Khúc cầu mưa của hoa Diên Vĩ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3435

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Oneshot - Oneshot

◇◆◇ Hoa rồi cũng sẽ héo, và cây cối rồi cũng sẽ lụi tàn. Vậy nên, Ava biết được rằng con người chết đi rồi cũng là lẽ tự nhiên. Dẫu vậy, cô bé vẫn tự hỏi rằng liệu chỉ có mình cô là cảm thấy kì lạ, khi nó không còn là tự nhiên nữa hay không.

Một mùa hè oi bức. Miền Tây Nam của nước Anh.

Ở một ngôi làng nọ, bạn có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt từ những sợi dây thừng thô ráp. Tuy nhiên, chúng lại không được dùng với đúng mục đích của chúng. Như trong trường hợp này, chúng không phải được dùng để cột, hay để đưa dắt gia súc vào trang trại.

Emily, đó là tên của cô gái ấy. Đúng vậy, cô ấy không còn là con người nữa. Treo trên sợi dây thừng thô ráp phát ra thứ âm thanh kẽo kẹt ấy, chính là cô, một cái xác. Nụ cười rạng rỡ thường ngày mỗi khi làm việc, chăn gia súc ấy của cô đã tắt, chỉ còn lại đây một gương mặt vô hồn, một cái cơ thể bất động, và cùng một thứ mùi hôi thối của chất cặn bã. Ava đứng đó, thẫn thờ nhìn cái xác đau thương đã từng là con người kia.

Emily đã bị chọn làm vật tế cho nghi lễ, và bị ép đâm kim vào ngón tay.

Nếu có máu chảy ra thì là người thường. Còn nếu không, cô bé sẽ bị cho là một tên phù thủy dị giáo. Thông thường, chỉ đâm kim vào ngón tay không thôi thì cũng khó mà thấy được máu, cần phải ấn nhẹ thêm thì máu mới chảy ra. Cơ mà, đã là lệ làng thì không thể cãi được. Không có máu. Cô chính là phù thủy. Giờ cô bé phải làm sao đây? Bản thân Emily tội nghiệp cũng không mấy được dân làng quý mến lắm. Vì vậy, Emily bị nghi ngờ là phù thủy.

"Cháu không phải là phù thủy".

Dĩ nhiên, Emily phản đối. Cả Ava, người đứng về phía cô lúc ấy, cũng gật đầu đồng ý và cố chứng minh rằng Emily vô tội. Nhưng, hiện thực thật phũ phàng. Dù rằng việc họ đâm kim vào tay cô bé cũng đã là một hình thức tra tấn rồi. Nhưng Emily vẫn tiếp tục bị cho là “phù thủy”.

"Cháu không phải là phù thủy mà".

Dù bị đánh đập, Emily vẫn kiên quyết phản đối. Dù bị chửi bới, cô vẫn cố ngước nhìn lại bọn họ. Tuy nhiên, cô lại không nhận ra rằng cái thái độ ấy chỉ khiến dân làng càng trở nên hung hăng hơn.

"Emily thật ngu ngốc".

Sophia lẩm bẩm cạnh Ava.

"Cố gắng phản kháng lại trong tình huống ấy chỉ tổ khiến bọn họ điên tiết hơn thôi".

Là một cô gái với cặp kính và luôn mang bên mình một cuốn sách ở mọi lúc mọi nơi, Sophia có kiến thức rất sâu rộng và được mọi người coi là đứa trẻ thông minh nhất làng. Ava nhớ lại về lần đầu ghé thăm Sophia và cảm thấy choáng ngợp khi thấy nhà cô đầy ắp những tủ sách.

"Chúng ta phải làm gì đây!? Làm sao để cứu được Emily?".

Cô bé không đáp lại một lời gì cả.

Có một quy tắc luôn tồn tại trong cái thế giới tách biệt nhỏ bé gọi là "làng" này, và nó được điều hành bởi luật theo số đông: Nếu mọi người đồng thuận, nó là hợp pháp; nhưng nếu mọi người phản đối, nó là dị giáo. Và rồi, những người bị coi là dị giáo ấy, sẽ bị mọi người kì thị và đối xử ngược đãi. Vậy, điều gì sẽ xảy ra với Emily? Người cũng là nạn nhân bị cuốn vào cái thứ luật ấy?

Có thể nói, cô bé đã chết. Một cái chết tựa như là một hình thức để "loại bỏ đi thứ không cần thiết", và một cái chết như là "một sự hiến tế tiện lợi".

