Ngày tháng cứ thế trôi đi, kéo theo mùa hè thật sự bắt đầu. Ánh nắng trở nên gắt gao hơn, cũng như sắc trời xanh, như thể vừa được tô đậm thêm một lớp. Cứ mỗi lần có gió thoảng qua, tôi lại nghe được theo chuông gió từ bên nhà hàng xóm, nhà Amagase, ngân vang. Suốt quãng thời gian ấy, Kazuhi tiếp tục cố ép tôi và Suzuya ở bên nhau. Cứ như thể cô ấy đang gấp rút –kiểu có gì đó đang thúc ép cô ấy phải mau chóng.
“Souuu!”
Ngày 15 tháng 7. Một ngày thứ hai bình thường, nhưng vì là ngày của Biển, chúng tôi được nghỉ học. Vì không có gì để làm, tôi phụ giúp nhà hàng của bố mẹ để kiếm thêm thu nhập. Nhà hàng đặt ở vị trí khác nhà chúng tôi, và dù không quá thời thượng trong con mắt thiên hạ, nhưng nó có một bầu không khí nồng hậu khi luôn để cửa mở. Nhờ đó, chúng tôi có rất nhiều khách quen.
Và vì mùa hè đã tới, cũng là lúc phải nghĩ về lời hứa đi chơi lễ hội hè với Kazuhi. Tôi không cố tỏ vẻ ngầu hay gì đâu, nhưng tôi muốn ít nhất đãi cô ấy thứ gì đó. Như kẹo táo này, hay thanh chuối chocolate. Thật sự thì bất cứ thứ gì ngọt. Tưởng tượng cảnh cô ấy nhét đầy hai má trong khi thốt lên ‘Ngon tuyệt! Nhưng tớ tăng cân mất! Nhưng nó ngon quá!’ thật sự thúc đẩy tôi.
“Sou. Này, Sou!”
“Hm? À, vâng ạ?”
Tôi đang bận bịu rửa bát dĩa trong bếp thì bị mẹ réo tên.
“Mẹ vừa có cái này từ một khách hàng. Họ nói họ sẽ chia cho chúng ta chút bởi mới được họ hàng gửi tới.”
“Ồ đào ạ. Và cũng nhiều ghê.”
“Phải. Và bởi hôm nay không quá đông khách, con chuồn sớm cũng được. Mà con mang vài quả sang bên hàng xóm nhà mình được không?”
“Sang nhà Kazuhi ạ?”
“Phải. Chúng ta có rất nhiều, vả lại Kazuhi-chan rất thích ăn đào đúng chứ? Mẹ chắc con bé sẽ rất vui.”
Chà, nói chung là cô ấy thích tất thảy trái cây. Cụ thể hơn thì là bất cứ thứ gì ngon miệng. Tôi đã có thể thấy cảnh cô ấy nhét đầy hai má như một chú chuột hamster trong khi thốt lên ‘Ngon quá đi! Nhưng tớ sẽ tăng cân mất! Nhưng ngon quá!’ Rốt cục thì cô ấy giỏi nhất là ăn. Dù sao thì tôi tiếp nhận yêu cầu từ mẹ và tới chỗ Kazuhi. Rồi một lần nữa, không cần thiết phải đi lại quá nhiều, bởi nhà cô ấy ở ngay kế bên nhà tôi. Tôi đã quen đi trên con đường này từ hồi còn nhỏ, và tôi cũng quen biết với bố mẹ cô ấy, nên tôi không có gì quá lo lắng.
“Ôi trời, Sou-kun.”
Khi vừa tới nơi, tôi được đón chào bởi mẹ Kazuki. Cứ hễ lần nào tôi thấy dì ấy, tôi lại tự hỏi sao dì có thể trông trẻ và đẹp đến vậy dù đã có một cô con gái học cao trung. Liệu Kazuhi cũng sẽ trông như vậy khi cô ấy trưởng thành không nhỉ, tôi tự hỏi.
“Cháu chào dì ạ. Dì định đi đâu ạ?”
“Phải. Dì đang tới nhà một người bạn. Cháu cần gì từ Kazuhi à?”
“Không hẳn ạ. Cháu mang theo chỗ này. Mẹ có chúng từ một khách hàng ạ,” Tôi nói rồi đưa dì ấy xem cái túi chất đầy đạo, cái mà khiến gương mặt dì ấy rạng rỡ hẳn lên.
“Ôi chao! Cảm ơn cháu rất nhiều. À, dì biết rồi! Sao cháu không ăn cùng với Kazuhi?”
“Với Kazuhi ạ…?”
“Phải. Dì không thật sự giải thích được, nhưng dạo gần đây có gì đó khiến con bé buồn. Dì nghĩ là con bé sẽ vui hơn nếu ở bên cháu.”
“À, phải rồi ạ. Thì, ở trường lúc nào bọn cháu chẳng bên nhau rồi mà.”
“Ôi, đúng thật vậy. Nhưng vì cháu đã ở đây, nên dì muốn cháu gặp con bé. Tiếc thật, nhưng dì phải đi luôn đây.” Dì ấy kiểm tra đồng hồ đeo tay và bắt tay chào tạm biệt tôi với một nụ cười, mau chóng bước đi trong khi nói. “Kazuhi giờ đang trong phải phòng con bé đấy. Gặp cháu sau nhé.”
Vì đã được cho phép, tôi mau chóng đi vào trong. Dù đang là nghỉ lễ, cha Kazuhi dường như cũng đã ra ngoài, để lại một mình cô ấy. Chúng tôi cũng quen vào phòng nhau, nhưng chi ít cũng phải gõ cửa một lần như phép tắc cơ bản. Sau một thoáng im lặng, tôi bước vào. Ngay lập tức, tôi ngó nghiêng quanh căn phòng ngăn nắp của Kazuhi. Căn phòng được trang trí bằng những món nội thất dễ chịu mang lại cảm giác nồng hậu, chất đầy gấu bông. Ấy vậy mà một lần nữa, tôi lại bối rối trước sự dễ thương phản lại trong căn phòng cô ấy.
“...Mm.”
Cửa sổ được mở toang, có lẽ để giữ không khí trong lành bên trong. Cửa ra vào cũng tương tự. Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến tấm rèm cửa đung lên cứ trái lại phải, lấp ló bên dưới là Kazuhi đang say giấc trên giường mình. Cô nàng đã đá bay hoàn toàn tấm chăn, có lẽ là bởi nóng, cho tôi thấy dáng ngủ của cô ấy. Để lộ ra cái bụng trắng nõn nà, khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp, nhưng tôi mau chóng lấy lại bình tĩnh bởi “Dù sao thì đó là Kazuhi mà.” Không, không phải thế. Chúng tôi ngủ chung rất nhiều lần khi còn nhỏ. Dù giờ tôi có nhìn thấy của cô ấy, thì… không có gì cả, phải rồi. Hoàn toàn không có gì hết. Tôi chỉ đang thấy nóng bởi nhiệt độ bên ngoài. Chỉ có thể là thế thôi.
“...Mmm…. mm….”
Sau một hồi ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô ấy, Kazuhi bỗng giật mình và co giãn khớp lưng ra.
“...Sou-chan…”
“Yo, Kazuhi. Cuối cùng chịu dậy rồi à? Tớ mang theo đào này, cùng ăn đi.”
“...”
“Kazuhi?”
“Em xin lỗi… Sou-chan…”
Cô ấy chỉ nhắm chặt mắt lại, tự lẩm bẩm một mình. À, cô ấy đang nói mớ.
