Vẫn là buổi sáng, khi những chú chim vẫn hót vang báo hiệu bình minh, một xe chở hang chạy ngang qua khu Silver Horn. Tiếng vó ngựa dẫm lên con đường bằng âm thanh khá to, chiếc xe mang theo huy hiệu của vương quốc Arkite hướng thẳng đến Những Tòa Tháp Bạc; nhiều người dân chạy ra xem tại sao mới sáng sớm mà đã thế này.
Nhìn xuyên qua đôi mắt, ánh mặt trời dần đánh thức cô gái trẻ thức dậy từ giấc ngủ sâu.
Sau một lúc, Mira ngồi lên cạnh giường và bắt đầu xếp lại đồ đạc, hít một hơi thở sâu giúp cơ thể tỉnh táo lại. Nhưng việc ấy cũng ko bì được cơn buồn ngủ vẫn đang chiếm lấy cô, đôi mắt cô gái trẻ từ từ nhắm lại khi ngả lưng xuống giường một lần nữa, tâm trí cô lại trôi về xứ sở mộng mơ.
Và rồi, khoảnh khắc cô chìm vào giấc ngủ, nó lại bị ngắt bởi một thứ gì khác. Trong căn phòng ở tầng cao nhất tòa tháp, nơi mà ngay cả những chú chim cũng ko với tới được, một giai điệu nhỏ vang lên, lặp lại rồi lặp lại. Mặc dù không muốn nhưng cô gái trẻ vẫn ko tài nào ngủ được với âm thanh chói tai đó. Trong khi cơn buồn ngủ bắt đầu rời đi, Mira ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trong một căn phòng sang trọng mà cô chưa từng thấy.
“Đây là đâu...?”
Cất lên giọng nói cao vút từ đôi môi mềm mại, mọi sự việc diễn ra hôm qua đột nhiên đổ về lấp đầy tâm trí cô. Tuy vẫn còn bàng hoàng vì giấcngủ, Mira vẫn hiểu được tình hình hiện tại. “À, ra vậy...” là điều duy nhất cô có thể nói.
Vẫn chưa quen với cơ thể mới, Mira trượt đến cạnh giường và ngồi ở đó, hít một hơi sâu. Nhưng, từ vị trí ấy, cô có thể thấy được đôi chân mảnh mai của mình, giờ đã lộ ra bởi chiếc áo choàng. Ánh sáng thoáng qua từ khe hở rèm cửa giống như ánh sáng từ những chiếc đèn sân khấu hào nhoáng, càng tôn lên làn da trắng đến khó tin của cô, Mira đơn giản không cất nên lời.
Mặc dù đỏ mặt như một chàng trai tuổi mới lớn, cô gái trẻ nhìn đôi chân của mình và dung ngón tay để “xác nhận” làn da ấy, đúng như cô nghĩ, một sự kết hợp hài hòa giữa độ linh hoạt và mềm mại, đúng như Mira nghĩ. Và cô cũng tự ý thức được suy nghĩ thoáng qua ngay tại thời điểm đó khi nhìn cơ thể mình, một cảm giác “sung sướng” khó tả.
“…Mà đợi đã, âm thanh đó là gì vậy?”
Với tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo, cô gái liền nhận ra âm thanh khó hiểu nhưng lại nhịp nhàng ấy, bắt đầu từ khi cô vẫn còn ngủ; phát ra liên tục, cô cố lắng nghe và xác định nó.
(*cốc cốc*) (mìnhxàichrome)
Âm thanh khi có người gõ lên cánh cửa, liền sau đó là một giọng nói.Mira xác định được có ít nhất hai người đang nói chuyện, vậy nên cô rời phòng ngủ để kiểm tra xem có gì đang xảy ra không. Ngay khi đóng cánh cửa từ “Phòng riêng”, giọng nói trước đó trở nên rõ rang hơn, và âm thanh kì lạ kia dần dần trở thành những câu nói bên tai Mira.
“Mira-sama, cô ở đó à?Mira-sama.”
“Litalia-sama, cô có chắc là học trò của Dunbalf-sama ở đây không?”
Giọng nói đầu tiên dường như là từ một người phụ nữ lịch sự, giọng còn lại là của một người đàn ông.
