Chapter 1
Chàng trai và nữ pháp sư
1.
Nơi ngục tù tối tăm và lạnh lẽo.
Vì không hề có cửa sổ, nên nơi đây hoàn toàn không có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Nguồn ánh sáng duy nhất là từ những ngọn nến yếu ớt, một không gian độc hại, nơi mà mùi hôi thối của sắt gỉ và bụi bẩn hòa quyện và đọng lại trong không khí - Đó là nhà giam nơi cô gái đang bị giam giữ. .
Tap, Tap tiếng bước chân vang lên.
“Ai đó?”
Cô gái nhảy bật ra khỏi giường nhà giam theo phản xạ.
Không thể nào mà cô có thể nghe được tiếng bước chân ở nơi này. Sau cùng thì nhà tù này không hề có quản ngục. Một nhà tù không người coi-đương nhiên là có lí do cho điều này.
Đầu tiên, nhờ có hệ thống giám sát từ xa, việc cần người quản ngục là hoàn toàn không cần thiết. Và thứ hai là vì những người ở trong nhà tù này, tính cả cô, tất cả đều là những sự tồn tại cấm kị được gọi là “pháp sư”và “thuật sĩ”.
─Ngay cả khi đã bị giam giữ, mức độ nguy hiểm của chúng vẫn là quá cao.
─Nếu để cho quản ngục vào chỗ này thì sẽ không có cách nào có thể đảm bảo được tính mạng của người đó. Vì thế nên nơi này không hề có quản ngục.
Nếu vậy thì những tiếng bước chân đó là sao? Là ai? Và vì lí do gì mà họ có ý định tiến lại gần hơn nữa.
"....”
Theo phản xạ, cô gái giờ đây đã trở nên cảnh giác hơn. Cô được sinh ra với một nguồn sức mạnh không thể đong đếm được nhận từ những tinh linh, một ‘tinh linh pháp sư’ bị mọi người miệt thị và kinh sợ chỉ là vì cô là một pháp sư. Vì thế nên chắc chắn rằng dù là ai đi nữa thì cũng không thể đem đến tin tốt cho cô được.
Có phải là một sự báo thù của một cá nhân nào đó? Hay là phán quết tử hình? Một phần trong cô cảm thấy sợ hãi, và phần còn lại thì cất dấu đi sự cương quyết trong lồng ngực trong khi chờ những bước chân đang ngày tiến lại môt gần hơn—
“Shhh,giữ im lặng nào.”
“Eh?”
Thậm chí còn không cần nhìn vào mắt cô, ”thứ đó" chỉ nói một câu đơn giản, và khiến cô gái trừng mắt ngạc nhiên.
“Tôi tới để thả cô đi.”
Thứ xuất hiện là một chàng trai trẻ, với mái tóc nâu sẫm màu được cắt theo một phong cách lộn xộn.đang ở đâu đó ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Cậu đang khoác trên mình bộ đồng phục chiến đấu của một người lính Đế Quốc, và mang theo hai thanh kiếm được dắt vào phía trên thắt lưng ở hai bên hông─Hai thanh kiếm được bọc trong hai chiếc vỏ khác nhau một trắng một đen.
....Ai là người cậu ta định thả ra vậy?
Dù rằng bản thân cô hiện tại đang là người duy nhất ở trong phòng giam, cô vẫn không thể hiểu được điều cậu mới nói ngay lập tức.
“Đừng có di chuyển. Sẽ rất nguy hiểm nếu cô lại quá gần chấn song.”
Một nhát chém. Một ánh sáng lóe lên trong vài giây ngắn ngủi. Đó là một cảnh tượng mắt cô không thể theo kịp được. Những chấn song của nhà tù đều đã bị cắt rời. Cô chỉ vừa mới nhận ra điều đó khi cô nghe thấy tiếng những mảnh vỡ rơi xuống và nhìn thấy chúng nằm ở đó bằng chính hai đôi mắt của mình.
“....Đùa à.”
Đó là một loại thép tổng hợp thứ mà thậm chí còn không thể bị phá hủy với tinh linh thuật của một pháp sư. Những thanh thép ấy còn không thể bị cắt bằng các loại máy xử lí kim loại với quy mô lớn lại dễ dàng bị chém ngay trước mặt cô bởi chàng trai kia. Không những thế, còn chỉ với một thanh kiếm duy nhất. Thế nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn cả chuyện đó, là những thanh sắt kim loại giam cầm cô giờ đây đã không còn nữa.
“...Tại sao?”
“Kể cả cô có hỏi tôi lí do,nếu tôi không cắt những thanh sắt đi thì cô sẽ không trốn được.”
“....Anh...để tôi đi sao....?”
Trong khi nhìn chằm chằm vào cái lỗ có độ lớn bằng một người, đôi mắt của cô trở nên long lanh.
“Không phải anh là kiếm sĩ của Đế Quốc sao? Hơn thế nữa,anh lại còn có băng đeo tay của Tông đồ thánh trên cánh tay trái...Một thành viên của lực lượng vĩ đại nhất đang làm gì ở đây?”
