Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Distortion Detective

(Đang ra)

The Distortion Detective

ProjectMoon

Diễn ra cùng lúc với những sự kiện trong "Library of Ruina", cuốn tiểu thuyết kể về thám tử Distortion nổi tiếng, Moses, một Fixer với khả năng có thể nhìn thấy những hiện tượng Distortion. Cùng với t

6 616

Vermillion

(Đang ra)

Vermillion

Amagi Chiaki

Tựa game đã khắc nghiệt ở ban đầu trở thành một thực tại, và độ khó lại tăng lần nữa-

2 2

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

17 532

Yahari Ore no Seishun Rabu Kome wa Machigatteiru. Yui's story

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Rabu Kome wa Machigatteiru. Yui's story

Wataru Watari

Đêm Giáng Sinh, khi cơn gió lạnh buốt mùa đông lặng lẽ thổi qua.Sau buổi tiệc nho nhỏ nhưng ấm áp, Yui nhận ra trong trái tim mình cũng đã thắp lên một “cảm xúc”.

2 4

Web novel - Chương 4 chiếc thìa trong ngăn kéo(3)

4 — chiếc thìa trong ngăn kéo(3)

"Ê, Thìa."

Khi tôi bước vào Phòng Đồng bộ, một học viên cầm cây rìu tiến đến gần về phía tôi. Anh ta là Moon Shin-chung với hình xăm mực quanh cổ.

"Sao, thằng khốn có hình xăm mực trên cổ."

“Cái gì… mực…? Mi nghiêm túc đấy à?”

Đột nhiên, mắt cậu chàng loé sáng lên.

Điều đó không làm tôi sợ chút nào đâu nha. Thực tế, Song Aram – kẻ bắt nạt tôi hồi trung học – còn đáng sợ hơn nhiều cơ.

Tôi tự hỏi cô ấy thế nào rồi. Cô ấy từng vẽ bậy khắp đồng phục thể dục của tôi, tự nhận mình là một học sinh trường nghệ thuật đầy tham vọng.

Hồi đó, tại sao tôi lại để cô ấy làm thế mà không tự đứng lên bảo vệ mình nhỉ? Nếu có cơ hội thứ hai, tôi chắc chắn sẽ dạy cô ấy một hoặc hai điều bằng một khúc ca mắng chửi của tôi.

Ừ, hồi đó cô ấy xinh thật đấy… Aram, anh bắt đầu nhớ em rồi đấy.

“Thìa ê, mi bị cái quái gì vậy?”

“Xin lỗi. Tôi vừa mới chìm đắm trong suy nghĩ về mối tình đầu của mình…”

“Mối tình đầu? Mi đang nói cái quái gì thế? Mi nói thật à? Thật là đồ lập dị kì lạ!”

Tên xăm trổ lắc đầu không tin. Rõ ràng là anh ta không hứng thú với câu chuyện tình yêu ngọt ngào-chua chát của tôi.

Giá như cậu ta thông cảm, có thể cùng tôi rơi một giọt nước mắt thì tốt biết mấy.

[Cả hai em – hãy kiểm tra lại đồng hồ thông minh và tai nghe của mình lần cuối.]

Giọng nói của Huấn luyện viên Kim Dong-hak vang vọng qua loa trên trần phòng đồng bộ.

Làm theo hướng dẫn, chúng tôi kiểm tra lại thiết bị của mình một lần nữa.

Đồng hồ thông minh – một thiết bị cơ học hiển thị thông tin cập nhật về hoạt động và trạng thái chiến đấu.

Tai nghe – thiết bị liên lạc giúp duy trì kết nối với trung tâm chỉ huy.

Cả hai mục đều hoạt động bình thường.

[Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập ngay bây giờ. Không có mục tiêu chiến đấu cụ thể nào. Hai em có thể tự do hành động theo ý muốn.]

Vù!

Từ bóng tối của Phòng Đồng bộ, các con đường được hình thành và các tòa nhà hiện ra. Chẳng mấy chốc chúng tôi được bao quanh bởi cảnh quan thành phố.

