Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 65

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 215

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1378

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1511

Tập 1: Kiếm Tu? Kiếm Nô! - Chương 9: Mở lớp riêng

Trên không trung sân tập, Bạch Nanh Dao đứng trên trọng kiếm, né đám đông để hoàn thành vòng đầu tiên.

Cảm giác điều khiển trọng kiếm hoàn toàn khác với phi kiếm nhỏ.

Nếu phải miêu tả, Bạch Nanh Dao cảm thấy như nửa người dưới bị buộc vài bao cát – chậm chạp, tốn sức, nhưng rất vững vàng.

Tổng thể thì hao linh lực hơn – Bạch Nanh Dao bay đến mức bụng réo vì đói.

Cô định trưa ăn bánh chiên ở căng tin.

Cách Bạch Nanh Dao không xa, thầy Viêm ngồi xếp bằng trên trọng kiếm của mình, miệng ngậm điếu thuốc rẻ tiền năm linh thạch một bao, chậm rãi giữ khoảng cách an toàn.

Thỉnh thoảng, thầy đưa ra vài chỉ dẫn:

“Bạch nha đầu, bay cho vững vào! Đừng chỉ dùng sức ở nửa thân dưới! Thói quen xấu của phi kiếm nhỏ bỏ hết đi! Trọng kiếm phải dùng toàn thân mới vững được! Chậm thôi, chậm thôi, ta bảo dùng sức chứ không bảo tăng tốc!!!”

Thầy Viêm bị huyết áp thấp, nhưng hôm nay thầy cảm thấy bệnh này chắc chữa được luôn.

Trước giọng điệu ngày càng cáu kỉnh của thầy Viêm, Bạch Nanh Dao chẳng chút hoảng. Cô chăm chú nghe chỉ dẫn, từng chút áp dụng lên thanh trọng kiếm dưới chân.

Thầy Viêm đã dạy tận tình, cáu kỉnh thì cứ cáu, Bạch Nanh Dao chẳng để tâm – cô chấp nhận được cả chuyện làm kiếm nô, còn gì lay động nổi tâm cảnh của cô nữa!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thầy Viêm có phần hơi khắt khe. Với một kiếm tu lần đầu điều khiển trọng kiếm, ai nhìn vào cũng phải khen cô “bay tốt”.

Chỉ là thầy Viêm miệng cứng, nên cứ liên tục bắt bẻ.

Ngày nay, kiếm tu dùng trọng kiếm càng lúc càng ít. So với kiếm nhỏ hoặc kiếm trung, trọng kiếm tốn kém hơn nhiều ở cả khâu rèn lẫn bảo dưỡng sau này. Đa số kiếm tu không giàu, làm sao chọn trọng kiếm.

Giờ hiếm hoi có người dùng trọng kiếm, lại là học sinh giỏi nhất lớp, thiên phú xuất sắc. Dù phong cách sống có chút vấn đề, thầy Viêm vẫn dồn mười hai phần tâm huyết, nhất định phải dạy ra thành tựu.

Sau ba vòng khởi động, thầy Viêm đứng trước đội hình, lớn tiếng hỏi: “Sắp cuối kỳ rồi, nhiệm vụ đầu năm ta giao, các em hoàn thành đến đâu?”

Nghe từ “nhiệm vụ”, Bạch Nanh Dao chậm rãi lục lọi ký ức. Sau khi vô số mảnh ký ức lướt qua, cô nhớ ra nhiệm vụ đó là gì.

Tiết đầu tiên của năm học, thầy Viêm giảng về cách tăng tốc tu luyện tầng kiếm tu và thử dưỡng kiếm linh từ phi kiếm.

Tầng kiếm tu là cách chia cấp độ tu luyện từ tầng một đến tầng mười hai. Một trong những yêu cầu tốt nghiệp của Huệ Ngọc là phải đạt tầng năm trước khi ra trường.

Còn kiếm linh thì phụ thuộc vào duyên. Dù hiện nay có phương pháp hệ thống, việc dưỡng ra kiếm linh vẫn là chuyện hên xui.

Hồi đó, cuối tiết đầu tiên, thầy Viêm giao nhiệm vụ: hy vọng học sinh lớp thí nghiệm đạt tầng ba kiếm tu vào cuối kỳ một.

Bạch Nanh Dao nghĩ ngợi – yêu cầu này với lớp thí nghiệm chắc không quá đáng?

Dù sao “Bạch Nanh Dao” đã đạt tầng ba từ giữa kỳ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi thầy Viêm hỏi xong, gần hai phần ba lớp, kể cả cô, giơ tay báo đã đạt tầng ba.

“Tốt lắm, xem ra bình thường mọi người cũng chăm chỉ tu luyện.”

Thầy Viêm lia ánh mắt sắc bén qua hơn chục học sinh không giơ tay.

“Còn lại, ta hy vọng các em đừng vì đậu đại học mà lơ là. Đường tu hành dài lắm – nếu vì tầng thấp mà ra trường không tìm được việc, phải đi làm kiếm nô, thì đừng bảo là học sinh của ta!”

Bạch Nanh Dao im lặng.

Cô không dám nói mình chưa tốt nghiệp đã là kiếm nô của Khương Ngưng.

“Tiếp theo, mọi người lấy Gương Nguyên ra, mở sách giáo khoa chương bảy mươi hai, tự luyện kiếm pháp hôm nay học trước.” Nói xong, thầy Viêm chỉ vào Bạch Nanh Dao phía trước đội hình. “Bạch nha đầu, qua đây, ta có chuyện muốn nói.”