“Ngạc nhiên là cô lại biết về nó đấy.”
Trong khi tra gươm vào vỏ, chàng trai gật đầu một cách vô lo và nói tiếp.
“Các tinh linh pháp sư của Nebulis còn biết về cấp bậc trong Đế chế nữa à?”
“....Ý tôi là...”
Cô gái cụp mắt xuống. Đó là một ánh nhìn đầy lo lắng và hoang mang.
“Tôi và anh đáng lí ra phải là kẻ thù của nhau. Đó là lẽ đương nhiên khi chúng tôi biết về Đế Quốc...Và còn nữa, tại sao anh lại để tôi thoát?”
Và cô gái ngước lên hỏi, cậu trả lời—
“Cô mới chỉ mới mười ba hay mười bốn tuổi thôi đúng không? Có khi còn nhỏ hơn thế nữa?”
“.....Eh?”
“Nếu cô mười hai tuổi thì có nghĩa là cô nhỏ hơn tôi ba tuổi. Ah, rồi sẽ nhanh chóng tăng lên thành bốn tuổi thôi.”
Đất nước của chàng trai và cô gái đã liên tục ở trong tình trạng chiến tranh hơn trăm năm. Đế Quốc chưa bao giờ thể hiện sự đồng cảm trong việc bắt giam phù thủy mặc kệ tuổi tác và giới tính. Đáng lí ra là thế, nhưng....
“Đôi lúc tôi thấy cô bị giam lại và thấy tò mò.”
“....”
“Tôi chỉ nghĩ rằng thật sai trái khi vô cớ bắt giam một đứa trẻ như cô chỉ vì cô là một tinh linh pháp sư dù cho mối liên kết với tinh linh trong cô vẫn còn yếu ớt.”
“Đó...Đó không phải là cách làm của Đế Quốc sao?”
“Un. Đấy chính xác là lí do tại sao tôi chỉ có thể giúp cô đến thế này thôi. Đây là lần đầu tiên tôi làm một việc như thế này nhưng nếu mọi việc tiến triển tốt thì tôi nghĩ mình cũng sẽ giúp cả những đứa trẻ khác trốn đi nữa.”
Và rồi cậu vẫy tay ra hiệu cho cô từ bên ngoài phòng giam của.
“Nhanh lên. Hệ thống giám sát đã bị tạm thời dừng lại nhưng nó sẽ sớm được khởi động lại thôi.”
“Ah..”
Khi bị chàng trai túm lấy tay, cô kêu lên một tiếng nhỏ. Bộ cậu không cảm thấy lo lắng khi chạm vào một người bị căm ghét và được gọi là pháp sư hay sao? Kể cả không thấy sợ thì cậu cũng không hề có tí cảm giác kinh tởm nào cả ư?
“Nhanh lên chúng ta sẽ chạy thẳng một mạch đến hành lang tiếp theo luôn.”
Vừa cầm lấy tay cô, cậu chạy xuống hành lang không người. Khi cô tiến tới hành lang trong lúc được cậu dẫn đường, cuối cùng thì cô cũng tới được lối thoát hiểm của nhà tù.
“Một khi cô đi qua chỗ kia, cô sẽ tới được vùng ngoại ô của thủ đô Đế Quốc. Sau đó, đi hòa vào dòng người và cô sẽ đến được khu mua sắm, cứ tiến lên và đi theo biển quảng cáo để tìm đường đi tiếp. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu cô cứ đi một mạch tới xe buýt, chiếc xe sẽ đi tới một thành phố trung lập. Đây, tuy có hơi ít.”
Chàng trai đưa cho cô thứ bánh quy được sử dụng như một loại lương thực khẩn cấp của quân đội và những đồng bạc của Đế Quốc. Sau khi bị cậu dúi chúng vào tay, cô thậm chí còn không thể nói được một lời cảm ơn. Nó nghe quá tốt để có thật và khiến cô nghĩ rằng đây chỉ là một cái bẫy. Cô ấy chưa từng nghe đến một người lính của Đế Quốc nào giúp tù nhân của Đế Quốc vượt ngục, chứ đừng nói đến việc cung cấp cho họ thức ăn và tiền bạc.
“Đi thôi nào,đi đi.”
“...”
Ngay cả khi cô cảm thấy băn khoăn, những cảm xúc như đang gào hét vào tai cô “chạy đi” thúc giục cô phải bắt đầu chạy đi. Chạy qua cửa thoát hiểm, cô thoát ra phía ngoài nhà tù. Từ cánh cổng của thủ đô thành phố, lên chiếc xe buýt rời khỏi lãnh thổ của Đế Quốc, và từ đó tiến đến một căn cứ xa hơn nữa, nơi những người đồng đội của cô đang ở, trở về quê hương của cô ở Cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis. Và khi cô đã cảm nhận được bầu không khí quen thuộc của đất nước mình.
“....Vậy đó là thật.”
