[Quán Trọ], một trong những đảo nổi vành đai quanh Đảo Kho Báu Pháp Sư.
Tạm gạt đi nỗi tò mò xem rốt cuộc có bao nhiêu khối đất kiểu này lơ lửng quanh đảo chính, Sylvia, đầu bù tóc rối, vẻ mặt bơ phờ, dồn sự chú ý vào người phụ nữ ngồi đối diện.
"Em thật sự không nghĩ mình qua nổi bài kiểm tra."
"..."
"Tôi công nhận. Cô đúng là mang trong mình huyết mạch Iliades..."
Chẳng buồn đáp lại, cô để mấy lời ấy lọt từ tai này sang tai kia, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ, nơi chỉ có mây trắng bồng bềnh chào đón.
Cô không ở trong một quán trọ bình thường được xây trên đảo.
Mà đúng hơn, toàn bộ cái hòn đảo bay đặc biệt này tự thân nó đã là một quán trọ khổng lồ, một nơi dừng chân nghỉ ngơi cho các pháp sư xuôi ngược giữa vô vàn đảo nhỏ quanh Đảo Kho Báu Pháp Sư.
"... Này. Có nghe tôi nói không đấy?"
"Có ạ."
"Mà này, nếu cô thực sự muốn nhắm tới cái ghế Đại Pháp Sư, thì theo cô, hiện tại ứng cử viên sáng giá nhất là ai?"
"Chủ tịch Adrienne."
"Chuẩn rồi đấy. Bà ta là bậc thầy của hệ [Hủy Diệt]."
Người phụ nữ châm một điếu xì gà, dùng chút ánh sáng lơ lửng trong không khí làm mồi lửa.
Xìiiiiiiii—
"Nếu Adrienne mà nghiêm túc thật ấy, thì chẳng mấy ai cản nổi bả đâu. Một mình bả cũng đủ sức thổi bay cả cái lục địa này rồi."
"Bà ấy mạnh đến vậy sao?"
"Ừ. Mà tệ hơn là, mấy ông bà Đại Pháp Sư hệ [Hủy Diệt] xưa nay vẫn luôn thuộc dạng đối thủ khó xơi bậc nhất."
Trên thế giới này, có những pháp sư đã chạm đến những đỉnh cao mà người ta từng cho là không tưởng. Đại Pháp Sư Demakan, em trai ông là Murkan, Hắc Thú Rohakan, Đại Trưởng Lão Dzekdan của Bercht, Chủ tịch Adrienne...
"Và cả tôi nữa."
Người phụ nữ chỉ vào mình, nhả một làn khói bay thẳng về phía mặt Sylvia.
Cô mím chặt môi, cố tỏ ra mình chẳng hề hấn gì.
"..."
Cái kiểu này thì khác gì bắt nạt đâu chứ, nhưng Sylvia biết tỏng tiếng tăm của bà ta rồi.
Idnik—Thương Nhân.
Dù cái danh hiệu nghe hơi chướng tai, nhưng nó chẳng là gì so với việc bà ta là một trong ba đồ đệ duy nhất của Demakan và là bạn cực thân với mẹ cô, Sierra.
"Huuuu... Đang nín thở chứ gì?"
"E hô hề (Em không hề),"
Cô đáp lại bằng cái giọng nghèn nghẹt, làm Idnik nhếch mép cười.
"Lúc nào thấy đời bế tắc quá thì cứ làm một điếu. Thuốc lá loại xịn chả ảnh hưởng gì đến sức khỏe pháp sư đâu. Mà em thì thiếu gì tiền, dư sức mua loại 'Dukrek' ấy chứ."
"..."
"Nó khá chát đấy, tầm 500 Elnes một bao lận, nhưng cứ mua ít đi rồi cho tôi xin một điếu."
"..."
Hàaa—
Bà ta lại rít một hơi khói nữa.
"Quay lại chuyện chính, một người tu luyện hệ [Hủy Diệt] tới mức thượng thừa như Adrienne là cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần một nước đi sai lầm chống lại bả thôi là đủ biến bả thành thảm họa quét sạch loài người rồi. Nên bả mới là ứng viên Đại Pháp Sư nặng ký nhất đấy. Nếu bả là trời cao, thì chúng ta chỉ là mặt đất dưới chân thôi."
