Kirawa Re Maou Ga Botsuraku Reijou To Koiniochite Nani Ga Warui

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7422

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 166

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Tập 01 - Chương mở đầu: Ma vương khát khao một mái ấm gia đình

Từ phía trên của một vùng đất cằn cỗi, những tia nắng đầu tiên của buổi ban mai chiếu xuống để lộ ra một quang cảnh huyền ảo.

Một nhóm quỷ ước chừng khoảng trăm tên, mặt mũi bầm dập đang nằm phủ phục trên mặt đất.

“Chúng tôi vô cùng xin lỗi!”

“Chúng tôi sẽ không bao giờ hành động ngu ngốc như thế nữa!”

“Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, chúa tể Anima!”

Ngay cả bầu không khí cũng phải rung chuyển trước những lời van xin của lũ quỷ bị đánh bầm dập ấy. Mới sáng sớm tinh mơ đã vướng vào một trận đánh, đã vậy lại còn phải nghe mấy lời mè nheo của chúng, hắn thở dài khó chịu.

“Tha thứ?” Giọng nói đầy phẫn nộ vang lên khiến lũ quỷ lạnh cả sống lưng. “Các ngươi muốn ta tha thứ sao?”

Một vài kẻ trong số chúng len lén nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy, nhưng ngay lúc chúng vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt của những kẻ đó trở nên trắng bệch không còn giọt máu. Đôi mắt chúng hiện lên vẻ khiếp đảm, bản năng liên tục gào thét ép chúng phải bỏ chạy, nhưng xiềng xích của nỗi sợ hãi tột cùng không dễ gì bị phá bỏ.

Kẻ gây ra nỗi khiếp sợ khiến lũ quỷ không dám nhúc nhích đang đứng ngay phía trên chúng, khoác trên mình chiếc áo choàng đen gắn liền với mũ trùm đầu che kín mặt.

“Để ta hỏi các ngươi câu này nhé, các ngươi sẽ làm gì nếu có ai đó làm điều tương tự với mình? Liệu các ngươi có tha thứ cho chúng?” Hắn – kẻ được gọi bằng cái tên Anima – lặng lẽ quan sát lũ quỷ bằng đôi mắt đỏ thẫm, cất tiếng hỏi một câu tưởng chừng đơn giản nhưng đầy ẩn ý.

Dưới cái sức ép kinh khủng đó, lũ quỷ co cụm vào nhau còn sát hơn trước, tên này nhìn tên kia tỏ ý đùn đẩy, cuối cùng, một con quỷ trông yếu ớt nhưng có tài ăn nói mở miệng trả lời.

“T-Tha thứ cho chúng sao? Không đời nào. Chỉ cần có kẻ nào đủ can đảm tấn công quân đoàn của bọn tôi, tính luôn cả người đứng đầu hội hiệp sĩ Jullal, giám mục của thánh hội Mostor, mười chiến binh tinh anh trong lời sấm truyền, và thủ lĩnh của băng Baroon, thì chắc chắn là chúng sẽ phải đối mặt với cái chết!” Con quỷ dùng những lời có cánh để tâng bốc lực lượng thiện chiến mà chúng đã tích lũy được từ trước tới giờ.

Nhưng tiếc thay cho con quỷ, Anima còn chẳng biết những người đó là ai.

Vì đã lui về ở ẩn từ lâu nên hắn hoàn toàn mù tịt mấy chuyện này, không chỉ thế, những kẻ được cho là đối thủ khó nhằn đó, hắn còn chẳng xem họ là mối đe dọa đối với mình. Thực tế mà nói thì, chẳng cần đến ma pháp, hắn chỉ dùng mỗi nắm đấm để đánh tan quân đoàn của chúng. Nhưng bỏ qua cái phần tâng bốc năng lực chiến đấu, thì câu trả lời của con quỷ trông có vẻ yếu ớt hoàn toàn chính xác. Chỉ có cái chết mới chuộc được tội lỗi của chúng.

Tội của chúng là dám tấn công Anima khi hắn đang ngủ. Sử dụng màn đêm làm vỏ bọc, những con quỷ đó đã bao vây nhà của Anima, rồi sử dụng ma pháp cấp cao tạo ra một cái hố sâu hoắm bao quanh nhà hắn. Đương nhiên là căn nhà không hề hấn gì vì những bức tường đã được cường hóa bằng ma pháp phòng ngự, nhưng khung cảnh yên bình mà hắn trân quý đã bị hủy hoại. Mặc dù chúng vẫn chưa làm tổn hại tới một cọng lông của Anima, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi được sự thật.

“Các ngươi tới đây để giết ta…” Anima gằn giọng. “…thế có nghĩa là các ngươi cũng đã sẵn sàng trả giá bằng tính mạng của mình, phải không?”

“Không, không hề!”

“Tôi cầu xin ngài, xin hãy thể hiện lòng khoan dung!”

“Làm ơn đừng giết tôi!”

Anima còn ngỡ rằng bọn chúng sẽ liều chết để lấy mạng hắn.

Có lẽ hắn không cần phải lo về việc bọn chúng nhắm đến mình lần nữa, nhưng thật không may, quân đoàn quỷ này không phải là những kẻ duy nhất muốn hắn biến mất khỏi cõi đời. Nắm trong tay sức mạnh đạt đến đẳng cấp huyền thoại, Anima được mệnh danh là ác quỷ tối thượng, nên cũng không tránh được việc có vô số người hùng tự xưng muốn lấy mạng hắn.

Có những tên đơn thương độc mã đến khiêu chiến, nhưng cũng có những kẻ dẫn theo cả đội quân. Một số tên tấn công vào ban ngày, trong khi số khác đợi đến lúc màn đêm buông xuống. Cho dù chúng có dùng phương thức nào đi chăng nữa, thì những kẻ đó cũng đều phải nhận thất bại cay đắng. Thậm chí còn chẳng có ai đủ sức làm mẻ một cái móng tay của Anima, chứ đừng nói gì đến việc lấy mạng hắn.

Ấy vậy mà, số lượng những kẻ ngốc tự cao tự đại bỏ ngoài tai những lời đồn về sức mạnh của hắn lại nhiều đến mức không đếm xuể. Hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày, hắn lại một lần nữa dạy cho cái lũ ngốc đó biết thế giới này phũ phàng đến mức nào.

“Trong trận chiến vừa rồi, ta có thể tiễn các ngươi về với đất mẹ bất kỳ lúc nào…” Anima lạnh lùng tuyên bố, “thế nhưng ta đã cố nương tay hết mức có thể. Các ngươi nghĩ ta làm thế là vì lý do gì?”

“C-Có phải vì ngài là kiểu người thích nhìn nạn nhân của mình từ từ nếm trải nỗi thống khổ thì mới hả dạ?”

Anima nhíu mày.

“Sai, hoàn toàn sai. Vểnh tai lên mà nghe đây, các ngươi cũng có gia đình đúng không? Chính vì thế nên ta mới nương tay, người thân của các ngươi sẽ rất đau buồn nếu các ngươi bỏ mạng ở nơi này.”

Chẳng cần biết xuất thân của chúng đến từ đâu. Cho dù không có gia đình thì chúng vẫn còn bạn bè, những người đang đợi chúng trở về nhà. Bản thân hắn hiểu rõ hơn ai hết, nỗi đau không tả xiết của sự cô độc, và đó là lý do mà Anima không nỡ xuống tay với chúng. Bởi vì nếu làm thế, hắn sẽ khiến người khác chịu chung số phận với mình. Lần nào cũng vậy, cứ mỗi khi đối mặt với những kẻ địch phiền toái, số lần Anima đổi ý lại tăng thêm một.

“Giờ thì cút đi. Trở về nhà trước khi ta đổi ý.”

Ý chí của chúng lập tức vỡ vụn, lũ quỷ nhanh chóng tản ra như một bầy nhện con. Lặng lẽ quan sát bóng dáng của chúng càng lúc càng nhỏ dần, ánh mắt Anima toát lên vẻ cô đơn.

“Tại sao…?”

Tại sao những kẻ thâm độc và hèn nhát, lén lút ẩn nấp rồi tấn công người khác bằng ma pháp thì lại có gia đình, còn hắn thì không? Chẳng biết đây là lần thứ mấy Anima tự hỏi bản thân câu này, và lần nào hắn cũng đi đến kết luận: Bởi vì chỉ cần thốt ra tên của hắn cũng đủ khắc sâu nỗi sợ vào tim người khác.

“Tất cả đều là lỗi của lão già chết tiệt đó!” Anima thốt lên bằng giọng ai oán.

“Lão già chết tiệt” không ai khác chính là người cha sát gái của hắn. Người cha mà lúc nào cũng khoe khoang về cái dàn harem gồm vô số vợ lẽ cùng đàn con đông đúc của ông ta. Với một gia đình lớn như thế thì đúng là rất lạ khi hắn chẳng có lấy một người bạn, lý do hắn bị mọi người xa lánh là vì vẻ ngoài đáng sợ của mình – ngay cả mẹ đẻ của Anima cũng không muốn dính dáng đến hắn.

Nỗi cô đơn đó gặm nhấm trái tim của Anima ngày qua ngày cho đến khi chạm ngưỡng chịu đựng. Khát khao muốn có một mối quan hệ với con người, hắn quyết chí rời khỏi nhà để đi tìm cho mình một người vợ, rồi gây dựng một gia đình hạnh phúc và ấm cúng. Tuy nhiên, do phải sống cô độc từ khi còn bé nên kỹ năng giao tiếp của hắn hầu như bằng không. Chưa bàn đến chuyện tán gái, hắn thậm chí còn chẳng có đủ can đảm để bắt chuyện với một người phụ nữ.

Cảm thấy bế tắc, hắn quyết định mặt dày mặt dạn đến gặp cha mình để xin lời khuyên, và nhận được câu trả lời: “Phụ nữ chỉ thích đàn ông mạnh”. Chàng trai trẻ tuổi và chưa có chính kiến Anima đã hoàn toàn thán phục trước những lời vàng ngọc đó của cha mình. Dẫu sao thì ông ấy cũng là một chiến binh hùng mạnh đã được chiến trường tôi luyện, số lượng phụ nữ để ý đến ông có thể nói là hằng hà sa số.

Chỉ cần có sức mạnh thì sẽ xây dựng được một gia đình hạnh phúc, nếu đã vậy, trở thành người mạnh nhất thế giới cũng đồng nghĩa với việc có được gia đình hạnh phúc nhất thế gian! Bị ám ảnh bởi cái suy nghĩ đó, Anima đặt chân lên con đường của cái chết và sự hủy diệt.

Hắn đi khắp nơi để khiêu chiến những chiến binh lão luyện nhất. Khi không còn người nào đủ sức đối đầu với hắn, Anima chuyển mục tiêu sang lũ quỷ, thời điểm chuyến ngao du kéo dài hơn 100 năm của hắn kết thúc cũng là lúc hắn trở thành người mạnh nhất thế giới.

Trải qua vô số trận chiến, các vết thương cứ liên tục xuất hiện trên người Anima cho đến khi hắn không còn cảm thấy đau đớn. Cơ thể hắn trở nên cứng như đá, cơ bắp của hắn bị xé rách, giày vò ngày qua ngày, mỗi lần như thế lại được phục hồi và và trở nên mạnh hơn. Hắn mạnh đến mức chẳng buồn dùng đến ma pháp của mình, chỉ cần nắm đấm cũng đủ để giành chiến thắng trước kẻ thù.

Sở hữu sức mạnh mà không một người bình thường nào có thể đạt tới, mọi người bắt đầu gọi hắn là Ma vương. Nhận được danh hiệu chỉ dành cho kẻ mạnh nhất không thuộc về nhân tộc, cái ước mơ xây dựng gia đình hạnh phúc nhất thế giới giờ đã nằm trong tầm tay. Nghĩ đến việc mơ ước của mình cuối cùng cũng trở thành hiện thực, Anima cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Thế nhưng, trái ngược với mong ước của hắn, phần còn lại của thế giới không nghĩ như vậy.

