Kissing My Student, It's Over if We're Caught

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Mở đầu: Những thứ em thích – Đầu là sự tinh nghịch, sau là một tình yêu sai trái.

Trong xã hội hiện đại ngày nay, bạn thực sự tin ai sẽ chẳng bao giờ phản bội bạn? Có người sẽ đáp là gia đình, lại có kẻ sẽ đáp là bạn bè, cũng có người lại trả lời là người yêu, hoặc những người kết hôn sẽ trả lời là bạn đời hay con cái họ.

Riêng tôi, lựa chọn bạn đời sẽ bị loại bỏ đầu tiên, vì tôi vẫn còn chưa hề kết hôn. Với cả, kể từ sau đợt bị bạn gái bỏ hồi đi học, tôi có hơi ngại để dùng hai từ “người yêu”. Gia đình, với tôi cũng như bao người khác, là nơi để toàn tâm yêu thương, nhưng khi nhắc đến chuyện “là nơi không phản bội mình”... lại có phần chẳng chính xác lắm. Còn bạn bè ư, tôi chẳng còn giữ liên lạc với bất cứ đứa bạn thân nào từ hồi đi học rồi, còn ở nơi làm việc… tôi cũng chẳng phải loại người đủ lôi cuốn để được đồng nghiệp hay cấp trên tin tưởng.

Cơ mà, lại có duy một người tôi tin sẽ không bao giờ “phản bội” tôi.

“Sensei nè, thầy có rảnh không?”

Lúc đó là sau giờ học, ngay lúc tôi đang rảo bước trên hành lang sau giờ chủ nhiệm (mà vừa hay, cũng là tiết cuối cùng), thì một giọng nói cất lên sau tôi.

Khoảnh khắc quay lại, tôi nhận ra một Touka Kirihara trong bộ đồng phục đang đứng đó. Qua ánh sáng rọi qua từ khung cửa sổ, mái tóc dài của em ấy trông thực tỏa sáng biết bao. Hướng thẳng ánh mắt qua chiếc kinh dày tới bên đối diện là tôi, em nói:

“Thầy cùng em đi tới phòng giáo viên để lấy chìa khóa phòng nghe nhìn nhé?”

Tình cờ thay, chìa khóa của phòng học chỉ có thể được trao cho học sinh dưới sự giám sát của một giáo viên.

“Em đã để quên cái CD trong phòng học mất rồi. Em muốn lấy lại rồi trả nó về chỗ cũ.”

Kirihara-san là một nữ sinh cao trung năm hai nắm giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh. Em là một học sinh tốt bụng và tận tâm, và được nhà trường vô cùng kì vọng, khác hoàn toàn một trời một vực với tên giáo viên mới vào việc từ hồi xuân này.

Khi tôi gật đầu ra dấu đồng ý, trên khóe môi Kirihara giãn ra tạo một nụ cười dịu dàng.

“Cảm ơn thầy nhiều nhé.”

Em ấy cúi người xuống cảm ơn tôi, khiến mái tóc dài đầy đáng yêu đó chảy xuống qua vai. Tôi chờ đến khi em ấy ngẩng lên, rồi hai tôi cùng nhau tới phòng giáo viên. 

“Tự mình đem trả đồ về chỗ cũ thay vì đến gặp giáo viên bộ môn và trả lại đồ đạc à, thật đúng chất em Kirihara-san ạ. Vừa chu đáo này, lại còn nghiêm túc vô cùng nữa.”

“Âu cũng nhờ kĩ năng đọc bầu không khí của mình mà em mới trở thành hội trưởng hội học sinh được, vậy nên thế này cũng là lẽ thường mà.”

Kể cả khi được khen ngay mặt như thế, em ấy vẫn khiêm tốn và giữ lấy được sự điềm tĩnh trong mình. Tỏ rõ sự tự tin ở tuổi đời còn rất trẻ như vậy, chính là điều mà tôi luôn hằng ngưỡng mộ em ấy.

Chúng tôi tiến tới phòng giáo viên để hướng tới khu vực giữ chìa khóa. Giữa đường tới đây, một giáo viên đàn anh của tôi chào Kirihara-san rồi hỏi, “Kirihasa-san đấy à, em làm gì ở đây vậy?” để rồi em ấy lặp lại màn giải thích như lúc nãy khiến đàn anh của tôi thốt ra lời cảm thán thế này,

“Em vẫn chu đáo như mọi khi nhỉ.’

“Không có đâu ạ.”

Vẫn cùng một lời khen như lúc nãy, nhưng lần này em ấy duyên dáng phô ra nét ngượng ngùng, vì chỉ đối với riêng tôi thì em ấy mới phô ra dáng vẻ đầy tự tin như lúc nãy. 

