Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 109

Enjoy!

----------------------------------------------

Bữa tối náo nhiệt

Haruto đã xếp hành lý của mình trong phòng của Ryouta, rồi chơi với cậu nhóc trong phòng khách cho đến khi bữa tối được chuẩn bị xong.

Dạo gần đây, Ryouta dường như rất thích trò đấu kiếm nên Haruto đang đối mặt với Ryouta với một thanh kiếm đồ chơi trong tay.

"Nào Ryouta-kun, hãy đấu một cách đàng hoàng nào."

"Fufufu, onii-chan nè. Em ấy nhé, là một người sử dụng phái Niten Ichi đó?"

Với nụ cười đáng yêu nhưng đầy kiêu ngạo, Ryouta giơ cao hai thanh kiếm đồ chơi mà thằng bé đang cầm trong tay.

Haruto không nhịn được cười khi nghe Ryouta nhắc đến một trường phái kiếm thuật nổi tiếng với việc sử dụng hai thanh kiếm mà không rõ cậu nhóc đã học ở đâu.

"Ryouta-kun, em thích Miyamoto Musashi à?"

"⁇ Miyamoto Musashi? Ai vậy?"

Ryota nghiêng đầu thắc mắc trước câu hỏi của Haruto. Cảm thấy bí ẩn khi cậu nhóc biết về phái Niten Ichi nhưng lại không biết Miyamoto Musashi.

Thoáng thấy điều kỳ lạ từ một đứa trẻ mẫu giáo, Haruto cũng nghiêng đầu trước câu hỏi không có câu trả lời này. Trong khi đó, Ryouta lần nữa giơ cao hai thanh kiếm và mạnh mẽ nói với Haruto.

“Onii-chan! Phái Niten Ichi là mạnh nhất đó!"

"Vậy à, nếu Ryouta-kun là người sử dụng phái Niten Ichi, thì anh sẽ trở thành người sử dụng phái Ganryu (Nham Lưu)."

Haruto nói vậy rồi giơ cao thanh kiếm đồ chơi với động tác phô trương.

"Ganryu? Là cái gì?"

"Đó là trường phái kiếm thuật của Sasaki Kojiro."

"Sasaki... em hông biết? Nhưng Ganryu nghe ngầu quá xá, em cũng muốn sử dụng!"

Ryouta nói với đôi mắt sáng lấp lánh, Haruto nở nụ cười không mấy thân thiện.

"Vậy thì, chúng ta sẽ có một trận đấu trên đảo Ganryujima nhé."

"Ừm! Đấu thôi!"

Dù không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng từ ngữ đó lại chạm đến cảm xúc của một cậu bé, khiến Ryouta hừng hực khí thế vung vẩy hai thanh kiếm trong tay.

Ayaka ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mỉm cười gượng gạo và nhắc nhở cậu em trai đang mải mê chơi trò đấu kiếm với Haruto.

"Ryouta, nếu em chơi quá thô bạo thì sẽ bị đau đó."

"Không sao đâu! Vì em là người sử dụng phái Niten Ichi mà!"

"Không, cái đó chị không hiểu được."

Ayaka tỏ vẻ ngạc nhiên trước lời nói của Ryota.

Lúc này, Haruto xen vào để giải thích.

"Sử dụng hai thanh kiếm là niềm đam mê của người đàn ông mà."

"Vậy à? Haruto-kun cũng có ngưỡng mộ những kiếm sĩ thời xưa sao?"

"Cũng có chút."

"Onii-chan, sơ hở!"

Khi Haruto đang trò chuyện với Ayaka, Ryouta không ngần ngại tấn công. Cậu chặn lại, nhưng tiếp tục đỡ những cú chém vô nghĩa từ Ryouta một cách dễ dàng.

Với thị lực nhanh nhạy đã được rèn luyện qua karate, việc Haruto ngăn chặn các đòn tấn công của Ryouta là rất dễ dàng. Tuy nhiên, để cậu nhóc không thấy chán, Haruto quyết định giả vờ nhận đòn tấn công ở một thời điểm thích hợp.

