Kare to Kanojo wa Sukiatteiru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurada Reset

(Đang ra)

Sakurada Reset

Kouno Yutaka - 河野裕

Sakurada - nơi mà hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc biệt. Asai Kei có một trí nhớ tuyệt vời, còn Haruki Misora có thể quay ngược thời gian.

23 2383

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

188 15380

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

207 24218

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

(Đang ra)

Học Viện Tình Yêu và Ma Pháp: Ai quan tâm đến nữ chính và phản diện chứ? Tôi muốn trở thành kẻ mạnh nhất trong cái thế giới Otome Game này

Toyozo Okamura

Mặc kệ tất cả các sự kiện tình cảm, tôi chỉ việc lao vào các hầm ngục—đây là câu chuyện như vậy đấy.

5 57

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

176 889

Tập 01 - Chương 2: Kì nghỉ xuân và buổi đầu đi học của cô gái

Ngày 8 tháng 4

Hôm nay là ngày đầu tiên sau lễ khai giảng.

Kể từ hôm nay, mình sẽ đi học nghiêm chỉnh.

Từ hôm nay, mình là học sinh cao trung năm nhất. Khoác lên người bộ đồng phục còn mới nguyên, mình ngồi vào bàn ăn sáng.

Bánh mì nướng cùng với mứt, súp Consommé và salad, quả đúng như mình nghĩ, toàn mấy món kiểu Tây.

Hôm nay bắt đầu đi học, nên mình cũng có chút hứng khởi. Nhưng không phải vì mỗi lý do đó đâu nha.

Một lý do nữa là từ hôm nay, mình và người bạn thuở nhở Haruki ── Haru-nii sẽ cùng theo học tại một ngôi trường. Thế cho nên, bọn mình đã lập một lời hứa cùng nhau tới trường.

Mình nhanh chóng kết thúc bữa sáng, và chuẩn bị tới trường.

***

Lúc mình ra khỏi nhà cũng là vừa khít giờ hẹn.

Thực ra mình định đi sớm hơn một chút, nhưng không ngờ việc chuẩn bị mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Đi xuống bằng thang máy, rồi sau đó bước ra khỏi cửa, mình thấy Haru-nii đang đứng đợi.

Anh đã đứng chờ em rồi sao? Nhanh dữ!

Nhìn thấy Haru-nii làm mình vui tới mức phải chạy ngay tới chỗ ấy dù vẫn đang ở trong chung cư.

Vừa ra khỏi cửa, mình đưa tay lên vẫy với Haru-nii.

“Để anh đợi rồi~! Xin lỗi anh nhé! Em xuống muộn quá!”

Haru-nii cũng vẫy tay lại với mình.

Anh ấy đang ngại sao? Dù sao, vẫy tay thẹn thùng kiểu đó cũng đáng yêu mà.

"Không phải tại em đâu, tại anh tới sớm quá đấy mà"

Haru-nii đáp lại lời mình. Quả nhiên anh ấy vẫn tốt bụng như thường ha.

…Quên mất, phải hỏi cảm nhận của anh ấy như thế nào đã.

"Haruki-san, Haruki-san. Anh có cảm nhận gì về bộ đồ của em hôm nay?"

Mình đi vòng quanh anh ấy và bắt đầu đặt câu hỏi.

Để hôm nay khoe với Haru-nii bộ đồng phục này, mình đã phải cố gắng giấu nhẹm không cho anh ấy nhìn thấy suốt mấy ngày qua! Mình, vĩ đại quá!

"À, ờ, thì..."

……? Phản ứng của Haru-nii khác hẳn với tưởng tượng của mình.

Mình nghĩ bình thường anh ấy sẽ nói “Em dễ thương lắm” mà, sao tự nhiên mặt đỏ hết lên vậy?

"Có chuyện gì vậy ạ? Mặt anh đỏ chót như trái cà chua rồi kìa."

Nghe mình hỏi vậy, Haru-nii đáp trong khi đánh mắt sang nơi khác.

“ … À thì, váy của em ấy… nó bị kéo ngắn quá rồi. … Cả cái quần lót bên trong, cũng lộ ra hết trơn”

………Hể? Anh đùa à!? Không thể nào? Để chắc chắn quần lót không bị lộ, mình đã phải gấp váy lên rồi mà! A, mình đang quay vòng mà! Chết rồi! Mình ngốc quá đi!

Ah, trời ạ, xấu hổ quá đi thôi! Mình vừa làm gì vậy nè!

Mình nhanh tay kéo váy xuống. Nhưng có lẽ muộn mất rồi.

Không thể giấu nổi sự xấu hổ, gương mặt mình cứ cứng đờ nguyên vị trí đó.

***

Một lúc sau cái sự việc đó, mình đã lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng quả nhiên vẫn còn xấu hổ thật.

