Khi bắt đầu làm công việc nhà bán thời gian, tôi được gia đình của Idol trường học để ý đến lúc nào không hay

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 101

Enjoy!

-------------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Haruto luôn thức dậy sớm và học bài vào mỗi buổi sáng.

Vì thói quen đó đã thấm vào cơ thể, nên sáng hôm sau ở nhà Toujou, cậu cũng tỉnh dậy vào lúc trời bắt đầu hửng sáng.

Haruto chậm rãi ngồi dậy và khi nhìn sang bên cạnh, cậu thấy Ryouta đang nằm ngủ với tay chân dang rộng ra như chữ X.

"Đúng là Ryouta-kun. Tư thế ngủ siêu thật."

Haruto mỉm cười thì thầm, rồi với lấy tấm chăn nhăn nheo ở chân Ryouta và đắp lên bụng cậu nhóc.

Sau đó, để không làm hỏng khuôn mặt đang ngon giấc của Ryouta, cậu nhẹ nhàng rời khỏi giường, lấy khăn tay và bàn chải đánh răng từ đống hành lý ở góc phòng rồi đi xuống tầng một để đến phòng vệ sinh.

Vẫn còn buồn ngủ, Haruto mơ màng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương khi đánh răng.

Bồn rửa mặt ở nhà Toujou, đúng với tầm vóc của một ngôi biệt thự, được thiết kế rộng rãi với tông màu trắng chủ đạo. Đến mức Haruto cảm thấy khá thanh lịch khi rửa và lau mặt bằng khăn tay mang theo.

Nước lạnh làm cậu tỉnh táo hoàn toàn, Haruto khẽ thở ra một hơi và chỉnh lại diện mạo của mình qua gương. Đúng lúc đó, cậu nhận thấy có vết cặn trắng ở mép gương.

"Ồ, cái này là..."

Haruto tiến lại gần vết cặn đã phát hiện. Sau đó, cậu phát hiện thêm vài vết cặn khác.

"Hừm, cặn nước à? Đã bị tao phát hiện thì bọn mày không còn đường thoát đâu."

Bị cuốn vào tâm trạng kỳ lạ của buổi sáng sớm, Haruto tuyên bố trước những vết cặn mà cậu phát hiện, rồi lấy dụng cụ làm sạch ở dưới bồn rửa.

Trong kỳ nghỉ hè, Haruto đã làm việc nhà tại nhà Toujou, nên cậu đã dần quen thuộc với ngôi nhà này. Chai xịt đang cầm trên tay là dung dịch tẩy rửa tự chế từ giấm do bà truyền dạy mà cậu từng sử dụng khi làm việc nhà.

Xịt dung dịch tự chế lên các vết cặn, đợi một lúc rồi lau sạch bằng khăn. Vì các vết cặn còn nhỏ, nên chỉ cần ngâm dung dịch trong thời gian ngắn, chúng sẽ dễ dàng được loại bỏ.

"Hiệu quả của dung dịch tẩy rửa đặc chế của bà đúng là tuyệt cú mèo."

Dưới buổi sáng yên tĩnh, Haruto mỉm cười đắc ý.

Sau đó, bị cuốn vào hứng thú dọn dẹp, Haruto tiếp tục lau chùi khu vực quanh bồn rửa. Khi cậu nhìn bồn rửa mặt đã sạch bóng với vẻ hài lòng, Haruto bất ngờ nghe tiếng gọi mình từ phía sau.

"Haruto-kun?"

Nghe tiếng gọi, Haruto quay lại thì thấy Ayaka đang đứng đó trong bộ đồ ngủ.

"C-Chào buổi sáng, Ayaka."

"Chào buổi sáng... Anh đang dọn dẹp à?"

"Ừ. Lúc đánh răng, anh thấy có cặn nước trên gương nên nổi hứng dọn dẹp."

Hơi ngượng ngùng, Haruto trả lời. Ayaka nhìn cậu rồi nhìn quanh bồn rửa đã được dọn sạch.

"Không chỉ gương, cả khu vực xung quanh cũng sạch sẽ..."

"À... Anh vừa bật công tắc dọn dẹp của mình ấy mà."

"Fufu, công tắc gì lạ vậy."

Ayaka cười nhẹ, đặt tay lên miệng khi nghe Haruto nói.

Thấy em như vậy, Haruto bất giác bị cuốn hút. Bộ đồ ngủ của Ayaka, thứ cậu hiếm khi thấy, tạo cảm giác vô tư. Thêm vào đó, mái tóc thường ngày gọn gàng của cô, giờ đây lại hơi rối với một vài sợi tóc lộn xộn, làm tăng thêm sự dễ thương. Đôi mắt to tròn, đẹp đẽ, giờ đây nặng trĩu với vẻ mệt mỏi tạo nên một vẻ ngây thơ đáng yêu.

Cảm thấy Ayaka đáng yêu không thể tả, Haruto vô thức thốt lên.