“Sao cậu lại xin lỗi? Và cậu đang mơ cái gì vậy? Cậu đâu gây ra chuyện gì mà cần xin lỗi chứ!”
Tôi biết là cô ấy đang ngủ, nhưng tôi vẫn bắt chuyện với cô ấy. Trong giấc mơ cô ấy đã ăn vụng chỗ đồ ăn vặt của tôi chắc?
“Quan trọng hơn, tớ có đào này, nên dậy lu—” Tôi muốn bẹo má để đánh thức cô ấy dậy, nhưng với cảnh tượng diễn ra trước mắt, tôi mau chóng chìm trong im lặng.
Từ con mắt khép chặt của Kazuhi, tôi thấy được thứ gì đó chảy xuống. Thứ mà tôi thường thấy mỗi khi trời mưa rơi— Là nước mắt của Kazuhi.
“Em không… còn nhiều thời gian nữa…”
Không còn thời gian? Thế nghĩa là sao?
“Do đó… anh phải thật hạnh phúc… bên người khác…”
…Trong một khoảnh khắc tôi vừa cảm thấy nóng ran, vừa cảm thấy lạnh buốt nơi sống lưng. Và đồng thời, một câu thoại chợt chạy qua tâm trí tôi. Tôi tưởng đó chỉ là một câu chuyện giả tưởng, nhưng….
—Nếu cậu trong vị trí của của họ, cậu sẽ làm gì? Bạn gái cậu chỉ còn vài tháng để sống hay gì đó tương tự.
Cô ấy nói rằng mình thích những bộ phim mà khiến cô ấy suy tư kiểu thế, và ấy vậy…
—Hử? Ừ… Thì, tớ không…. thật sự thích chúng lắm, nên là không.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn quan điểm. Thật kỳ lạ phải không? Đâu ai có thể cứ thế mà thay đổi hoàn toàn đột ngột như vậy. Và cơ mà có gì đó không đúng. Điều gì khiến cô ấy thay đổi quan điểm nhiều như vậy? Hôm ấy… khi cô ấy trông như sắp vỡ òa trong nước mắt. Sáng hôm ấy… khi tôi hỏi cô ấy có chuyện gì đã xảy ra. Và có nên tới bệnh viện hay không. Cô ấy đã nói gì nhỉ?
—Đã quá muộn…
…Nếu như? Nếu khi ấy tới bệnh viện đã là quá muộn… và nếu như cô ấy không còn nhiều thời gian nữa?
“Kazuhi.”
Tôi thậm chí còn không hề định gọi cô ấy. Chỉ là vô thức làm vậy.
“Kazuhi.”
Trước cả khi kịp nhận ra, tôi đã không dừng lại được. Trái tim tôi vô cùng run rẩy khi phải chứng kiến cô ấy khóc trong giấc ngủ.
“Kazuhi…!”
“...Mmm…”
Kazuhi nhìn tôi chớp mắt một lần, không rõ liệu đây là thực hay mơ.
“Kazuhi…”
“Sou…chan…?”
“Cậu sắp chết đấy à?”
“.....” Đôi mắt Kazuhi mở to.
Tuy nhiên, cô ấy sớm lắc đầu.
“...Không, tớ sẽ không chết đâu.”
“Thế tại sao cậu lại khóc?”
“Tớ… Tớ có à? Cậu đang nói gì thế? Tớ không nhớ là đã khóc…”
“Thế thì cái gì đây?” Tôi lướt ngón tay một đường dọc má cô ấy, cho cô ấy xem thứ chất lỏng tôi vừa vớt được.
“À… Hở….? Lạ thật. Trời mưa đấy à?”
“...Không, không hề. Trời quang cả hôm nay.”
Cửa sổ vẫn mở tung, và bên ngoài vẫn sáng rực. Bên ngoài đẹp đến vậy thế mà… cảm giác cứ như thể một đám mây lớn đang chầm chậm che khuất đi ánh mặt trời. Cảm giác bất an và thiếu kiên nhẫn này là gì đây…?
“Ehehe…Phải rồi. Tớ lạ thật đấy nhỉ?” Kazuhi cố xua đi những lắng lo của tôi bằng một nụ cười gượng.
Tớ không thích thế này. Đừng cười kiểu đấy. Cậu cố cười ngay cả khi cậu không… Tớ không muốn cậu làm vẻ mặt đấy nữa.
“T-Thì, tớ chỉ vừa mới… gặp ác mộng.”
Tôi không hiểu nổi. Tại sao cô ấy lại cố giấu nó khỏi tôi? Tôi muốn cô ấy kể tôi toàn bộ mọi thứ đang diễn ra. Tôi muốn giúp cô ấy. Nhưng nếu tôi không biết, thì sao có thể…
“Tớ gặp ác mộng dạo gần đây.”
“Ồ?”
“Tớ… Tớ không hề nói dối đâu đấy nhé? Chỉ là… gần đây tớ sợ việc phải đi ngủ. Tớ thấy bồn chồn khi nhắm mắt lại và xung quanh chỉ còn bóng đêm… Chà, kỳ lạ thật khi tớ có thể chợp mắt một lát được dù tối không ngủ đấy nhỉ?”
“Chắc chắn rồi.”
“Ugh… Tớ không nói dối đâu, tớ thề…”
Kể cả cô ấy không nói dối. Tôi vẫn nhận ra cô ấy đang che giấu gì đó. Cô ấy đang giữ một bí mật khỏi tôi. Tôi không giận. Nó chỉ khiến tôi… khó chịu. Tôi không có ý khoe khoang hay gì đâu, nhưng tôi thấy buồn khi cô ấy không dựa dẫm vào tôi. Nó khiến tôi sợ rằng mình chẳng còn gì để trao cho cô ấy. Dù cho cô ấy vẫn luôn ở bên tôi. Thật gần, mà cũng thật xa …
“Cậu sợ đi ngủ chứ gì?”
“Ư-Ừm…”
“Thế thì chúng ta ngủ chung nhé?”
“Ừm…” Kazuhi gật đầu, để rồi mau chóng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của tôi, đôi mắt cô ấy mở to. “...Gì cơ?”
“Tớ sẽ ở bên cậu để cậu không phải lo về ác mộng nữa.”
Chỉ là tôi đang tỏ ra bướng bỉnh thôi. Tôi muốn giúp. Tôi thấy rất khó chịu khi người bạn thuở nhỏ không dựa dẫm vào tôi. Và tôi ghét bản thân trẻ con thế này. Tôi cũng không muốn làm khó cô ấy.
“Hở…. Hở?! C-Cậu đang nói gì thế Sou-chan?”
“Có gì đâu chứ? Chúng ta thường ngủ chung khi còn nhỏ đúng chứ?”
“C-Có lẽ thế, nhưng… Ý tớ không phải thế!”
“Đừng lo gì nữa. Tớ thậm chí sẽ nắm tay để cậu không phải gặp ác mộng. Tớ thậm chí còn hát ru cho cậu được.”
“Ugh..”
“Hay gì nữa? Cậu không thích? Cứ nói tớ biết.”
Nói cho tớ biết cậu đang nghĩ gì. Nói tớ nghe điều gì khiến cậu phải khổ sở như vậy. Và ấy vậy, Kazuhi giữ yên lặng trong tích tắc, nắm chặt ga trải giường của mình. Và sau một hồi tránh ánh của tôi, cô ngẩng đầu lên.
“Tớ không… ghét nó đâu.”
Mặc cho cô ấy vừa mới rơi nước mắt, tôi có thể ánh mắt cô ấy lại bắt đầu trở nên ươn ướt.