"Vậy nếu bà ấy nổi điên thì không ai cản được thật ạ?"
"Cái lục địa này thì chịu... nhưng người của nó thì may ra. Zeit chẳng hạn, có lẽ xử lý được bà ta. Ngoài cái thứ vũ khí phương Bắc đó ra, thì nói thật, ngay cả Rohakan cũng chẳng làm gì nổi đâu."
Xẹtttt...
Bà ta dụi tắt điếu xì gà vào cái gạt tàn.
"Em nghĩ mình đủ sức địch lại một người mạnh cỡ đó à?"
Sylvia gật đầu không chút ngần ngại.
"Vâng."
"Tham vọng đấy."
Lôi quyển sổ tay ra, Idnik lái sang chuyện khác.
"Chuyện Deculein giết Sierra là thật."
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Sylvia như bị bóp nghẹt.
"Đó chắc là lý do em tìm đến tôi."
Đúng là một trong những lý do cô tìm bà, người bạn từ thuở thiếu thời của mẹ mình.
"..."
"Việc đầu tiên, mặc cái này vào."
Idnik đưa ra một chiếc áo choàng và huy hiệu, cả hai đều biểu thị cô đã đạt tới Regello, cấp bậc thứ 8 của giới pháp sư.
"Em lên cấp nhanh thật đấy."
"..."
Cô lặng lẽ cởi bỏ chiếc áo choàng Solda sờn rách, rồi khoác lên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm mới tinh.
"Chắc chỉ ba tháng nữa là em lên Monarch, ngang với Deculein bây giờ. Thậm chí có khi nửa năm nữa đã vượt mặt hắn rồi..."
Sylvia chẳng buồn đáp lại lời khen.
Tất cả chỉ chứng tỏ Đảo Kho Báu Pháp Sư công nhận tài năng của cô mà thôi.
'Chuyện Deculein giết Sierra là thật.'
Lòng cô trĩu nặng.
Cả trái tim và tâm trí cứ thế từ từ chìm vào khoảng không lạnh giá, mông lung.
Zeit lại là tiết mục mở màn cho Đại Chiến Kỵ Sĩ, chứ chẳng phải màn hạ màn.
Không, gã không thể nào là màn hạ màn được.
Trận đấu của Zeit đơn giản là quá dị thường. Rõ ràng có tới mười một kỵ sĩ sừng sỏ làm đối thủ, thế mà gã lại chọn đánh tay không, một mình chống lại tất cả...
Một trận quyết đấu hết sức phi lý, đi ngược lại tinh thần thượng võ.
Ấy thế mà, đám kỵ sĩ đứng trước mặt gã lại trưng ra bộ mặt căng như dây đàn.
Bum— bum— bum—
Tiếng trống trận dồn dập vang lên, báo hiệu cuộc chiến bắt đầu. Gần một tá kỵ sĩ tức tốc lao tới, còn Zeit thì đáp trả bằng một cú đấm vung về phía trước. Chuyển động đó làm mái tóc dài trắng muốt của gã, biểu tượng nhà Freyden, bay phần phật như bóng ma huyễn hoặc.
Nhưng mục tiêu của gã không phải là mấy tên kỵ sĩ kia.
Mà mục tiêu là chính không gian.
———!
Sóng xung kích từ cú đấm làm rung chuyển cả đại sảnh, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội khắp nơi.
Đòn tấn công của gã chính là 'sóng vô thanh'.
Nói cách khác, nó lan truyền trong không gian tựa như âm thanh vậy, nhưng uy lực mà nó mang theo thì chẳng khác mấy so với những cú đấm vật lý thực sự của gã.
Chỉ vung kiếm đơn thuần, dù có mạnh cỡ nào, cũng chẳng thể tạo ra sóng được. Mà có tạo ra được đi nữa, thì uy lực cũng kém xa một chiêu kiếm thuật thực thụ.
Nhưng quy luật tự nhiên đó nào có áp dụng cho Zeit.
Hiểu đơn giản là, cú đấm của gã và sóng xung kích từ cú đấm của gã là một, đều có thể gây ra cùng một lượng sát thương dù bản chất khác nhau.
Bùmmmmmm——!
