—Goda Ryoma là một người hoàn hảo.
Đó là một lời thề dựa trên cái tên của tôi và bản thân tôi mà tôi phải hoàn thành.
Đánh giá của mọi người về tôi là tốt, Cách cư xử và kết quả nhận được đều thuận lợi. Trong xã hội của tôi hiện tại, cái tên Goda Ryoma có thể được gọi với một biệt danh là “hoàn hảo” một cách an toàn.
[Lịch trình tổ chức lễ kỷ niệm tùy thuộc vào cậu, Ryoma-kun!]
Sự hiện diện của tôi quyết định các sự kiện quan trọng của nhóm mà tôi thuộc về.
[Ryoma-kun, cậu thật sự có thể làm bất cứ điều gì phải không?]
Với nỗ lực được tích lũy như một con thiên nga đang chèo, tôi không thể hiện sự yếu đuối trước những người xung quanh.
[Phư phư… Tóc của Ryoma-kun…]
Chắc chắn rồi, có lẽ tôi cũng đã có được cho mình một vài người hâm mộ hơi quá mức cuồng nhiệt, do sức hút của tôi chăng?
Hoàn hảo về mặt cá nhân, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, nhưng cũng không cô đơn hay xa cách với mọi người, một sự tồn tại hoàn mỹ.
—Đây là chiến lược sống được hình thành khi lớn lên và khi nhìn thấy người cha đáng thương của tôi.
Tuy nhiên, vẫn có một khuyết điểm được thừa hưởng từ bố mẹ mà tôi vẫn chưa vượt qua được.
“...Xin lỗi mọi người. Hãy cứ tiếp tục mà không có tớ nhé.”
Tôi vỗ tay và xin lỗi các bạn cùng lớp.
Trên đường đi học về, khi tôi quay trở lại, họ đều nhìn vào nhau.
“Hể, Ryoma? Chúng tớ có thể đợi cậu mà.”
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi chơi thêm đi.”
“Đặc biệt là khi có cả Ryoma tham gia cùng chúng tớ đấy.”
Tôi đánh giá khá cao những lời đề nghị tử tế này của họ, nhưng tôi phải từ chối.
“Có chút chuyện xảy ra và tớ sẽ mất một chút thời gian với nó.”
Tôi lấy chiếc điện thoại của mình ra để nhấn mạnh về việc nó rất cấp bách.
“Chà, nếu Ryoma đã nói vậy. Lần sau hãy bù đắp lại cho chúng tớ nhé!”
“Yay, hãy bù đắp nhế. Cảm ơn cậu.”
Gật đầu trước những lời đề nghị từ những người bạn, tôi quay trở lại khu trường học.
Khi trở lại đến lối vào, tôi nghĩ cách làm thế nào để bù đắp cho họ.
Tôi có nên mời họ đi chơi đâu đó không? Hoặc có thể đi đâu đó theo yêu cầu của họ?
Dù thế nào đi nữa, tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã thiếu suy nghĩ, vậy nên tôi muốn sửa chữa lại nó.
Lý do tôi quay lại lớp học không phải là vì tôi để quên thứ gì đó hay phải đi vệ sinh—mà là vì tôi đã nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trong lớp học khi tôi ngước nhìn lên bầu trời.
“Haizz…”
Khi bước đến trước của lớp, điều đầu tiên tôi nghe thấy là một tiếng thở dài yếu ớt.
Hoàng hôn vốn đã đẹp, chiếu nhẹ nhàng vào phòng học tầng ba.
Lúc này bên trong có tiếng chân bàn di chuyển cọ vào sàn nhà.
Hai bím tóc đen nhẹ nhàng đung đưa, Đôi lông mi dài buồn bã nhìn xuống, chỉ còn mình cô ấy ở đó.
Kinoshita Minami. Một người bạn cùng lớp khá nhút nhát của tôi, gần đây đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn một chút với các thành viên ban kỷ luật.
“Kinoshita, cậu ở lại một mình à?”
“‘Huh? À, Goda…-kun.”
Tôi hỏi điều đó khi đang đứng ở chỗ cánh cửa đang mở, đôi mắt buồn bã đang nhìn xuống của cô ấy chợt mở to.
Sẽ thật tuyệt nếu cô ấy có thể cười nhiều hơn với đôi mắt tuyệt đẹp như ẩn chứa nhiều viên ngọc bên trong ấy.
“Sắp xếp lại các bàn học? Lại có ai đó nhờ cậu làm nữa à?”
“Đó là…”
Kinoshita ôm chặt tay vào ngực và nhìn sang hướng khác.
Đôi mắt cô lại cụp xuống, có vẻ như cô không muốn nói nhiều về việc này.
“Được rồi, không sao đâu. Tớ sẽ giúp cậu.”
Goda Ryoma là một người đàn ông hoàn hảo, tôi tự lẩm bẩm điều ấy trong lòng.
Tôi muốn giúp đỡ hoàn cảnh của cô ấy lúc này ngay lập tức, nhưng nếu tôi bỗng chốc lao vào, tôi có thể sẽ trở thành một kẻ đáng sợ đối với cô ấy mất.