"Ayaka mới dậy trông dễ thương cực."

"Ể?... Hả!?"

Ayaka giật mình mặt đỏ bừng, rồi vội vàng che mặt.

"K-Không! Không được nhìn!"

"Hả? Không được sao?"

"Không được! Tóc em còn rối, mặt cũng chưa rửa nữa!"

"Chính vì lẽ đó, anh mới thấy hấp dẫn mà."

Nghe Haruto nói vậy, Ayaka liếc nhìn cậu qua khe hở giữa hai tay rồi rên rỉ.

"Haruto-kun, xấu xa..."

"Anh không có ý xấu mà."

Nhìn Ayaka mặt đỏ đến tận tai, Haruto cười gượng.

"Anh thực sự thấy dễ thương mà. Suýt nữa thì anh định ôm em luôn rồi."

"...Thật sao?"

Ayaka tuy che mặt, nhưng vẫn nhìn Haruto qua khe hở khiến cậu nở nụ cười.

"Ừ, thật mà."

"...Được rồi. Thế anh có thể ôm em."

"Thật không?"

"Nhưng đừng có nhìn mặt nhé."

"Ừ~m... Tiếc thật."

Dù nói vậy, Haruto nhẹ nhàng tiến lại gần và ôm Ayaka vào lòng. Ayaka che mặt bằng hai tay, sau đó áp mặt vào ngực Haruto để không bị nhìn thấy và vòng tay ôm lưng cậu.

"Nè, cho anh nhìn mặt em chút thôi được không."

"Ư~m, Không được."

Ayaka lắc đầu, mặt vùi vào ngực Haruto. Thấy em kháng cự đáng yêu, Haruto nói với giọng tiếc nuối.

"Vậy sao... Anh không muốn làm điều em không thích, nên sẽ không ép đâu."

Haruto ôm chặt Ayaka thêm một chút.

"Nhưng anh nghĩ, là bạn trai, mong muốn được nhìn thấy bạn gái xinh mình đẹp là điều bình thường."

Nghe thấy lời Haruto, lưng Ayaka khẽ run lên.

"...Bây giờ em không có dễ thương đâu."

"Ayaka chưa bao giờ hết dễ thương cả."

"Vậy, vậy Haruto-kun muốn ngắm em mọi lúc sao?"

"Anh không phủ nhận điều đó."

"M-Mou! Ngốc quá, baka!"

Ayaka dùng tay đánh nhẹ vào lưng Haruto. Cậu chịu đựng những cú đánh không có lực đó cho đến lúc Ayaka ngừng lại.

"...C-Chỉ một chút thôi nhé? Một chút thôi đó."

Ayaka nhấn mạnh, rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Haruto. Cậu mỉm cười dịu dàng nhìn cô ở khoảng cách gần.

"Đáng yêu quá."

Cậu nói ngắn gọn rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, định hôn lên môi em.

Ngay lập tức, Ayaka lại vùi mặt vào ngực Haruto.

"Hết rồi đó!"

"Tiếc quá."

Haruto nói với vẻ không mấy tiếc nuối.

"...Haruto-kun xấu xa..."

Dù nói vậy nhưng miệng Ayaka không thể không nở nụ cười hạnh phúc khi áp mặt vào ngực Haruto.

--------------------------------------------------

Haruto ngâm củ ngưu bàng vào nước để làm món kinpira, rồi bắt đầu gọt vỏ và thái nhỏ cà rốt.

Bên cạnh, Ayaka cho nước dùng từ hộp bảo quản vào nồi.

Nước dùng trong hộp cũng là một trong những món Haruto đã chuẩn bị sẵn khi làm việc nhà.

"Haruto-kun, chúng ta cho gì vào súp miso đây?"

"Ừm, hành tây với đậu hũ chiên thì sao?"

Haruto trả lời khi đang chuẩn bị cà tím.

"Ngon đó. Hành tây và đậu hũ chiên... để xem, đậu hũ chiên thì..."

Ayaka lấy hành tây từ tủ dưới bếp rồi mở tủ lạnh để tìm đậu hũ chiên.

"À, đậu hũ chiên ở trong ngăn đá đó."

"Cái này hả?"

"Đúng rồi, nó đó."

Ayaka lấy ra đậu hũ chiên đã được cắt nhỏ và bảo quản từ tủ đông. Nhờ làm việc nhà, Haruto đã quen thuộc với mọi ngóc ngách trong nhà Toujou.

"Có cần rã đông không?"

"Không cần đâu, cứ cho thẳng vào nồi là được."

"Okay."

Ayaka lo việc nấu súp miso, trong khi Haruto xào kinpira và hâm nóng cà tím đã chuẩn bị sẵn trong lò vi sóng.

Hương thơm của củ ngưu bàng và dầu mè từ chảo xào lan tỏa, khiến Ayaka đang cắt hành tây cũng phải mỉm cười.

"Thơm quá."

