Kobold Vô Đối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1311

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Kobold và pháp sư tóc đỏ - Chương 23: Cảm ơn nhé, Muriel!

“Thật…thật vậy sao ngài Pháp Sư!?”

Maril không giấu nổi sự khi ngạc trước những lời Muriel nói ra.

Trong tộc thú nhân, chỉ có mỗi tộc Nhân Miêu là giống với con người nhất, họ chỉ khác con người ở tai và đuôi. Họ có thể được xem là một chi tộc của con người vì họ có thể hiểu được tiếng người và hòa nhập được với con người.

Bọn họ có thể nói được tiếng người nên được gọi là á nhân, trong khi đó Kobold bọn tôi được xem là ma thú, giống với goblin vì bọn tôi không sử dụng được tiếng người.

“Xin hãy bình tĩnh. Chúng ta phải trói bọn thổ phỉ trước đã. Cậu Bạc đằng kia, chúng tôi sẽ trói bọn thổ phỉ lại, cậu giúp chúng tôi đảm bảo chúng không phản kháng nhé?”

“Garuu, guruo, varuoaan.” (Tất nhiên rồi.Mọi người, trói lũ thổ phỉ lại nào.)

“Guoann, gurua.” (Đã rõ thưa Đại Ca.)

Mọi thứ tiến triển theo đúng kế hoạch!

Tôi vẫn giương cung về phía chúng cùng lúc đó, đồng đội tôi tiến lại gần để tước vũ khí và trang bị.

“Nnngh, ugh…thật tuyệt, chúng thật sự giao tiếp bằng ký hiệu.”

“Rivas, vết thương của anh sao rồi?”

Người bảo vệ bị tấn công vừa lên tiếng, anh ta đang ấn chặt vết thương trên bụng để ngăn máu chảy ra.

Muriel tiến lại gần khi trông thấy tình trạng của anh ta, cô khụy gối, đặt bàn tay lên bụng của anh ta.

“…Hỡi những kẻ đang bị đau đớn dày vò hãy để ánh sáng xoa dịu ngươi, Thánh Quang Trị Liệu.”

“Aah…Cảm ơn ngài Pháp Sư rất nhiều.”

“Mọi người đều đã được hồi phục rồi, chúng ta trói bọn thổ phỉ lại chứ nhỉ?”

“Vâng! Maril, chúng tôi sử dụng dây thừng trong kho của làng được không?”

“Ah, vâng, được ạ.”

Trong lúc chúng tôi đang giải giới chúng, 2 người bảo vệ chạy vào trong làng. Tôi nghe được tiếng lầm bầm của bọn của thổ phỉ.

“Haah chúng ta đã xử dụng hết may mắn của mình rồi…Kobold có thể hiểu được tiếng người và giúp làng sao? Thông thường thì chúng phải ở bên tấn công chứ nhỉ?”

“Kể cả cách chúng phối hợp cũng khác với lũ Kobold bình thường, chuyện này có mùi tanh tanh…”

Sau một lúc, người dân mang dây thừng tới và trói bọn thổ phỉ lại. Tay chúng bị trói ra phía sau và những sợi dây được nối lại với nhau để tránh việc chúng trốn thoát. 

“Được rồi, tôi sẽ thả bọn cướp khỏi những cái gai nhé. Hỡi tạo hóa, hãy đưa mọi thứ trở lại hình dạng vốn có…Giải!”

“G-guah!!”

“Nnngh!”

Sau khi Muriel niệm phép, vô số những cái gai đang đâm xuyên chân lũ thổ phỉ đã hóa thành cát và tan biến. Phép thuật của cô ấy còn hồi phục cho cả những tên bị chảy máu nặng…chữa trị cho cả lũ thổ phỉ…đúng là một cô gái nhân từ.

Sau khi xác nhận bọn chúng đã bị trói chặt, tôi hạ cung.

“Guruaau wauu, kuuau guouru gaoruaa!” (Buster, Ax, và Lancer, thu thập hết vũ khí của chúng !!)

