Ngay khi rời khỏi phòng tắm, tôi tìm một cây bút và tờ giấy.
Tôi cần phải tìm ra một con đường để sống sót bởi vì tôi đã trở thành Penelope.
Ở chế độ này, thật sự rất khó để nâng độ hảo cảm của một người, và một khi nó bị tuột xuống mức âm thì tôi sẽ phải chết.
Thậm chí điều đó còn tồi tệ hơn với người con thứ hai của công tước. Độ hảo cảm của anh ta vốn dĩ đã là số âm rồi. Cái chết đang chờ đón tôi nếu nó không sớm tăng lên số dương.
Tôi cần phải sắp xếp lại thông tin về trò chơi.
May mắn thay vị công nương giả mạo này ít nhất có vài thứ cô ấy xứng đáng có được với tư cách là một tiểu thư.
Một kệ sách xa xỉ và một cái bàn trong căn phòng rộng rãi.
Không chút do dự tôi đến đó và ngồi xuống. Tôi nhúng ngòi viết vào lọ mực.
“Đầu tiên là về các nhân vật.”
Có tổng cộng năm nam chính trong toàn bộ trò chơi.
Hai người con của công tước và hoàng thái tử, pháp sư, kị sĩ.
Chế độ khó mở đầu với mức hảo cảm của họ đều là 0% hoặc là số âm không giống với chế độ thường khi mà độ hảo cảm đã là 30% với mỗi người.
Tôi bắt đầu viết mọi thứ mình nhớ xuống tờ giấy trắng.
Đầu tiên, Derrick Eckart.
Anh ta là con trai cả của công tước, theo quy tắc là tiểu công tước của gia đình. Anh ấy là một quý tộc điển hình.
Nhìn chung, anh ta không để ý Penelope cho lắm vì quá bận bịu để chuẩn bị hành trang cho việc kế vị.
Tuy vậy nhưng vẫn cực kì khinh thường và căm ghét Penelope vì đã chiếm mất vị trí của em gái ruột của mình.
Trong trò chơi này Derrick hiếm khi tự tay kết liễu Penelope. Tuy nhiên, anh ta không bao giờ quên trừng phạt cô ấy mỗi khi cô phạm lỗi.
Sau mỗi lần như thế, người chơi sẽ nhận hình phạt (lâm vào tình thế bất lợi) và những phương án lựa chọn sẽ bị hạn chế.
Giống như hôm nay, tôi không thể ra khỏi phòng vì lệnh cấm túc từ ngày hôm qua.
Sao cũng được, tiếp theo là con trai thứ hai của công tước, Reynold Eckart.
Thẳng nhóc này thì, chà, không có gì nhiều để giải thích.
Một chàng trai lập dị tăng động với tính khí nóng nảy, có tính cách thích phê bình và luôn gây sự quấy rầy Penelope về những việc tưởng chừng như bình thường mỗi khi bắt gặp cô ấy.
Vì anh ta là người đã cầm đầu những kẻ lăng mạ Penelope, bản chất bắt nạt Penelope thì không có gì đáng ngạc nhiên nữa. Nhưng bất ngờ thay anh ta lại là người dẫn Penelope đến cái chết bằng những cách dở hơi không lường trước được.
“Giờ mới thấy, hai người này giống với hai thằng anh khốn nạn ở nhà lắm chứ, phải không nhỉ?”
Tôi tặc lưỡi, rà soát lại thông tin về hai người họ mà mình vừa viết xuống.
Hai người này có route dễ chinh phục nhất trong chế độ thường.
Đó là vì họ có ‘tình cảm gia đình’ chứ không phải ‘tình yêu lứa đôi’ dành cho nữ chính do họ là máu mủ ruột thịt.
Vậy mới nói, Penelope không hề có chung dòng máu với họ. Do đó, có khả năng cao là sẽ có một kết thúc khác hơn kết thúc ở chế độ thường.
Tuy nhiên tôi lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó.
Tôi vội vàng ghi dấu ‘X’ to đùng trên tên của họ.
“Không có câu trả lời. Hai người này không có hy vọng.”
Thêm vào đó, độ hảo cảm của Reynold bắt đầu từ số âm.
Thậm chí không phải là số không, mà là âm.
Tại sao lại là số âm.
Đây là những gì nhà sản sản xuất đã nói với tôi:
Ngay từ đầu đã không có một tia hi vọng nào rồi, nên hãy từ bỏ việc có một cái kết hạnh phúc với Reynold đi.
Bên cạnh đó, tôi là người luôn buồn nôn khi nghe từ ‘Oppa‘ , nên tôi quyết định hoàn toàn từ bỏ bọn họ.
“Kế tiếp, hoàng thái tử.”
Callisto Regulus.
Tất cả các thông tin tôi có về hắn ta đều từ chế độ thường.
