– Hộc. Hộc. Hộc.
Cái cảm giác khó chịu và kì lạ vẫn len lỏi trong cơ thể của cậu.
– Chán quá.
Sự mệt mỏi tích tụ đã đánh gục cậu ngay lập tức, trong khi cậu cố gắng nhấc cơ thể ì ạch của mình lên để di chuyển, đi loanh quanh.
– Nó chẳng vui như mình nghĩ. Có lẽ mình đã thất bại rồi.
XX bị đập vào mặt bởi mùi hương khó chịu tỏa ra từ cơ thể của cậu, gương mặt cậu nhăn nhó trong đau đớn. Cho rằng mọi thứ sẽ ổn chỉ nhờ việc cậu có tiền đã được chứng minh là một sai lầm chết người. Cậu bắt tàu cao tốc tới tận chỗ xa xôi này. Cậu mua quần áo mới và tắm rửa kĩ càng ở trong nhà tắm. Cậu cũng chẳng cần chật vật để tìm một chỗ ngủ. Chiếc futon có lẽ không mềm mại hay thoải mái, nhưng bằng cách gối đầu lên cánh tay, cậu vẫn có một giấc ngủ tương đối là dễ chịu. Cậu muốn mọi việc diễn ra theo đà này. Dĩ nhiên, số tiền khổng lồ cho phép cậu ăn bất kì thứ gì cậu muốn, ở bất kì lúc nào.
Tuy nhiên, tất cả những nhu yếu phẩm đó chỉ có thể được cung cấp khi còn có tiền. Với mớ quần áo đã không được thay ngày qua ngày, mùi mồ hôi và mùi cơ thể trộn lẫn lại cùng với cái mùi gỉ sét của thành phố, nhưng chúng chưa từng hợp thành một thứ mùi gì dễ ngửi, và nó đơn giản chỉ khiến mũi cậu đau với mỗi hơi thở. XX luôn nghĩ rằng ngoại hình rất quan trọng. Nếu một đứa nhóc mới mười tuổi chạy lăng xăng với một mớ quần áo cũ nát và bốc mùi kinh khủng, nó sẽ kéo theo sự chú ý, thậm chí có thể bị tóm bởi cảnh sát. Dù vậy, XX cũng không bận tâm được đến như thế.
Quan trọng hơn, bụng của cậu đang réo. Như một quả bong bóng đã xịt hết hơi, XX ngồi phịch xuống mép đường. Cơn gió cuối thu luôn lạnh, và do cơ thể vẫn chưa thích ứng được sự chuẩn tiếp từ mùa hè, nên XX nhanh chóng bị lấy đi mất phần thân nhiệt của cậu. Nếu đây là ngọn gió giữa đông, cậu vẫn có thể tự chấn an bản thân với khát vọng sống sót qua được mùa đông này thêm chút nữa, nhưng cái thời tiết của mùa này thì lại đặc biệt khắc nghiệt và bất công. Cậu hối hận đã không mua một vài bộ quần áo dày hơn trong khi cơ thể cậu đang run cầm cập.
– Mình nghĩ đây là giới hạn của mình rồi.
XX sẽ sớm được phát hiện bởi người lớn và mang trở về. Và điều này có nghĩa là sẽ lại có thêm rắc rối cho gia đình. Mặc dù họ nên vui vì XX đã ra đi. XX nhớ đến một chương trình truyền hình. Họ treo lên một tấm poster tìm người mất tích và để người trong hình đứng ngay cạnh đó, rồi khảo sát xem có bao nhiêu người sẽ báo cáo người đó với cảnh sát. XX không nhớ kết quả cụ thể, nhưng chỉ có số ít người đi ngang qua thực sự báo cáo. Mọi người chẳng bao giờ quan tâm đến nhau cả. Có lẽ XX có thể xoay sở để chạy trốn được.
“Này, cậu ổn chứ?”
XX mất một khoảng thời gian ngắn trước khi nhận ra những lời đó là nói với cậu, và sau đó cậu ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là một người phụ nữ trung niên gầy gò. Cô có một mái tóc rối với ba con mèo theo sau. Cô xách một cái túi bóng trong suốt trên tay, đựng vài hộp thức ăn cho mèo.
“Cậu thấy khó chịu à?”
XX cẩn thận quan sát người phụ nữ ấy. Gương mặt quyến rũ của cô đã hoàn toàn bị phá hủy bởi hàm răng ố vàng và bọng mắt to. Trông cô có vẻ không phải là người xấu. Cô có lẽ không phải là một kẻ đần độn, nhưng lại có chút dáng vẻ ngờ nghệch. XX nghĩ cậu có thể làm được.
“Cháu không biết. Cháu không thể nhớ bất cứ điều gì. Cháu không còn kí ức nào cả,” XX nói, chỉ để hối hận ngay lập tức.
Chúng nghe giả tạo như thể XX chỉ đang giả vờ. Dù vậy, người phụ nữ vẫn trông có vẻ ngạc nhiên và tiếp cận XX với vẻ mặt lo lắng.
“Vậy thì, chúng ta nên đến đồn cảnh sát.”
“Cháu không muốn về nhà. Cháu không biết tại sao, nhưng cháu cảm giác sẽ có gì đó đáng sợ sẽ xảy ra. Làm ơn đừng đưa cháu đến đồn cảnh sát.” XX giả vờ run rẩy vì sợ hãi, nhưng không khí lạnh buốt đã giúp hỗ trợ diễn xuất của cậu.
"Ôi không, làm gì bây giờ?" Người phụ nữ thể hiện vẻ mặt đau khổ, nói cho XX rằng cậu có một cơ hội.
Có lẽ cậu có thể thoát được nhờ chuyện này. Có được một cái tên mới, một cuộc sống mới... Tự thuyết phục bản thân cho đến khi cậu thật sự mất đi kí ức, và tái sinh thành một con người mới. Với đủ sự tự tâm niệm, nó sẽ trở thành sự thật. Chỉ cần xóa sạch đi quá khứ và tạo nên những kí ức mới. Sử dụng ngày hôm nay như một cái nắp để đóng chặt tất cả những quá khứ đó mãi mãi.
Quên đi gương mặt bị nghiền nát đỏ ửng của đứa trẻ đó, quên đi cơn đâu âm ỉ trong ngực của XX. Miễn là cậu quên đi, những chuyện đó coi như chưa từng xảy ra. Cột nó lại bằng băng dính, và đóng nó thật chặt bằng đinh, để những kí ức đó sẽ không bao giờ được biết tới nữa. Không một ai nên tìm XX. Không một ai được nhớ về XX. Vì nếu có ai đó, họ sẽ phải hứng chịu sự bất hạnh–
Tự tâm niệm (tự kỷ ám thị, tên Tiếng Anh: self-suggestion/ autosuggestion): là thuật ngữ đề cập đến tất cả những hình thức tự kích thích và khuyến khích bản thân qua năm giác quan của con người.