“Grừ... Hửm?”
Mái tóc ngắn xanh lam gợn sóng khẽ lay động khi Ciel Carnedas từ từ mở mắt ra.
Cái gối mà Isaac tặng cô từ học kỳ một quả đúng là thượng hạng, đến cả những chuyên gia ngủ gật cũng phải công nhận. Bất kể ở đâu, cô chỉ cần gối đầu lên nó là cơ thể liền thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến.
Ciel từ tốn ngồi dậy.
Vì hôm nay diễn ra một bữa tiệc lớn nên cô được các hầu gái của Sảnh Charles diện một chiếc váy xanh xinh xắn.
Song, Ciel vốn chẳng có ý định gây ấn tượng với ai cả hay hòa vào bầu không khí của buổi tiệc. Vì lẽ đó, cô đã chọn cuộn mình trong một chiếc áo khoác dày, coi đó như chăn đắp.
Làn gió thu se lạnh khẽ vuốt mặt cô. Bây giờ đang là nửa đêm.
Đây là đâu? Nơi này có vẻ khá cao...
Cô dụi đôi mắt còn mơ màng, cố lục tìm ký ức trước khi ngủ thiếp đi.
“Đỉnh tháp...”
Đây là đỉnh tháp của Sảnh Palace. Khi bữa tiệc vừa mới bắt đầu, cô đã biến to và cưỡi chú sử ma dơi Zabet của mình để lên đây.
Bốn phía đều có lan can bao quanh giúp che chắn trước những làn gió mùa thu thốc thẳng vào người.
Ciel ngáp dài trong lúc lắng nghe tiếng nhạc như khúc ru vọng ra từ Sảnh Palace.
Giai điệu du dương lại khiến cô cảm thấy buồn ngủ, nhưng có lẽ cũng đến lúc phải tỉnh dậy rồi. Dù gì, cô cũng không thể ngủ ngoài trời cả đêm được.
Ciel nhấc cơ thể mảnh mai lên, phóng tầm mắt ngắm nhìn khung cảnh học viện từ trên lan can.
“...Gì vậy?”
Ở phía tháp đối diện, cô bắt gặp một đôi nam nữ đang uyển chuyển khiêu vũ. Một cô gái với mái tóc tím nhạt và một chàng trai tóc lam bạc.
Ciel khoanh tay tựa lên lan can rồi chống cằm lên đó, đôi mắt lim dim của cô dõi theo màn khiêu vũ của hai người họ. Trong mắt cô, đó quả là một khung cảnh khá lãng mạn.
Thế nhưng... hình dáng của chàng trai kia trông rất quen thuộc.
“...!”
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Chàng trai đang khiêu vũ ấy chính là Isaac, cái tên quái kiệt đã tặng cô cái gối.
Ký ức về buổi kiểm tra cuối kỳ một chợt ùa về tâm trí cô.
Hình ảnh Luce nổi giận và đứng ra bảo vệ Isaac. Thậm chí cả Kaya cũng thế.
Ciel cứ nghĩ nếu Isaac có người yêu thì cô nàng phải là một trong hai người họ.
‘Sao cậu ta lại khiêu vũ với một cô gái lạ mặt vậy?’
Dù biết đây không phải là chuyện của mình, nhưng cảnh tượng Luce cầm dao đuổi theo bỗng hiện ra trong đầu khiến cô bất giác lạnh sống lưng.
Cơn thịnh nộ của Luce trong bài kiểm tra cuối kỳ một đủ để tạo nên một cuộc thảm sát.
‘Khoan, họ đang đi xuống... Cái gì thế kia?’
Sau khi tận hưởng khoảng thời gian ở trên đỉnh tháp, Isaac và cô gái tóc tím nhạt bắt đầu đi xuống.
Cả hai người được các chùm sao rực rỡ sắc màu bao quanh, chậm rãi hạ xuống từ không trung.
Ngay lúc ấy, Ciel mới nhận ra cô gái đi cùng Isaac là ai.
“Ma thuật đó... chẳng lẽ người đó là tiền bối Dorothy Hartnova?”
Danh tiếng của Dorothy tại học viện ai ai cũng đều biết.
Được coi là thiên tài triển vọng nhất lục địa, người ta tin rằng cô sẽ trở thành một Đại Phù Thủy trong vòng mười năm tới.
Không hiểu sao Isaac lại đào hoa đến thế, lúc nào cũng được các cô gái tài sắc vẹn toàn vây quanh.
‘Chắc là 'Gió tầng nào gặp mây tầng đó' thôi nhỉ?’
