Kenshi o Mezashite Nyūgaku Shitanoni Mahō Tekisei 9999 Nandesukedo!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 2. - Chương 51 – Đi tìm danh tính của quả trứng desu

Chương 51 – Đi tìm danh tính của quả trứng desu

Đó là một pháo đài nhỏ bỏ hoang.

Nó đã được xây dựng cách đây hàng trăm năm và chẳng ai biết nó được xây vì mục đích gì nữa.

Nó nằm cách xa những tuyến đường, và vô số quái vật sống ở khu rừng xung quanh nó nên chẳng có ai đến gần nó cả.

Nó là một pháo đài bị quên lãng.

Tuy nhiên, chính vì lẽ như vậy.

Với những kẻ không muốn bị người khác tìm ra, chẳng có nơi nào tuyệt vời hơn nó cả.

Trước đây, nơi đó là một ổ goblin.

Tuy nhiên, lũ goblin đã bị lũ cướp đuổi đi.

Tên của băng cướp đó là Màn đêm Xám.

Bọn chúng là băng cướp khét tiếng thường hoành hành khắp Vương quốc Falleon.

Pháo đài đó, nó đã bị biến thành căn cứ của Màn đêm Xám.

Sâu thẳm trong pháo đài, bọn chúng thảo luận những âm mưu của chúng chỉ dưới ánh đèn cầy.

Những thứ như “chúng ta nên tấn công đoàn thương nhân nào tiếp theo đây”.

Những thứ như “hãy chiếm cả một ngôi làng nào”.

Những thứ như “hãy nhắm vào đoàn xe chở đá quý từ mỏ nào”.

Sáu thành viên đã tụ họp đang suy tính về “công việc” tiếp theo của bọn chúng, sử dụng những thông tin mà bọn chúng đã thu thập được.

Điểm chung giữa chúng là bọn chúng đều mong muốn nó không phải là một công việc đơn giản.

Chúng không muốn kiếm chác chỉ bởi việc tấn công các đoàn xe và lấy đồ từ họ.

Chúng thậm chí còn rơi vào mức độ cướp bóc.

Không có gì tồi tệ hơn cái đó nữa cả.

Nếu có, thì kiếm tiền liên tục cũng chả ích gì.

Chúng muốn hốt một vố thật lớn và ăn tiêu sa đọa, rồi khi cần chết thì chúng sẽ chết.

“Với những kẻ như chúng ta, công việc nào là công việc phù hợp nhất?” bọn chúng nghĩ.

「Nhân tiện, có vẻ như Haku cũng sắp ngủm củ tỏi rồi.」

Một thành viên lẩm bẩm.

Nghe thế, năm người còn lại liền tập trung vào hắn.

「Thông tin đó có chính xác không?」

「Ờ. Tao đã tự mình kiểm tra, đóng giả làm một thương gia để đến làng của lũ người thú và đã tận mắt chứng kiến. Quả trứng của Haku được đặt trang trọng ở giữa làng. Chắc chắn là vậy.」

「…Haku đẻ trứng khi nó gần chết, tạo ra một bản sao của chính nó. Nếu đó là trứng Haku, tao không thể tưởng tượng được nó sẽ đáng giá thế nào đâu.」

「Không chỉ quả trứng đâu. Xác của Haku bán cũng được giá cao lắm đấy. Nó đáng giá đến mức chúng ta có giết sạch lũ người thú cũng đáng đấy.」

Bọn chúng liếm môi bởi nó có vẻ là một vụ lớn sau một thời gian dài.

Người thú có năng lực thể chất cao nhưng chỉ có thế.

Nếu chúng hành động cẩn thận, giết hết bọn họ cũng chẳng có gì khó khăn.

Và mặc dù Haku rất mạnh, nhưng sẽ có cách bởi vì nó sắp chết rồi mà.

Còn về quả trứng thì, chẳng cần phải bàn nữa.

「Quyết định thế nhé. Mục tiêu tiếp theo của chúng ta là xác Haku và quả trứng của nó. Nếu bọn người thú cản đường thì, giết hết bọn chúng cũng chẳng sao… à không, chỉ giết đàn ông thôi. Chúng ta sẽ bắt lũ đàn bà, tận hưởng chúng rồi bán. Rất nhiều tên biến thái muốn có nô lệ là người thú mà.」

Tên cầm rìu có vẻ là đầu sỏ kết luận và cười nham hiểm.

✦✧✦✧

Lúc này vẫn còn là kì nghỉ hè.

Rất nhiều học sinh đã trở về nhà, đi thám hiểm, hoặc tận hưởng kì nghỉ dài ngày này theo cách riêng của họ.

Và cả giảo viên hướng dẫn cũng vậy.