"Grwaa! Anh bị đánh bại rồi."

Haruto hét lên đầy đau đớn và gục ngã sau khi nhận một đòn chém vào vai xuống hông. Với phản ứng thái quá của Haruto, Ryouta giơ cả hai tay lên rồi reo hò.

"Yeah! Em đã đánh bại onii-chan rồi!"

"Ryouta-kun mạnh thật đó nha."

"Fufufun."

Trước lời khen của Haruto, Ryouta nở nụ cười tự hào rạng rỡ.

Đúng lúc đó, Shuichi vừa về nhà đi vào phòng khách.

"Cha về rồi!"

"Cha về rồi đây, Ryouta. Ồ? Con đấu với Haruto-kun à?"

Ryouta chạy về phía cha mình để đón ông. Shuichi cúi xuống để có thể nhìn Ryotua ngang tầm mắt rồi chỉ vào thanh kiếm đồ chơi trong tay cậu nhóc.

"Vâng! Đó là một trận đấu trên đảo Ganryujima đấy cha!"

"Vậy à. Thế ai thắng nào?"

"Con thắng!"

"Vậy thì Ryouta là Miyamoto Musashi rồi."

Shuichi cười rạng rỡ khi nhìn thấy cậu con trai đang cố gắng giải thích một cách nhiệt tình.

"Không phải đâu cha! Con không phải Miyamoto Musashi, con là người sử dụng phái Niten Ichi mà!"

"Ồ, vậy à! Ryouta là kiếm sĩ của thời đại Reiwa rồi."

"Vâng!! Kiếm sĩ thời đại Reiwa!"

Trước lời của cha, Ryouta với khuôn mặt háo hức, cầm chặt hai thanh kiếm và tạo dáng một cách mạnh mẽ. Shuichi nhẹ nhàng xoa đầu con trai mình rồi nhìn về phía Haruto.

"Haruto-kun, cảm ơn con đã chơi với Ryouta."

"Không có gì đâu bác, Ryouta-kun đã rất vui, con cũng vậy nữa."

Nghe câu trả lời của Haruto, Shuichi gật đầu vui vẻ rồi đi vào bếp.

"Cảm ơn bác nhiều vì đã chuẩn bị bữa tối."

Shuichi cúi đầu nói lời cảm ơn với bà của Haruto.

"Không, chính tôi mới là người phải cảm ơn. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm việc như một quản gia."

Bà Kiyoko cũng đáp lại lời cảm ơn một cách trang trọng.

"Bữa tối hôm nay là karaage nhỉ? Trông ngon quá, con rất mong được thưởng thức nó"

Shuuichi nói khi nhìn vào những miếng gà chiên đang được rán, Kiyoko mỉm cười dịu dàng.

"Nó sẽ xong ngay thôi."

"Vâng, con rất mong chờ. Nhân tiện thì Ayaka, mẹ đâu rồi con?"

"Nếu là mẹ, thì bà ấy đang ở trong phòng làm việc đó."

"Vậy à, để cha đi gọi mẹ xuống ăn tối."

Shuuichi bước ra khỏi phòng khách với dáng đi hơi phấn khởi. Ayaka dõi theo hình bóng của ông rồi lên tiếng gọi Ryouta.

"Ryouta, sắp đến giờ ăn tối rồi nên em dọn đồ chơi đi nhé."

"Dạ! Onii-chan, lần sau lại đấu nữa nhé!"

"Được thôi. Lần tới anh sẽ không thua đâu."

"Vì em sử dụng trường phái Niten ichi nên em là vô địch thiên hạ rồi đó?"

Ryouta mỉm cười tự tin chiến thắng, rồi cùng với Haruto dọn đồ chơi.

Sau đó, Shuuichi dẫn Ikue trở lại phòng khách, khi Haruto cùng Ryouta ngồi vào bàn ăn, Kiyoko bắt đầu bày những món ăn đã hoàn thành lên bàn.

