Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 103

Mời mn thưởng thức

Enjoy!

----------------------------------------

Khi đó chỉ là hiểu lầm thôi

Haruto nhìn quanh các quầy hàng sôi động xếp thành dãy hai bên, sau đó cúi xuống nhìn cánh tay trái của mình.

Từ khi gặp Ayaka, cánh tay của cậu luôn bị cô nàng ôm chặt.

"Ayaka? Chúng ta tách ra một chút nhé?"

"Không được, hiện đang đông người lắm, lỡ lạc mất nhau thì sao?"

Ayaka lập tức bác bỏ ý kiến của Haruto, em càng siết chặt cánh tay cậu hơn rồi thì thầm.

"Hơn nữa...có thể sẽ có mấy đứa con gái khác đến bắt chuyện với anh... như hồi nãy vậy."

"Đó là vì có Tomoya đi cùng anh mà."

Nhìn cô nàng hơi bĩu môi, Haruto mỉm cười nhẹ nhàng và nói.

Ayaka nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó nắm lấy tay trái Haruto bằng tay phải của cô, đan tay vào nhau rồi khẽ nói.

"...Em không muốn rời xa anh."

Em nói như một đứa trẻ đang dỗi.

Haruto thấy hành động trẻ con của Ayaka rất ư là dễ thương, nhưng lại cười gượng khi nghĩ rằng nếu có ai ở trường nhìn thấy cảnh này, dù cho có Tomoya và Saki thì cũng vô phương.

"Dù Tomoya và Aizawa-san đến để ngụy trang, nhưng nếu bị nhìn thấy như này thì sẽ bại lộ ngay lập tức đó. Đúng chứ, Tomoya... ơ?"

Haruto quay lại tìm kiếm sự đồng ý của thằng bạn thân.

Nhưng chẳng có dấu vết của Tomoya và Saki đâu nữa.

Có lẽ họ đã tạo điều kiện để Haruto và Ayaka có không gian riêng. Haruto thầm cảm ơn họ trong lòng vì sự chu đáo này.

"Are? Saki đâu rồi?"

Ayaka quay lại nhìn xung quanh khi nghe Haruto nói.

"Có lẽ họ muốn cho chúng ta không gian riêng."

"Thế sao, sau này phải cảm ơn Saki và Akagi-kun rồi."

"Ừ. Còn một lúc nữa mới đến giờ bắn pháo hoa, nhưng chúng ta di chuyển đến chỗ dễ xem hơn nhé?"

"Ừm. Không đi sớm thì hết chỗ mất."

Vì lễ hội pháo hoa thu hút rất nhiều người, nếu đến gần giờ bắn pháo hoa mới di chuyển thì có khi phải đứng xem.

Haruto và Ayaka nắm tay nhau và bắt đầu di chuyển để giữ chỗ.

Lễ hội pháo hoa được tổ chức tại một bãi sông lớn. Vì thế, nơi xem pháo hoa tốt nhất cũng là khu vực bãi sông gần nơi bắn pháo hoa.

"Dù còn khoảng một tiếng nữa mới đến giờ bắn pháo hoa, nhưng đông người thật."

Ayaka vừa ăn xong kẹo bông, giờ cầm thêm một cốc kem đá bào, cảm thán về số lượng người đã đến để giữ chỗ.

"Mọi người đều nghĩ giống nhau ha. A, đằng kia còn trống, chúng ta đến đó đi."

Haruto nhìn quanh từ trên đê, rồi chỉ vào một khoảng cỏ trống.

Cậu nắm tay Ayaka rồi cùng nhau chậm rãi đi xuống bậc thang từ đê xuống bãi sông, trải tấm bạt picnic nhỏ lấy từ túi xách ra chỗ cỏ trống.

"May mà Shuichi-san cho bọn mình mượn cái này."

Haruto nói khi nhìn vào túi xách, Ayaka cũng gật đầu đồng ý.

"Đúng vậy. Tuy Yukata và jinbei rất dễ thương và tạo không khí lễ hội nhưng lại khó mang đồ. Không có túi các thứ nữa."

Ayaka nói, lắc lư chiếc túi vải họa tiết cá vàng đáng yêu treo ở khuỷu tay, cười khẽ nói "Cái này chỉ đựng vừa điện thoại với mấy món đồ nhỏ thôi."

"Nếu đeo ba lô hay túi lớn thì mất hết cả không khí."

