Âm nhạc, thơ ca, toán học, vũ điệu. Tất cả chúng đều là những cách khác nhau để bày tỏ những ý nghĩa. Chúng chỉ là những phương thức khác nhau nhưng đều có thể dùng để giao tiếp. Nếu vậy, chẳng phải quỹ đạo của các hành tinh và ngôi sao cũng là một phần của “bản nhạc” này sao? Chẳng phải Serenade cũng có thể “nói chuyện” với chúng ta sao?
– Tuyển tập “Âm Nhạc Của Các Thiên Thể.” – Quý Bà Solarian.
–––––
Orikan đã tranh luận rất lâu với chính mình sau những lời nói của Vishani.
Nhưng mọi kịch bản logic mà ông ta đưa ra đều dẫn đến cùng một kết luận. Mọi lá số tử vi mà ông tiên đoán đều cho ra cùng một kết quả.
Cô ấy nói đúng. Để mở được lăng mộ, ông ta phải khai phóng tâm trí của mình.
“Được thôi,” Orikan nói. “Anh đã sẵn sàng.”
Và thế là, trong một cách từ từ thận trọng, ông ta khai mở một đường truyền dữ liệu trong hệ thống thần kinh của mình. Nó không chỉ là một đường dẫn tin nhắn thông thường, mà là thứ gì đó dễ tổn thương hơn nhiều.
Ông tắt các giao thức bảo mật ngăn người khác đọc được suy nghĩ của mình, mở rộng luồng dẫn truyền thông tin để cho phép Vishani len lỏi vào tâm trí ông, để cả hai cùng tồn tại trong một cơ thể, và không thể che giấu bất cứ điều gì với nhau.
Orikan chưa bao giờ làm điều này, thậm chí là chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ đồng ý thực hiện nó. Bởi vì việc này cực kỳ nguy hiểm. Mở rộng tâm trí một cách không phòng bị như thế này có thể khiến các Nercon bị lây nhiễm bởi đủ loại bệnh dữ liệu, flayer virus, hay bất kỳ chứng rối loạn tâm thần nào biến họ thành những Destroyers.
Nhưng đây là Vishani tài trí. Cô ấy đã bị phong ấn từ rất lâu trước khi những lời nguyền như vậy ập đến với các Necron. Và cô ấy xuất sắc đến nỗi ý nghĩ về một ý thức cao siêu như vậy cư ngụ trong ma trận thần kinh của ông ta cũng khiến ông rùng mình sung sướng.
Một nhân vật hùng mạnh như thế, một tâm trí có thể thấu hiểu ông ta như thế. Khiến cho việc được chọn để đồng hành với cô ấy trong đại dương tri thức huyền bí, thật sự là một vinh dự lớn nhất trong cuộc đời tồn tại lâu dài của ông ta.
“Hãy bắt đầu đi,” Orikan nói.
Ông ta có thể cảm nhận được một dòng dữ liệu nhẹ nhàng đang tiến vào tâm trí ông, nó giống như một sinh vật đang cố gắng đặt từng bước chân chậm rãi lên mặt hồ đóng băng, không biết liệu lớp vỏ mỏng manh ấy có chịu được sức nặng của mình hay không.
“Đừng sợ,” Orikan nói, không rõ là đang nói với cô ấy hay với chính mình khi ông ta tiếp tục mở rộng đường truyền dữ liệu của mình hơn nữa.
Orikan! Đột nhiên Vishani hét lên.
Tiếng hét vang dội qua đường truyền dữ liệu của Orikan, khổng lồ hơn nhiều so với một tin nhắn biểu đạt thông thường. Nó đâm mạnh vào hệ thống thần king của ông như một vụ nổ nổ tung trong hộp sọ. Khiến ông ta giật mình sợ hãi và vội vàng đóng đường truyền dữ liệu lại.
Nguy hiểm, âm thanh tiếp tục vang lên, dồn dập hơn theo thời gian. Nguy hiểm. Nguy hiểm. Nguy hiểm.
Orikan bật mở con mắt kim loại của mình và lăn sang một bên, nhưng kể cả khi đã phản ứng nhanh nhẹn như vậy, ông ta vẫn có thể cảm nhận được móng vuốt sắc nhọn cào sượt qua xương sườn của mình. Ông tiếp tục dùng tay nắm lấy phần cán dựng đứng của cây quyền trượng Staff of Tomorrow, lợi dụng sự chắc chắn của nó để xoay người trước khi chạm đất trong tư thế phòng thủ.
Thứ đã tấn công ông ta đã biến mất, chạy lui vào bóng tối sâu thẳm của căn phòng.
“Thứ đó là gì?” ông hỏi.
Ông không nhận được câu trả lời từ Vishani. Như thể thứ mà cô ấy chứng kiến đã khiến cô ấy kinh hoàng đến nỗi chạy trốn trở lại vào trong cánh Cổng Vĩnh Hằng.
Nhưng thứ gì có thể làm một thực thể hư ảo hùng mạnh như thế sợ hãi?
Orikan đột ngột bắt gặp một chuyển động ở góc cảm biến ngoại vi và xoay người, sẵn sàng đối mặt với kẻ tấn công. Nhưng rồi ông nhận ra đó chỉ là tấm khăn liệm bằng tơ nhện trôi nổi mà cơ thể ông đang khoác lên. Những vòng xoáy bất thường của mạng nhện phủ lên tầm nhìn của ông ta sau hàng chục năm cơ thể ông ngồi im lặng như chết, nhưng ông không ngu ngốc đến mức rời tay khỏi vũ khí để gạt chúng đi.
Những sợi tơ trôi nổi bay lên trong gió, những dải lụa siêu nhẹ bị xáo động bởi dù chỉ là chuyển động nhỏ nhất của không khí.
Gió, ở một nơi như thế này? Ông ta phát hiện có điều gì đó không đúng.
Orikan đã phát hiện thứ tạo ra những cơn gió này. Một thứ hẳn đã giết chết Orikan nếu ông ta nhận ra muộn hơn dù chỉ một khoảnh khắc lúc trước. Ông ngay lập tức cúi thấp người và xoay về phía nguồn gió, luồng không khí bị xáo động bởi sinh vật đang lao thẳng vào ông.
Orikan không có thời gian để tụ lực cho một đòn đánh, ông ta chỉ kịp đặt cây gậy chắn giữa chính mình và thứ kinh khủng đang lao tới với toàn bộ trọng lượng của nó. Những móng vuốt dày như lưỡi kiếm rạch những vết thương sâu trên chiếc mặt nạ tử thần của ông và xé toạc chiếc vòng vương miện trên đầu. Những xúc tu tỏa ra từ cái miệng nhầy nhụa và hôi thối khi mặt nó áp sát cơ thể ông, luồn vào khoảng trống giữa các xương sườn, trườn tới các hệ thống quan trọng của ông ta để tìm kiếm chất dinh dưỡng.
Thứ đó có hai con mắt đỏ đục như ngọc quý, đang nhìn chằm chằm Orikan từ hốc mắt sâu hoắm. Nó mang toàn bộ sự xấu xí của loài người, cộng thêm những đặc điểm ác mộng của nhiều loài thú. Một bàn chân chẻ đôi móc lên và kéo cây gậy của ông ta xuống.
Ba móng vuốt đâm mạnh vào dưới cánh tay ông, xoắn sâu vào các hệ thống quan trọng của cơ thể. Chất lỏng lò phản ứng chảy ra từ các vết thương phát sáng rực rỡ trong căn phòng gần như không có ánh sáng.
Orikan khởi động giao thức đảo ngược thời gian, phóng ý thức của mình trên dòng chảy của quá khứ. Ông ta quan sát thực tại như một cuốn băng quay ngược, nhìn thấy sinh vật ghê tởm kia rút lui về góc tối của căn phòng khi cơ thể ông xoay chuyển, quan sát đường đi chính xác của sinh vật khi nó hòa lại vào bóng tối.
Rồi Orikan khởi động lại dòng thời gian của mình, đưa tâm trí ông ta về ngay trước khoảnh ông nhận ra cơ thể mình bị phủ trong mạng nhện.
Và thay vì xoay người về phía những sợi tơ trôi nổi, ông xoay về phía hướng lao đến của sinh vật với cây quyền trượng giơ lên, sẵn sàng cho một đòn đánh chí tử.
Nhưng những điều đó dường như vẫn không đủ. Sinh vật đó nhanh, quá nhanh. Hệ thống nhận thức sinh học mà nó sử dụng gần như tiên tiến ngang ngửa với Orikan.
