt cuộc cậu là...!"

"Giết... giết... giết... ta sẽ giết sạch mọi thứ!"

Khoảnh khắc phần giống như đôi mắt đen trên đầu Hiiro phát ra ánh sáng kỳ dị, chữ "Tử" liên tiếp sinh ra trong cơ thể Hiiro.

Những chữ đó từng cái một rời khỏi cơ thể cậu, tụ tập trước mặt Hiiro.

Cậu đã tạo ra một quả cầu tập hợp các chữ "Tử".

Hiiro giơ nắm đấm, mạnh mẽ đấm vào quả cầu, quả cầu bay về phía Aforos đang ở phía trước.

Số 04 đứng trước Aforos định đá văng quả cầu để bảo vệ hắn, nhưng phần chạm vào quả cầu lại lập tức bị phân hủy, quả cầu cứ thế xuyên qua cơ thể cô ấy, bay về phía Aforos.

"Không ổn rồi!"

Có lẽ đã nhận ra sự nguy hiểm của quả cầu, Aforos lập tức thoát khỏi mặt đất bay lên trời. Quả cầu mất mục tiêu cứ thế bay thẳng ra, xuyên qua đá, núi, cây cối, và va vào một hồ nước ở phía xa.

Đá và núi bị xuyên qua hóa thành tro bụi biến mất, cây cối cũng khô héo mục nát trong chớp mắt.

Còn hồ nước thì khiến Aforos đang nhìn từ trên không trợn tròn mắt.

Hồ nước lớn vốn trong xanh, nay đã biến thành màu độc hại, tất cả sinh vật sống trong hồ đều sủi bọt trắng xóa nổi trên mặt nước. Hơn nữa, ngay cả cây cỏ xung quanh hồ cũng héo rũ thảm hại. Chứng tỏ cái chết đã lan rộng lấy hồ làm trung tâm.

"Nếu phải hứng chịu đòn đó, ngay cả Trẫm cũng không thể chỉ bị thương nhẹ mà bỏ qua được."

Đây là lần đầu tiên Aforos lộ ra vẻ sợ hãi, hắn căng thẳng nuốt nước bọt.

Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng phi thường – có lẽ đã mất kiểm soát của Hiiro, Ibeyam và những người khác cũng câm nín. Sát ý và sự hối hận bất thường đó, cực kỳ giống cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Ma Thần.

Bất cứ ai nhìn vào cũng biết, thứ đang kiểm soát Hiiro lúc này là một năng lượng tiêu cực cực lớn.

Ảnh minh họa p008

"Sư... Sư phụ..."

Dáng vẻ biến đổi của sư phụ mình khiến Nikki kinh ngạc không thôi. Trong trận chiến với Kiria, cô đã vượt quá giới hạn và không thể cử động, trong mắt cô mang theo nỗi buồn.

"Ngài Camus... Sư phụ cậu ấy... Sư phụ cậu ấy sao thế?"

"...Hiiro... có lẽ... đang khóc. Nhìn... Hiiro bây giờ... ở đây lại... cảm thấy rất đau."

Camus dùng tay vuốt ngực mình, gương mặt lộ vẻ đau khổ.

Và Ibeyam cũng hiểu rõ rằng Muir đã bị giết, Hiiro vì tức giận mà mất đi lý trí, để sự phẫn nộ khống chế bản thân.

"Hiiro..."

Ibeyam nhìn Muir đang nằm im lìm trên mặt đất.

"Cậu... là người đã khiến Hiiro làm đến mức này sao..."

Trái tim Ibeyam tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

Hiiro, người vốn không quan tâm đến người khác, luôn tùy ý hành động một mình, giờ lại bị những cảm xúc mãnh liệt như vậy kiểm soát, điều này cũng cho thấy sự tồn tại của Muir quan trọng đối với cậu đến nhường nào.

Nói thật, cô rất ghen tị. Vừa vui mừng khi biết Hiiro quả nhiên có tình cảm yêu thương người khác, ngược lại, việc đối tượng không phải là mình cũng khiến cô có chút không cam lòng.

"Phải ngăn Hiiro lại. Như vậy, không được."

Lúc này, Vika cũng dùng giáo chống đỡ cơ thể mình, đi đến bên cạnh Ibeyam và những người khác. Dù bị trọng thương, nhưng ý thức của cô vẫn rất rõ ràng.

"Tôi nhớ cô là... con gái của ngài Kjell đúng không."

"Vâng... Vika muốn đi ngăn Hiiro. Như vậy, quá đau buồn."

