Ông nào nói đi học 1 ngày là lộ đâu =)))))
tốn cả chục chương của tui ấy chứ :v
------------------------------------------
Nỗi phiền muộn của Toujou Ayaka ⑦
Giờ nghỉ sau tiết thứ ba.
Tôi thay quần áo thể dục tại phòng thay đồ để chuẩn bị cho tiết học thể dục.
"Trời vẫn nóng mà phải học thể dục ngoài trời thì chán quá."
Saki đang thay áo bên cạnh tôi, vừa luồn tay vào ống tay áo vừa phàn nàn với vẻ chán nản.
"Đúng đó. Lẽ ra nên dời thời gian tổ chức hội thể thao sang lúc khác để tránh sốc nhiệt chứ."
Tôi đồng tình với lời của Saki khi đang cởi áo sơ mi đồng phục.
"Thời buổi này, nếu có ai ngất xỉu vì sốc nhiệt thì chắc sẽ thành tin hot toàn quốc luôn đấy... Mà này, Ayaka?"
"Hử?"
"Cậu... lại “phát triển” nữa phải không?"
"Hả?"
Ban đầu, tôi không hiểu Saki đang nói gì, nhưng rồi khi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, tôi chợt hiểu ra.
"Ừ~Ừm... tớ không biết nữa?"
Tôi cúi xuống nhìn và nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
"Cậu nới tớ mới để ý, đồ lót tớ mua trước đây có cảm giác hơi chật..."
"Sao chỉ mỗi chỗ đó lại phát triển vậy? Nếu phát triển thì những chỗ khác cũng phải phát triển theo chứ. Đúng là bất công mà."
"Dù cậu có nói thế thì..."
Đây không phải là thứ tôi có thể kiểm soát, nó tự nhiên mà phát triển thôi.
Với tôi, nếu chỗ này mà lớn thêm nữa thì sẽ làm giảm đi lựa chọn về trang phục, thật bất tiện.
Việc bị hạn chế về việc nên mặc gì trước mặt Haruto, với tôi bây giờ là một vấn đề lớn.
Trước mặt anh ấy, tôi luôn muốn mình luôn trông dễ thương nhất.
Ngoài ra, tôi còn lo lắng về ánh mắt của những cậu con trai khác.
Nếu có thể thu hút ánh nhìn của Haruto thì không sao, nhưng ánh mắt của những người khác lại khiến tôi khá sợ.
Nói mới nhớ, không biết Haruto nghĩ sao nhỉ?
Anh ấy thích nó lớn hay nhỏ ta?
Hay là lần sau mình thử hỏi ảnh xem ha?
N-Nhưng mà, hỏi thế nào đây trời? Mình nên dẫn dắt câu chuyện một cách khéo léo chăng?
Khi tôi còn đang nghĩ về Haruto, Saki nhìn tôi với nụ cười tinh quái.
"Ayaka, cậu đang nghĩ về cậu ấy đúng chứ?"
"Hả? Ừm... ừ."
"Cậu đang tưởng tượng xem cậu ấy thích kiểu nào phải chứ?"
"Ư... ừm..."
Saki đoán trúng phóc làm tôi cảm thấy ngượng ngùng.
"Chẳng lẽ cậu phát triển nhanh thế là nhờ vào sức mạnh của tình yêu với cậu ấy à? Đồ Riajuu!"
"Khoan, Saki!? Iyaa, đừng... n-nhột quá!"
Saki đột nhiên nhào tới tấn công tôi.
Khi tôi đang cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay ma quái của cậu ấy, bỗng có một giọng nói vang lên từ phía sau.
"A-Ano... Toujou-san. Mình có chuyện muốn nói với cậu..."
"Ể? À, ừm, có chuyện gì vậy?"
Tôi đẩy tay Saki ra khỏi ngực mình rồi quay lại nhìn.
Trước mắt tôi là một người bạn cùng lớp với vẻ ngại ngùng.
Tên cô ấy là Terasawa-san.
Bình thường, vì chúng tôi thuộc hai nhóm bạn khác nhau nên chỉ chào hỏi xã giao khi chạm mặt.
Terasawa-san với vẻ ngoài có chút rụt rè, vừa xoắn nhẹ mái tóc ngang vai của mình vừa dè dặt mở lời.
“Ano… mình có chuyện muốn hỏi cậu, Toujou-san…”
Nói đến đây, Terasawa-san ngập ngừng rồi liếc nhìn Saki với vẻ ngại ngùng. Hiểu ý, Saki liền lùi lại một chút rồi nói: “Tớ sẽ ra sân trước.”
Saki giơ một tay lên chào rồi rời khỏi phòng thay đồ, còn Terasawa-san khẽ cúi đầu chào.
“Vậy, cậu muốn hỏi gì mình sao?” tôi hỏi khi đã mặc xong áo thun.