“Không có gì nghi ngờ cả. Em ấy giữ Master Key của Tháp Triệu Hồi, sau khi hỏi một hồi, tôi nghe bảo cô gái có mái tóc bạc vào tòa tháp này đêm qua.Có nghĩa là em ấy có thể đã ngủ lại tại đây.”
“Nhưng giữa đêm cô ấy không thể rời đi và đến một quán trọ nào đó sao?”
“Em ấy có Master Key mà, tại sao một bậc thầy lại đi ngủ ở một quán trọ nào đó ?Phòng riêng có mọi thứ cô ấy cần.Hơn nữa tôi đã dọn dẹp mọi thứ mỗi ngày, nên căn phòng sẽ không có gì thay đổi cả.”
Ngay lúc này, một giọng nói khác cất lên từ phía sau cánh cửa, khác với giọng người phụ nữ trường thành, nó giống giọng của một cô gái trẻ hơn. Có tất cả ba người đang ở ngoài căn phòng ấy: một người đàn ông và hai cô gái. Mira thấy giọng cô gái trẻ quen thuộc đến lạ người, nhưng lại không nhớ đó là của ai, vậy nên cô chọn cách mở cửa.
“Trời ạ, thì ra là hai người, Litalia và Miranna.”
Sau khi xác định được những vị khách, Mira lướt qua trong lúc lấy bàn tay dụi mắt, vẫn còn trong tình trạng buồn ngủ. Lúc ấy, mắt cô tình cờ chạm vào người thứ ba; người đàn ông trong quân phục, đứng chờ sau hai người phụ nữ.Hình như trên vai ông ta là huy hiệu của Vương quốc Arkite.
“Và anh là…?”
“Mira-sama! Tại sao cô lại ăn mặc như thế!?”
“Anh!Đi ra chỗ khác mau!”
Ngay lập tức, Litaia đứng đó, bất ngờ bởi sự hiện diện của Mira.Cô lướt đến chỗ cô gái trẻ và che cho cơ thể gần như trần bằng cơ thể của mình, cố gắng che lấy nó khỏi ánh mắt của người đàn ông.
Cô gái mặc bộ đồ hầu gái làm liền tay, mái tóc cột hai bên màu lam phất lên lấp lánh khi cô di chuyển. Ý định của cô là bắt người đàn ông quay mặt đi, khi mà ánh mắt của ông không thể rời được nơi mà Mira đang đứng.Âm thanh vang lên khi mặt ông gần như ôm lấy bức tường với cả thân hình của mình. Đằng sau ông, Litalia đã cầm lấy tay Mira và mang cô về phòng.
“Cô nghĩ mình đang làm gì vậy!?”
Với cánh cửa đã hoàn toàn đóng, Mira bị đưa lên ghế sofa.Cô vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bị đưa vào phòng; cảm thấy bối rối, Mira nhìn lên Litalia và đề nghị một câu trả lời.
“Chị mới là người hỏi câu ấy. Đây có thể là phòng của Pháp sư nhưng em không thể ăn mặc như thế mà ra ngoài được, vẫn có khả năng có người đến thăm mà!”
Trong lúc cảm thấy giận dữ, Litalia mắng Mira về lựa chọn quần áo của cô; Mira nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc, tự hỏi rằng có gì sai với chúng. Ngay lập tức, cô nhận ra tại sao, “Chiếc áo của Celestial” quá “trong suốt” để làm đồ lót, chứ chưa nói đến đồ mặc hàng ngày.
Hơn nữa, Mira giành hầu hết thời gian trong “Phòng riêng” mặc đồ bình thường.Nên bây giờ bộ áo cô chuẩn bị đều chỉ phù hợp cho chiến đấu.Ngay cả “Áo choàng Pháp sư” mà cô mặc hôm qua cũng thế.
So với những bộ áo ấy, bộ cô đang mặc khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.Và cô cũng không có ý định mặc đồ chiến đấu khi ở trong phòng của mình.
“Xin lỗi, nhưng tôi không có đồ mặc cho việc này.”
Cảm thấy mình không thể giải quyết việc này, Mira nói những thứ trong suy nghĩ của mình.
“Ở đây có vài thứ cô có thể dung. Ít nhất là ít hở hang hơn, hoặc em sẽ làm mồi cho bọn “dâm dê” bên ngoài mất.”