"Xin lỗi đã để mọi người đợi. Mời cả nhà thưởng thức."

Trên bàn ăn, ngoài gà chiên, còn có salad đậu phụ và rong biển, món bạch tuộc và dưa leo ngâm dấm, cùng với súp miso.

"Ừm, món nào cũng trông ngon quá."

"Kiyoko-san, cảm ơn bà."

Vợ chồng nhà Toujou cùng nhau cảm ơn Kiyoko.

"Không có gì đâu, mọi người hãy ăn khi còn nóng nhé."

"Vậy thì, mời cả nhà cùng ăn."

Khi Shuuichi chắp tay cầu nguyện, mọi người cũng cùng chắp tay theo và bắt đầu bữa tối.

"Onii-chan, món karaage này có màu hơi khác?"

"Có lẽ là vị của nó khác chăng?"

Haruto trả lời Ryouta, người đang nhìn chằm chằm vào đĩa gà chiên với vẻ thắc mắc.

"Bà ơi, hôm nay món karaage có vị gì vậy?"

"Hôm nay món này được nêm với xì dầu và tỏi, món bên cạnh là muối koji. Món màu vàng nhẹ là vị cà ri, và món màu đỏ là vị mận và lá tía tô."

Kiyoko giải thích từng loại gia vị của món ăn.

"Ryouta, em muốn ăn vị nào trước?"

"Em muốn thử vị cà ri!"

Ngay khi Ryouta trả lời, Haruto mỉm cười và chia một miếng karaage vị cà ri vào đĩa nhỏ của cậu bé. Shuuichi cũng lấy đũa gắp một miếng gà chiên khi nhìn thấy cảnh đó.

"Cha sẽ thử món xì dầu tỏi."

"Món mận và lá tía tô trông có vẻ ngon quá."

Ikue cũng gắp một miếng karaage theo sau Shuuichi. Khi vợ chồng nhà Toujou cắn miếng gà chiên, khuôn mặt họ giãn ra vì hài lòng.

"Ồ! Ngon quá! Mùi xì dầu thơm phức hòa với hương tỏi thật tuyệt vời!"

"Món mận và lá tía tô cũng ngon lắm lun. Thịt rất mọng nước nhưng lại có vị thanh mát."

Vợ chồng nhà Toujou khen ngợi món gà chiên, Kiyoko mỉm cười vui vẻ.

"Hmm, món này... thật sự... làm mình thèm bia quá..."

Shuuichi nhăn nhó nhìn miếng karaage trên tay, như đang đấu tranh với một cơn thèm.

"Nhưng... hôm nay là ngày kiêng rượu... hừm hừm..."

"Anh à, chỉ một ly thôi nhé?"

"Thật sao!?"

Sau khi nghe Ikue nói, khuôn mặt Shuuichi sáng lên rạng rỡ.

Ayaka cười khổ khi nhìn thấy cảnh đó, rồi cắn một miếng gà chiên muối koji. Đôi mắt cô nàng lập tức mở to vì ngạc nhiên.

"Tuyệt vời... Thịt gà mềm thật."

Thấy phản ứng của cô, Haruto vừa chia một miếng gà chiên xì dầu tỏi cho Ryouta vừa mỉm cười.

"Đó là vì thịt gà đã được ướp trong dung dịch muối từ trước. Đúng không bà?"

"Ừ, đúng rồi."

"Dung dịch muối?"

Ayaka nhìn Haruto và bà, trong khi đầu nghiêng nhẹ vì tò mò.

"Dung dịch muối là một hỗn hợp giúp làm mềm và giữ ẩm cho thịt, được làm từ nước, muối và đường. Sau đó, thịt sẽ được ngâm trong dung dịch đó."

"Hê~ vậy ra có cách làm như vậy. Em không biết luôn đó."