Cô gái đã biết được rằng những lời nói và cách cư xử của cậu không phải là một cái bẫy. Thế nhưng, ngày hôm sau một vụ việc chưa từng thấy tại Đế Quốc thậm chí đã được truyền đi đến tận Cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis.
“Vị Tông đồ thánh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Iska đã bị bắt vì tội phản quốc với lí do là đã lên kế hoạch vượt ngục cho một pháp sư. Hưởng án phạt tù chung thân.”
“Đùa à...”
Nắm chặt lấy tờ tạp chí, người cô khẽ run lên.
Vì sao? Vì sao người ấy lại làm thế cho cô. Trong khi cô đáng lẽ ra cô phải là kẻ địch của anh? Điều gì đã khiến anh ấy làm vậy? Không tài nào biết được lí do đằng sau tất cả mọi chuyện, cô gái đứng yên một chỗ, hoàn toàn chết lặng đi.
-Đó là khoảng thời gian 1 năm trước so với 'hiện tại'.
Đã được một năm kể từ vụ việc chưa từng thấy về cuộc vượt ngục của một pháp sư. Và một lần nữa, cả thế giới được nhắc lại tên của chàng trai, khởi đầu từ cuộc gặp tình cờ giữa kẻ kế vị hắc kiếm và vị pháp sư của thảm họa băng giá Alice-
2
“Tù nhân Iska, được tha bổng.”
Nghị viện Đế Quốc – hội đồng nắm giữ quyền quyết định cao nhất trong Đế quốc, một đất nước lấy làm kiêu hãnh về việc nắm giữ lãnh thổ lớn nhất thế giới, đã đưa ra quyết định dựa trên một điều khoản duy nhất sau một cuộc họp.
“Ngẩng đầu lên đi, Iska. Đó là cái mùi vị đầu tiên về thế giới bên ngoài sau một năm đó. Cảm giác được ánh nắng chiếu xuống thế nào?”
“… Chói”
Với đôi tay và đôi chân bị trói lại, chàng trai trẻ - Iska nheo mắt lại khi ngước lên nhìn ánh nắng chiếu qua vòm kính. Đây là một nghị viện rất lớn. Đứng ở trên một cái bục được đặt ở chính giữa căn phòng, Iska nhìn xung quanh vào đám người cả nam và nữ đang nhìn xuống cậu.
Họ là Bát đại tướng.
Họ là tám vị tướng tối cao, người giám sát nghĩ viện Đế Quốc. Họ không thực sự lộ mặt ở trong nghị viện. Đó là những hình bóng không rõ nét được chiếu trên màn hình được lắp trên bức tường đối diện.
“Sắc mặt cậu không không đc tốt lắm nhỉ?”
“… Một chút, đừng để tâm đến nó. Mấy người bảo tôi được tha bổng phải không?”
“Gần giống vậy. Có vẻ như chính bản thân cậu cũng đã tự ý thức được độ nghiêm trọng của tội mà cậu đã gây ra, vụ việc cậu để cho một pháp sự đã bị bắt chạy thoát, bôi nhọ nghiêm trọng đến danh dự của chúng tôi.”
“Lần này, chúng tôi đã chuẩn bị một cơ hội cho cậu rồi đó.”
“Ý mấy người là sao?”
Iska nhíu mày lại theo phản xạ. Một năm trước, cậu đã bị giam giữ như một tội nhân đã tự ý thả một pháp sư ra khỏi ngục, bị tước bỏ thân phận như một trong số Thánh tướng và bị kết án tù chung thân.
… Nếu vậy thì tại sao cậu lại được tha bổng?
Được tha bổng chỉ sau một năm là một câu chuyện quá tốt. Trong mắt cậu, Bát đại tướng ở trên màn hình chắc chắn không phải là những con người có lòng trắc ẩn đến thế.
“Mấy người đang cố bảo tôi phải tham gia một nhiệm vụ nào đó để báo đáp lại ân huệ à…?”
“Đoán đúng rồi đó. Việc này cũng liên quan đến việc thả ả pháp sư đi nhưng có vẻ như cậu không hoàn toàn là xấu xa đến thế”
Bát đại tướng bật cười nhẹ nhàng.
“Tôi chỉ biết có mỗi kiếm thuật thôi.”
“Một sự đánh giá không có căn cứ như vậy không chính xác lắm đâu. Cậu nên nói điều đó theo một cách khác. Không phải là cậu chỉ biết mỗi cách dùng kiếm mà là với cậu, miễn cứ có kiếm là đủ.”
Đó không phải là một lời chế nhạo. Lý do mà những người có thẩm quyền cao nhất trong một quốc gia lớn mạnh nhất thế giới gọi riêng một chàng trai duy nhất đến nghị viện để truyền xuống một mệnh lệnh trực tiếp không có gì ngoài lí do đó.
“Về vấn đề chính sắp tới. Lệnh của chúng tôi là không đến mức quá lớn lao. Chúng tôi chỉ ra lệnh cho cậu làm việc mà cậu nên làm cho bản thân. Nói cách khác, đánh bại một pháp sư.”