Sau khi cảnh báo Mira, Litalia nhặt lấy chiếc áo đỏ đen trên chiếc ghế sofa và choàng qua đầu cô gái trẻ.Mira chật vật một tí nhưng cuối cũng vẫn lọt qua được cổ áo.Cô nhận ra cái áo quá rộng so với cô. Phần dưới cái áo lết dưới đất, và ngón tay cô còn không cho tay ra ngoài áo được.
Nhưng vấn đề lớn nhất là cổ áo, được thiết kế vừa vặn với Dunbalf, giờ lại quá rộng so với Mira.Nó kéo xuống tận phần ngực cô gái trẻ, làm lộ ra phần lớn chỗ đó, khiến nó nguy hiểm hơn cả khi khỏa thân.Tất nhiên, Litalia chú ý đến việc này.
“Nó quá to.”
“Tất nhiên, chiếc áo này làm cho Dunbalf mà.Nó không thể vừa với cơ thể của em đâu.”
Khi nói câu ấy, cô hầu gái lấy chiếc băng cột tóc của mình buộc cổ áo lại. Một dải băng đỏ trang trí phần ngực Mira điểm thêm cho vẻ ngoài của cô bé.
“Nó không hợp gì cả …”
Mira vươn vai tỏ ý khó chịu khi thấy chiếc áo choàng yêu thích của mình mất đi vẻ oai nghiêm của nó vì một dải băng đỏ.
“Mira-sama.Em có thật là học trò của Dunbalf-sama không?”
Người hầu gái hỏi Mira khi vẫn đang dở tay chỉnh sửa lại cổ áo, đôi mắt cô dán chặt vào Mira. Dường như cô đang níu lấy một tia hi vọng bất chợt xuất hiện trước mặt mình.
“Đúng thế, Marianna.Tôi cũng đã nghe khá nhiều về em.”
Cô ấy là người hầu gái có thể hớp hồn bất cứ ai.Mái tóc và cả đôi mắt tựa như những viên sapphire không tì vết, và ra thể chất cô cũng không thua kém Mira.Sau lung cô, đôi cánh bướm nhẹ nhàng đung đưa. Đôi cánh ấy, thay vì sử dụng gió để bay, nó lại sử dụng mana trong tầng khí quyển để bay, một minh chứng cho nguồn gốc Tộc Tiên của cô. Một điểm đặc trưng khác từ tộc Tiên nữa là họ luôn giữ vẻ ngoài của một cô bé loài người, mặc dù đã trưởng thành đi nữa. Và cô gái tiên ấy là trợ lí của không ai khác ngoài Dunbalf, Marianna.
“Em rất mừng …Dunbalf-sama…”
Cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, đôi mắt Marianna bắt đầu rơi lệ, đôi má đỏ hồng bắt đầu thấm những giọt nước mắt. Thấy trợ lí của mình khóc, Mira bối rối, trong lúc không làm chủ được mình, đưa tay lên gò má cô hầu gái.
Tuy nhiên, ngay khi chạm lên mặt Marianna, Mira lại không biết làm thế nào, vu vơ đưa tay xuống cằm cô, cảm nhận được nỗi buồn của người trợ lí khi biết Dunbalf biến mất, làm Mira thấy ngập ngừng khi vuốt lên đôi má, cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối cô.
Bị lay động bởi những giọt nước mắt ấy, cô cân nhắc việc nói ra sự thật, ít nhất là cho Marianna. Nhưng cô từ bỏ ý nghĩ ấy.Nghĩ đến việc giải thích tình trạng hiện tại của mình cho Marianna, cú sốc lớn khi phát hiện được chủ nhân của cô, Dunbalf, đã biến thành một cô gái nhỏ.Với những gì trong đầu, người “học trò” quyết định tiếp tục câu chuyện mà mình đã đặt ra.
Trong quá khứ, Mira chỉ xem Marianna là trợ lí.Nhưng giờ những NPC đã trở thành người thật, và chính những cảm xúc thật đến không ngờ ấy đã động đến Dunbalf, cô gái trẻ không biết mình nên làm gì với cô trợ lí nữa. Điều này là do có hai cảm xúc mâu thuẫn trong cô : một là cảm xúc ích kỉ không muốn bị Marianna từ chối, người đang rất nhớ chủ nhân của mình; cái kia là mong muốn không để người trợ lí của mình lo lắng nữa.