-Kuooooo!

Tất nhiên, một con quái vật khổng lồ cũng xuất hiện.

“Này, Thìa, mi có biết gì về thứ đó không?”

Con quái vật cao bằng một tòa nhà năm tầng, vung xúc tu loạn xạ như một con mực.

“Biết chứ. Mã số là 47, tên là Bu-al.”

“Bu-al? Mi nghiêm túc đấy à? Cái tên đó thật là ngu ngốc. Cấp độ của nó là gì?”

“Là cấp D. Cấp thấp nhất trong cấp D.”

Cấp D. Hãy nghĩ về nó như quái vật cấp độ hướng dẫn.

Tuy nhiên, đó chỉ là nói về mặt dữ liệu thôi.

“Cấp D? Mi đùa ta à? Mi nghĩ ta đến trường này để đối phó với những thứ yếu đuối như thế này sao? Chúng đang coi thường ta sao!”

Tên du côn xăm trổ, Moon Shin-chung, giơ chiếc rìu dài của mình ra và đứng vào thế tấn.

Một luồng hào quang màu đỏ bắt đầu xoáy quanh anh ta.

“Thìa, mi chỉ cần ngồi yên đấy và mút ngón tay thôi.”

Thìa? Ngón tay? Thật là một câu vần ngớ ngẩn nhất tôi từng nghe.

Tên khốn này làm gì để kiếm thức ăn nếu hắn ta không phải là người thức tỉnh?

Dù sao đi nữa, anh ta không thể nào là một rapper được.

Chết tiệt!

Quái vật Bu-al cảm nhận được chuyển động của Moon Shin-chung và bắn ra những xúc tu của nó. Một vài trong số chúng cũng đang hướng về phía tôi.

"Ngươi nghĩ có thể bắt được ta bằng những đòn tấn công tệ hại như vậy sao?"

Tên khốn này thực sự là lính mới à? Chúng ta đang ở giữa một bài giảng về các con quái vật đột biến. Hắn không nhận ra rằng có một cái bẫy sao?

Bùm—!

Xúc tu đột nhiên nổ tung giữa không trung. Từ bên trong bắn ra vô số những sợi tơ mỏng.

"Cái đệt?!"

Những sợi tơ mỏng nhanh chóng quấn quanh Moon Shin-chung, trói chặt toàn bộ cơ thể anh ta ngoại trừ cái đầu đất đấy ra.

“Chết tiệt! Cái đ*o gì thế này?!”

Khi tên đó vặn người để cố thoát ra, những sợi dây vẫn giữ chặt.

“Này, Thìa! Cứu với! Ở đây này!”

“Tự cứu lấy mình đi. Tôi cũng bị mắc kẹt.”

Cả Moon Shin-chung và tôi đều bị nhốt trong kén và bị bắt giữ bởi một con quái vật hạng D.

Cả giảng đường chắc hẳn đang cười ồ lên lúc này.

“Thật là một thằng khốn vô tích sự…”

“Tôi cũng định nói với mi điều tương tự. Lao vào một cách liều lĩnh mà không đánh giá tình hình — đó không phải là cách mà bất kỳ thợ săn thực thụ nào sẽ hành động một cách ngu hơn cả bò như thế. Ngay cả mẹ tôi cũng sẽ không làm điều gì liều lĩnh như vậy. Mặc dù bà ấy không còn ở đây nữa.”

“Đừng có giảng đạo lý nữa và hãy làm gì đó đi!”

Moon Shin-chung đã mất khả năng chiến đấu. Cây rìu của tên ngu hơn bò đó đã rơi khỏi tay và toàn bộ cơ thể của hắn đã bị trói hoàn toàn.

Tên đó bất lực rồi.

Nhưng tôi thì đ*o.

Tôi vẫn còn cầm thìa trên tay.

Nó không phải là vũ khí lớn như cây rìu, nên sẽ không có nguy cơ làm rơi nó.

Chúng ta cùng thử xem sao nhé.

Tôi tập trung, giống như lúc còn ở phòng mình, đổ năng lượng vào chiếc thìa.