“À, không… Đó không phải là công việc của Goda-kun mà…”
“Không sao đâu, không sao đâu.”
Tôi sống để cố gắng trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt những người xung quanh.
Điều đó không chỉ bao gồm những thành tựu ngoài mặt mà nó còn bao gồm cả những cảm giác xa cách với người khác và những giải pháp tôi sẽ đưa ra để có thể giải quyết vấn đề của họ.
“Tớ thật sự thích những thứ này, nhìn thấy những chiếc bàn lung lay làm tớ thấy rất khó chịu.”
Khi tôi mỉm cười và nói điều đó, Kinoshita trông hơi ngạc nhiên.
Sau đó, cô ấy hạ khóe mắt xuống một cách lo lắng và mỉm cười một chút.
“Cậu nói dối…”
—Đấy là phần không hoàn hảo trong con người của tôi.
Thói quen xấu của tôi là cố gắng can thiệp vào vấn đề của người khác.
Cha tôi, người luôn tuyên bố sẽ giúp đỡ mọi người nhưng thực chất lại là một kẻ đạo đức giả, đã kết thúc cuộc đời mình trong cảnh bị bóc lột mặc dù có trong mình khối tài sản khổng lồ.
Vì vậy, tôi đã thề rằng tôi sẽ không kết thúc cuộc đời của mình giống như ông ấy.
“Với cả việc này… Đã xong rồi…”
Nhưng tôi không thể chịu nổi khi nhìn cô gái đang im lặng làm nhiệm vụ cô ấy được giao này.
Truyện đó đã xảy ra cách đây một thời gian khá gần. Hiện tại, Kinoshita đã hạ thấp cảnh giác một chút, vì vậy nên cuộc trò chuyện của chúng tôi đã diễn ra trôi chảy hơn.
“...Nhân tiện…”
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng bàn học va chạm vào nhau, Kinoshita nhẹ nhàng thì thầm.
“Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, tớ đã nghe rất nhiều người bàn tán về cậu đấy, Goda-kun.”
“Hehe…”
Thật ra đó không hẳn là điều đáng mừng.
“Oji-kun từ lớp kế bên nổi giận và nói rằng ‘Tớ sẽ không thua Goda trong bài kiểm tra tiếp theo.”
Oji… Anh chàng tự nhận mình đứng thứ hai hoặc thứ ba gì đó trong khối chúng tôi. Trường mình không có đăng bảng xếp hạng điểm của học sinh, làm sao cậu ta luôn biết được?
“Onuki-sensei ở lớp hoá học có nói gì đó về khoá học bí mật với Goda-kun.”
Onuki… Giáo viên đã bốn mươi tuổi luôn cố bám lấy tôi. Lần trước cô ấy còn vỗ mông tôi nữa.
“Và hôm nay, một số bạn cùng lớp của chúng ta đã đi tìm cậu, họ định ăn trưa với cậu.”
“Là vậy sao…”
Thật không may, đó vẫn là giấc mơ không thể thành hiện thực được.
Không, không phải tôi biến mất trong giờ ăn trưa để tỏ ra xa cách với mọi người.
Đơn giản là vì tôi không muốn ai biết về bữa trưa của mẹ tôi. Bữa trưa hôm nay có dòng chữ “Ryoma yêu dấu♡” được viết bằng rong biển. Đây thật sự là bữa trưa của mẹ tôi làm, không phải của bạn gái…
“...Và có một cô gái đã nhặt tóc quanh bàn của cậu, vậy nên tớ đã phải cảnh báo cô ấy với tư cách là một thành viên ban kỷ luật.”
“Cảm ơn, thực sự cảm ơn cậu.”
Tất cả những câu chuyện về tôi thật khủng khiếp.
Tôi bắt tay Kinoshita lên xuống với lòng biết ơn.
“À… K-không có gì đâu…”
Chết, lỗi tôi.
Trong ánh hoàng hôn, tôi lùi lại khỏi Kinoshita đang đỏ mặt bối rối. Tôi không phải là người hay chạm vào người khác, nhưng lòng biết ơn của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.
“...Nhưng nó vẫn diễn ra….”
Kinoshita nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mà tôi vô tình nắm lấy và thì thầm.
“Cảm giác thật kỳ lạ khi nói chuyện như thế này với “Mọi người đều là Goda-kun.”
“Ừm.”
“H-huh?”
Với vẻ mặt lo lắng, đôi môi mềm mại của cô ấy mấp máy.
“---Tại sao Goda-kun lại quan tâm đến một người như…tớ vậy..?”
Tại sao… Hả.
Đó là vì—-.
Thiên nga đang chèo tượng trưng cho sự nỗ lực âm thầm nhưng bền bỉ. Đây là một câu ẩn dụ, mặc dù nhìn từ bên trên, thiên nga trông rất thanh thoát và nhẹ nhàng, nhưng bên dưới mặt nước, nó phải trèo chân liên tục để tiến về phía trước. WTF???