Hiển nhiên, Mira chọn cách ích kỉ, những lời cô thật long muốn nói như bị nuốt vào cổ họng và chỉ còn im lặng. Trong khi thấy thất vọng về điều ấy, cô gái nhìn vào bàn tay giờ đây được giấu trong tay áo, rồi im lặng nhìn khung cảnh trước mặt cô. Để trả lời cảm xúc của Marianna, Litalia nói thầm “đúng thế, mình cũng rất vui nữa” khi đang gạt đi những giọt nước mắt trên má cô bạn của mình.
“Xin lỗi, tôi ổn rồi.”
Ngay khi Marianna xác định được cảm xúc và bình tĩnh lại, âm thanh quen thuộc lại vang lên bên ngoài căn phòng.
“Xin chào?Litalia-sama, Marianna-sama.Các cô đã xong chưa?”
Theo sau đó, giọng nói khan cất lên bởi người đàn ông mặc quân phục, người đã bị Marianna ép vào tường; một lần nữa, lấy lại sự bình tĩnh, ông ta bắt đầu lại nhiệm vụ được giao bởi chính nhà vua.
“Vâng, chúng tôi ra ngay đây.”
Với câu trả lời ấy, Litalia trở về mục đích ban đầu của chuyến viếng thăm này, Mira, người đang vươn vai trên ghế sofa.
“Vậy, anh ta muốn gì? Anh ta đến từ quân đội hoàng gia phải không?”
“Vâng, đúng vậy.Hôm qua sau khi ta gặp nhau, tôi đã báo cáo với vua Solomon và ông ấy muốn gặp ngài ngay lập tức, Mira-sama.Người đàn ông bên ngoài thuộc đội hộ tống mà cấp trên gửi đến đón ngài.”
“Hmm, Solomon… Tôi hiểu rồi…”
Vị vua của Arkite, Solomon.Ông ấy là người bạn thân nhất của Dunbalf, người đã mời Dunbalf đến vương quốc mới thành lập của mình.So với Luminaria, tình bạn của Solomon với Mira bắt đầu sớm hơn nhiều.
Tuy nhiên, cả Litalia lẫn Marianna đều không biết chuyện đó, họ nghĩ thái độ của Mira khi gọi vua Solomon bằng tên như thế là bất kính, khi mà bình thường mọi người đều phải thêm “vua” vào sau.Nhưng họ chỉ nghĩ đó là thái độ nổi loạn đáng yêu của một cô gái trẻ mà thôi, không những thế, họ lại thấy được hình dáng của Dunbalf khi xưa.Trong đầu họ, nó giống như con trẻ bắt chước cha mẹ chúng vậy.Và Mira không hề biết điều này.
“Luminaria-sama cũng đang ở thủ đô, nên tôi tin rằng cô sẽ gặp ngài sau buổi gặp với nhà vua.”
“Ồ, thế thì tốt.Vậy thì chúng ta không nên để họ đợi thêm nữa nhỉ.”
Nếu Solomon thật sự ở đây, ông ta có thể ở trong tình trạng giống với Luminaria: Một người chơi kẹt vào thế giới này. Sau một hồi suy nghĩ, Mira đứng dậy từ chiếc ghế sofa để nhận lời mời, nhưng khi cô đang hướng đến cánh cửa, Mira liền bị chặn bởi hai người hầu gái.
“Dừng lại nào, Mira-sama.”
“Hmpf, gì nữa vậy?”
“Đúng là giờ em đã mặc đồ “đầy đủ”, nhưng cô không thể gặp nhà vua trong tình trạng đó được.”
Điều Litalia muốn nói là phần dưới bộ áo đang lết dưới nhà và tay áo che cả cánh tay Mira. Nói ngắn ngọn là kích cỡ bộ áo vẫn là vấn đề chính.
“Xin hãy đứng yên một lúc, Mira-sama.Tôi sẽ sửa nó ngay thôi.”