Con quái vật ngoài hành tinh – vì nó không thể đến từ thế giới này – chuyển từ lao tới thành dừng hẳn trong vòng một giây, đòn quét xuống của Orikan vô hại lướt qua trước mặt nó.
Rồi nó nhảy vọt lên. cơ bắp căng như lò xo đẩy cơ thể tím ngắt của nó bay thẳng vào ông ta.
Orikan thả cây quyền trượng ra khỏi tay vì ông biết rằng, không còn thời gian để thu hồi cây gậy cho đòn thứ hai.
Sinh vật đó đâm vào ông, hất ông ngã khỏi chân và nằm ngửa ra sàn. Một móng vuốt ba cạnh đâm thẳng tới cổ họng ông ta, và ông đã né được.
Orikan hầu như không nhớ gì nhiều về người cha của mình. Trong ký ức của ông, đấy là một người đàn ông nghiêm khắc, sẵn sàng đánh ông bằng roi nếu ông phạm sai lầm. Nhưng cha của ông đã bị các khối u được tạo nên bởi tia sáng chết chóc của mặt trời cướp đi mạng sống sớm hơn hầu hết mọi người. Rất sớm trước khi chủng tộc ông nhận được sự bất tử của quá trình chuyển giao sinh học.
Khi còn nhỏ, Orikan luôn muốn đi theo con đường của một nhà huyền bí, nhưng dòng dõi gia đình ông thuộc giai cấp chiến binh. Vì thế, cha của ông khăng khăng gửi Orikan đến ngôi đền của các Immortals. Tại đó, các huấn luyện viên võ thuật bắt ông vật lộn với những tân học viên giống như ông, hết người này đến người kia, quát tháo những lời nhận xét và sửa sai khi sức lực của Orikan cạn kiệt.
Việc đó được cho là để rèn luyện sức mạnh của ông, nhưng nó không hiệu quả lắm. Bởi vì Orikan sẽ không bao giờ trở thành một Immortals được, cơ thể ông nhỏ bé và dễ bị thương, và trong vòng một năm, gia đình ông đành chấp nhận chuyển ông đến ngôi đền của các Cryptek.
Nhưng Orikan không hoàn toàn lãng phí thời gian ở ngôi đền Immortals, ông đã học được cách vật lộn.
Và quá trình chuyển giao sinh học đã mang lại cho ông nguồn sức mạnh đến từ cơ thể kim loại, thứ mà cơ thể xác thịt của ông ta thiếu thốn.
Orikan ngay lập tức lăn người sang một bên, để cái móng ba cạnh kia lóe tia lửa khi nó va chạm với sàn đá đen.
Rồi ông ta di chuyển nhanh như một con rắn siết mồi, vung cánh tay ra và quấn lấy cái móng đang cắm vào xương sườn của mình.
Ông dùng cơ thể của mình như một đòn bẩy và bẻ gãy cái móng đó, cảm nhận lớp vỏ chitin vỡ vụn và cơ bắp bị xé toạc.
Con quái vật điên cuồng gào lên vì đau đớn, những móng vuốt khác cào xé và khoét vào cơ thể ông ta. Những xúc tu có gai bao phủ gần như khuôn mặt ông. Orikan có thể cảm nhận được cánh tay bị kẹt và gãy của mình đang tự tái tạo, cấu trúc của nó mỏng đi và trở nên linh hoạt để có thể ông có thể trượt thoát ra khỏi móng vuốt của sinh vật. Những mảnh chitin rơi lả tả xuống sàn.
Dù các huấn luyện viên võ thuật có huấn luyện Orikan khắc nghiệt đến đâu, họ chưa bao giờ dạy ông ta cách vật lộn với một sinh vật có bốn cánh tay. Ông có thể cảm nhận được các ống dẫn bề mặt của mình bị xé rách và phun trào dòng chất lỏng. Cảm nhận những xúc tu đói khát đổi hướng, liếm và hút vào các hệ thống đang chảy máu. Nhận ra khoảnh khắc khi sinh vật đó giật lùi lại, hoang mang trước những chất độc không thể ăn được rò rỉ từ cơ thể bị tàn phá của Orikan.
Rồi ông ta thực hiện một động tác mà các huấn luyện viên võ thuật cũng chưa từng tưởng tượng được.
Một tay giữ chặt sinh vật kia bằng chính phần còn còn lại từ cánh tay mang móng bị gãy của nó, Orikan viết lên giao thức Vzanosh’s Ballistic Parabola chỉ bằng bàn tay còn lại.