“Woaanh.” (Tuân lệnh.)

“Wann.” (Okay.)

“Gurua guruonn guoruoaan…” (Blazer và tôi sẽ canh chừng…)

Tôi sử dụng ngôn ngữ ký hiệu để người dân tránh ra một chút sau đó tôi yêu cầu 3 người đồng đội của mình gom tất cả vũ khí mà bọn thổ phỉ đặt dưới chân về một vị trí.

Sau đó, tôi yêu cầu họ lột hết đồ đạc lũ thổ phỉ mang theo như đạo cụ trên thắt lưng, túi da, giáp da, giáp ngực bọn chúng đang mặc. Trong lúc thực hiện, có đôi chút rắc rối vì dây trói bị lỏng nhưng chúng tôi đã có được điều mình muốn.

Một vài bộ giáp da đã bị Blazer đâm thủng, số khác thì bị Buster chém đứt, nhưng…

Số trang bị mà chúng tôi lấy được từ 19 tên thổ phỉ cũng khá nhiều…

Tôi chầm chậm tiến lại để không làm cô gái tên Maril hoảng sợ. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt thích thú. Lúc nãy khi những người bảo vệ đi lấy dây trói, họ đã xác nhận với cô…vậy nên cô gái này chắc là con của trưởng làng.

“Hyah,”

Cô ấy trốn sau lưng Muriel.

“Không sao đâu, cô Maril Nó không có ý xấu gì với chúng ta cả.

“N-nhưng!”

Nếu cô hoảng sợ như thế thì bản năng săn mồi trong tôi lại bất ngờ trỗi dậy đấy. Có lẽ tôi nên học cách kiểm soát nó không thì sẽ có nhiều rắc rối lắm…

Tôi ngồi xổm trước mặt hai người họ và lấy ra hòn đá dạo này toi hay mang theo, tôi viết lên mặt đất.

“Tôi xin lỗi trước nếu trông như tôi đang đòi trả công nhưng tôi muốn lấy hết những thứ kia.”

“Eh!? Con Kobold này có thể viết chữ!! C-chuyện này….”

Maril ngồi xuống nhìn những dòng chữ tôi viết trên mặt đất. Cô xem đi xem lại với gương măt đầy kinh ngạc.

“Tôi muốn mượn một toa xe hàng, tôi chắc chắn sẽ trả lại.”

Maril suy nghĩ một lúc, trông cô vẫn hơi do dự.

Đúng là lúc nãy lũ Kobold bí ẩn đã cứu giúp ngôi làng và Maril đã được cứu bởi con Kobold gầy kia.

“…Được thôi, làng chúng tôi có một toa xe hàng kéo tay, tôi sẽ cho cậu mượn. Anh Zeno, anh cho chúng mượn được chứ?”

“Vâng, không vấn đề gì.”

Một lúc sau, người đàng ông trung niên ấy trở lại với một cái xe hàng kéo tay tồi tàn. 

“Cảm ơn cô, thiếu nữ.”

“C-cảm giác được Kobold cảm ơn hơi lạ lạ, chẳng phải nó…”

Tôi ngay lập tức ra hiệu cho đồng của mình chất chiến lợi phẩm lên xe.

Và chúng tôi đã hoàn thành mục đích của mình khi tới ngôi làng Viel này…Những người dân bỏ trốn lúc nãy đang trở về dần dần, đây là thời điểm tốt để chúng tôi rút lui.

Tôi ra hiệu cho nữ pháp sư tóc đỏ và nói tạm biệt.

“Chúng ta phải chia tay tại đây thôi…Muriel đã giúp chúng tôi rất nhiều thứ. Cảm ơn.”

“….Vâng, đây cũng là một trải nghiệm quý giá với tôi. Khi tôi trở thành mạo hiểm giả đủ mạnh, tôi sẽ tới gặp lại cậu nhé”

Cô đáp lại bằng giọng nhỏ và khẽ gật đầu. Tôi đứng dậy, dùng chân xóa dòng chữ và rời khỏi làng Viel.