Nói rằng đây là một khu dân cư yên tĩnh thì nghe có vẻ hay ho, nhưng điều đó cũng có nghĩa là ít người qua lại.
Tôi bước đi một mình trên con đường tối đen như mực. Tôi có khả năng nhìn trong bóng tối nên không vấn đề gì, nhưng với một con người bình thường, chắc hẳn họ sẽ sợ đến phát điên lên mất.
Hay có lẽ, họ đã quen với chuyện này rồi chăng?
“Khi nào thì họ mới sửa nó đây chứ…”
Tôi đang nói về đèn đường, thứ đã hỏng được gần hai tháng nay rồi. Không chỉ tôi, mà chắc hẳn đã có vài người báo cáo chuyện này… Ai ai cũng ầm ĩ rằng khu phố sầm uất trước nhà ga mới nguy hiểm, nhưng tôi thấy nơi này còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nếu tôi là kẻ muốn tấn công ai đó, tôi sẽ chọn mai phục ở nơi này thay vì khu trước nhà ga. …Không, tôi sẽ không làm CHUYỆN ĐÓ đâu.
…Cứ nghĩ ngợi vẩn vơ như thế, nhưng cuối cùng chẳng có ai nhảy ra tấn công tôi cả, và tôi cứ thế về đến nhà an toàn. Dù sao thì, kể cả có bị tấn công đi chăng nữa, tôi cũng chẳng nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm gì đâu.
“Về nhà rồi đây—”, căn hộ một phòng trống rỗng, lâu đài của riêng tôi, nhưng tôi vẫn buột miệng nói như vậy.
Hôm nay là thứ Sáu, nên tôi có thể thoải mái ăn món đó. Lấy nguyên liệu ra từ tủ đông, cho vào lò vi sóng, trong lúc chờ thức ăn rã đông, tôi đi tắm để gột rửa mệt mỏi và bụi bẩn của cả một ngày làm việc dài.
Tắm rửa xong, cảm thấy sảng khoái trong người, tôi khoác lên mình chiếc tạp dề và đứng vào bếp. Hồi trước, tôi từng nấu ăn trong tình trạng không mặc gì, và dầu mỡ bắn lên người khiến cho tôi vô cùng khốn đốn. Tạp dề quan trọng lắm đấy!
Cái gọi là “tạp dề trần” ấy, nhưng làm gì có ai để ngắm cả!
Tôi ăn bữa tối vừa nấu xong, cởi tạp dề ra, vẫn trong trạng thái khỏa thân.
“Ừm… món này ngon đấy.”
Việc ở trần không phải vì tôi có sở thích phô trương cơ thể, chỉ đơn giản là nếu không mặc đồ ở nhà, tôi sẽ không phải mất công giặt giũ.
…Dù sao thì, cái gọi là “nữ tính” của tôi vẫn chẳng thay đổi gì cả, đúng là đồ tệ hại. Không, dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng chẳng còn ở cái độ tuổi được gọi là “thiếu nữ” nữa rồi…
Dù thời đại này việc kết hôn muộn đang trở nên phổ biến, nhưng đến tuổi này mà vẫn chưa kết hôn, thậm chí vẫn còn trinh… chưa từng hẹn hò với bất kỳ người đàn ông nào. Chuyện này mà xét theo tiêu chuẩn chung thì thế nào nhỉ?
Không, tôi có lý do riêng của mình chứ.
Tôi học trường nữ sinh suốt bao nhiêu năm. Làm gì có cơ hội gặp gỡ ai cơ chứ?
…Không, cái cớ đó có hơi gượng ép. Cái đứa kouhai từng gọi tôi là “chị cả” và có vẻ chỉ thích con gái đã sớm kết hôn từ lâu rồi.
….
Không, không, nơi làm việc cũng là một vấn đề, làm thủ thư ở trường cấp ba, làm gì có cơ hội gặp gỡ ai!?
…Lý do này cũng không ổn! Những người bạn cùng khóa làm giáo viên đã lần lượt kết hôn cả rồi. Thậm chí có người đã sinh con và quay lại làm việc rồi cơ.
….
Vấn đề về chủng tộc!?… càng không được. Nó phủ nhận sự tồn tại của chính tôi mất. Bố tôi là ma cà rồng, mẹ tôi là con người, và họ đã yêu nhau rồi kết hôn như bình thường. Dù giới tính có đảo ngược thì tôi cũng phải làm được chứ.
………..
………..
………..
Cuối cùng, vấn đề vẫn là ở bản thân tôi mà thôi.
Nhai cơm chiên tỏi vào tối thứ sáu thì đúng là một người có vấn đề thật rồi… Nói một cách khác thì, dù ngày mai miệng có hôi thì cũng chẳng sao cả, vì tôi có đi đâu đâu, có gặp ai đâu!? Có thế thôi.
…
A, đúng là một đứa hikikomori chính hiệu.
Có gì sai à? Tôi vẫn đi làm đàng hoàng đấy nhé. Dù lương có hơi thấp nhưng trở thành thủ thư là bởi vì tôi yêu sách, và vì đó là công việc cho phép tôi “chạy trốn” cả ngày.
Tôi tự hào rằng bản thân làm việc rất nhanh, thời gian rảnh tôi dành để đọc sách. Tôi thậm chí còn có thể đưa một chút sở thích cá nhân vào việc chọn sách cho thư viện, nên môi trường này đúng là thiên cmn đường rồi chứ còn gì nữa.
Với một ma cà rồng như tôi, yếu đuối dưới ánh mặt trời, làm thủ thư quản lý những quyển sách cũng nhạy cảm với ánh sáng, thì đây đúng là một công việc trong mơ.
….
Ma cà rồng.
Tôi không thường xuyên ý thức về việc mình là một ma cà rồng, trước hết thì, hình ảnh ma cà rồng trong mắt thế gian khác xa so với tôi.
Người ta bảo rằng ma cà rồng sẽ tan biến dưới ánh nắng mặt trời. Đúng là tôi có yếu hơn một chút dưới ánh sáng, nhưng không đến mức làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày đâu. Nhưng riêng mùa hè thì không thể thiếu kem chống nắng được!
…
Người ta bảo rằng, ma cà rồng không thể vượt qua dòng nước đang chảy. Với tôi thì việc đi qua một cây cầu chẳng thành vấn đề gì, trừ khi dòng nước chảy xiết quá, thì tôi nghĩ mình vẫn có thể bơi được.
…
Người ta bảo rằng, ma cà rồng rất sợ thánh giá…. Đó chỉ là những lời tuyên truyền của thiên chúa giáo thôi mà, phải không?
…
Ma cà rồng sợ tỏi.
Trái lại là khác, tôi thích tỏi. Có thể có ma cà rồng sợ tỏi, nhưng không phải tôi.
…
Không được mời thì không thể vào phòng.
…Chỉ là phép lịch sự thôi mà, đúng không?
…
Bị xiên cọc vào tim sẽ chết ngắc … Bị như thế thì có ai mà không chết cơ chứ?
…
Hút máu …. À, riêng chuyện này thì tôi không phủ nhận. Không hút máu thì cũng không chết được, nhưng tôi lại rất muốn hút. Bình thường tôi kiềm chế bằng cách uống sữa hoặc các sản phẩm từ sữa, vì sữa cũng được tạo ra từ máu mà.
Trong manga hay các tác phẩm tương tự, thường có cảnh dùng nước ép cà chua thay thế, nhưng không thể nào!? Mùi vị hoàn toàn khác mà!
À thì, sữa cũng khác, nhưng ít ra còn đỡ hơn.
Tôi cũng uống máu mua từ các tiệm thịt, nếu có.
Tất nhiên, máu người vẫn là ngon nhất.
Hồi nhỏ, mẹ thường cho tôi uống máu của mẹ. Chắc hẳn chuyện đó đã làm phần của bố bị hao đi ít nhiều. Tôi cảm thấy mình đã làm một điều tệ hại.
Dạo gần đây, dù có xin xỏ, mẹ cũng thẳng thừng từ chối.
“Bảo bạn trai mày cho hút đi”, mẹ tôi bảo như vậy.
Con làm gì có bạn trai kia chứ!!!
Nhưng mà thú thật, máu của đàn ông thì… tôi đã từng nếm qua rồi.
….
Endou Tatsuya
Cậu ấy là học sinh mới nhập học năm nay, nhưng vài năm trước đã đến chơi ở câu lạc bộ tabletop, hình như cậu ấy có một người bạn thuở nhỏ trong câu lạc bộ này, nhưng tôi không biết cụ thể là ai.
Cậu ấy có gương mặt ưa nhìn, tính tình chu đáo, và nói thật, cậu ấy đúng chuẩn gu tôi thích. Có lẽ mà vì thế, khi cậu ấy vô tình làm đứt tay mình, tôi đã không thể kiềm chế được mà liếm máu của Endou-kun.
Lúc đó, tôi đã phấn khích đến mức… khá là hứng tình luôn…. Không biết cậu ấy có phát hiện ra không nhỉ?
…Không, mặt Endou-kun lúc đó đỏ bừng cả lên, nên chắc chắn là đã nhận ra rồi.
Hay cậu ấy nghĩ rằng đó chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi?
“Nhưng mà, em ấy là một học sinh…”
Nhưng, cái cảm giác tội lỗi này sao mà hấp dẫn đến thế …. hay là ngọt ngào nhỉ? Sao cũng được, cũng đâu có quan trọng đâu.
Hình như Endou-kun đang muốn khôi phục lại câu lạc bộ tabletop đã tan rã. Nếu làm cố vấn, tôi sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc với cậu ấy hơn, cũng có nghĩa là, tôi sẽ có nhiều thời gian để quyến rũ cậu ấy hơn!!!
Không được, có gì đó sai sai.
Thay vì tôi, một người lớn tuổi hơn, chủ động tấn công, tôi muốn một Endou-kun mạnh mẽ cuốn tôi đi.
Tôi muốn cậu ấy mắng mỏ và dạy dỗ lại cái đứa con gái lôi thôi nhếch nhác, trần truồng này.
Nếu làm tốt, thì sau đó tôi muốn phần thưởng là được hút máu của cậu ấy.
Chao ôi! Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy tiểu đường rồi!
Nhưng mà, chuyện này chắc chắn là không thể nào đâu.
Endou-kun đã mời hai bạn nữ cùng vào câu lạc bộ, chắc chắn là cậu ấy thích những cô gái trẻ hơn rồi. Dù nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn tưởng tượng cảnh mình chen vào giữa họ và được cậu ấy ôm ấp.
AAAAAAAA!!! Không được, không được!
Chính vì những suy nghĩ biến thái này mà mày không có bạn trai đấy!
Chắc chắn Endou-kun cũng sẽ kinh hãi mày thôi!
…
Nhưng mà, giả sử như là …”Nếu thua trò chơi này, cô sẽ làm bất cứ thứ gì em bảo”....
Nếu như tôi hứa như thế … thì không biết cậu ấy sẽ ra mệnh lệnh gì cho tôi nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vampire máu M biến thái hơn cả Succubus <(“)