“Đúng là tớ sợ đi ngủ. Rằng một khi đã nhắm mắt tớ sẽ không thể tỉnh dậy được nữa. Tớ sợ phải nhắm mắt trong đêm tối. Tớ buồn ngủ, nhưng tớ không ngủ được. Và kể cả có thể, đó cũng chỉ là những giấc ngắn với ác mộng. Tớ không… muốn bị bỏ lại một mình…”
Tôi có thể hình bóng bản thân phản chiếu qua đôi mắt cô ấy. Gần như thể tôi đang bị kiểm tra.
“Do đó… Cậu sẽ ngủ bên tớ chứ Sou-chan?”
Sao mọi thứ lại thành ra như vậy nhỉ? Hai bọn tôi đều đang cùng nằm trên một chiếc giường, mà nói thật không được rộng rãi cho lắm. Chúng tôi có thể là bạn thuở nhỏ, nhưng cũng là hai thiếu niên mới lớn, nên thế này chắc chắn vượt ngoài giới hạn cho phép… Và một lần nữa, tôi là đứa đầu têu. Tôi nói thế vì nghĩ rằng thể nào cô ấy chả từ chối. Thế mà cô ấy lại lật kèo và yêu cầu ngược lại tôi. Đúng là tôi có thể nói không, nhưng sao tôi nỡ chứ? Thật sự mình đúng là một thằng đần.
“...Sou-chan.”
Tôi không chịu được ngủ mặt đối mặt, nên tôi đành nằm quay lưng lại với Kazuhi. Tới khi cô ấy gọi tên tôi, tôi quay mặt lại.
“...Chuyện gì? Đi ngủ luôn đi.”
“Xin lỗi. Nhưng… nhìn mặt cậu giúp tớ thư giãn.”
“...Ừm, chắc chắn rồi…”
Cô ấy có lẽ không định khen tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy lồng ngực mình đập rộn ràng. Tôi mới là người không thư giãn được. Trái tim tôi đang đập như điên. Toàn thân tôi ngứa ngáy và con tim rối bời. Tôi là người duy nhất cảm thấy như vậy? Tại sao… tôi lại cảm thấy như vậy bởi Kazuhi? Cô ấy là người bạn thuở nhỏ quý giá của tôi. Cô ấy là em gái tôi. Không cần quá bận tâm vào cô ấy. Chúng tôi đã ngủ chung rất nhiều lần kể từ khi còn bé đúng chứ? Nhớ đi. Nhớ lại những ngày hè ấy. Ở nhà… nằm trên tấm thảm tatami… bên nhau.
Bầu trời ngoài kia thật trong xanh, cũng như tiếng chuông gió rung rinh. Tôi có gương mặt say ngủ của Kazuhi ở ngay gần kề, khẽ thở từng nhịp khi cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ. Tôi thức dậy trước, nhưng tôi không thể tước đi giấc ngủ quý báu của cô ấy được… Nhưng tôi cũng không thể làm giấc thứ hai. Tôi chỉ đơn giản là ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô ấy. Thấy đôi má cô ấy đã thả lỏng và dịu lại, tôi không khỏi tò mò cô ấy đang mơ cái gì.
Quãng thời gian này cảm giác thật vô nghĩa, khi chúng tôi cứ tiếp tục lãng phí nó trong cái nóng ran ngày hạ. Nhưng ngắm nhìn gương mặt Kazuhi, tôi thấy thoải mái, và yên bình. Thế mà, sâu trong tôi có gì đó bắt đầu thay đổi. Nó không phải cái gì đau đớn. Mà giống kiểu tiếng gọi của con tim. Nhưng… tôi không biết phải làm gì với nó. Bởi chúng tôi— Bởi tôi là một đứa trẻ.
“Sou-chan…”
“...!”
Khi được cô ấy gọi tên, trái tim tôi nhảy cẫng lên. Hai hàng mi dài của cô ấy cử động lên xuống nhìn tôi với không chút cảm cảm giác xa cách. Kazuhi và tôi không còn là trẻ con nữa. Chúng tôi là những học sinh cao trung. Trước đây, khi nói chuyện trên điện thoại qua ô cửa sổ, chúng tôi không thể chạm tới nhau dù cho có cố đến thế nào. Nhưng giờ đây, ngay cả một cử động nhỏ nhất cũng cho tôi xác nhận sự tồn tại của cô ấy.
“Sou-chan?”
…Ah, ra vậy. Tôi cảm thấy thứ gì đó trong tôi đã hình thành. Chúng tôi là bạn thuở nhỏ. Nhưng cô ấy không giống em gái tôi. Người đang nằm cạnh tôi —chỉ là một người con gái khác.
“...Wah?! Sou-chan?”
Khoảnh khắc tôi nhận ra điều này, cơ thể tôi bật dậy khỏi giường.
“Sao thế? Cậu vừa gặp ác mộng à?”
“X-Xin lỗi…”
Kazuhi chăm chú nhìn tôi. Thế mà, tôi lại chẳng thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“T-Thì… Thế này lạ thật đấy. Ngủ cạnh nhau… không phải thứ chúng ta nên làm. Cậu không phải mẹ tớ hay họ hàng. Dù sao thì cậu cũng là… một cô gái!”
Lý do tôi dứt khoát nhấn mạnh điều này là bởi tôi chắc chắn không muốn Kazuhi làm vậy với bất cứ thằng con trai nào khác. Nhưng rồi tôi thấy quê, biết rõ rằng Kazuhi sẽ không bao giờ làm vậy ngay cả khi cô ấy có người bạn khác giới nào khác. Tôi chỉ là đang rất… rối bời.
“...Phải. Cậu nói đúng… Đúng vậy…”
Tôi tưởng Kazuhi không cảm thấy gì cụ thể khi chúng tôi ngủ cạnh nhau, nhưng nếu để ý kĩ —Cô ấy cũng đang đỏ mặt. Giờ tôi mới thấy cô ấy xấu hổ vì trước đó cô che mình lại bằng chiếc chăn. Và chỉ riêng cử chỉ đó thôi đủ khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“...”
“...”
Một thoáng im lặng diễn ra. Chẳng ai trong bọn tôi biết phải nói gì.
“...Xin lỗi. Tớ nghĩ tớ nên về nhà đây.”
“Ừ-Ừm. Xin lỗi vì… ép cậu làm chuyện này.”
“Không cần xin lỗi… Dù sao thì, tớ sẽ để chỗ đào ở đây, nên hãy ăn chúng khi nào cậu muốn. Cậu rất thích đào đúng chứ?”
“Phải…”
“...Dù sao thì, mai gặp cậu sau.”
Thường thì tôi sẽ không bao giờ nói điều đấy với Kazuhi. Tôi không cần phải làm thế khi chúng tôi gần như ngày nào cũng gặp nhau. Thế mà… giờ đây, tôi muốn một lời hứa. Bởi câu nói ‘Em không còn nhiều thời gian nữa’ vẫn vương lại trong tâm trí tôi. Ngày mai tôi muốn gặp cô ấy. Tôi đã quyết phải làm vậy.
“Ừm,” Kazuhi mỉm cười, nhưng như ban nãy, nụ cười ấy chẳng có tí sức lực nào. “Mai gặp cậu nhé Sou-chan”
*
Một sớm mai lại tới. Và chúng tôi lại một lần nữa được đón chào bởi cái nóng mùa hạ.
“Chào buổi sáng Sou-chan.”