Hãy tưởng tượng xem.

Chiếc thìa nhỏ này.

Hãy tưởng tượng nó sẽ trở thành.

Một thứ gì đó cực kỳ to lớn.

Thứ gì đó đủ mạnh để xuyên qua cái kén này.

Bùm!

Chiếc thìa đâm thủng cái kén như thể nó được làm bằng giấy, đầu thìa nhô ra. Những sợi dây trói buộc tôi mất đi hết sức mạnh và rơi hết xuống đất.

“Cái thìa vừa… lớn lên à?”

Moon Shin-chung mở to mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là anh không ngờ tới điều này.

“Đừng đánh giá thấp chiếc thìa. Nó là một cây đũa thần, có khả năng làm vỡ cả chiếc bàn Herman Miller trị giá hàng triệu won.”

Huff huff. Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên qua loa.

[Tình hình đã kết thúc. Shin Yoon-seong, em có thể quay lại phòng giảng đường.]

“Ta đi trước đây nhá.”

“Này, Thìa! Ta nữa! Đưa ta ra nữaaaa!”

“Ta có nghe gì về việc ngươi cũng có thể quay trở lại giảng đường đâu?”

Tôi quyết định phớt lờ anh ta và rời khỏi Phòng Đồng bộ.

“Ê ê ê! Thìa! Thìaaaaa!”

Ngày hôm đó, Moon Shin-chung vẫn bị nhốt trong kén của quái vật trong suốt buổi giảng. Giảng viên Kim Dong-hak thậm chí còn không cởi trói cho anh ta vào cuối buổi.

Như thể ông thầy đang trả thù Shin-chung vì sự cợt nhả lúc sáng đây mà.

Hóa ra thầy giáo đó vẫn còn chút ác cảm mặc dù tỏ ra không như vậy.

*

Sau khi lớp học buổi sáng kết thúc, tôi đến căng tin của sinh viên để ăn trưa. Như thường lệ, tôi đến gần chiếc bàn nơi Arna ngồi.

“Má ơi… Sao cậu lại tới đây nữa thế?”

“Muốn cùng nhau ăn trưa có gì sai sao? Sao lại tỏ vẻ chán ghét như thế?”

“Cậu đã quên hết những gì cậu đã làm với tôi rồi sao?”

“Tôi của ngày hôm qua và tôi của ngày hôm nay khác nhau. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là ăn.”

Tôi đặt khay của mình lên bàn. Thực đơn bữa trưa là thịt lợn xào tẩm gia vị – lựa chọn của người thích thịt mà không có nước dùng.

“Cậu có muốn nếm thử một miếng thịt lợn thơm ngon này không?”

“Thôi không cần…”

Món ăn này, rắc một ít ớt bột đỏ, có thể hơi cay đối với người nước ngoài như Arna. Nhưng sẽ ngon hơn nếu ăn kèm với rau diếp cuốn.

“Tôi đã xem màn trình diễn của cậu ở Phòng Đồng bộ. Chiếc thìa đó… không phải là một chiếc thìa bình thường, đúng không?”

Arna nhìn chằm chằm vào cái thìa của tôi lúc trước. Để làm rõ, tôi đã rửa sạch nó và hiện đang dùng nó cho bữa ăn trưa này.

“Cũng chẳng phải vũ khí đặc biệt gì đâu. Tôi chỉ làm một chút phép thuật thôi.”

“Nếu cậu có thể chiến đấu như vậy… vậy tại sao cậu lại đứng im trong suốt trận đấu đánh giá của chúng ta? Lần nào cũng vậy.”

Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ là một kẻ phản diện hạng ba. Chi tiết vẫn chưa được làm rõ hoàn toàn.

Hơn nữa, tôi vừa mới mở khóa được kỹ năng của mình thôi.

Cố gắng giải thích điều này với Arna chỉ làm cổ họng tôi đau rát. Vậy nên bây giờ, tôi sẽ chỉ cần nói suông thôi.

“Món thịt lợn cốt lết này trông có vẻ ngon đấy.”

“Ờ…?”