“Gì thế, lão đầu.” Bạch Nanh Dao bước tới trước mặt thầy Viêm. “Thần bí thế, định mở lớp riêng cho ta à?”

“Mở lớp riêng? Đợi ngươi luyện kiếm đạo đến tiểu thành rồi nói!” Thầy Viêm liếc cô một cái, hạ giọng hỏi: “Bạch nha đầu, thanh trọng kiếm của ngươi nhìn quen mắt. Lấy đâu ra thế?”

Thầy Viêm là ai chứ? Giáo sư hệ kiếm tu của Huệ Ngọc, chuyên gia trọng kiếm được chứng nhận cấp quốc gia. Chỉ liếc mắt đã thấy thanh kiếm của Bạch Nanh Dao có vấn đề.

“Cái này à, là kiếm của cô Phù.” Bạch Nanh Dao đưa kiếm cho thầy Viêm. “Sáng nay tiết tám giờ xảy ra chút chuyện…”

Giống như kể với Khương Ngưng, cô thuật lại sự việc cho thầy Viêm.

“Hê, thú vị đây. Theo lời ngươi, đúng là chuyện lạ.” Thầy Viêm vuốt ve thanh trọng kiếm, từ thân đến lưỡi kiếm, không bỏ sót chỗ nào. “Đó là phi kiếm thượng phẩm của Phục Hy Các, với trình độ của cô Phù, vậy mà làm gãy được?”

“Chắc cô Phù có sức mạnh trời ban.” Bạch Nanh Dao đùa.

“Ta bẻ gãy phi kiếm thượng phẩm còn phải tốn sức, với vài chiêu của cô ta – mà làm hỏng kiếm của ngươi trong chớp mắt, đúng là phải có sức mạnh trời ban mới được.”

“Lão đầu, ngươi không hiểu rồi. Nhìn là biết cô Phù giấu nghề.”

Bạch Nanh Dao và thầy Viêm tán gẫu qua lại. Về việc phi kiếm gãy thế nào, cô không tò mò. Dù sao cũng mất rồi, nghĩ thêm chẳng ích gì.

Điều khiến cô tò mò là thái độ của thầy Viêm với trọng kiếm của cô Phù. Lần đầu tiên cô thấy thầy Viêm xem xét một thanh kiếm nghiêm túc đến vậy.

Bạch Nanh Dao gật gù – không lạ gì người ta làm giáo sư hệ kiếm tu. Chỉ riêng độ mê kiếm, thầy Viêm muốn không có thành tựu cũng khó.

“Xong, không có chuyện của ngươi nữa, về đi.” Xem chán chê, thầy Viêm đưa trọng kiếm cùng một quyển kiếm phổ cho Bạch Nanh Dao. “Nhớ, quyển kiếm phổ này cầm về luyện cho vững căn bản. Hai ngày nữa lên lớp, ta kiểm tra thành quả.”

Bạch Nanh Dao: “Thật sự mở lớp riêng cho ta à? Không sợ học sinh khác nói sau lưng lão đầu thiên vị à?”

Đến lúc bị chửi là lão dã nhân thì đừng trách ta nhé.

“Thứ này ta photo mấy chục bản. Chúng muốn học trọng kiếm, ta cũng cho kiếm phổ.” Thầy Viêm phẩy tay với Bạch Nanh Dao. “Cút về đội ngũ đứng cho ngay, ta bắt đầu giảng bài đây.”

Bạch Nanh Dao gật đầu, về chỗ đứng, nghe thầy bắt đầu giảng kiếm pháp.

...

Sau giờ học.

Đói meo từ lâu, Bạch Nanh Dao lao thẳng đến căng tin.

Mười hai giờ trưa, đông nghịt người.

Bạch Nanh Dao chen lên đầu đám đông, nhắm đến quầy bán bánh chiên đầy kiếm tu.

Từ lúc học, cô đã thèm bánh chiên đến phát điên.

Nhưng chưa kịp gọi món, một bàn tay từ đâu xuất hiện, kéo cô ra khỏi hàng.

“Ai!?” Bạch Nanh Dao dựng lông mày, định chửi.

“Ta.” Khương Ngưng nhướn mày nhìn Bạch Nanh Dao, muốn xem kiếm nô nhỏ dám nổi cáu với cô thế nào. “Nhìn ngươi hung dữ thế, sao, lại muốn chém ta à?”

“Khụ… không có, ta… ta đùa thôi.” Bạch Nanh Dao nhăn nhó, khóe miệng nhếch lên một góc kỳ lạ, cười mà như không. “À đúng rồi, Khương Ngưng, sao ngươi lại ở căng tin? Hiếm thấy học sinh hệ luyện đan đến đây lắm.”

“Dĩ nhiên là đến dẫn ngươi đi ăn.” Khương Ngưng không nói nhiều, kéo tay Bạch Nanh Dao lôi ra ngoài. “Chú Hồng chuẩn bị phi chu rồi, chúng ta ra ngoài trường ăn.”

“Khoan, khoan đã! Không phải, Khương Ngưng, ngươi đợi chút!” Bạch Nanh Dao bị kéo loạng choạng vài bước.

Giữa chốn đông người, Khương Ngưng làm thế này, chiều nay chắc chắn tin đồn lại bay đầy trời!?