Trúng phải đòn đó, các đối thủ của gã cảm giác như bị nện vào sau gáy hay bị đâm thủng sườn cả chục lần vậy.
Uy lực kinh hồn từ [Đặc tính] của gã đập xuyên tường dưới dạng dư chấn, cường độ và sức mạnh tăng gấp bội khi nó tiếp tục lan truyền theo quỹ đạo khó lường, khiến việc né tránh là bất khả thi.
Chỉ bằng một cú đấm, gã san phẳng cả đấu trường cùng mười một kỵ sĩ dám cả gan chống lại mình, đánh tất cả bất tỉnh nhân sự. Làn sóng của Zeit, quyện với mana, xoáy tít trong khu vực rồi mới từ từ tan đi.
"Hahaha—!"
Trận đấu kết thúc vỏn vẹn trong một phút. Tiếng cười ngạo nghễ của gã vang vọng khắp nơi, theo sau là tiếng hò reo và vỗ tay như sấm động.
Giữa tâm điểm ấy, Zeit nhìn thẳng về phía tôi.
"Ngươi thấy chưa, Deculein?"
Màn phô diễn sức mạnh chớp nhoáng đó quá đủ để tất cả mọi người biết gã là một thế lực không thể xem thường. Dễ dàng đồ sát hàng vạn quân địch trong nháy mắt, gã đúng là hiện thân sống của một đội quân một người.
Trong suốt lịch sử, chỉ có vài kỵ sĩ may mắn lắm mới sống sót nổi sau những cuộc càn quét tàn nhẫn của gã. Điều đó đã làm nên tên tuổi của gã - kỵ sĩ mạnh nhất thế giới.
"Julie."
"Hmm?"
"Mai sau này, liệu em có thắng được ông ta không?"
Sẽ đến cái ngày Zeit nói với con bé, 'Nếu em thắng được ta, em muốn làm gì với đời mình cũng được.'
Đó là một phần của cốt truyện chính thức trong game, và cũng liên quan đến nhiệm vụ chính. Theo một cách nào đó, Julie chính là chướng ngại duy nhất mà gã phải vượt qua.
"Vâng."
Đòn tấn công của Zeit khiến không gian và gió gào thét không ngừng, nhưng Julie có thể đóng băng tất cả.
"Tất nhiên rồi ạ."
Tuy nhiên...
Cứ như bây giờ, thì dù cho có bao nhiêu năm tháng trôi qua nữa, cái kỳ tích đó vẫn là điều không thể với con bé.
Sự phát triển của Julie, kể từ lúc con bé làm lành với tôi, dường như đã đình trệ.
"Em không sợ bất kỳ ai."
Câu trả lời của Julie đúng chuẩn mực của một kỵ sĩ kiểu mẫu, nhưng nó lại làm tôi nhận ra một điều.
Dần dần, đã sắp đến lúc phải để con bé ra đi rồi.
Hai ngày sau, tại phòng nghiên cứu của Giáo sư Trưởng.
Tôi lắp đặt công nghệ mới vừa tậu được từ Đảo Kho Báu Pháp Sư - [Máy Phân Tích Thành Phần].
Trông thì chỉ như một khối tinh thể ma thuật bằng kính, kích cỡ tầm cái lò vi sóng, nhưng thực chất đây là một cỗ máy ma thuật tối tân, có khả năng phân tích đa chiều thành phần của vật thể đặt bên trong.
Tôi đã nghĩ chắc phải chờ dài cổ mới nhận được hàng, ai dè lại được xử lý nhanh đến bất ngờ.
Mà nói đi cũng phải nói lại...
"Hay ghê~"
"Ừa... Lấp lánh thật đấy."
"Hô hô hô... Ngài vẫn lợi hại như mọi khi, Giáo sư Deculein, một trong số ít những bộ óc của thời đại được cả hòn đảo bay công nhận... Mà này Giáo sư, ngài dùng cái máy này bao giờ chưa vậy?"
Lần lượt là giọng của Allen, Louina và Relin.
Đến cả mấy vị giáo sư đang lên khác cũng tình cờ ghé qua phòng thí nghiệm của tôi. Nhìn chằm chằm cái [Máy Phân Tích Thành Phần], bọn họ cứ gọi là tặc lưỡi thèm thuồng.
