Takumi từ từ mở mắt. Mọi suy nghĩ trong đầu hắn lúc này hoàn toàn là một đống lộn xộn. Các mảnh ký ức giống như bị thứ gì đánh tan và đang chữa lành từng chút một. Cho dù có cố nặn óc bao nhiêu lần, Takumi cũng không cách nào biết bản thân mình đang ở đâu. Thậm chí ngay đến lý do vì sao hắn bị đưa tới đây cũng là một điều bí ẩn.
Thế rồi giống như sực nhớ ra một điều gì đó, hai mắt Takumi trợn trừng đầy kinh hãi.
Cắn! Hắn bị Yumi cắn!
Cái cảm giác đau đớn khi bờ vai bị xé toạc lại một lần ùa về khiến Takumi không nhịn được mà thoáng run lên lẩy bẩy. Đoạn ký ức kinh hoàng ấy vẫn vô cùng mới mẻ, trong mơ hồ Takumi vẫn có thể cảm nhận thấy từng cơn tệ dại trên cái chỗ bị tấn công kia.
Thật mệt mỏi… Mình không cử động được!?
Takumi khẽ xoay người và cố gắng đứng dậy, thế nhưng ngay lúc ấy, một cảm giác uể oải truyền tới khiến hắn không cách nào làm được điều đó.
Cả cơ thể Takumi tựa như bị đè dưới một tấm kim loại nặng, ngay đến việc cửa quậy một ngón tay cũng là điều vô cùng tốn sức.
Ít ra mình vẫn là Hiiragi Takumi…
Takumi thở phào một hơi khi xác nhận ý thức của mình vẫn còn tồn tại.
Dưới cái nhìn của hắn, mọi chuyện đang diễn ra hệt như nội dung mấy cước phim Zombie rẻ tiền. Từ viên cảnh sát trên truyền hình cho tới gã đàn ông bị xe tông, hành vi của những người đó vô cùng kì quặc. Đương nhiên không phải ai cũng chết khi rơi vào tình huống như vậy, thế nhưng ít ra họ cũng không cách nào di chuyển được nữa.
Lại nghĩ tới cảnh tượng viên cảnh sát cùng gã trung niên tấn công những người xung quanh, Takumi bất giác nghĩ tới điều tương tự trên phim hay mấy trò chơi mà hắn từng chơi trong quá khứ. Và hắn hoàn toàn bị thuyết phục.
Điên rồi! Chuyện này thật quá điên rồ!
Dù là zombie hay một bệnh dịch nào đó, thứ đáng sợ nhất là cho dù có là ai chăng nữa, một khi bị đám người đó cắn phải đều sẽ bị biến thành đồng đội của họ… Thế nhưng mình vẫn đang hoàn toàn tỉnh táo!
Takumi cảm thấy bản thân thật may mắn khi vẫn chưa bị biến thành một cái xác không hồn. Sau khi xác nhận thêm một lần nữa, hắn mới có thể an tâm mà thở phào một tiếng.
Tuy nhiên, ngay sau đó biểu cảm trên mặt hắn lại biến thành kì quái.
Không, không đúng. Mình đang nghĩ về những điều ngu ngốc gì vậy. Sao mấy thứ như Zombie có thể tồn tại được cơ chứ. Mà cho dù có bị lây nhiễm đi nữa, các triệu chứng đâu thể biểu hiện ra ngay được. Mình lậm game quá rồi.
Mọi chuyện đang diễn ra chưa chắc đã là cái gì huyền bí mà có lẽ chỉ đơn giản là một bệnh dịch. Ấy vậy mà Takumi vừa cho là mình bị ném vào một thế giới giống như game hay mấy bộ phim truyền hình.
Nghĩ tới đây, nội tâm Takumi không khỏi dâng lên một cảm giác xấu hổ.
Mà mình đã ngất đi bao lâu rồi nhỉ?
Cơ thể Takumi vẫn còn đang cứng ngắc. Cũng vì thế mà hắn không cách nào cúi đầu nhìn xuống cái đồng hồ trên tay mình được.
