Trans: Mều
Editor/Proofreader : CounterMAN
___
Chapter 104: Nước cờ của vua Rudolf
“...Chuyện gì vậy thưa bệ hạ?’ (Portnis)
Mọi ánh nhìn hướng về phía Rudolf.
“《Sacred Room》(Thánh điện) dễ vào khó ra, và để ra khỏi đây thì cần sự cho phép của Đại giám mục, đúng chứ?” (Rudolf)
“...À thì đúng là vậy.” (Portnis)
Portnis khẽ nghiêng đầu khi tự nhiên bị hỏi một câu như thế.
“Và số lượng người có thể vào, kể cả Đại giám mục, là 13 người phải không?” (Rudolf)
“……..haa”(Portnis)
“Hơn nữa, ta lại không thể liên lạc với người khác ở bên ngoài... Chà... căn phòng này quả xứng đáng là một không gian biệt lập” (Rudolf)
Judomdom nhíu mày khi nghe Rudolf nói.
(Rudolf... ông đang tính làm gì vậy...?) (Judom)
Tất cả mọi người ở đây, không, không hẳn, bởi cái gã Tể tướng cạnh ông vừa khẽ nhếch mép cười, như thể gã biết điều gì đó vậy. Ngay cả vậy, hầu hết mọi người đều há hốc mồm trước những lời của Rudolf.
“... Không, ta chỉ muốn xác nhận vài điều thôi. Xin lỗi vì làm mất thời gian của cô” (Rudolf)
“K-không hề, thưa bệ hạ” (Portnis)
Hoàn toàn chẳng nhận ra mục đích của Rudolf khi muốn xác nhận điều gì đó, nhưng Judom chú ý thấy chân mày Aquinas nhíu lại. Như Judom, anh ta cũng nghi ngờ về hành động lạ lùng của Rudolf.
(...Rudolf, ông...) (Judom)
Judom không muốn tin nhưng... nghĩ vậy, ông định sẽ theo dõi tình hình thêm một lúc nữa.
“Và giờ, chúng ta nên tự giới thiệu lại một cách thỏa đáng” (Rudolf)
“Ta là vị vua đang trị vì 『Humas』, Rudolf van Strauss Arclaim, vua của 【Victorias】” (Rudolf)
Eveam cũng theo đó và nói.
“Ta là chúa tể của 【Evila Capital: Xaos】, Eveam Gran Early Evening (Mều: Early Evening – xế tà à [[[: ). Nhân đây, vì đã đáp lại thỉnh cầu của 『Evila』, ta nhiệt liệt chào đón vị vua của Victorias” (Eveam)
Cô khẽ cúi đầu.
“Không, còn nhiều thứ phải nhắc đến nếu chúng ta muốn thành lập một liên minh” (Rudolf)
Dù Maou (Ma vương) (Mều: cái này bản eng để vậy nên tui cũng để nguyên ah~~) của họ đã rất lịch sự, Rudolf lại chẳng thể đáp lại một cách lịch thiệp, điều này khiến Marione khó chịu, ông nhíu mày bất mãn và ném cho ông ta một cái nhìn ngờ vực. Aquinas đã chú ý và khẽ lắc đầu, bảo Marione không nên để ý làm gì.
Eveam thì chẳng muốn để tâm chuyện đó, cô lại nói.
“Ta rất vui khi nghe ngài nói vậy” (Eveam)
“Tuy nhiên” (Rudolf)
“………?” (Eveam)
“Sẽ còn những cá nhân phản đối liên minh này” (Rudolf)
“Ta biết rõ” (Eveam)
“Điều đó cho thấy những thương tổn mà chúng ta gây ra cho nhau là... quá nặng nề” (Rudolf)
“Đúng vậy, nhưng phía Evila chúng ta thấy rằng để chữa lành những tổn thương đó thì không cần thiết phải báo thù, mà là hòa bình” (Eveam)
“…………..” (Rudolf)
“Chúng ta đã từng là kẻ thù. Và chúng ta cũng đã gây ra những thứ tàn bạo nhất cho nhau. Một khi nỗi đau đớn và lòng thù hận lớn dần, mâu thuẫn và xung đột sẽ ngày càng nặng nề thêm thôi. Điều này thật không thể chấp nhận được. Nếu không có ai phá vỡ chuỗi của xung đột này, thời kì hòa bình sẽ không bao giờ đến!” (Eveam)
Mọi người đều lắng nghe kĩ lời cô ấy nói.