Khuôn mặt Vika nhuốm vẻ đau buồn. Đó là bởi vì cô đang nghĩ đến Hiiro.

Ibeyam thấu hiểu rằng, cô cũng là một trong những người ngưỡng mộ Hiiro.

"Hiiro cứ thế này sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng. Như vậy, Muir cũng sẽ rất buồn. Vì vậy Vika sẽ đi. Để bảo vệ Hiiro."

Dù phải cắn răng chịu đựng đau đớn, Vika vẫn chầm chậm bước về phía Hiiro.

"Tôi cũng đi! Giúp đỡ sư phụ lúc người gặp nạn cũng là trách nhiệm của đệ tử!"

"...Đệ tử? Của Hiiro?"

"Đúng vậy! Mà cô là ai?"

"Vika là, bạn của Hiiro. Hiiro là, người quan trọng của Vika."

"Ôi! Vậy chúng ta là đồng chí!"

Tuy nhiên, lúc này, từ xa truyền đến giọng nói của Akivenus.

"Mau rời khỏi đó, công chúa!"

Cảnh báo của hắn vang vọng khắp xung quanh. Và nguyên nhân nằm ở Hiiro, mọi ánh mắt đều chuyển sang Hiiro.

Dù nhìn từ xa, nhưng chất lỏng màu đỏ bao quanh Hiiro cứ tách ra từng phần "tách tách tách", kèm theo âm thanh như da thịt bị xé toạc.

Nhìn kỹ, thứ đó giống như hình dạng của chữ "Tử". Những thứ đó liên tiếp tụ tập trên đầu cậu, tạo thành một quả cầu. Sau đó cậu đánh quả cầu lên không trung. Mục tiêu là Aforos.

Aforos nhanh chóng né tránh đòn tấn công. Tuy nhiên, vừa mới nghĩ rằng đã né được, thứ đó lại như có chức năng truy đuổi, tiếp tục đuổi theo Aforos.

"Chậc, đồ phiền phức!"

Aforos phóng ma lực tạo thành bức tường phòng thủ, nhưng bức tường ngay lập tức bị nghiền nát và biến mất khi chạm vào quả cầu, sức mạnh của quả cầu không hề giảm sút mà tiếp tục bay về phía Aforos.

Aforos dù nhiều lần bay lượn né tránh với những động tác nhanh nhẹn xé gió, nhưng dường như hắn nghĩ mình không thể cứ thế này mà né mãi được, hắn nhiều lần bắn ra các khối ma lực tấn công quả cầu, nhưng mỗi lần đều là đòn tấn công của hắn biến mất.

"............《Tử Đạn》... Tán ra."

Cùng lúc Hiiro phát ra tiếng nói trầm thấp, quả cầu trên không Aforos vỡ tan như pháo hoa, nhưng điều này không có nghĩa là đòn tấn công của 《Tử Đạn》 thất bại, mà chỉ là tiếp theo sẽ bước vào giai đoạn thứ hai.

《Tử Đạn》 vỡ ra thành những mảnh nhỏ li ti, rơi xuống đất như mưa.

Mỗi mảnh đều biến thành chữ "Tử", khoảnh khắc một mảnh chạm vào cây cối, cái cây lập tức "phù" một tiếng hóa thành tro, trở về với đất. Nếu chạm vào đất, phạm vi khoảng năm mét bán kính quanh chữ sẽ biến thành sa mạc.

Cảnh tượng đó có thể nói là một cơn mưa tử thần thảm khốc. Đối mặt với tai họa giáng xuống không phân biệt địch ta này, Ibeyam và những người khác cũng cố gắng bảo vệ mình bằng cách chạy trốn.

Tuy nhiên, lúc này Ibeyam thực sự đã nhìn thấy. Khoảnh khắc chạm vào một người bạn hóa thành đá, chữ "Tử" "tách" một tiếng nảy ra và biến mất.

"Hiiro... cậu...!"

Ngay cả khi biến thành trạng thái đó, cậu vẫn còn giữ lại ý thức không muốn giết hại bạn bè. Vì vậy, chữ mới biến mất trước khi chạm vào bạn bè.

Những người khác dường như cũng nhận ra điều này, cảm nhận được sự ấm áp vẫn còn tồn tại trong đòn tấn công có vẻ đáng sợ của Hiiro, khiến mọi người không khỏi ngây người đứng tại chỗ.

"Quả nhiên không được. Phải ngăn Hiiro lại. Như vậy, không được."