Arna chọn món thịt lợn cốt lết cho bữa trưa của mình.

Một đĩa thịt thái mỏng, cơm trắng, salad bắp cải xắt nhỏ và mì ống.

"Cậu định làm cái trò khốn nạn giống lần trước à?"

À, có lẽ cô ấy đang nhớ lại lần tôi đổ canh kim chi vào cơm hầm thịt bò của cô ấy.

“Tôi hứa. Tôi chắc chắn không làm loại chuyện đó nữa đâu.”

“Ừm…”

Arna nheo mắt, rõ ràng là đang cân nhắc xem có nên tin tôi hay không.

“Được rồi, chỉ một miếng thôi đó.”

Xoạt xoạt. Arna bắt đầu cắt miếng thịt schnitzel bằng nĩa và dao, rồi đưa cho tôi một miếng.

"Cảm ơn người đẹp."

Không chỉ thịt lợn ướp gia vị, mà cả thịt lợn cốt lết cũng rất ngon. Nhà ăn sinh viên này thực sự vượt trội về đồ ăn. Với những bữa ăn ngon như thế này, ý nghĩ bỏ học đã hoàn toàn biến mất.

Đing!

Một cửa sổ nhiệm vụ xuất hiện khi tôi đang thưởng thức bữa ăn. Nó khá giống với lần trước

———nhiệm vụ———

:nhiệm vụ của kẻ phản diện

:làm Arna Kristin Dotir giật mình.

Phần thưởng hoàn thành: <1 Điểm SP>, <Tất cả chỉ số của Arna +1>

__________________

Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi trêu chọc cô ấy sau khi cô ấy đã chia sẻ món thịt lợn cốt lết của mình.

Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Đây là cơ hội quý giá để nâng cao khả năng của Arna, nhân vật chính.

Đây cũng là con đường dành cho Arna.

Arna, nếu em có thể trở nên mạnh mẽ hơn, anh sẽ sẵn sàng hy sinh để em có thể bảo vệ thế giới này. Đó là ý nghĩa tồn tại của anh với tư cách là Shin Yoon-seong.

Hoàn toàn không phải vì tôi muốn kiếm điểm SP từ cô ấy đâu.

Không, chắc chắn trăm phần trăm.

Xoạt xoạt. Arna đang cắt miếng thịt cốt lết thành từng miếng vừa bỏ vào chiếc miệng nhỏ đấy.

“Cậu là loại người cắt mọi thứ trước khi ăn à?”

“Đúng vậy, như thế thì tiện hơn.”

“Hừ, thiếu tao nhã, ngươi cũng định cắt thịt bò như vậy rồi ăn sao?”

“Người khác ăn thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

Một lời lăng mạ nhẹ như vậy không đủ để làm cô ấy khó chịu sao? Có vẻ như làm ai đó tức giận cũng cần một chút kỹ năng.

Có vẻ như tôi sẽ phải áp dụng biện pháp quyết liệt hơn.

“Hallo, Arna! Chúc cậu ăn trưa vui vẻ nha~!”

“Vâng, cậu cũng vậy!”

Khi Arna vui vẻ chào hỏi một học sinh đi ngang qua, tôi nắm lấy cơ hội và nhanh chóng đưa thìa về phía đĩa của cô ấy.

“Arna. Đó không phải là cách chính xác để cậu ăn món thịt lợn cốt lết kết hợp Nhật-Tây đâu. Để tôi chỉ cho cậu cách đúng đắn nhé.”

"Là saoo…?"

Leng keng. Tôi khuấy mọi thứ trên đĩa của cô ấy bằng thìa của mình – thịt lợn cốt lết, cơm, salad bắp cải và mì ống, tất cả trộn đều với nhau.

“Kyaahhh! Cậu làm gì với đồ ăn của tôi thế hảaaaaa!?”

Khi chứng kiến bữa ăn của mình bị phá hỏng, Arna hét lên một tiếng lớn.

Nhiệm vụ thành công.

Tất nhiên, những gì xảy ra sau đó với tôi mới thực sự là địa ngục chính hiệu.