Họ đã được giải thoát khỏi những ngày phải chăm sóc các học sinh và đến thăm Hội Mạo hiểm giả sau một thời gian dài, nhận nhiệm vụ, đi thật xa trong một party được tạo nên bởi các giảng viên, và khám phá các hầm ngục. Họ cũng dành kì nghỉ hè của mình theo cách của họ.

Đồng thời, hiệu trưởng, Đại Pháp sư, cũng tập hợp các giảng viên của Khoa Phép thuật và tổ chức một buổi cắm trại một tuần tập trung vào việc tăng sức mạnh.

Lí do của nó là『Phấn đấu để cung cấp cho các học sinh mới đầy tài năng một nền giáo dục toàn diện.』

Tuy nhiên, thực tế là, Đại Pháp sư đã nổi giận trước sự vô dụng mà các giảng viên đã thể hiện trong giải đấu trong trường mới được tổ chức gần đây, vậy nên nó là 『Trại huấn luyện để nâng cao chí khí của họ』.

Họ được đưa đến một quần đảo không người thuộc quyền sở hữu của Đại Pháp sư. Họ bị buộc phải chiến đấu với những quái vật tinh linh mạnh hơn nhiều so với những con rồng và bị Đại Pháp sư truy đuổi trong suốt ba ngày ba đêm trong khi bị chọc từ phía sau. Đó là một tuần địa ngục.

Tuy nhiên, nhờ thế mà, các giảng viên của Khoa Phép thuật đã trở nên mạnh hơn. Chắc vậy.

Ít nhất thì, Emilia nghĩ vậy.

Tuy nhiên, đó đúng thật là những ngày khó khăn nên sau khi được thả, các giảng viên không thể đứng vững được nữa.

Tất cả bọn họ đều trở về nhà và không ra khỏi giường trong suốt mấy ngày.

Vậy nên thật tốt là họ đã có thể khôi phục sức khỏe trước khi kì nghỉ hè kết thúc.

「Chỉ còn một tuần nữa là kì nghỉ hè kết thúc. Mình phải dành nó để làm gì đây ta?」

Emilia đột nhiên thì thầm trong khi chống cằm.

Mặc dù lúc này là kì nghỉ hè, nhưng nếu để các phòng trang thiết bị trống không thì sẽ không được, vậy nên mọi người thống nhất rằng, các giảng viên sẽ trực trường theo ca.

Hôm nay là phiên trực của Emilia và cô sẽ tự do sau khi nó kết thúc.

Trường Mạo hiểm giả Gydorea này cũng có câu lạc bộ điền kinh và câu lạc bộ nghệ thuật, vậy nên các giảng viên là cố vấn cho những câu lạc bộ đó cũng rất bận rộn trong kì nghỉ hè, nhưng thật may với Emilia là, cô không phải đảm nhiệm việc sinh hoạt câu lạc bộ.

Cô có thể trở về khi cô còn hoạt động như một mạo hiểm giả, và cô có thể chỉ đơn giản là đi chơi mà thôi.

Và, Emilia vẫn chỉ mới 23 tuổi.

Cô muốn được yêu hay gì đó.

『Không biết có chàng trai nào tốt ngoài đó không…』

Và khi cô đang mãi suy nghĩ về việc đó, *KonKonKon*, cửa phòng trang thiết bị kêu lên một cách đều đặn.

『Đừng nói là, một hoàng tử…!』

Emilia đang có những suy nghĩ mơ hồ mà bình thường cô không có.

Tuy nhiên, nhìn thấy người xuất hiện sau tiếng gõ cửa, cô liền trở về với thực tại.

「Năm nhất Khoa Phép thuật, Laura Edmonds desu!」

Cô bé với giọng nói dễ thương tự giới thiệu.

Cô bé không ai khác là một học sinh của Emilia.

「Ơ… Laura-san sao… haa~…」

「Sao cô lại thở dài sau khi thấy mặt em như vậy chứ?!」

「À, không, cô xin lỗi. Không phải là lỗi của Laura-san đâu.」

Đâu phải là cô có thể nói rằng cô đang có những ảo tưởng về hoàng tử định mệnh của đời cô, nên cô chỉ có thể tránh câu hỏi đó.

「Muu~」, Laura phồng má với biểu cảm giận dỗi những cô bé không đào sâu thêm nữa.

Và từ phía sau Laura, Charlotte và Anna cũng xuất hiện.

Đó là bộ ba cô gái như thường lệ.

「Thấy em như vậy, có vẻ như việc thương thuyết với Otou-san đã tốt đẹp rồi nhỉ, Laura-san.」

「Vâng! Nhờ mọi người, em sẽ không phải thôi học!」

Laura trả lời với một nụ cười.

Thật sự rất dễ thương.

Nghe thấy rằng cô bé sẽ không phải thôi học, Emilia cũng thấy vui.