(Cô gái này... vậy ra đây là Maou hiện tại) (Judom)
Judom nghe lí tưởng của cô và cảm thấy cô thực sự nghiêm túc. Thứ nhất, khi bước vào lãnh thổ của kẻ thù, lục địa 『Humas』, mà chỉ đưa theo ngần ấy người thật chẳng khác nào tự sát. Nhưng, dù vậy, cô vẫn tự tin trước hội nghị. Điều đó chắc chắn rằng cô thực sự muốn kí một giao ước đồng minh khi đến gặp đại diện của kẻ thù một cách hiên ngang như vậy.
Bị đẩy vào thế bất lợi, nếu họ có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào thì người Evila sẽ ngay lập tức thổi bùng lên ngọn lửa thù hận vốn đang cháy âm ỉ. Và rất có khả năng mâu thuẫn giữa hai tộc sẽ ngày càng sâu sắc hơn. Với Eveam khi nói ra những lời như vậy mà chẳng có bất cứ sự giả dối nào cho thấy cô thực sự tin tưởng họ. (Mều: thức tỉnh đi!!!!! Người ta không tốt như thím tưởng đâu =v=)
(...hm? Mình từng gặp cô gái này ở đâu đó rồi nhỉ...?) (Judom)
Judom nhìn Eveam như thể đang gặp hiện tượng déjà vu vậy. Ông có cảm giác mình đã thấy người con gái này trước kia. Và rồi-
(Mình nhớ rồi! Oi oi oi oi, đừng nói rằng Jou-chan (cô bé) ngày đó là Maou chứ?) (Judom)
Trong khi mở to mắt vì ngạc nhiên, ông nhìn lại cô để xác thực lại. Và rồi ông chắc chắn đó là cô bé trong hồi ức của mình.
(... Rõ rồi, vậy Jou-chan ngày đó đã... lớn lên xinh đẹp thế này rồi sao?) (Judom) (Mều: lolicon detected!!!!)(Counter: hết 2 tên kia nhìn đâu cũng ra yaoi, giờ thêm con bé Mều này nhìn đâu cũng ra lolicon -_- )
Có vẻ đối phương lại chẳng hề nhận thấy cô là người ông đã từng gặp trong quá khứ. Thấy cô trưởng thành và khỏe mạnh, ông phần nào thấy hạnh phúc. Nhưng đây không phải là lúc để hồi tưởng. Lúc này ông phải tập trung vào buổi hội nghị.
“Ngay khi chúng ta thành lập liên minh thì chắc chắc sẽ vấp phải sự phản đối. Cô nghĩ sao?” (Rudolf)
Eveam trả lời không hề lúng túng.
“Đúng là khi thiết lập quan hệ đồng minh, phe đối lập sẽ không bằng lòng. Hơn nữa, vấn đề này còn liên quan đến tộc『Gabranth』. Tuy nhiên, mâu thuẫn chỉ khiến 【Edea】tổn thất nặng nề thêm thôi. Và nơi mà mọi người có thể chung sống sẽ không còn nữa. Việc này thực sự đã từng xảy ra rồi. Ta chắc ngài cũng hiểu” (Eveam)
“……………” (Rudolf)
“Vì không thể để chuyện đó xảy ra nên tổ tiên chúng ta đã cùng nhau dựng nên một thời kì thịnh vượng, và tạo nên thế giới như hiện tại. Có thể nói rằng lí do chúng ta có mặt tại đây lúc này là nhờ vào mọi nỗ lực của bậc tiền nhân. Ngài có nghĩ rằng chúng ta, bậc hậu bối, phá hủy nó là điều đúng đắn không?” (Eveam)
Mọi người lặng thinh, nhưng, Rudolf chỉ đơn thuần nhắm mắt lại. Vị Tể tướng Dennis thì biểu lộ ra những trạng thái cảm xúc phức tạp.
