“Chrome Walker nhỉ. Tại sao con lại muốn bái ta làm sư phụ?”
Lần đầu gặp nhau, Valery đã nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Con muốn mạnh hơn. Để trở thành người đàn ông hợp với em ấy. Khi hoạn nạn, con có thể bảo vệ em ấy.”
“Em ấy?”
“Là… bạn thuở nhỏ.”
Tôi đã thẹn thùng trả lời.
Thành người đàn ông có thể bảo vệ người con gái mình thích -- Irina.
Một lý do tầm thường cho mục tiêu mạnh lên.
Nhưng đối với tôi, lý do đó đủ để đánh cược cả tính mạng.
“Trông con có tố chất đấy. Ừm, chắc có thể đạt đến tầm Pháp sư Hoàng gia.”
Valery nhìn chằm chằm tôi và gật đầu.
“Hơn hết, ta khá thích đôi mắt thuần khiết của con. Nếu là con thì có lẽ sẽ hoàn thành được nguyện vọng của ta.”
“Hơ?”
“Không, đó là chuyện trong tương lai xa. Đầu tiên ta sẽ chỉ dạy cho con. Khóa huấn luyện của ta khắc nghiệt lắm đấy, Chrome.”
Đó là khoảnh khắc tôi được hắn công nhận là đệ tử.
“Xin ngài chiếu cố, ngài Hiền giả!”
“Valery là được rồi.”
“Vâ, vâng, Vale… Sư phụ Valery!”
Và sau đó, tôi đã được hắn hướng dẫn luyện tập và trau dồi sức mạnh Ma pháp.
Bốn năm sau, tôi đã được công nhận là Pháp sư danh giá của Vương quốc Sharty.
Và được chọn vào Tổ đội Anh hùng, chiến đấu cùng đồng đội.
Lúc nào tôi cũng nghĩ Valery sẽ chỉ dạy cho tôi con đường đúng đắn.
Hắn là giáo viên Ma pháp ưu tú nhất.
Hồi đó tôi không biết nhiều về nhân cách của hắn nên hết lòng thành kính.
Và tôi đã đặt mục tiêu, là hắn.
Thế mà--
---
Rũ bỏ những hồi ức, tôi tập trung theo dõi hắn.
[Chúng không phải đệ tử đáng quý của mày sao?]
Sao tôi lại hỏi hắn câu đó nhỉ.
Lẽ nào tôi đang tò mò rằng Valery có để tâm đến cựu đệ tử tôi đây hay đám đệ tử hiện tại hay không?
Lẽ nào một phần trong lòng tôi, muốn được công nhận?
Trái tim tràn ngập thù hận này -- lại còn vương vấn chút cảm tình với hắn sao?”
“Đệ tử đáng quý?”
Valery đáp lại, và cười nhẹ như bộc lộ toàn bộ khinh bỉ trong lòng.
“Đám đó chẳng khác mấy món đồ xài một lần. Nhiều người cùng nghiên cứu Ma pháp sẽ đem lại hiệu quả cao hơn một người mà. Thế nên ta mới dạy dỗ chúng.”
Ngay khi nghe câu trả lời của hắn, cả nghi vấn lẫn trái tim tôi nguội lạnh lại.
“... Tiện thể phục vụ cho cái ham muốn đó hả?”
“Hn, không phải chen mồm vào sở thích của người khác.”
Valery nhếch mép cười.
“Đệ tử dự phòng đầy rẫy ngoài kia. Huống chi ta là Hiền giả Valery, là thành viên của Tổ đội Anh hùng. Muốn cái là cả thế giới tranh nhau làm đệ tử. Tiếp theo chỉ cần nhìn được được là chọn thôi.”
Rác rưởi hết nói.
Tôi lườm hắn.
Thứ súc vật tôi từng ngưỡng mộ và ước ao.
Cảm xúc tôn kính cuối cùng đó cứ cho là còn một chút, ẩn trong trái tim này đi.
Thứ luyến tiếc đó.
Giờ, đã hoàn toàn tan biến.
“Nào, Chrome. Giao [Bóng tối] của mày ra--”
Valery mỉm cười nham hiểm, và ngay khoảnh khắc đó.
“Khoan đã, cái gì…!?”
Hắn hoang mang quay về phía sau.
Quan sát kĩ, tôi cũng nhận ra Ma trận màu vàng đen phía sau lưng hắn -- [Lời cảnh báo của Lemuceria] đã xuất hiện vết nứt nhỏ.
“-- Đừng tưởng dăm ba thứ này có thể kìm hãm được [Bóng tối] của tao chứ, Valery.”
Giờ đến lượt tôi cười nham hiểm.
【Giá trị Hận thù và Tuyệt vọng của Chủ thể đang tăng lên… đã đạt đến trị số thứ hai】
【Tiến độ Nghi thức đạt mức 85%】
【Công suất của [Bóng tối] trong Chủ thể đã tăng 666%】
【Tiến hành cụ thể hóa [Bóng tối], chuyển đổi từ Dạng cơ bản sang Dạng vảy】
【Chuyển đổi hoàn tất】
【Đã vô hiệu hóa sóng cưỡng chế làm nhiễu [Bóng tối]】
Tôi nghe thấy giọng [Bóng tối].
Và cảm nhận được.
Sức mạnh đang trỗi dậy trong cơ thể.
Do thiết bị Ma pháp cổ đại đã can thiệp vào sao.
Hay do đối diện với Valery khiến thù hận của tôi tăng cao hơn nữa.
[Sức mạnh] tuần hoàn khắp toàn thân, biến thành năng lượng có hình dạng giống như vảy phấn và lan rộng ra xung quanh.
Ngay khi vảy phấn đó tiếp xúc với tia chớp phóng ra từ thiết bị kia-
Crắc!
Tia chớp bị đánh tan, đồng thời vang lên âm thanh chói tai.
“Không thể nào -- hiệu quả của [Lời cảnh báo] bị xóa bỏ!? Không thể nào--”
Valery rên rỉ.
“Đến cả [Bóng tối] thuộc hạng Ma vương cũng bị phong ấn một khoảng thời gian cơ mà. Không thể nào lại bị hóa giải nhanh thế này được…”
“Sao thế? Bài tẩy của ngươi chỉ được vậy thôi hả?”
Tôi bước lên một bước.
Tia sét từ thiết bị kia vẫn bắn ra liên tục và khống chế [Bóng tối] của tôi -- nhưng, hoàn toàn bị vảy phấn chặn mất.
Tiếng nổ inh ỏi tiếp tục vang lên.
“Thiết bị--!?”
Valery hốt hoảng.
Không lâu sau, [Lời cảnh báo của Lemuceria] đã phát hỏa và bị cháy rụi.
“Gì, sức mạnh của mày--”
Valery lộ rõ vẻ hoảng sợ và bước lùi về phía sau.
“Thế là thế nào… Thù hận, của mày…”
“Sức mạnh của tao là do chính chúng mày ban cho.”
Tôi nâng khóe môi và cười khoái chí.
“Thù hận. Tà niệm. Phẫn nộ. Buồn thảm. Tuyệt vọng. Và đương nhiên -- cả Ý chí phục thù. Tất cả đã giúp tao mạnh hơn. Nuôi dưỡng [Bóng tối] trong tao--”
“[Bóng tối] có thể khuếch đại không ngừng sao…!?”
Tôi để yên vảy phấn màu đen phóng ra xung quanh mình và tiếp tục tiến bước.
Lá bài tẩy của hắn đã bị xé bỏ.
Giờ không còn gì cản trở tôi nữa.
“Nào, đến giờ phán quyết rồi.”