"Tạ, tại sao? Sư phụ lại dùng đòn tấn công vô hiệu đối với bạn bè? Cứ thế này, ngay cả Aforos cũng có thể..."

Nghe lời Nikki nói, Vika lắc đầu, chỉ vào Hiiro. Mọi người cũng nhìn theo Hiiro.

"Hiiro, đang khóc. Đang bào mòn, trái tim của cậu ấy."

"...Gì cơ?"

"Cứ thế này, Hiiro sẽ không được đâu."

Những người khác có lẽ không hiểu Vika đang nói gì. Tuy nhiên, cô cảm nhận được điều gì đó từ Hiiro mà chỉ mình cô hiểu.

"...Đúng vậy. Hiiro quả thực đang bảo vệ chúng ta. Nhưng tình trạng đó thực sự quá bất thường. Cảm xúc của cậu ấy truyền đến... Hiiro đã không ngừng khóc. Rất đau khổ, rất khó chịu, rất đau lòng... Dù vậy vẫn không có chỗ để giải tỏa cảm xúc... đang bào mòn trái tim cậu ấy... Ý của cô là vậy đúng không?"

Vika gật đầu đáp lại câu hỏi của Ibeyam.

"Hơn nữa, cứ thế này vạn vật trên mặt đất sẽ bị tiêu diệt bởi đòn tấn công của Hiiro. Dù là để bảo vệ Hiiro, hay bảo vệ mặt đất, đều phải khiến cậu ấy trở lại bình thường."

Mọi người nín thở đồng ý với quyết định của Ibeyam. Ngăn chặn Hiiro lúc này không phải là chuyện dễ dàng. Hiiro từ nãy đến giờ không ngừng tung ra những đòn tấn công mà chỉ cần trúng một đòn có thể sẽ chết. Nếu không cẩn thận bị trúng thứ gì đó, họ có thể mất mạng.

Nếu vì điều đó mà chết, Hiiro có thể sẽ rơi vào trạng thái điên loạn hơn. Không, chắc chắn sẽ như vậy. Nếu biến thành như thế, sẽ không còn ai có thể ngăn cản cậu ấy nữa.

"Vậy thì để tôi, người chỉ bị thương nhẹ nhất trong chúng ta, đi đi."

"S, sao lại như vậy! Em cũng muốn cứu sư phụ!"

"Ừm, tôi cũng vậy."

"Nikki, Camus, với tình trạng cơ thể của hai người, đừng nói những lời liều lĩnh như vậy."

"Nhưng, nhưng thưa ngài Ibeyam..."

"Hai người có biết nếu hai người chết vì sức mạnh của Hiiro, Hiiro sẽ đau khổ đến mức nào không?"

"Cái, cái này..."

Thành thật mà nói, không ai ở đây là không bị thương, tất cả đều bị thương đến mức gần như không thể chiến đấu nữa. Nếu là Ibeyam, người bị thương nhẹ hơn, vẫn có thể di chuyển khắp chiến trường.

"Các vị, tôi sẽ truyền đạt tấm lòng của các vị đến Hiiro. Vì vậy, xin các vị hãy cầu nguyện tôi có thể đứng vững đến giây phút cuối cùng!"

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Ibeyam, không ai có thể phản bác cô.

"Vika cũng muốn đi. Nhưng, giao cho cô."

"Tôi cũng... vậy."

"Tôi cũng... xin nhờ cô."

"Cảm ơn... Tôi nhất định sẽ cứu Hiiro! Cược vào danh xưng Ma Vương!"

Ibeyam biến quyết tâm thành lời nói, bắt đầu di chuyển về phía Hiiro.

Ibeyam quyết định trước hết tiếp cận Hiiro, cố gắng nói chuyện với cậu. Nếu chỉ tùy tiện tiếp cận cậu, nếu cậu bản năng tung ra đòn tấn công, Ibeyam rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ.

Vì vậy, cô chỉ có thể cố gắng không kích thích Hiiro lúc này, lặng lẽ tiếp cận. Vừa đề phòng Aforos trên trời, vừa từ từ... từ từ tiến đến.

Trên người Hiiro lúc này bắt đầu xuất hiện chữ "Diệt". Tưởng rằng cậu cũng sẽ biến thứ đó thành một quả cầu, không ngờ cậu lại nối thứ đó thành một hình dạng thon dài, cầm trên tay.

Hình dạng đó giống như thanh đao mà Hiiro vẫn dùng. Sau đó, cậu mạnh mẽ đạp đất, tấn công Aforos.

