Kibishii Onna Joushi ga Koukousei ni Modottara Ore ni Dere Dere suru Riyuu

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 10

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7426

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 167

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 170

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 174

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2142

Vol 1 - Chương 1: Bạn có muốn làm lại những điều còn hối tiếc một lần nữa không? (2)

Mặc dù có thể nói rằng cô ấy vừa như muốn nôn ra đến nơi vài giây trước, nhưng bây giờ cổ đã đi đến phía trước của ngôi đền. Thật hồn nhiên đến lạ.

"Này sếp, nếu di chuyển quá mức, cô sẽ bắt đầu cảm thấy buồn nôn trở lại đấy, hiểu chứ?"

"Cậu cũng mau lại đây và cùng cầu nguyện nào, Shimono-kun."

Nhưng, tại sao tôi phải làm vậy? Không giống như có bất cứ thứ gì đặc biệt để tôi cầu nguyện cả. Có lẽ là mong được thăng chức chăng? Giữa màn đêm, ánh nhìn của trưởng bộ phận trông giống như tia laser hồng ngoại nhắm thẳng vào tôi, tôi đành bỏ cuộc và bước theo cô ấy.

"Nhanh chân lên nào."

"Vâng."

Tôi xếp hàng ngay bên cạnh trưởng bộ phận, ném một đồng xu vào hộp dâng lễ. Ngay sau đó, cúi đầu và vỗ tay hai lần. Mặc dù không rửa sạch tay trước khi cầu nguyện, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Ở đây chỉ cần có thành ý là được. Sau khi đã cân nhắc sẽ cầu nguyện điều gì, tôi mở to mắt phải, liếc nhìn trưởng bộ phận–Cô ấy thực sự quá xinh đẹp. 

Với đôi mắt nhắm nghiền, toàn tâm vào lời cầu nguyện, ánh trăng như tô điểm thêm mái tóc đen bóng của cô, làm cho đầu óc tôi không thể nghĩ gì khác ngoài "tuyệt đẹp". Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ làm trái tim tôi loạn nhịp. Vì lý do gì đó mà khi đứng gần cô ấy thế này, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản khi là một người đàn ông quá đỗi tầm thường. Cô là đóa hoa ngoài tầm với. Song, cô ấy đang thực sự kề bên tôi ngay lúc này.

Tôi biết rằng suy nghĩ về việc "sẽ như thế nào nếu" được làm lại quá khứ của mình là điều thảm hại trong lúc này. Nhưng, nếu được trở lại quá khứ và gặp cô ấy một lần nữa thì…nếu được thế tôi muốn cố gắng hết sức và trở thành người xứng đáng sánh bước cùng Kamijou Touka.

Đó là điều một người đàn ông trưởng thành sẽ cầu nguyện dưới bầu trời sao à–Tôi đoán rằng bản thân mình cũng quá say rồi.

************

Đầu tôi đau như búa bổ. Dư vị của cơn say thực sự khiến tôi khó chịu. Trong khi trải qua cách tồi tệ nhất để bắt đầu ngày mới, tôi gắng sức để đứng dậy. Nhận ra tôi phải đi làm trong tình trạng này, nó giống như cực hình vậy. Nhưng tôi đang sống ở thời điểm hiện tại, vậy nên không có ích gì khi kêu ca cả. Hy vọng ở thời điểm nào đó trong tương lai tôi sẽ được phàn nàn mà không cần lo nghĩ gì vậy. 

Trở về với hiện tại, nếu tôi đi làm trễ nữa thì trưởng bộ phận sẽ lại mắng tôi mất, tốt nhất là nên uống ít nước và chuẩn bị thôi nào. Cùng với dòng suy nghĩ, tôi tìm kiếm chiếc smartphone thứ mà nên được sạc đầy vào lúc này. Ahhh, chỉ việc cỏn con là mở mí mắt thôi mà. Tôi sẽ phải mở chúng khi tìm chiếc smartphone…

Mở ra…mở ra…mở ra nào…Được thôi, lúc này tôi thực sự không thể tìm chiếc smartphone. Mọi khi tôi thường để nó bên cạnh chiếc gối, sạc xuyên đêm, vậy thì tại sao? Thay vào đó, tôi tìm được một vật dài nhưng lại mỏng, vừa vặn hoàn toàn với bàn tay. Cái gì thế này, nó cưng cứng, lành lạnh, ở giữa có một kẽ hở. Có lẽ nào là hamburger toy? Thôi, không. Tôi từ bỏ việc bình phẩm về suy nghĩ ngu ngốc này và buộc đôi mắt phải mở ra.