“Một pháp sư?”
“Đây là thông tin từ một gián điệp nằm trong cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis. Một pháp sư được xác định là đã được phái đi đến căn cứ của Đế Quốc.”
“Điều đó…. Tôi thấy nó là điều cực kì bình thường ở tiền tuyến”
“Kẻ đó không chỉ là một pháp sư nào đó thôi đâu. Mà đó là hậu duệ của đại pháp sư Nebulis – một tinh huyết.”
Nghe thấy từ đó từ Bát đại tướng, Iska vô thức mở to mắt kinh ngạc.
“…Đó quả là một kẻ địch kinh khủng.”
“Đó chính xác là lí do vì sao cậu được xá tội.”
Bát đại tướng tiếp tục nói một cách lãnh đạm.
“Đại pháp sư Nebulis là người đã nhấn chìm cả Đế Quốc trong biển lửa. Cậu biết dòng dõi được gọi là Tinh Huyết, và sự thật rằng ai trong số bọn chúng cũng đều được ban tặng cho một tinh linh mạnh mẽ, đúng không?”
“Vâng. Dù sao thì tôi cũng đã từng giao đấu với nhiều người như thế rồi.”
“Đối thủ lần này, là một cá nhân đặc biệt mạnh mẽ trong số bọn chúng. Băng họa – trong thời gian cậu bị giam giữ, cô ta đã đột phá qua tiền tuyến ở phía Bắc Yubel. Kể cả số tân vũ khí mà bọn ta đặt ở đó cũng đã bị Cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis cướp lấy.”
“… Tiền tuyến ở Yubel, chỉ một mình cô ấy thôi sao?”
Khi Iska bị giam, cậu ít nhất cũng nghe được lời đồn rằng có một pháp sư nắm giữ một tinh linh không tưởng đã xuất hiện.
“Trong một trận chiến, đến cả Thánh tướng cũng sẽ bị đẩy vào một trận đánh khó nhằn. Nói thế, đơn vị đang đóng quân ở tiền tuyến hiện tại không đủ đảm bảo, và đó chính là nơi mà cậu sẽ đến.”
“Vị Tông đồ thánh trẻ nhất trong lịch sử, Iska, chúng tôi trông đợi vào cậu đó.”
“… Đó là quá khứ rồi, cái Tông đồ thánh ấy, tôi đã bị giáng chức một năm trước vì vụ việc đó rồi”
Vào năm 15 tuổi, cậu đã tự mình giành được một chân trong một đơn vị được chính Hoàng Đế giám sát như một người bảo hộ. Cậu được tung hô như một vị anh hùng đã leo lên đến cấp bậc ấy bằng một cách thức chưa từng thấy…. Hoặc đáng lẽ ra phải là vậy.
“Nếu cậu khao khát nó đến vậy thì cậu có thể lấy lại vị trí của mình giữa những vị Thánh tướng. Dù sao đi nữa, cậu đã học dưới sự hướng dẫn của người đàn ông được biết đến như là mạnh nhất và đã thừa kế Tinh Kiếm, kẻ kế vị hắc kiếm.”
Sàn nhà dưới chân Isha tách ra và máy móc kéo một cái bệ lên trước cậu.
-Một đôi kiếm.
Một thanh được tra vào trong bao kiếm màu đen. Và một thanh được tra vào trong bao kiếm màu trắng.
“Chúng là những thanh Tinh Kiếm mà cậu đã thừa kế từ người đàn ông đó. Hãy lấy chúng đi.”
“Cứ thế này có sao không?”
“Những thanh kiếm này chỉ có thể bộc lộ sức mạnh của chúng khi có một người đủ tiêu chuẩn sử dụng. Chúng là những thanh kiếm mà chỉ có cậu mới có thể sử dụng được.”
Vào lúc đó, những xiềng xích đã trói tay và chân cậu kêu lên một tiếng rồi tách ra.
“Isha, từ giờ trở đi, cậu là một người tự do. Một đoàn hộ vệ tới tiền tuyến sẽ được chuẩn bị cho cậu trong vòng mười bảy tiếng đồng hồ. Hãy chuẩn bị cho đến lúc đó. Nếu như cậu cần gì thì nó cũng sẽ được chuẩn bị. Đạn dược, nhân lực, thức ăn, dược phẩm, bất cứ thứ gì cậu cần, chúng tôi sẽ chuẩn bị hết.”
Họ có thể cung cấp tất cả mọi thứ. Vì họ đã để nghị một phương sách phi thường như vậy, Isha không do dự mà ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
“Có ba thành viên mà tôi muốn có trong đơn vị.”
“Nói đi.”
“Đội trưởng Mismis Klass, Xạ thủ Jhin Sugulcirgun và kỹ sư Nene Alkastone. Tôi muốn ba người này được tập hợp.”
3.
Quân khu thứ 2 của thủ đô Đế Quốc.