Với Mira, đôi mắt của Litalia có một tí nghi ngờ, nhưng cuối cùng, người trợ lí không để cho cô có bất cứ đường thoát nào cả. Trước mắt cô, Litalia đang giúp Marianna, người đang tạo ra một đống dây băng từ không khí, chỉnh lại chiếc áo, kéo tay áo lên và nâng viền áo. Mira vẫn cố gắng chống trả nhưng không tài nào chống lại sự phối hợp nhịp nhàng ấy, và rồi bộ áo oai nghiêm ngày nào giờ được trang trí bằng những dải băng đa dạng.
“Giờ vấn đề duy nhất là đồ lót.”
“Chính xác.”
Xử lí trong phần ngoài của Mira, hai người trợ lí ghi nhớ rằng “Chiếc áo của Celestial” sẽ bị loại, và cân nhắc những sự lựa chọn khác. Khi nghe được những lời đó, Mira cố gắng lảng tránh bằng mọi giá, nhưng lại bị giữ lại như một con búp bê đáng yêu trong tay của hai cô hầu gái, một cảm giác lạnh gáy chảy suốt lưng cô.
Mặc dù bộ áo đang mặc đã che hết những chỗ cần che, nhưng nó cũng chỉ là che thôi, trong tình trạng bây giờ, nó vẫn có thể xem là đang khỏa thân.Cô cũng không nhớ là đã mang bất cứ bộ đồ lót nào từ khi đến thế giới này.Nói ngắn gọn là, Mira đã không mặc pantsu lẫn áo lót.
Và tất nhiên, hai người trợ lí không đời nào để Mira ra ngoài với tình trạng này. Sau khi cân nhắc các sự lựa chọn ấy, Marianna đã quyết định.
“Chị biết đúng một thứ em cần.Đợi một tí nhé, chị sẽ quay lại ngay.”
Vừa ngắt câu, Marianna mở cửa và đi vào phòng tắm. Một lúc sau, cô trở ra với thứ gì đó trong tay. Mặc dù không nhìn rõ đó là gì, nhưng nó giống như một mảnh vải màu trắng. Vì một lí do nào đó, Mira cảm thấy rất quen thuộc.
“Tốt rồi, thứ này sẽ phù hợp với em thôi.Giờ thì, lại đây nào Mira-sama.”
Mặc dù là người được kêu đến, Litalia sử dụng đôi tay của mình, nhấc Mira lên, sau đó, cô gái nhỏ “được” mặc lên bộ áo mà Marianna đem đến, nhận được câu “Xin thứ lỗi” trước đó. Cuối cùng, Mira vẫn không cất nên lời.
Khi cô gái cuối cùng đã có cơ hội nhìn lại bộ áo lót của mình, cô thấy được một thứ như một chiếc quần ngắn, hay còn gọi là “bloomer”, nó là loại đồ lót thường được dùng trong thời trang Gothic Lolita.
“Tại… tại sao lại có thứ này trong phòng tô..err, phòng của thầy tôi…?”
Ý nghĩ đầu tiên Mira nghĩ đến là những lời cô vừa thốt lên.Mặc dù chúng có thật, trang bị đồ lót, nhưng Dunbalf không có hứng thú trong việc thu thập đồ lót phụ nữ.Không những thế, Mira cũng không nhớ là mình có đem thứ đó vào phòng.Cô chỉ có, nhiều nhất, là chiếc khố bảy màu của Dunbalf khi tham dự lễ hội Lội Sông.
“Phòng tắm của ngài Dunbalf khá to nên chị không cưỡng lại được.”
“Qủa nhiên, nó rất đẹp, nhưng…”
“À, nó là của chị.”
“Ohh… đúng thế nhỉ…”
Lúc ấy, Mira mất mọi ý chí để chống lại và chấp nhận số phận trở thành một con búp bê đáng yêu của hai người trợ lí.
Chiếc áo choàng được trang trí với đủ mọi loại dây băng. Viền áo được xếp lại giống như một chiếc váy loe, tay áo cũng được thiết kế cho phù hợp.
Lướt nhìn, Mira cứ ngỡ mình đang thấy một cô gái phép thuật nào đó; nhưng người đã tạo ra điều này, Litaia và Marianna, chỉ gật đầu cười với nhau, thỏa mãn với kết quả.Biểu hiện của cô gái trẻ trái ngược hẳn với hai người trợ lí, thể hiện qua nụ cười không mấy là vui.
“Vậy thì, Mira-sama, chúng ta đi chứ?”