Kirihara-san cảm ơn tôi vì chiếc chìa khóa phòng nghe nhìn, sau đó nói thêm “Em hứa sẽ trả lại chìa sau khi xong việc hội học sinh nhé” trước khi rời khỏi hành lang.

“Đáng ngưỡng mộ thật đấy. Trò nào mà cũng vậy thì việc giáo viên nhàn hạ biết bao nhiêu không.”

Đáp lại lời nhận định của đàn anh đấy, tôi chỉ còn biết gượng cười, một nụ cười thể hiện cả nét đồng tình lẫn phản đối. Đột nhiên, điện thoại trong túi tôi rung lên, báo tôi đã nhận được một tin nhắn từ “ARIA”.

「Em đang chờ anh đó, mau đến đi. 」

“...Em ra ngoài đi dạo một lát trước khi viết nhật kí của lớp nhé.”

Tôi nói vậy với giáo viên ngồi cạnh tôi, đoạn cũng rời khỏi phòng tiến ra hành lang rồi quẹo qua để tiến tới phòng nghe nhìn.

Mà bản thân tôi vốn cũng thích đi dạo, đến mức tôi cũng từng thú nhận việc này tại màn giới thiệu bản thân hồi họp hội đồng ban sáng, nên ai ai trong trường này cũng đều biết việc này. Vài đứa trò có chọc tôi về vụ này, nhưng ít ra chẳng ai thấy việc này kỳ cục cả.

Sau khi tiến tới phòng nghe nhìn, tôi cẩn thận mở cánh cửa không khóa ra. Tiến vào trong, tôi nói gọn lỏn, 「Thầy tới rồi đây. 」

“Chào thầy nhé.”

Kirahara-san (lúc này không đeo kính) đáp lại sau khi chui khỏi bàn, có vẻ lúc nãy em ấy đã cẩn thận trốn đi. Em tiến tới cánh cửa tôi vừa vào lúc nãy và khóa lại từ trong, vang ra tiếng cạch.

Giờ đây, không còn ai có thể tiến vào phòng này được nữa. Nói ngược lại, đây là vùng riêng tư của độc hai chúng tôi.

“Bao nhiêu lần làm thế này rồi mà em vẫn thấy hồi hộp thật đấy.”

Kirihasa-san khẽ cười khúc khích, dáng vẻ lạnh lùng của một học sinh gương mẫu gần như chẳng còn thấy đâu. Kirihasa của lúc này chỉ còn là một thiếu nữ đầy tinh nghịch, cộng thêm việc đã bỏ chiếc kính đang đeo để phô ra đường nét khuôn mặt đầy quyến rũ đến đáng ngạc nhiên - nói em ấy của lúc này so với lúc trước khác biệt một trời một vực cũng chẳng sai chút nào.

“Cứ làm thế này kiểu gì cũng có ngày lòi đuôi chuột cho mà xem…”

“Có sao đâu mà. Vụ quên đĩa em cũng đâu có nói dối.”

Kirihara-san tiến tới gần tôi đến khoảng ngay trước mặt rồi dừng lại. Sau một nhịp dừng, em ấn đầu mình vào ngực tôi.

“Mmm… Mùi hương của thầy đây rồi. Thứ hương giúp em bình tĩnh lại.”

Sau khi hít lấy hơi hít để một hồi, em ấy lui lại một bước về phía sau.

“Bí mật gặp gỡ học sinh mình dạy sau giờ học thế này… Chẳng phải là rất thú vị sao?”

“Tiếc thay, thầy chỉ biết ngậm ngùi đồng ý.”

“Mm–hmm, thành thực quá nhỉ. Vậy là thầy sắp đổ em hoàn toàn rồi đấy!”

“Đúng hơn là thầy đang dần đầu hàng thôi.”

Tôi cố giữ giọng mình thật nhỏ, nhưng nỗi lo có thể ai đó lắng nghe vẫn ở trong tôi. Cũng nhờ nỗi sợ bị xã hội ruồng bỏ còn hiện diện trong tâm này, tôi mới đẩy lùi được ham muốn của bản thân.

“Đồ đáng thất vọng. Đáng ra thầy phải hưởng thụ tình huống này mới đúng chứ?”

Kirahara cong đôi môi lại tạo thành một nụ cười đầy quyến rũ đến lạ, đến mức chẳng ai nghĩ lại từ một người trẻ thế này.