Tuy nhiên, xét theo góc độ ánh sáng lúc này, có vẻ như hắn chỉ ngất đi trong vài phút.
Đúng rồi, Takahashi...
Sau khi nhìn quanh một lần nữa, trái tim Takumi thoáng buông lỏng. May thật, có vẻ như Yumi không có ở đây. Biểu hiện vừa rồi của cô ta quá bất thường, hắn hoàn toàn không hi vọng phải đối mặt với Yumi khi đang ở trong cái tình trạng chết tiệt này.
- Mẹ kiếp! Cơ thể mình chả còn tí sức nào cả!
Bực bội xổ ra một câu, Takumi chẳng biết làm gì ngoài việc nằm lì tại chỗ. Ngoại trừ những tiếng hô hấp ồ ồ của hắn, trên cái hành lang này chẳng còn bất kì âm thanh nào cả. Cảm giác uể oải vẫn không ngừng truyền tới, trên mặt Takumi cũng càng ngày càng hiện rõ nét hoang mang cùng lo lắng.
Có lẽ lý do mà Takumi không di chuyển được là bởi vì cú ngã vừa rồi. Khả năng cao là cổ hoặc cột sống hắn ta đã nhận phải một tổn thương nào đó. Cũng không loại trừ khả năng tình trạng bất thường này do một căn bệnh kì lạ gây nên. Nhưng nếu là vậy…
Nghĩ tới đây, Takumi cũng không nhịn được mà thoáng rùng mình.
- Chết tiệt! Ai cũng được, làm ơn giúp tôi với!
Đắm mình trong những suy nghĩ lan man, càng lúc Takumi càng trở nên hoảng loạn. Giống như không chịu đựng được nữa, hắn mở miệng và bắt đầu cầu cứu. Thế nhưng ngay lập tức Takumi lại thấy chột dạ. Hắn vừa làm gì chứ? Cầu xin sao? Thế nhưng trước đó hắn đã cố gắng mua sạch thức ăn và nước uống cho bản thân mình. Takumi cũng không nghĩ điều đó là sai, thế nhưng với những hành vi ích kỉ như vậy, hắn cảm thấy mình thật đáng xấu hổ khi mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.
Mình cũng chỉ mới tỉnh lại mà thôi. Có lẽ tình trạng này cũng không phải là vĩnh viễn. Cứ chờ thêm một lúc xem sao đã.
Ôm theo cái hi vọng ấy, Takumi chậm rãi buông lỏng cơ thể. Thế nhưng ngay sau đó, linh hồn hắn dường như bị đóng băng khi một tiếng động kì lạ bỗng nhiên xuất hiện, xuyên thấu qua màng nhĩ hắn ta.
Trên cái mặt sàn được làm bằng vải sơn, thứ âm thanh kia cứ một tiếng rồi lại một tiếng không ngừng vang vọng.
Có thể dễ dàng nhận ra đây là những tiếng bước chân. Thế nhưng cái tiếng động này không phải là những âm thanh dày và nặng phát ra mỗi khi gót giày va lên mặt sàn mà là một loại dính dấp, nhớp nháp như thể người tới đang đi chân trần vậy. Và nếu là chân trần thì…
Chỉ thấy đôi đồng tử trong mắt Takumi chợt co rụt lại. Run rẩy hướng cái nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn nhận ra có một bóng người đang không ngừng tiến tới.
Là cô ta!
Vẫn trần truồng không mang bất cứ thứ gì che chắn, Yumi lặng lẽ bước tới trước mặt Takumi. Khi khoảnh cách giữa hai người chỉ còn một đoạn nhỏ, cô ta dừng lại, cúi đầu và nhìn xuống hắn. Những giọt nước trên người Yumi lúc này đã khô, thế nhưng thứ chất lỏng tanh lòm màu đỏ ấy cũng vì thế mà đông lại, biến cơ thể xinh đẹp của cô ta thành một thứ cực kì đáng sợ.
