Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 52

Enjoy!

________________________________________________________________________________________

Tình yêu của Toujou Ayaka (3)

Sau khi bữa tiệc nướng và chơi pháo hoa kết thúc, Haruto-kun về nhà, còn Saki ở lại phòng tôi.

Tôi vừa nói vừa mở cửa tủ quần áo.

“Saki, cần thêm chăn không?”

“Không, một cái là quá đủ với tớ rùi.”

“N, vậy dùng cái này đi.”

“Hoho, cảm ơn cậu.”

Tôi đưa cho Saki cái chăn mỏng mà tôi không thường dùng.

Tôi rất vui vì Saki đến nhà mình lần đầu tiên sau một thời gian dài, vẻ mặt của tôi tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc đó, tôi đã cô đơn đến nỗi ôm Saki mà khóc.

“Fuu~Hôm nay vui thật ha~”

“Ừ, thật sự rất vui.”

Sau khi Saki chui vào tấm futon cạnh giường, cậu ấy nhìn quanh phòng tôi.

“Vẫn là căn phòng gọn gàng như mọi khi hử.”

Saki vừa nói vừa vỗ chân lên tấm futon.

Cô nhìn lướt qua giá sách cạnh tường và nói “A, bộ này ra tập mới rồi à” và lấy ra một trong số những cuốn manga tình cảm mà tôi thích.

“Nè, cho tớ đọc một tý nhá.”

“Ừm, được thôi. Vậy thì tớ sẽ đọc tập này.”

Truyện này đọc bao nhiêu lần rồi vẫn thấy xúc động.

Khi tôi đang lướt qua manga, lật từng trang, tôi chợt dừng lại ở một cảnh.

Đó là cảnh hai người bạn thanh mai trúc mã đốt pháo trong công viên vào ban đêm.

Hai người đang nhìn chằm chằm vào que pháo hoa, rồi đột nhiên cùng lúc nhìn lên và ánh mắt chạm nhau, khiến cả hai đều đỏ mặt vì cảm giác được khoảng cách giữa họ.

Tôi hơi khó chịu trước mối quan hệ ngây thơ của hai người này. (Chó chê mèo lắm lông à :v)

Đồng thời, tôi nhận ra.

Liệu cái này có giống hệt mình và Haruto-kun hồi nãy không nhỉ?

Trong tâm trí tôi hiện lên rõ ràng cảnh tượng pháo hoa mà bản thân đã cùng ngắm nhìn với Haruto-kun.

Góc mặt nghiêng của cậu ấy được chiếu sáng bởi những tia lửa.

Thực ra tôi đã muốn quay đầu sang và nhìn thẳng vào cậu ấy.

Tuy nhiên, tôi thấy xấu hổ khi nhìn cậu từ khoảng cách đó, nên tất cả những gì tôi có thể làm lén nhìn từ bên cạnh.

Nhưng nếu mình nhìn Haruto-kun lúc đó...

Chúng tôi cùng nhìn thẳng vào nhau dưới ánh sáng yếu ớt của những tia lửa…

Ư ư, chỉ tưởng tượng thôi cũng nóng bừng cả mặt rồi.

Nhưng nó có lẽ sẽ rất lãng mạn. Đó chính xác là những gì xảy ra trong cuốn manga này, tôi bắt đầu nhận ra điều đó và thực sự cũng cảm thấy như vậy.

…..Are? E-to, tôi thích Haruto-kun. Thế nên, việc cậu ấy cũng đồng ý với đề xuất đóng vai người yêu, nghĩa là cậu ấy thích tôi ư?

…..Nói cách khác, là song phương nhỉ? Thực sự thì, tình trạng của tôi hiện tại chẳng khác gì cuốn manga này cả!?

Tôi nhìn lại cảnh chơi pháo hoa trong manga lần nữa.

Hai người đều ý thức được nhau và cảm thấy xấu hổ.

Hai người cúi xuống gần đến mức vai họ gần như chạm vào nhau.

Hawawawa, giống hệt chúng tôi lúc nãy!

Chắc chắn lúc đó cả hai đều đang có tâm trạng tốt!? Nếu lúc đó tôi lấn tới hơn nữa, thì có lẽ tôi đã chiếm được trái tim Haruto-kun rồi cũng nên.

Dù có hơi xấu hổ khi táo bạo như vậy...nhưng tôi phải cố gắng hết sức để khiến Haruto-kun tỏ tình với mình...