Hoá ra tôi đang cầm chiếc điện thoại nắp gập…hả? Khoan đã, cái gì? Tại sao lại là điện thoại nắp gập? Phải chăng trong cơn say đêm qua tôi đã mua nó ở cửa hàng điện thoại? Tôi của ngày hôm qua ơi. Mày còn tính làm tao khốn khổ tới chừng nào vậy. Nghiêm túc mà nói, chiếc smartphone của tôi đâu mất rồi? Đầu tôi đau nhói, nhưng tôi thực sự phải chuẩn bị cho công việc. Trong lúc gấp gáp, tôi đứng dậy để tìm chiếc điện thoại khắp căn phòng, kể cả mọi ngóc ngách.

"Tại sao tôi lại trở về nơi ở của bố mẹ?!"

Hóa ra, tôi đang đứng trong một căn phòng quá đỗi quen thuộc, nó rộng khoảng mười ba mét vuông, tường phủ vải trắng. Bên cạnh giường là một cái kệ TV nhỏ, nó đối diện với chiếc bàn học thứ mà tôi đã sử dụng kể từ khi còn đi học. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó là căn phòng cũ của tôi ở nhà của bố mẹ.

Có vẻ như sau khi mua một chiếc điện thoại cũ ở cửa hàng, tôi đã đi trên một chuyến tàu về thẳng nơi ở của bố mẹ. Khó có thể nghĩ rằng tôi đã say đến mức nào? Mặt khác, nhà của bố mẹ khá xa nơi tôi làm việc, có vẻ sẽ mất một chút thời gian để đến đó. Chậc, thực sự tệ rồi đây. Ngoài ra, bây giờ là mấy giờ rồi? Nếu tôi dậy từ sớm thì có lẽ vẫn còn cơ hội để đến kịp chăng?

Tôi ngước nhìn chiếc đồng hồ trong căn phòng. Bây giờ đã quá 7 giờ sáng. Chuẩn rồi, nó đã không xảy ra. Tôi sẽ lại đến muốn mất. Hy vọng mọi chuyển sẽ ổn thôi.

"...Khoan đã nào?"

Cơn buồn ngủ của tôi dần dần tan biến, khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, tôi chợt nhận ra có điều gì đó khác thường. Cái đồng hồ treo tường đó tôi đã mang nó đi khi bắt đầu cuộc sống một mình trong những năm đại học. Và tôi vẫn giữ nó cho tới bây giờ. Hiện nó đang ở trong căn hộ của tôi, nơi tôi sống một mình. Tại sao nó lại ở đây chứ? Tôi thực sự đang rất bối rối. Một lần nữa tôi gắng để nhớ bất cứ thứ gì về đêm trước đó.

Trưởng bộ phận và tôi cùng nhậu tới bến cho tới quán bar thứ ba, và vì chuyến tàu cuối cùng cũng đã rời đi nên tôi đang trên đường dẫn cô ấy về…Hm? Tôi đã đưa cô ấy về nhà chưa nhỉ? Và chuyện gì xảy ra sau đó? Tôi đã làm gì? Chờ đã nào, tôi không thể nhớ gì cả. Ký ức của tôi về đêm đó hoàn toàn tan biến. Tôi vẫn nhớ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi cùng với trưởng bộ phận, nhưng ký ức của tôi đã bị cắt đứt vào thời điểm nào đó.

Hơn hết, nếu không có chuyến tàu nào vào đêm hôm qua, thì làm sao tôi có thể đến đây? Gọi một chiếc taxi sẽ tiêu tốn hết một nửa tài sản của tôi mất. Và với một nhân viên quèn trong công ty, tôi không hề mang đủ số tiền đó. Chưa kể đến việc một cửa hàng điện thoại không nên mở cửa trễ đến thế ngay từ đầu…Tôi nhìn lại chiếc điện thoại trên tay một lần nữa–Nó trông rất quen. Một cách quá quen thuộc.

Mọi suy nghĩ của tôi như liên kết lại, và tôi nhìn sang bàn học mình trong sự ngỡ ngàng. Tại sao…nó lại bị che lấp cùng với sách giáo khoa và sách tham khảo từ những ngày còn học trung học của tôi vậy? Đây đáng lẽ là phòng của tôi, nhưng nó lại không phải. Tôi mở điện thoại lên trong sự lo lắng. Trên chiếc màn hình nhỏ, hiện lên ngày hôm nay–18 tháng 5. Không có điều gì kì lạ cả. Tuy nhiên…

"Đang đùa tôi đấy à…Tại sao lại là thứ hai? Lẽ ra hôm qua phải là thứ tư…Không thể nào."

Hơn thế nữa, số năm đang được hiển thị trên màn hình chiếc điện thoại nắp gập tôi đã sử dụng từ những năm trung học–đã nhảy về mười một năm trước. Khi màn hình chuyển sang màu đen và nhìn thấy mặt mình trong đó càng khiến tôi hoang mang hơn nữa.

Này, đang đùa đấy à? Tôi đã quay ngược thời gian và trở thành một học sinh trung học một lần nữa ư ?!

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại