Mặc kệ Ava đang trêu chọc mình, anh gỡ niêm yết của bức thư thứ hai.
Người gửi bức thư là Thái tử Oscar.
Người con duy nhất của Hoàng gia và là người duy nhất được thừa kế ngai vàng.
Và là một người bạn luôn quan tâm đến Ian.
“Đó là Thái tử Oscar.”
"Ngài ấy nói gì thế?"
"Ngài ấy muốn đến thăm dinh thự này trong một tuần."
Hoàng hậu sẽ giết Thái tử nếu bà ta nhìn thấy anh ấy thân thiết với Ian.
Ngay cả khi anh ta là con ruột của bà.
Bất cứ khi nào Thái tử gửi thư cho Ian, anh đều phải bí mật làm điều đó.
Anh ta luôn mượn tên người hầu để gửi lời nhắn của mình, nhưng lần này dường như nó được gửi trực tiếp theo lệnh của Hoàng hậu.
“Trên danh nghĩa, ngài ấy gửi lời chia buồn vì lễ tưởng niệm được tổ chức vài ngày trước, nhưng…. Ta tin rằng Hoàng hậu đang cử thái tử đến thuyết phục ta tham gia cuộc gặp mặt vào tháng 5 tới.”
Cảm ơn Oscar, bức thư được viết với giọng điệu phấn khởi vì anh sẽ được gặp người bạn của mình, Ian tự hào.
Ian trở lại thư phòng của mình để viết thư phản hồi rồi sau đó đến thăm Laritte.
Anh dừng lại trước phòng cô.
"Laritte, em có ở trong không?"
Cánh cửa được những người hầu khép lại để tạo sự thông thoáng cho căn phòng.
Vừa nghe thấy tiếng anh, cô liền bật dậy ra khỏi ghế.
Thật không may, chân của cô ấy vướng vào ghế khiến cô ấy bị vấp ngã trên sàn nhà.
"Thưa phu nhân!"
Những người hầu bàng hoàng như thể họ vừa bị sét đánh.
Không phải như vậy, nhưng có một tiếng 'rắc' như thể xương đã bị gãy.
Ian, chắc chắn đã nghe thấy âm thanh đó nên đã lao vào cửa.
"Laritte!"
Mọi người đều hốt hoảng, duy chỉ có Laritte đang nằm trên sàn với vẻ mặt bình tĩnh.
Cô ấy lẩm bẩm, dùng tay ấn xuống sàn khi đứng dậy.
"Em lại ngã nữa rồi."
Giọng nói của cô ấy trông rất bình tĩnh.
Ian đỡ cô ấy đứng lên.
“Em ổn chứ? …… Cái quái gì thế này–!”
Anh thốt ra một lời cay nghiệt.
Điều này là do Laritte ôm Ian vì cô không thể tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình được.
“Mắt cá chân của em khá đau. Một chút."
Ian dễ dàng bế Laritte lên và đặt cô ngồi trên giường.
“Em bị thương. Chờ ở đây nhé, ta sẽ sớm gọi bác sĩ đến thôi.”
“Đừng coi em như một bệnh nhân cần được chữa trị chứ. Em chỉ bị trẹo mắt cá chân mà thôi.”
Nhưng vết thương có vẻ khá là nghiêm trọng.
Thời gian trôi qua, Ian có thể cảm nhận được gân xanh nổi lên từ đầu gối đến mắt cá chân của cô.
Anh ấy đã bị sốc.
Điều này đáng lẽ ra đã không xảy ra nếu Laritte được chăm sóc như một chiếc thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Anh siết chặt tay mình.
Nhìn cô trông yếu ớt đến như thế khiến anh không thể nào mà khá lên được
Nơi ở của Tiến sĩ Colin cách dinh thự của Công tước không xa.
Trong trường hợp khẩn cấp như thế này, ông ấy có thể lao đến dinh thự cùng với thiết bị của mình.
Colin hỏi ngay khi đến biệt thự.
"Cô ấy vấp phải một cái ghế và bị một vết thương nghiêm trọng như thế này sao?"
Colin rõ ràng đang rất bối rối.
Ông ta đã kiểm tra bằng cách ấn vào vùng vết thương của Laritte.
“Xương của Laritte khá yếu, dường như cô đã bị va đập khá mạnh. Cô nên tránh đi bộ quá nhiều trong ít nhất một tuần. Tôi sẽ kê một số loại thuốc và băng y tế.”
Laritte phản đối.
"Nhưng, tôi phải học cưỡi ngựa cùng với Ian vào ngày mai."
"Tuyệt đối không được."
Ian, đang khoanh tay trước ngực, tức giận thốt lên.
“Sao em có thể nói dễ dàng như vậy được chứ? Ta sẽ không cho phép em cưỡi ngựa cho đến khi em trân trọng bản thân mình.”
Điều đó là không công bằng với Laritte.
Cô không có vụng về.
Cô ấy đã không may mắn khi bị ngã hai lần trong cùng một ngày.
Thay vì lắng nghe lời cằn nhằn của anh ấy, mắt Laritte hướng vào nơi có vết mực ở trên tay của Ian.
"Anh đã làm việc sao?"
Rõ ràng là cô ấy đang cố gắng muốn thay đổi chủ đề.
Ian muốn tiếp tục cằn nhằn, nhưng anh đã kìm lại.
“Không, ta đang viết thư trả lời thái tử. Anh ta nói sẽ đến thăm chúng ta trong một tuần. Sẽ ổn chứ?”
"Thái tử điện hạ sao?"
“Em không cần phải lo lắng về điều đó đâu. Chúng ta là bạn bè. Và em cũng là Nữ công tước Reinhardt.”
Trên thực tế, Công tước Reinhardt không bao giờ quỳ gối trước hoàng gia.
Ngay cả Thái tử Oscar cũng theo phe Ian.
"Được chứ. Em sẽ không lo lắng đâu."
Ngay sau khi giải thích xong, Ian lại bắt đầu cằn nhằn.
“Dù sao, nếu em bị thương một lần nữa, ta sẽ thực sự tức giận thật đấy. Em hãy hứa với ta rằng chính mình sẽ cẩn thận đấy nhé.”
Laritte cảm thấy bụng mình đang cồn cào.
“Nhưng đã đến giờ ăn rồi. Ian, từ khi chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ ăn cùng nhau chứ?"
“Bây giờ em nghĩ rằng ăn uống là quan trọng ……”
Anh ngừng nói khi nhìn thấy cổ tay gầy guộc của cô.
Cô ấy cần ăn một ít thịt.
“… ..Tốt thôi, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Ian vòng tay qua Laritte và kéo cô vào lòng.
Laritte chỉ mặc một chiếc áo choàng. Mặc dù nó hơi lớn nhưng lại khá thoải mái.
"Ôi chao!"
Những người hầu dùng tay che miệng và nín cười.
Bản thân người xem cũng bị mê hoặc và phấn khích trước cảnh này.
Trong khi đó, với Ian và Laritte thì khác.
Ian lo lắng, trong khi Laritte hiểu nhầm.
Dường như cô ấy nghĩ rằng cô ấy đang bị đối xử như một đứa trẻ sơ sinh không thể làm bất cứ điều gì.
Mặc dù vậy, cô ấy không cảm thấy đến nỗi tệ.
Từ khi còn rất nhỏ, Laritte đã phải tự mưu sinh trong con hẻm sau nhà mà cô từng ở.
"Đứa trẻ."
Ian không hiểu cô ấy nói gì nên anh hỏi ngược lại.
"Em nói gì?"
"Em nói rằng anh là một đứa trẻ."
“…….”
Ian lắc đầu sau một hồi im lặng.
Cô ấy luôn làm theo phong cách của riêng mình.
***
Gần một tuần, Ian chăm sóc Laritte cho vết thương của cô ấy lành lại.
Anh lo lắng đến mức sợ cô bị gió thổi bay hoặc bị mưa làm tan biến.
Anh nhanh chóng bóp chết một con nhện đang cố gắng tiến lại gần Laritte.
Anh tìm thấy một chiếc đinh đang bung ra khi cô cố gắng dựa vào tường.
Vào giờ ăn trưa, anh nắm tay cô khi cô bước xuống cầu thang để ra vườn.
"Laritte."
Gót giày trái của Laritte dẫm lên khoảng trống của cầu thang.
“Chắc hẳn nó đã hình thành một rãnh do ẩm ướt vì mưa. Nếu em tiến thêm một bước nữa, em sẽ ngã. "
"Cảm ơn anh."
Những người hầu đã quen với sự bảo bọc quá mức của anh.
“Chủ nhân sẽ là gì nếu ngài có một đứa trẻ dễ thương trông giống như phu nhân? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, dù là con trai hay con gái tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng đấy.”
“Sẽ thật hoàn hảo nếu đứa trẻ trông giống như chủ nhân. Ava nói rằng lúc nhỏ ngài ấy trông thực sự rất dễ thương.”
Ian quá tập trung vào những việc khác để nghe những người hầu thì thầm bàn tán về anh.
Anh chăm chú nhìn qua rãnh cầu thang suýt làm ngã người vợ của mình.
Có rất nhiều mối nguy hiểm xung quanh Laritte.
Mặc dù anh bảo vệ cô như thế này, cô vẫn bị thương ít nhất một lần mỗi ngày.
Và mức độ và tần suất trở nên tồi tệ hơn từng ngày.
'Mình có phải là người duy nhất biết điều đó không nhỉ?'
Có gì đó thật kỳ lạ.
Nó có thể được coi là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
***
Vào ngày mà Thái tử Oscar hứa sẽ đến thăm Công quốc, anh đã băng qua cánh đồng cằn cỗi để đến dinh thự của Công tước.
Anh dừng lại bên ngoài một cánh cửa lớn, xa hơn là con đường dẫn đến biệt thự.
Đáng lẽ anh ấy sẽ đến trong khoảng hai giờ nữa, nhưng bây giờ đã là buổi trưa.
Vì anh ấy đến sớm hơn dự kiến, anh ấy nhìn thấy 2 người gác cổng đang canh cửa.
Anh ấy chào Thái tử và nói,
“Xin chờ thần thông báo cho Công tước. Ngài ấy có lẽ đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón Điện hạ. ”
“Vì ta đã đến sớm, ngươi không cần phải vội báo cáo đâu, công tước. Ta vào trong được không?”
Các hiệp sĩ canh cửa quay sang những người hầu phía sau Oscar.
Thái tử Oscar muốn tự mình làm, nhưng những người lính đã chống lại việc đó.
Oscar đứng về phía Ian nhưng những người hầu cận hoàng gia lại là tay chân của Hoàng hậu.
Oscar phản đối.
Đây là điều mà Oscar đã hướng tới ngay từ đầu.
"Nếu tất cả các ngươi từ chối làm như vậy, các ngươi có thể ở một phòng trọ gần đó."
"Chúng tôi không thể để điện hạ một mình."
Oscar muốn tránh xa tai mắt của Hoàng hậu để thoải mái nói chuyện với Ian.
Anh ấy thì thầm với những người hầu mà không nghe thấy những gì người gác cổng nói.
“Các ngươi biết ta phải khiến công tước hài lòng và thuyết phục hắn tham gia cuộc họp. Điều này đồng nghĩa rằng ta không thể làm trái ý muốn của Công tước.”
Hoàng hậu chỉ có thể gặp mặt những vị khách ngoại quốc của mình nếu Ian có mặt trong cuộc họp.
Với cái cớ này, Oscar mới đến gặp được Ian.
Những người tham dự - không hề biết gì về kế hoạch của Oscar - đã thảo luận một lúc trước khi họ gật đầu.
"Rất tốt."
Thái tử Oscar giấu nụ cười của mình dưới cái nhìn của họ.
Những người này là cận thần của Hoàng hậu.
Hoàng hậu, mẹ của anh, đã không cho Oscar quyền lực nào.
Oscar đã lớn lên dưới sự giám sát của Hoàng hậu.
Ngay cả bây giờ, khi Hoàng đế nằm liệt giường vì một căn bệnh bí ẩn cho nên mọi việc đều do Hoàng hậu điều hành.
Oscar một mình bước vào dinh thự Reinhardt.
Khi anh đi qua một khoảnh đất trong vườn, anh thấy một người phụ nữ đang đứng bên đường.
"Hửm?"
Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim đang nấp sau một gốc cây và nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage