(Đổi POV: 1 linh mục nào đó)
Tôn giáo Nữ thần đã được khôi phục một thời gian, cả thế giới giờ đây nằm dưới sự kiểm soát của nhà thờ. Hầu hết hoàng tộc các nước đều đã bị xử tử còn những thương nhân dám chống đối Nữ thần đều biến mất.
Trên thế giới này, nhà thờ điều khiển toàn bộ thông tin liên lạc vì lũ ma thú hoành hành khiến việc giao thương trở nên bất khả thi.
Tất nhiên, điều này không chỉ giới hạn ở việc giao thương. Khi ma thuật liên lạc đường dài vẫn chưa được phát triển, mạng lưới thông tin trở nên yếu kém đến mức các quốc gia ngay sát nhau cũng không thể nắm được tình hình của nhau. Vì vậy, liệu có ai không ý thức được rằng một “người được ban phước không bị tấn công bởi ma thú” giá trị như thế nào trong thế giới tuyệt vọng này?
Một người được ban phước sẽ không bị tấn công bởi ma thú, kể cả khi đối đầu với một lượng lớn ma thú, anh ta cũng sẽ bình an vô sự. Do đó, mạng lưới thông tin liên quốc gia tất nhiên sẽ do họ đảm nhiệm.
Mỗi cá nhân có thể điều khiển những chiếc xe ma thuật lớn, chất đầy hàng hóa, đồng thời mang theo thông tin đi khắp thế giới. Nhờ vậy, nhà thờ nắm trong tay rất nhiều quyền lực còn người được ban phước được coi trọng như “Hầu cận của Nữ thần”.
Cha mẹ tôi vẫn tự hào đến tận ngày hôm nay mỗi khi họ nhớ đến ngày tôi sinh ra. Cả hai người họ đều là những linh mục hàng đầu mặc dù còn rất trẻ, được gọi là những thiên tài ngay từ khi còn nhỏ.
Tất nhiên, năng lực đóng một vai trò không nhỏ nhưng quan trọng nhất vẫn là niềm tin tuyệt đối vào Nữ thần. Đức tin mãnh liệt của họ là thứ khiến họ đặc biệt hơn bất cứ linh mục nào khác, tôi được sinh ra từ một gia đình như thế.
Khi một đứa trẻ chào đời, đứa bé sẽ được giám định xem nó có được ban phước hay không. Chỉ có một trong khoảng vài trăm ngàn đến một triệu đứa trẻ nhận được diễm phúc này.
Tôi là một đứa trẻ được ban phước. Khi nhận ra điều đó, cha tôi đã quỳ xuống ngay tại chỗ cầu nguyện trong nhiều ngày còn mẹ tôi thì liên tục hát những bài thánh ca cho đến khi ngất xỉu dù cho bà vẫn kiệt sức sau khi sinh. Tất cả họ hàng đều cầu chúc cho sự ra đời của tôi và thị trấn đã tổ chức một buổi diễu hành.
Mọi việc đã được định sẵn rằng tôi, một người nhận được phúc lành của Nữ thần từ khi sinh ra, sẽ trở thành một linh mục đặc biệt trong tương lai. Trở thành một linh mục đặc biệt đơn giản là một “cái vé hạng sang”, được đối xử đặc biệt chỉ vì mình tồn tại trên đời. Tôi sẽ được công nhận và khen ngợi bất kể tôi làm gì.
Mọi việc cũng tương tự khi tôi lớn lên, theo học chủng viện Nữ thần giáo, mọi linh mục hạng nhất và hạng hai dù đã là giáo viên một thời gian dài đều dùng kính ngữ với tôi. Còn những lão hạng ba thậm chí còn quỳ lạy trước tôi mỗi khi gặp.
Mọi trò nghịch ngợm tôi bày ra đều được bỏ qua. Tôi có thể đấm bất cứ ai tôi không ưa. Chúng sẽ không bao giờ đánh trả. Từng có lần một kẻ dám lườm lại tôi, hắn bị trục xuất khỏi chủng viện chỉ sau một giờ. Có vẻ như chỉ có điểm số của hắn là xuất sắc còn các quyết định cuộc đời thì thật tệ hại.
Nếu tôi thích cô gái nào, tôi có thể kéo cô ta ra sau trường bất kì khi nào tôi muốn. Hài hước nhất là một cô gái, sau mấy trò vui tôi bày ra, trong bộ quần áo bị xé rách, cô ta cúi đầu tạ ơn tôi: “Ôi người được ban phước... Thật là vinh hạnh... Một người cao quý như ngài lại để mắt đến người kém cỏi như tôi... Đội ơn ngài rất nhiều”.
Miễn khi nào tôi còn là linh mục đặc biệt, mọi lỗi lầm đều sẽ được bỏ qua. Có lẽ tôi sẽ không bị truy cứu trách nhiệm nào nếu tội ác chỉ dừng lại ở mức giết người? Mọi người sẽ yên lòng nếu tôi phán rằng: “Kẻ này là một kẻ thờ Satan, nên ta phải trừng phạt hắn”, thậm chí mấy gã ngu đó sẽ tôn tôi là anh hùng vì điều đó.
Sau khi tốt nghiệp và chính thức trở thành một linh mục đặc biệt... tôi có thể tự tạo cho mình một thiên đường.
Nhiệm vụ của những linh mục đặc biệt về cơ bản là “quản lí mạng lưới thông tin và hàng hóa” và “duy trì đức tin”. Nói thực thì hầu hết những linh mục đặc biệt khác đều rất nghiêm túc trong công việc này, khiến tôi phải tự hỏi rằng đầu của chúng có phải chứa đầy c*t hay không. Tất nhiên, số ít còn lại thì giống với tôi.
Mỗi linh mục đặc biệt phải đảm đương một khu vực riêng, vào mùa cao điểm, mỗi người có khi phải chạy việc giữa vài quốc gia. Nhưng số lượng linh mục đặc biệt đang ngày càng tăng lên, công việc đang dần được giảm nhẹ, tôi cũng chỉ phải quản lí hai quốc gia. Công việc của tôi chỉ là di chuyển qua lại giữa hai nước này, mang theo hàng hóa và thông tin.
Nếu thời đại này không có ma thú, đi lại giữa hai bên chỉ tốn khoảng hai ngày nếu di chuyển bằng xe mana... Nhưng thực tế thì khác.
Một gã người thường sẽ trở thành thịt xay nếu dám ngang nhiên đi lại như tôi... Thật mừng vì đây là lẽ thường. Nếu không thì tôi sẽ mất việc mất.
Tôi tiếp tục di chuyển trên “con đường nguy hiểm” bên trong một chiếc xe mana lớn. Mặc dù đôi khi tôi bắt gặp vài con ma thú trên đường, miễn là không kích động chúng thì tôi sẽ không sao cả.
Ngâm nga một mình trên con đường không một bóng người, tôi phát hiện một bức tường lớn ở phía xa xa. Đó là một trong hai quốc gia tôi đảm nhiệm. Bức tường thực sự không quá lớn nhưng đủ để bảo vệ một quốc gia tầm thường.
Tôi cười lớn khi thấy chỉ vài giờ nữa mình sẽ đến nơi.