“Thầy này, ngày hôm nay em xài chút nước hoa đấy. Rồi trong giờ nghỉ trưa, Kana-chan cứ khăng khăng nói em, “Hội trưởng hội trưởng, cậu cũng nên học cách ăn mặc đi~”... Thầy biết Kana-chan mà nhỉ? Đàn em của em trong hội học sinh ấy?”

Vừa nói, những ngón tay thon mảnh của Kirihara chạm tới chiếc khăn cuốn quanh cổ mình và bắt đầu gỡ nó ra. Đáng nhẽ lúc này là lúc tôi phải cất lên hai tiếng “Dừng lại”, nhưng chẳng nổi một từ thoát nổi ra khỏi miệng tôi. Vì một lý do duy nhất.

Trong khi tôi vẫn lặng thinh như vậy, Kirihara bung ra phần ngực lớn của mình. Giờ đây tôi có thể thấy rõ làn da đáng yêu lẫn chút nào đó áo trong của em ấy. Mà Kirihara là kiểu trông sẽ gầy đi nếu mặc thêm đồ, nên khi thoát y ra cơ thể của em ấy trông chẳng khác một người phụ nữ trưởng thành là bao cả.

“Thầy này, thầy có biết cái hương… mà em rắc chút chút trên ngực này, là hương gì không?”

Bàn tay em ấy vươn ra như thể muốn thách thức thêm phần trí óc trong tôi, và khi em ấy chạm tới lưng tôi em kéo tôi lại gần.

“...Là hương cam sao?”

“Đúng rồi đóa! Thơm mà, phải không?

Kirihara ngồi lên trên bàn, tay vẫn kéo lại cơ thể tôi lại gần. Tôi thu mình lại trong thế hơi cúi mình, chầm chậm bị em ấy ôm lại trong khi lý trí dần dần bị hạ gục.

Tôi đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của em ấy, bị chôn vùi trong cái chạm vừa mềm mại lại còn ấm áp.

“Cơ thể em có kích thích không?”

“Ừm thì…”

“Phư phư, ra là vậy nhỉ.”

Kirihara ôm tôi thật chặt. Có vẻ người tận hưởng từng xúc cảm tạo bởi đối phương không chỉ có mình tôi.

“Em tự hỏi tại sao hơi ấm con người lại làm dịu tâm hồn thế này… Kì lạ thật đấy nhỉ?

Đột nhiên, Kirihara nới lỏng cái ôm ra, nhưng chỉ khắc sau, ngón tay em ấy đã dịu dàng chạm tới cổ tôi, dịu dàng lướt lên tới cằm, nâng đầu tôi ngẩng lên một chút trước khi Kirihara tiến tới và đặt trên môi tôi một nụ hôn… Một nụ hôn chẳng hề dịu dàng chút nào, khi lưỡi em ấy mạnh bạo tiến vào trong khoang miệng tôi như vậy. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải phản ứng trước lực ấn ở trên đầu lưỡi tôi - nếu không làm vậy, việc sau đó… sẽ đáng sợ vô cùng. Kirihara coi vậy chứ coi trọng vô cùng việc hôn đấy.

Lưỡi của hai đứa chúng tôi bện lại và đá lẫn nhau, thỉnh thoảng một tiếng thở đầy khiêu gợi sẽ bật ra từ đó. Tiếng em ấy bắt lại nhịp thở, tiếng “hnngh” mềm mại mà em ấy chợt thốt ra, tất cả đều in vào trí nhớ trong tôi.

Cơ thể thì làm vậy, nhưng đầu tôi thì cố đánh lạc hướng bằng cách nghĩ về công việc. Với tư cách là một người lớn lẫn một giáo viên, tôi phải hành xử cho ra dáng một hình mẫu tới lớp trẻ hơn. 

Cũng có nghĩa tôi không được phép để Kirihara làm gì tùy thích. Bằng danh dự đến giả vờ của một người đàn ông.

Chẳng để tâm tới chuyện đó, Kirahara rời xa khỏi miệng tôi bằng tiếng “Mhmm”, sau đó nhìn tôi đầy chăm chú.

“Hmm… Thế này là đủ rồi nhỉ?”

Không đợi tôi phản ứng lại, em ấy lại lao tới môi tôi. Lưỡi em ấy lại tấn công tôi, lần này còn mãnh liệt hơn cả lần trước. Chẳng cần đợi tôi phản hồi, đòn tấn công đó khuấy đảo cả trái tim lẫn tâm tư trong tôi.

(Thế này thật không ổn chút nào.)

Dẫu trong đầu có đánh lạc hướng bằng công việc đến cỡ nào, tôi chẳng thể nào hướng suy mình sang cách khác được.