Silver: Dạo này hơi bận nên không ra chương mới, xin lỗi nhiều nha.
----------------------------------------------
"Xin hãy đợi một chút".
Cậu bé nói khi chúng tôi đến trước một vách đá.
Không có gì xung quanh, nên tôi nghĩ cậu ta đang đợi một con Slime khác. Nhưng thay vào đó tôi ngạc nhiên khi cậu ta dùng 'Break Rock' để mở một lối đi.
"Ở đây...".
Đây là nhà mà cậu bé này nói đến. Nó thật sự là một hang động rộng lớn và an toàn có thể dùng để trú ẩn tránh những con thú và quái vật. Khi chúng tôi bước vào hang, cậu bé dựng nên một rào chắn phía sau khiến cho hang trở nên an toàn hơn nữa.
Tôi không nghĩ rằng cậu ta lại biết đến ma thuật rào chắn. Nó thật sự hữu ích nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng được. Thật ra, chính Camil đã nói như vậy.
"Đó là ma thuật rào chắn à? Cậu có khả năng ma thuật kỳ lạ thật đó, cậu bé. Hiệu ứng của rào chắn này là ẩn giấu, đúng không?"[Camil].
"Đừng lo....anh có thể...ra khỏi đây bất cứ lúc nào".
"Tôi hiểu rồi..cảm ơn cậu"[Camil].
Cậu bé gật đầu, rồi sau đó đi vào sâu bên trong hang.
"Cậu ta khá chu đáo đấy"[Reinhart].
"Đúng vậy, Master"[Jill].
"Này, hai người đang bị bỏ lại phía sau đấy"[Zeff].
"Ah, bọn tôi đến ngay đây!"[Jill].
Khi bước vào bên trong hang, chúng tôi nhận thấy rằng các bức tường và sàn đã được san phẳng. Toàn bộ nơi này thậm chí còn được trang trí bởi rất nhiều đồ nội thất làm từ đá và gỗ, trong khi những viên đá ma thuật được gắn trên các bức tường dùng để chiếu sáng.
"Well..."[Jill].
"Nơi này giản dị thật"[Reinhart].
"Đặt người bị thương....ở đây...".
"Xin lỗi, Hyuzu. Chúng ta sẽ phải để cậu nằm ở đây một lát"[Reinhart].
"Tôi hiểu..."[Hyuzu].
"Đợi...tôi sẽ mang thuốc...đến".
Sau khi đặt Hyuzu lên giường, tôi nhìn vào tấm lưng của cậu bé khi cậu ta đi sâu vào bên trong hang.
"Well, với bất kỳ lý do gì, chúng ta cuối cùng cũng có thể thư giãn được một chút"[Reinhart].
"Nơi này tốt hơn nhiều so với dự kiến. Hyuzu sẽ có thể được chăm sóc cẩn thận"[Jill].
"Chúng ta mang ơn cậu bé đó"[Reinhart].
"...."[Zeff].
Zeff đang có một ánh nhìn kỳ lạ trên gương mặt của cậu ta khi cậu ta kiểm tra xung quanh. Zeff là người có hiểu biết nhiều nhất trong những người hộ tống khi nói đến bẫy và ẩn giấu nên cậu ta được chỉ định là một trinh sát viên. Thực tế là khi cậu ta làm một khuôn mặt như vậy có nghĩa là....
"Zeff, có chuyện gì sao?"[Reinhart].
"Anh không nghĩ nơi này có gì đó lạ lắm sao? Tôi không nói đến bẫy. Tôi có cảm giác rằng có ai đó sống ở đây trong một thời gian dài, và đồ dùng chỉ đủ cho một người"[Zeff].
Đó là một điều bình thường đối với những lều trại có ít đồ dùng trang trí, nhưng một bản đồ có thể được nhìn thấy trên bức tường ở đây. Thậm chí có cả hình ảnh của các loại động vật khác nhau và một số nhạc cụ ở góc phòng.
Mặc dù trông ảm đạm, nhưng căn phòng này giống với phòng của một đứa trẻ. Hơn nữa, giống như Zeff đã nói, chỉ có đủ đồ dùng cho một người. Điều này thật kỳ lạ.
"Có phải cậu bé đó đang sống một mình ở đây không?"[Reinhart].
"Không đời nào, chắc chắn. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu ta có thể sử dụng ma thuật lệ thuộc, ma thuật rào chắn và thậm chí là ma thuật thổ hệ. Nhưng không đời nào một đứa trẻ có thể sống một mình ở trong khu rừng này được. Có lẽ là còn một ai đó ở đây"[Camil].
"Hoặc có thể là cậu ta lớn tuổi hơn so với vẻ bề ngoài. Ví dụ như cậu ta là một Elf chẳng hạn..."[Jill].
Trong khi Camil và Jill nói chuyện, cậu bé trở lại với một con Slime mang theo rất nhiều thuốc.
"Thuốc....".
"Cảm ơn cậu. Tôi chắc chắn sẽ trả ơn cậu vào một ngày nào đó"[Reinhart].
"Đừng bận tâm....tôi có thể tự tạo ra được...vậy nên hãy cứ lấy nếu anh cần...".
Khi cậu bé nói như vậy, tất cả chúng tôi đều bị sốc và nhìn nhau trong im lặng. Người đầu tiên lên tiếng là Camil.
"Cậu đã làm những lọ thuốc này sao?"[Camil].
Cậu bé bị bối rối một lúc trước Camil, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu trả lời. Phản ứng của Camil hơi quá một chút, nhưng lọ thuốc của cậu bé này thật sự có thể sánh ngang với các lọ thuốc được bán trong các cửa hàng.
Cậu bé này ngày càng trở nên bí ẩn hơn rồi.
"Nước...".
Trong khi tôi đang suy nghĩ, cậu bé mời tôi một cốc đá. Nó chứa đầy nước được tạo ra thông qua ma thuật và được ướp lạnh ở mức vừa phải.
"Cảm ơn"[Reinhart/Jill/Zeff].
"Cảm ơn, cậu bé"[Camil].
"Ưm...".
"Hmm? Có chuyện gì sao?"[Reinhart].
"...Tên....Ryouma..."
Ah, đúng rồi. Chúng tôi vẫn chưa tự giới thiệu.
"Vậy, tên của cậu là Ryouma. Xin thứ lỗi vì đã quên giới thiệu. Tôi tên là Reinhart Jamil - Lãnh chúa thuộc phong kiến Công tước Jamil. Cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi trong lúc khó khăn"[Reinhart].
"Duke-!?. Xin lỗi....về cách cư xử..."[Ryouma].
Tôi đã cố gắng nói chuyện thật tử tế để tránh làm cậu bé sơ hãi, nhưng thời điểm tôi nói ra tên của mình, cậu ta cứng người lại và cúi đầu thật sâu. Điều đáng ngạc nhiên là các động tác của cậu ta rất lịch thiệp bất chấp việc nói chuyện khó khăn của mình.
"Đừng làm như vậy. Cậu là ân nhân của chúng tôi. Cậu không cần thiết phải tỏ ra kính trọng như vậy với tôi đâu"[Reinhart].
Có vẻ như cậu ta không biết tôi đến từ gia đình Công tước. Cậu ta ngẩng đầu lên khi tôi bảo, nhưng chẳng may, cậu ta đã dừng nói chuyện. Tôi không thật sự quan tâm mặc dù, tôi cảm thấy khá buồn....