「Fufufu, có em đi cùng mà, chuyện đương nhiên thôi desu wa.」

「Em đã trở thành đệ tử của Otou-san. Đó là một khoảng thời gian rất ý nghĩa.」

Cả Charlotte và Anna đều có gương mặt thỏa mãn.

Trên thực tế, nó là một chuyện đáng để ăn mừng. Emilia không hề phản đối gì về việc đó cả.

Tuy nhiên, đứng trước Laura, Charlotte và Anna, những học sinh vừa tài năng vừa ngỗ nghịch, Emilia trở nên lo lắng.

Giờ là kì nghỉ hè.

Emilia muốn tận hưởng nó mà không phải vướng vào bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào.

Thế nên, cô ước rằng những cô gái này sẽ không mang rắc rối đến phòng trang thiết bị.

Tuy nhiên, trong vòng tay của Laura, cô bé đang ôm một vật không xác định và mang rắc rối đến theo đúng nghĩa đen.

「Và đây Emilia-sensei. Bọn em đã nhặt được một quả trứng đang trôi trên sông Mezzel trên đường về. Cô có biết quả trứng này là trứng gì không?」

Laura từ từ đặt quả trứng lên bàn Emilia.

Nó có màu kem nhạt và có sọc xanh. Nó lớn hơn một cái đầu người.

Chỉ nhìn qua, Emilia đã thấy có điềm xấu.

「Trôi trên sống Mezzel sao? Mà nhớ lại thì, cô nghe nói là hôm qua có mưa lớn trên đỉnh núi và mực nước sông đã dâng lên. Nó là một quả trứng trôi từ trên núi xuống đúng không?」

Emilia nhấc quả trứng lên.

Ngay khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một thứ đang động đậy ở bên trong.

「…đừng nói là, nó sắp nở đấy chứ?」

「Em không biết nữa…? Em thật sự không biết, nhưng em nghĩ có lẽ các thầy cô ở trường sẽ biết. May mà có Emilia-sensei ở đây!」

Laura cười hồn nhiên.

Tuy nhiên, Emilia không vui chút nào.

“Sao em lại mang quả trứng đáng ngờ này vào đúng ca trực của cô chứ?” Emilia nghĩ.

Cô thậm chí còn muốn nói với các cô bé hãy lập tức trả nó về chỗ mà họ đã nhặt được nữa.

Tuy nhiên, cũng có khả năng nó là một con quái vật rất hung tợn và sẽ gây rất nhiều thương vong nếu như bị đem vứt đi.

Đúng vậy. Laura, các cô gái, họ có lẽ đã ngăn chặn được một đại thảm kịch.

Emilia không thể đối xử với họ một cách hời hợt được.

「Từ kích thước của nó thì có nói nó là trứng rồng cô cũng tin nữa. Nhưng, một quả trứng rồng không thể có những họa tiết như thế này được. Cũng không phải là cô quên hoàn toàn trứng của những loài phụ chi như Wyvern hay Leviathan, nhưng… cô sẽ nhớ được nó nếu như nó có họa tiết đặc trưng như thế này.」

「Cũng có những thứ mà Emilia-sensei cũng không biết nhỉ.」

Laura thì thầm như thể cô không ngờ đến việc đó.

「Ừm tất nhiên rồi. Không ai biết hết mọi thứ được mà… ahh, nhưng cô biết một người gần như biết hết mọi thứ đấy.」

Và rồi, Charlotte chớp mắt và nghiêng đầu.

「Có một giảng viên theo kiểu học giả trong trường mình sao? Có lẽ là hơi thô lỗ nhưng em hoàn toàn nghĩ rằng tất cả giảng viên trong trường mình đều thiên về chiến đấu cả mà.」

「U~n, thật ra là, đúng là như vậy. Nghĩ kĩ đi, có một sensei ở một đẳng cấp hoàn toàn khác đúng không? Các em quên rồi sao?」

Emilia nói như thể đang đưa ra một câu đố.

Và rồi, các cô gái, Laura, Charlotte và Anna nhìn nhau với biểu cảm kì quặc.

Một biểu cảm giống kiểu như “có một người như vậy sao?”.

Chẳng thể trách được họ.

Bởi đó đâu phải là người đã xuất hiện trước các học sinh đâu, và chỉ có một vài dịp để cô ấy thể hiện sự hiểu biết của mình thôi mà.

Tuy nhiên, con người đó, cô ấy cũng đã tạo ra thiết bị đo mức độ tài năng, soạn ra những quyển sách được dùng trong trường, cô cũng để lại những thành quả về mặt tri thức nữa.

Năng lực chiến đấu của cô ấy quá vượt trội đến nỗi gần như bị lãng quên.

Đại Pháp sư Calrotte Gydorea. Hiệu trưởng của ngôi trường này.

Đó chính là đáp án của câu đố.