Bản thân Ciel đã không nhận ra sức mạnh của Isaac ngay từ đầu, bởi vậy cô thừa nhận mình kém cỏi hơn cũng chẳng sai.
Dẫu cô là tam khoa của khoa Ma Thuật thuộc học viện danh giá nhất lục địa, nếu ai cũng ẩn giấu thực lực như Isaac thì thứ hạng ấy còn có nghĩa lý gì nữa.
Ciel cười gượng, ánh mắt dõi theo Isaac và Dorothy.
Một lát sau, cô đã được chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng.
———————❖———————
“Chị tỉnh rượu chưa, tiền bối?”
“Nihihi, cũng tạm tạm.”
Tôi và Dorothy bay xuống đất giữa những vì sao lung linh. Tiếp theo định là sẽ tản bộ quanh khu vườn.
Chúng tôi vừa đáp xuống một nơi vắng vẻ, rồi cùng mỉm cười bẽn lẽn.
“Vậy em đi vệ sinh một chút nhé.”
“Mau quay lại đấy!”
“Vâng!”
Trước khi đi dạo với Dorothy, tôi phải đi giải quyết nỗi buồn cái đã.
Nói xong, tôi liền chạy thẳng đến nhà vệ sinh trong Sảnh Palace rồi thoải mái xả sạch nỗi buồn vào chiếc bồn tiểu bằng đồng.
‘Hạnh phúc quá đi.’
Đây là cảm giác của của một fan thắng đời sao?
Khi còn nhỏ, tôi từng hay tưởng tượng cảnh mình đi chơi cùng thần tượng yêu thích. Vậy ra đậy là cảm giác khi giấc mơ thành sự thật sao?
Chỉ mới khiêu vũ với Dorothy một chút thôi mà tôi đã sướng điên lên rồi.
Có lẽ nó giống cảm giác ngọt ngào khi chơi game trong mùa thi vậy. Trên hành trình gian khổ đả bại Tà Thần, đêm nay được nghỉ ngơi bên cạnh Dorothy đúng là sự giải thoát giành cho tôi.
‘Đã vậy thì phải tận hưởng trọn vẹn mới được.’
Tôi cố nhịn cười khi đang rời khỏi Sảnh Palace.
Đúng vào lúc đó, từ phía sau.
Một bàn tay vươn ra và nắm lấy tay áo tôi.
“Tìm thấy cậu rồi, Isaac.”
Một giọng nói êm dịu như được tạo ra để mê hoặc lòng người vang lên bên tai tôi.
Ngay lập tức, một cơn khoái cảm cùng sự rùng mình chạy dọc khắp người tôi.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái tóc vàng hường đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ấy mặc bộ chiếc váy xanh biếc lộng lẫy, điểm xuyết bằng dây buộc tóc hình bướm morpho và chiếc kẹp hoa xanh lam lấp lánh như đá quý.
“Ủa, Luce?”
Dung mạo rạng rỡ ngay cả bên dưới ánh trăng.
Không ai khác chính là Luce Eltania.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Cấp: 152
Tộc: Nhân
Hệ: Thủy, Lôi
Độ Nguy Hiểm: ??
Tâm Trí: [Muốn dành trọn đêm đêm nay bên cạnh bạn.]
=================================
Tại sao Luce lại ở đây? Chẳng phải cổ đang có buổi gặp mặt với Tháp Ma Thuật sao...?
Quan trọng hơn, thứ khiến tôi chú ý chính là “Độ Nguy Hiểm” của cô nàng.
‘Cái mức độ nguy hiểm quỷ quái gì vậy?’
Bản tính chiếm hữu mãnh liệt của Luce vốn không có gì lạ với tôi cả.
Cơ mà, độ nguy hiểm “??” khá là đáng ngại đấy...
Mức độ nguy hiểm được tính bằng cách nhân chỉ số sức mạnh với sát ý của đối phương.
Vì vậy, nếu họ không có sát ý thì mức độ nguy hiểm luôn bằng không.
Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ. “Khả năng gây hại” cho tôi cũng được đưa vào tiêu chí tính.
Ví dụ như mức độ nguy hiểm trong Kết Thảm Phụ thứ 13 là “?■?”.
Nếu thấy nó là bạn toi đời rồi.
Tóm lại, tôi quyết định ứng xử tự nhiên hết sức có thể.
“Gì vậy trời, thế còn buổi gặp mặt thì sao?”
“Tớ đã kết thúc sớm để đến gặp cậu đấy. Isaac này, từ giờ cậu hãy ở bên cạnh mình đi.”