Thế mà, sao nãy giờ mình chẳng nói được câu nào thế này? Khó chịu quá đi mất…

Trong lúc còn mải mê nghĩ về chuyện đó, Haru-nii cuối cùng cũng chịu mở lời.

“Sakura, em đẹp lắm.”

!? ……!? Tự nhiên con người này nói gì vậy! Sao lại khen mình đẹp!

Mình ngẩng mặt lên nhìn Haru-nii, cũng đúng lúc anh ấy đang quay về hướng này, thế là mắt chạm mắt.

Trong đầu trống rỗng, mình cố gắng không nhìn. Rồi sau đó mới chú ý.

Sakura ở đây là hoa cơ! Đúng là chúng nở rộ thế này đẹp thật...!

Mình đã cố gắng mở lời. Thế nhưng câu cú cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng không chịu ra.

“Đ- Đú… Đúng vậy nhỉ! Sakura đẹp thật ấy nhỉ! Ý em là hoa ấy! Chúng đẹp thật nhỉ! Đúng vậy rồi”

Không thể kiểm soát nổi cảm xúc, mình cứ ấp a ấp úng.

Bình tĩnh nào, bản thân ơi. Nào, hít thở sâu.

………Được rồi, đã bình tĩnh.

Aa, không được không được. Haru-nii có người yêu rồi. Cho dù mình có vui vẻ mong đợi tình yêu tới mức nào thì người được chọn cũng không phải là mình….

Mình bắt đầu nhớ về chuyện hồi kì nghỉ xuân.

***

Ngày hôm ấy, cả ba mẹ mình và ba mẹ Haru-nii đều bận việc tới tối muộn. Chính vì muốn ở bên Haru-nii, mình đã nói ghét ở một mình và sang nhà anh ấy ăn tối.

Sau khi ăn tối xong xuối, mình và Haru-nii cùng nghỉ ngơi, trò chuyện trong phòng khách.

Anh ấy nói với một gương mặt nghiêm túc.

“Này, Sakura này. Thực ra anh có người mình yêu rồi. ......Đối với anh, bất kể chuyện gì của người đó đều khiến anh yêu cô ấy. Như kiểu lúc nào cũng năng động này, hay còn rất cố gắng nữa, lại còn rất giỏi... Anh thực sự rất yêu cô gái ấy."

………? Haru-nii? Có bạn gái ư?

Mình không hiểu nổi câu nói đó. Vì đến tận bây giờ, mình chưa từng nghe ai nói vậy.

Nói thế nghĩa là, mình, thất tình sao? Thế cũng lạ nhỉ? Mình còn chưa tỏ tình mà? Lạ thật đấy nhỉ……?

Mình cố giữ để nước mắt không rơi và nở một nụ cười.

“Thế, thế ạ... Em hiểu rồi,... Anh hãy cố gắng mà tỏ tình với người ta đi nhé. Em sẽ ở đây cổ vũ cho anh.”

Đã đến nước này, tôi cũng phải nói ra suy nghĩ của mình thôi.

"V, vậy cho nên là... anh muốn──"

Haru-nii định nói gì đó, nhưng ngay trước khi nghe, mình có cảm giác nước mắt đang tuôn trào.

Thế nên, mình đã ngắt lời anh ấy bằng cách tiếp tục câu chuyện.

"──Em cũng vậy, thực ra em có người yêu rồi."

Đương nhiên rồi, đó chính là Haru-nii mà.

Có cảm giác nếu nhìn vào mặt anh ấy, mình sẽ khóc mất, nên mình cứ cúi gằm mặt xuống mà tiếp tục.

"Em đã yêu người đó từ rất lâu rồi. Em yêu cả sự tốt bụng của anh ấy. Đúng vậy... Em sẽ mãi mãi, mãi mãi yêu anh ấy."

Aa. Dù không truyền đạt được, nhưng nói ra được là tốt rồi. Thế là đủ để mình thỏa mãn rồi.

Mình cố hết sức để nở một nụ cười thật tươi với Haru-nii.

***

Nhưng mà, mình nghĩ lại rồi. Cái bộ dạng đó của anh ấy chắc chắn là chưa tỏ tình.

Nếu vậy, trước khi anh ấy kịp tỏ tình, mình chỉ cần trở nên hấp dẫn hơn cô gái kia để làm anh ấy si mê là được!

Mình ở cạnh anh ấy hơn bất cứ ai khác. Thế nên, mình biết rõ gu của Haru-nii.

Để làm được điều đó thì phải thay đổi bản thân.

Phải làm Haru-nii si mê! Phải cố gắng thay đổi bản thân!

Tự dặn lòng mình, mình tiếp bước bên cạnh Haru-nii.