Bất kỳ người phụ nữ nào gặp qua hắn nếu không bị đông cứng vì sợ hãi thì cũng bỏ chạy trong tiếng la hét. Dù có đi khắp chân trời góc bể, dù ở bất cứ quốc gia nào, phụ nữ – không, chỉ cần là nhân tộc thì sẽ đều khiếp sợ hắn. Đối với họ, “Ma vương” không chỉ là danh hiệu dành cho kẻ thống trị ma tộc, mà đó còn là chủ nhân của lũ ma thú hoang dại khiến họ phải sống trong nỗi sợ hãi. Những giai thoại u tối và những lời đồn đáng sợ kể về chiến tích của Anima được lưu truyền khắp nơi. Tên của hắn đã trở thành biểu tượng cho cái chết và sự hủy diệt.

Không chỉ bị loài người ruồng bỏ và bị đối xử như một bán nhân tộc, người ta còn gắn cho hắn cái mác thủ lĩnh ma tộc. Bị loài người khiếp sợ và khinh thường, hắn còn chẳng dám nghĩ đến chuyện gây dựng một gia đình hạnh phúc. Chẳng có người phụ nữ nào lại đi chọn một con quái vật để kết hôn cả.

Dù vậy, Anima vẫn không từ bỏ. Nếu như đã không có khả năng xây dựng một gia đình, thì ít nhất hắn vẫn có thể kiếm một người bạn. Tuy nhiên, cũng chẳng có người nào trên cõi đời này muốn kết bạn với kẻ đứng đầu ma tộc.

Thỉnh thoảng vẫn có những người chủ động kết bạn với hắn, nhưng vì bản thân là mục tiêu hứng chịu sự khinh miệt của cả thế giới, Anima đã học được cách nhìn thấu ý định của những kẻ mà mình chưa gặp bao giờ chỉ bằng một cái liếc mắt.

Bọn chúng tiếp cận Anima bằng nụ cười thân thiện và những lời đường mật, nhưng tất cả cũng chỉ là diễn kịch để lấy mạng hắn.

Cả thế giới coi hắn là kẻ thù. Lời khuyên của người cha đã khiến hắn phải chịu số phận cô độc vĩnh viễn.

“Mình không muốn trở thành một kẻ sát gái giống cha, mình chỉ muốn một gia đình. Chỉ cần có ai đó yêu mình là được, chừng đó thôi cũng đủ khiến mình hạnh phúc.”

Ma tộc có tuổi thọ khoảng 300 năm, điều đó đồng nghĩa rằng Anima phải đối mặt với hơn 150 năm cô độc trong suốt phần đời còn lại. Bị gắn mác Ma vương còn tồi tệ hơn cả cái chết, chưa kể việc đó còn phát sinh thêm một hậu quả nằm ngoài ý muốn, người yêu của hắn sẽ phải gánh chịu tội danh ủng hộ sự diệt vong của nhân loại.

Người đó sẽ chịu chung số phận giống như hắn. Ngày nào cũng bị tấn công, đi đến đâu cũng bị đối xử như quái vật. Chẳng có người nào sẵn sàng chấp nhận những điều đó để mà yêu hắn.

Tia hy vọng tìm kiếm tình yêu cuối cùng của Anima bị lu mờ bởi những suy nghĩ đen tối đang bao trùm tâm trí, bỗng nhiên ngay lúc ấy, một vòng tròn màu đỏ thẫm xuất hiện dưới chân hắn.

“Hể? Cái gì thế này?”

Ánh sáng tỏa ra từ vòng tròn bao phủ khắp người Anima rồi càng lúc càng trở nên chói lòa, khiến tầm nhìn của hắn bị nhuộm đỏ. Ruột gan hắn như bị lộn ngược lại.

Thời điểm hiện tượng kỳ lạ đó kết thúc cũng là lúc Ma vương Anima gặp gỡ tình yêu đầu đời của mình.