"Ghen tị với ngài quá đi mất, Giáo sư Deculein. Đảo bay thường có chịu nhả ra mấy công nghệ mới kiểu này đâu. Hay là nhờ mấy bài giảng chất lượng của ngài?"
Louina nói, mắt dán chặt vào cái máy.
Tôi đáp gọn lỏn.
"Đi ra."
"Ừm, đợi ngài dùng xong hết chỗ này, có lẽ sau này bọn tôi có thể—"
"Biến."
"Thôi nào, đừng có ki bo giữ của thế chứ. Tôi đặt gạch trước nhé. Ngài cũng đâu có dùng nó mãi mãi được. Cho mượn một tuần thôi, à không, ba ngày—"
"Tôi sẽ dùng nó rất nhiều."
"Thì cũng... Agh."
Tôi tống cổ hết bọn họ ra ngoài, nhưng mặc kệ, họ vẫn tự chia lượt với nhau ở bên ngoài.
"Tôi, Louina, là người nghe tin đồn đầu tiên. Tính ra thì tôi phải được ưu tiên chứ."
"Ồ hô. Mấy lúc thế này, phải xét theo cấp bậc mới đúng lễ nghi chứ. Nên tôi, Giáo sư Cấp cao Relin, phải được dùng trước."
"Ừm, tôi cũng cần nó để nghiên cứu... Dù gì tôi cũng là trợ lý của Giáo sư Deculein mà..."
Rầmmm—!
Dùng [Niệm Động Lực] đóng sập cửa lại, tôi đặt [Hạt Nhân Nhân Tạo] vào [Máy Phân Tích Thành Phần] rồi bật nguồn.
Vroooong....
Nó bắt đầu phân tích vật thể bên trong, trông y như lò vi sóng đang hâm đồ ăn vậy. Hắc khí từ hạt nhân rỉ ra, xộc vào mũi tôi.
Chỉ ngửi mùi thôi mà tim tôi đã đập thình thịch, cơn thịnh nộ sâu kín lại trỗi dậy. Rõ ràng là dòng máu Yukline trong người tôi đang phản ứng dữ dội.
Cốc cốc—
Tôi dùng [Niệm Động Lực] mở cửa.
"Giáo sư, em mang báo cáo nghiên cứu tới ạ," Epherene bước vào nói. Trên tay con bé là tập tài liệu tổng hợp tất cả những gì nó đã nghiên cứu được.
"Đầu tiên là, [Sự Hòa Hợp Của Tứ Đại Nguyên Tố]."
"..."
Cầm lấy bản báo cáo dài 43 trang chỉ về một cuốn sách ma thuật duy nhất, tôi lướt nhanh qua rồi ngước nhìn con bé.
"Cái này cũ rích rồi."
"... Gì ạ?"
Tôi không hài lòng.
Không chỉ là 'thiếu sót' đâu.
Với tầm nhìn của tôi, và xét cả tài năng của Epherene, thì thứ này chẳng khác gì đồ bỏ đi.
"Đọc thẳng cuốn sách còn có ích hơn cái này."
"Ồ, em—"
"Vượt lên trên cái mức chỉ 'hiểu', hãy viết ra những gì em lĩnh hội được. Nhận định nó. Phân tích nó. Cứ thế này, thứ em nộp chỉ tổ phí giấy, sửa lại cũng chẳng bõ công."
Xoẹt—!
Tôi xé toạc bản báo cáo làm đôi.
"A-áà!"
Mắt con bé trợn tròn kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào đống giấy rách bươm. Nó mím chặt môi, rõ ràng là sốc đến không biết phải làm gì.
"Làm lại."
"... Vâng ạ."
Con bé lủi thủi đi ra ngoài, đầu cúi gằm. Đúng lúc đó, cái máy mới của tôi cũng vừa phân tích xong.
[Tim phải của Dolan, Bào tử Decrion, Mạch máu người...]
Nó xác định cặn kẽ từng thành phần của [Hạt Nhân Nhân Tạo], thậm chí còn ghi rõ cả thời gian thu thập và ngày lắp ráp.
Mùa đông, mười năm về trước.
"Đúng là một món đồ lợi hại."