"Chuẩn luôn."

Ayaka khẽ cười, gật đầu đồng ý với Haruto.

"Phải cảm ơn Shuichi-san vì đã cho tụi mình mượn cái túi này."

"Cảm ơn cha."

Hai người trò chuyện, rồi ngồi xuống tấm bạt picnic. Vì tấm bạt khá nhỏ, họ ngồi sát nhau, vai kề vai.

"Còn khá lâu mới bắt đầu."

"Còn bao lâu nữa?"

"Khoảng 30 phút."

Haruto xem giờ trên điện thoại và nói, Ayaka nhẹ nhàng dựa vào cậu rồi nói "Chúng ta có thể thư giãn cho đến lúc đó."

Cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập tình yêu từ Ayaka, Haruto mỉm cười.

"Ayaka, đá bào có ngon không?"

"Ừ, ngon lắm. Anh muốn chơi trò đoán vị hơm?"

Ayaka nhìn vào cốc đá bào trong tay, rồi như nhớ ra điều gì và nhìn Haruto.

"Không cần đâu, màu siro rõ ràng thế kia mà. Vị dâu tây đúng chứ."

Nhìn cốc kem đá bào màu hồng, Haruto cười khẽ.

Ayaka khẽ bỉu môi phản đối "Anh đâu có chắc được?"

"Biết đâu đây là dưa lưới có màu siro dâu tây thì sao?"

"Haha, có cần phải giả bộ thế không chứ?"

Trước lời phản bác miễn cưỡng của cô nàng, Haruto bật cười. Sau đó, cậu nhẹ nhàng ghé sát người vào Ayaka rồi thì thầm.

"Hay là, Ayaka muốn chơi trò đoán vị ngay tại đây?"

"Ơ... ở đây thì hơi..."

Ayaka cúi đầu đỏ bừng cả mặt khi nghe Haruto thì thào bên tai, rồi múc một thìa đá bào và đưa đến gần miệng Haruto.

Cậu ăn một miếng rồi khẳng định.

"Ừm, vị dâu tây."

"Đúng rồi đó. Thưởng anh thêm một miếng nữa."

"N."

Hai người vừa trò chuyện vừa chia nhau ăn đá bào.

Một lát sau, khi đã ăn hết đá bào, cả hai im lặng ngước nhìn bầu trời đêm hoặc nhìn xung quanh. Haruto nhớ lại lần đi xem phim cùng Ayaka trong kỳ nghỉ hè.

Lần đó, hai người gặp nhau sớm hơn dự định và vào rạp chiếu phim từ rất sớm, chờ đến giờ chiếu phim. Lúc đó, cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ và chỉ là sự im lặng khó xử.

Haruto hạ ánh mắt từ bầu trời đêm và nhìn vào khuôn mặt Ayaka ở bên cạnh.

Dù giờ cũng giống như lúc đó, không có gì để làm cho đến khi pháo hoa bắt đầu, cũng không có chuyện gì để nói, nhưng cậu không hề cảm thấy khó xử như lần đi xem phim ấy.

Chỉ cần ở cạnh nhau trong im lặng, cậu đã cảm thấy trái tim mình được lấp đầy và nhiêu đó là đủ. Không cần phải tìm chủ đề để nói hay cố gắng duy trì cuộc trò chuyện.

"Sao vậy, Haruto-kun?"

Nhận ra ánh nhìn của Haruto, Ayaka nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì, anh chỉ nghĩ rằng Ayaka mặc yukata thật đẹp. Lần trước cũng đẹp, nhưng hôm nay em trông còn dễ thương hơn nữa."

"Cảm ơn anh. Haruto-kun mặc jinbei cũng rất hợp đó. Em lại đổ anh lần nữa rồi."

Ayaka mỉm cười rạng rỡ và khen ngợi vẻ ngoài của Haruto.

Cả hai ngồi sát nhau trong im lặng, chờ đợi pháo hoa với cảm giác hạnh phúc.

"Pháo hoa sẽ đẹp lắm ha?"

"Ừ, chắc chắn sẽ rất đẹp."

"Ừm."

Ayaka vui vẻ gật đầu rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Haruto.

"Pháo hoa xem cùng Haruto-kun chắc chắn sẽ rất đẹp."

Em nói một cách đáng yêu.

Haruto nhẹ nhàng vòng tay trái qua lưng Ayaka và ôm em vào lòng.