Kể từ hôm đó, Khuyên Tai lòe loẹt luôn ngồi gần tôi. Hình như tên thật của cậu ta là Umewaka. Nhưng tôi cứ thích gọi là Khuyên Tai lòe loẹt thôi.
“Hey, hey, Kisshouin-san! Này, bọn cậu ở Zui’ran đều thích chào kiểu ‘Gokigen’yoh’ phải không? Chào tớ kiểu đấy đi! ‘Gokigen’yoh’~”
Phiền phức.
Kể từ ngày hôm sau, tôi đảm bảo mang theo bài tập và sách giáo khoa để đọc trong giờ nghỉ. Hy vọng là nếu trông tôi đủ bận rộn, cậu ta sẽ buông tha tôi.
Tất nhiên, mục tiêu thứ hai của tôi khi đến đây là để kết thêm bạn nhưng chắc chắn sẽ không phải là bọn họ.
Tôi tiếp tục tập trung vào câu hỏi.
“Woooow. Cậu học nghiêm túc thật đấy, Kisshouin-san. Ồ, cậu nhầm chỗ này rồi.”
Tsk!
Ngay sau đó là bữa trưa. Trường luyện thi có một khoảng nghỉ sau mỗi tiết sáng. Hầu như tất cả học sinh đã ra ngoài mua đồ ăn. Tất nhiên Khuyên Tai lòe loẹt và những người bạn của cậu ta cũng ăn ở ngoài.
Còn tôi thì có mang theo bữa trưa làm ở nhà, được chuẩn bị bởi đầu bếp gia đình.
“Whooooaaa! Kisshouin-san, bentou của cậu đến từ một ryoutei hay gì đó à !?”
...Tôi lẽ ra nên đợi họ rời đi rồi mở hộp cơm. Bữa trưa hôm nay là một hộp bentou vuông cân bằng dinh dưỡng.
“Trông ngon thế! Thử miếng được không?”
Này tên đần, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ cho cậu ăn à? Nói cho cậu biết chứ liên quan đến đồ ăn là tôi keo kiệt lắm đấy. Đặc biệt là hôm nay. Tôi thực sự muốn ăn nhiều hơn cơ nhưng vì ăn kiêng, tôi đã cố gắng giảm bớt đồ ăn. Cậu thực sự nghĩ rằng chỗ này đủ cho cả cậu nữa à?
“Umewaka ~ Đã lúc chúng ta phải đi rồi!” Một cô gái với mái tóc ngắn giục.
Nghe chưa? Đến lúc cậu đi rồi đấy.
“Ohh! Bye nha, Kisshouin-san!”
Ừ, ừ, đi đi. Và cũng đừng quay lại nữa.
Tôi ngay lập tức bắt đầu thưởng thức bữa trưa nhỏ ngon lành của mình. Món cá luộc thật tuyệt.
Nhâm nhi cùng với trà gyokuro lạnh mới hoàn hảo làm sao.
(Gyokuro (tiếng Nhật: 玉露, Đá ngọc sương) là một loại trà xanh của Nhật Bản. Nó khác với sencha tiêu chuẩn (một loại trà xanh cổ điển) vì được trồng dưới bóng râm thay vì dưới ánh mặt trời. Gyokuro là một trong những loại sencha đắt nhất hiện có tại Nhật Bản.)
Nhưng dù sao, một khi giờ nghỉ đã kết thúc, tôi lại quay trở lại tập trung vào việc học.
Những ngày ở trường luyện thi của tôi gần như lặp đi lặp lại như vậy.
Cho đến một ngày, tai họa ập đến.
Hoa Tai lòe loẹt đã ăn mất một trong những miếng chakinzushi của tôi!
“Whoooooooooooooa! Siêu ngonnnnnnnnn! Kisshouin-san, đừng bảo gia đình cậu thực sự sở hữu một ryoutei nhé!?”
Chakinzushi ...Những nguyên liệu tươi ngon trộn với cơm dấm, được bọc tinh tế trong một lớp trứng …. quan trọng là tôi chỉ có hai miếng thôi. Chakinzushi của tôi...
“Mm? Sao cậu ngồi yên thế, Kisshouin-san? Cậu sốc quá à? Đừng lo, tớ sẽ đãi cậu bữa trưa như một lời xin lỗi vì vậy hãy đi ăn với chúng tớ nhé?”
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời khỏi ghế, rời khỏi lớp để gọi điện. Anh trai yêu dấu đang bận, vì vậy tôi đã quay số gọi người khác thay thế.
“Mang cho con đồ ăn ngon ngay bây giờ!”
Tôi nhảy lên một chiếc taxi phi nhanh đến địa điểm. Chờ tôi tại trụ sở công ty là ông bố tanuki thay thế đang rất phấn khích.
“Cha rất vui khi con đến thăm đấy. Vào đi, ngồi xuống đi nào!”
“Otou-sama, con chỉ có một tiếng rưỡi. Chúng ta nhanh lên và đi đâu đó ăn thôi!” Tôi đáp trước khi kéo tay ông ấy.
“Ooh! Được rồi!"