Tại thủ đô Đế Quốc, nơi được vây quanh bởi những bức tường thép đồ sộ, là quân khu thể hiện sự kinh doanh phát đạt. Trong nhà hàng “Powder Base” được đặt tại một góc phố đối diện quảng trường -
“Nene-chan, chúng tôi ngồi chỗ nào đây?”
“Nene-chan, món chúng tôi kêu vẫn chưa ra nè.”
“Nene-chan─"
“Vâng! Vâng! Tôi tới ngay đây!”
Nuốt vội vài mẩu bánh cho qua bữa trưa, Nene bận rộn đứng dậy. Vội vàng đeo tạp dề nhân viên của mình vào, cô chạy đến chỗ những vị khách trong nhà hàng phát đạt ấy.
Nene Alkastone─
Cô có một mái tóc đuôi ngựa lùng thùng màu đỏ, một cặp mắt màu xanh với một nụ cười tươi vui và sáng sủa. Cô là một cô nhóc 15 tuổi với một bầu không khí vui vẻ. Quấn chặt xung quanh cơ thể khỏe mạnh của cô là một chiếc áo ba lỗ dùng để tập luyện và chiếc quần lửng để lộ cặp đùi của cô. Kiểu đồ thể thao đó hợp với cô một cách vừa vặn.
“Vâng! Vâng! Chào mừng quý khách, ngài đi.....Ah!”
Một chàng trai với mái tóc bạc đang đứng ở cửa ra vào nhà hàng. Ngay lúc thấy chàng trai, Nene trở nên ngạc nhiên và lập tức chạy về phía cậu.
"Jhin-nii-chan!? Wawaa, việc này làm em vui quá. Có phải anh đến gặp Nene không?”
“Ta vừa mới gặp lần trước mà.”
“Eeh? Thế anh đến để dùng bữa à? Nếu thế thì, nếu anh cố đợi khoảng một tiếng thì khách sẽ thưa bớt đi và quán trở nên dễ chịu hơn. Món đặc biệt của hôm nay là, ummm."
“Xui thật, anh nãy mới dùng bữa rồi.”
Đáp lại đôi mắt hếch của Nene, chàng trai lãnh đạm trả lời với tông giọng mềm mại hơn.
Jhin Syulargun.
Cậu là một chàng trai trẻ có mái tóc màu bạc đáng sợ, đôi mắt màu xám sắc xảo và sở hữu những đặc điểm đầy nam tính. Cậu mặc một bộ trang phục màu xám dành cho chiến đấu được dệt bằng sợi quang học và một bao súng dành cho súng bắn tỉa được đeo sau lưng.
“Thế bữa nay anh đến đây làm gì?”
“Truyền tin.”
"Heh?"
“Tên đó được tha bổng rồi. Bây giờ, hắn đã quay lại kí túc xá lần đầu sau một năm và đang cấp tốc sửa soạn.”
Sau khi nghe thấy những lời của Jhin, Nene để ánh mắt của cô thơ thẩn nhìn xung quanh một lúc, và rồi...
"… AH!"
Đôi mắt của cô lấp lánh khi nghĩ về một ai đó.
“Ý anh là.”
“Là Iska đó.”
“ĐÙA À!? Eh,thật không đó? Anh không có lừa em đâu phải không?”
Quên mất rằng giọng của mình có thể vang vọng khắp nhà hàng, Nene tạo ra một tiếng kêu thé tai.
“Nếu em có thời gian để vui mừng thì hãy đi chuẩn bị đi.”
“Em hiểu rồi. Ý anh là chuẩn bị cho bữa tiệc phải không?”
Nene vui mừng nhảy lên nhảy xuống,
nhưng giọng của Jhin vẫn cộc lốc y như cũ.
“Ta sẽ khởi hành vào nửa đêm và đi xe lên tiền tuyến.”
"… Heh? Xe? Tiền tuyến?"
“Chúng ta được cử đi rồi.”
“Eh!? Đợi chút đã Jhin-nii-chan! Anh biết là Nene có việc vào ngay tối nay mà!?”
“Từ bỏ đi. Em không bao giờ làm ăn trung thực được đâu.”
Thở ra một hơi thật dài, Jhin quay lưng lại với cô.
“Miễn là cái cuộc chiến vô bổ giữa Đế Quốc và cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis cứ tiếp tục như bây giờ.”
Cổng quân đội của thủ đô Đế Quốc.
Khi màn đêm bao phủ bên trên thủ đô Đế Quốc và nhuộm lên nó một lớp mỏng màu đen như mực, những chiếc đèn treo chói lóa trên những tháp canh chiếu xuống cánh cổng khổng lồ ở phía trước. Từ bên cạnh tháp canh, ngước lên nhìn bầu trời cao, ta có thể thấy được những ánh sao đang lập lờ ở phía xa .
“Lạnh quá.”
Làn gió đêm lạnh lẽo lần xuống gáy của cậu.
“Nói thế này về mặt trời cũng được,nhưng đã được một năm rồi mình mới thấy được trời sao như thế này nhỉ.”
Lật cổ áo choàng dành cho chiến đấu của mình,Iska lầm bầm với một nụ cười chua xót. Cậu đã nghĩ rằng minh sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời với các vì sao một lần nữa.
“Nhưng vừa mới ra khỏi nơi này một cái là mình đã đâm vào một cuộc chiến sống còn rồi, dù mình đáng lẽ nên thấy tiếc khi ở trong tù đến tàn đời còn an toàn hơn...Đúng rồi!”
Iska nhấc chiếc cặp cậu mang theo để vào phía sau chiếc xe. Dù chiếc cặp phát ra một tiếng động đáng ngạc nhiên, cặp của Iska được đánh giá thuộc loại gọn nhẹ. Vũ khí duy nhất cậu mang theo là hai thanh kiếm ở bên hông. Những thứ khác là đồ cứu thương và thiết bị liên lạc nhỏ. Một tay súng băn tỉa sẽ phải lắp thiết bị để ổn định súng và để có thêm số lượng lớn đạn dược, và một sĩ quan tình báo thì sẽ phải đưa ra một thiết bị liên lạc diện rộng.
“Để xem nào,thời gian là-”
“Vẫn còn bốn phút và ba mươi giây cho đến thời gian hẹn.”
Khi Iska nhìn qua vai, cậu nhìn thấy dáng dấp của một thanh nhiên tóc bạc được chiếu sáng bởi chiếc đèn đường. Đó là một tay súng bắn tỉa vác theo bao súng bên vai trái.
“Jhin. Cậu đã cứu mình khi đã liên lạc với Nene và đội trưởng Mismis đấy.”
“Tôi quen với cái kiểu yêu cầu đột xuất của cậu rồi.Chẳng khác gì cái lúc mà cậu năng động quá mức khi gây ra vụ việc pháp sư vượt ngục năm trước.”
“Uu…Đó là lí do ban sáng mình đãxin lỗi rồi mà.”
“Cái kiểu theo đuổi đến cùng thật quá ngây thơ. "Bất kể nhóc có làm gì đi nữa, hãy làm nó khi đã đảm bảo. Nếu nhóc không mong rằng nó sẽ hoàn toàn được đảm bảo, đợi cho thời điểm tới.” Đến cả sư phụ của cậu cũng nói điều này quá thường xuyên rồi...”
Thở dài một cách phô trương. Jhin nhấc hành lí của mình bỏ vào xe.”
“Hai người kia khi nghe tin cậu bị bắt cái là chết đứng luôn.”
“Ý cậu là Nene với đội trưởng Mismis?"
“Dù gì họ còn vui hơn cái lúc đó khi nghe tin chú được tha bổng ấy.À thì,mới nhắc đến xong.”
Từ hướng mà Jhin đang nhìn, ánh đèn pha đang tiến lại gần với một tốc độ kinh hoàng. Đó là một chiếc xe buggy mà đã đá tung một đám mây bụi cát. Và rồi một tiếng phanh chói tai vang lên ngay trong đêm khi mà nhiều người lính đáng lẽ ra còn cảm thấy buồn ngủ.
"ISKA-NII,CHÚC MỪNG ANH ĐÃ ĐƯỢC THẢ────────!"
Ngay khi chiếc xe dừng lại, một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa màu đỏ được buộc phía sau nhảy ra từ chiếc xe.
"CHÚC MỪNG CHÚC MỪNG CHÚC MỪ────────!"
"Nene!?"
Iska bắt lấy Nene khi cô lao vào và níu lấy cậu.
“Em không cần vui quá như thế đâu....Với lại anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng.”
“Uun,đó không phải lỗi của Iska-nii đâu,Quan trọng hơn nữa, tạ ơn trời.”
Nene sụt sịt khi nhìn lên cậu với đôi mắt đẫm nước.
“Anh có biết Nene lo cho Iska -nii đến mức nào không đó ? Em thâm chí còn không thể ăn đành hoàng được trong một tháng liền,em sụt hẳn 3 cân lận đó anh biết không ?”
“Và rồi, nhanh như chớp, con nhóc này tăng thêm năm cân bằng cách ăn uống chè chén thả ga toàn thịt nướng.”
“Sao Jhin-nii chan biết được !?”
Khi jhin nói điều đó một cách lơ đãng, Nene quay lại nhún qua vai của mình.
"… Ah,có vẻ đội trưởng đến rồi kìa. Oooooi, Đội trưởng! Đằng này! Đằng này!”
Nene vẫy tay về phía khu thương mại. Dù trời vẫn còn đang tối om, ánh sáng chói chang của các thành phố phục vụ như một tấm màn treo phía sau sân khấu khi mà một người phụ nữ trẻ khoác trên mình bộ quân phục đang chạy dọc theo con đường tiến thẳng về phía họ.
“M-m-mọi người-… Haa… Haa… xin lỗi, tôi đến muộn…”
“… Chị chạy vẫn chậm như ngày nào nhỉ?”