“Hòa bình không dễ lập lại. Tuy nhiên, sự đoàn kết của chúng ta có thể trở thành nền tảng cho nó. Ta chắc rằng sẽ có nhiều vấn đề nảy sinh. Dù vậy, một ngày nào đó, nơi đây sẽ trở thành một thế giới mà mọi người có thể sinh sống yên ổn và hạnh phúc.” (Eveam)
Đó quả thực là một điều lí tưởng. Một lí tưởng thuần khiết mà bất cứ ai cũng nghĩ nó thật trong sáng. Nếu được thực hiện, nó chắc chắn sẽ gây dựng nên nền hòa bình.
(Thật sai lầm... cô bé đã quá khinh suất rồi, Maou-chan) (Judom)
Judom điềm tĩnh nhìn cô.
(Đúng là tư tưởng đó rất tiến bộ. Nhưng, có vẻ cô bé đã đi khá xa...) (Judom)
Đúng như Judom nghĩ. Cô chưa cho Rudolf một câu trả lời thỏa đáng. Sự chống đối sẽ dần nhen nhóm từ liên minh này. Về giải pháp cho những vấn đề này, cô chỉ đơn giản nói lên lí tưởng của mình.
Tóm lại là, khi được hỏi về việc mẫu thuẫn nội bộ phát sinh, cô chỉ trả lời rằng “ổn thôi, dù gì nó cũng sẽ tốt đẹp” với sự quả quyết không hề có căn cứ.
Judom vốn luôn tán thành quan hệ đồng minh này. Nhưng cũng vì thế mà ông không thể dửng dưng trước những vấn đề có thể xảy đến. Đó chính xác là lí do ông muốn thảo luận về tương lai gần.
Trước tiên họ phải hiểu rõ về nhau. Niềm tin là thứ cần được gây dựng dần dần theo thời gian. Nhưng cô ấy chỉ thấy được mặt tích cực mà thôi. Thành thực mà nói, nó rất nguy hiểm.
Nghĩ về cái thế giới lí tưởng đó thì ai mà chẳng muốn. Nhưng đối phương là chủ nhân của một nước, gánh vác trên vai số mệnh của cả chủng loài. Thấy cô ấy ngây thơ theo đuổi cái lí tưởng đó như thế, Judom cũng tỏ ra hơi lo lắng.
(Đừng vội, Maou-chan. Cháu có thời gian mà. Không nên quá hấp tấp làm gì. Trước hết cháu phải hiểu rõ, và rồi giải quyết từng vấn đề một. Hôm nay đơn giản chỉ là một buổi thảo luận thôi mà) (Judom) (Mều: ông không nói ra thì ai biết được hở trời =v=)
Judom nghĩ như thể đang đưa ra lời khuyên cho con gái của mình vậy. Nhìn cô, ông rất muốn giúp. Cô ngây thơ, nhưng có chút gì đó bí ẩn mà lôi cuốn. Dù còn trẻ như vậy, cô đã phải dánh vác trách nhiệm của một Maou.
“…….Maou Eveam-dono” (Rudolf)
Đột nhiên, Rudolf lên tiếng.
“Ch-chuyện gì vậy?” (Eveam)
“Cô... đã từng mất đi người quan trọng đối với mình chưa?” (Rudolf)
“……..hah?” (Eveam)
Cô bất ngờ phản ứng lại khi ông ta đột ngột hỏi như vậy.
“Theo như ta thấy thì, cô quá ngây thơ. Maou tiền nhiệm có vẻ là anh trai của cô, nhưng cách nghĩ của hai người lại hoàn toàn khác nhau” (Rudolf)
“………” (Eveam)
“Cô có nhiều ý tưởng tuyệt đấy. Rất trong sáng... và thuần khiết” (Rudolf)
Dennis nuốt khan. Có vẻ điều gì đó đã khiến ông lo lắng, giống như là tham vọng trong lời nói của vị vua kia đã tác động đến ông.