Nếu dựa vào thông tin này để điều tra, khả năng cao sẽ tìm ra manh mối liên quan đến Altar và Decalane.
Khá hài lòng, tôi dùng [Mã Hóa] - một đặc tính cao cấp của mình - để lưu trữ [Hạt Nhân Nhân Tạo] vào trong đầu.
Đêm muộn tại [Phòng thí nghiệm Trợ lý].
"... Có cần phải xé phắt nó đi thế không cơ chứ? Đúng là không thể tin nổi."
Epherene vừa lẩm bẩm vừa hì hục viết lại toàn bộ báo cáo.
"Rốt cuộc thì ông ta muốn cái quái gì ở mình vậy?"
'Vượt lên trên cái mức chỉ hiểu' là ý gì cơ chứ?
Chẳng lẽ hiểu được mấy lý thuyết cao siêu như [Sự Hòa Hợp Của Tứ Đại Nguyên Tố] thôi chưa đủ đáng nể hay sao?
"Phù... Không biết Sylvia dạo này thế nào nhỉ."
Chắc là vẫn sống tốt thôi, nhà con nhỏ đó có thiếu gì tiền đâu.
"Biết thế mình cũng đến Đảo Kho Báu Pháp Sư cho rồi... chậc."
Epherene gạt phắt mớ suy nghĩ vẩn vơ, tay lại lia lia cây bút chì, mắt liếc nhanh qua lá thư nhận được hôm nay từ nhà tài trợ của mình. Lần này ông ấy gửi tận 100 nghìn Elnes!
Soạt soạt—
Cố gắng diễn đạt những gì mình hiểu một cách rõ ràng nhất, chẳng mấy chốc cô nhận ra...
Trời đã hửng sáng.
"Kiểu này thì..."
Cô ngắm nghía lại bản báo cáo của mình rồi gật gù. Ngay sau đó, đồng hồ điểm 8 giờ sáng, giờ Deculein đến làm việc.
Cô tức tốc đi tìm ông ta, tự tin nộp bài.
"Em sửa xong rồi ạ, Giáo sư."
Trông ông ta như vừa mới tới, còn chưa kịp ngồi xuống nữa là.
"Thức cả đêm vì cái này à?"
Ông ta hỏi, mắt lướt qua tập tài liệu.
"Vâng."
'Còn không phải tại ai đó sao...'
Epherene cắn môi, nuốt ngược lời định nói vào trong.
Ông ta treo áo khoác lên mắc rồi bắt đầu đọc báo cáo, đôi mắt sắc lẹm lia lên lia xuống.
Cứ như thể đang nghiền nát nó ra vậy.
"... Ực."
Cô lo lắng nuốt nước bọt, và rồi ông ta phán quyết.
"Vẫn còn non lắm. Sửa lại đi."
"... Gì ạ?"
"Tôi nói là chưa đạt."
"Ừm... Thầy... thầy ít nhất cũng chỉ cho em biết chỗ nào cần sửa chứ—"
Deculein trả lại báo cáo, mặt lạnh như băng.
"Không. Tự mà tìm lấy."
"..."
"... Vâng ạ."
May mà lần này ông ta không xé toạc nó đi. Epherene lủi thủi quay về [Phòng thí nghiệm Trợ lý]. Vừa về đến nơi đã thấy Allen và Drent - hai người đến lúc cô đi vắng - đang soạn đồ ở chỗ của họ.
"Ủa? Hôm qua cô không về nhà hả, cô Epherene?"
"Ừ... Đi ăn sáng miếng đã."
Sau màn nói xấu Deculein trong bữa sáng đầu tiên của ngày, cô lại cắm đầu sửa bài mất đứt sáu tiếng đồng hồ.
"Phù! Già hết cả người."
Thấy khá ưng ý với kết quả, cô tự cổ vũ bản thân.
'Lần này chắc qua thôi. Mà vẫn còn tới 12 cái báo cáo nữa phải làm...'
Năm phút sau.
Epherene lại đứng xoắn xuýt tay trong văn phòng Giáo sư Trưởng. Nhưng câu trả lời của Deculein cho bản báo cáo thứ ba vẫn ngắn gọn như cũ.
"Em không hiểu tôi đang nói gì sao?"