Sau khi nhận một số chỉ dẫn nhanh từ thư ký, chúng tôi đi ra hành lang khi tôi va vào người tôi thực sự muốn gặp.
“Ồ, Reika. Sao em lại ở đây?” Onii-sama hỏi.
“Có vẻ như Reika muốn ăn trưa với cha. Con bé đi cả quãng đường đến đây đấy.” cha tôi trả lời một cách tự mãn.
Tôi nhận thấy rằng ông ấy đặc biệt nhấn mạnh chữ “với cha”.
Thật không may cho cha, Otou-sama, con chỉ gọi cha vì thuận tiện thôi. Một cuộc gọi vì đồ ăn, nếu cha không để ý.
Dù gì đi nữa, Onii-sama vẫn tiễn chúng tôi với một nụ cười trên môi. Nhưng lão tanuki thay thế này không ngừng nhấn mạnh với các nhân viên mà chúng tôi gặp rằng tôi là một tay fathercon khủng và nói rằng, “Con gái ta cứ không ngừng yêu cầu ta đi chơi với nó, nên ta sẽ trở về sau bữa trưa.”
Nó cứ như kiểu bị hành quyết công khai vậy đó. Tanuki chết tiệt.
Nhưng dù sao, Otou-sama đã đưa tôi đến một nhà hàng Trung Quốc cao cấp gần đó. Nó là một tòa nhà nhiều tầng, tầm nhìn đẹp, và có phòng riêng nữa, vì vậy nên bạn có thể ăn trong yên tĩnh. Nhờ vào đấy mà nó khá là nổi tiếng.
Tôi đã rất ấn tượng rằng chúng tôi đã đặt được một phòng chờ trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy. Tất cả đều nhờ vào thư ký của Otou-sama.
“Cứ tự nhiên, Reika. Ăn thoải mái đi.”
Vì vậy, đầu tiên tôi bắt đầu với món yêu thích của mình.
Tôm xào ớt,
Ebi Chili (び ち ebi chiri?) Là một món ăn Nhật Bản có nguồn gốc từ ẩm thực Tứ Xuyên theo phong cách Thượng Hải. Nó bao gồm tôm xào trong tương ớt. Nó cũng có một lịch sử ở Nhật Bản.
súp vi cá mập,
Súp vây cá mập (hay súp cá mập vây) là một món súp truyền thống hoặc món hầm của ẩm thực Trung Quốc và ẩm thực Việt Nam được phục vụ trong những dịp đặc biệt như đám cưới và tiệc, hoặc như một món đồ xa xỉ trong văn hóa Trung Quốc.
và cơm hải sản cháy sém.
Guoba là một thành phần thực phẩm của Trung Quốc bao gồm gạo cháy. Guoba cũng được phục vụ trong súp và món hầm và nổi bật trong ẩm thực Tứ Xuyên. Nó được gọi là okoge ở Nhật Bản.
Otou-sama gọi vây cá mập luộc chín và cơm chiên cua Thượng Hải.
Khá xa hoa chỉ cho một bữa trưa đó, Otou-sama.
Cuối cùng, chúng tôi gọi thêm một số món như Dimsum nữa, và nó bắt đầu hơi nhiều quá rồi.
Hôm nay thì đặc biệt. Dù sau thì , ngày mai tôi bị kẹt phải nhịn ăn với Okaa-sama. Cảm giác như tôi đang ăn bữa cuối cùng vậy.
“Trường luyện thi thế nào, Reika?”
“Con đang cố hết sức để học ạ.”
Và tôi cũng nên nhanh lên và ăn hết đống này trước khi giờ học của tôi bắt đầu lại.
Kể ra thì, tôi tự hỏi liệu Otou-sama rời đi đột ngột như vầy thì có vấn đề gì không nhỉ. Khá là đáng quan ngại đó. Và lại lần nữa, mọi người chúng tôi đi qua trông cứ như dân chuyên ‘siêu ưu tú’ vậy, thế đấy.
“Cha có đang làm việc đàng hoàng không đó, Otou-sama?”
“Con đang nói gì vậy, Reika. Tất nhiên là có rồi. Phải không, Sasajima?”
Tình cờ thì, thư ký của cha tôi, Sasajima-san đang ngồi cùng bàn với chúng tôi. Lúc đầu, bác ấy cố gắng từ chối vì đây chỉ là bữa trưa giữa cha và con gái, nhưng chúng tôi đã gọi rất nhiều món và tôi cũng phải đi sớm nữa, vì vậy tôi đã nhờ bác ấy ăn giúp như một ân huệ.
“Đúng vậy. Chủ tịch cực kỳ bận rộn mỗi ngày.”
Tất nhiên là bác sẽ nói vậy, bác là thư ký của ông ấy mà. Và tôi cũng lưu ý rằng, “cực kỳ bận rộn” không nhất thiết phải có nghĩa là “thực sự đã hoàn thành công việc”.
“Con nghe nói rằng bác đã đào tạo anh trai con từ những ngày còn đi học phải không ạ?”
“Đúng. Takateru-san thực sự rất xuất chúng. Cậu ấy hiện đang làm việc với bộ phận bán hàng.”