Bước ra khỏi nhà, Kazuhi đã sẵn đợi tôi như mọi khi. Mặc cho những gì xảy ra hôm trước, khi chúng tôi trải qua cái tĩnh lặng khó xử ấy và nhận ra có lẽ chúng tôi không chỉ là những người bạn thuở nhỏ thông thường, cảm giác như mọi thứ đã quay trở về bình thường. Nhưng… Tôi không biết liệu nó là tốt hay xấu nữa.
“Hôm nay cậu dậy sớm nè. Tớ có cảm giác kiểu gần đây cậu thật sự thức dậy đúng giờ.”
“Thì… dù sao cũng hè rồi. Khát vọng chui rúc trong chăn gối của tớ không mạnh như sáng sớm mùa đông nữa. Chỉ là nó quá nóng đúng chứ?”
“Hee hee. Tương tự với tớ. Cứu chúng ta khỏi đi học muộn.”
Chúng tôi rảo bước cạnh nhau trên con đường tới trường. Hôm nay, bầu trời lại thật trong xanh.
“Sắp tới lễ bế giảng rồi nhỉ? Và bắt đầu từ tuần sau, chúng ta sẽ được nghỉ hè. Cảm giác vẫn hơi nhanh quá.”
“Và cũng sắp tới lễ hội hè rồi. Cậu cũng trông chờ nó đúng chứ?”
“Mm… Phải. Và Suzuya-san có vẻ cũng rất phấn khích. Hehe… Tớ sẽ cố hết sức để kế hoạch Tác Chiến Tình Yêu Đường Mật Ngọt Ngào của cậu diễn ra hoàn mỹ…” Kazuhi nói trong khi cô nắm hai tay lại trước ngực.
—Nhưng, người tớ thích đâu phải Suzuya.
Tôi không phủ nhận rằng Suzuya rất đẹp, giàu có, và xuất sắc cả về học vấn lẫn thể chất, và ngay cả tính cách của cô ấy cũng rất thú vị. Về cơ bản cô ấy chính là một cái cheat code biết đi, và tôi thật sự thích làm bạn với cô ấy. Cơ mà, người con gái tôi thật sự thích có chút háu ăn, cũng nhiều lúc có chút đần độn, nhưng lại tốt bụng và chân thành từ tận đáy lòng, và vô cùng đáng yêu mỗi khi mỉm cười với tôi… Là em, người vẫn luôn ở bên tôi. Chắc chắn là tôi chỉ luôn cố che giấu cảm xúc của mình dưới cái vỏ bọc bạn thuở nhỏ hay em gái. Thật ngu ngốc, nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra rồi.
Tôi không biết điều gì khiến Kazuhi đau khổ, nhưng tôi muốn giúp cô ấy. Tôi muốn trở thành sức mạnh của cô ấy. Do đó… tôi đã quyết. Vào ngày chúng tôi đã hứa với nhau, ngày lễ hội hè, tôi sẽ giãi bày hết cảm xúc của mình với Kazuhi. Rằng tôi trân trọng cô ấy từ tận đáy lòng. Rằng với tôi, cô ấy quan trọng hơn bất cứ ai khác. Rằng tôi sẽ ở đó khi cô ấy cần. Tôi không quan tâm nếu cô ấy chỉ xem tôi như một người bạn thuở nhỏ. Nhưng tôi vẫn muốn nói ra. Để trấn an cô ấy rằng tôi sẽ luôn đứng về phía cô ấy dù cho thế nào đi chăng nữa. Và rằng — Cô ấy không hề cô đơn tí nào.
*
Tôi nghe thấy tiếng huýt sáo ngân vang và tiếng trống ròn rã như thể chúng đang đấu lại cái nóng ngốt trời. Những cỗ đèn lồng thắp sáng đêm đen hóa một màu đỏ rực. Dàn bếp xếp trên những quầy hàng trải dài tạo thứ tiếng xèo xèo đem thức hương thơm nức mũi hòa trong không khí. Con phố mà tôi vẫn hàng thân quen đã thay đổi hoàn toàn. Những người tới và lui đều diện trên mình bộ yukata, với các cô gái thì còn có những chiếc kẹp tóc phong cách phương Tây. Những quầy hàng quanh chúng tôi có trò vớt cá và bán kẹo đường. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tim bạn rộn ràng.
“Nice, nice! Very nice! Một lễ hội hè khiến tôi rất phấn khích! Như Quỷ Vương có thể sẽ hạ phàm bất cứ lúc nào đây!”
“Thật sự, nói đúng một câu đã đủ khiến tôi muốn về nhà luôn rồi.”
Hôm nay là ngày 3 tháng 8…ngày ước hẹn. Buổi đêm mà tôi đã hằng mong đợi từ lâu. Đứng cạnh tôi lúc này là Yousuke. Kazuhi và Suzuya nói rằng họ cũng sẽ tới, nhưng dặn chúng tôi đi trước. Tôi vừa nhận được tin nhắn qua điện thoại, bảo rằng “Bọn tớ sẽ tới sớm thôi,” nên chúng tôi đợi trước trạm tàu hỏa, trước tượng đài biểu trưng của thị trấn chúng tôi.
“À mà, thế méo nào bầu không khí náo nhiệt nhưng yên bình này lại liên quan đến việc triệu hồi Quỷ Vương được? Ông bị lỏng bu-lông hay gì à?”
“Ông nói gì thế? Nhìn nó mới vĩ đại làm sao đi kìa. Đời nào Quỷ Vương lại bỏ lỡ được chứ! À ông chắc là tôi nên đi cùng chứ? Tôi tưởng đây đáng ra là dàn harem của riêng ông thôi chứ Sou.”
“Đó không phải harem. Ông chỉ đang mạo phạm hai người kia nếu ông tiếp tục nói thế thôi.”
Thường thì đáng ra chỉ có mình tôi và hai cô nàng kia. Cơ mà, kịch bản đó có hơi nặng đô so với tôi (và tôi sợ bị mấy gã trong trường bắt gặp), nên tôi hỏi Yousuke theo cùng.
“Chà, ông không cần lo về mấy cái tiểu tiết đâu Sou! Tôi là một ma pháp sư có thể đọc bầu không khí! Tôi sẽ đảm bảo ‘vô tình’ bị tách ra khi đi cùng một cô gái để ông có thể ở riêng với người còn lại!”
“Không ai khiến ông làm thế! Ông chỉ đang tận hưởng chuyện này thôi chứ gì?!”
“Nào, nào, nào. Nhưng quan trọng hơn, ông muốn ở bên ai nào? Kazuhi-chan? Hay Suzuya-san?”
“Hả…”
“Đùa thôi! Tôi biết chính xác ông nhắm tới ai rồi, nên cứ tin ở tôi là được!”
“C-Cái gì? Ông định…”
Tôi thực ra không định gọi cậu ta tới đây để làm gì kiểu thế. Ý tôi là, hôm nay tôi đã quyết sẽ tỏ tình với Kazuhi, nhưng tôi vẫn có thể làm thế sau khi chia tay Yousuke và Suzuya. Kazuhi và tôi chung đường về nhà, nên không cần phải vội vàng làm ngay ở đây.
“Xin lỗi để hai cậu chờ, Sou-chan, Yousuke-kun.”
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, tôi ngay thấy một giọng nói quen thuộc, nên tôi quay lại —Chỉ để đón chào hai người con gái. Không… nói thế không đúng. Duy chỉ có một cô gái gọi tôi là ‘Sou-chan.’ Khi tôi quay lại nhìn họ, cơ mà, tôi lại không nhận ra họ.
“Hee hee nhìn cậu ấy kìa Haruoka-kun. Hôm nay Amagase-san vô cùng dễ thương phải không nè? Chà, mà cậu ấy dễ thương sẵn rồi.”