Đã từ lâu, ngôi làng toạ lạc ở miền Tây Nam của nước Anh này thỉnh thoảng lại hứng chịu những đợt ngày khô và nắng nóng oi bức kéo dài. Xưa kia, trước tình hình như vậy, dân làng thường tự hỏi nhau rằng liệu họ có thể cầu được mưa nếu họ cúng tế thứ gì đó không. Thực ra, mẹ Ava nói rằng phong tục hiến tế này đã luôn diễn ra từ lâu, trước cả khi Ava ra đời.

Mọi người đều sợ hãi, lo lắng rằng có thể ai đó trong làng này, hoặc có thể là chính họ sẽ là người bị hiến tế tiếp theo. Vậy nên, họ luôn cố đùn đẩy cho người khác, tạo cái cớ để buộc tội và ép hiến tế họ. Dẫu tàn nhẫn là thế, nhưng đó hiển nhiên cũng chỉ là một trong những điều thường thấy trong cái văn hoá bài trừ phù thủy đã lan ra khắp mọi nơi này thôi.

Emily đã chết, như là một phù thủy, và như là một vật hiến tế.

Ava thẫn thờ nhìn cô bé, người giờ đây đã thành một cái xác đầy đau thương. Đây là lần đầu tiên Ava được chứng kiến một vật hiến tế, bởi thông thường, mẹ cô thường khoá cửa lại mỗi khi có một buổi hành quyết hiến tế diễn ra. Dĩ nhiên, cô biết rằng mẹ cô cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Nhưng Emily lại là một trong những người bạn thân thiết nhất với cô. Vậy nên, cô đã trốn mẹ lẻn ra ngoài và hướng đến ngọn đồi, nơi diễn ra buổi hành quyết.

"...Cháu... không phải là phù thủy mà...".

Emily khiếp sợ. Dù rằng sợi thòng lọng đang thắt chặt vào cổ cô, nhưng dường như chính cô còn không ý thức được rằng mình là thứ gì nữa, như thể đã bị mất trí vậy. Dân làng thì vẫn liên tục mắng nhiếc cô, "Mày là phù thủy!", cố tẩy não cô bằng những lời lẽ cay độc như vậy. Hơn nữa, nỗi sợ phải đối diện với cái chết khiến thái độ đắc ý của Emily cũng dần biến mất.

Cảnh tượng trước mắt như ám vào tâm trí của Ava. Cô bé đã rất hoảng sợ, chứng kiến khoảnh khắc sợi thòng lọng được thắt vào cổ Emily, và cả khoảnh khắc mà đôi chân của Emily rời khỏi mặt đất nữa.

Cho dù phiên hành quyết đã kết thúc rồi, cho dù Emily đã không còn phẩm giá của một con người nữa, và cho dù thực sự có một cơn mưa trút xuống đúng như mong đợi của mọi người, Ava vẫn luôn đứng đó, không hề rời nửa bước trước đài hành quyết ấy.

Người tiếp theo bị lên đài là Isabella, một cô bé với mái tóc vàng óng ả gợn sóng tuyệt đẹp. Nhưng thật đáng tiếc cho cô, cuộc đời cô thật chẳng còn gì ngoài những nỗi bất hạnh. Bởi theo Sophia, dù là gì đi chăng nữa, ý nghĩa của cái tên 'Isabella' đã là 'Hiến dâng cho Chúa' rồi.

"Xui cho cậu rồi, Isabella".

Dưới tán của một cái cây lớn, Sophia lật tìm cái tên Isabella trong một quyển sách. Bên cạnh việc đọc, cô cũng ghi chú lại tên và tiểu sử của các nạn nhân trong đó.

"Cậu ấy không làm gì tốt hay xấu cả. Cậu ấy chỉ muốn làm một người thân thiện thôi, nhưng vẫn lại phải chịu kết cục như vậy".

Sophia lại lẩm bẩm nữa, nhưng không phải để cho Ava nghe, mà dường như chỉ tự nói với bản thân thôi. Ngồi cạnh Sophia, Ava cũng chỉ biết buồn bã, nghĩ về việc lại có thêm một người bị hiến tế nữa.

"Này Sophia, cậu nghĩ sao Sophia? Liệu đây có phải là một điều đúng đắn không?".

Sophia không đáp lại, chỉ nhìn chằm vào cuốn sách. Sophia là kiểu người khá trầm tính, nhưng chỉ những lúc như này thì cô bé mới có thể bày tỏ ra cảm xúc của bản thân. Dù vậy, Ava vẫn cảm thấy vui trong lòng vì dường như Sophia đã có thể mở lòng với cô dù chỉ là một chút.

Phiên hiến tế của Isabella diễn ra khá nhanh chóng. Cô bé cố gắng chống cự lại rất quyết liệt nên dân làng đã trói cô, buộc miệng cô lại, móc sợi thòng lọng vào cổ cô và treo cô lên.

Ava cũng lại nhìn chằm vào cảnh tượng ấy. Dù cô bé giờ đây có thể dễ dàng trốn mẹ cô để ra xem, nhưng hơn hết rằng, cô không biết cách để có thể đối diện được với cái tục lệ bất bình thường này. Chính vì thế, cô muốn tận dụng cơ hội này để được tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện, toàn bộ cái hủ tục hiến tế quái dị này, và nghĩ ra cách để vượt qua được nó.

Sophia đã ở đó, cùng với Ava, khi Isabella bị hiến tế. Hai tay cô bé vẫn ôm chặt lấy cuốn sách như thường lệ, chỉ biết đứng đó và chăm chăm nhìn khoảnh khắc mà Isabella không còn là con người nữa.

Và rồi, cơn mưa mà mọi người ngóng trông cuối cùng đã trút xuống.

Có đôi lúc, các cô gái trong làng lại trở nên hốt hoảng khi mà trời trở nắng nóng. Họ hoang mang, thất thần, lo lắng rằng người tiếp theo bị hiến tế có thể sẽ là ai đó, hoặc có thể là chính họ. Thực ra thì, những người lớn cũng có cùng suy nghĩ ấy, họ cũng tự hỏi xem nên hiến tế ai tiếp theo. Vậy nên, các cô gái tỏ vẻ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Và rồi chẳng mấy chốc, sinh nhật thứ 15 của Ava cũng đã đến.

"Đúng rồi, Sophia! Con nhỏ đó luôn kè kè bên mình cái quyển sách, chắc chắn là mấy cái cuốn sách về phép thuật đó!", một cô gái chỉ tay vào Sophia và tố cáo cô. Sophia không nói gì, cô vẫn chỉ nắm chặt lại cuốn sách. Ava biết nội dung của nó, đó là quyển nhật kí ghi chép lại thông tin về các cô gái xấu số đã bị hiến tế. Có thể mọi người sẽ lấy đó làm cớ để cho rằng Sophia là phù thủy.

"Chờ đã, Sophia không làm gì sai cả!".

Ava hét lên, nhưng kì lạ thay, không ai nói lại gì cô cả.

"...Sophia?".

Cô bé nói với Sophia. Nhưng Sophia không nhìn cô mà lại chỉ hướng ánh nhìn về những người lớn. Ava cảm thấy có chuyện gì đó khác thường nên đã chạy về nhà.

Phiên hiến tế của Sophia đã được định vào cùng ngày sinh nhật thứ 15 của Ava. Cho tới lúc ấy, Ava chỉ luôn tự nhốt mình lại và khóc nức nở trong phòng, tự vấn rằng tại sao không ai cho cô gặp Sophia. Liệu rằng cô đã làm gì sai? Hay là đã đến lượt của cô? Chắc có lẽ vì thế mà Sophia xa lánh cô...

Cứ luẩn quẩn mãi trong vòng suy nghĩ ấy cũng chẳng đi đến đâu cả. Nhưng, cô bé đã nhận ra được mình cần phải làm gì, và cô cũng rất quyết tâm để thực hiện được điều đó. Đúng vậy, cô phải bên cạnh Sophia. Dù có xa lánh đi chăng nữa, cô vẫn muốn được gặp lại người bạn thân thiết của mình, bởi cô và Sophia đã là bạn thân từ rất lâu rồi. Cô chỉ có thể cầu mong sao cậu ấy vẫn đang yên ổn mà thôi.

Và rồi ngày định mệnh ấy cũng đã đến, nhưng Sophia vẫn rất bình tĩnh. Cô bé vẫn thản nhiên ngồi đọc sách dù đã biết chỉ còn được sống thêm khoảng vài mươi phút nữa. Ava lẻn vào phòng của Sophia, nơi cô đang bị giam giữ, và nhìn chằm vào cậu ấy.

"Sophia...".

Sophia không phản hồi. Cô vẫn khẽ vuốt các trang trong quyển nhật kí viết về các nạn nhân ấy, nhẹ nhàng lật từng trang, lần theo những cái tên được viết trong đó. Ava không hề nghĩ ngợi rằng đó lại là hình ảnh của một cô gái sắp chết. Cô cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn cậu ấy vẫn còn đeo cái gọng kính bị vỡ ấy, chắc nó đã bị vỡ trong lúc bị tra tấn.

"Ava".

"! Sophia!".

Khi cậu ấy cuối cùng đã gọi tên cô, lòng Ava như sục sôi lên. Gì vậy chứ, hóa ra bọn họ chỉ xấu tính nên mặc kệ cô thôi sao? Ngay cả Sophia cũng đơn giản là người trầm tính nên cũng không gọi tên cô thôi mà. Ava cảm thấy thật nhẹ nhõm vì đã hiểu lầm, và nhận ra những lo sợ của mình đều là vô căn cứ cả. Bất chợt, Sophia lại nói tiếp:

"Tớ sắp được gặp lại cậu rồi, Ava………………".

"Hả?".

Một thứ tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt. Sophia đang bị treo cổ, cô bé đã chết.

Trong khi còn đang tự hỏi liệu rằng từ giờ trời có sẽ đổ mưa hay không, những lời trăn trối của Sophia vẫn còn vang vẩng trong đầu Ava.

Đó là.

"Tớ sắp được gặp lại cậu rồi, Ava".

"Sophia? Cậu nói gì vậy Sophia? Tớ ở ngay đây cơ mà".

Ava gượng cười cố nói với Sophia dù cô ấy chẳng nói gì sau đó nữa. Có một quyển sách ở cạnh xác Sophia, dường như dân làng cho rằng quyển sách ấy chẳng liên can gì nên đã vứt nó đi. Ava chợt vô tình nhìn thấy nó, những trang sách đang bị gió thổi lật qua từng trang một.

Nó cứ lật. Cứ lật. Cứ lật. Cứ lật. Cứ lật. Cứ lật mãi.

Trong các trang bị lật ấy, cô bé để ý đến một cái tên.

"Năm 16××, Ava・×××, chết vì treo cổ trong ngày sinh nhật".

Không thể nào. Ava sốc đến nỗi làm rơi cả quyển sách. Thời điểm ghi trong đó là từ năm ngoái, nhưng cô lại đang ở ngay đây cơ mà. Không. Không. Ava nhận ra cô không thể nói chuyện được với ai cả. Vô lí. Vô lí. Tất cả là vô lí. Cô điên cuồng lặp đi lặp lại...

Đúng rồi. Ava nảy ra một ý tưởng. Cô nghĩ chắc rằng mẹ cô cũng sẽ biết đây là bịa đặt cả thôi. Mẹ vẫn luôn chào hỏi cô (Cơ mà gần đây mẹ có chào mình không nhỉ?) và nói chuyện với cô (Lần cuối mẹ nói chuyện với mình là khi nào vậy?) như thường lệ cơ mà. Mẹ vẫn sẽ la mắng cô vì ra ngoài mà không xin phép (Khoan đã, làm sao mà mình có thể lẻn ra ngoài dễ dàng như vậy được?) và vẫn sẽ chúc mừng sinh nhật cô thôi.

Ava chạy đi. Cô bé cứ chạy, chạy, và chạy mãi, và cũng đã về đến nhà. Khi đang nhìn xung quanh để tìm mẹ, cô thấy bà đang ngồi vào bàn ăn, mặt cúi gằm, khuỵu khuỷu tay xuống như đang cầu nguyện. Có một chiếc bánh nhỏ được đặt trong dĩa ở trên bàn, trên chiếc bánh có một miếng sô-cô-la được viết với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Ava".

"Mẹ ơi! Con xin lỗi. con―".

"Tại sao".

Mẹ cô lẩm bẩm.

"Tại sao con lại đi mất vậy Ava? Con chẳng làm gì sai cả mà...".

"Mẹ? Ơ kìa, mẹ đang nói cái gì vậy? Chẳng phải con đang ở ngay đây sao...?".

"Ava yêu dấu của mẹ, mẹ chỉ có thể làm được thế này thôi. Mẹ vẫn sẽ luôn chúc mừng sinh nhật cho con...".

"Mẹ!".

Ava cố nắm lấy đôi vai của mẹ cô, nhưng lại chẳng thể được. Thật kì lạ, bàn tay cô xuyên qua người mẹ như thể chúng đã trở nên vô hình vậy.

"!".

Ava hốt hoảng rụt tay lại và kiểm tra xem tay mình và mẹ cô có sao hay không. Cô để ý rằng hai bàn tay mình cứ như là ảo ảnh hư vô vậy, và về mẹ cô, dù trông có đang hơi gục xuống, nhưng dường như bà ấy vẫn ổn.

"M-Mẹ ơi... Tại sao... Con...".

Ava hoảng sợ, cô bé quay người lại và chạy xuyên qua cửa ra ngoài (đúng vậy, xuyên hẳn qua, như mọi khi).

Trời đang đổ mưa, tất cả là nhờ có Sophia, nếu không thì cậu ấy có lẽ đã chết một cái chết vô nghĩa rồi, và mọi người cũng sẽ khó mà vượt qua được cơn hạn hán này. Ava thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra với chính bản thân mình nữa. Cô cứ thế mà lang thang quanh làng trong sự bàng hoàng, rằng cô không thể chấp nhận được cái sự thật này.

"Mình... mình thật sự đã... chết rồi sao?".

Cô bé không còn cảm thấy gì nữa. Cô còn chẳng nhớ được những gì đã xảy ra trong ngày sinh nhật năm ngoái của chính mình. Kí ức về ngày ấy cứ như là một đám mây mịt mù vậy.

"Ava".

Bất chợt, cô nghe thấy một giọng nói gọi tên cô. Khi cô quay lại nhìn, có hàng chục cô gái trẻ đang đứng ở đó. Họ đều là những người bạn thân từ trước tới giờ của Ava. Có cả Emily, Isabella và Sophia.

"Emily! Isabella! Sophia.........!".

"Xin lỗi vì đã bỏ rơi cậu nhé, Ava. Hẳn là cậu đã đau đớn lắm. Tội nghiệp cậu. Chúng tớ mãi không bao giờ quên cậu đâu".

"Sophia…".

Ava không hiểu Sophia đang nói gì, nhưng cô vẫn rất vui khi cuối cùng đã có thể được gặp lại và trò chuyện cùng mọi người.

"Các cậu... Tớ rất vui vì đã được gặp các cậu! Cuối cùng chúng ta đã có thể đoàn tụ lại rồi".

"Đúng vậy, Ava. Chúng ta sẽ luôn mãi bên nhau".

"Đúng. Những đứa trẻ hiếu kỳ xấu số, sẽ an nghỉ nơi đây".

Emily và Isabella cùng nói. Cô không hiểu ý của 2 người họ lắm, nhưng dù vậy, lời nói của Emily rằng sẽ được bên nhau mãi mãi đã sưởi ấm trái tim cô.

Bất chợt, Ava để ý có một bông hoa ở dưới chân mình. Cánh hoa to, mang sắc tím đặc trưng với những chiếc lá dài và nhọn. Tuy nhiên, với vùng đất này, nó là một loài hoa lạ.

"Đó là hoa Diên Vĩ".

"Diên Vĩ?".

"Ý nghĩa của nó là『Hi vọng』trong ngôn ngữ của loài hoa".

"Thật mỉa mai nhỉ, khi mà những gì còn lại ở chúng ta cũng chỉ là hi vọng".

Các cô gái nói xung quanh Ava. Nhưng riêng Ava, cô lại cảm thấy rằng nó là một loài hoa rất đẹp.

Chợt Ava nhận ra mình đã vô tình tự tay ngắt các cánh hoa ra từ lúc nào mất rồi.

"Cho dù không còn chút hi vọng nào cho chúng ta―".

Ava nhắm mắt lại, ôm bông hoa vào lòng.

"―tớ mong sao thảm kịch này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Này, các cậu nghĩ xem tớ nên làm gì nhỉ?".

◇◆◇ Năm 16××.

Một ngôi làng đã bị lũ lụt tàn phá. Lũ lụt xảy ra trong mùa này là một hiện tượng hiếm gặp và bí ẩn. Hầu hết người dân trong làng đều đã chết hoặc mất tích. Không có một cuộc điều tra nào được tiến hành, vì tỉ lệ sống sót rất vô vọng. Về sau, vùng đất đó không thể sử dụng để cất làng được nữa.

Tuy nhiên, kì lạ thay, trên vùng đất hoang tàn ấy, lại mọc lên những bông hoa lạ.

Diên Vĩ.

Sở dĩ nó có cái tên như vậy là bởi, ở trên một quốc đảo nọ, loài hoa ấy vẫn luôn nở rộ.

"Này, cậu có đang xem đấy không?"

Các cô gái đang thì thầm

với b.ạ.n.

"Bọn tớ không còn sợ bất kì điều gì nữa,

Bọn tớ không còn gì phải sợ nữa,

Vậy nên bọn tớ muốn nhắc cậu rằng,

Nếu có thứ gì lại quấy rầy giấc ngủ của chúng ta―".

Những tiếng cười khúc khích cất lên, rồi lặng dần đi...

Liệu rằng đó là giấc mơ, hay là ảo ảnh... Có lẽ ta sẽ chẳng thể nào biết được.