Khi tôi úp mặt vào gối và rên rỉ, “Ugh,” Saki đọc xong manga và thốt lên, “Thú vị thật đó,” với vẻ hài lòng.

“Chà, tớ lo lắng không biết bộ manga này sẽ tiếp diễn như nào. Ước gì hai người họ hẹn hò đi cho rồi.”

Saki nói khi đặt cuốn manga trở lại kệ, và khi nhìn thấy mặt tôi đang áp mặt vào gối, cậu ấy thắc mắc hỏi, “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tiện nói về hẹn hò, Ayaka cũng nên nhanh chóng mà hẹn hò với Otsuki-kun đi.”

“Ểe! Nhưng đợi Haruto-kun tỏ tình…”

“Không. Maa, đúng là vậy. Ý tớ là, hôm nay là lần đầu tớ thấy Otsuki-kun ở cùng Ayaka.”

Saki gắt gỏng với tôi trong khi khoanh tay lại.

“Bầu không khí quanh cả hai y như một cặp đôi vậy! Ngược lại, sao hai cậu vẫn chưa hẹn hò cơ chứ?”

“C-Chuyện đó….nhưng, tớ là người yêu của Haruto-kun mà? Dù chỉ là khi có bà ở cạnh…”

“Chỉ thế thôi hả! Tớ tự hỏi tại sao Otsuki-kun lại nói dối. Lời nói dối đó đang phá hỏng hết mọi thứ.”

Saki khoanh tay và tỏ vẻ tức giận.

"Cậu ấy không muốn làm bà mình buồn..."

“Dù là vậy đi nữa, nhưng nếu cậu ấy thực sự nghĩ đến bà mình. Cậu ta nên tỏ tình với Ayaka một cách đàng hoàng và biến cậu thành một người bạn gái thật sự ! Ayaka đã hoàn toàn say đắm Otsuki-kun rồi mà.”

“Say đắm ư…trông tớ thực sự như thế à?”

Tôi không nghĩ bản thân có thể che giấu hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Haruto-kun, nhưng khi cậu ấy nói rõ ra như vậy, người tôi lại nóng bừng.

“Thì bởi vì, Ayaka đã luôn lén nhìn Otsuki-kun không phải sao?”

“Thiệt…ư?”

"Ngay cả khi cậu nói chuyện với Otsuki-kun, cậu luôn mỉm cười tới tận mang tai."

“T-Tớ cũng không rõ. Gần đây, mỗi khi tớ nhìn vào mặt Haruto-kun, miệng tớ cứ cong lên. Không thể kìm lại được...”

Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Haruto-kun, là biểu cảm tôi tự nhiên thả lỏng và ngực lại đập thình thịch.

Ngoài ra, vì lý do nào đó, mà khung cảnh quanh Haruto-kun tự nhiên trở nên sống động hơn, hay nói đúng hơn là tôi không biết diễn tả thành lời ra sao, nhưng có cảm giác trông nó rất lấp lánh.

“Cái này, không còn là một thiếu nữ đang yêu được nữa rồi.”

“H-Hả…”

Kể từ khi nhận ra cảm xúc của mình dành cho Haruto-kun, tôi nhận thấy tình cảm của mình dành cho anh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Gần đây, tôi không biết cảm giác này sẽ đi đến đâu, đôi khi tôi lại thấy hơi sợ hãi.

Giống như có ai đó bên trong tôi vậy. (Yan detected :3)

Nhưng tôi có thể nhận ra rằng đó cũng là một phần của bản thân.

Những cảm xúc không thể kiểm soát đang cuộn xoáy trong lòng ngực và tôi không biết phải đối mặt với chúng ra sao.

“Ayaka nè, bây giờ cậu thích Otsuki-kun đến mức nào?”

Saki hỏi trong khi ngồi khoanh chân trên tấm futon và ngước nhìn tôi ở trên giường.

“Đến mức nào…ý cậu là sao?”

“Thì, ngay cả khi nói thích thì cũng có nhìều loại khác nhau đúng chứ? Từ đơn giản như việc muốn có bạn trai trong kỳ nghỉ hè vì rảnh rỗi, đến việc cảm thấy như đã tìm được chân ái của đời mình này. Thế, Ayaka thì sao?”

“U~m. Có lẽ là tình yêu vào mùa hè? Nhưng tớ nghĩ nó thiên về phần yêu hơn…”

“Vậy thì thế này thì sao? Nếu người đến làm việc nhà cũng là bạn cùng lớp giống Otsuki-kun, cậu ấy cũng có kỹ năng nấu nướng lẫn dọn dẹp, thái độ cũng điềm tính nữa, Ayaka…có thích cậu ta không?”