“C-Cậu nói gì thế Suzuya-san? Cậu là người duy nhất…”
Khác với đồng phục thường nhật của họ, cả hai đều đang mặc yukata, hoàn hảo theo chủ đề của lễ hội hè này. Kazuhi mặc một bộ yukata trắng với họa tiết hình hoa pha hồng tím. Cái của Suzuya thì ở cái tầm hoàn toàn khác so về chất lượng, với tông màu chủ đạo là xanh biển với hình ảnh cá vàng đi kèm. Cả hai đều thật sự trông rất đẹp. Và họ thậm chí còn tết tóc theo phong cách lễ hội.
“N-Nè, Sou-chan… Suzuya-san trông rất ấn tượng, phải chứ?”
“Hử? À Ừm…”
Vì lý do gì đó, Kazuhi áp sát tôi khi cô ấy đang nhấn mạnh điều đó, khiến tôi phải lảng mắt.
“Trời ạ, không ổn.”
Ngay cả khi vừa mới chỉ quay lưng lại về phía cô ấy, tôi vẫn có thể thấy rõ cô ấy đang phồng má lên như một nhân vật manga. Dù đó không phải vấn đề gì. Tôi buộc phải che mặt mình lại để không bị ai nhìn thấy. Ý tôi là, thế này thật… tệ. Ừm, rất tệ… Kazuhi quá mức là đáng yêu đấy mọi người biết không?! Chỉ mãi tới giờ tôi mới nhận ra mình thật sự yêu cô ấy, và ấy thế mà cô ấy lại đang toàn lực tấn công tôi! Cô ấy đáng yêu quá đi mất, tôi thậm chí còn chẳng nhìn trực tiếp vào cô ấy được, và tôi không cần gương để biết giờ mặt mình hẳn phải đỏ chót như quả cà chua rồi! Không tôi không thể. Tôi không thể. Cô ấy quá đáng yêu. Ai đó cứu tôi với! Bạn thuở nhỏ của tôi đáng yêu quá đi mất, chết tôi mất!
Và khi đã né được khỏi khỏi cô ấy, tôi đập liên tục đầu mình vào tường rất nhiều lần trong tiềm thức để trấn tĩnh bản thân lại. Nhưng than ôi, khi ấy Kazuhi không hiểu cảm giác của tôi, mà lẻn qua để liếc nhìn tôi.
“Sou-chan! Đây là cơ hội của cậu! Cậu phải khen Suzuya-san nhiều nữa! Bảo cô ấy là trông cổ rất đáng yêu đi!”
Cậu mới người đáng yêu đấy, chít tịt! Đừng sát lại gần quá đồ ngốc xít dễ thương! Ôi Chúa tôi… Giờ khi tôi đã nhận ra cảm xúc của mình, Kazuhi trong bộ yukata quá mức hùng mạnh. Cô ấy chỉ quá đáng yêu, tôi thật sự không thể… Cách đây không lâu, tôi chỉ đơn giản thấy cô ấy như người bản thuở nhỏ và em gái mình, nhưng giờ, cô ấy chỉ như bất cứ người con gái nào khác. Tôi biết là nói mấy từ kiểu này nó đúng là sến súa vãi đái, nhưng tình yêu đúng thật là kỳ lạ. Và nguy hiểm. Cảm giác như tôi đã gọi cô ấy là đáng yêu suốt năm phút rồi, nhưng tôi không biết phải miêu tả cô ấy bằng từ nào cho hợp nữa.
“Hee hee… Xin lỗi vì đã tới muộn. Tớ tốn hơi nhiều thời gian để kiếm bộ yukata phù hợp nhất cho Amagase-san.”
“U-Ugh… Tớ nói là mình không cần mặc đâu, nhưng cậu chẳng chịu nghe…”
Ra vậy. Ra là đó là lý do tại sao họ cần thêm thời gian. Nói thật, tôi không để tâm nếu phải đợi thêm một chút đâu. Good job, Suzuya! Đây đúng là tuyệt nhất!
“Nè, nè, chúng ta đều ở đây rồi, cùng vui vẻ thôi nào! Tớ muốn thử trò vớt cá vàng!”
“Nghe tuyệt thật đấy. Tớ cũng muốn thử kỹ năng của mình nữa.”
Khi tôi mải nhảy cẫng lên vui sướng (trong lòng), thì Yousuke và Suzuya đã tới gian hàng gần đó. Tôi hít lấy vài hơi thật sâu để thư giãn và quay về phía Kazuhi. Trong khi thầm cầu nguyện rằng cô ấy không nhận ra tôi vẫn còn xấu hổ bao nhiêu.
“...Đi nào, Kazuhi.”
“Ừm… Sou-chan.”
Khoảng mười phút sau—
“...Suzuya-san và Yousuke-kun đi đâu mất rồi nhỉ…?”
“Tên khốn đó thật sự không lãng phí giây nào hử?!”
Thậm chí chưa cả quá một tiếng tới người hai người họ tan biến không sót lại chút dấu vết. Và nếu tôi phải đoán, đó hẳn phải là trò của tên khốn Yousuke… Dù chắc chắn Suzuya không phải không có tội. Cô ấy luôn cố ân cần khi tôi và Kazuhi ở bên nhau, nên có lẽ họ đã hợp tác để cho chúng tôi thời gian ở riêng. Dù họ không thật sự cần phải làm thế… Nhưng dù sao thì, hiện tại chỉ còn mình tôi và Kazuhi.
“Tớ cũng không liên lạc được. Lẽ nào máy họ hết pin…?”
Cái đó có lẽ cũng là cố ý. Rất có thể họ đã tắt điện thoại… Chúa ơi, họ đúng là có tài trong mấy việc thừa thãi.
“Không thể nào… nhưng kế hoạch Tác Chiến Tình Yêu Đường Mật Ngọt Ngào…Bọn mình… có nên đi tìm họ?” Kazuhi hốt hoảng và không chắc nên làm gì.
Nói thật, chúng ta kiểu gì cũng không tìm thấy họ được đâu. Họ cố ý tách ra mà lại.
“Tớ…không nghĩ làm thể ổn đâu. Nhìn ngần này người đang đi quanh đi.”
“N-Nhưng vậy…”
“Chúng ta không làm được gì đâu. Nên chúng ta cứ vui vẻ thôi… Ah, này”
“Wahhh! Sou-chaaan!”
Đang nói dở, Kazuhi bị cuốn theo bởi một nhóm người. Thậm chí nó còn xảy ra không chủ đích. Dòng người chuyển động tựa như tác động của một cơn sóng lớn.
“Kazuhi!” Tôi nắm tay cô ấy và kéo cô ấy lại phía mình.
“Eeek?!”
“Sao cả lần này cậu cũng bị cuốn theo?”
“Ugh…A… ừ-ừm…”
“Hở?....À.”
Gương mặt Kazuhi đỏ bừng, cô ấy rõ ràng là đang bối rối. Nhưng tôi sớm nhận ra nguyên nhân. Bỏ mẹ, tôi lỡ nắm tay cô ấy vào cái lúc cao điểm?! Ý tôi là, tôi phải làm vậy, bởi nếu không cô ấy có thể đã bị lạc. Tôi không cố ý làm thế. Tất cả chỉ là phản xạ… Dangit, chúng tôi đã nắm tay rất nhiều lần trước đây (khi mà chạy tới trường), thế sao giờ tôi lại thấy hồi hộp? Tôi chỉ là chẳng biết phải cư xử thế nào cạnh cô ấy nữa.
“D-Dù sao thì, đi thôi! Có cái gì cậu… muốn ăn không? Muốn làm? Gì cũng được?”
“Hử? N-Nhưng, Suzuya-san và…”
“Kệ hai người đó đi. Không đời nào chúng ta tìm được họ trong đám đông này đâu.”
Vì Kazuhi không gạt tay tôi ra nên tôi cũng không bỏ ra. Tôi cố kéo cô ấy theo sau tôi, khi đi băng quay một quầy chơi bắn súng thì chúng tôi bỗng bị một ông chú gọi lại.
“Yo, cặp đôi đằng đó ơi! Ta có vài giải thưởng được biệt. nên sao cậu không thử sức và kiếm quà cho bạn gái mình coi nào?”
“”Bạn G—””
Nghe được từ “bạn gái,” cả Kazuhi và tôi đều đồng thanh đáp.
“”Chúng cháu không phải thế đâu!!””
Ý tôi là… Tôi muốn mọi thứ đi theo hướng đó, nhưng ít nhất hiện tại chưa phải lúc. Tôi chỉ là không biết làm sao để đối phó với cái cảm giác ngứa ngáy ngại ngùng này, nên tôi theo phản xạ mà chối bỏ nó. Nhưng chúng tôi có trông giống thế không? Ý tôi là, một chàng trai và một cô gái (với cô gái mặc yukata) đi dạo quanh lễ hội tay trong tay, tôi không trách được chú ấy nghĩ rằng chúng tôi đang hẹn hò. Thế còn Kazuhi? Liệu cô ấy… có ghét cách mọi người thấy chúng tôi thế?”
Tôi nhìn sang cô ấy. Cô ấy đang vô cùng thẹn thùng, và xấu hổ đung đưa cánh tay còn lại như thể cô đang cố đánh lạc hướng bản thân… Tôi không biết liệu mình nghe giống đang tự ái hay không, nhưng… Có lẽ Kazuhi cũng đang rất hạnh phúc? Cứ cho là cô ấy đã cố tuyệt vọng đưa tôi và Suzuya lại với nhau. Thế mà, cứ hễ lần nào Suzuya và tôi có vẻ thân thiết, thì hiện lên trong mắt cô ấy là một nét cô đơn. Và nghĩ lại thì, cô ấy đã vô cùng bối rối khi nhắc tới nụ hôn gián tiếp cái hôm mà bọn tôi uống chung chai ramune… Cảm giác cứ như cô ấy có cảm xúc với tôi.
Lẽ nào Kazuhi có chung cảm xúc với tôi? Lẽ nào có tình huống đặc biệt bắt cô ấy phải đưa tôi và Suzuya lại với nhau? Hay… chỉ là tôi đang quá tự ái với cái suy nghĩ ấy? Đồng thời, ông chú đứng trong sạp nhìn chúng tôi cười toe toét và tiếp tục.
“Hahah, đừng thế chứ. Nhưng nghe ổn đấy chứ? Đề nghị nãy vẫn còn hiệu lực đấy.”
“À, nhưng bọn cháu đang tìm người ạ…”
“Nghe vui đấy chứ? Chúng ta ở đây rồi, chúng ta cũng nên tận hưởng chứ. Có gì cậu thích không?”
“T-Tớ không thật sự… Ah.”
“Hm?”
“K-Không có gì đâu! Không có gì!” Kazuhi điên cuồng lắc đầu mình.
Tuy nhiên tôi không bỏ lỡ thứ cô ấy đã nhìn chằm chằm vào.
“Cậu muốn cái… con thú nhồi bông kỳ kỳ kia?”
“Hảaaa, nó không kỳ! Nó siêu dễ thương!”
“Không, nó rõ kỳ. À mà chẳng phải nó trong MagiMon? Cậu xem cái đấy đấy à?”
MagiMon là một bộ anime nổi tiếng cho trẻ con tên là Bút bi phép thuật Magical Mont Blanc. Nói thật, tôi là tôi méo hiểu kiểu gì. Tại sao lại phải là bút bi? Và con thú nhồi bông còn trông giống hệt thế, với màu kem nâu bao quanh đầu còn đôi mắt thì nhìn thẳng vào màn đêm. Cá nhân tôi không hiểu sao thứ này lại hợp lý được. Và thấy Kazuhi chăm chú nhìn nó như thể đang nhìn một chiếc nhẫn quý báu, tôi thậm chí không cần phải hỏi. Tôi chỉ có chút bất ngờ khi biết cô ấy thích mấy thứ kiểu đấy.
“À, phải. Thực ra tớ xem nó online!”
“Thật luôn?”
“C-Cậu nghĩ nó trẻ con? Nhưng nó thực ra siêu thú vị! Và cậu tốt nhất đừng có phỉ báng anime chỉ bởi chúng có chút trẻ con!”
Ngay từ đầu tớ cũng đâu định đến mức đấy, nên cậu thật sự không cần nói tớ. Đôi khi tôi cũng xem mấy anime này vào các sáng Chủ Nhật khi không có gì để làm. Nó thật ra khá hay đấy chứ. Nói về tình bạn và hoài bão, đôi khi ngay cả người lớn cũng có thể tận hưởng vì chủ đề vui nhộn và đam mê. Anime trẻ em rất đỉnh!
“Và với lại, Mon-chan rất dễ thương! Màu nâu tuyệt đẹp đó, cái màu hạt dẻ trên mặt cậu ấy, và cơ thể mềm xốp… là tuyệt nhất!”
“Được rồi, tớ đảm bảo sẽ nhắm trúng cái đầu dễ thương đó của Mon-chan.”
“Trời ạ! Sou-chan, bớt khịa đi!”
Tôi trả tiền cho ông chú và chĩa khẩu súng mình nhận được thẳng vào Mon-chan. Và một lần nữa, nó trông rất khó nhằn. Nếu phải đoán, thì nó hẳn phải là giải nhất trong số ở đây. Và nhìn kích cỡ thôi tôi cũng biết nó là con hàng khó kiếm. Tuy nhiên, tôi không định trở thành một kẻ nhu nhược trước mặt Kazuhi, nên tôi sẽ cố hết sức. Dù cho cuối cùng có thất bại. Với quyết tâm bùng cháy trong lòng, tôi kéo cò—
“Oh?”
Nút chai bay ra từ khẩu súng trúng thẳng vào Mon-chan đứng trong sạp, kéo theo nó đổ sụp xuống… Mọi thứ hoàn toàn ổn, nhưng chẳng có tí logic nào. Tôi bắn thẳng trúng vào đầu, vậy sao nó có thể đổ xuống dễ thế? Thôi thì, có gì quá để bận tâm cơ chứ. Tôi sẽ chỉ cảm ơn vì sao may mắn của mình và chấp nhận nó.
“K-Không đời nào?! Chỉ như thế!? Nhưng đó là giải nhất cơ mà!”
Trái ngược với tôi, ông chú hét lớn trong ngỡ ngàng.
“Ôi, vụ gì thế? Ai đó vừa lấy được Mon-chan từ sạp đó?”
“Thật á? Tôi tưởng nó là bất khả thi chứ.”
“Giờ tui cũng muốn thử nữa! Chú êi, bán cháu ba lượt!”
Thấy Mon-chan ngã xuống, những người xung quanh bọn tôi bắt đầu bu lại quanh sạp hàng.
“Ôi… thì, coi như là một dạng quảng bá vậy! Ta còn cả đống thú nhồi bông khác để trưng nữa! Được rồi, chàng trai, nhận lấy! Chúc may mắn cho cả cậu và cô bạn gái!”