Trái tim Takumi như muốn treo lên tận cổ. Hắn thật muốn nghĩ rằng Yumi không bị nhiễm bệnh. Việc cô ta tấn công hắn trước đó hoàn toàn là một hiểu lầm. Lý do Yumi xuất hiện ở đây chỉ đơn thuần là cô ta thấy lo lắng khi phát hiện một kẻ khả nghi đang nằm trên sàn hành lang khu chung cư.
Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt Yumi, hi vọng trong đầu Takumi đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đỏ rực, trống rỗng và không tồn tại dù chỉ là một tia cảm xúc, đó chính là những thứ có thể sử dụng để miêu tả cho đôi mắt cô ta lúc này. Thứ ấy, nó đã hoàn toàn không còn là thứ mà con người nên sở hữu.
A…
Takumi vội vàng nhắm chặt hai mắt, cố gắng chặn lấy tiếng hét thất thanh đang chực muốn phun ra từ sâu trong cổ họng hắn ta. Nín thở và không ngừng cầu nguyện. Hắn thật hi vọng Yumi sẽ không quan tâm và bỏ qua cho hắn.
Thế nhưng có vẻ như lời cầu nguyện của Takumi không tới được thiên đường. Yumi sải bước và chậm rãi nâng cơ thể hắn lên. Có thể hình dung đây gần giống với tư thế ôm công chúa. Chỉ có điều kẻ đang được bế lên kia đang vô cùng hoảng loạn. Thậm chí Takumi còn không đủ can đảm mà hét lên được nữa.
Không! Không! Chẳng lẽ thế giới này đã tới hồi kết sao? Đôi mắt đó… cô ta thực sự là một con Zombie sao? Nếu vậy số phận tôi sẽ trở nên như thế nào? Bị biến thành đồ ăn trong miệng cô ta hả?
Nội tâm Takumi đang không ngừng gào thét. Đáng tiếc, tất cả những gì hắn có thể làm là nhìn chằm chằm lên cái vẻ mặt trắng bệch của Yumi. Tiếp đó, hắn thấy cơ thể mình tiếp xúc với một thứ gì đó mềm mại.
Ít nhất... Ít nhất hãy giết tôi trước khi ăn được chứ? Làm ơn đi! Tôi không muốn bị ăn sống đâu!
Đột nhiên, một âm thanh sắc lạnh cắt ngang suy nghĩ trong đầu Takumi. Ngay khi hắn nhận ra đó là tiếng khóa quần của mình, quần lót hắn cũng theo đó bị kéo tụt xuống, để lộ ra tên nhóc vẫn đang rúm ró vì sợ hãi.
- Hả!?
Vốn dĩ Takumi đã chấp nhận số phận mà nhắm mắt buông xuôi. Thế nhưng sau khi thấy cảnh này, hắn không nhịn được mà trợn tròn tròn mắt mà hét lên thất thanh.
Trong lúc Takumi vô cùng hoảng loạn, Yumi bế hắn một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ trở về phòng cô ta. Mãi đến khi được đặt lên giường, Takumi mới kịp định thần nhìn lại.
Chỉ thấy Yumi hạ thấp người, nuốt trọn lấy dương vật của Takumi. Hành động ấy bất ngờ và mạnh mẽ tới mức hắn có thể mơ hồ nghe được thứ âm thanh ướt át khi dương vật mình tiến sâu vào họng cô ta vậy. Một cảm giác lạnh lẽo từ hạ thể truyền tới, nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể Takumi. Chẳng mấy chốc, phía bên dưới hắn bắt đầu phản ứng lại. Như thể bị khiêu khích, nó ngóc đầu lên, oằn người và cố gắng phô diễn cái thân hình gân guốc hòng đe dọa đối thủ.
- Chuụt… mum… chụt… chụt…
Những âm thanh nhóp nhép bắt đầu vang vọng trong khắp căn phòng. Phía bên kia, có thể nghe được tiếng nước đổ xuống từ cái vòi hoa sen, thế nhưng Takumi lúc này không để ý được nhiều như vậy.
Gì đây!? Chuyện quái gì đây!?