"... Gì ạ?"
"Tôi không cần một bản báo cáo theo khuôn mẫu. Nội dung cuốn sách ma thuật này tôi còn rành hơn em hay bất kỳ ai khác. Nên tôi chẳng cần nghe ai tường thuật lại làm gì. Cái em cần làm là diễn đạt được những gì em đã ngộ ra."
Nhìn ông ta ném bản báo cáo của mình đi đầy bực bội, Epherene chỉ biết đực mặt ra nhìn.
"Chỉ một ý tưởng lóe lên bất chợt còn giá trị hơn cả một bản báo cáo dài 30 trang."
"N-Nhưng—!"
"Ra ngoài."
Rầm—!
Cánh cửa đóng sập ngay trước mặt như thể tống cổ cô đi vì đã trượt tới ba lần.
"Thiệt tình..."
Bực mình quá, cô tự tay xé nát báo cáo của chính mình, quay về phòng thí nghiệm, lại lật lấy lật để cuốn sách ma thuật hòng tìm ra cái gọi là 'ý tưởng lóe lên bất chợt'.
Soạtttt— Soẹtttt—
6 tiếng sau. Lần nộp thứ tư.
"Đây là tốt nhất em làm được rồi à? Nếu thế, chẳng phải em đang đặt mục tiêu quá xa so với khả năng của mình sao?"
Cô đã nộp tới ba bản báo cáo ghi lại suy nghĩ của riêng mình, nhưng phản ứng của Deculein vẫn cứ mập mờ khó đoán.
"Trả lời thật lòng đi, Epherene."
"... Không ạ. Em sẽ làm lại."
Quay về [Phòng thí nghiệm Trợ lý], cô lại chuẩn bị viết tiếp.
Sáng hôm sau.
Cô mang bản thứ năm đến nộp ngay khi Deculein vừa tới.
"... Em ngốc à?"
Epherene cũng lường trước được rồi...
Tích— tắc— tích— tắc—
Tích— tắc— tích— tắc—
3 giờ sáng.
Bị trả về tổng cộng năm lần chỉ trong vòng ba ngày, cô nằm ngửa, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, đầu óc cô cứ như sắp nổ tung đến nơi.
"Deculein nhận mình làm trợ lý để đày đoạ mình chắc? Mình làm cái quái gì sai cơ chứ? Kiểu này chắc mình đi giết người mất..."
Cô lẩm bẩm trong vô thức, tay mân mê bản báo cáo thứ sáu.
"... Xin chào?"
Thấy cửa văn phòng Deculein hé mở, Epherene lảo đảo bước vào, ngó nghiêng bên trong.
Vúuuuu—
Trong phòng tối om, chẳng thấy bóng dáng Giáo sư Trưởng đâu cả.
Nghĩ bụng chắc ông ta ra ngoài chút hoặc quên khóa cửa, cô định bụng để tạm báo cáo vào ngăn kéo. Nhưng ngay khoảnh khắc cô nhét bản báo cáo thứ bảy vào, một tờ giấy trên bàn làm việc đập vào mắt cô.
"...?"
Trời tối nên cô không nhìn rõ, nhưng chỉ cần sờ vào thôi cũng đủ nhận ra chất giấy này quen lắm.
"Mình thấy ở đâu rồi ấy nhỉ..."
Loại giấy hảo hạng chuyên dùng để viết thư. Bên cạnh là một cây bút lông ngỗng.
"..."
Cô nhíu mày, nghiêng đầu đầy thắc mắc... thì đột nhiên thấy một bóng người cao lêu nghêu đứng sừng sững trước mặt.
Không, thứ cô thấy chỉ là một gương mặt trắng bệch khổng lồ, dài cỡ 3m, rộng chừng 40cm.
Đôi mắt của nó, không có tròng trắng mà chỉ có đồng tử đỏ rực, nhìn xoáy thẳng vào cô. Cái miệng ngoác rộng của nó vẽ nên một nụ cười toe toét, đôi môi gần như xé toạc cả má để kéo dài đến tận mang tai. Hàng trăm cái răng nanh vàng khè, sắc nhọn lồ lộ bên trong cái miệng sâu hoắm ấy, khiến cô sởn hết cả gai ốc từ vai, xuống tay rồi chạy dọc sống lưng.
