Sau cuộc chiến, MP của Hiiro gần chạm đáy. Nhưng nó xứng với thành quả đạt được. Kinh nghiệm đả bại quái cấp S đưa cậu lên liền 4 level.
HP của cậu cũng xuống đáng kể. Chỉ một chạm nhẹ thôi mà đẩy sinh lực của Hiiro xuống hơn nửa.
Vài cái danh hiệu và kĩ năng đã được thêm vào status của Hiiro. Cậu nhanh chóng mở cái kĩ năng <<Song khắc tự>>
<<Song khắc tự>> Tốn 50 MP
Bạn có thể viết nhiều hơn một từ. Viết một từ khác trong khi từ trước vẫn đang hoạt động mà không làm ảnh hưởng đến tác dụng của từ trước đó. Ngoài ra, bạn có thể liên tiếp cùng một từ, làm tăng tác động của từ đó lên.
Hiiro nở nụ cười ranh ma. Cậu nhận ra rằng mình không phải mất công đợi 40s trước khi viết thêm từ mới.
Viết liên tục một từ cũng mang đầy lợi ích. Kĩ năng này sẽ rất hữu dụng cho mỗi lần vượt biên. Hiiro có thể viết liên tục [Bay] thay vì luân phiên hai từ [Bay] và [Nổi]
Tuy nhiên, về cái khả dụng tăng tác động thì…
“Nhóc đang kiểm tra status đó hả?”
Arnold cắt mạch suy nghĩ của Hiiro.
“Vậy nhóc lên tăng được mấy level?”
“Ông tăng level à?”
“Không, ta không có. Chỉ là hơi hiếu kì thôi.”
“Ông á? Ông muốn biết lượng king nghiệm nhận được khi hạ con quái đó á?”
“Ta chỉ xem thử coi lượng kinh nghiệm ta có thể nhận nếu lập nhóm khi diệt được quái cấp S.”
Hiểu rồi. Ta có thể lập nhóm tại các Guild. Nếu ta chiến với quái thì các thành viên trong nhóm sẽ nhận được lượng kinh nghiệm như nhau. Tuy nhiên là cậu và Arnold lại nhận được số kinh nghiệm khác nhau do họ vẫn chưa lập nhóm.
“À, nếu mà cậu muốn thì chúng ta đã có thể lập nhóm ở Surge rồi, Hiiro.”
“Em và bác đã thành viên cùng một nhóm!”
“Hiiro, level của nhóc giờ là bao nhiêu?”
“Ông nói trước đi.”
“Sao ta phải…? Ta 35.”
“Chết tiệt!”
“….Gì thế? Chờ đã, ngươi nói gì?”
“…”
“Vậy level của nhóc là bao nhiêu?”
Cậu hơi ức vì level của mình vẫn thấp hơn của Arnold một chút.
“Nhân tiện là của Muir là 13”
“Vâng!”
“Thế của nhóc?”
“…33”
“Tuyệt thật! Nhưng chờ đã, đó là level trước hay sau ngươi hạ con quái cấp S đó vậy?”
“Trước khi hạ con Red Boar thì chỉ mới 29.”
“Không biết có tên mất trí nào trên thế gian này ngoài ngươi có thể chiến được một con unique (độc nhất)… và hạ nó với cái level dưới 30 kia chứ.”
“Này, dâm tặc. Ông vừa nói gì?”
“Ta không dâm tăc! Con quái đó level phải trên 50! Ngươi mới chỉ tầm nửa của nó. Không thể nói được gì luôn.”
“Thế đừng có nói nữa!”
Hiiro nghĩ một hồi. Có vẻ đây là trường hợp dị thường nếu cậu là một adventurer bình thường. Tuy nhiên, ở cái thế giới này, có stats (chỉ số) cao không có nghĩa đã nắm được chiến thắng.
HP của Hiiro đúng là bị thiệt hại nặng nề khi bị con Red Boar nó thổi bay. Nhưng với Ma ngôn thì cậu đã đánh bại được nó.
Ma thuật độc nhất áp đảo đến lố bịch.
Không có nó thì cách tốt nhất là phải chạy như Arnold đã nói. Bình thường mà đấu với con heo rừng tại level đó thì đúng là thiển cận.
“Chúng ta nên lấy vài bộ phận của con Red Boar để đi lĩnh thưởng ở Guild.”
“Nhóc muốn phần nào?”
“Như bình thường thôi…”
“…Hiểu rồi.”
Arold gật đầu và bắt đầu lượn các bộ phận của con quái. Răng nanh của Red Boar dường như đã bạc màu, nhưng nó chắc vẫn có đặc điểm riêng biệt của một con quái unique.
“Nhưng bất ngờ thật… khi đối mặt với một con quái Unique ở vùng này.”
“Nó khác thường lắm sao?”
“Có lẽ… bởi thường thì chúng rất hiếm. Ta đi vòng quanh thế giới này đã thấy con nào đâu.”
“Hiểu rồi. Ông còn đi nhiều nơi hơn những adventurer bình thường mà còn chưa bao giờ thấy một con unique.”
Nếu họ mà không hạ con quái rank S kia thì sẽ còn nhiều thương vong. Sẽ có nhiều adventurer bị con quái giết chết.
“Tuy nhiên, giờ nó bị hạ rồi, ta sợ là những con quái trong rừng giờ sẽ xuát hiện.”
“Có lẽ vậy.”
Kể từ khi cả nhóm vào rừng, họ chưa chạm trán một con quái nào. Con Red Boar chắc hản là nguyên nhân khiến lũ chúng nó lẩn đi mất.