“Eto, thực ra là… thứ Bảy tuần trước tớ đã vô tình thấy…”
Nói đến đây, cô ấy rút điện thoại từ túi ra rồi ngập ngừng đưa màn hình cho tôi xem. Ngay khoảnh khắc đó, đầu tôi như trống rỗng.
Trên màn hình của Terasawa-san là bức ảnh chụp trong tàu điện. Hình ảnh này được chụp từ cửa sổ ngăn giữa các toa, một đôi tình nhân đang thân mật ở chính giữa khung hình.
Người bạn gái đang hạnh phúc tựa đầu lên vai cậu bạn trai, ôm lấy cánh tay của anh ấy.
Terasawa-san ngần ngại mở lời:
“Xin lỗi nhé, mình biết chụp lén là không đúng, nhưng… khi nhìn thấy cảnh này, mình không thể không bận tâm…”
Cô ấy liếc nhìn bức ảnh một lần nữa rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy chắc chắn.
“Đây… là Otsuki-kun và Toujou-san, đúng không?”
Trong bức ảnh, hai người yêu nhau trông thật hạnh phúc. Đó chính là tôi và Haruto trên đường về nhà sau buổi hẹn hò ở thủy cung.
“À, cái… cái này, là… ừm…”
Tôi lúng túng không biết phải nói gì khi bất ngờ bị chất vấn. Đầu óc tôi bỗng hiện lên ký ức từ quá khứ.
— Đừng có cướp người tao thích!
Đó là câu nói của một người bạn thân khi tôi còn học cấp hai. Sự kiện đó đã khiến tôi dần xa lánh các mối quan hệ tình cảm yêu đương.
Liệu chuyện giống như vậy có lặp lại lần nữa không? Nghĩ đến đó, ngực tôi bỗng thắt lại, tim đập nhanh một cách khó chịu.
“Này… cậu và Otsuki-kun… có phải đang hẹn hò không? Người mà cậu từng nói thích… có phải là Otsuki-kun không?”
“Cái đó… chuyện đó…”
Tôi không thể thốt nên lời.
Suy nghĩ của tôi trở nên rối bời.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi chỉ biết im lặng nhìn Terasawa-san, không thể đưa ra bất kỳ lời biện hộ nào. Cô ấy nhìn tôi chờ đợi câu trả lời, ánh mắt đó càng khiến ký ức trong tôi rõ ràng hơn.
Khi tôi không thể nghĩ ra điều gì, tôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng thay đồ như để tìm cách thoát khỏi tình huống này.
“Mình… mình phải ra sân rồi! Nếu không sẽ trễ mất!”
“Á! Toujou-san!”
Tiếng gọi của Terasawa-san vang lên sau lưng, nhưng tôi không quay lại mà chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, bước nhanh hơn về phía sân thể dục. Khi tôi gần đến cửa ra khỏi tòa nhà, tôi đã gặp lại Saki.
“Cậu ra sớm nhỉ… mà này, Ayaka, sắc mặt cậu không tốt chút nào đâu?”
“… Mình ổn mà.”
Saki đã thay giày ngoài trời, nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Có chuyện gì với Terasawa-san à?”
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy quan tâm. Tôi thực sự muốn kể ngay với Saki, nhưng xung quanh còn nhiều học sinh khác, nếu nói ra lúc này sẽ bị nghe thấy mất. Vì vậy, tôi cố gượng cười và lắc đầu.
“Không, không có gì hết. Mà hôm nay mình có bài chạy cự ly trung bình nhỉ? Mình không thích chạy vòng quanh sân đâu, cảnh vật chẳng có gì thay đổi cả.”
“… Ừ, nhưng tớ thích chạy nên không thấy khó chịu lắm.”
Saki có vẻ hơi nghi ngờ khi tôi cố đổi chủ đề, nhưng rồi cậu ấy cũng theo dòng câu chuyện. Tôi thầm biết ơn vì sự cảm thông đó của cậu ấy và cố gắng tiếp tục trò chuyện vu vơ để giữ bình tĩnh.
Trong tiết học thể dục, sau khi khởi động, cả lớp bắt đầu bài tập chạy quanh sân. Khi có hiệu lệnh thì tất cả cùng xuất phát, mỗi người một tốc độ riêng.
Saki vốn chạy rất nhanh, nhanh chóng bỏ xa mọi người, còn tôi, vì hơi thở vẫn chưa ổn định, nhanh chóng thấy mệt và chậm lại.
Tôi bị bỏ lại phía sau, chạy một mình. Từ phía trước, tôi thấy Terasawa-san giảm tốc độ và tiến lại gần. Tôi cố gắng tăng tốc để tránh cậu ấy, nhưng hơi thở dồn dập khiến đôi chân không thể theo ý, và rồi Terasawa-san chạy song song với tôi.