Takumi cũng không phải là một gã trai tân chưa từng trải nghiệm qua hương vị tình dục. Đã không chỉ một lần hắn tìm tới phố đèn đỏ, dùng số tiền tích góp của mình và tận hưởng cảm giác hoan lạc ấy trong vài giờ. Thế nhưng trong tình huống này, hành động của Yumi đã hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn. Cô ta đang làm gì? Xin lỗi vì đã khiến hắn bị hôn mê sao?
Như để xác nhận, Takumi cố gắng đưa tầm mắt xuống nhìn Yumi một lần nữa. Thế nhưng ánh mắt đỏ rực của cô ta đã quá đủ để trả lời hết thảy. Chỉ mới nhìn vào đôi mắt ấy, Takumi đã thực sự muốn giãy thoát ra. Thế nhưng ngay khi cảm nhận được hai bàn tay Yumi đang siết chặt lấy dương vật của mình, hắn không có cách nào khác ngoài yên lặng và nhìn mọi chuyện.
Tay cô ta lạnh quá! Ngoài trời đang khá nóng và ẩm, vì lý do gì mà cơ thể cô ta lại lạnh như vậy? Thật kì lạ!
Takumi thực sự rất sợ con quái vật này sẽ cắn đứt dương vật hắn ta. Thế nhưng theo mỗi phút trôi qua, từng cơn khoái cảm đã dần xóa tan đi suy nghĩ đó. Yumi thực sự chỉ đang mút dương vật hắn. Tuy không có những kĩ thuật điêu luyện của đám gái làng chơi, thậm chí tất cả chỉ là những hành động đơn điệu tưởng chừng như nhàm chán, thế nhưng đối với Takumi lúc này, hành động của Yumi lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Tình huống này, cô gái này, khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ khiến dục vọng trong người Takumi bùng lên như một ngọn lửa.
Là thật sao? Ai đó hãy nói với tôi rằng tôi đang mơ đi! Nhưng nếu như đây là một giấc mơ, xin đừng bao giờ bắt tôi tỉnh lại!
- Chiuu… Chụt… nnnn… num… Chuụt…
Với gương mặt vô cảm, Yumi không ngừng đưa dương vật của Takumi đâm sâu vào miệng mình rồi lại kéo nó ra tới khi bờ môi cô ta quấn lên cái đầu rùa đỏ ửng. Mỗi lần Yumi thô bạo ngậm lấy cái dương vật to lớn kia, Takumi có cảm giác như phần đỉnh của nó thật giống như muốn xuyên phá qua tầng niêm mạc bên trong cô ta vậy. Từng cơn khoái cảm dồn dập truyền đến, xóa mờ đi những tia lo lắng cuối cùng trong đầu Takumi khiến hắn không nhịn được mà hét lên trong sung sướng. Đối với cái phản ứng đó, Yumi vẫn không có biểu hiện gì mà chỉ tiếp tục phục vụ trong im lặng.
Chỉ sau một hồi, dương vật Takumi được bao phủ trong một thứ nước bọt nhầy nhụa mà lạnh lẽo. Lúc này nó đã hoàn toàn thức tỉnh. Cơ thể đầy gân guốc của nó dựng đứng lên như một ngọn tháp và không ngừng tỏa ra những hơi thở nóng rực.
Yumi khẽ chồm dậy, bò tới trước mặt Takumi. Theo cái hành động đó, âm đạo của cô ta cũng có cuộc gặp gỡ đầu tiên với anh bạn nhỏ đang đứng chình ình nơi đó. Một chút lại một chút, cơ thể Yumi dần dần hạ xuống. Không một chút chần chừ, cũng chẳng có thứ gọi là sợ hãi, cùng với một âm thanh nhớp nháp, dương vật Takumi tách ra lối vào nơi thầm kín nhất trên người cô ta.
Bên dưới Yumi lúc này đã phủ đầy dâm thủy. Đáng ngạc nhiên là thứ nước tình yêu ấy lại có nhiệt độ thấp đến lạ kì. Và chính sự lạnh lẽo này lại mang tới cho Takumi một trải nghiệm vô cùng thú vị. Nó tựa như đem một thanh củi nóng rực thả chìm vào mặt hồ trong những ngày thu vậy. Song hành với nó là một cảm giác bị siết chặt đầy mạnh mẽ. Nếu lúc này Takumi quan sát một cách tỉ mỉ, sẽ rất dễ dàng có thể nhận ra một tia máu đỏ chậm rãi chảy ra từ vị trí kết nối giữa hai người.