Ông chú đã chạm tới ngưỡng cửa tuyệt vọng trong khoảnh khắc, nhưng sớm đổi form thành một doanh nhân chân chính và giao cho tôi Mon-chan.
“Của cậu đây, Kazuhi.”
“Whoaaaa…!” Cô ấy ôm chặt lấy Mon-chan, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh tựa một đứa trẻ. “Đáng yêu quá! Tớ hạnh phúc lắm! Tớ yêu cậu, Sou-chan!”
“...?!”
Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Kazuhi cũng há hốc mồm khi nhận ra những gì mình vừa mới nói, gương mặt cô cũng theo đó đỏ bừng.
“C-Chờ, không! Vừa rồi chỉ là….thói quen thôi, không hơn không kém!”
“Phải rồi. Rồi rồi, chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao thì cậu nói thế suốt từ đời nảo đời nào rồi.”
“C-Chính xác. Chỉ là thứ từ xa xưa thôi, nên vừa rồi… chỉ… Dù sao thì, nói về cái gì khác đi! Mon-chan này thực ra có ước mơ trở thành một chiếc bánh ngọt, và ước mơ đó trở thành hiện thực ở tập cuối. Nhưng bởi vì cậu ấy nhận ra rằng mình thích màu hạt dẻ nhất, nên cậu ấy trở về lại Mont Blanc. Và khung cảnh ấy xúc động quá đi mất…!”
“Chẳng có ý nghĩa gì! Cậu chỉ chỉ đang chém gió thôi đúng không?! Nhất là khi tập cuối còn chưa ra mắt!”
“À, ugh…”
Cô ấy thật sự nói dối rất tệ. MagiMon vẫn đang khởi chạy, và nó cũng không có vẻ gì sớm kết thúc. Lẽ ra cô ấy nên nhận ra rằng nói dối trắng trợn như thế sẽ chẳng bao giờ có tác dụng. Tôi đoán cô ấy vẫn còn hơi bối rối… Rồi một lần nữa, tôi chẳng khá khẩm hơn là bao. Đầu tôi vẫn còn cái cảm giác nóng ran.
“...Thôi nào, chúng ta có thứ cậu muốn rồi, nên đi nơi khác chơi nào. Tớ thấy được sạp kẹo táo mà cậu rất thích rồi kìa!”
“Gì cơ?! Tớ muốn ăn một cái, tớ muốn ăn một cái!”
“Mhm, tớ no quá!”
Sau khi thưởng thức tất cả món ăn từ vô số quầy hàng, chúng tôi di chuyển tới một công viên gần đó. Công viên này khá nhỏ khai chỉ có một hộp cát và một cái cầu trượt, nhưng nhờ đó giúp nó yên ắng với không người qua lại. Đa số họ có lẽ đều tụ tập ở bờ sông để ngắm pháo hoa chuẩn bị khai nổ ngay bây giờ đây. Trong khi nâng niu Mon-chan yêu quý của mình, Kazuhi lon ton chạy quanh công viên tận hưởng tất cả những ký ức ngon miệng mình tạo ra.
“Không phải cậu… ăn hơi nhiều rồi à?”
“N-Nhưng cậu cũng ăn rất nhiều mà! Và vào ngày lễ hội như này thì ổn thôi! Mọi thứ đi vào một dạ dày khác!”
“Cậu sẽ bị béo phì đấy.”
“Hmph! Không quan trọng! Khác với Suzuya-san, tớ không có thân hình tuyệt vời như thế, và tớ gần như chẳng dễ thương bằng nồi cô ấy!”
“...Đâu ai nói cậu không dễ thương.”
“Hử?”
“...Thì, tớ đoán mình chưa từng nói đàng hoàng… Bộ yukata của cậu, ý tớ là.”
Trong đầu tôi lờ mờ nhớ mình từng nổi cơn thịnh nộ kiểu “Không đời nào! Mình không thể nói điều gì xấu hổ như thế!”, cái mà khiến tôi muốn tự vả vào mồm chính mình, nhưng giờ tôi vẫn phải nói.
“Nó siêu dễ thương.”
Aaaah, mặt mình cảm giác nóng quá! Chỉ là một câu nói, sao mà lại khiến tôi rối bời thế này? Tôi thậm chí nghĩ giọng tôi có chút run rẩy. Mình nhàm chán vãi… Ấy vậy mà, Kazuhi chớp mắt nhìn tôi trong khó hiểu.
“Dễ thương… Ý cậu lại là Suzuya-san?”
“Sao phản ứng đầu tiên của cậu lại là thế chứ?!”
“T-Thì bởi, cậu và Suzuya-san là…”
“...! Suzuya không liên quan gì đến chuyện này! Người tớ nói là dễ thương… là cậu, Kazuhi!”
Xấu hổ và túi hờn trộn lẫn trong tôi thúc giục tôi phải ngậm mồm lại. Tuy nhiên, tôi vẫn lựa chọn đứng vững, bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi quyết rồi. Mình sẽ nói cho cô ấy. Ngay tại đây, ngay bây giờ.
“...Kazuhi.”
Hiện tại, chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ. Thậm chí là anh trai và em gái. Và có lẽ… nói cho cô ấy biết sẽ hủy hoại mối quan hệ hiện tại của bọn tôi. Nhưng, cô ấy đang che giấu tôi điều gì đó. Cô ấy đang lo lắng điều gì đó. Và tất nhiên, tôi có cân nhắc việc không nói cho cô ấy biết. Dù sao thì, cô ấy có lẽ cũng phải đối mặt với nhiều chuyện. Nhưng… tôi hiểu cô ấy. Cô ấy không thích dựa dẫm vào người khác, luôn cố hết sức tự mình giải quyết mọi việc. Nên tôi cần phải nói. Thú nhận rằng mình thích cô ấy, rằng cô ấy rất quan trọng với tôi, và rằng tôi sẽ luôn ở bên cô ấy. Tôi không quan tâm nếu cô ấy không cảm thấy như vậy. Tôi chỉ muốn cô ấy biết rằng có những người thật sự quan tâm cô ấy.
“Tớ thích cậu, Kazuhi.”
Ngay khi tôi vừa mở miệng, bầu trời đêm sáng lên. Ánh sáng hữu hình rồi tan ra hòa vào hư vô. Màn pháo hoa bắt đầu… Nó là thứ thu hút sự chú ý của mọi người. Ấy thế mà, Kazuhi chỉ thẫn thờ nhìn tôi, đôi khi lại chớp mắt.
“Hở? X-Xin lỗi, tớ không nghe được cậu nói gì.”
…Méo gì đây, một bộ romcom manga?! Thật sự? Pháo hoa? Đẹp thì đẹp thật, nhưng có tác dụng quái gì nếu nó hoàn toàn biến lời tỏ tình của tôi thành vô nghĩa? Được, nếu mày muốn chơi như thế. Tao sẽ không để tất cả can đảm tích góp được phí phạm thế đâu. Tao sẽ không chùn bước. Tao sẽ nói cho cô ấy bao nhiêu lần cũng được. Một, hai, mười lần, làm như tao quan tâm! Tuy xấu hổ gần chết, nhưng tôi ghé sát lại bên Kazuhi để chắc rằng cô ấy có thể nghe thấy tôi… Nhưng thế này thật sự không ổn. Trái tim tôi đập không ngớt. Tôi quan tâm tới việc cho Kazuhi nghe thấy nó hơn là pháo hoa tung nổ trên bầu trời.
“T-Tớ sẽ nói lại lần nữa.”
“C-Chờ đã, Sou-chan…”
“Tớ không chần chừ đâu.”
“Huwah…?!”