“Mà coi như ta gặp may. Có vẻ sẽ chẳng có con quái nào tấn công ta sớm đâu.”
Trong khi Arnold vừa duỗi tay ra thì những con quái như đang chờ xuất hiện.
“Đùa nhau à…”
Arnold nghĩ nó không thể xảy ra nhưng cuối cùng giả thuyết của gã sai hoàn toàn.
“Này ông già, tôi mệt rồi nên ông xử chúng hộ nhé.”
“Gì cơ? Giúp ta với chứ!”
“Chúng đâu phải hàng unique nên không có chuyện ông bị thịt đâu… nên cố lên nhé.”
“Giúp ta với!”
“Rồi, cứ để Muir cho tôi, phần con lại cho ông hết.”
“Khôngggg! Giúp ta!”
“Ồn quá. Chỉ cần diệt hết chúng là được mà.”
“Được rồi, thịt hoặc bị thịt.”
Arnold nhảy vào giữa đám quái.
(Hừ, không may gã chết thật thì sao nhỉ?)
Muir bẽn lẽn nhìn cậu như thể mong đợi điều gì đó.
“Ổn mà, ta sẽ hồi sức cho ông ta nếu ông ta sống sót qua được đám đó.”
Sau khi Hiiro nói vậy, Muir ngồi xuống gốc cây mà cô bé nãy dựa vào.
“Muir, nhóc mệt à?”
“Vâng, nhưng em vẫn có thể thức. Em có thể giúp bác nếu bác ấy cần.”
Muir nói trong khi khoanh cánh tay. Cô bé nghĩ rằng mình nên hồi phục hoàn toàn để có thể giúp Arnold, do đó cô quyết định ngồi nghỉ.
Muir không hề chợp mắt theo dỗi Arnold đang liều mạng chiến đấu trong khi ngày chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng Arnold quay lại chỗ Hiiro và Muir đang nghỉ ngơi.
“Mệt bở hơi.”
“Bác làm tốt lắm!”
“Nụ cười ấy làm ta cảm giác khỏe hẳn ra!”
Nụ cười của Muir làm gã có chút thoải mái. Arnold ném ánh nhìn về Hiiro đang chìm trong giấc ngủ.
“Tên nhóc này. Trong khi ta cật lực chiến đấu thì ngươi không thèm canh chừng Muir mà nằm ngủ ngon lành thế à!?”
Arnold nắm chặt tay, răng đánh ken két, Hiiro đáp trả.
“Tôi đã phải xử con unique nên giờ mệt lắm.”
“Không… nói như nó oai hùng lắm ấy… tên trơ tráo kia!”
“Hehehe, thì sao.”
Arnold ngồi xuống cạnh bên Muir và Hiiro. Hoàng hôn buông xuống những hàng cây, choàng lấy họ như tấm chăn.
“Hiiro, thực ra thì nhóc là ai vậy?”
“Ý ông là sao?”
“Với unique magic, ngươi thực sự mạnh hơn nhiều ngươi. Cái thái độ hợm hĩnh… à thôi bỏ qua đi. Ngươi du hành một mình, và còn muốn đến địa phận của người thú.”
“Mà,… sau cùng tôi chỉ muốn đến địa phận người thú thôi.”
“Phải. Nhưng một adventurer chẳng bao giờ đi xa đến vậy như ngươi đâu. Ngay cả cuộc chiến với Red Boar vừa nãy, đó chẳng khác nào tự sát.”
“Đó là…”
Muir cũng đồng ý với Arnold và gật đầu.
“Với lại ở level 33 mà kĩ năng vật lý của ngươi thực sự vượt trội. Còn tính cách của ngươi…”
“Hehehe. Tính cách thì chẳng có liên quan.”
“Đây là lần đầu ta thấy tên khốn như ngươi. Ta thậm chí còn chưa thấy kẻ nào như ngươi dù trong tộc người thú.”
“Rồi, tôi chẳng hứng thú.”
“Ngươi hạ thấp tất cả, ta sợ ngươi có ngày sẽ dính vào rắc rối.”
“Mặc kệ tôi.”
Arnold nhìn Muir, khuôn mặt tỏ vẻ bối rối.
“Muir, em vẫn sợ loài người?”
*{đoạn này đang tỏ lòng nên sẽ thay đổi xưng hô, và chắc về sau sẽ giữ thế này}
“Phải, nhưng…”
“Còn tôi thì sao?”
“Về Hiiro… không đến nỗi.”
“Ta cũng nghĩ Hiiro không phải người xấu.”, Arnold xen vào. “Hắn khác hoàn toàn với những con người mà ta từng gặp trước đây.”
“Haha, vậy sao?”
“Buồn thay, hắn dường như là hiện thân của quỷ dữ. Cách hắn nhìn Muir thật đáng ghê tởm.”
Muir cười dù rằng cô biết nhận dạng về Evila.
“Muir có thể cười như thế, ta cũng ấm lòng.”
“Bác…”
“Cháu nên tin tưởng ta hơn là tên đó. Ta sẽ làm mọi thứ để cháu có thể được an toàn.”
“…Không, dù thế cháu phải mạnh mẽ hơn. Cháu muốn như bác và những người thú khác khi cháu lớn lên.”
“Muir…”
Trong khi Arnold và Muir nhìn nhau, Arnold nhẹ nhàng xoa đầu cô bé. Muir tỏ ra hạnh phúc.
Hiiro hơi mở con mắt. Sau thấy hai ngươi kia như vậy, cậu nhắm mắt và từ từ rơi vào giấc ngủ.