Hoàng thái tử, người xem nhẹ cuộc sống của mình vì những sự kiện không may thời thơ ấu, đã gặp được nữ chính tựa như thiên thần, cô cứu rỗi trái tim của hắn trước khi hắn trừng phạt kẻ phản diện Penelope.
Đó là một sự thực thi công lý nhưng từ góc nhìn của Penelope, hoàng thái tử chẳng khác gì thần chết.
Hắn ta là kẻ giết Penelope nhiều nhất ở chế độ khó.
Tôi nhấn nút chơi lại ở route của hắn nhiều đến nỗi tôi không thể nhớ những gì xảy ra trong toàn bộ trò chơi.
“Nhất định không được đến gần tên này.”
Tôi nhớ đến cảnh minh họa mà Callisto đã rất nhiều lần cắt cổ tôi.
Tôi cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.
Gạch chéo. Tôi gạch thật nhiều dấu ‘X’ lên tên của tên thái tử.
Tôi nhanh chóng tiếp tục với người tiếp theo.
Đó là Vinter Verdandi. Anh ta là pháp sư và cũng là hầu tước.
Để che giấu việc mình là một pháp sư, anh ta làm việc dưới danh nghĩa một hầu tước.
Anh ấy trao đổi thông tin và các đồ vật huyền bí, nhờ vậy thế mà anh ta mới có thể khám phá ra được rằng nữ chính là con gái thất lạc của công tước.
Sau đó, anh ta thu thập được thông tin kẻ phản diện đang có mưu đồ ác ý. Hoặc anh ta cảnh báo nữ chính hoặc là tự ra tay giải quyết mối nguy hiểm từ trong trứng nước.
Bên cạnh đó, anh ta cũng là nhân vật hữu ích nhất trong việc khôi phục danh dự và ánh hào quang của nữ chính.
Anh ấy ta có thể thi triển những phép thuật lãng mạn ở chế độ thường, là người đàn ông ngọt ngào luôn âm thầm giúp đỡ nữ chính.
Nhưng tôi lại không rõ anh ta là người như thế nào ở chế độ khó.
Tôi đã quá bận rộn với việc có thể chết nhiều lần bởi hoàng thái tử và hai anh em đó, thậm chí trước cả khi có thể bắt đầu route của Vinter.
Dù sao đi nữa, anh ấy có khả năng và hi vọng cao hơn ba con chuột nhắt trước đó nên hiện tại tôi quyết định để đấy.
Cuối cùng là Eclipse.
Kị sĩ của gia đình công tước, anh ta là một thường dân.
Một đêm khi Công tước đi vào thị trấn, thì tình cờ gặp được Esclipse nổi bật về kiếm thuật, đã mua anh ta với giá cao rồi mang về làm kị sĩ tập sự.
Sau đó, anh ấy trở thành bậc thầy kiếm thuật trẻ tuổi và được phong tước quý tộc. Anh ta chiến thắng được danh hiệu ‘thiếu niên điển trai’.
Eclipse là nhân vật đáng mong đợi nhất để có một cái kết, trong số năm nam chính kia.
Cho đến phút cuối cùng, anh ta là người duy nhất thương hại Penelope.
Penelope là chủ nhân cuối cùng mà anh ta phục vụ, tôi nghĩ đó là lí do tại sao anh ta là người duy nhất, ít ra ngăn cản Penelope bắt nạt nữ chính.
Mặc dù tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở chế độ khó này…..
“Haaaa….. Không có gì giúp ích cho mình hết ở thời điểm này cả.”
Tôi thở dài, nhìn vào danh sách vừa hoàn thành.
Tôi không biết gì nhiều về chế độ khó vì mọi thứ ở chế độ này như khoá chặt lại với tôi.
Thậm chí nếu tôi có kiến thức về nó đi chăng nữa, thì tôi cũng không biết nó có hữu ích hay không, vì chẳng hiểu được cách hoạt động của hệ thống trò chơi này trong đời thực khác biệt ra sao.
Nhưng có một thứ tôi biết chắc, rằng mình sẽ chết nếu độ hảo cảm của một nam chính tuột xuống số âm và có thời gian giới hạn để đạt được một cái kết.
Đó là vào lễ trưởng thành của Penelope.
Tôi cần phải hoàn thành ít nhất một route của một trong số những mục tiêu chinh phục trước khi đến ngày đó.
Bởi vì trong trò chơi, đó là ngày mà nữ chính đánh dấu sự xuất hiện của cô ấy.
‘Penelope thật đáng thương.’
Cô ấy mất mọi thứ khi đứa con gái thật của công tước quay về vào ngày trưởng thành của cô.
Đó là sự kiện khởi đầu của chế độ thường.
Nếu tôi không thành đôi với một nam chính, thì tôi gần như sẽ phải chết bởi một trong số họ thậm chí khi bản thân không cư xử như một nhân vật phản diện.