“Ta sẽ hỏi lại lần nữa. Cô đã mất đi người nào quan trọng với mình chưa?” (Rudolf)
“Chuyện đó... Ta có. Mọi người thuộc tộc 『Evila』đều là gia đình của ta. Và đã có rất nhiều người chết” (Eveam)
“...Tôi hiểu. Có vẻ nếu bất cứ ai trong gia đình mình bị sát hại, cô vẫn nghĩ trả thù là điều vô nghĩa? Cô cho rằng mọi thứ có thể giải quyết bằng lời nói... và cô vẫn có thể tươi cười khi nói chuyện với tên sát nhân à?” (Rudolf)
Rudolf khẽ mở mắt và nhìn Eveam với một ánh mắt sắc lạnh. Mục đích của ông ta chính là không để cô đạt được ý nguyện chỉ với chút cố gắng như vậy. Khi bị “thuyết giáo” như thế, Eveam tái mặt, nhưng rồi-
“... Ta không biết mình có thể cười hay không. Không, đúng ra là ta không thể cười. Nhưng ta sẽ không để bất cứ ai trong gia đình mình bị sát hại! Ta thề trên danh nghĩ Maou Eveam, rằng ta sẽ chặn đứng mọi hành động với ý định trả thù!” (Eveam)
Hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau trong khi sự im lặng vẫn tiếp diễn. Người mở lời trước là Rudolf.
“Có vẻ cô còn quá trẻ” (Rudolf)
“Ta biết chứ! Và ta cũng nhận ra được khuyết điểm của mình! Nhưng-“ (Eveam)
“Buổi hội nghị này…” (Rudolf)
“……..hah?” (Eveam)
Rudolf cắt ngang lời cô.
“ Tộc 『Gabranth』chắc chắn sẽ cố gắng phá hoại cái liên minh này. Cô có nắm rõ được mọi hành động của họ không?” (Rudolf)
“Trong số những thuộc hạ của ta, có một người đặc biệt nổi trội trong việc thu thập tin thức. Ta đã cử người đó theo dõi hành tung của 『Gabranth』” (Eveam)
“Oh, và?” (Rudolf)
“Vài tháng trước, chúng ta đã để lộ ra một số thông tin giả nhằm gây nhiễu loạn” (Eveam)
“Ooh, cô cũng khá được việc đấy” (Rudolf) (Mều: what?! Như nói với người hầu =_=)
Thực ra, cô đã để những người có thế lực và địa vị tổ chức những buổi họp mặt bí mật. Những buổi họp mặt này tạo ra nhằm đánh lạc hướng tộc 『Gabranth』. Trong những buổi họp bí mật đó, họ thảo luận về địa điểm, thời gian và thông tin về hội nghị. Và rồi tin tức được bí mật truyền sang lục địa 『Gabranth』bởi thuộc hạ của Eveam.
Tất nhiên, người 『Gabranth』sẽ không đơn thuần tin vào mấy thông tin đó mà sẽ điều tra thêm. Lượng thông tin và họ thu được về ngày giờ tổ chức hội nghị đúng như những gì họ nghe được, nhưng địa điểm lại khác. Vài ngày trước, người 『Gabranth』hành quân về phía địa điểm sai của hội nghị. Trong số đó có cả Beast King (Thú Vương),
“Ngay lúc này, người 『Gabranth』có lẽ đang lùng sực nơi đó. Những thứ ta sắp xếp ở đó có ngoại hình khá giống chúng ta, nhưng hoàn toàn chẳng phải chúng ta” (Eveam)
“Hou, ta đã nghe có một chuyên gia làm rối đã tạo ra những bản thể giả đó... chúng giống thực lắm sao?” (Rudolf)
“Tất nhiên. Trừ khi chạm vào chúng, ông chẳng thể biết được nếu chỉ nhìn thôi đâu” (Eveam)
“Hohou, cô có thuộc hạ xuất sắc đấy” (Rudolf)
Trước lời khen ngợi của Rudolf, Eveam nhìn về phía Kiria tự hào. Dù Kiria đã cố giữ vẻ khiêm nhường, cô vẫn để lộ ra nét hạnh phúc trên khuôn mặt. Tất nhiên là người đã chuẩn bị những con rối kia chẳng phải ai khác ngoài Kiria.
(Như ta đã nói, ta có một gia đình tuyệt vời) (Eveam)
Nghĩ vậy, Eveam hướng nhìn Kiria và thuộc hạ với lòng biết ơn vì đã luôn ủng hộ cô.
“Vậy cô đang nói rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra à?” (Rudolf)
“Đúng thế” (Eveam)
“Cho cả 『Gabranth』, buổi hội nghị này, và... cả chúng ta, 『Humas』?” (Rudolf)
“...? Ông đang nói gì thế” (Eveam)
Eveam cảm thấy không thoải mái về sự thay đổi đột ngột trong cách nói của ông ta, nó có vẻ có ẩn ý. Bỗng, ông ta giơ tay lên. Và rồi, như nhận được hiệu lệnh, một trong năm sĩ quan chỉ huy nhanh chóng chạy về phía đó.