(Hiiro!)

Cuối cùng cũng đã đến gần cậu, nhưng cậu lại nhảy lên trời tạo khoảng cách, điều này khiến Ibeyam vô cùng hối hận. Nhưng cô không thể từ bỏ. Ibeyam cũng xòe cánh bay lên trời.

Lúc này, Muir đang nằm ngửa trên mặt đất vừa vặn lọt vào tầm mắt cô.

(Muir Castorea... thật muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa.)

Chắc chắn sẽ có vô vàn điều để nói chuyện với cô ấy. Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Hiiro. Chỉ là ước nguyện đó cũng không thể thành hiện thực nữa rồi. Ibeyam lúc này chỉ có thể kế thừa ý chí của cô ấy, hỗ trợ Hiiro.

Ibeyam từ từ đến gần Muir, nắm chặt hai tay cô ấy đang buông thõng bên người và đặt lên ngực, làm động tác cầu nguyện.

"Xin cậu hãy chia sẻ một chút dũng khí cho tôi."

Giống như cô ấy, vì người mình yêu mà kiềm nén nỗi sợ hãi, lấy hết dũng khí ra.

Ibeyam hít một hơi thật sâu, rồi đuổi theo Hiiro bay lên trời.

Trước mặt cô, Hiiro đang cầm thanh đao tạo thành từ chữ "Diệt" áp chế Aforos.

Ngay cả Aforos, cũng như thể tuyệt đối không thể chạm vào thanh đao đó, liều mạng né tránh những đòn tấn công liên tiếp của Hiiro.

(Nghĩa là chỉ cần chạm vào chữ đó một lần, ngay cả Aforos cũng sẽ chết.)

Dù Ibeyam biết hình dạng của chữ, nhưng cô không rõ ý nghĩa của nó.

(Nhưng nếu đã vậy, tại sao từ trước đến nay Hiiro lại không dùng chữ đó?)

Một câu hỏi nảy ra trong lòng. Cô chợt nghĩ, nếu cậu dùng chữ đó trước khi mất kiểm soát, có lẽ đã có thể đánh bại Aforos rồi.

Tuy nhiên, nhìn tình trạng hiện tại của Hiiro, cô nảy ra một giả thuyết.

(Không chỉ thanh đao đó, từ toàn thân Hiiro cũng tỏa ra một luồng khí bi thương đến mức không thể nhìn nổi. Có lẽ đó là những chữ chỉ có thể viết ra khi ở trong trạng thái đó.)

Cô không nghĩ rằng bình thường có thể thản nhiên thao túng một luồng khí tiêu cực mạnh mẽ đến vậy. Chính vì trái tim tan vỡ, bị thù hận khống chế mới sinh ra sức mạnh đó.

Hiiro hiện tại đơn giản là một khối tập hợp năng lượng tiêu cực giống hệt Ma Thần. Những chữ không thể sử dụng nếu không như vậy. Hoặc đó là những chữ phải tiêu hao sinh mệnh mới có thể viết ra.

(Nếu là vậy, phải nhanh chóng khiến Hiiro tỉnh lại thôi!)

Nếu sẽ tiêu hao sinh mệnh, thì không có thời gian lãng phí nữa. Cứ thế này dù có thực sự đánh bại Aforos, Hiiro cũng rất có thể sẽ chết.

(Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra! Điều này cũng là vì Muir... Riêng chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra!)

Ibeyam tăng tốc lao về phía Hiiro. Aforos dường như cũng nhận ra Ibeyam, lộ ra phản ứng hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn không có thời gian để chú ý đến Ibeyam, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn di chuyển nửa thân trên, né được đòn tấn công của Hiiro.

"Chậc! Đừng có quá đắc ý, Hiiro!"

Hắn vươn tay phải về phía Hiiro đang bay ở vị trí hơi cao hơn mình.

"—《Đại Pháo Tiêu Diệt》!"

Hắn tung ra tuyệt chiêu lớn của Ma Thần, tạo ra một quả cầu hủy diệt màu đỏ đen, tấn công Hiiro.

"............Vô dụng..."

Hiiro lẩm bẩm khẽ nói.

Vật thể giống như máu bao bọc lấy cậu dần dần tạo thành chữ.

"Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút", "Hút".

Cậu một hơi tạo ra số lượng chữ không thể đếm hết, đáng kinh ngạc là đã hút 《Đại Pháo Tiêu Diệt》, thứ có thể san bằng núi chỉ bằng một đòn, vào cơ thể mình.

"Gì... cái gì!"

Hiiro hấp thụ đòn tấn công, năng lượng trên người cậu càng tăng lên. Khí đen kịt trào ra từ người Hiiro, khiến sức mạnh tiêu cực trở nên mạnh hơn nữa.

Sau đó, Hiiro di chuyển với tốc độ siêu việt, vượt quá khả năng nhận biết của thị giác, đến sau lưng Aforos và đấm hắn.

"Gừ ồ!"

Aforos đau khổ nhíu mày, cứ thế cắm đầu xuống đất.

(...Thật lợi hại! Nhưng cậu ấy... đã hấp thụ ư? Đúng rồi, vì đòn tấn công của Ma Thần cũng là năng lượng tiêu cực, nên đối với Hiiro hiện tại, đó có thể là năng lượng có thể hấp thụ để dùng cho bản thân. Nhưng như vậy...)

Nếu cứ lặp đi lặp lại việc này, áp lực từ những cảm xúc tiêu cực chắc chắn sẽ nghiền nát trái tim cậu. Dù sức mạnh có tăng lên, nhưng cậu có thể sẽ không bao giờ trở lại là Hiiro ban đầu nữa, một dự cảm đáng ghét lóe lên trong đầu Ibeyam.

(Không được đâu, Hiiro!)

Ibeyam xông vào trước mặt Hiiro, người đang định thừa thắng xông lên truy kích Aforos, dang rộng hai tay về phía cậu.

"Hiiro! Dừng lại mau!"

Thoạt nhìn, Ibeyam như đang bảo vệ Aforos. Nhưng Ibeyam đương nhiên không hề có ý định bảo vệ hắn chút nào. Cô chỉ muốn cứu Hiiro. Trong lòng cô chỉ có suy nghĩ này.

"...Tránh ra..."

"...Tôi không tránh!"

"...Đừng... cản trở tôi..."

Sát ý bất thường nồng đậm tỏa ra từ Hiiro, khiến cơ thể Ibeyam run rẩy. Cứ như thể trái tim bị người ta trực tiếp nắm chặt. Một ý chí mạnh mẽ muốn giết chết đối phương bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu truyền đến, khiến cô cảm nhận được hơi thở của cái chết.

"Hiiro... nghe tôi nói. Xin cậu hãy nhớ lại cô ấy... nhớ lại Muir."

"...Muir...?"

"Đúng vậy! Cô gái đã bất chấp tính mạng để bảo vệ cậu!"

Vì Hiiro đã dừng lại, nên Aforos cũng nhíu mày, đứng một bên nhìn họ. Không, nhìn kỹ thì có vẻ như vì cú đấm vừa rồi mà cánh của hắn bị thương. Hắn đang cố gắng hồi phục.

"......Này, Hiiro, tôi biết cậu đang rất đau khổ. Tôi cũng biết cậu đang tự trách bản thân mình vì cảm giác bất lực mạnh mẽ khi không thể bảo vệ những người quan trọng...... nhưng, đây không phải cậu."

Nước mắt chảy dài trên đôi mắt Ibeyam. Hiiro liếc nhìn những giọt lệ lấp lánh rơi xuống đất, rồi lại dời tầm mắt về phía Ibeyam.

"Tôi biết...... Hiiro là...... chiến đấu vì mọi người...... mà."

Dù khuôn mặt đẫm lệ, Ibeyam vẫn tiếp tục nói với Hiiro.

"Nhưng...... nhưng mà............ tôi vẫn...... cảm thấy...... Hiiro của ngày xưa tốt hơn nhiều......!"

Cái thái độ luôn tệ hại, nhưng cuối cùng vẫn luôn ra tay giúp đỡ họ, Hiiro vụng về đó......

Biểu cảm của Hiiro lập tức thay đổi, nhưng—

"......Câm...... miệng......!"

Cậu cầm con dao trên tay chỉ vào Ibeyam.

"Hi...... Hiiro......"

"......Câm miệng...... câm miệng...... câm miệng...... Tôi muốn...... giết sạch mọi thứ!"

Cậu vung dao về phía Ibeyam.

Nhưng Ibeyam vẫn nhìn thẳng vào Hiiro, bất động.

—Dao dừng lại phía trên đỉnh đầu Ibeyam.

"......Tại sao...... không tránh đi......"

"Bởi vì...... là Hiiro mà. Bởi vì là Hiiro mà......"

"......Ư...... khụ ư ư...... Khốn kiếp!"