Ayaka gật đầu đầy cảm thán khi ăn miếng karaage. Ikue đang thưởng thức món bạch tuộc và dưa leo ngâm dấm, lên tiếng hỏi Haruto.

"À đúng rồi Otsuki-kun, từ giờ cô có thể gọi cháu là Haruto-kun được không?"

Ikue nói với Haruto rằng cô ấy muốn chuyển cách gọi từ "Oosuki-kun" sang "Haruto-kun," với lý do là vì bây giờ có cả Kiyoko ở đây. Shuuichi thì đã chuyển cách gọi từ lâu rồi.

"Dạ, hoàn toàn được ạ."

"Vậy thì từ giờ, mong con giúp đỡ nhé, Haruto-kun."

Ikue mỉm cười vui vẻ. Nhìn Ikue, Haruto bỗng cảm thấy cô giống Ayaka và không thể không quay mặt đi.

"V-Vâng, mong cô giúp đỡ con ạ."

Cậu tưởng tượng cảnh khi Ayaka trường thành, có lẽ cô nàng sẽ giống Ikue, điều đó khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Trong lúc cậu đang nghĩ ngợi, Ikue bật cười vui vẻ.

"Ara ara, Ayaka, ánh mắt trông con đáng sợ quá đấy?"

"L-Làm gì có chuyện đó"

"Thật sao? Nhưng con yên tâm, mẹ chỉ yêu cha con thôi."

"Đ-Đã bảo là không phải mà!"

Ayaka đỏ mặt cãi lại mẹ. Trong khi đó, Ryouta cười tươi với Haruto khi đang ăn miếng karaage vị mận và lá tía tô.

"Vị này ngon quá, onii-chan! Em thích vị này!"

"Vậy à? Để anh lấy thêm cho em nhé?"

"Vâng!!"

Kiyoko mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bữa tối của gia đình Toujou, với sự tham gia của gia đình Otsuki, đã trở nên sôi nổi và rộn ràng hơn bao giờ hết.

Sau khi bữa tối kết thúc, Haruto lại chơi cùng Ryouta, cùng nhau tắm và thư giãn.

Về đêm, khi mọi người đều lên phòng để nghỉ ngơi, Haruto cũng vào phòng Ryouta rồi bắt đầu bày sách vở lên bàn học.

"Mình chỉ có thể cảm ơn gia đình Toujou thôi..."

Ngồi tại bàn, Haruto lẩm bẩm một mình.

Haruto đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và sống cùng với ông bà. Khi cậu lên cấp 2, ông cậu qua đời và cậu chỉ còn sống cùng bà.

Cuộc sống chỉ có hai bà cháu, giờ nghĩ lại, đó là một cuộc sống yên tĩnh.

Khi không có cuộc trò chuyện nào, ngôi nhà chìm trong yên lặng, hoặc chìm trong tiếng tivi vang lên.

Điều đó không phải là điều mà Haruto ghét, cũng không phải là cảm thấy cô đơn. Đó là cuộc sống mà Haruto đã trải qua, đó là điều bình thường của gia đình Otsuki.

Tuy nhiên, khi trải nghiệm cuộc sống như hôm nay, Haruto nhận ra rằng một gia đình náo nhiệt cũng là điều tuyệt vời.

Nó khiến trái tim cậu cảm thấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm.

Haruto cảm thấy ấm áp khi nghĩ về cuộc sống mới tại nhà Toujou, cậu mở sách ra để học.

Sau một thời gian tập trung học, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Vâng, mời vào."

Haruto rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn về phía cửa.

Cửa từ từ mở ra rồi Ayaka ló đầu vào một cách e dè.

"Haruto-kun, anh sắp đi ngủ chưa?"

"Không, anh chưa ngủ đâu."

"Vậy, em có thể ở trong phòng một lát không?"

"Ừ, được chứ."

Haruto trả lời rồi Ayaka mỉm cười vui vẻ bước vào phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

--------------------------------------

P/s: Nghe có mùi :))))))