“... Này, Toujou-san. Về chuyện lúc nãy…”
“Ha… ha… không, không được… ha… đây là… giờ học, không được nói… chuyện riêng…”
Tôi cố gắng thốt ra vài lời giữa những hơi thở gấp. Nhưng Terasawa-san, không để tôi lẩn tránh, nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Làm ơn, Toujou-san. Mình thật sự muốn biết về mối quan hệ của hai người!”
Trong ánh mắt khẩn thiết của cậu ấy, tôi cảm nhận được điều gì đó chẳng lành.
“… T-Tại… sao?”
Giữa những hơi thở nặng nề, tôi dè dặt hỏi. Terasawa-san vừa chạy vừa cúi xuống rồi dường như đang gom hết can đảm, cổ nhìn thẳng vào tôi và nói.
“Mình thích cậu ấy. Mình… thích Otsuki-kun.”
“Cái gì?!”
Nghe những lời đó, ký ức quá khứ lại ùa về, sống động hơn bao giờ hết.
Linh cảm xấu của tôi đã đúng… Những suy nghĩ đó lập tức khiến đầu óc tôi trống rỗng, hình ảnh của một người bạn cũ từ thời trung học hiện lên trước mắt. Đôi mắt đầy giận dữ, ngập tràn thù hận, rồi những lời buộc tội phẫn nộ.
Hình ảnh của người bạn ấy hòa lẫn với gương mặt của Terasawa-san. Những gì đã xảy ra trước đây… lại lặp lại lần nữa.
Ngay khi suy nghĩ đó lướt qua, cơ thể tôi đột nhiên cứng lại, chân tôi vấp ngã.
“Kyaa!”
“T-Toujou-san! Cậu có sao không?!”
Terasawa-san hoảng hốt dừng lại khi thấy tôi ngã. Tôi cố đứng dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy đau nhói ở chân phải và lại ngã xuống.
“Đừng cố đứng dậy, cậu sẽ làm mọi chuyện tệ hơn đấy!”
Terasawa-san lo lắng nói khi chạy đến bên tôi.
“N-Nhưng…” Tôi cố gắng đứng lên một lần nữa, nhưng bị cổ ngăn lại.
Trong khi chúng tôi loay hoay, đám đông bắt đầu nhận ra tôi đã ngã và không thể đứng dậy, mọi người bắt đầu xì xào.
M-Mình phải đứng dậy ngay…!
Giữa lúc tôi đang bối rối, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía khu vực con trai đang luyện tập.
“AYAKA!!”
Tôi nhìn về hướng giọng nói ấy và thấy Haruto đang chạy nhanh về phía mình. Cậu ấy quỳ xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nâng chân phải của tôi lên để xem xét.
“… Chân em sưng lên rồi, có lẽ là trật khớp.”
Nói xong, Haruto liền vòng một tay ra sau lưng tôi, tay kia luồn xuống dưới đầu gối và dễ dàng nhấc tôi lên trong tư thế bế công chúa. Cả sân thể dục ngay lập tức xôn xao.
“H-Haruto?!”
“Đừng cử động, nếu không vết thương sẽ nặng thêm.”
“À… ưm…”
Trước ánh mắt nghiêm túc của Haruto, tôi không thể làm gì ngoài việc ngoan ngoãn gật đầu. Tim tôi bỗng đập thình thịch.
“Sensei, cô ấy bị thương, em sẽ đưa cô ấy đến phòng y tế.”
“À, đ-được rồi. Nhờ em, Otsuki.”
Sensei hơi bất ngờ nhưng lập tức gật đầu đồng ý. Dù thông thường, việc đưa học sinh bị thương đến phòng y tế là nhiệm vụ của ban thể dục, nhưng với thành tích luôn đứng đầu và cách cư xử tốt của Haruto, cậu ấy nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ thầy cô.
Vì thế, không ai phản đối khi Haruto, dù không phải là thành viên của ban thể dục, đích thân đưa tôi đến phòng y tế.
“Vậy, đi nào.”
Haruto nói với tôi khi anh bắt đầu bước đi, không hề bận tâm đến sự chú ý từ mọi người. Đúng lúc đó, Terasawa-san gọi anh lại.
“A-Ano… Otsuki-kun…”
“Xin lỗi, Terasawa-san. Bây giờ tớ phải đưa Ayaka đến phòng y tế. Chúng ta nói chuyện sau được không?”
“À… ừ. Xin lỗi cậu…”
Terasawa-san cúi đầu, nhường đường cho Haruto. Anh ấy nói "Xin lỗi" rồi tiếp tục bế tôi, không để tâm đến những ánh mắt tò mò, bình thản tiến về phía phòng y tế.
-------------------------------------------
Nỗi phiền muộn của Ayaka: Mou, lộ hết trơn cả rồi...........nhỉ