Ngày hôm sau, như mọi ngày, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng, khi ánh bình minh còn chưa ló dạng.
Phòng tôi ở tầng ba ký túc xá rộng chừng 10 tấm chiếu tatami, với một chiếc giường cũ kêu cót két mỗi khi trở mình và một cái ghế gỗ xập xệ — chắc là di sản của người ở trước. Hành lang dẫn từ lối vào đến phòng có một nhà vệ sinh, một góc bếp đơn sơ, và cái tủ quần áo bé tí. Ánh sáng mặt trời chẳng buồn ghé thăm căn phòng này, nhưng bù lại, tôi có một ban công nhỏ nhìn ra khu vườn. Với đám quý tộc, chỗ này chả khác gì khu ổ chuột. Nhưng với tôi, kẻ mang tâm hồn Nhật Bản từ kiếp trước, thì nó hơn cả tuyệt vời — như căn hộ nhỏ ấm cúng ở Tokyo vậy!
Về chuyện giặt giũ thì tiện không tưởng. Gần nhà tắm lớn có một cỗ máy giặt ma thuật miễn phí, tiện không tả nổi. Còn có dịch vụ dọn dẹp với giá rẻ: chỉ 10 rea cho một túi quần áo 30 lít, chỉ cần để ở khu vực dành sẵn gần nhà tắm, nhân viên sẽ lấy vào buổi sáng hoặc tối, và đêm trả lại đồ sạch sẽ trong ngày. Nếu là đồ da quái thú hay vật liệu đặc biệt, giá sẽ cao hơn một chút, nhưng vẫn còn rẻ chán so với đời sống ở thủ đô. Quá hời!
Tôi rời ký túc xá trong yên ắng, bước ra khu vườn để khởi động ngày mới. Không khí trong lành, se lạnh, như mời gọi tôi hòa mình vào. Tôi giãn cơ nhẹ, cảm nhận cơ thể dần tỉnh táo. Rồi tôi băng qua khuôn viên học viện, chạy 8 km từ ký túc xá đến cổng chính phía nam trong 25 phút, thong thả vừa đủ. Có cổng sau gần hơn, nhưng tôi thích lộ trình này hơn — vừa rèn sức khỏe, vừa kiểm tra tiến độ của mình.
Từ cổng chính, tôi chạy vòng quanh học viện theo chiều kim đồng hồ, như thói quen cũ. Mười lần chạy nước rút lên dốc khiến mồ hôi túa ra, nhưng sảng khoái vô cùng. Xong, tôi chạy bộ nhẹ về ký túc xá, lấy thanh kiếm gỗ trong phòng.
Trong sân, tôi vung kiếm, tưởng tượng đang đối luyện với Dio — gã dùng thương đã giúp tôi trên đường đến thủ đô. Tôi kích hoạt ma thuật cường hóa cơ thể, tìm sơ hở trong thế thương tưởng tượng. Trong đúng 30 phút, tôi tập trung vào kiếm thuật, nhắm đến tốc độ tối đa với lượng mana tối thiểu. Vung kiếm, thu kiếm, loại bỏ mọi động tác thừa. Sau đó, tôi giãn cơ cẩn thận, hít thở sâu, giữ tư thế, và lặp lại bình tĩnh và bài bản.
Ngày đầu tiên của cuộc sống mới, hoàn hảo! Tôi mỉm cười, hài lòng vì thói quen buổi sáng diễn ra suôn sẻ.
---
Tôi lau mồ hôi, thay bộ đồng phục học viện mới toanh được gửi đến phòng tối qua. Bộ đồng phục dệt từ sợi ma thuật đặc biệt, vừa khít như đo ni đóng giày, dù tôi chẳng nhớ đã báo số đo bao giờ. Blazer nhẹ, bền, và dễ vận động — đúng chuẩn Học viện Hoàng gia. Nếu chật, tôi có thể đổi bộ mới miễn phí. Quá hời luôn! À, nhân tiện, đồng phục không bắt buộc, nhưng tôi thích sự chuyên nghiệp của nó.
Xong xuôi, tôi đến nhà ăn lúc 8 giờ sáng. Tôi có thể nhai lương khô khẩn cấp cầm tay, nhưng nhớ lời mẹ dặn “bữa sáng tử tế là nền tảng của một ngày tốt” tôi quyết định thử nhà ăn ký túc xá. Miễn phí, tội gì không tận dụng?
"Trễ rồi, nhóc!" Sora, quản lý ký túc xá, quát lên khi tôi bước vào. Giọng bà vang như sấm, nhưng mắt lại lấp lánh thích thú. "Lớp học bắt đầu lúc 9 giờ, biết không? Định muộn ngay ngày đầu tiên à?"
"Không đâu, Sora-san" tôi cười, liếc đồng hồ. "Tôi làm theo đúng lịch trình. Dù ăn sáng thong thả, tôi vẫn rời khỏi đây lúc 8:30 và đến trường dư thời gian."
Tôi không định dành 20 phút cho bữa sáng, nhưng vì là ngày đầu, cứ từ từ đã. Sora đặt khay thức ăn trước mặt tôi: hai chiếc hamburger béo ngậy, nóng hổi, kèm ly sữa. Nặng đô thật đấy! Tôi nghĩ, cắn một miếng. Ưgh, Trời ơi... ngập dầu! Thịt lợn hầm như tắm trong mỡ, khiến dạ dày tôi ré lên phản đối. Hèn gì nhà ăn vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy!