Dĩ nhiên cũng không thể chắc rằng tôi sẽ không chết trước khi sự kiện đó bắt đầu.
“……..Tôi không thể chết.”
Tôi nghiến răng nghĩ về tương lai đau thương của mình.
Đúng vậy. Tôi không thể chết.
Tôi vừa thoát khỏi căn nhà tệ hại đó. Tôi không thể chết chỉ vì một trò chơi như thế này được.
“Tôi sẽ không chết bằng bất cứ giá nào.”
Tiết học buổi sáng tại trường đang đợi tôi.
Tôi sẽ sống và trở về nơi mình thuộc về.
Tôi đã quyết định, thay vì không biết phải làm gì, thì tôi nên cho rằng tô sẽ sống.
Sau đó. Cốc cốc-
Tôi nghe tiếng gõ cửa hai lần. Trước khi tôi kịp giấu tờ giấy với thông tin được tôi viết xuống, cánh cửa đột ngột mở ra.
“Thưa tiểu thư.”
Người đàn ông hiện ra trước mắt tôi là quản gia với mái tóc bạc trắng.
“Ngài công tước yêu cầu cô đến diện kiến”
Tôi biết ông ta không thể nhìn thấy những gì tôi viết xuống tờ giấy, nhưng tôi cảm thấy khó chịu vì cái thái độ thô lỗ đó.
Có một người quản lý khi tôi sống ở căn nhà đó.
Ông ta dường như không thích tôi, nhưng ông ta cũng không mở cửa như cách người quản gia này làm.
Hơn nữa, thế giới này không dựa trên chế độ dân chủ mà là theo chế độ chuyên chế.
Tôi đang quyết định không biết nên giải quyết việc này như thế nào.
Nhưng trước khi tôi định làm gì, một khung trắng xuất hiện trước mắt tôi.
1. (Ném đồ vật trong phòng) “Sao ông dám vào phòng mà chưa được sự cho phép của ta hả? Muốn chết sao ông già?!”
2. Nếu ông ta có gì muốn nói thì lệnh cho ông ta tự mình đến đây.
3. (Lườm ông ta 5 giây, sau đó đứng dậy) “Được thôi.”
‘A~’
Tôi lại quên mất nó lần nữa. Tình trạng của tôi hiện tại không cho phép tôi tức giận với những thứ này theo ý mình được…
Nhưng tôi không muốn hành xử như cách ba phương án lựa chọn đó ép tôi làm.
Một cách bực bội, tôi suy nghĩ trong khi chọn phương án thứ ba.
Độ hảo cảm hay thế nào đi nữa, tôi phải làm gì đó với cái khung phương án lựa chọn này.
“………Được thôi”
Thật may là công tước cho gọi tôi ở thời điểm này.
Trước khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi giấu đi tờ giấy mà tôi đã lên kế hoạch sâu trong ngăn tủ.
Rồi theo quản gia ra khỏi phòng.
Tôi chỉ nhìn thấy dinh thự này qua một vài bức ảnh minh họa, vì thế tôi nắm lấy cơ hội này để quan sát toàn cảnh bên trong thật kĩ.
Nó khổng lồ hệt như những tòa lâu đài mà bạn chỉ có thể nhìn thấy được trên những thước phim, cái mà chiếu về những tòa lâu đài ở châu Âu.
Phòng của Penelope ở tầng thứ hai.
Trong dinh thự khá bận rộn. Tôi thấy khá nhiều người hầu khi đi dọc các đại sảnh.
Ánh mắt của những người hầu khi tôi đi qua, có vẻ không tử tế cho lắm.
Tuy nhiên tôi làm ngơ mà không có tí phiền lòng nào.
Những cái lườm này không làm tôi bận tâm cho lắm bởi vì tôi đã phải nhận chúng quá nhiều trước khi tôi đến đây.
Quản gia dẫn tôi xuống dưới tầng trệt và sớm đi đến một cánh cửa trang hoàng.
Dường như đó là văn phòng của công tước.
Cốc cốc cốc.
“Thưa công tước, tôi đã hộ tống tiểu thư đến rồi đây.”
“Vào đi”
Cạch. Quản gia mở cửa ra.
Tôi bước vào căn phòng với một chút lo lắng.
Dân chủ: công dân bỏ phiếu cho những người có quyền lực đối với họ. Chuyên chế: Nhà nước nắm quyền hầu như mọi khía cạnh trong xã hội. Trong thời kì phong kiến phương Tây, cấp bậc phân từ cao xuống thấp tương ứng với quyền lực, đứng đầu là Hoàng đế -> Công tước -> Hầu tước -> Bá tước -> Tử tước -> Nam tước -> Hiệp sĩ -> thường dân -> nô lệ.