Jhin thở dài bực tức. Là do chiếc balo của cô nặng hay là do thể lực của cô không đủ? Cô đang chạy mà cảm tưởng như có thể ngã bất cứ lúc nào.
“Jhin, Đội trưởng vẫn như xưa nhỉ?”
“Không thay đổi gì cả. Theo nghĩa xấu ấy.”
Ugh
“Ah, chị ấy ngã rồi kìa!”
Cô gái nhỏ ngã nhào ra đất dù đang chạy trên một đoạn đường thẳng và không hề có một vật cản nào. Đã vậy, cô vẫn đứng dậy- hoặc là họ nghĩ thế, vì lý do nào đó mà cô ngồi thu mình ngay tại chỗ đã ngã.
“… sụt sịt… xin lỗi… Vì sao mình lúc nào cũng vụng về thế nhỉ? Cả cấp trên lẫn cấp dưới, ai cũng nổi giận với mình hết. Chắc là do mình đã không phù hợp trong quân đội chăng? Đúng không? Đèn đường-san? Đèn đường-san có nghĩ thế không?”
Không biết vì lý do gì mà cô lại nói chuyện với chiếc đèn đường trước mặt mình.
“… Có lẽ mình nên xin nghỉ thôi”
“Đừng có xin nghỉ!?”
Thấy cô gái cam chịu thốt ra lời tuyên bố đầy chấn động, Iska điên cuồng chạy lại chỗ cô.
“Đội trưởng đừng có từ bỏ! Mà, chị có thường mất tinh thần sau khi đi xa đến thế rồi không?”
“Ah, là Iska-kun”
Thấy Iska hét toáng lên, biểu cảm của cô liền trở lên sáng sủa hẳn lên. Với vóc dáng còn nhỏ nhắn hơn cả Nene, nụ cười của cô ngập tràn sức hấp dẫn y như một đứa trẻ. Cô có mái tóc màu xanh lượn sóng được để theo kiểu bím nửa đầu và nước da tốt cùng với đôi môi nhỏ xinh. Không khí quanh cô ánh lên sự đáng yêu của một đứa trẻ.
“Waa, đã lâu lâu lắm rồi nhỉ? Có phải em đã cao hơn rồi không nhỉ?”
“T-thế ạ?”
“Umm, chị cũng uống sữa mỗi ngày để có thể tăng chiều cao đó, nhưng có lẽ rốt cuộc một cô gái nhỏ như chị không thể thắng được về mặt chiều cao rồi nhỉ?”
“Cô gái nhỏ là sao? Đã quá cái tuổi đó rồi mà còn!”
“E-em đang nói cái gì vậy Jhin-kun!?”
Jhin thờ ơ cắt ngang cuộc nói chuyện của họ và nhíu mày với cô bé… Không, phụ nữ mới đúng.
Đội trưởng Mirmis Klass- Nhìn qua thì có vẻ cô có vẻ còn nhỏ hơn cả Nene, hiện đang 15 tuổi, nhưng thật ra lại là người lớn tuổi nhất trong số họ.
“Chị mới trải qua 20 cái thanh xuân thôi đó ~. Mới hôm trước thôi chị còn đi vào rạp chiếu phim và trả tiền cho vé trẻ em đó!”
“… Đội trưởng, không phải chị nên trung thực trả tiền cho vé người lớn sao?”
“Aah, nhưng mà nó khiến chị cảm thấy hạnh phúc!”
Mismis dùng đầu ngón tay gạt đi những giọt nước mắt.
“Iska-kun vẫn là một đứa trẻ trung thực và tốt tính như ngày nào. Nene-chan đã trở lên xinh và đẹp hơn, thậm chí cái miệng cáu gắt của Jhin-kun cũng đã bằng cách nào đó cũng nghe có vẻ hoài niệm hơn, ít ra là vào hôm nay.”
“Ê, trừ t- “
“Sau một năm trời, đây là bản cải tiến của sư đoàn phòng vệ thứ ba, đơn vị số 907!”
Không nhận thấy rằng Jhin có điều muốn nói, Đội trưởng Mismis hăng say giơ nắm đấm lên trời.
“Thế? Thế? Chị đã nghe có một mệnh lệnh phái đi đột ngột nhưng lần này là kiểu nhiệm vụ gì vậy?”
“Khuất phục pháp sư. Đó là tất cả những gì mà sư đoàn phòng vệ thứ ba làm đúng không?”
“Eh?”
Mismis thình lình bất động trước câu trả lời ngắn gọn của Jhin
“Mục tiêu là hậu duệ chính thống của Đại Pháp sư Nepulis – một “Tinh Huyết”. Nếu em nói đó là pháp sư thảm họa băng giá thì đội trưởng sẽ hiểu ngay nhỉ?”
“Pháp sư của thảm họa băng giá!?”
Hét lên một tiếng, nét mặt của cô trở lên trắng bệch và bắt đầu run rẩy cùng hai hàm răng liên tục va vào nhau.