Tôi nắm tay cô ấy, kéo cô ấy lại gần. Pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời. BANG, BANG, như tiếng pháo nổ từ xa. Chúng rất đẹp, không nghi ngờ gì nữa. Ấy thế, Kazuhi và tôi chỉ nhìn nhau.
“...Kazuhi. Tớ thích cậu. Không phải Suzuya, không phải ai khác… Là cậu,” Tôi tuyên bố bằng một tông giọng chắc nịch để không thua lại tiếng pháo hoa.
Tôi sẽ không để chúng xóa nhòa đi cảm xúc của tôi. Tôi sẽ vượt qua chúng, ngay kể cả nếu đó có là điều cuối cùng tôi có thể làm.
“Đúng là nó có thể nghe nhạt nhẽo, nhưng cậu rất quan trọng với tớ. Khi tớ nhìn cậu lo lắng chuyện gì đó, thấy cậu khổ sở, tớ không chịu được. Tớ muốn… trở thành sức mạnh của cậu, tớ đoán… D-Dù sao thì, tớ thích cậu, tớ trân trọng cậu, nên tớ sẽ luôn ở đó bất cứ khi nào cậu cần.
Mọi thứ đang trở nên lộn xộn. Tôi không cả nhớ mình đã nói gì nữa. Tôi chỉ cứ tiếp tục lảm nhảm mãi, trong khi gần như cảm thấy khói bốc lên nghi ngút từ đầu. Lời tỏ tình ấy chẳng đẹp đẽ gì. Nó rời rạc và thiếu mạch lạc. Nhưng chúng là những cảm xúc chân thành của tôi, nên mấy thứ lặt vặt đó còn quan trọng nữa.
“...Tớ thích cậu. Tớ thật sự… yêu cậu, Kazuhi.”
Đến cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể nói được vậy. Nó thật… nhạt nhẽo. Một lời tỏ tình thảm hại, sặc mùi mộng tưởng trẻ trâu, và khó xử đến vô vọng. Tôi sẽ chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nếu cô ấy thấy ghê tởm.
“...Hehe…”
Kazuhi cúi đầu xuống, gật đầu. Và rồi, cô ấy nhìn lên tôi, nở một nụ cười mà tôi không sao diễn tả được bằng lời.
“Em… thật sự, thật sự rất hạnh phúc. Cảm ơn anh, Sou-chan…”
Dù bạn có cố đến cỡ nào, bạn cũng không thể tìm được từ nào có thể miêu tả nụ cười của cô ấy. Nó tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, nhưng đồng thời… là nỗi buồn, và tuyệt vọng. Nó tỏa sáng tuyệt đẹp tựa viên bi trong chai ramune, chỉ để rồi biến mất vào trong bóng tối đêm ngày hạ.
“Nhưng… Anh không thể đâu, Sou-chan,” cô ấy nói như thể tôi vừa trả lời sai một câu hỏi. “Em muốn anh được hạnh phúc Sou-chan. Em không muốn anh phải đau khổ. Vì thế… đó không thể là em.”
“Kazuhi…. Cậu đang nói gì thế?”
“Em… không thể khiến anh hạnh phúc Sou-chan.”
“Thế nghĩa là sao chứ…?”
“...”
“Cậu không định kể tớ nghe?”
“...Em…”
“Tớ không trách cậu đâu. Tớ không muốn ép cậu nói ra… Nhưng, tớ muốn cậu biết một điều. Tớ thích cậu, và cậu rất quan trọng với tớ.”
Đôi mắt Kazuhi run lên. Cô ấy do dự, tự hỏi liệu mình có nên nói cho tôi biết hay không, tôi đoán vậy.
“...Vậy thì…” Cô nắm chặt hai tay lại đặt trước ngực.
Và rồi, như đã hạ quyết tâm, cô ấy chầm chậm mở miệng.
“Nếu em nói cho anh… Anh phải hứa. Hứa với em là anh sẽ hạnh phúc nhé.”
“Hiểu rồi. Tớ hứa.”
“Rốt cuộc, em không… còn nhiều thời gian nữa…”
“Cậu đang…”
“Trong ba năm, em sẽ không thể đứng bên anh nữa.”
Tôi chỉ mới nghe được cô ấy nói thế một lần khi nói rằng mình không còn thích những bộ phim xúc động và bi kịch. Và cả lần cô ấy thủ thỉ “Em không… còn nhiều thời gian nữa…” trong giấc ngủ.
“Cậu bị… ốm hay gì à?”
Có lẽ cô ấy đã tới bệnh viện và được báo rằng cô ấy chỉ còn lại ba năm nữa để sống. Do đó cô ấy muốn tôi được hạnh phúc và ở bên Suzuya, để cô ấy có thể ra đi trong yên bình… Nhưng… đó không câu trả lời tôi muốn nghĩ tới, nên tôi miễn cưỡng hỏi cô ấy. Ấy thế, Kazuhi lắc đầu.
“Không, không phải vậy.”
Nghe được câu nói đấy, tôi thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà chỉ được trong thoáng chốc.
“Là bởi một vụ tai nạn.”
“.....Sao cơ?”
“Trong ba năm tới, em sẽ bị một chiếc xe tải cán. Em sẽ chẳng thể đứng nổi nữa, chứ đừng nói riêng việc đi lại, và đôi mắt em sẽ khép chặt —vĩnh viễn.”
“Sa… Sao cơ? Cậu đang đùa đúng không? Sao mà cậu biết được chuyện đó chứ?”
“Em biết chứ…”
Pháo hoa lại một lần nữa tung nở trên bầu trời. Ánh sáng nó tỏa ra tương phản kinh khủng với vẻ âm u in trên gương mặt Kazuhi.
“Bởi vì em tới từ tương lai.”
“...Sao cơ?”
Cô ấy… thậm chí đang nói gì thế?
“Anh biết về mấy thứ trùng sinh về quá khứ chứ? Đấy chỉ là tâm trí anh quay ngược thời gian và nhập vào cơ thể bản thân trong quá khứ. Kazuhi anh đang nói chuyện cùng… là tới từ ba năm kể từ tương lai."
BADUMP, trái tim tôi lỡ mất một nhịp, như thể huyết quản tôi vừa đông cứng lại. Quay về… quá khứ? Thật nực cười. Nói dối. Chắc chắn đó là một câu đùa nhảm… hay chỉ là tôi tự nhủ vậy, nhưng trong sâu thẳm tôi biết. Bởi cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Chúng tôi đã luôn ở bên nhau kể từ khi hai đứa còn là trẻ ranh, nên tôi khá thân quen với cô ấy. Cô ấy sẽ không đùa cợt cái gì quá nghiệt ngã. Không phải vào lúc như này. Do đó… đây không phải nói dối. Nó cũng không phải trò đùa. Nó chỉ là… sự thật.
“Sou-chan… Một tháng trước, Kazuhi mà anh ở cùng là Amagase Kazuhi tới từ ba năm sau.”
Người con gái đứng trước tôi là Kazuhi, nhưng không phải Kazuhi mà tôi biết.
“Và… đây là con át chủ bài cuối cùng mà em có thể sử dụng nếu thời khắc tới,” cô ấy nói, dù trong tay chẳng cầm cái gì.
Gần như… dù là cái gì, cô ấy đang giữ nó trong đầu. Cô ấy duỗi thẳng lưng, vòng tay qua cổ tôi, rồi áp trán mình vào trán tôi. Ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy mấp máy môi khẽ thủ thỉ.
“Em sẽ chứng minh cho anh rằng em đang nói sự thật —Sử dụng những ký ức này của em.”