Hai bức tường thịt bên trong Yumi không ngừng siết lại, quấn chặt lấy dương vật Takumi như muốn đánh văng kẻ xâm nhập quay trở lại lối vào. Thế nhưng dưới hành động ép buộc của Yumi, cây gậy nóng rực kia từng chút từng chút bị âm đạo cô ta nuốt chửng. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cái dương vật đã nằm gọn bên trong Yumi. Từng đợt dâm thủy không ngừng trào ra mạnh mẽ. Những vách thịt li ti cũng bắt đầu co thắt, uyển chuyển như một cơn sóng, cuốn lấy cái dương vật như muốn làm thỏa mãn vị chủ nhân mới của mảnh không gian này.
Lần đầu tiên! Đây là lần đầu tiên Takumi được trải nghiệm cảm giác phá trinh phụ nữ. Lực cản trên lối vào, sự co thắt đầy mạnh mẽ, tất cả đều làm hắn vô cùng ngạc nhiên cùng phấn khích. Hơn tất cả, thứ khiến hắn khó lòng kiếm chế lại là từng đợt hơi lạnh không ngừng truyền tới ngay vị trí kết nối giữa hai người kia.
Khi hai cơ thể trần trụi áp sát lên nhau, cái mà người ta cảm nhận được nhiều nhất chính là thân nhiệt đối phương. Mềm mại, nóng rực cùng những tiếng rên đầy dục vọng là cái mà hắn vô cùng quen thuộc. Thế nhưng trong trường hợp này, làn da mát lạnh của Yumi lại có thể để cho hắn có một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, đó một cảm giác mà hắn chưa bao giờ tận hưởng.
Tuyệt! Rất Tuyệt!
Trên thực tế, sâu trong thâm tâm Takumi, lý trí vẫn đang không ngừng gào thét. Hắn biết, dù có là Zombie hay một bệnh dịch gì đi nữa, việc quan hệ tình dục như thế này vẫn sẽ có nguy cơ rất cao khiến hắn bị lây nhiễm. Thế nhưng bây giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Một kẻ sắp chết thì lo xa như thế làm gì cơ chứ? Đã vậy, sao không buông thả một lần mà ngập chìm trong khoái cảm và dục vọng?
Yumi bắt đầu di chuyển.
Những âm thanh nhớp nháp theo mỗi cú lắc hông của cô ta như xoáy sâu vào tâm trí Takumi. Mỗi lần đầu dương vật thúc tới cổ tử cung cô ta cũng là một lần nét tỉnh táo trên mặt hắn phai mờ đi không ít. Khoái cảm ngày một dâng trào, ham muốn trong đầu Takumi cũng không ngừng bùng nổ. Trước ngực Yumi, thứ được cho là điểm đáng giá nhất trên người cô ta cũng theo đó mà lắc lư lên xuống. Bầu ngực hình chuông tạo cho người ta một cảm giác săn chắc ngay khi mới nhìn vào chúng. Hai đầu vú có màu hồng nhạt. Bao xung quanh nó là một quầng vú hơi rộng mang sắc hồng đậm hơn đôi chút, tổ hợp thành một bộ đôi đầy khiêu gợi.
Dục vọng trong đầu Takumi không ngừng nhận tới kích thích. Thế nhưng điều đáng tiếc ở đây là hắn không cách nào di chuyển. Có cảm giác như Yumi đang dùng hắn như một món đồ chơi tình dục.