“I-I-I-Iska-kun, có đúng là như thế thật không!?”
“Vâng. Có vẻ như lý do em được tha là để bắt giữ cái cô tinh linh đạo sĩ kia.”
“… Achaa…”
Vị đội trưởng trẻ tuổi đã lâm vào thế bí.
“Iska-kun đó, em bị Bát đại tướng lợi dụng rồi…”
“Ý chị là sao?”
“Ngay từ ban đầu, Băng họa pháp sư là một tinh linh pháp sư xuất hiện sau khi Iska-kun bị giam nên rõ rằng là em không biết gì về cô ta cả.”
Với vẻ mặt ngập tràn lo lắng, Mismis tiếp tục.
“Chị nghĩ là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện là ở phía Nam tiền tuyến Yubel. Cô ấy đột phá qua tiền tuyến một mình và quay trở lại mà không hề có lấy một vết thương nào. Ba tháng trước, cô ấy xuất hiện ở đồng bằng Vuiril, những vị Thánh tướng đã được phái đi những kể cả thế thì họ vẫn thất bại trong việc bắt giữ ả. Vẫn chưa có nhiều thông tin nhưng có lời đồn rằng cô là tinh linh đạo sĩ mạnh mẽ nhất từ trước tới nay. Đúng không, Jhin-kun?”
“Nhưng ngược lại, họ cũng không biết gì nhiều về người lính tên Iska.”
Jhin nhấc lên và chỉnh sửa lại quai đeo của bao súng mà cậu đang đeo trên vai.
“Dù là may hay rủi, không có nhiều thông tin về cậu được truyền đến Cơ quan nội chính hoàng thất Nebulis. Sau khi trở thành Thánh tướng, cậu chưa bao giờ xuất hiện trên chiến trường dù chỉ một lần và bị giáng chức ngay sau đó. Từ góc nhìn của họ, cậu chỉ ở cấp bậc đó và ngư trong hồ sơ, nhưng thời điểm họ biết rõ về nó, thì lại bị tấn công bởi một sức mạnh có cùng cấp độ với một Thánh tướng. Nói cách khác- “
“Là ta có thể khiến họ mất cảnh giác?”
“Đó có lẽ là những gì mà Bát Đại Tướng suy đoán. Nói vậy, vì họ đang trông đợi vào cậu sau khi xá tội cho cậu, kể cả nước đi này dường như đã là nước đi cuối cùng mà họ có thể nghĩ đến.”
“Băng họa khá sư à…”
Cơn gió mãnh liệt thổi đến thúc đẩy cậu, Iska nhảy vào ghế sau của chiếc xe.
“Iska-nii, đến lúc khởi hành rồi chứ ạ?”
Người ngồi ghế lái với tinh thần phấn khởi là Nene. Một tay cô đang nắm chặt vô lăng, tay còn lại thì đang cầm thiết bị liên lạc.
“Đây là sư đoàn thứ ba đơn vị số 907. Chuẩn bị khở hành ~! Nào đội trưởng Mismis, nhanh nào, nhanh nào!”
“Waaa, đợi một chút nào Nene-chan!?”
Đội trưởng hoảng loạn nhảy vào chiến xe đang khởi động.
“I-Iska-kun, e-em định nhận nhiệm vụ này thật à?”
“Đương nhiên rồi. Với em, đây cũng là một cơ hội mà.”
Đi qua lối ra khỏi địa phận của Đế Quốc với một tốc độ kinh hoàng, chiếc thiết giáp tiếp cận con đường phủ đầy cát. Quay lại nhìn những tia sáng mập mờ từ thủ đô Đế Quốc qua hai ô cửa kính, Iska thở dài rồi gật đầu kiên quyết.
“… Iska-kun, liệu khi em thất bại thì sẽ phải quay lại tù sao?”
“Em đang cố không nghĩ về chuyện đó đây”
Iska nở một nụ cười cay đắng trả lời câu hỏi dè dặt của Mismis
“Đặt dấu chấm hết cho cái cuộc chiến vô nghĩa này. Một năm trước cho đến tận bây giờ, đó là tất cả những gì mà em đang nghĩ.”
Nhưng vì bác sĩ bảo do mình bị bệnh nên tốt nhất là phải tránh xa cách thiết bị điện tử để tinh thần ổn định. Đến khi đã quay lại viết được rồi thì nhà mình lại phải chịu tang bà. Với lại, hiện tại tay mình vừa bị thương hai lần khá gần. Một lần là bị kính nó cứa trúng gần động mạch chỗ cổ tay. Lần khác, và là ngày hôm qua mình bị mảnh kính vở của đồng hồ rơi trong cặp nó cắm thẳng vào ngón trỏ. Nhưng mà hôm nay mình cũng đã xử lí xong cả rồi và đang đợi anh edit gửi sang nên mình đăng lên để khỏi bị MỘT AI ĐÓ nó đăng project giống mình :) Mọi người thông cảm và đọc truyện vui vẻ nha! ????????????????