Nghĩ rằng họ đang nhắm đến Eveam, Aquinas và những thuộc hạ theo bản năng tiến lại gần Eveam để bảo vệ cô. Tuy nhiên, tên sĩ quan không hề nhằm vào Eveam.
“Ng-ngươi làm gì thế!?” (Portnis)
Mục tiêu chính là nhân chứng, Portnis. (Mều: bản eng nó ghi witness, mà Portnis là nhân chứng cho cái gì cơ? =v=). Không, đúng hơn là cây quyền trượng mà Portnis đang giữ. Cây quyền trượng bị tước lấy bất ngờ khiến cô không thể phản ứng lại kịp thời.
Thấy cảnh đó, đa số những người hiện diện chỉ biết đứng nhìn. Họ chẳng hiểu chính xác ông ta muốn gì.
“Phá hủy nó!” (Rudolf)
Rudolf ra lệnh cho tên six quan. Hắn gật đầu, đưa cây trượng lên và....
“D-dừng lại!” (Portnis)
Pariiiiiiiiiiiiin!
Portnis đã không thể ngăn cản hắn, cây quyền trượng bị ném xuống sàn. Quả cầu ở đầu trượng vỡ vụn và những mảnh vỡ văng tứ tung.
“Làm tốt lắm” (Rudolf)
“Tên sĩ quan chỉ đáp lại “Vâng!”, và quay trở lại vị trí của hắn. Thấy vậy, Judom cất tiếng.
“Oi Rudolf! Ông đang nghĩ cái quái gì thế!” (Judom)
“Đúng thế! Bệ hạ không biết cây quyền trượng đó quan trọng thế nào sao!” (Portnis)
Rudolf cười nhạt và đáp.
“Ta biết chứ. Đó chính là lí do vì sao ta phá hỏng nó” (Rudolf
“Cái gì!” (Portnis)
“Rudolf... ông không thể...” (Judom)
Thấy Judom run rẩy lên vì tức giận, và Portnis thì ngạc nhiên, Eveam cất lời.
“Ch-chuyện này là sao? Ông có ý gì, Vua của Victorias!” (Eveam)
Mọi『Evila』nhìn chằm chằm vào Rudolf. Nhưng, ngay lúc này, nụ cười của ông ta vẫn không tắt.
“Trong 24 giờ tới, nơi này sẽ hoàn toàn trở thành một không gian biệt lập với thế giới bên ngoài” (Rudolf)
“Một không gian... biệt lập hoàn toàn?” (Eveam)
Eveam lặp lại, Judom trả lời.
“《Sacred Room》(Thánh điện) này là nơi mà một vị anh hùng xưa đã hi sinh thân mình, và là nơi tập trung nhiều thần lực nhất” (Judom)
“Judom…..” (Aquinas)
Nghe Aquinas nói, Eveam giật mình nhìn Judom.
(Mình- mình nhớ rồi, mình có cảm giác đã thấy ông ấy ở đâu đó trước kia, nhưng... đúng là người đó sao...!?)(Eveam)
Cho đến tận bây giờ, cô hoàn toàn không biết ông là ai, nhưng nhớ lại chuyện trong quá khứ, Eveam hiểu rằng việc ông có mặt ở đây chẳng phải là điều bất ngờ gì.
“Chú là... Judom Lankars?” (Eveam)
“Ou, đúng vậy. Cháu đã lớn rồi đấy nhỉ. Khi ta nghĩ về việc Jou-chan ngày đó nay đã trở thành Maou-chan, nó khiến ta cảm thấy thời gian trôi nhanh quá. Cậu có nghĩ vậy không, Aquinas?” (Judom)
“Fu, đúng vậy” (Aquinas)
Aquinas đồng ý với ông và nở nụ cười.
“Nữ hoàng, giờ không phải là lúc đâu ạ” (Marione) (để bệ hạ được hông?)
Được Marione nhắc nhở, Eveam nghiêm mặt lại.