Những đoạn mật mã huyền bí khởi chạy. Tạo ra một luồng năng lượng động lực thuần túy đập con quái vật bay lên không trung, cơ thể nó xoay tròn khi phần còn lại của cánh tay vẫn bị Orikan giữ chặt bị xé toạc khỏi cơ thể, để lại những sợi mô mềm lòa xòa từ lớp vỏ chitin.
Nó bay ngược ra sau, va đập xuống sàn đá đen giữa đống đổ nát bọc tơ méo mó của các quân đoàn Nercon đã chết. Dòng máu xanh tuôn ra từ vết thương khi nó loạng choạng đứng dậy và ngay lập tức lao sang một bên, định tìm một hướng khác để đánh úp ông ta.
“Ta không nghĩ vậy,” Orikan nói, đứng thẳng người lên.
Ông ta giơ lên một tay, xòe các ngón tay ra như thể ông là một diễn viên trong các nhà hát múa rối giá rẻ ở Quảng Trường Định Cư. Các quả cầu Orbuculum trên đỉnh đầu ông ta phát sáng rực rỡ với ngọn lửa huyền bí, những tia sét bất ngờ lóe lên từ hư không và nhảy nhót giữa các quả cầu dẫn điện.
Sinh vật kia đang định tiếp tục lao tới Orikan thì đột nhiên cơ thể mình loạng choạng, nó ngã xuống sàn, vươn ra những cánh tay còn lằng lặng cố bám vào sàn nhà đầy bụi. Ở phía sau nó, một bàn tay đầy mạng nhện túm lấy một chiếc chân sau. Một bàn tay khác vươn lên, nắm lấy chiếc đuôi cụt. Nó cảm giác được cơ thể của mình đang bị kéo căng ra mọi hướng, khiến nó hoảng loạn và vùng vẫy. Những cánh tay xương gỉ sét bám chặt lấy những móng vuốc và lồng ngực gai góc của nó, những bàn tay kim loại làm nứt lớp vỏ chitin và cắm sâu vào phần thịt bên dưới. Các xúc tu dạng sợi trên miệng nó giang rộng ra khi nó gào thét, rồi nó quấn một cánh tay gỉ sét bằng cái miệng đầy roi của mình, giật mạnh cánh tay mục nát ra khỏi khớp vai.
Các Necron đã chết đang tự kéo mình lên từ sàn đá đen, những cái đầu lâu nức vỡ, những cánh tay và cẳng chân bị gãy đang tự bò lổm ngổm. Những cái miệng há ra với đôi mắt mở to rực cháy ngọn lửa tái sinh.
“Sao thế?” Orikan nói, lòng kiêu hãnh đang rực cháy của ông ta nguội dần dưới làn nước mát của sự trả thù. “Chúng ta không hợp khẩu vị của ngươi à?”
Sinh vật kia chỉ còn một chi tự do – không phải chiếc móng ba cạnh, mà là một cánh tay năm ngón. Những chiến binh Nercon đang ghìm chặt nó xuống sàn. Tấn công nó bằng những phát cắn qua hàm răng kim loại đang kêu lạch cạch của họ.
Orikan phải thừa nhận rằng đây là cách tấn công bất thường, nhưng lại mang chút công lý thú vị.
Rồi ông ta nhìn thấy những ngón tay từ cánh tay còn lành lặn duy nhất của sinh vật kia đang xoắn vào nhau như một chuỗi gen, năm ngón tay hợp nhất lại thành một chiếc móng mới cong queo làm từ chitin.
Nó đâm chiếc móng mới được tạo ra đấy vào thẳng một hộp sọ đang nhai ngấu nghiến, rồi một cái khác, rồi một cái khác nữa.
Những bàn tay phủ đầy mạng nhện nới lỏng. Những Necron vừa được hồi sinh lại tiếp tục bị tiêu diệt ngã vật xuống sàn. Nguồn năng lượng huyền bí đã vực dậy họ từ cõi hư vô trào ra từ mắt và miệng.
Sinh vật kia tiếp tục đá mạnh những Nercon còn lại ra, rồi nó nhảy lên, luồn lách qua một cánh rừng xương kim loại đang lao tới và biến mất vào bóng tối.