Ra vậy. Onii-sama thật sự trông rất bận rộn. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có thời gian để nghỉ trưa không.
Chúng tôi tiếp tục nói về Oniisama một lúc nên Otou-sama bắt đầu hờn dỗi rồi. Wow, cha đang thể hiện ra sự trẻ con đó, Otou-sama.
Giờ thì no bụng rồi, tôi cảm ơn Sasajima-san vì đã dành thời gian cho chúng tôi và rời khỏi chỗ ngồi của mình. Otou-sama muốn tôi ở lại lâu hơn một chút nhưng tôi sẽ muộn học mất nếu ở lại lâu hơn.
Nói về điều đó, không phải ông ấy nên vội vã quay lại công ty sao?
Tạm biệt, Otou-sama! Ngay cả khi cha cố gắng dụ dỗ con bằng món tráng miệng, thì cũng không ăn thua đâu!
Tôi chỉ quay lại vừa kịp lúc nên mọi chỗ ngồi gần như đã có chủ. Thành ra tôi lại ngồi vào một trong những chiếc ghế cuối cùng trong góc. Chỗ này ở cách khá xa Bông tai lòe loẹt và đồng bọn nên tôi chả thấy phiền gì. Chỉ có bụng tôi là đang không vui thôi. Tôi đã phải dùng cặp và khăn choàng để che bụng khỏi bị nhìn thấy.
Ngày hôm sau là ngày ăn kiêng cùng Okaa-sama.
Tôi đã tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ phải tập ở mấy võ đường sâu trong núi hay gì đấy nhưng bà lại đưa tôi tới một khách sạn hạng sang thay vào đấy.
Hình như chúng tôi sẽ phải dành hai ngày tắm trong bồn sục (jacuzzi), đi đến mấy beauty salon, đi dạo trong khu vườn nổi tiếng của khách sạn. Nói cách khác là “ăn kiêng có phong cách” .
Mấy người khác phần đông là người quen của Okaa-sama ở lớp thượng lưu. Bà bảo là vì không thể từ chối lời mời nên mới kéo tôi theo. Well thì Okaa-sama hoàn toàn là gầy nên tôi không nghĩ bà cần ăn kiêng lắm.
Chỉ để giữ gìn đời sống cộng đồng mà buộc phải ăn kiêng. Kinh khủng thật.
Sau khi được kiểm tra sức khỏe riêng thì nhân viên khách sạn giải thích cho chúng tôi về lịch trình. Có vẻ họ sẽ cung cấp nước, trà và cháo nhưng chúng tôi được tự do ăn ngoài, và họ cũng có cả hồ bơi và phòng gym nữa.
Phụ nữ đều lập tức chọn đi beauty salon. Tôi cũng đi cùng như người thừa của Okaa-sama. Một người phụ nữ lớn tuổi mũm mĩm mang theo một cô ojou-sama tròn trĩnh. Tên cô gái là Narutomi Akimi và cô 20 tuổi. Chúng tôi là hai thành viên trẻ duy nhất ở đây. Bà Narutomi bảo rằng bà mong chúng tôi sẽ kết thân khi bà giới thiệu chúng tôi với nhau. Akimi-san trốn sau mẹ mình lấp ló đầu bên ngoài.
Wow, khá là nhút nhát cho một người lớn tuổi hơn tôi đấy. Lại đây nào tôi không cắn đâu mà…
Ngay lúc ấy, cô Kaburagi bước vào một cách đầy quyến rũ. Cứ như thể cả căn phòng tràn ngập bởi sự hấp dẫn của cô ấy vậy.
Phải rồi. Hình như chủ của cái khách sạn này là tập đoàn Kaburagi. Có vẻ cô ấy nghe rằng chúng tôi sẽ tham gia nên ghé qua chào một tiếng.
Trong tất cả, một khách sạn Kaburagi…
Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi.
Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra việc mình ở đây cứ như đang lên sóng nói rằng mình cần phải ăn kiêng vậy…
Kaburagi không thể nào được phép biết. Và tôi cũng không muốn Kaburagi Papa bảnh bao ấy biết nữa.
Tôi đoán đây là thứ gọi là trái tim người thiếu nữ.
Sau khi cô Kaburagi kết thúc lời chào của mình thì cô bắt gặp tôi đang trốn, nên cô tiến đến với một nụ cười.
“Reika-san, ta rất vui khi con đến! Nó sẽ là hai ngày khó khăn nhưng cố lên nhé! Ta sẽ cổ vũ cho con!”
“Vâng, cảm ơn cô rất nhiều….”
Xấu hổ. Xấu hổ chết đi được. Cứ như đang thừa nhận rằng tôi mập vậy. Tôi vẫn thuộc vùng thon thả trong phép đo của BMI đấy nhá!
Sau khi cô bảo là sẽ cổ vũ cho tôi thì một số madam khác cũng bắt đầu chú ý tới tôi. Tôi cố chịu đựng với một nụ cười gượng gạo.
Sau đó, cô Kaburagi chào mọi người bằng một nụ cười cuối rồi rời đi như một cơn gió.
Có lẽ cũng đã đến lúc chúng tôi nên kiểm tra chỗ ở của mình rồi.