“Ể…là sao chứ?”

Khi nghĩ đến việc nhà, tôi lập tức liên tưởng đến Haruto-kun, nên ngay cả khi có người khác đến làm việc nhà, tôi cũng không thể nào tưởng tượng được.

“Tớ không thể tưởng tượng ra ai khác như Haruto-kun, nhưng có lẽ tớ cũng sẽ không thích người đó.”

Tôi nói như vậy, nhưng thật lòng thì tôi cũng không biết.

Mối tình đầu của tôi là Haruto-kun, và đó cũng là người tôi yêu hiện tại.

Tôi không thể hình dung ra được nếu đó là người khác.

“Vậy à, quả nhiên là Ayaka đã say đắm Otsuki-kun hoàn toàn rồi.”

“Có hơi xấu hổ, khi bị gọi là say đắm một người đấy…”

“Nhưng đó là sự thật.”

“Đ-Đúng, nhưng…”

Sau đó, Saki và tôi tiếp tục hàn thuyên chuyện tình cảm đến tận đêm khuya.

Sáng hôm sau.

Tôi thức dậy khi ánh nắng ban mai chiếu qua khe hở trên rèm cửa.

“Hmm….buồn ngủ quá….”

Cơ thể tôi dường như vẫn chưa muốn dậy, vì thế nên tôi vẫn không thể ra khỏi giường.

Thực ra, đêm qua, khi tôi chuẩn bị đi ngủ sau cuộc trò chuyện với Saki, lời nói của cậu ấy chợt hiện lên trong đầu tôi.

“Vậy thì thế này thì sao? Nếu người đến làm việc nhà cũng là bạn cùng lớp giống Otsuki-kun, cậu ấy cũng có kỹ năng nấu nướng lẫn dọn dẹp, thái độ cũng điềm tính nữa, Ayaka…có thích cậu ta không?”

Cậu hỏi này khiến tôi không tài nào ngủ được.

Khả năng tôi sẽ yêu một người khác ngoài Haruto-kun.

Nếu người nhân viên hôm đó không phải là Haruto-kun…

Khi nghĩ về điều đó, tôi không sao ngủ được.

“Fua~….chắc mình, nên quay lại ngủ thôi….”

Khi đang nghĩ như thế, Saki bắt đầu cự quậy trên tấm futon.

"Hửm?... Are?"

Saki ngồi dậy và nhìn quanh phòng tôi, nửa tỉnh nửa mê.

"Chào buổi sáng Saki"

“….Chào buổi sáng Ayaka? ….Aa, mình đã ở lại nhà cậu hôm qua.”

Dường như tình hình hiện giờ và ý thức cô đã trở lại, Saki duỗi người ra.

“Fuuu~! Fui~tớ tỉnh rồi~”

“Cậu ngủ ngon chứ?”

“Tất nhiên, nệm futon của người giàu rất mềm mại và cực kỳ thoải mái luôn.”

Saki nửa đùa nửa thật nói và giơ ngón cái lên với tôi.

“Chiếc futon đó cũng đắt tiền mà. Saki dậy luôn chưa?”

“Ừm, tớ tỉnh hẳn rồi. Ayaka thì sao?”

“Tớ vẫn còn chút buồn ngủ, nhưng vì hơi đói nên tớ nghĩ sẽ dậy luôn.”

Sau khi rửa mặt và đánh răng trong bồn rửa với Saki, tôi đi đến phòng khách.

Ở đó, Mẹ đã dậy rồi, bà vừa ngồi vào bàn vừa uống trà sữa và nhìn vào máy tính.

“Ara, Saki-chan và Ayaka, chào buổi sáng.”

"Chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng, mẹ."

“Hai đứa đã đói chưa.”

Mẹ hỏi trong khi đứng dậy khỏi ghế.

“Vâng, con đói rồi. Saki thì sao?”

“Con cũng đói quá chừng luôn.”

Mẹ mỉm cười khi Saki xoa bụng.

“Mẹ hiểu rồi. Bữa sáng sẽ xong nhanh thôi, hai con ngồi đợi nhá.”

“Con cảm ơn! Đây sẽ là một bữa sáng tuyệt vời!”

Saki cảm ơn mẹ và ngồi vào bàn ăn.

Tôi ngồi xuống cạnh Saki và nhìn mẹ đang đứng trong bếp.

“Mẹ ơi, hôm nay ăn đồ Nhật à?”

