“Riku, con gái yêu dấu của ta. Hãy chết chìm và trở thành mồi cho quỷ dữ đi nhé.”
Người cha đang xách Riku đi khi đang nắm cổ áo Riku.
Đôi chân cô bé vung vẩy vô ích trong không khí khi nó không thể chạm tới mặt đất. Cha cô vẫn bình tĩnh bước đi, càng lúc càng gần đến vách đá. Đấy không phải một vách đá thông thường; mà là một vách đá vươn hẳn ra ngoài biển rộng do những cơn sóng dữ tạo thành. Từng đợt sóng cuộn trào va đập vào vách đá như đang nói: “Đến đây đi, nhảy xuống đi”. Cảnh tượng đó thật sự rất đáng sợ.
Riku nhìn vào cha mình.
“Cha?”
Cha cô bé cười khổ, nhìn như ông đang rất phân vân.
Ngay cả khi ông sắp hành động rất quá đáng, ông đã từng rất tốt với Riku. Tất nhiên, ông không thể phủ nhận được kết quả của những đợt huấn luyện Linh Thuật. Cho dù cô bé có giỏi đến đâu khi nắm chặt cây thương, cho dù cô bé có tiến bộ bao nhiêu với kiếm thuật, nếu cô không thể dùng thuật diệt quỷ, cô vẫn bị đánh đập. Cô bị roi quất, bị đánh đập với thanh kiếm trừ tà. Nó đau đến mức cô không chịu nổi. Cô lại càng khốn khổ khi bị diễu cợt bởi đồng bạn.
“Cứ thế này thì con sẽ rơi xuống mất!”
Dù thế, bình thường ông vẫn rất tử tế với cô.
Riku biết rằng ông đã không đưa những món ăn cô không thích lên bàn ăn vì ông rất quan tâm đến cô. Ngay cả khi cô làm bể mấy cái bình quý, cha cô vẫn chỉ cười và tha thứ cho cô. Khi cô muốn thứ gì đó, ông ấy sẽ mua cho cô. Ông còn tặng cô một cái váy dễ thương làm quà. Năm Riku năm tuổi, năm mà mẹ cô chết vì bệnh tật, ông đã an ủi cô rất nhiều. Ông đã dịu dàng hơn và còn giảm giờ tập luyện cho cô.
Phải, cha của Riku từng rất yêu thương cô... hoặc ít nhất, nó đã từng như thế. Bởi vì không thể nào mà một người cha sẽ làm điều này cả. Riku cảm thấy tuyệt vọng và nhìn vào cha cô bé.
“Nhưng Riku rất vô dụng, con biết mà. Thế nên con sẽ bị ném xuống thôi.”
Cha cô chém đứt toàn bộ hi vọng của cô với câu nói đấy.
Cô đã nhận ra. Ngay cả khi nụ cười hiện diện trên gương mặt cha cô thì mắt ông vẫn không cười. Thật giống lúc ông giảng dạy trong các khóa huấn luyện vậy. Một đôi mắt vô cảm.
“Ngay cả khi Riku đã bảy tuổi, con vẫn không thể dùng Linh Thuật được. Cái này không đơn giản là bất tài, Riku à. Một đứa trẻ bất tài sẽ làm xấu hổ danh dự của gia tộc Barsac. Thế nên Riku, con không cần thiết nữa.”
“Nhưng…”
Mọi sắc màu biến mất trước mắt Riku.
Ông đã nói cô không còn cần thiết nữa. Ông nói cô bất tài. Nhưng giờ thì, cô sẽ làm sao đây? Bị đuổi ra khỏi nhà, cô sẽ sống thế nào? Như thể muốn ôm cha mình, cô bấu lấy tay ông.
“Ch-Cha! Con, con sẽ cố gắng hơn! Để con ở lại đi! Làm ơn, đừng vứt bỏ con!”
“Riku.”
Cha Riku bắt đầu xoa đầu cô bằng cánh tay còn lại.
Một cách nâng niu, ông xoa nhẹ tóc cô. Một màu đỏ rực như thể đang bốc cháy. Riku từng không thích cha cô xoa tóc mình như thế. Không phải vì cô không thích mái tóc đỏ rực đó. Mà là cô không thích cách ông xoa chúng. Giống như ông đang nhìn một vật thí nghiệm vậy; đáng sợ lắm.
Nhưng giờ, cô chẳng thể nào dám làm bận lòng cha mình. Bởi thế cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu này.
“Đó là một quyết định đầy lý trí. Rook chỉ bốn tuổi đã có thể dùng phép diệt quỷ rồi. Người duy nhất không thể thực hiện những thứ cơ bản của cơ bản là con, chỉ có mình con, Riku. Chưa kể ta luôn có cảm giác rất tệ với mái tóc của con nữa. Nó làm ta thấy buồn nôn.”