“À- đúng vậy, xin lỗi. Judom-dono, ngài có thể giải thích rõ hơn được không?” (Eveam)
“Ahh, về nơi này, vì sức mạnh của vị anh hùng đó quá lớn, nên để bảo vệ những người bên trong, phía trên lối vào 《Sacred Room》được đặt một rào chắn ma thuật” (Judom)
“... đó không phải tốt lắm sao?” (Eveam)
“Đúng là vậy, nơi này có vè là địa điểm an toàn nhất, vì người có sức mạnh của anh hùng bảo vệ. Tuy nhiên, một khi đã vào đây, người không thể ra ngoài trong 24 giờ” (Judom) (Mều: ở đây xin phép để Judom gọi Eveam là “người” vì đang lúc nghiêm túc)
“Wha!? Thật sao?” (Eveam)
Thấy Eveam bị sốc, Judom cười cay đắng.
“Vâng, chuyện này đúng chứ, Portnis?” (Judom)
“Đúng thế, Judom-sama” (Portnis)
Theo cách đối đáp của hai người thì, mọi người ở đây có thể thấy họ khá là thân thiết.
“Trong vòng 24 giờ, căn phòng này đóng vai trò như một bức tường bảo vệ vững chãi. Và, cây trượng...”
Vừa nói, cô vừa nhặt cây trượng đã vỡ tan lên và chỉ cho mọi người.
“Phần đầu của cây trượng có một quả cầu, người nhớ chứ?” (Portnis)
Eveam giật đầu.
“Quả cầu đó được tạo nên từ 《Hero’s armour》(Áo giáp của anh hùng). Đúng hơn là 《Hero’s relic》(Di hài của anh hùng). Nhờ có quả cầu này, nếu người vào phòng cùng tôi, thì cũng có thể tự do ra khỏi căn phòng này” (Portnis)
“N-nhưng...” (Eveam)
“...Đúng vậy, sau 24 giờ, rào chắn sẽ yếu đi trong một lúc. Khi đó ta có thể ra ngoài nhưng... giờ thì...” (Portnis)
Những từ “quả cầu giờ đã vỡ rồi” nghẹn ứ ở cổ họng, Portnis thất vọng cúi đầu trong tủi nhục. Theo đó, Judom nói một cách giận dữ.
“Rudolf, chết tiệt, ông đã toan tính sẵn rồi đúng không? Giờ thì tôi hiểu rồi, ngay từ đầu tôi đã thấy ông hành xử rất lạ khi đòi xác nhận mọi thứ với Portnis. Đó là một phần trong kế hoạch đúng chứ?” (Judom)
Quả thực là Rudolf đã muốn xác thực với Portnis về cơ chế của 《Sacred Room》, khi mà điều này chẳng phù hợp với hội nghị chút nào.
“Dennis, ông cũng biết chuyện này phải không?” (Judom)
Ông trừng mắt nhìn Tể tướng Dennis và năm tên sĩ quan chỉ huy. Sáu người bọn họ thì khoái trá ra mặt.
“Tôi sẽ không hỏi âm mưu của ngài là gì khi giam chúng tôi trong này. Rudolf, ông đã đạt được mục đích rồi đúng chứ?” (Judom)
Rudolf cười khoái trá.
“Đạt được mục đích? Judom-dono, ngài nghĩ Vua của Victorias muốn....?” (Eveam)
“Bệ hạ, hãy động não một chút” (Kiria)
“Mu, cô biết sao, Kiria?” (Eveam)
Bị cận thần “dạy đời”, Eveam có chút hờn dỗi.
“Tất nhiên rồi. Có khả năng ông ta, không, bọn họ muốn phản bội chúng ta” (Kiria)
“Wha!?” (Eveam)
Khi nhận ra điều đó, cô quay về phía Rudolf. Ông ta ngay lập tức
“Hahaha, làm như các người được nói về sự phản bội ấy. Thực ra mấy người đều có mưu kế cả, đúng chứ?” (Rudolf)
“Kuh! Vua của Victorias! Sao ông dám làm thế chứ! Ông muốn gì khi nhốt chúng ta trong này!” (Eveam)
“Cô vẫn không hiểu à, Maou?” (Rudolf)
“……….?” (Eveam)
Mọi người đều chú ý tới Rudolf. Ông ta cất lời, từng từ một khiến Eveam choáng váng.
“Đó, là chiến tranh!” (Rudolf)