"Đúng thế, Saki-chan, con muốn ăn cơm? Hay muốn bánh mì?"

“Dạ không, cơm ngon hơn. Cảm ơn Ikue-mama nhìu.”

Mẹ nghe Saki trả lời và lập tức bắt tay vào làm bữa sáng.

Chỉ trong vòng vài phút, các món ăn kèm bữa sáng lần lượt được bày lên bàn.

Saki có vẻ ngạc nhiên khi thấy bữa sáng được dọn ra thần tốc như thức ăn nhanh.

Biểu cảm đó có chút hài hước, làm tôi cười khúc khích.

“Ể? Ể? Chẳng phải cô làm hơi nhanh sao? Làm nhiều như vậy chỉ trong thời gian ngắn? Thể loại kĩ năng tiết kiệm thời gian gì đây?”

Trên bàn bao gồm rau luộc với củ cải và cà rốt, Chikuzenni, cá thu nướng. Và, cơm kèm theo súp miso. (Chikuzenni: Món thịt gà nấu với khoai sọ, cà rốt)

Saki có vẻ ngạc nhiên trước vô số món ăn kèm được bày ra cho bữa sáng.

“Cái này…lẽ nào tất cả đều được làm trước ư?”

Khi Saki hỏi điều đó, mẹ mỉm cười trả lời: "Đúng vậy đó."

“Thật ra đây là món mà Otsuki-kun làm khi còn trong ca. Để để phòng trường hợp cô bận vào buổi sáng đó. Nhờ vậy mà nó dễ dàng và tiết kiệm thời gian hơn.”

“Hê~kỹ năng làm việc nhà của Otsuki-kun thật đáng sợ.”

“Hơn nữa, đồ ăn Haruto-kun nấu rất ngon đó.”

Đồ Haruto-kun nấu chưa bao giờ hết ngon cả.

Tất cả đều rất ngon, và cũng rất nguy hiểm vì có thể khiến tôi ăn không ngừng.

“Vậy, Itadakimasu.”

Saki chắp hai tay lại trước khi duỗi đũa về phía món Chikuzenni.

"Hả!? Ơ? Ngon quá."

Saki mở to mắt rồi đưa đũa sang món khác. Và mỗi lần đưa lên miệng, cậu ấy lại phát ra một tiếng “ngon” nhỏ.

Mỗi khi tài nấu nướng của Haruto-kun được khen ngợi, tôi lại thấy rất vui.

“Đúng chứ? Nó ngon lắm phải không?”

“Ừ, không thể tin được. Ể ể~Điều này khiến tớ có chút ghen tị rồi đấy. Tớ có nên nhờ Otsuki-kun đến giúp việc nhà không nhỉ?”

Lời nói của Saki khiến tôi cảm thấy lo lắng.

“Haruto-kun là của tớ….ý không phải, nhà tớ có hợp đồng định kỳ với cậu ấy, nên nếu cậu muốn yêu cầu làm việc nhà, sao không nhờ nhân viên khác ấy?”

“A! Thật quá đáng khi cậu cứ giữ những món ngon như này làm của riêng đó.”

“K-không có quá đáng mà! Cậu ấy ký hợp đồng với nhà tớ hẳn hoi.”

Khi chúng tôi đang tranh cãi về việc có quá đáng hay không, mẹ mỉm cười và mang món trứng hấp tới.

"Saki-chan. Otsuki-kun cũng làm món này cho cô đó. ngon lắm đấy, con hãy thử đi."

“Itadakimasu!”

Saki ngay lập tức ăn món trứng hấp vừa được đem đến.

Vừa múc một thìa cho vào miệng, biểu cảm cô liền thay đổi.

“Cổ họng thì dịu đi, vị đậm của trứng kết hợp vị nhẹ của nước dùng…Nè, Ayaka. Cho mình mượn Otsuki-kun chỉ chút thôi….”

“Không! Nhất quyết không!”

Tôi ngắt lời Saki giữa chừng.

Haruto-kun không chỉ là một phần không thể thiếu của gia đình Toujou mà còn của tôi nữa!

Tôi hoàn toàn không có quyền quyết định nơi cậu ấy làm thêm, nhưng tôi vẫn muốn Haruto-kun tiếp tục làm việc riêng cho gia đình mình.

Món ăn của cậu ấy hấp dẫn đến mức tôi cảm thấy phải chiếm hữu nó.

__________________________________________________________________________________

Quyết tâm của Ayaka dành cho Haruto: Em sẽ không để Haruto-kun làm việc nhà cho ai cả!