Cha cô lắc và hất cánh tay nhỏ bé đang bám chặt vào tay ông ra.
Bình thường thì điều này chẳng làm được gì cô cả. Nhưng Riku bị cha mình lắc rất mạnh. Ngay cả với sức mạnh không thưởng của cô, cô cũng không thể nào bấu vào tay ông được nữa.
Mái tóc đỏ của cô rất hiếm thấy. Cả cha lẫn mẹ cô và cả hai họ, ngay cả anh chị em cô đều không có mái tóc đỏ. Chỉ mình Riku có. Mái tóc của cô vốn không được mọi người thích, nhưng nghe chính miệng cha mình thừa nhận thì thật quá sức tưởng tượng của cô.
“Vĩnh biệt, Riku. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia tộc Barsac một lần nào nữa.”
Với những từ đó, Riku đã bị ném đi.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình bồng bềnh trôi, nhưng ngay sao đó, cô nghe thấy những âm thanh xé gió.
Cô nghe thấy tiếng gầm của biển cả. Những dợt sóng tăm tối dường như mời gọi cô, thì thầm: “Đến đây, đến đây đi”. Ngay khi cô chạm xuống mặt nước, cô bị vùi dập bởi những ngọn sóng. Tầm nhìn của cô bị che lấp bởi bong bóng và và những cơn sóng bẻ gẫy từng khớp xương trong cơ thể cô.
Tuyệt vọng, Riku cố gắng vươn tay lên khỏi mặt biển.
“C… ch… khục, khục… Cha!”
Đằng xa, trên đỉnh vách đá, cô thấy bóng dáng thân quen của người đó.
Như thể tìm kiếm sự cứu rỗi, cô vươn cánh tay của mình. Nhưng liền sau đó, ngọn sóng tiếp theo đã đến và va vào cô. Đợt sóng mạnh mẽ và to lớn nhấn chìm Riku nhỏ bé. Cô bé chỉ còn có thể cố gắng trồi lên.
———
Có một người đàn ông ở xa xa đang nhìn Riku biến mất giữa những cơn sóng.
Ông ta là cha của Riku, Raimond Barsac
Khoác chiếc áo choàng mang gia huy của nhà Barsac trên đó, ông lạnh lùng nhìn Riku. Giữa biển khơi gào thét, một cánh tay nhỏ bé thấp thoáng giữa những cơn sóng, nhưng một ngọn sóng to lớn nhanh chóng vùi lấp nó, khiến nó biến mất khỏi tầm mắt. Mái tóc đỏ rực bắt mắt đó cũng không thể thấy được nữa
“Vậy, cuối cùng thì cũng không có tý năng lực tiềm ẩn nào sao? Thật thất vọng.”
Mái tóc đỏ cực kỳ hiếm thấy và cùng với sức mạnh không tưởng của một đứa trẻ bảy tuổi.
Nếu không có những lý do đó, ông đã vứt Riku Barsac đi từ lâu. Raimond đã biết Riku cực kỳ bất tài ở Linh Thuật khi cô bé chỉ vừa năm tuổi. Riku không biết rằng, thật ra mẹ cô bé đã bị giết lúc đó vì đã sinh hạ một đứa bất tài.
“Vậy, cha... Tại sao không giết nó sớm hơn?”
Sau lưng Raimond, một bóng người nhỏ bé xuất hiện.
Một cậu nhóc với một mắt bị che bởi mái tóc bạch kim của chính mình.
Raimond nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Bởi vì cái thứ đó có thể sở hữu một sức mạnh đặc biệt.”
“Sức mạnh đặc biệt, gì chứ? Con chưa bao giờ thấy chị ấy làm được trò trống gì cả.”
Cậu trai thấy khó hiểu.
Thấy thái độ của cậu, Raimond lắc đầu.
“Thứ đó có tóc đỏ, đúng chứ?”
“Vâng, màu đỏ ạ.”
“Có lời đồn rằng những đứa trẻ có mái tóc đỏ mà vốn không phải do di truyền thương mang những sức mạnh tiềm ẩn. Hơn nữa... Sức mạnh của thứ đó thật bất thường.”
Raimond nheo mắt.
Mái tóc đỏ được đồn đại là nắm giữ những sức mạnh bí ẩn....
Và đôi tay nhỏ bé của Riku có thể dễ dàng sử dụng những cây thương và kiếm hai tay nặng nhất. Ngay cả với những cái bình lớn mà người lớn phải dùng sức mới mang được, cô bé dễ dàng mang chúng chả tốn tý công sức nào. Thậm chí, cô bé đã từng mang gần trăm bình một lúc. Cho dù cuối cùng thì cô bé trượt tay và làm bể hết chúng, thì với một cô bé bảy tuổi bình thường khác chỉ có thể mang hai đến ba bình trước khi làm rơi.
“Thứ đó thật bất thường.”
“Nhưng dù thế, thì chị ấy vẫn chẳng có tý linh tực nào cả.”
Raimond gật đầu đồng ý với ý kiến của Rook.
Riku hiển nhiên quá bất thường.
Nhưng con bé chả có tý linh lực nào.
Rook, bốn tuổi, người sẽ trở thành người thừa kế của gia tộc Barsac, đã bắt đầu tự xem mình hơn hẳn người khác với tư cách là một Linh Sư. Ngay cả khi cậu xui xẻo gặp phải chuyện bất trắc, thì chỉ cần con nhóc Raku mười lăm tuổi cưới một tên có thể thay vào chỗ đó thôi. Nói cách khác, đối với những Linh Sư dùng diệt quỷ thuật, Riku với cái sức mạnh của con bé không hề cần thiết.
“Ta đã từng hy vọng rằng khả năng thực thụ của con bé sẽ xuất hiện khi con bé cận kề tử vong... Rook, con phải cống hiến hết sức mình với tư cách người kế tục gia tộc Barsac. Con không được phép vô dụng như nó. Với tư cách là gia đình của con, ta đặt niềm tin vào con.”
“Cha à, thô lỗ quá đấy.”
Rook nắm tay Raimond.
Cậu đưa ra một bộ mặt u ám.
“Cha nói như thế, cứ như là con kém cỏi hơn chị ấy đấy.”
“Không, con trai, con đã có cố gắng. Nay cả khi con mới chỉ bốn tuổi, những học thuyết con đưa ra đã chạm đến cảnh giới mà ngay cả cha cũng không sánh bằng. Con chắc chắn là tài năng ngàn năm có một. Hiển nhiên là... không cùng một đẳng cấp với thứ đấy. Ta trông đợi vào con.”
“Vâng!”
Xoay lưng lại bờ đá, Raimond rời đi với đứa con thừa tự của ông.
Rook chợt thấy cô đơn, cậu quay đầu lại. Rồi, với một giọng nói khe khẽ mà ngay cả Raimond ở kế bên cũng không nghe thấy, cậu thì thầm.
“Nếu mà nhỏ dễ thương hơn một chút, có lẽ mình đã ra tay... Cơ mà kệ, dù sao thì nhỏ cũng chả phụ giúp được tý gì cho mấy event sau này....”
“Con vừa nói gì à, Rook? “
“Không, không có gì đâu. Cơ mà cha à, con nghĩ chúng ta nên nói chuyện về quyền quản lý lãnh thổ. Cái mảnh đất mà định đưa cho chị con ấy; giao nó cho con được không?”
“Cái vùng đó hả? Cha không nghĩ cha có lý do nào để phản đối.... nhưng mà vùng đó khó mà sinh ra tiền được lắm, con biết mà.”
“Không sao đâu cha ạ. Con đã bốn tuổi rồi. Con có thể quản lý tốt lãnh thổ đó. Với tư cách là người thừa tự gia tộc Barsac, vì hạnh phúc của nhân dân, và cũng bởi vì danh dự của chính con trên tư cách một Linh Sư, con sẽ cố gắng nỗ lực hết mình.”
Thấy nụ cười tươi sáng của Rook, Raimond cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu là một người thừa kế xứng đáng. Cả về khả năng quản lý lãnh thổ đến khả năng Linh Thuật, nhà Barsac đã được bảo đảm. Vì sự xuất sắc của Rook, Raimond quyết định dồn hết tất cả để bồi dưỡng cậu.
Đó là những gì mà con tim của Raimond đã quyết định.
Còn về cô chị gái phế vật của Rook-hoàn-hảo.... cái tên Riku Barsac sẽ bị xóa đi khỏi gia phả.
Không có bất kỳ ai dị nghị về những gì xảy ra cho Riku.
Hiển nhiên là những đầy tớ trong nhà không dám, nhưng ngay cả những học đồ Linh Thuật đã từng chúc mừng cha mẹ Riku khi cô ra đời, và ngay cả chị gái và em trai còn sót lại; tất cả mọi người đã quên mất sự tồn tại của Riku. Niềm hổ thẹn của gia tộc Barsac; kẻ bất tài về Linh Thuật, cô là tồn tại chỉ khiến mọi người ngứa mắt.
Thậm chí, có rất nhiều người hạnh phúc vì sự biến mất của cô.
Nhiều năm về sau, trong cuốn Diệt Quỷ Quân Ký, Raimond đã viết như sau:
“Ném nó xuống vách đá... Tôi đã thật ngu ngốc. Đáng lẽ tôi phải tự tay giết chết nó mới đúng....”