Luce mỉm cười dịu dàng như mọi khi. Không hổ danh một trong những nhân vật yêu thích của tôi, cô nàng đúng là tuyệt sắc mà.
Cơ mà...
‘Cô ấy kết thúc buổi gặp mặt sớm sao?’
Trong nguyên tác, cô ấy chẳng thèm đến dự tiệc trừ khi người chơi chọn cô ấy làm bạn nhảy.
...Thôi bỏ đi. Lấy cốt truyện gốc ra để lý giải để làm gì nữa. Từ khi trở thành bạn của Luce, tôi không còn đoán được cách hành xử của cô nàng nữa rồi.
Chắc hắn Luce kết thúc sớm vì muốn cùng tôi tận hưởng buổi tiệc.
Chỉ tiếc là tôi hiện đang làm bạn nhảy của Dorothy.
Nếu muốn đi chơi cùng Luce thì hôm nay cũng không thể. Tốt nhất, tôi nên từ chối cổ dứt khoát mới được.
“Xin lỗi cậu nhé, tớ có bạn nhảy rồi. Hôm nay, tụi mình không đi chơi―”
“Tớ không hỏi cậu.”
Tôi ngớ người trước câu trả lời dứt khoát của Luce.
“Kể từ giờ, hãy ở cạnh tớ.”
Thanh âm ngọt ngào của cổ khiến tôi lúng túng.
Trông Luce hơi bất thường.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Muốn độc chiếm bạn để bạn không thể ve vãn với cô gái nào nữa.]
=================================
Tôi bị sốc khi đọc được tâm trí của Luce.
Tôi? Đi tán gái á? Cô ấy lo lắng vớ vẩn gì vậy? Có Dorothy làm bạn nhảy rồi, tôi mắc gì đi làm ba cái trò ấy chứ?
Xin thề, tôi chưa từng đi ve vãn ai cả.
Tuy vậy, Luce vốn là người suy nghĩ rất cẩn trọng. Cô ấy không có vẻ gì là đang mệt mỏi đến mức thần trí rối loạn, cũng chẳng phải say xỉn nữa.
Tôi nhanh chóng vắt óc suy nghĩ. Nếu một lời nói dối có thể biến thành sự thật thì có lẽ...
‘...ký ức bị thay dổi.’
Khi Malrog Đố Kỵ bị tiêu diệt, ký ức của toàn bộ học viên tại Sảnh Atla đều bị thay đổi hết.
Chẳng lẽ đống ký ức đó bị thay thành mấy điều điên rồ về tôi?
Luce chắc chắn đã đi tìm tôi khi đến bữa tiệc, bằng sử ma hoặc tự thân vận động.
Trong lúc tìm, lỡ đâu cô ấy nghe được mấy chuyện về tôi trong Sảnh Atla nhỉ? Nếu vậy thì tôi hiểu phản ứng lúc nãy của Luce là sao rồi.
Tôi khẽ thở dài và thả lỏng nét mặt. Chuyện đã đến nước này rồi thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Quay ngoắt người về phía Luce, tôi bình tĩnh nói.
“Luce, tớ đã nói rồi. Hôm nay, tớ có hẹn với người khác rồi. Cậu biết là tớ không thể thất hứ―”
Rẹt.
“...?”
Nơi cổ tay tôi mà Luce đang nắm lấy, một luồng mana hiện hữu và hóa thành hình một chiếc vòng.
Tựa như vòng tay của cảnh sát, chiếc vòng bao lấy và kết nối cổ tay của tôi với Luce.
Chỉ khi đó, cô nàng mới chịu buông tay áo tôi ra. Hẳn là vì đã chuẩn bị trước cách trói chặt tôi lại.
“Luce... cái gì đây?”
Chẳng cần hỏi cũng thừa biết. Chỉ cần động não tí là nắm được tình hình hiện tại.
Đó là còng tay. Hơn nữa còn là loại vô cùng chất lượng làm từ mana.
Cứ tưởng sau buổi đánh giá săn bắt thì cô ấy sẽ không dùng tới mấy thứ như này nữa, ai ngờ giờ lại lôi ra cái còn lợi hại hơn thế nữa chứ...
‘Mình nhớ trường đâu cho phép mang đồ từ ngoài vào khi còn trong học kỳ đâu?’
Lẽ nào, Luce đã chuẩn bị sẵn từ trước...?
Suy nghĩ đó bất giác khiến tôi rùng mình.
Không ngờ rằng Luce đã chuẩn bị chu đáo để gặp mặt Greung.