Một con ma đã hiện ra ngay trước mắt cô.
"Áaaaaaaaahhh!"
Epherene hét thất thanh và vận ma thuật. Cô còn chẳng kịp nghĩ xem đó là loại gì nữa. Cứ thế, cô bắn ma thuật loạn xạ tứ tung trong lúc cắm đầu bỏ chạy, để rồi đập đầu vào giá sách.
"Ực!"
Epherene ngã sõng soài ra đất, bất tỉnh. May thay, nhờ luồng ma thuật của cô, còi báo động rú lên inh ỏi.
Uýttttttt—!
Uýtttttttttt—!
Con ma hết nhìn Epherene đang nằm xoài dưới đất lại ngước lên trần nhà.
Xìiiiiii.....
Ngay sau đó, nó biến mất, tựa như tan vào trong gió.
Sáng hôm sau.
Tôi đến phòng bệnh của Epherene ở Bệnh viện Đại học. Con bé phải nhập viện sau khi ngất trong văn phòng tôi tối qua.
"Ma?"
"Vâng..."
Allen đáp, giọng đầy lo lắng. Epherene vẫn thở đều, nhưng người vã mồ hôi lạnh, trên đầu còn có vết thương.
"Cô ấy vừa tỉnh lại lẩm bẩm thấy ma gì đó rồi lại thiếp đi ngay."
"Loại ma nào?"
"Tôi chưa kịp hỏi chi tiết. Bác sĩ thì nghĩ chắc cô ấy gặp ảo giác thôi..."
"..."
Ma à...
Đúng là có mấy nhiệm vụ liên quan đến sự tồn tại của chúng. Như bao ngôi trường khác, Đại học Hoàng gia cũng đầy rẫy chuyện ma. Một trong số đó là "Truyền Thuyết Tòa Tháp."
Nhưng tôi đâu biết hết tất cả các nhiệm vụ, nên khó mà nói vụ này có liên quan hay không.
"Ngoài ra không có vấn đề gì khác chứ?"
"Vâng."
Tôi tháo găng tay, nghiến răng cố giấu đi sự ghê tởm đang trực trào. Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc tôi phải vượt qua chuyện này thôi.
Tôi dùng [Thấu Hiểu] lên Epherene, đặt tay lên trán con bé. Allen tỏ rõ vẻ ngạc nhiên.
"......."
Dùng [Thấu Hiểu] kiểu này giúp tôi kiểm tra được tình trạng của người khác. Nếu con bé thật sự bị ảnh hưởng bởi ma quỷ, tôi có thể khoanh vùng được trạng thái hiện tại của nó.
[Tình trạng: Hoảng sợ]
Chẳng có gì đặc biệt. Tôi rút tay về, thấy lòng bàn tay dính mồ hôi của con bé. Nhanh hết mức có thể, tôi dùng khăn tay lau sạch nó rồi đứng dậy.
"Khi nào con bé tỉnh thì gọi tôi."
"V-Vâng ạ..."
Cạch—!
Vừa đúng lúc, cửa phòng bệnh bật mở, Drent bước vào.
"Ồ, Giáo sư!"
"Vào đi."
Tôi rời đi, nhường chỗ lại cho cậu ta.
... 5 phút sau khi Deculein đi khỏi, Epherene khẽ khàng mở mắt.
"Ồ, cô tỉnh rồi à?"
"Cô ổn không?"
Allen và Drent cùng hỏi, giọng đầy quan tâm.
Đáp lại, Epherene chỉ cười khổ, gắng gượng ngồi dậy rồi đưa tay sờ sờ lên trán.
"... Nãy giờ em có ngủ đâu."
"Nãy giờ?"
"Vâng."
Epherene gãi gãi gáy, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Lúc Deculein nhẹ nhàng đặt tay lên trán, cô còn thấy rợn người hơn cả lúc đối mặt với con ma kia nữa. Mà thôi kệ...
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Drent hỏi.
Cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng khiến cô rùng mình. Dù vậy, cô vẫn cố trấn tĩnh.
"Haizz… Giờ nghĩ lại tim em vẫn còn đập thình thịch đây này. Chuyện là thế này..."
Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách rành mạch.