Hiiro vung dao ngang. Mũi dao lướt qua chóp mũi Ibeyam ở một khoảng cách cực gần, suýt chạm nhưng không chạm. Một luồng gió ấm nóng xuyên qua cơ thể Ibeyam. Mái tóc vàng óng của Ibeyam 'xoẹt xoẹt' bị cắt đứt ngang vai, bay xuống đất.

Mặc dù vậy, Ibeyam vẫn không hề nhúc nhích. Cô từ từ tiến lại gần Hiiro......

"Hiiro...... trở về đi."

......Và dịu dàng ôm lấy cậu.

Rồi Hiiro bắt đầu run rẩy nhẹ, phát ra tiếng rên rỉ.

Ibeyam ôm chặt cậu, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.

"Không sao đâu...... không sao đâu mà...... Muir cũng không muốn nhìn thấy Hiiro như thế này đâu."

"Ư!...... Mu...... Muir……………………………… Nhóc con......"

"Đúng vậy, không sai. Cũng là vì cô bé, trở về đi, Hiiro. Mọi người đều đang chờ cậu."

Nước mắt trượt dài trên má Ibeyam nhỏ xuống người Hiiro.

Nước mắt hóa thành những hạt bụi nhỏ li ti, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mu bàn tay phải của Hiiro phát ra ánh sáng vàng.

Chất lỏng màu đỏ bao bọc lấy Hiiro cũng dần biến mất cùng với âm thanh bốc hơi.

Nhưng khí tức bóng tối vẫn quấn lấy Hiiro. Mặc dù vậy......

"……………………Cậu là…………Ma vương…… ư……!"

"Hiiro......!"

Ibeyam vui mừng cho rằng Hiiro đã lấy lại ý thức, nhưng lúc này Hiiro lại nhìn thấy một thứ gì đó. Đó là bóng dáng Aforos đang áp sát từ phía sau Ibeyam.

Aforos định dùng thanh kiếm được tạo ra từ ma lực đâm xuyên qua cả hai, cùng với Ibeyam.

"—Sao có thể để ngươi làm được!"

Khoảnh khắc Hiiro ôm chặt Ibeyam và hét lớn, ánh sáng vàng xuất hiện từ bàn tay phải của cậu hóa thành một quả cầu lan tỏa ra xung quanh, đẩy văng Aforos ra xa.

"Cái, cái gì!"

Aforos lại một lần nữa bị đánh bay xuống đất.

"Hi, Hiiro......?"

Ibeyam cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ biết một luồng ánh sáng dịu dàng và bình yên tỏa ra từ Hiiro.

Ánh sáng đó phát ra từ chữ—『绊』 (Kizuna) được viết trên mu bàn tay phải của cậu.

Trong khi tận hưởng cảm giác dễ chịu này, một sát ý tà ác từ mặt đất truyền đến.

Chuyển sự chú ý về nguồn sát ý, chỉ thấy Aforos đang định phóng ra 《Đại pháo Hủy diệt》 khổng lồ.

"Ngươi hãy cùng Ibeyam biến mất đi!"

Hắn phóng ra 《Đại pháo Hủy diệt》. Uy lực kinh người khiến Ibeyam không khỏi kinh ngạc. Họ không còn đường thoát.

Nhưng Ibeyam lúc này quả thực đã nghe thấy.

————Không sao đâu.

Một giọng nói lạnh lùng, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của cậu. Đó cũng là điều Ibeyam muốn nghe nhất lúc này.

"Á!"

Một luồng sáng chói lóa đến mức không thể mở mắt được bỗng nhiên bùng lên từ người Hiiro.

(......Cái gì thế này...... Cảm giác như được ánh mặt trời dịu dàng bao bọc vậy......)

Luồng sáng dịu dàng bao trùm Ibeyam, thậm chí khiến cô có một cảm giác an tâm đến mức không kìm được nước mắt.

Hoàn hồn lại, Ibeyam phát hiện có ai đó đang ôm ngang eo mình.

Không, không cần xác nhận cô cũng biết là ai. Đương nhiên đó là người quan trọng mà cô yêu thương từ tận đáy lòng.

"Làm sao...... có thể......!"

Aforos kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lơ lửng ở đó là một thiếu niên.

"......Đã được cứu rồi, Ma vương."

"Hiiro!"

Người bao bọc Ibeyam và bảo vệ cô, chính là Hiiro với đôi cánh phát ra ánh sáng vàng mọc ra từ lưng.