"Buổi sáng ăn món Nhật, cảm giác tuyệt thật ha."

Lúc đang trò chuyện vui vẻ thì nhị vị phụ huynh nhà Toujou bước vào.

"Ara! Otsuki-kun làm bữa sáng sao?"

Nhìn Haruto và Ayaka đứng cạnh nhau trong bếp, Ikue ngạc nhiên hỏi.

"Con muốn cảm ơn vì đã cho con ngủ lại. Và con đã dùng chỗ cà tím còn lại trong tủ lạnh."

"Mou Otsuki-kun nè, con không cần phải khách sáo vậy đâu."

Dù nói vậy, nhưng Ikue vẫn cười rất vui vẻ. Shuichi cũng cười tươi nhìn món kinpira mà Haruto đang xào.

"Chào buổi sáng Haruto-kun. Cảm ơn con đã làm bữa sáng!"

"Chào buổi sáng Shuichi-san. Bữa sáng sắp xong rồi, bác ngồi chờ chút nhé."

Haruto mỉm cười nói, rồi lấy cà tím đã hâm nóng từ lò vi sóng ra và cho vào nồi nước dùng mà Ayaka đã chuẩn bị.

Ngay sau đó, Ryouta cũng bước vào phòng khách với vẻ ngái ngủ.

"A, Onii-chan..."

Ryouta khẽ nói khi thấy Haruto trong bếp.

"Anh dậy hồi nào vậy? Em cũng muốn dậy cùng onii-chan mà."

"Xin lỗi nhé. Lần sau anh dậy sẽ gọi em dậy cùng."

Vẻ mặt Ryouta có chút thất vọng khi không thấy Haruto bên cạnh lúc thức dậy. Cậu nhẹ nhàng nói với cậu nhóc.

"Ryouta, bữa sáng sắp xong rồi đó, em đi đánh răng rửa mặt đi." Ayaka nói trong khi múc súp miso ra bát.

"Ayaka này, hôm nay con sẽ đi xem pháo hoa với Otsuki-kun đúng chứ?"

Ikue hỏi khi vừa ngồi xuống bàn ăn.

"Vâng, đúng ạ."

"Con định mặc bộ yukata nào? Yukata của mẹ nhé?"

"Ơ, mẹ cho con mượn ư?"

"Tất nhiên rồi. Con phải trông thật xinh đẹp để nắm giữ trái tim của Otsuki-kun chứ."

"Thì... đúng là vậy nhưng... mẹ đừng nói thẳng ra thế trước mặt anh ấy chứ, con ngại lắm đó."

Ayaka nói, má đỏ bừng và liếc nhìn Haruto.

Ngày lễ hội bị hoãn lại do mưa nên Haruto đã tổ chức một lễ hội nhỏ tại gia, Ayaka đã diện yukata để khoe với cậu. Cô dự định sẽ mặc lại bộ yukata đó cho lễ hội pháo hoa tối nay, nhưng mẹ cô muốn cô mặc một bộ khác để tạo sự mới mẻ.

Ikue cười tươi trước phản ứng đáng yêu của con gái, rồi bất chợt nghĩ ra một ý tưởng, bà vỗ tay.

"Đúng rồi! Otsuki-kun có áo jinbei không?"

"Dạ không, con không có."

"Nếu vậy, con dùng áo jinbei của Shuichi-san nhé?"

Ikue quay sang chồng mình và nụ cười.

"Ồ, ý kiến hay! Haruto-kun chắc sẽ vừa với áo anh vì bọn anh gần như cùng kích cỡ mà."

Shuichi nói rồi vui vẻ đồng ý cho Haruto mượn áo jinbei của mình.

"Thật ạ? Cháu có thể mượn sao?"

"Tất nhiên rồi! Nhưng với một điều kiện." Shuichi nói.

"Vâng, điều kiện gì ạ?"

Haruto nghiêng đầu hỏi.

"Điều kiện là sau khi xem pháo hoa, con phải đưa Ayaka về nhà an toàn."

"Điều kiện chỉ vậy thôi ạ?"

Haruto nghĩ rằng Shuichi sẽ yêu cầu mua đồ ăn vặt từ các quầy hàng, nhưng điều kiện này hoàn toàn hợp lý và là điều cậu dự định làm.

"Ừ, con thề đi?"

"Tất nhiên rồi ạ. Con sẽ đưa Ayaka về nhà an toàn."

Đưa người yêu về nhà an toàn là trách nhiệm của một thằng bạn trai, Haruto nghĩ. Ayaka rất xinh đẹp, nên khi mặc yukata thì lại càng cuốn hút hơn, không biết ai có thể không chú ý đến em.

"Tốt lắm, bác trông cậy ở con"

Shuichi nói với vẻ hào hứng.

"Vâng, con cảm ơn."

Phản ứng của Ikue và Shuichi có vẻ kỳ lạ, nhưng Haruto vẫn cảm ơn và bày bữa sáng lên bàn ăn.