“Thế thì hết cách rồi. Mặc dù hơi khó chịu, nhưng mong cậu hãy hiểu cho mình.”
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Không muốn ai khác có được bạn.]
=================================
“Isaac... nhất định phải ở cạnh mình.”
Luce dùng biện pháp mạnh cưỡng chế để tôi không đi “trêu hoa ghẹo nguyệt” á?
Nhìn kiểu gì cũng hơi quá đáng rồi đấy.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cau mày và nghiêm giọng chất vấn cô nàng.
“Cậu mất trí rồi à? Tớ đã bảo nhiều lần rồi. Tớ không thích bị―”
Đúng lúc đó.
「Phong Kiếm (Hệ Phong, ★3)」
Soạt!
‘Lại gì nữa đây?!’
Bỗng nhiên, một lưỡi kiếm gió lục nhạt từ trên trời lao xuống và cắt đứt chiếc còng mana nối giữa tôi và Luce!
Vãi nồi, làm giật cả mình...!
Một luồng mana thâm hậu, chứng tỏ người thi triển là một cao thủ.
Luce kinh ngạc, hai mắt tròn xoe giống hệt tôi.
Vùuuuuuu──
Một cơn gió lục nhạt quét qua dữ dội trong giây lát, cuốn phăng tóc tôi và chiếc váy của Luce.
Ngay sau đó, một cái gì đó đáp xuống từ trên trời và vòng tay qua vai ôm lấy tôi.
Tôi cảm nhận được sự mềm mại ở sau gáy mình.
Chụt.
Theo sau là một cảm giác mềm mại áp lên má cùng với âm thanh ngọt ngào.
“Ngài Isaac sao nỡ bỏ em một mình vậy chứ hở~?”
Chất giọng tự nhiên pha chút nũng nịu.
Cô gái bao bọc bởi cơn gió lục nhạt đã ôm tôi từ phía sau và thì thầm lời vừa rồi.
Khi quay đầu lại, tôi liền bắt gặp một thiếu nữ xinh đẹp đang tựa cằm trên vai, nhìn mình chằm chằm.
Mái tóc lục nhạt và khoác trên mình một chiếc váy lục đậm.
Đôi mắt đỏ máu cùng nụ cười tinh quái.
Chính là Kaya Khát Máu.
=================================
[Kaya Astrea]
―――――――――
Cấp: (140)
Tộc: Nhân
Hệ: Phong, Băng, Mộc, Huyết
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Muốn hôn bạn nồng nhiệt.]
=================================
Và rồi.
Vùuuuuuu───!
“Úi!”
Một luồng gió tràn trề mana ập đến, nâng bổng cả người tôi lên không trung.
Cơ thể tôi lao vút lên trời trong khi bị Kaya ôm ghì từ phía sau.
Hình bóng Luce đang với tay về phía tôi ngày càng nhỏ lại trong tầm mắt.
‘ÔI MẸ ƠI!!’
Tôi sắp chịu hết nổi rồi!!!
“Em nhất định không để ngài Isaac rơi vào tay con ả đó đâu!”
“K-Kaya?!”
Tôi và Kaya khựng lại khi đạt đến độ cao chóng mặt. Cô nàng dùng Phong thuật để nâng cả hai lên, vì vậy tôi cảm giác nó chông chênh hơn Tinh Quang ma thuật của Dorothy.
Sau khi buông tay ra, Kaya bay vòng ra trước mặt và nắm lấy hai bàn tay của tôi.
Ôi trời ơi...
“Lần này em sẽ nói rõ.”
Kaya đỏ mặt và nở một cười tha thiết.
Một bầu không khí lạ lùng bao trùm xung quanh.
‘Ký ức của cô ấy chắc chắn cũng bị thay đổi rồi.’
Tôi không rõ ký ức của cổ đã bị thay đổi như thế nào.
Nhưng mà đến mức khiến Kaya chủ động hôn tôi như này...
Không cần nghe trình bày cũng đoán được ký ức của cô ây đã bị đổi thành cảnh tượng cực kỳ xấu hổ.
Phải nhanh chóng giải thích rõ tình hình mới được.
“Kể từ hôm nay...”
Kaya bỗng nhiên áp sát khuôn mặt trước khi tôi kịp mở lời.
Cô nàng từ từ nhắm mắt lại không chút do dự.
“Em chính là người của ngài Isaac.”
Kaya đưa môi mình lại gần tôi.
Ngay lúc ấy.
「Thủy Áp Pháo (Hệ Thủy, ★5)」
ĐOÀNGGG──!!
