“GYAAAAAA…!”
Tiếng thét đau đớn của Yuno vang vọng.
Hai chân của hắn đã hóa đen giống như Farah.
Trước hết phải làm thế để hắn khỏi chạy.
“Tiếp theo là tay phải.”
Cánh tay mới của hắn.
Hình như đó không phải tay làm từ thịt thăn xương ống mà chỉ là kết tinh của [Ánh sáng].
Mất đi nó, Yuno sẽ hoàn toàn không có cửa trước tôi.
Tôi tập trung [Sát thương chuẩn] vào tay phải của hắn.
Vỡ đê.
Vỡ đê…!
Vỡ!!
Tôi gửi gắm ý chí của mình vào đó.
【Đừng hòng】
Đột nhiên có một hình bóng xuất hiện chắn trước Yuno.
Đó là một gã đàn ông béo lùn.
Vảy đen thấm nhuần ý chí của tôi bị ánh sáng chói lòa phát ra từ người hắn làm cho phân tán.
Tên này…!?
“Vayu đấy à.”
Không nhầm thì hắn là Điểm cực thuộc [Ánh sáng] của Yuno, giống Rakshasa trong [Bóng tối] của tôi.
“Muốn bảo vệ chủ nhân à.”
【Điểm cực chúng ta dựa vào sức mạnh tinh thần của chủ sở hữu [Ánh sáng] hoặc [Bóng tối] để hiện thực hóa. Và đây là lần đầu tiên】
Vayu kể.
【Thế nên ta không thể để Yuno chết được. Đã bao năm rồi mới có thể xuất hiện dưới hình dạng này. Nếu ta bỏ mặc cậu ta tại đây, ta lại phải vô định trong [Bạch vị] không biết bao lâu nữa… hàng năm năm, có khi hàng ngàn năm, tệ nhất là vĩnh viễn--】
“Túm lại là ngươi không muốn thành ma chứ gì… không, quay lại làm ma mới phải. Sợ lắm à.”
【Tất nhiên rồi. Mất đi khả năng hiện thực hóa còn đáng sợ hơn cả chết!】
Vayu thét lên.
“Đáng sợ hơn cả chết? Thế thì đi chết đi.”
Tôi đi lại gần hắn hơn.
Vảy đen dần tập trung dày đặc lại gần Vayu.
【Vô dụng thôi. Điểm cực chúng ta là bất tử bất diệt. Kĩ năng của ngươi không thể làm gì đ -- Ặc--!?】
Vayu vừa đắc ý xong lại thốt lên đau đớn ngay khoảnh khắc kế tiếp.
“Kĩ năng ngươi đang nói là cái [gây 9999 sát thương lên đối tượng] đó hả. Ừ thì cái đó xưa rồi diễm ơi.”
Tôi nhìn xuống Vayu đang lăn lộn dưới mặt đất.
“Nhưng giờ ta đã có thể giải phóng toàn bộ [Bóng tối]. [Sát thương chuẩn] cũng đã vượt trội hơn so với hồi xưa. Đây mới đúng cái gọi là [Chuẩn].”
Lượng sát thương là do tôi tùy ý điều chỉnh.
Phạm vi cũng có thể biến đổi tùy thích,
Và có thể gây sát thương hủy diệt lên bất kỳ đối tượng nào.
【Một con người… lại có được… [Bóng tối] sâu thẳm đến nhường này ư...】
Giọng Vayu yếu dần.
Điểm cực của [Ánh sáng]--
Nói cho màu mè thì có thể gọi hắn là [Thiên sứ].
Nhưng chả quan tâm.
Cản đường tôi thì dù là Thiên sứ hay Thánh thần, tôi cũng cho thành cám hết.
Muốn trả thù thành công thì phải loại bỏ hết chướng ngại vật.
【Không thể nào… ta sẽ biến mất sao… biến mất… khi chưa để lại gìììììììì…!?】
“Biến.”
Tôi lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, vảy đen tụ tập lao về phía hắn.
【Guuuuu… đáng tiếc】
Thốt lên lời đau khổ cuối cùng, Vayu hoàn toàn biến mất.
“Ơ… Vayuuuu…!?”
Tôi tập trung tinh thần một lần nữa.
Mục đích là phá hủy cánh tay phải của Yuno.
“Guuuuu…!?”
“Giờ chẳng còn ai tới cứu mày nữa đâu. Cánh tay phải mới cứng của mày tao cũng xin nốt nhá.”
Tôi cười mãn nguyện trước mặt Yuno.
“Nào, tiếp tục màn trả thù thôi--”
Còn nhiều trò vui đang chờ mày lắm, Yuno.