“Đoàn hộ tống đang đợi bên ngoài.”
“Không nếu tôi còn mặc bộ đồ này.”
“Chúng ta không thể để họ đợi được nữa.”
“Cho tôi xin.Các cô là người quyết định làm gì với cái áo của tôi mà.”
“Đó là vì bộ đồ mà cô mặc trước đó.”
“Đúng, nhưng em đâu cần làm hết theo ý bọn chị…”
Không tìm được cách để chống lại hai người này, Mira bỏ cuộc và nhìn lại bộ đồ của mình, chỉ để thở dài như muốn nói nó không hợp với cô tí nào.
“Được rồi, đi thôi.”
Litalia dẫn đường, mở cửa và ngay bên ngoài, người đàn ông mặc quân phục đứng đợi sẵn ở ngoài, đúng như những gì Mira thấy lần đầu gặp.Mặt ông có vẻ hơi đỏ.
Khi cô gái rời Phòng riêng, Marianna xuất hiện đằng sau và nhẹ nhàng đóng cửa.Một mặt, người thằng ông ngạc nhiên bởi sự thay đổi của Mira, bộ váy gắn đầy ruy băng bao quát tầm nhìn của ông; mặt khác, hình ảnh cô gái ấy không mặc gì trừ một làn áo mỏng hiện lên trước mắt khiến ông cảm nhớ cảm giác lúc trước.Là người để ý được điều ấy, Marianna đưa cho người đàn ông một cái lườm trìu mến đến mức nó có thể làm một con rồng phải im lặng.
Người đàn ông đừng ngoài cả khoảng thời gian ấy, giờ có hơi choáng váng với cái nhìn từ Marianna. Ông đặt tay ngang ngực rồi cuối chào. Đó là cách chào đặc trưng của người lính vương quốc Arkite, nhưng ngay lúc ấy, Biểu hiện của Mira trở nên ngang bướng.
Khi Arkite vẫn còn trong những ngày đầu, chuẩn bị chiến cuộc chiến đầu tiên, ai cũng nghĩ họ không thể nào thắng được.Tuy nhiên, giây phúc họ chiến thắng, người chơi vinh dự đã nghĩ đến kiểu chào ấy.Nói cách khác, đó là cách chào được tạo ra từ giây phút ấy.
Tất nhiên, Mira nhận ra kiểu chào ấy, giữa không khí chiến trang, cảnh những người lính chào nhau luôn đáng để lưu tâm.Nhưng giờ, khi nó chỉ là một người, Mira không còn cách nào khác ngoài đưa ra một nụ cười.
“Rất vui được gặp cô.Tôi là Garrett Astol, đội trưởng binh đoàn bộ binh vương quốc Arkite.”
“Và tôi là Mira.”
“Học trò của Dunbalf-sama, Mira-sama phải không?Tôi đến đây để đưa đến lời nhắn của nhà vua.”
Sau câu trả lời cụt ngủn của Mira, Garrett tiếp tục với thái độ không đổi.
“Tôi đã được ra lệnh rằng sẽ đưa cô đến thủ đô, xin cô hãy vui long theo chúng tôi đến yết kiến nhà vua.”
Trong khi nhìn vào mặt người đàn ông, người dường như chẳng mấy để tâm đến việc đang xảy ra, Litalia nói.
“Oh, vậy à?Cảm ơn rất nhiều. Vậy thì, tôi đã chuẩn bị trước một số xe ngựa trước tháp, chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Dứt câu, Biểu hiện nghiêm túc của Garrett hiện rõ lên mặt. Nhưng muốn trốn tránh, anh dẫn Mira ra xe.
“Xin hãy cẩn thận trên đường đi ạ.”
“Mira-sama, nếu có thời gian, em hãy kể cho bọn chị về Dunbalf-sama nhé?”
“À đúng rồi, tất nhiên.Tôi sẽ làm thế trong lần tới trúng ta gặp mặt.”
“Cảm ơn em.Chị sẽ đợi.”
“Tốt, gặp sau nhé.”
Mira vẩy tay chào tạm biệt hai cô trợ lí và bước lên xe, trong tâm trí cô giờ chỉ suy nghĩ về việc làm sau để có một câu chuyện có sức thuyết phục về sự thay đổi diện mạo của Dunbalf.