Từ chỗ của Luce, một pháp trận xanh biếc rực rỡ bắn ra một phát [Thủy Áp Pháo] về phía chúng tôi!
Ngay lập tức, một hình xăm hoa nở rộ từ cổ lên đến má phải của Kaya.
Hình xăm bông hoa đó chính là biểu tượng mỗi khi cô ấy thi triển Huyết thuật, [Ác Hoa].
Vốn đang định hôn tôi, Kaya Khát Máu bỗng ngừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía [Thủy Áp Pháo].
Tiếp theo đó, một pháp trận lục nhạt hòa quyện với sắc đỏ rực rỡ hiện ra, vẽ nên quỹ đạo nhắm về phía mục tiêu.
Mana bắt đầu đổ dồn vào nó.
「Khúc Ca Sơn Dương (Hệ Phong, ★7)」 + 「Huyết Điệu (Hệ Huyết, ★6)」 = 「Thần Khúc Baphoment (Hệ Phong + Huyết)」
Rúuuuuu────!!!
Cơn cuồng phong lục đỏ dữ dội lao đi và nhanh chóng xé toạc [Thủy Áp Pháo] khiến mana tạo thành nó bắn tung tóe khắp nơi.
Đấy là ma pháp công kích của Luce. Kaya biết rõ bản thân tuyệt đối không thể chặn đứng nó nếu không tung ra ma thuật mạnh hơn.
“Phiền phức chết đi được.”
Giọng nói sắc lạnh của Kaya vang lên.
[Thần Khúc Baphomet] liền biến mất ngay khi triệt tiêu [Thủy Áp Pháo], cứ như đã cạn kiệt năng lượng vậy.
Song, Luce vẫn tiếp tục tung ra hàng loạt đợt [Thủy Áp Pháo] khác.
Đoànggg──!!
Vùuuu!
Kaya lượn vòng trên không, khéo léo né tránh những dòng nước bắn phá.
Tôi nghĩ mình sẽ “đăng xuất” nếu cứ tiếp tục thế này...!
“Mau chạy thôi!”
Kaya bất ngờ nắm lấy tay tôi và lao vút đi!
‘Áaaaa!!!’
Làn gió dữ dội không ngừng táp vào mặt khiến môi và da thịt của tôi rung lên bần bật.
Kaya bỗng quay sang nhìn tôi và mỉm cười rạng rỡ.
Thời gian như thể chậm lại, nụ cười ấy bắt đầu khắc sâu vào tâm trí tôi.
“Ngài Isaac, nếu chúng ta trốn thoát thành công...”
Kaya đặt một ngón tay lên môi, nụ cười mang theo nét quyến rũ trông rất gợi tình.
“Thì ngài muốn làm gì em cũng được. Xin hãy dùng em tùy theo ý của ngài.”
Cô nàng còn bồi thêm câu: “Dù gì em cũng là người của ngài Isaac rồi!” cùng điệu cười khúc khích.
...Không hiểu ký ức của Kaya bị thay đổi thế nào mà giờ cô ấy lại bạo gan thốt ra mấy lời nhạy cảm như vậy. Sau khi chạy trốn thành công, tôi cần giải thích rõ vụ việc về Malrog mới được.
Lúc này, tôi chẳng thể mở miệng ra được vì lực cản của gió quá mạnh.
Tôi tự hỏi làm cách nào mà Kaya vẫn nói chuyện ngon lành trong tình huống này.
[Kyaaaa──!!]
Tiếng rít của loài chim săn mồi bất chợt vang lên.
Một con chim đen khổng lồ được bao quanh bởi những tia sét tím sải cánh bay lên!
‘Móa, cái quái gì thế kia?!’
Luce đang cưỡi trên lưng Lôi Điểu Galia với ánh mắt hình viên đạn, điên cuồng lao nhanh đến chỗ chúng tôi.
“Ối, nguy to rồi...”
Ngay cả Kaya cũng thoáng biến sắc. Có lẽ cô nàng không ngờ rằng Luce lại triệu hồi cả con sử ma có thể hủy diệt cả một quốc gia chỉ vì muốn giành lấy tôi cho bằng được.
Tôi liền cảm nhận được sự rung động trong đầu mình cứ như đang cộng hưởng với sinh vật nào đó. Kaya có vẻ cũng đang trải nghiệm điều tương tự.
Đây chính là... cảm giác trước khi giọng nói của Galia bắt đầu vang lên.
[MAU TRẢ “HẠT GIỐNG” CHÁU TA LẠI ĐÂY!!]
Quả nhiên! Thứ phiền phức nhất chính là con chim chết tiệt kia.