Tôi liếc quanh, cả khu chỉ có tôi và Sora. Lương khô khẩn cấp vẫn là chân ái… Nhưng bỏ dở thức ăn đi ngược với nguyên tắc kiếp trước, khi tôi làm ở công ty thực phẩm và đồ uống. Với đôi mắt cay xè, tôi cố nuốt trôi miếng hamburger, tôi cảm giác như đang chiến đấu với một con quái thú vậy.
Sora ngồi đối diện, quan sát tôi như thể tôi là một con chuột bạch. "Hahaha, gan đấy, nhóc!" Bà cười khà khà. "Nhìn cách cậu luyện tập sáng nay, tôi đoán cậu chuyên về ma pháp cường hóa cơ thể, đúng không?"
Hả? Bà ấy thấy tôi luyện kiếm? Tôi gật đầu, cố kìm nước mắt vì miếng hamburger. "Vâng, đúng ạ."
"Hamburger hôm nay là thực đơn hỗ trợ tuần hoàn ma pháp phát xạ và chuyển đổi thuộc tính" Sora nói, ánh mắt lấp lánh như một nhà khoa học điên. "Nếu cậu đủ can đảm ăn tiếp, từ mai tôi sẽ làm thực đơn tối ưu cho cường hóa cơ thể. Nhưng đừng mong hiệu quả quá lớn nhé."
Phụt! Tôi suýt phun miếng hamburger ra khỏi miệng, nhưng kịp dừng lại, nhưng vài giọt dầu vẫn bắn lên mặt Sora. Bà ngồi đối diện, mặt dính đầy dầu, lườm tôi với vẻ bất mãn.
"Đây là lần đầu tôi nghe về chuyện thực đơn thế này!" Tôi hét lên, hoảng loạn. "Sao không nói sớm!?"
Sora lau mặt bằng tạp dề, lườm tôi. "…Cậu không xin lỗi vì phun dầu lên mặt tôi à? Đúng là thứ dữ, đó nhóc! Ừ thì, nguyên liệu và cách chế biến là bí mật. Đừng thấy tôi thế này, tôi là nhà nghiên cứu về hương vị và tác dụng của nguyên liệu quái thú ở Học viện Hoàng gia. Học viên ở ký túc xá này là chuột bạch hoàn hảo để thử nghiệm... nhưng lũ trẻ giờ kén ăn quá, ít ai chịu đến đây ăn. Cứ thế này, tôi khó mà tiếp tục nghiên cứu."
Chuột bạch thử nghiệm!?Tôi rùng mình. Nhưng nghĩ lại, một nhà nghiên cứu như Sora có thể là cơ hội vàng. Tôi hắng giọng, hỏi thẳng. "Sora-san, tôi không có tài năng chuyển đổi thuộc tính của ma pháp phát xạ, nhưng tôi muốn học nó bằng mọi giá. Cô biết nguyên liệu nào giúp đạt được chuyển đổi thuộc tính sau khi sinh không?"
Sora ngẩn ra, như thể tôi vừa hỏi cách triệu hồi Ma Vương. "…Đáng tiếc thật nhưng, không có" bà đáp, giọng trầm xuống. "Nghiên cứu chuyển đổi thuộc tính sau khi sinh là giấc mơ của mọi nhà nghiên cứu trong lịch sử vương quốc Yulgria. Ai cũng biết, nếu thành công đó sẽ là bước ngoặt chấn động. Nhưng đó là con đường đầy thất bại, ngay cả với những bộ óc xuất sắc nhất. Cũng chưa từng có trường hợp nào thành công cả."
Bà nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc bén. "Nhân tiện, sao cậu ám ảnh với ma thuật phát xạ thế? Chẳng phải cậu đứng đầu bài thi thực hành sao? Tài năng cường hóa cơ thể của cậu được chính các giám khảo công nhận. Làm chủ cường hóa là con đường để trở thành Kỵ sĩ Ma thuật. Nhiều người có cả hai tài năng nhưng không chọn, cuối cùng chỉ đạt mức tầm thường. Như người ta nói, biết nhiều nhưng chẳng giỏi gì."
Ánh mắt bà như muốn nói: Bỏ cuộc đi, nhóc. Nhưng tôi không dao động.
"Dù vậy, tôi sẽ không từ bỏ giấc mơ dùng ma pháp phát xạ" tôi nói, giọng chắc nịch. "Đó là điều tôi muốn. Con đường kỵ sĩ chẳng có ý nghĩa với tôi cả."
Sora khoanh tay, nhướn mày. "Hmm… Khả năng thất bại cao lắm, cậu biết chứ? Thậm chí có thể hủy hoại tài năng cường hóa của cậu."
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần" tôi đáp, mỉm cười.
"Ha! Hahaha!" Sora phá lên cười, giọng vang như chuông. "Cậu thú vị thật đó! Được rồi, từ mai, tôi sẽ hợp tác với cậu. Hahaha!"
Trời ơi, tôi vừa ký hợp đồng với quỷ dữ hay sao vậy? Nụ cười của Sora khiến tôi rùng mình, như thể vừa bước vào một giao kèo cấm kỵ. Nhưng thôi, tất cả vì giấc mơ lớn hơn!
"Ăn nhanh đi, nhóc!" Sora quát. "Cậu sắp muộn thật rồi đấy!"
Nghĩ đến việc đối mặt với món ăn kỳ quái này mỗi ngày, tôi thở dài. Phải sửa thói quen ngay ngày đầu tiên… Tôi nuốt nốt miếng hamburger còn lại, chạy vội đến lớp học. Lưng thẳng, tâm trạng phấn khởi, như cả thế giới đang mở ra trước mắt.