Lúc đầu, lối di chuyển của Yumi vẫn còn có chút cứng nhắc. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, có vẻ như cô ta đã quen dần với nó. Từ việc chỉ biết dập lên dập xuống như một con robot, dương vật Takumi đã dần có thể đổi góc độ mà đâm tới một cách trơn trượt. Trên miệng cô ta thi thoảng cũng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ
- Aah… ahh…
Những tiếng thở hổn hển đã bắt đầu xuất hiện nhiều hơn. Tiết tấu cái âm thanh nhớp nháp kia cũng đang dần trở nên dồn dập. Yumi đang dần tăng tốc. Những cái lắc hông càng lúc càng trở nên hoang dại. Mỗi lần dương vật Takumi chạm tới chỗ sâu nhất bên trong cô ta, những tiếng rên như có như không kia lại phát ra như muốn tăng thêm phần kích thích.
- Sắp! Sắp rồi! Yumi! Yumi!!!
Dường như đã tới cực hạn, sau một lần thúc mạnh tới chỗ sâu nhất bên trong Yumi, Takumi phóng ra toàn bộ tinh dịch của mình, lấp đầy tử cung cô ta. Đáp lại điều đó, bên trong Yumi không ngừng thắt lại. Những vách thịt như nhận lấy kích thích, quấn chặt lấy dương vật hắn. Một lực hút không tưởng bỗng dưng xuất hiện khiến Takumi có cảm giác như muốn trút sạch tinh dịch trên người ra vậy.
Vài giây sau, Yumi chậm rãi đem âm đạo nhả cái dương vật ra và đứng dậy như chưa có chuyện gì phát sinh.
Nhìn xuống cái dương vật vẫn còn đang nhầy nhụa bởi dâm thủy và tinh dịch của mình, Takumi muốn giúp nó một chút. Đáng tiếc là lúc này hắn không cách nào cử động. Sau một hồi vật lộn mà chẳng có kết quả gì, Takumi bực mình nói:
- Đã làm đến nước này rồi, ít ra cô cũng nên liếm sạch tinh dịch trên cu tôi chứ?
Đó đơn giản chỉ là một lời độc thoại. Mặc dù không biết số phận mình rồi sẽ ra sao nhưng ít nhất hắn không muốn mình bị chết trong tình trạng đám tinh dịch đông lại và kết vảy trên dương vật.
Tuy vậy, cử động tiếp theo của Yumi lại khiến Takumi ngạc nhiên một lần nữa.
Cô ta ngồi xuống, nâng dương vật hắn lên bằng cả hai tay rồi chậm rãi đưa lưỡi ra, cẩn thận liếm sạch đống tinh dịch đang bám trên đó.
- Chuụt… Chiu… Chiu…
Chậm rãi, cẩn thận và vô cùng tỉ mỉ. Yumi đang làm công tác vệ sinh theo lời Takumi vừa nói.
Đến lúc này hắn mới có thể nhìn rõ gương mặt của cô ta. Da Yumi rất trắng. Không, nói đúng hơn là tái nhợt. Màu da này đã hoàn toàn không phải màu sắc của một con người bình thường nữa. Đó là màu của bệnh tật, màu của những xác chết. Cũng giống như làn da, gương mặt cô ta tái xanh không còn chút sức sống. Ngay đến biểu cảm trên mặt cũng hoàn toàn không tồn tại. Thế nhưng điều bất ngờ là cánh môi căng mọng của cô ta vẫn có màu hồng, thậm chí là cái lưỡi đang không ngừng làm những điều thô tục kia cũng có mang một màu đỏ tươi nữa.
- Sau khi liếm sạch tất cả, hãy mặc quần cho tôi như cũ!
Cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới kéo sập hai mắt Takumi lại. Ý thức hắn như bị thứ gì đó thổi tới chân trời xa tít. Trong mơ hồ, hắn chỉ kịp lẩm bẩm vài tiếng:
- Hãy làm sạch cơ thể… sau đó kiếm một bộ quần áo dễ thương… mặc chúng vào… và… đừng có ra ngoài.
Trên gương mặt Takumi đã thoáng xuất hiện vẻ mơ hồ.
Dường như ngay đến bản thân hắn cũng không rõ mình nói những điều đó làm gì nữa.
Tia tỉnh táo cuối cùng trong mắt hắn dường như bị thứ gì đó lau đi. Hai mí mắt không chịu khống chế từ từ sập xuống. Lại một lần nữa, ý thức Takumi chìm vào bóng tối.