–––––
“Ta đã phát hiện ra một điều thú vị,” Trazyn nói, đập mạnh chồng sách cổ lên nắp quan tài đá. “Ngươi biết ta đã thao thao bất tuyệt về âm nhạc của Serenade, và–”
“Đây là cái gì?” Orikan ngắt lời Trazyn, thả cánh tay màu tím lẫn xanh xuống mặt đá cẩm thạch, chất lỏng rỉ ra từ nó khẽ sủi bọt khi chạm vào bề mặt đá lạnh.
Trazyn nhìn cánh tay với vẻ mặt vô cảm, dù trong một khoảnh khắc, Orikan tưởng rằng mình đã bắt gặp một tia nhận ra và thích thú trong đôi mắt vô hồn của hắn.
“Cái này từ đâu ra? Phòng cổng à?”
“Thứ này tấn công ta khi ta đang trong trạng thái thiền định của mình. Làm gián đoạn sự tập trung của ta khi ta sắp đạt được một khám phá vĩ đại.”
“Ồ, nghe có vẻ ngươi đã gặp xui xẻo.”
Không ai nói gì, sự im lặng kéo dài một giờ.
“Thế, ngươi không nghĩ ta có liên quan gì đến chuyện này chứ?”
Lại một khoảng lặng nữa giữa hai người họ. Lần này, nó kéo dài hai giờ.
“Ôi Orikan thân mến, chúng ta đang ở vùng biên giới phía đông thiên hà. Một nơi có thể xem là khá hỗn loạn trong thời điểm hiện tại. Mấy thứ kinh tởm này mọc lên khắp nơi. Gần đây ta đã chạm trán một tổ của chúng trên hành tinh chưa được khai phá Ymgarl. Ngươi biết đấy, chúng được gọi là Genestealer, một loại ký sinh trùng. Chúng không làm phiền giống loài chúng ta lắm, nhưng chúng đang trở nên khá phổ biến ở khu vực này. Và có thể ẩn nấp ở bất cứ đâu.”
“Vậy ngươi thực sự không bắt lấy một con, rồi thả nó vào mạng lưới đường hầm để mưu sát ta?”
“Thật quá đáng Orikan, đây là một sự xúc phạm. Nếu ta có ý định làm thế, ta sẽ dùng nhiều hơn một con. Ta nghĩ ngươi thừa sức đối phó với một con vật thấp kém như thế.”
Orikan quan sát Trazyn, con mắt duy nhất của ông ta nhìn chằm chằm vào nhà khảo cổ học như tia laze. “Tốt thôi,” ông ta nói. “Như chúng ta đã nói với Hội Đồng Thức Tỉnh, đây là một thế giới nguy hiểm. Lấy thiết bị thay đổi nhận thức của ngươi đi, ta đã ở dưới lòng đất quá lâu rồi và muốn ra ngoài hít thở.”
Và khi họ trèo ra khỏi hầm mộ, Trazyn kể cho ông ta nghe về Bài Ca Của Serenade.
“Nếu những gì ngươi nói là thật,” Orikan cất cao giọng. “Nó có nghĩa là chúng ta có thể bắt được tín hiệu và lần theo nó đến nơi tín hiệu mạnh nhất. Một cánh cổng dự trữ mà ta đã phát hiện. Nghĩa là chúng ta vẫn có thể mở được lăng mộ trước khi Exterminatus diễn ra. Làm tốt lắm, Trazyn.”
Họ bước vào không gian đầy bóng tối của nhà thờ lớn khi đang nói chuyện, và Trazyn đột nhiên khựng lại, bất động như một bức tượng.
“Cái gì thế này?”
“Cái gì là cái gì?” Orikan hỏi. “Ngươi thực sự phải giải thích rõ ràng điều ngươi muốn nói, đồng nghiệp ạ. Ngươi không thể chỉ lảm nhảm và mong ta tự điền vào chỗ trống.”
“Có ai đó,” Trazyn nói, chỉ tay về phía các vòm của gian giữa, nơi một nhóm người mặc đồ bó đang gỡ những mảnh kính màu vỡ vụn, “đã phá cửa sổ của ta.”
“Thế à?” Orikan hỏi, liếc qua hành động phá hoại một cách thờ ơ. “Có lẽ họ nghĩ nó xấu xí.”
=))))))
–––––
Ảnh một Ymgarl Genesteale đã tấn công Orikan.
Nguồn Ảnh: 40k Gallery
Tác Giả: Piya Wannachaiwong